Chương 21: Chạy!
Bản Lật Tử
01/07/2021
Dư Vãn nói tới nửa câu thì đột nhiên im bặt, Lệ Thâm nhìn cô và hỏi: "Nếu là em thì sao?"
Dư Vãn cười hai tiếng và nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy để bao hết đâu."
Đương nhiên là cô cũng không bao nổi.
Lệ Thâm nghe cô nói cũng mỉm cười: "Em là người lập kế hoạch cho đám cưới của Hồ Kiều, đám cưới của cô ta chi càng nhiều, em càng nhận được nhiều tiền hoa hồng, không phải em nên vui vẻ à?"
Dư Vãn: "..."
Anh ta nói rất hợp lý.
"Vậy nên tối nay tôi nên ăn hai tô mì?"
Lệ Thâm bị cô chọc cười: "Được rồi, em lên lầu trước đi."
"Ừm, anh chạy từ từ thôi." Dư Vãn nói xong liền lấy thẻ vào cổng, quét ở ngoài cửa rồi đẩy cửa đi vào. Lệ Thâm thu hồi tầm mắt trên người cô, bắt đầu chạy bộ.
Sau khi địa điểm tổ chức đám cưới của Hồ Kiều được quyết định, tảng đá lớn treo trong lòng Dư Vãn cũng rơi xuống đất, nhưng mà kế tiếp vẫn còn người dẫn chương trình hôn lễ, món tráng miệng, trang trí hoa, quà kỷ niệm dành cho khách, vân vân, nhiều việc khác cần cô chuẩn bị, Dư Vãn không có thời gian thở dốc.
Bởi vì trò chơi mảng cổ phong nên bàn đặt món tráng miệng tại hiện trường hôn lễ cũng cần chú ý, Hồ Kiều chỉ đích danh thợ bánh ngọt ở Trì Thanh Hiên tới làm, chủng loại bánh ngọt cũng do cô ta tự mình quyết định – tất cả không phải là bánh ngọt của Trì Thanh Hiên, đều do cô ta lấy ra từ trong
trò chơi.
Kim chủ* đã lên tiếng, Dư Vãn chỉ có thể đi làm, Trì Thanh Hiên rất nổi tiếng ở thành phố A, ngày thường mọi cửa hàng của Trì Thanh Hiên đều chật kín chỗ, người muốn mua bánh ngọt phải xếp hàng. Dư Vãn liên lạc rất nhiều lần mới hẹn được thợ bánh ngọt của bọn họ, trao đổi tới lui gần nửa tháng mới làm ra hàng mẫu.
* Kim chủ: có thể hiểu là người chủ có tiền.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết âm lịch, trong bầu không khí mà hầu hết công nhân trong nước không muốn đi làm và chỉ muốn đón năm mới, Dư Vãn mặc gió mặc mưa để đưa bánh ngọt mới lấy từ Trì Thanh Hiên tới cho Hồ Kiều ăn thử.
Nơi gặp mặt vẫn là ở biệt thự tại sườn núi của Hồ Kiều, lần này chú rể Du Thế Mẫn cũng có mặt.
Đây là lần đầu tiền Dư Vãn gặp Du Thế Mẫn, hắn là nam diễn viên nổi tiếng đóng vai Du Khải Trạch, mà Du Khải Trạch là nam chính trong bộ phim mà Lệ Thâm hát OST, Dư Vãn đã xem hết bộ phim này.
Du Thế Mẫn và Du Khải Trạch có vài điểm tương tự, Dư Vãn cũng nảy sinh một chút thân thiết, cô mở hộp bánh ngọt của Trì Thanh Hiên ra, nói với hai người Hồ Kiều: "Đây là hàng mẫu do thợ bánh ngọt của Trì Thanh Hiên làm, hai vị xem trước, nếu muốn sửa chỗ nào thì tôi sẽ báo lại với thợ bánh ngọt."
"Ừ." Hồ Kiều ngồi thẳng dậy và quan sát hộp bánh ngọt. Lần này Dư Vãn tổng cộng mang tới năm loại khác nhau, cô nhìn kỹ lại, nhìn từ ngoài mà nói thì đã giống hệt những loại bánh ngọt trong game.
"Cái này là bánh Long Phượng Thủy Tinh đúng không?" Cô ta cầm lấy miếng bánh được làm từ gạo nếp, trên mặt bánh được khắc hình rồng phượng màu đỏ: "Không hổ là thợ làm bánh chuyên nghiệp của Trì Thanh Hiên, nó được làm rất khéo léo."
Cô ta đưa bánh ngọt tới trước miệng Du Thế Mẫn, nói với hắn: "Thế Mẫn, anh nếm thử xem hương vị thế nào?"
Du Thế Mẫn cắn một miếng và nuốt xuống, sau đó cười nói với cô ta: "Em biết anh không thích ăn những thứ này mà, bánh này rất mềm, cũng không quá ngọt, chắc em sẽ thích nó."
Du Thế Mẫn chỉ ăn một miếng của chiếc bánh trên tay Hồ Kiều, Hồ Kiều không lấy cái mới, trực tiếp cắn một miếng: "Ừm, hương vị rất tuyệt."
