Chương 75: Phiên ngoại 8: Bối phận trong gia đình
Dạ Tử Tân
09/08/2023
Sau khi Mộ Dữu thuận lợi tốt nghiệp vào năm tư, hôn lễ của cô với Doãn Mặc cũng dần được đưa vào danh sách những chuyện quan trọng.
Mặc dù hai người đã có giấy đăng ký kết hôn trước đó, nhưng các trưởng bối rất coi trọng phong tục lễ nghi của hôn lễ.
Ông cụ Mộ và ba mẹ Doãn Mặc đã chuẩn bị hơn nửa năm, cả hai bên đều muốn tổ chức đám cưới này thật hoành tráng, long trọng.
Trước đám cưới, Mộ Dữu được ông nội đưa về nhà cũ Mộ gia để chờ kết hôn, không được phép sống chung với Doãn Mặc trong căn hộ, nói rằng điều đó không phù hợp với nghi thức.
Đôi bạn trẻ không thể gặp nhau buổi tối, cơ hội duy nhất để tiếp xúc là vào ban ngày ở công ty.
Nhưng cả hai đều có công việc riêng bận rộn, hiếm khi có thể nói chuyện đàng hoàng vài câu.
Tối hôm đó đã quá giờ tan ca, bên ngoài trời càng ngày càng tối.
Mọi người từ phòng kế hoạch lục tục thu dọn đồ đạc lần lượt về nhà, Mộ Dữu vẫn ngồi ở bàn làm việc.
Khâu Sóc từ văn phòng giám đốc đi ra, nhìn thấy cô, liền gõ bàn của cô: "Anh đang nghĩ tại sao ngày nào em cũng tăng ca ở đây, bởi vì em và Doãn tổng sắp tổ chức hôn lễ, anh không sắp xếp cho em nhiều nhiệm vụ đến vậy chứ?"
Mộ Dữu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cười chào hỏi: "Thầy Khâu, em muốn ở lại học thêm ấy mà."
Khâu Sóc không biết gần đây cô và Doãn Mặc không sống cùng nhau, nghe cô nói vậy, anh ta ngạc nhiên cười: "Sắp tới hôn lễ rồi, em cũng rất cầu tiến đấy, được rồi, cố gắng học tập, anh phải về giúp vợ anh bế con đây."
"Tạm biệt thầy Khâu!"
Mộ Dữu đưa mắt nhìn Khâu Sóc rời đi, trong toàn bộ phòng kế hoạch chỉ còn lại một mình cô.
Cô liếc nhìn thời gian, thu dọn đồ đạc, ra khỏi văn phòng, đi thẳng lên văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, đợi lát nữa Doãn Mặc đưa cô về nhà.
Mặc dù ông nội yêu cầu cô trở về nhà cũ trước đám cưới, nhưng ông không ngăn cản Doãn Mặc đưa đón cô đi làm, đây cũng được coi là khoan dung rồi.
Mộ Dữu đẩy cửa đi vào, Doãn Mặc đang có một cuộc họp video, ra hiệu cho cô.
Cô biết ý ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi, một lúc sau có nhân viên thư ký mang cà phê vào.
Sau khi uống nửa tách cà phê, Doãn Mặc mới kết thúc cuộc họp video.
Màn đêm bên ngoài đã hoàn toàn buông xuống, bên ngoài những ô cửa sổ sát đất, những ánh đèn lung linh đang chiếu vào ngoại vi của những tòa nhà cao tầng, những khu dân cư ở phía xa, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà được thắp sáng.
Thấy anh đứng lên, Mộ Dữu đặt cốc nước xuống, đi tới: "Anh làm xong chưa, chúng mình về nhà thôi."
Doãn Mặc rất tự nhiên ôm cô vào lòng, chặn trước bàn làm việc, không có ý định tan làm: "Ở lại thêm chút nữa."
Từ khi Mộ Dữu chuyển đến nhà cũ, hai người họ tan làm ngày càng muộn hơn.
