Nụ Hôn Của Nàng Venus

Chương 4: Lần đầu gặp gỡ

Bản Lật Tử

29/07/2019

Dư Vãn và Lệ Thâm quen biết nhau vào kì nghỉ hè đại học năm ba của Lệ Thâm.

Dư Vãn là người thành phố C, đại học cũng học ở thành phố C, bởi vì cô học ngành tài chính, sau khi học xong năm bốn đại học, mẹ cô sắp xếp cho cô đi thực tập ở công ty của bạn mình. Mẹ cô lúc nào cũng vậy, thích thu xếp toàn bộ mọi thứ thay cô, học ngành này, công việc tương lai cũng như thế này.

Dư Vãn thực tập tại công ty mẹ mình sắp xếp được nửa năm, sau khi hoàn thành năm học cuối của đại học, cô lấy bằng tốt nghiệp mà không nói một lời nào rồi đến thành phố A kiếm sống. Đây là lần đầu tiên cô chống lại mẹ mình sau nhiều năm như vậy, nó vừa hồi hộp vừa kích thích, lại có một loại vui sướng không thể thốt nên lời.

Sau khi mẹ của Dư Vãn biết cô tới thành phố A, bà chỉ cằn nhằn một ngày, hôm sau liền bình tĩnh lại. Bà tự cảm thấy bản thân mình rất hiểu Dư Vãn, từ nhỏ đến lớn Dư Vãn chưa từng gặp phải vất vả, bây giờ một mình đi tới thành phố A, đụng phải những rắc rối trong xã hội rồi sẽ biết gia đình là tốt nhất.

Dự đoán của bà ấy không sai, quả thật Dư Vãn đã gặp rất nhiều khó khăn ở thành phố A, nhưng điều duy nhất bà không ngờ tới là, Dư Vãn gặp Lệ Thâm.

Mà Lệ Thâm là một người có thể biến mọi cay đắng của Dư Vãn thành ngọt ngào.

Ngày gặp gỡ Lệ Thâm, là một ngày nắng chói chang cuối tháng tám. Dư Vãn đến thành phố A đã được hai tháng mà vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, tiền mang theo cũng tiêu gần hết. Để ứng phó với tình huống khẩn cấp, cô tìm một việc làm vào kì nghỉ hè trước.

Nội dung của công việc tương đối đơn giản. Đó là đến các trường đại học và cao đẳng để giới thiệu các gói điện thoại cho sinh viên mới, tiện thể bán điện thoại di động và máy tính bảng. Nhiệm vụ quan trọng nhất là mỗi ngày phải lôi kéo được ít nhất hai mươi người theo dõi trang WeChat của bọn họ.

Dư Vãn được phân tới Trường Đại học Âm nhạc Thành phố A. Hiện tại trường học vẫn chưa chính thức khai giảng, nhưng đã có từng tốp học sinh tới trường báo danh. Dư Vãn không ghét công việc quảng cáo, chẳng qua thời tiết quá nóng bức, gian hàng nhỏ mà bọn họ dựng trở nên vô dụng dưới cái nóng gay gắt kia. Nhiều lần Dư Vãn cảm thấy mình nóng đến mức muốn xỉu, nhưng hôm nay thì khác.

Không phải vì thời tiết hôm nay mát mẻ, mà hôm nay trên sân bóng rổ có một đám nam sinh chơi bóng rổ.

Bọn họ mặc áo cọc tay và quần lửng, mặc sức mà chạy trên sân, mồ hôi tuôn như mưa, tỏa sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Dư Vãn mới rời khỏi trường đại học không lâu, nhưng trong nửa năm thực tập ở công ty, cô toàn nhìn thấy những người đàn trung niên béo mập. Lại lần nữa được nhìn thấy cơ thể trẻ tuổi đầy sức sống như thế, cô cảm thấy thanh thiếu niên thật sự tốt hơn rất nhiều.

Đặc biệt là người mặc áo số mười, chắc hẳn là cậu ta rất nổi tiếng trong trường. Trời nóng như thế mà lại có rất nhiều nữ sinh đến xem cậu chơi bóng.