Cô ta đặt bánh Long Phượng xuống, cầm lấy một cái Ngọc Lộ Đoàn đưa tới trước mặt Du Thế Mẫn, lần này cô ta không nói, Du Thế Mẫn đã chủ động cắn một miếng.
Hồ Kiều hỏi hắn: "Ngọt không?"
Du Thế Mẫn gật đầu, mỉm cười cong mắt: "Ừm, rất ngọt." Dư Vãn: "..."Cô là ai? Cô đang ở đâu? Cô đang làm gì vậy?
Sau khi ăn hàng tấn cẩu lương, Dư Vãn rời khỏi biệt thự của Hồ Kiều và ngơ ngác trở về tiểu khu. Ai bảo với cô rằng tình yêu của những kẻ có tiền đều không hạnh phúc??
Các bạn không thể tưởng tượng được hạnh phúc của kẻ có tiền thì đúng hơn!
"Gâu gâu." Đối diện truyền đến tiếng chó sủa, Dư Vãn nghe có chút quen tai. Cô chưa kịp phản ứng lại, một con chó Shiba liền vọt tới gần cô, hào hứng sủa với cô.
"À, tôi xin lỗi!" Cô gái dắt chó gắng sức kéo chó Shiba lại, sợ nó giãy khỏi dây xích nhào tới cắn người khác một miếng: "Lili, đừng nghịch nữa!"
"Gâu gâu." Lili vẫn còn sủa về phía Dư Vãn, Dư Vãn cúi người xoa đầu nó và chào nó, cuối cùng nó cũng ổn định lại.
"Chú chó này quen tôi." Dư Vãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô gái đang cầm dây xích: "Lili là chó nhà hàng xóm của tôi, nhưng mà hình như tôi chưa từng thấy cô."
"À, chuyện đó... Tôi là em họ của chủ nhân của Lili!" Tiểu Đổng lanh trí lấy cho mình một cái chức vụ em họ.
Em họ? Dư Vãn quan sát cô ta, cô chưa từng nghe Lệ Thâm nói anh ta có em họ. Cô nghĩ một lúc, cảm thấy cô gái này có thể là trợ lý này nọ của Lệ Thâm.
Dư Vãn không vạch trần cô ta, hùa theo lời cô ấy: "Vậy à."
"Đúng vậy, anh họ tôi về quê ăn tết, nhờ tôi chăm sóc cho Lili mấy ngày."
Dư Vãn hơi sửng sốt, Lệ Thâm về quê? Cô nhìn Tiểu Đổng và hỏi: "Cô không về nhà ăn tết sao?"
"Ha ha, nhà tôi ở thành phố A."
Được rồi. Dư Vãn không tiếp tục hỏi, cô trêu chọc Lili một lát rồi chào tạm biệt nó. Về đến nhà, cô cầm điện thoại ngồi trên sô pha, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định gửi tin nhắn WeChat cho Lệ Thâm: "Tôi vừa gặp một cô gái đang dắt Lili đi dạo dưới lầu, là trợ lý của anh à?"
Vừa gửi xong, cô ngồi đợi một lúc thì chưa thấy Lệ Thâm trả lời cô. Cô đặt điện thoại xuống, thay quần áo và đi uống nước, tới khi trở lại, trên màn hình điện thoại đã có một tin nhắn mới nhận được.
Lệ Thâm: Đúng vậy, là Tiểu Đổng, tôi về quê mấy ngày, ở đây có trẻ con sợ chó nên không mang Lili đi theo.
Dư Vãn: Ồ, thế à, anh đi khi nào?
Lệ Thâm: Sáng nay.
Lệ Thâm: Tôi sẽ trở về vào đầu tháng ba.
Dư Vãn nhẹ nhàng nhếch môi, cô không có hỏi anh ta khi nào trở về. Lệ Thâm: Em thì sao? Không về nhà ăn tết à?Dư Vãn: Năm nay không về, công ty mới chuyển tới thành phố A, trên tay tôi còn đang mắc hôn lễ của Hồ tiểu thư, quá nhiều việc orz.
Lệ Thâm: Không nghỉ?
Dư Vãn: Công ty có vài đơn đám cưới vào tết âm lịch, nhưng mà tôi không cần làm, có thể nghỉ ngơi [thắng lợi].
Lệ Thâm: Vậy phải nghỉ ngơi cho tốt trong mấy ngày đó. Dư Vãn: Tại sao kỳ nghỉ của anh còn dài hơn tôi chứ.Lệ Thâm đọc tin nhắn này của cô thì bật cười: "Có lẽ vì tôi quá rảnh rỗi." Dư Vãn: "..."Ai rảnh thì rảnh chứ anh không quá rảnh chứ nhỉ, bài hát mới còn đang đứng đầu bảng xếp hạng đó.
Lệ Thâm: Tôi phải bắt đầu thu âm cho album sau khi trở lại, cũng phải bận rộn.
Dư Vãn: Wow, anh sắp ra album à (⊙o⊙). Lệ Thâm: Ừ, dự kiến ra mắt vào tháng tám.Lệ Thâm: Mấy đứa nhỏ bên này cứ luôn quấn lấy tôi, lát nữa nói tiếp. Dư Vãn: Được.
Dư Vãn gửi xong tin này liền đặt điện thoại xuống, không làm phiền anh nữa.