Mộ Dữu cũng muốn ở bên anh, cô hơi cúi đầu: "Vậy, chúng ta có làm gì đó không?"
Lời vừa dứt, Doãn Mặc đột nhiên ôm cô ngồi lên bàn, nghiêng người về phía trước, trầm giọng hỏi: "Em muốn làm gì?"
Đôi mắt ấy đen kịt, bên trong dâng lên những làn sóng cuộn trào không thể kiểm soát.
Mộ Dữu hơi hoảng hốt nghiêng đầu: "Đây là văn phòng, anh đừng làm loạn."
"Sao có thể gọi là làm loạn?" Anh cọ nhẹ trán vào trán cô, "Hôn một chút cũng không quá phận chứ?"
Yết hầu gợi cảm của người đàn ông trượt xuống, không nói lời nào liền hôn cô.
Đã mấy ngày họ không thân mật, nụ hôn của anh không hề dịu dàng chút nào mà bá đạo cường thế, giống như một kẻ tàn bạo mang theo d/ục vọng mãnh liệt.
Răng va vào môi cô, có chút đau, Mộ Dữu dần dần không chống đỡ được, hai tay đẩy anh.
Người đàn ông không đành lòng buông cô ra, hơi thở nặng nề rối loạn, lồng ngực săn chắc phập phồng, con ngươi thâm thúy ảm đảm khó lường.
"Làm đau em hả?" Thanh âm của anh trở nên khàn khàn cố khắc chế, nhẹ nhàng giúp cô vuốt mái tóc dài, "Là anh không tốt, quá nhớ em."
Mộ Dữu rũ mi mắt xuống, tim đập thình thịch như nai con đi lạc: "Thật ra thì không sao."
Doãn Mặc cười nhàn nhạt: "Thật sao, vậy chúng ta tiếp tục nhé?"
Môi anh lại áp tới, lần này ôn nhu hơn trước rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc mới lưu luyến không rời buông cô ra, chủ động lau vết nước trên môi cô: "Em đói không?"
Mộ Dữu thở hổn hển lắc đầu, cô vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn kia.
Cô mới uống nửa ly cà phê, lúc này trong bụng vẫn chưa có cảm giác gì.
Doãn Mặc liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Vẫn còn sớm, chúng ta đi Vịnh Lan Bảy xem sao nhé?"
Ánh mắt Mộ Dữu khẽ động: "Vâng."
Vịnh Lan Bảy là dự án du lịch Doãn thị và Mộ thị hợp tác khai thác.
Dự án Vịnh Lan Bảy rất lớn, hiện tại chỉ có một phần được mở cửa cho công chúng, trong số đó có một hòn đảo rất đẹp tên là Đảo Lan Viêm.
Hôn lễ của Doãn Mặc và Mộ Dữu sẽ được tổ chức trên hòn đảo này vài ngày sau.
Các trưởng bối đã chuẩn bị cho hôn lễ từ lâu, hòn đảo đã sớm được sắp xếp bài trí sống động và náo nhiệt.
Mộ Dữu đi chân trần bước trên bãi cát mềm, những con sóng nhỏ cuồn cuộn dâng lên, rửa sạch mắt cá chân của cô, khi chạm vào có cảm giác ấm áp dễ chịu.
Gió mùa hạ thổi má hồng, tà váy dài bay phấp phới.
Doãn Mặc từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt trên vai cô, ôn nhu hỏi: "Em hồi hộp sao?"
Mộ Dữu bị hỏi hơi sững sờ, cẩn thận suy nghĩ: "Hình như là không."
Nhưng có kỳ vọng, làm gì có cô gái nào lại không mơ ước một ngày được khoác lên mình chiếc váy cưới và kết hôn với người mình yêu?
Cô cũng là người phàm tục, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong đầu cô đã diễn đi diễn lại cảnh tượng trong ngày cưới vô số lần.