Cô loáng thoáng nghe được họ gọi cậu ta là Lệ Thâm.

Vẻ đẹp của các chàng trai khiến cô tạm thời quên đi cái nóng của thời tiết, mà trái bóng đang được các nam sinh dốc hết sức tranh giành bỗng bay tới khán đài. Nữ sinh đứng gần sân bóng có vẻ là thường xuyên tới xem đánh bóng rổ, đã rất quen thuộc với cảnh bóng rổ bay lung tung khắp nơi, cô ấy cực kì bình tĩnh mà đập mạnh vào trái bóng vừa bay tới, làm bóng rổ chuyển hướng.

Dư Vãn cảm thấy vị nữ hiệp này quá ngầu, lại cảm thấy cô ấy làm như vậy chẳng phải là sẽ bỏ lỡ cơ hội tới gần các nam sinh sao.

Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Dư Vãn bỗng trở nên đau đớn, bóng rổ được nữ hiệp đánh bay không nghiêng không lệch mà đập thẳng vào mặt cô.

Dư Vãn: "..."

Đến khi bóng rổ lăn xuống từ trên người cô, nước mắt cô cũng tràn ra, mũi đỏ cả lên.

Các nam sinh trên sân bóng cũng dừng lại, bọn họ trao đổi một lát rồi phái tuyển thủ số mười đẹp trai nhất đi tới xin lỗi Dư Vãn. Xuyên qua tầm mắt mơ hồ, Dư Vãn thấy một nam sinh chạy tới trước mặt mình, trên tay còn cầm một hộp khăn giấy: "Xin lỗi, thực xin lỗi, bạn có sao không? Có cần mình đưa bạn tới phòng y tế không?"

Tuy mặt Dư Vãn còn đau, nhưng vừa rồi cô lại ngây người nhìn cậu ấy, bây giờ cũng không nên trách người ta: "Tôi không sao, chỉ là nước mắt có chút không kiểm soát được."

Nước mắt như bị kích thích mà không ngừng chảy ra, nam sinh cười một tiếng, rút ra một tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Có đỡ hơn chút nào chưa? Cũng may không chảy máu."

Dư Vãn không nghĩ tới cậu ta sẽ lau nước mắt giúp mình, ngẩn người một hồi rồi nhanh chóng đoạt lấy khăn giấy trong tay cậu: "Cảm, cảm ơn, tôi sẽ tự lau."

Sau khi lau sạch nước mắt, Dư Vãn mới phát hiện người nói chuyện với mình là nam sinh áo số mười được các nữ sinh gọi là Lệ Thâm.

Cậu ta thực sự rất đẹp trai, cả người còn toát ra hơi thở trẻ trung của thiếu niên, trên mái tóc đen dính vài giọt mồ hôi, phản chiếu ánh nắng mặt trời.

Lệ Thâm quan sát cô vài lần, xác nhận với cô: "Thật sự không sao chứ?"



Ánh mắt của cậu khiến Dư Vãn bối rối, cô đã lâu không nói chuyện với nam sinh đẹp trai như vậy, khoảng cách này làm cô dần lo lắng: "Tôi thật sự không sao, cậu mau trở lại chơi bóng tiếp đi."

Lệ Thâm nói xin lỗi với cô lần nữa rồi chạy về sân bóng, các chàng trai nhanh chóng bắt đầu tiếp tục thi đấu. Trong tay Dư Vãn cầm khăn giấy cậu ta để lại, đầu ngón tay không khỏi nóng lên, cô nghĩ chắc là do thời tiết quá nóng.

Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc với chiến thắng của đội Lệ Thâm. Bọn họ dọn đồ xong, hẹn nhau tới nhà tắm để tắm. Nam sinh nhiều chuyện không thua gì nữ sinh, đặc biệt là chủ đề liên quan đến con gái.

"Nữ sinh vừa rồi bị bóng rổ đập trúng là tới đây làm việc hè à?"