Năm nay Chu Hiểu Ninh không về nhà ăn tết, cô ấy lại trải qua đêm giao thừa cùng Dư Vãn. Lần này Chu Hiểu Ninh mang tới một chai rượu lớn, là rượu vang đỏ cô mua trên mạng trước kia.
"Tớ nói cho cậu nghe, khó khăn lắm tớ mới giành được chai rượu này đấy!" Chu Hiểu Ninh cầm chai rượu, đứng tại cửa nhà Dư Vãn chuẩn bị thay giày thì thấy một đôi dép lê màu xanh trên tủ giày.Nhìn là biết dép lê của đàn ông ngay!
Cô cầm lấy dép lê, ánh mắt sắc bén nhìn Dư Vãn: "Thành thật khai báo, có đàn ông tới đây đúng không??"
"..." Dư Vãn đỏ mặt, cô đoạt lại đôi dép lê trong tay cô ấy và đặt vào tủ: "Cậu đừng nói bậy, lần trước tớ bị trẹo chân, hàng xóm tốt bụng nên cho tớ mượn đôi dép lê mang về."
"Hàng xóm?" Chu Hiểu Ninh hoài nghi về lời giải thích này: "Hàng xóm nào?"
Cô vừa hỏi xong, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên đáp án, giọng nói cũng cao lên vài độ: "Đừng nói là Lệ Thâm đấy!"
". Không phải."
"Vậy đúng rồi!"
Dư Vãn: "..."
Chu Hiểu Ninh nhận định đôi dép lê này là của Lệ Thâm, cô ấy thậm chí còn lên mạng tìm kiếm size giày của Lệ Thâm có phải là 44 không. Dư Vãn cảm thấy rất bất lực, mặc cho Chu Hiểu Ninh hỏi tới cỡ nào, cô cũng không tiết lộ gì cả.
Chu Hiểu Ninh coi phản ứng của cô là thầm chấp nhận, lúc cụng ly với cô trên bàn ăn toàn nói lời chúc mừng: "Chúc cậu sớm quen lại với Lệ Thâm trong năm nay!"
Dư Vãn: "..."
Đêm giao thừa có Chu Hiểu Ninh ở bên cũng xem như náo nhiệt, Dư Vãn được nghỉ ngày mồng một và mồng hai, hiếm khi có cơ hội ngủ nướng hai ngày liên tục.
Tỉnh lại vào sáng mồng hai, toàn bộ WeChat đều bị cảnh tuyết phủ kín, Dư Vãn mặc áo khoác lông xù, mang dép lê đi ra ban công ngắm nhìn.
Cảnh bên ngoài như được mặc một lớp áo màu trắng, cả khu biệt thự bị bao trùm bởi tuyết trắng, trông hơi giống điểm du lịch nổi tiếng. Ở phía xa hơn công viên Lệ Trạch cũng là một mảng trắng xóa, tầng lầu của cô không cao nên nhìn không rõ lắm.
Dư Vãn nhớ lại năm cô vừa tới thành phố A cũng có một trận tuyết lớn như vậy. Có lẽ vì mùa đông năm ấy, cô và Lệ Thâm cùng nhau ngắm tuyết ở công viên Lệ Trạch, cảnh đẹp đến mức khắc sâu, cho nên chỉ cần tuyết rơi, cô đều muốn tới công viên Lệ Trạch nhìn xem.
Bây giờ cô đã trở lại, còn tình cờ gặp tuyết lớn, Dư Vãn không do dự mà khoác lên chiếc áo lông đắt nhất của cô và tới công viên Lệ Trạch ngắm tuyết.
Hôm nay gió bên ngoài lạnh cắt da cắt thịt, nhiệt độ thấp tới mức đạt kỷ lục mới, Dư Vãn kéo chặt áo khoác lông, đeo khăn quàng cổ và đội mũ vẫn hơi
khó chịu.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy cảnh tuyết ở công viên Lệ Trạch, cái lạnh này trở nên vô giá trị. Có lẽ mấy năm nay thành phố A thay đổi rất nhiều, nhưng công viên Lệ Trạch vẫn giống như ban đầu, đẹp đến nỗi cô muốn khóc.
Bởi vì tuyết rơi đúng dịp tết âm lịch nên công viên Lệ Trạch rất vắng người, Dư Vãn đi trên đường chỉ nhìn thấy vài cô gái phấn khích dưới tuyết giống cô, còn lại là công nhân dọn vệ sinh.
Cô tới gần hồ và nhìn khung cảnh trước mắt. Hồ trong công viên Lệ Trạch rất lớn, xung quanh còn trồng đầy hoa đào, vào mùa hoa đào nở, màu hồng của cành hoa như nhuộm mặt hồ thành màu của mùa xuân.
Tuy rằng hiện tại hoa đào chưa nở, nhưng tuyết trắng phủ trên cành và chiếu xuống hồ nước, mặt hồ nhìn giống như được phủ một lớp băng tuyết.
Dư Vãn lấy điện thoại ra khỏi túi, định chụp vào bức ảnh. Nhưng nhiệt độ bên ngoài quá thấp, tay cô cũng rất lạnh, điện thoại cũng không hề có chút phản ứng nào. Dư Vãn loay hoay một hồi thì cuối cùng cũng chụp được vài bức ảnh, cô vừa xoay người lại thì thấy một người đàn ông đang đi thẳng tới.
Người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ, hắn cũng mặc áo lông và liếc nhìn điện thoại trong tay cô. Dư Vãn nhìn hai mắt hắn, mắt hơi trợn to: "Lệ Thâm?"
Cô hiểu rõ Lệ Thâm, giống như Lệ Thâm hiểu cô vậy.
Lệ Thâm đi dọc theo bờ hồ tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô: "Em cũng tới ngắm tuyết à?"
"Đúng vậy." Dư Vãn gật đầu: "Không phải anh đã nói sẽ trở lại vào mồng ba sao?"
Lệ Thâm nói: "Tiểu Đổng nói với tôi là mấy ngày nay Lili liên tục náo loạn, tôi đành phải quay lại trước."
"Ha ha, ai bảo anh không đưa Lili đi theo." Dư Vãn nói xong thì thấy Lệ Thâm mở chức năng ghi âm trong điện thoại, tò mò hỏi: "Anh đang ghi âm gì vậy?"
Lệ Thâm theo bản năng nhìn màn hình điện thoại, giải thích với cô: "Tôi đang ghi lại âm thanh của công viên."
"Âm thanh của công viên?"
"Ừm." Lệ Thâm xoay người về phía mặt hồ, giơ điện thoại ra ngoài: "Các bài hát trong album mới của tôi lấy chủ đề là công viên Lệ Trạch, nên muốn thu thập một số âm thanh trong công viên, có thể dùng làm tư liệu sống."
"Ồ!" Dư Vãn bừng tỉnh: "Ý tưởng này không tồi nha, nhưng mà bây giờ đang là mùa đông, trong công viên không có âm thanh gì cả."
Lệ Thâm mỉm cười nói: "Yên tĩnh cũng là một trong những âm thanh của công viên."
Dư Vãn cảm thấy mới không gặp mấy năm, cách Lệ Thâm nói chuyện rất triết lý.
"Tiếng nói, tiếng gió, tiếng tuyết rơi, tiếng chim hót, tiếng chuông xe đạp và cả tiếng của người hát rong trong công viên..." Chỉ với những âm thanh này cũng có thể phác họa ra đường nét của công viên Lệ Trạch trong đầu Lệ Thâm: "Album mới có tên là."
Dư Vãn ngây người, hỏi anh: "Có phải tôi là người đầu tiên trên thế giới biết album mới của anh tên là gì không?"
Lệ Thâm quay đầu nhìn cô, mặc dù nửa khuôn mặt bị khẩu trang che lại nhưng vẫn thấy được hai mắt cong lên: "Không phải, người đầu tiên là tôi."
"..." Dư Vãn âm thầm trợn mắt: "Ấu trĩ."
Lệ Thâm đang định nói chuyện, hai cô gái vừa đi ngang qua chợt dừng lại,
nhìn anh rồi thì thầm vào tai nhau. Lệ Thâm theo bản năng đè vành nón xuống, vùi đầu thấp hơn: "Hình như tôi bị nhận ra."
"Hả?" Lúc này Dư Vãn mới chú ý tới hai cô gái đứng cách đó không xa tò mò nhìn sang bên này: "Phải làm sao bây giờ?"
Lệ Thâm giả vờ bình tĩnh cất điện thoại, quay lưng lại và giật mạnh tay Dư Vãn, nói một từ: "Chạy!"
Dư Vãn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lệ Thâm kéo chạy ra công viên. Tiếng la hét của hai cô gái kèm theo cái tên "Lệ Thâm" dần bị gió lạnh thổi ra sau, càng ngày càng xa.
Sau khi chạy một lúc, Dư Vãn từ từ mất sức, cô vừa thở hổn hển vừa nghĩ, không đúng, tại sao cô phải chạy cùng anh ta chứ??
"Từ, từ từ, hình như bọn họ không có đuổi theo." Chạy một hơi tới cổng phía tây công viên Lệ Trạch cùng Lệ Thâm, Dư Vãn súyt chút nữa nằm xỉu ngay chỗ này: "Nghỉ, nghỉ ngơi một chút."
Lệ Thâm nghe cô nói như vậy mới dừng chân lại, anh bình thản đứng tại chỗ, không có một hơi thở suyễn, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nhếch nhác của Dư Vãn.
"Em có ổn không?"
Dư Vãn đứng thẳng dậy nhìn anh: "Khá ổn, anh, sao anh lại chạy được như vậy chứ."
Lệ Thâm khẽ nhướng mày: "Cái này mà gọi là chạy à? Tôi cảm thấy mới làm nóng người thôi."
Dư Vãn: "..."
À đúng rồi, cô nhớ là đêm nào Lệ Thâm cũng chạy bộ, còn có kinh nghiệm đi lính hai năm, thể lực chắc rất tốt.
"Anh chạy bao nhiêu mỗi tối vậy?" Cô hỏi Lệ Thâm.
Lệ Thâm đáp: "Mỗi ngày chạy 10 km, chạy xong thì đi ngủ." "... 10 km????""Ừ, thói quen hình thành trong lúc đi bộ đội." Anh nói xong, cúi đầu nhìn Dư Vãn: "Ngược lại thể lực của em còn tệ hơn trước."