Cô đột nhiên xoay người, đối mặt với anh, kiễng chân ôm lấy cổ anh: "Ngày kết hôn, em muốn tặng anh một món quà."
Doãn Mặc nhướng mày: "Là gì thế?"
Mộ Dữu kiên định lắc đầu: "Hiện tại không thể nói, nếu không sẽ không có bất ngờ."
Doãn Mặc trầm ngâm: "Vậy anh cũng phải chuẩn bị một món sao?"
Mộ Dữu nhún nhún vai: "Vậy anh có thể tự tính toán mà làm. Nếu như anh không định chuẩn bị, vậy thì tùy anh, nhưng sau này có thể sẽ ảnh hưởng đến địa vị trong gia đình của anh đấy."
"Sao nghe giống như uy hiếp anh vậy?" Trong màn đêm, Doãn Mặc nâng gò má thanh tú của cô, hôn mạnh lên môi cô, "Ngược lại, anh rất muốn xem em chuẩn bị cho anh cái gì."
Mộ Dữu tránh đi ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: "Nên đưa em về thôi, muộn quá ông nội sẽ lo."
Doãn Mặc ôm lấy eo cô, ánh mắt thâm thúy: "Anh không muốn đưa em đi, làm sao bây giờ?"
Cô cắn môi, "Không được."
Lời vừa dứt, điện thoại trong túi Doãn Mặc rung lên.
Anh sờ vào điện thoại, thấy đó là Mộ Du Trầm đang gọi.
Đặt lên tai nghe máy, giọng nói của Mộ Du Trầm từ phía đối diện truyền đến: "Cậu với Tiểu Dữu Tử đi đâu rồi, ông già đang đợi con bé trở về cùng ăn cơm đấy."
Doãn Mặc và Mộ Dữu nhìn nhau, nói thật: "Vịnh Lan Bảy."
Bên kia trầm mặc một lát: "Còn chưa kết hôn đâu, hai người không cần gấp như vậy diễn tập, mau trở về đi."
Mộ Dữu nghiêng người tiếp lời: "Chú nhỏ, bây giờ tụi con về đây."
Sau đó, không đợi Doãn Mặc nói gì, cô đã nhanh chóng bấm vào nút màu đỏ để cúp máy, nháy mắt với anh: "Anh xem, chú nhỏ em thúc giục rồi này, mau về thôi."
Doãn Mặc bị phản ứng của cô chọc cười: "Em sợ cái gì, anh có thể làm gì được em ở đây?"
Mộ Dữu thấp giọng lẩm bẩm: "Cũng khó nói lắm, nhỡ đâu anh cảm thấy ở chỗ này càng k/ích thích thì sao."
"Hả?" Mí mắt Doãn Mặc giật giật, đầu ngón tay nâng cằm cô, nhìn bãi cát bên bờ biển, không nhịn được cười ra tiếng, "Ở chỗ này? K/ích thích sao?"
Mộ Dữu vội vàng giải thích: "Em đang nói là có khả năng anh sẽ nghĩ như vậy, không phải em!"
Doãn Mặc: "Được, anh sẽ suy nghĩ sau."
Mộ Dữu: "..." Biến thái!
Sau khi hôn lễ kết thúc, Mộ Dữu sẽ hiếm khi dành thời gian ở bên ông nội như thế này.
Sợ mọi người ở Mộ gia lại thúc giục, Doãn Mặc lái xe chở cô về nhà cũ.
Xe dừng lại ở lối vào biệt thự Mộ gia, Mộ Dữu xuống xe, thấy Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên tình cờ đang đi dạo trong khu dân cư trở về.
Cô cười chào hỏi hai người.
Mộ Du Trầm liếc nhìn Doãn Mặc đang ngồi ở ghế lái, gõ gõ cửa sổ xe, Doãn Mặc bên trong hạ kính xuống.
Mộ Du Trầm nói: "Mấy ngày nữa thôi người đã hoàn toàn là của cậu. Sau này đừng làm loại chuyện bắt cóc cháu gái tôi không về nhà như này nữa, lộ ra cậu cũng quá nóng vội không biết dè dặt rồi."