"Chắc là vậy, nhìn cô ấy cũng xấp xỉ tụi mình."

"Lệ Thâm, vừa nãy cô ấy không xin số điện thoại của cậu sao?"

Lệ Thâm đứng dưới vòi sen, vừa tắm vừa nói: "Mấy cậu nghĩ nhiều quá."

Các đồng đội nháo nhào lên: "Loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, đúng không Trúc Can?"

Trúc Can lầm bầm vài tiếng: "Ngày nào cũng có người xin số điện thoại cậu ta, tớ muốn bán số điện thoại của cậu ấy, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền."

Mọi người cười ồ lên, giọng nói của Trúc Can lại vang lên lần nữa: "Nhưng mà Lệ Thâm, cậu không xin số điện thoại của cô ấy sao? Tớ thấy cô ấy trông hơi giống người chơi cello mà cậu thích, tên gì ấy nhỉ? Lily?"

Lệ Thâm ghét bỏ mà sửa lại: "Là Cicely."

Trúc Can: "Đúng vậy, là Lily."

Lệ Thâm: "..."

"Trúc Can, Lily nào đó, Lệ Thâm vẫn luôn không quen bạn gái là do có người mình thích ư?"

Trúc Can cao giọng: "Các cậu không biết sao? Đó là một tay cello nữ ở nước ngoài, Lệ Thâm của chúng ta rất thích nghe những bài hát của cô ấy."

"Ha ha, thì ra Lệ Thâm cũng có thần tượng à?"

Lệ Thâm: "Người ta không phải thần tượng, là tay đàn cello."

Trúc Can hùa theo: "Đúng đúng, anh Thâm của chúng ta yêu thích cô ấy vì tài năng âm nhạc cao siêu. Vậy còn cô gái chiều nay thì sao, tớ còn thấy cậu lau nước mắt cho người ta."

Lệ Thâm xoay người lườm cậu ta: "Cũng không biết là ai đánh bóng rổ bay ra ngoài."

Kẻ cầm đầu Trúc Can lập tức biện minh: "Là do nữ hiệp ở khán đài mà!"

Tất cả nam sinh trong nhà tắm đều nhìn cậu ta với ánh mắt như đang nói "Không biết xấu hổ".

Buổi tối trước khi ngủ, Lệ Thâm lấy một đĩa nhạc mở nghe, Trúc Can thấy cậu đeo tai nghe ngồi xuống, lập tức cười bỉ ổi: "Lại nghe nhạc của Lily à?"

"Cicely." Lệ Thâm chẳng thèm nhìn cậu ta.

Da mặt của Trúc Can rất dày, loại phản ứng làm lơ này hoàn toàn không đả động gì đến cậu. Cậu ta chỉ vào ảnh bìa đĩa nhạc và nói với Lệ Thâm: "Thật sự có hơi giống Lily trên sân bóng hôm nay, phải không?"

Lệ Thâm nhìn lướt qua, hình như có hơi giống...

Trúc Can nói tiếp: "Thực ra gu của một người thường rất ổn định, hay thích phải người cùng loại hình, tựa như cái cô..."



"Cicely." Lệ Thâm thốt lên một cái tên trước khi cậu ta nói xong.

Trúc Can tạm ngừng một chút, rồi thản nhiên nói: "Cậu biết là được, giống như ba người bạn trai cô ấy từng quen đều cực kỳ giống nhau đó?"

Lệ Thâm không nói, quả thực là Cicely vẫn luôn thích kiểu người đàn ông kia. Nhưng mà cậu không quá để ý điều này, cậu thích âm nhạc của cô ấy, còn về bạn trai của cô ấy thì không có chút hứng thú.

"Vậy nên tớ coi trọng Lily trên sân bóng hôm nay lắm nha!"

Lệ Thâm: "..."

Cậu tắt nhạc rồi lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, cậu cùng các đồng đội tới sân bóng rổ chơi bóng. Trúc Can vừa ôm bóng rổ đi tới, kinh ngạc la ầm lên với Lệ Thâm: "Lệ Thâm, Lily lại tới xem cậu chơi bóng!"