"..." Dư Vãn thề, cô thực sự không có nghĩ chuyện không đứng đắn.
Dư Vãn cười hai tiếng và nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy để bao hết đâu."
Đương nhiên là cô cũng không bao nổi.
Lệ Thâm nghe cô nói cũng mỉm cười: "Em là người lập kế hoạch cho đám cưới của Hồ Kiều, đám cưới của cô ta chi càng nhiều, em càng nhận được nhiều tiền hoa hồng, không phải em nên vui vẻ à?"
Dư Vãn: "..."
Anh ta nói rất hợp lý.
"Vậy nên tối nay tôi nên ăn hai tô mì?"
Lệ Thâm bị cô chọc cười: "Được rồi, em lên lầu trước đi."
"Ừm, anh chạy từ từ thôi." Dư Vãn nói xong liền lấy thẻ vào cổng, quét ở ngoài cửa rồi đẩy cửa đi vào. Lệ Thâm thu hồi tầm mắt trên người cô, bắt đầu chạy bộ.
Sau khi địa điểm tổ chức đám cưới của Hồ Kiều được quyết định, tảng đá lớn treo trong lòng Dư Vãn cũng rơi xuống đất, nhưng mà kế tiếp vẫn còn người dẫn chương trình hôn lễ, món tráng miệng, trang trí hoa, quà kỷ niệm dành cho khách, vân vân, nhiều việc khác cần cô chuẩn bị, Dư Vãn không có thời gian thở dốc.
Bởi vì trò chơi mảng cổ phong nên bàn đặt món tráng miệng tại hiện trường hôn lễ cũng cần chú ý, Hồ Kiều chỉ đích danh thợ bánh ngọt ở Trì Thanh Hiên tới làm, chủng loại bánh ngọt cũng do cô ta tự mình quyết định – tất cả không phải là bánh ngọt của Trì Thanh Hiên, đều do cô ta lấy ra từ trong
trò chơi.
Kim chủ* đã lên tiếng, Dư Vãn chỉ có thể đi làm, Trì Thanh Hiên rất nổi tiếng ở thành phố A, ngày thường mọi cửa hàng của Trì Thanh Hiên đều chật kín chỗ, người muốn mua bánh ngọt phải xếp hàng. Dư Vãn liên lạc rất nhiều lần mới hẹn được thợ bánh ngọt của bọn họ, trao đổi tới lui gần nửa tháng mới làm ra hàng mẫu.
* Kim chủ: có thể hiểu là người chủ có tiền.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết âm lịch, trong bầu không khí mà hầu hết công nhân trong nước không muốn đi làm và chỉ muốn đón năm mới, Dư Vãn mặc gió mặc mưa để đưa bánh ngọt mới lấy từ Trì Thanh Hiên tới cho Hồ Kiều ăn thử.
Nơi gặp mặt vẫn là ở biệt thự tại sườn núi của Hồ Kiều, lần này chú rể Du Thế Mẫn cũng có mặt.
Đây là lần đầu tiền Dư Vãn gặp Du Thế Mẫn, hắn là nam diễn viên nổi tiếng đóng vai Du Khải Trạch, mà Du Khải Trạch là nam chính trong bộ phim mà Lệ Thâm hát OST
Du Thế Mẫn và Du Khải Trạch có vài điểm tương tự, Dư Vãn cũng nảy sinh một chút thân thiết, cô mở hộp bánh ngọt của Trì Thanh Hiên ra, nói với hai người Hồ Kiều: "Đây là hàng mẫu do thợ bánh ngọt của Trì Thanh Hiên làm, hai vị xem trước, nếu muốn sửa chỗ nào thì tôi sẽ báo lại với thợ bánh ngọt."
"Ừ." Hồ Kiều ngồi thẳng dậy và quan sát hộp bánh ngọt. Lần này Dư Vãn tổng cộng mang tới năm loại khác nhau, cô nhìn kỹ lại, nhìn từ ngoài mà nói thì đã giống hệt những loại bánh ngọt trong game.
"Cái này là bánh Long Phượng Thủy Tinh đúng không?" Cô ta cầm lấy miếng bánh được làm từ gạo nếp, trên mặt bánh được khắc hình rồng phượng màu đỏ: "Không hổ là thợ làm bánh chuyên nghiệp của Trì Thanh Hiên, nó được làm rất khéo léo."
Cô ta đưa bánh ngọt tới trước miệng Du Thế Mẫn, nói với hắn: "Thế Mẫn, anh nếm thử xem hương vị thế nào?"
Du Thế Mẫn cắn một miếng và nuốt xuống, sau đó cười nói với cô ta: "Em biết anh không thích ăn những thứ này mà, bánh này rất mềm, cũng không quá ngọt, chắc em sẽ thích nó."
Du Thế Mẫn chỉ ăn một miếng của chiếc bánh trên tay Hồ Kiều, Hồ Kiều không lấy cái mới, trực tiếp cắn một miếng: "Ừm, hương vị rất tuyệt."
Cô ta đặt bánh Long Phượng xuống, cầm lấy một cái Ngọc Lộ Đoàn đưa tới trước mặt Du Thế Mẫn, lần này cô ta không nói, Du Thế Mẫn đã chủ động cắn một miếng.
Hồ Kiều hỏi hắn: "Ngọt không?"
Du Thế Mẫn gật đầu, mỉm cười cong mắt: "Ừm, rất ngọt." Dư Vãn: "..."Cô là ai? Cô đang ở đâu? Cô đang làm gì vậy?
Sau khi ăn hàng tấn cẩu lương, Dư Vãn rời khỏi biệt thự của Hồ Kiều và ngơ ngác trở về tiểu khu. Ai bảo với cô rằng tình yêu của những kẻ có tiền đều không hạnh phúc??
Các bạn không thể tưởng tượng được hạnh phúc của kẻ có tiền thì đúng hơn!
"Gâu gâu." Đối diện truyền đến tiếng chó sủa, Dư Vãn nghe có chút quen tai. Cô chưa kịp phản ứng lại, một con chó Shiba liền vọt tới gần cô, hào hứng sủa với cô.
"À, tôi xin lỗi!" Cô gái dắt chó gắng sức kéo chó Shiba lại, sợ nó giãy khỏi dây xích nhào tới cắn người khác một miếng: "Lili, đừng nghịch nữa!"
"Gâu gâu." Lili vẫn còn sủa về phía Dư Vãn, Dư Vãn cúi người xoa đầu nó và chào nó, cuối cùng nó cũng ổn định lại.
"Chú chó này quen tôi." Dư Vãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô gái đang cầm dây xích: "Lili là chó nhà hàng xóm của tôi, nhưng mà hình như tôi chưa từng thấy cô."
"À, chuyện đó... Tôi là em họ của chủ nhân của Lili!" Tiểu Đổng lanh trí lấy cho mình một cái chức vụ em họ.
Em họ? Dư Vãn quan sát cô ta, cô chưa từng nghe Lệ Thâm nói anh ta có em họ. Cô nghĩ một lúc, cảm thấy cô gái này có thể là trợ lý này nọ của Lệ Thâm.
Dư Vãn không vạch trần cô ta, hùa theo lời cô ấy: "Vậy à."
"Đúng vậy, anh họ tôi về quê ăn tết, nhờ tôi chăm sóc cho Lili mấy ngày."
Dư Vãn hơi sửng sốt, Lệ Thâm về quê? Cô nhìn Tiểu Đổng và hỏi: "Cô không về nhà ăn tết sao?"
"Ha ha, nhà tôi ở thành phố A."
Được rồi. Dư Vãn không tiếp tục hỏi, cô trêu chọc Lili một lát rồi chào tạm biệt nó. Về đến nhà, cô cầm điện thoại ngồi trên sô pha, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định gửi tin nhắn WeChat cho Lệ Thâm: "Tôi vừa gặp một cô gái đang dắt Lili đi dạo dưới lầu, là trợ lý của anh à?"
Vừa gửi xong, cô ngồi đợi một lúc thì chưa thấy Lệ Thâm trả lời cô. Cô đặt điện thoại xuống, thay quần áo và đi uống nước, tới khi trở lại, trên màn hình điện thoại đã có một tin nhắn mới nhận được.
Lệ Thâm: Đúng vậy, là Tiểu Đổng, tôi về quê mấy ngày, ở đây có trẻ con sợ chó nên không mang Lili đi theo.
Dư Vãn: Ồ, thế à, anh đi khi nào?
Lệ Thâm: Sáng nay.
Lệ Thâm: Tôi sẽ trở về vào đầu tháng ba.
Dư Vãn nhẹ nhàng nhếch môi, cô không có hỏi anh ta khi nào trở về. Lệ Thâm: Em thì sao? Không về nhà ăn tết à?Dư Vãn: Năm nay không về, công ty mới chuyển tới thành phố A, trên tay tôi còn đang mắc hôn lễ của Hồ tiểu thư, quá nhiều việc orz.
Lệ Thâm: Không nghỉ?
Dư Vãn: Công ty có vài đơn đám cưới vào tết âm lịch, nhưng mà tôi không cần làm, có thể nghỉ ngơi [thắng lợi].
Lệ Thâm: Vậy phải nghỉ ngơi cho tốt trong mấy ngày đó. Dư Vãn: Tại sao kỳ nghỉ của anh còn dài hơn tôi chứ.Lệ Thâm đọc tin nhắn này của cô thì bật cười: "Có lẽ vì tôi quá rảnh rỗi." Dư Vãn: "..."Ai rảnh thì rảnh chứ anh không quá rảnh chứ nhỉ, bài hát mới còn đang đứng đầu bảng xếp hạng đó.
Lệ Thâm: Tôi phải bắt đầu thu âm cho album sau khi trở lại, cũng phải bận rộn.
Dư Vãn: Wow, anh sắp ra album à (⊙o⊙). Lệ Thâm: Ừ, dự kiến ra mắt vào tháng tám.Lệ Thâm: Mấy đứa nhỏ bên này cứ luôn quấn lấy tôi, lát nữa nói tiếp. Dư Vãn: Được.
Dư Vãn gửi xong tin này liền đặt điện thoại xuống, không làm phiền anh nữa.
Năm nay Chu Hiểu Ninh không về nhà ăn tết, cô ấy lại trải qua đêm giao thừa cùng Dư Vãn. Lần này Chu Hiểu Ninh mang tới một chai rượu lớn, là rượu vang đỏ cô mua trên mạng trước kia.
"Tớ nói cho cậu nghe, khó khăn lắm tớ mới giành được chai rượu này đấy!" Chu Hiểu Ninh cầm chai rượu, đứng tại cửa nhà Dư Vãn chuẩn bị thay giày thì thấy một đôi dép lê màu xanh trên tủ giày.Nhìn là biết dép lê của đàn ông ngay!
Cô cầm lấy dép lê, ánh mắt sắc bén nhìn Dư Vãn: "Thành thật khai báo, có đàn ông tới đây đúng không??"
"..." Dư Vãn đỏ mặt, cô đoạt lại đôi dép lê trong tay cô ấy và đặt vào tủ: "Cậu đừng nói bậy, lần trước tớ bị trẹo chân, hàng xóm tốt bụng nên cho tớ mượn đôi dép lê mang về."
"Hàng xóm?" Chu Hiểu Ninh hoài nghi về lời giải thích này: "Hàng xóm nào?"
Cô vừa hỏi xong, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên đáp án, giọng nói cũng cao lên vài độ: "Đừng nói là Lệ Thâm đấy!"
". Không phải."
"Vậy đúng rồi!"
Dư Vãn: "..."
Chu Hiểu Ninh nhận định đôi dép lê này là của Lệ Thâm, cô ấy thậm chí còn lên mạng tìm kiếm size giày của Lệ Thâm có phải là 44 không. Dư Vãn cảm thấy rất bất lực, mặc cho Chu Hiểu Ninh hỏi tới cỡ nào, cô cũng không tiết lộ gì cả.
Chu Hiểu Ninh coi phản ứng của cô là thầm chấp nhận, lúc cụng ly với cô trên bàn ăn toàn nói lời chúc mừng: "Chúc cậu sớm quen lại với Lệ Thâm trong năm nay!"
Dư Vãn: "..."
Đêm giao thừa có Chu Hiểu Ninh ở bên cũng xem như náo nhiệt, Dư Vãn được nghỉ ngày mồng một và mồng hai, hiếm khi có cơ hội ngủ nướng hai ngày liên tục.
Tỉnh lại vào sáng mồng hai, toàn bộ WeChat đều bị cảnh tuyết phủ kín, Dư Vãn mặc áo khoác lông xù, mang dép lê đi ra ban công ngắm nhìn.
Cảnh bên ngoài như được mặc một lớp áo màu trắng, cả khu biệt thự bị bao trùm bởi tuyết trắng, trông hơi giống điểm du lịch nổi tiếng. Ở phía xa hơn công viên Lệ Trạch cũng là một mảng trắng xóa, tầng lầu của cô không cao nên nhìn không rõ lắm.
Dư Vãn nhớ lại năm cô vừa tới thành phố A cũng có một trận tuyết lớn như vậy. Có lẽ vì mùa đông năm ấy, cô và Lệ Thâm cùng nhau ngắm tuyết ở công viên Lệ Trạch, cảnh đẹp đến mức khắc sâu, cho nên chỉ cần tuyết rơi, cô đều muốn tới công viên Lệ Trạch nhìn xem.
Bây giờ cô đã trở lại, còn tình cờ gặp tuyết lớn, Dư Vãn không do dự mà khoác lên chiếc áo lông đắt nhất của cô và tới công viên Lệ Trạch ngắm tuyết.
Hôm nay gió bên ngoài lạnh cắt da cắt thịt, nhiệt độ thấp tới mức đạt kỷ lục mới, Dư Vãn kéo chặt áo khoác lông, đeo khăn quàng cổ và đội mũ vẫn hơi
khó chịu.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy cảnh tuyết ở công viên Lệ Trạch, cái lạnh này trở nên vô giá trị. Có lẽ mấy năm nay thành phố A thay đổi rất nhiều, nhưng công viên Lệ Trạch vẫn giống như ban đầu, đẹp đến nỗi cô muốn khóc.
Bởi vì tuyết rơi đúng dịp tết âm lịch nên công viên Lệ Trạch rất vắng người, Dư Vãn đi trên đường chỉ nhìn thấy vài cô gái phấn khích dưới tuyết giống cô, còn lại là công nhân dọn vệ sinh.
Cô tới gần hồ và nhìn khung cảnh trước mắt. Hồ trong công viên Lệ Trạch rất lớn, xung quanh còn trồng đầy hoa đào, vào mùa hoa đào nở, màu hồng của cành hoa như nhuộm mặt hồ thành màu của mùa xuân.
Tuy rằng hiện tại hoa đào chưa nở, nhưng tuyết trắng phủ trên cành và chiếu xuống hồ nước, mặt hồ nhìn giống như được phủ một lớp băng tuyết.
Dư Vãn lấy điện thoại ra khỏi túi, định chụp vào bức ảnh. Nhưng nhiệt độ bên ngoài quá thấp, tay cô cũng rất lạnh, điện thoại cũng không hề có chút phản ứng nào. Dư Vãn loay hoay một hồi thì cuối cùng cũng chụp được vài bức ảnh, cô vừa xoay người lại thì thấy một người đàn ông đang đi thẳng tới.
Người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ, hắn cũng mặc áo lông và liếc nhìn điện thoại trong tay cô. Dư Vãn nhìn hai mắt hắn, mắt hơi trợn to: "Lệ Thâm?"
Cô hiểu rõ Lệ Thâm, giống như Lệ Thâm hiểu cô vậy.
Lệ Thâm đi dọc theo bờ hồ tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô: "Em cũng tới ngắm tuyết à?"
"Đúng vậy." Dư Vãn gật đầu: "Không phải anh đã nói sẽ trở lại vào mồng ba sao?"
Lệ Thâm nói: "Tiểu Đổng nói với tôi là mấy ngày nay Lili liên tục náo loạn, tôi đành phải quay lại trước."
"Ha ha, ai bảo anh không đưa Lili đi theo." Dư Vãn nói xong thì thấy Lệ Thâm mở chức năng ghi âm trong điện thoại, tò mò hỏi: "Anh đang ghi âm gì vậy?"
Lệ Thâm theo bản năng nhìn màn hình điện thoại, giải thích với cô: "Tôi đang ghi lại âm thanh của công viên."
"Âm thanh của công viên?"
"Ừm." Lệ Thâm xoay người về phía mặt hồ, giơ điện thoại ra ngoài: "Các bài hát trong album mới của tôi lấy chủ đề là công viên Lệ Trạch, nên muốn thu thập một số âm thanh trong công viên, có thể dùng làm tư liệu sống."
"Ồ!" Dư Vãn bừng tỉnh: "Ý tưởng này không tồi nha, nhưng mà bây giờ đang là mùa đông, trong công viên không có âm thanh gì cả."
Lệ Thâm mỉm cười nói: "Yên tĩnh cũng là một trong những âm thanh của công viên."
Dư Vãn cảm thấy mới không gặp mấy năm, cách Lệ Thâm nói chuyện rất triết lý.
"Tiếng nói, tiếng gió, tiếng tuyết rơi, tiếng chim hót, tiếng chuông xe đạp và cả tiếng của người hát rong trong công viên..." Chỉ với những âm thanh này cũng có thể phác họa ra đường nét của công viên Lệ Trạch trong đầu Lệ Thâm: "Album mới có tên là
Dư Vãn ngây người, hỏi anh: "Có phải tôi là người đầu tiên trên thế giới biết album mới của anh tên là gì không?"
Lệ Thâm quay đầu nhìn cô, mặc dù nửa khuôn mặt bị khẩu trang che lại nhưng vẫn thấy được hai mắt cong lên: "Không phải, người đầu tiên là tôi."
"..." Dư Vãn âm thầm trợn mắt: "Ấu trĩ."
Lệ Thâm đang định nói chuyện, hai cô gái vừa đi ngang qua chợt dừng lại,
nhìn anh rồi thì thầm vào tai nhau. Lệ Thâm theo bản năng đè vành nón xuống, vùi đầu thấp hơn: "Hình như tôi bị nhận ra."
"Hả?" Lúc này Dư Vãn mới chú ý tới hai cô gái đứng cách đó không xa tò mò nhìn sang bên này: "Phải làm sao bây giờ?"
Lệ Thâm giả vờ bình tĩnh cất điện thoại, quay lưng lại và giật mạnh tay Dư Vãn, nói một từ: "Chạy!"
Dư Vãn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lệ Thâm kéo chạy ra công viên. Tiếng la hét của hai cô gái kèm theo cái tên "Lệ Thâm" dần bị gió lạnh thổi ra sau, càng ngày càng xa.
Sau khi chạy một lúc, Dư Vãn từ từ mất sức, cô vừa thở hổn hển vừa nghĩ, không đúng, tại sao cô phải chạy cùng anh ta chứ??
"Từ, từ từ, hình như bọn họ không có đuổi theo." Chạy một hơi tới cổng phía tây công viên Lệ Trạch cùng Lệ Thâm, Dư Vãn súyt chút nữa nằm xỉu ngay chỗ này: "Nghỉ, nghỉ ngơi một chút."
Lệ Thâm nghe cô nói như vậy mới dừng chân lại, anh bình thản đứng tại chỗ, không có một hơi thở suyễn, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nhếch nhác của Dư Vãn.
"Em có ổn không?"
Dư Vãn đứng thẳng dậy nhìn anh: "Khá ổn, anh, sao anh lại chạy được như vậy chứ."
Lệ Thâm khẽ nhướng mày: "Cái này mà gọi là chạy à? Tôi cảm thấy mới làm nóng người thôi."
Dư Vãn: "..."
À đúng rồi, cô nhớ là đêm nào Lệ Thâm cũng chạy bộ, còn có kinh nghiệm đi lính hai năm, thể lực chắc rất tốt.
"Anh chạy bao nhiêu mỗi tối vậy?" Cô hỏi Lệ Thâm.
Lệ Thâm đáp: "Mỗi ngày chạy 10 km, chạy xong thì đi ngủ." "... 10 km????""Ừ, thói quen hình thành trong lúc đi bộ đội." Anh nói xong, cúi đầu nhìn Dư Vãn: "Ngược lại thể lực của em còn tệ hơn trước."
"..." Dư Vãn thề, cô thực sự không có nghĩ chuyện không đứng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.