Doãn Mặc uể oải tựa vào thành ghế sau, cười nói: "Cậu quản nhiều như vậy, ai biết cậu là thật tâm quan tâm cháu gái, hay là bởi vì bọn tôi sắp tổ chức hôn lễ mà ghen tị."
"Tôi ghen tị với cậu sao?" Mộ Du Trầm bĩu môi, "Cậu có biết tại sao chúng tôi không tổ chức hôn lễ cùng với các cậu không? Vợ tôi đang mang thai."
Cả Doãn Mặc và Mộ Dữu đều sửng sốt.
Mộ Dữu vô thức nhìn Thư Minh Yên, thấy cô ấy quay mặt đi vì xấu hổ, vẻ mặt đó chứng tỏ chú nhỏ không nói dối.
Ban đầu Mộ Dữu còn muốn hỏi Thư Minh Yên, khi nào cô ấy và chú nhỏ dự định tổ chức đám cưới.
Thật sự có thai? Vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, đã xảy ra chuyện gì vậy trời!
Mộ Du Trầm vẫn đang tán gẫu với Doãn Mặc, nghiêm túc nói: "Cháu không cần phải hâm mộ đâu, chú nhỏ là trưởng bối, có con trước cháu là chuyện bình thường, các cháu vẫn còn trẻ, cứ thong thả, từ từ sẽ đến."
Doãn Mặc: "..."
Mộ Dữu lười nghe cuộc trò chuyện ấu trĩ của hai người họ, cô kéo Thư Minh Yên vào nhà.
Dừng lại ở trong sân, hai người cũng không vội vào nhà.
Mộ Dữu liếc nhìn chiếc bụng phẳng lì của Thư Minh Yên, vẫn có chút bối rối: "Cậu thực sự mang thai sao? Chuyện khi nào vậy?"
Thư Minh Yên ngồi xuống chiếc ghế xích đu trong sân: "Vừa mới biết, muốn đợi đến lúc thai nhi ổn định thì sẽ nói cho các cậu. Vừa rồi Mộ Du Trầm nói nhanh quá, tớ không kịp phản ứng."
Mộ Dữu ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên, đưa tay sờ sờ bụng cô ấy: "Từ kết hôn đến mang thai, tiến độ của hai người giống như cưỡi tên lửa ấy, tớ thật sự không ngờ tới."
Hai má Thư Minh Yên nóng lên: "Có lẽ, duyên phận đến là sẽ thần kỳ như vậy đấy."
"Đúng vậy, tớ rất mừng cho cậu." Mộ Dữu vén một lọn tóc dài ra sau tai, lại hỏi cô ấy: "Là bé trai hay bé gái vậy?"
Thư Minh Yên bật cười: "Bây giờ làm sao đã biết được?"
"Nam chua nữ cay nha, cậu thích chua hay cay?"
"Tớ vừa phát hiện ra mình có thai, bây giờ vẫn cảm thấy như bình thường. Nhưng anh ấy nói con trai hay con gái đều tốt cả, tớ cũng nghĩ vậy."
Mộ Dữu gật đầu: "Cũng có lý, dù sao cũng là kết tinh tình yêu giữa hai người."
Cô lại vuốt ve bụng Thư Minh Yên, "Tuy rằng không biết giới tính, nhưng sau này sinh ra, đều phải gọi tớ là mẹ nuôi hết."
Thư Minh Yên sững sờ, bật cười: "Chỉ sợ không được nha?"
Mộ Dữu không hiểu: "Tại sao? Chúng ta là chị em tốt, cậu có thể thảo luận với chú nhỏ về chuyện nâng cao bối phận cho tớ mà."
Thư Minh Yên chưa kịp mở miệng, Mộ Du Trầm không biết từ lúc nào đã đi tới: "Tiểu Dữu Tử, nhóc muốn con chú gọi nhóc là cái gì cơ? Không cần để thím nhỏ thương lượng với chú, tự nhóc tới nói chú nghe đi?"
Mộ Dữu: "..."
Mặc dù hai người đã có giấy đăng ký kết hôn trước đó, nhưng các trưởng bối rất coi trọng phong tục lễ nghi của hôn lễ.
Ông cụ Mộ và ba mẹ Doãn Mặc đã chuẩn bị hơn nửa năm, cả hai bên đều muốn tổ chức đám cưới này thật hoành tráng, long trọng.
Trước đám cưới, Mộ Dữu được ông nội đưa về nhà cũ Mộ gia để chờ kết hôn, không được phép sống chung với Doãn Mặc trong căn hộ, nói rằng điều đó không phù hợp với nghi thức.
Đôi bạn trẻ không thể gặp nhau buổi tối, cơ hội duy nhất để tiếp xúc là vào ban ngày ở công ty.
Nhưng cả hai đều có công việc riêng bận rộn, hiếm khi có thể nói chuyện đàng hoàng vài câu.
Tối hôm đó đã quá giờ tan ca, bên ngoài trời càng ngày càng tối.
Mọi người từ phòng kế hoạch lục tục thu dọn đồ đạc lần lượt về nhà, Mộ Dữu vẫn ngồi ở bàn làm việc.
Khâu Sóc từ văn phòng giám đốc đi ra, nhìn thấy cô, liền gõ bàn của cô: "Anh đang nghĩ tại sao ngày nào em cũng tăng ca ở đây, bởi vì em và Doãn tổng sắp tổ chức hôn lễ, anh không sắp xếp cho em nhiều nhiệm vụ đến vậy chứ?"
Mộ Dữu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cười chào hỏi: "Thầy Khâu, em muốn ở lại học thêm ấy mà."
Khâu Sóc không biết gần đây cô và Doãn Mặc không sống cùng nhau, nghe cô nói vậy, anh ta ngạc nhiên cười: "Sắp tới hôn lễ rồi, em cũng rất cầu tiến đấy, được rồi, cố gắng học tập, anh phải về giúp vợ anh bế con đây."
"Tạm biệt thầy Khâu!"
Mộ Dữu đưa mắt nhìn Khâu Sóc rời đi, trong toàn bộ phòng kế hoạch chỉ còn lại một mình cô.
Cô liếc nhìn thời gian, thu dọn đồ đạc, ra khỏi văn phòng, đi thẳng lên văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, đợi lát nữa Doãn Mặc đưa cô về nhà.
Mặc dù ông nội yêu cầu cô trở về nhà cũ trước đám cưới, nhưng ông không ngăn cản Doãn Mặc đưa đón cô đi làm, đây cũng được coi là khoan dung rồi.
Mộ Dữu đẩy cửa đi vào, Doãn Mặc đang có một cuộc họp video, ra hiệu cho cô.
Cô biết ý ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi, một lúc sau có nhân viên thư ký mang cà phê vào.
Sau khi uống nửa tách cà phê, Doãn Mặc mới kết thúc cuộc họp video.
Màn đêm bên ngoài đã hoàn toàn buông xuống, bên ngoài những ô cửa sổ sát đất, những ánh đèn lung linh đang chiếu vào ngoại vi của những tòa nhà cao tầng, những khu dân cư ở phía xa, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà được thắp sáng.
Thấy anh đứng lên, Mộ Dữu đặt cốc nước xuống, đi tới: "Anh làm xong chưa, chúng mình về nhà thôi."
Doãn Mặc rất tự nhiên ôm cô vào lòng, chặn trước bàn làm việc, không có ý định tan làm: "Ở lại thêm chút nữa."
Từ khi Mộ Dữu chuyển đến nhà cũ, hai người họ tan làm ngày càng muộn hơn.
Mộ Dữu cũng muốn ở bên anh, cô hơi cúi đầu: "Vậy, chúng ta có làm gì đó không?"
Lời vừa dứt, Doãn Mặc đột nhiên ôm cô ngồi lên bàn, nghiêng người về phía trước, trầm giọng hỏi: "Em muốn làm gì?"
Đôi mắt ấy đen kịt, bên trong dâng lên những làn sóng cuộn trào không thể kiểm soát.
Mộ Dữu hơi hoảng hốt nghiêng đầu: "Đây là văn phòng, anh đừng làm loạn."
"Sao có thể gọi là làm loạn?" Anh cọ nhẹ trán vào trán cô, "Hôn một chút cũng không quá phận chứ?"
Yết hầu gợi cảm của người đàn ông trượt xuống, không nói lời nào liền hôn cô.
Đã mấy ngày họ không thân mật, nụ hôn của anh không hề dịu dàng chút nào mà bá đạo cường thế, giống như một kẻ tàn bạo mang theo d/ục vọng mãnh liệt.
Răng va vào môi cô, có chút đau, Mộ Dữu dần dần không chống đỡ được, hai tay đẩy anh.
Người đàn ông không đành lòng buông cô ra, hơi thở nặng nề rối loạn, lồng ngực săn chắc phập phồng, con ngươi thâm thúy ảm đảm khó lường.
"Làm đau em hả?" Thanh âm của anh trở nên khàn khàn cố khắc chế, nhẹ nhàng giúp cô vuốt mái tóc dài, "Là anh không tốt, quá nhớ em."
Mộ Dữu rũ mi mắt xuống, tim đập thình thịch như nai con đi lạc: "Thật ra thì không sao."
Doãn Mặc cười nhàn nhạt: "Thật sao, vậy chúng ta tiếp tục nhé?"
Môi anh lại áp tới, lần này ôn nhu hơn trước rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc mới lưu luyến không rời buông cô ra, chủ động lau vết nước trên môi cô: "Em đói không?"
Mộ Dữu thở hổn hển lắc đầu, cô vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn kia.
Cô mới uống nửa ly cà phê, lúc này trong bụng vẫn chưa có cảm giác gì.
Doãn Mặc liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Vẫn còn sớm, chúng ta đi Vịnh Lan Bảy xem sao nhé?"
Ánh mắt Mộ Dữu khẽ động: "Vâng."
Vịnh Lan Bảy là dự án du lịch Doãn thị và Mộ thị hợp tác khai thác.
Dự án Vịnh Lan Bảy rất lớn, hiện tại chỉ có một phần được mở cửa cho công chúng, trong số đó có một hòn đảo rất đẹp tên là Đảo Lan Viêm.
Hôn lễ của Doãn Mặc và Mộ Dữu sẽ được tổ chức trên hòn đảo này vài ngày sau.
Các trưởng bối đã chuẩn bị cho hôn lễ từ lâu, hòn đảo đã sớm được sắp xếp bài trí sống động và náo nhiệt.
Mộ Dữu đi chân trần bước trên bãi cát mềm, những con sóng nhỏ cuồn cuộn dâng lên, rửa sạch mắt cá chân của cô, khi chạm vào có cảm giác ấm áp dễ chịu.
Gió mùa hạ thổi má hồng, tà váy dài bay phấp phới.
Doãn Mặc từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt trên vai cô, ôn nhu hỏi: "Em hồi hộp sao?"
Mộ Dữu bị hỏi hơi sững sờ, cẩn thận suy nghĩ: "Hình như là không."
Nhưng có kỳ vọng, làm gì có cô gái nào lại không mơ ước một ngày được khoác lên mình chiếc váy cưới và kết hôn với người mình yêu?
Cô cũng là người phàm tục, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong đầu cô đã diễn đi diễn lại cảnh tượng trong ngày cưới vô số lần.
Cô đột nhiên xoay người, đối mặt với anh, kiễng chân ôm lấy cổ anh: "Ngày kết hôn, em muốn tặng anh một món quà."
Doãn Mặc nhướng mày: "Là gì thế?"
Mộ Dữu kiên định lắc đầu: "Hiện tại không thể nói, nếu không sẽ không có bất ngờ."
Doãn Mặc trầm ngâm: "Vậy anh cũng phải chuẩn bị một món sao?"
Mộ Dữu nhún nhún vai: "Vậy anh có thể tự tính toán mà làm. Nếu như anh không định chuẩn bị, vậy thì tùy anh, nhưng sau này có thể sẽ ảnh hưởng đến địa vị trong gia đình của anh đấy."
"Sao nghe giống như uy hiếp anh vậy?" Trong màn đêm, Doãn Mặc nâng gò má thanh tú của cô, hôn mạnh lên môi cô, "Ngược lại, anh rất muốn xem em chuẩn bị cho anh cái gì."
Mộ Dữu tránh đi ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: "Nên đưa em về thôi, muộn quá ông nội sẽ lo."
Doãn Mặc ôm lấy eo cô, ánh mắt thâm thúy: "Anh không muốn đưa em đi, làm sao bây giờ?"
Cô cắn môi, "Không được."
Lời vừa dứt, điện thoại trong túi Doãn Mặc rung lên.
Anh sờ vào điện thoại, thấy đó là Mộ Du Trầm đang gọi.
Đặt lên tai nghe máy, giọng nói của Mộ Du Trầm từ phía đối diện truyền đến: "Cậu với Tiểu Dữu Tử đi đâu rồi, ông già đang đợi con bé trở về cùng ăn cơm đấy."
Doãn Mặc và Mộ Dữu nhìn nhau, nói thật: "Vịnh Lan Bảy."
Bên kia trầm mặc một lát: "Còn chưa kết hôn đâu, hai người không cần gấp như vậy diễn tập, mau trở về đi."
Mộ Dữu nghiêng người tiếp lời: "Chú nhỏ, bây giờ tụi con về đây."
Sau đó, không đợi Doãn Mặc nói gì, cô đã nhanh chóng bấm vào nút màu đỏ để cúp máy, nháy mắt với anh: "Anh xem, chú nhỏ em thúc giục rồi này, mau về thôi."
Doãn Mặc bị phản ứng của cô chọc cười: "Em sợ cái gì, anh có thể làm gì được em ở đây?"
Mộ Dữu thấp giọng lẩm bẩm: "Cũng khó nói lắm, nhỡ đâu anh cảm thấy ở chỗ này càng k/ích thích thì sao."
"Hả?" Mí mắt Doãn Mặc giật giật, đầu ngón tay nâng cằm cô, nhìn bãi cát bên bờ biển, không nhịn được cười ra tiếng, "Ở chỗ này? K/ích thích sao?"
Mộ Dữu vội vàng giải thích: "Em đang nói là có khả năng anh sẽ nghĩ như vậy, không phải em!"
Doãn Mặc: "Được, anh sẽ suy nghĩ sau."
Mộ Dữu: "..." Biến thái!
Sau khi hôn lễ kết thúc, Mộ Dữu sẽ hiếm khi dành thời gian ở bên ông nội như thế này.
Sợ mọi người ở Mộ gia lại thúc giục, Doãn Mặc lái xe chở cô về nhà cũ.
Xe dừng lại ở lối vào biệt thự Mộ gia, Mộ Dữu xuống xe, thấy Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên tình cờ đang đi dạo trong khu dân cư trở về.
Cô cười chào hỏi hai người.
Mộ Du Trầm liếc nhìn Doãn Mặc đang ngồi ở ghế lái, gõ gõ cửa sổ xe, Doãn Mặc bên trong hạ kính xuống.
Mộ Du Trầm nói: "Mấy ngày nữa thôi người đã hoàn toàn là của cậu. Sau này đừng làm loại chuyện bắt cóc cháu gái tôi không về nhà như này nữa, lộ ra cậu cũng quá nóng vội không biết dè dặt rồi."
Doãn Mặc uể oải tựa vào thành ghế sau, cười nói: "Cậu quản nhiều như vậy, ai biết cậu là thật tâm quan tâm cháu gái, hay là bởi vì bọn tôi sắp tổ chức hôn lễ mà ghen tị."
"Tôi ghen tị với cậu sao?" Mộ Du Trầm bĩu môi, "Cậu có biết tại sao chúng tôi không tổ chức hôn lễ cùng với các cậu không? Vợ tôi đang mang thai."
Cả Doãn Mặc và Mộ Dữu đều sửng sốt.
Mộ Dữu vô thức nhìn Thư Minh Yên, thấy cô ấy quay mặt đi vì xấu hổ, vẻ mặt đó chứng tỏ chú nhỏ không nói dối.
Ban đầu Mộ Dữu còn muốn hỏi Thư Minh Yên, khi nào cô ấy và chú nhỏ dự định tổ chức đám cưới.
Thật sự có thai? Vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, đã xảy ra chuyện gì vậy trời!
Mộ Du Trầm vẫn đang tán gẫu với Doãn Mặc, nghiêm túc nói: "Cháu không cần phải hâm mộ đâu, chú nhỏ là trưởng bối, có con trước cháu là chuyện bình thường, các cháu vẫn còn trẻ, cứ thong thả, từ từ sẽ đến."
Doãn Mặc: "..."
Mộ Dữu lười nghe cuộc trò chuyện ấu trĩ của hai người họ, cô kéo Thư Minh Yên vào nhà.
Dừng lại ở trong sân, hai người cũng không vội vào nhà.
Mộ Dữu liếc nhìn chiếc bụng phẳng lì của Thư Minh Yên, vẫn có chút bối rối: "Cậu thực sự mang thai sao? Chuyện khi nào vậy?"
Thư Minh Yên ngồi xuống chiếc ghế xích đu trong sân: "Vừa mới biết, muốn đợi đến lúc thai nhi ổn định thì sẽ nói cho các cậu. Vừa rồi Mộ Du Trầm nói nhanh quá, tớ không kịp phản ứng."
Mộ Dữu ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên, đưa tay sờ sờ bụng cô ấy: "Từ kết hôn đến mang thai, tiến độ của hai người giống như cưỡi tên lửa ấy, tớ thật sự không ngờ tới."
Hai má Thư Minh Yên nóng lên: "Có lẽ, duyên phận đến là sẽ thần kỳ như vậy đấy."
"Đúng vậy, tớ rất mừng cho cậu." Mộ Dữu vén một lọn tóc dài ra sau tai, lại hỏi cô ấy: "Là bé trai hay bé gái vậy?"
Thư Minh Yên bật cười: "Bây giờ làm sao đã biết được?"
"Nam chua nữ cay nha, cậu thích chua hay cay?"
"Tớ vừa phát hiện ra mình có thai, bây giờ vẫn cảm thấy như bình thường. Nhưng anh ấy nói con trai hay con gái đều tốt cả, tớ cũng nghĩ vậy."
Mộ Dữu gật đầu: "Cũng có lý, dù sao cũng là kết tinh tình yêu giữa hai người."
Cô lại vuốt ve bụng Thư Minh Yên, "Tuy rằng không biết giới tính, nhưng sau này sinh ra, đều phải gọi tớ là mẹ nuôi hết."
Thư Minh Yên sững sờ, bật cười: "Chỉ sợ không được nha?"
Mộ Dữu không hiểu: "Tại sao? Chúng ta là chị em tốt, cậu có thể thảo luận với chú nhỏ về chuyện nâng cao bối phận cho tớ mà."
Thư Minh Yên chưa kịp mở miệng, Mộ Du Trầm không biết từ lúc nào đã đi tới: "Tiểu Dữu Tử, nhóc muốn con chú gọi nhóc là cái gì cơ? Không cần để thím nhỏ thương lượng với chú, tự nhóc tới nói chú nghe đi?"
Mộ Dữu: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.