Lệ Thâm: "..."

Cậu ta bị ngu đúng không?

Ánh mắt vô ý thức chuyển hướng về phía sạp hàng nhỏ màu cam, nữ sinh với mái tóc dài vẫn đứng nguyên vị trí ngày hôm qua. Cô mặc một chiếc áo thun đồng phục của công ty, khi thấy cậu nhìn qua, liền ra vẻ tự nhiên quay đầu.

Lệ Thâm cười một tiếng và xoay đầu lại.

Hôm nay khi Dư Vãn xem thi đấu, cô cố ý đứng xa hơn một chút, sợ bóng rổ lại đến thăm mặt mình lần nữa. Tuyển thủ mặc áo số mười vẫn giữ nguyên phong độ, thậm chí còn chơi tốt hơn ngày hôm qua, khiến cho rất nhiều nữ sinh thét chói tai.

Ôi, thanh xuân.

Trái tim bị công việc làm tan vỡ của Dư Vãn dần dần tràn đầy sức sống.

Đội chiến thắng hôm nay vẫn là đội của Lệ Thâm, Dư Vãn đoán rằng có lẽ ngày mai đối phương sẽ không đánh bóng rổ cùng bọn họ nữa. Chơi bóng xong, mọi người đều bắt đầu dọn đồ, Dư Vãn đứng xem lâu như vậy cũng quay trở về gian hàng nhỏ của cô, chuẩn bị tập trung làm việc.

Một lát sau, một bóng người đi tới gần cô, cô theo bản năng mà mở miệng đẩy mạnh tiêu thụ: "Bạn học, hãy xem thử các gói mới của chúng tôi, theo dõi trang chủ sẽ còn có rất nhiều ưu đãi hoạt động đó nha."

Người đối diện cười khúc khích, như là khảy vào sợi dây cung trong không khí, hơi thở tươi mát ập tới trước mặt: "Theo dõi trang chủ của các cô có ưu đãi gì vậy? Tặng tiền điện thoại sao?"

Dư Vãn ngơ ngác nhìn tuyển thủ áo số mười trước mặt, nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Không chỉ tặng tiền điện thoại định kỳ, mà còn có rất nhiều hoạt động khác, mua điện thoại mới cũng có ưu đãi." Cô cầm lấy tờ rơi trên bàn, chỉ vào mã QR trên giấy: "Quét mã QR này là có thể tự động theo dõi trang chủ."

Cuối cùng cô cũng nhớ tới, cô vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ lôi kéo hai mươi người một ngày.

Lệ Thâm vô cùng thẳng thắn, lấy di động quét mã QR của cô, theo dõi trang chủ. Dư Vãn cảm ơn hai tiếng rồi hỏi: "Bạn của cậu có muốn theo dõi luôn hay không?"

Lệ Thâm ngẩn người, sau đó cười phá lên. Đôi tai của Dư Vãn dần đỏ lên dưới tiếng cười của cậu ta, cô... cũng là vì công việc thôi mà!

Lại không ngờ Lệ Thâm thật sự kêu bạn bè của mình tới, từng người quét mã QR, sau khi Trúc Can quét xong còn hỏi: "Lily, bạn thấy chúng tôi nhiệt tình như thế, vậy cho mình quét mã QR WeChat cá nhân của bạn một cái đi."

"Hả?" Dư Vãn hơi bối rối, Lily là ai?

"Bạn đừng để ý tới cậu ta, đầu óc của cậu ta không được bình thường cho lắm." Lệ Thâm đẩy Trúc Can ra sau, gõ một cái vào mã QR rồi mỉm cười nói với Dư Vãn: "Có qua có lại, bạn cũng quét mã QR của mình đi."

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện quá khứ của nữ chính và nam chính sẽ dùng cách này xen kẽ với chính văn, sẽ không viết ngoại truyện và tiền truyện riêng, chiếm khoảng mười chương~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nụ Hôn Của Nàng Venus

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook