Chương 1:
Đêm Nay Bừng Sáng
28/03/2024
Một giấc ngủ tự nhiên tỉnh.
Bên tai vang lên một tiếng gầm đánh thức ta dậy: “Tạ Phù Châu, hôm nay ta phải giết kẻ tà ma như ngươi!”
Mở mắt ra liền nhìn thấy hai thân ảnh một đen một trắng đang lao vào đánh nhau, kiếm quang bắn ra tứ phía.
Cái tên Tạ Phù Châu này, không phải là tên của phản diện truyện tu tiên mà tối qua ta vừa mới xem trước khi đi ngủ sao?
Đáng chết, ta chỉ vội vàng nhìn lướt qua chứ chưa nắm bắt được cả cốt truyện.
Nơi kiếm khí bay qua, đất đá cát bụi bay tung tóe, làm cho ta không mở nổi mắt.
Cô nương bạch y phía sau gấp tới mức nước mắt lưng tròng.
"Sư tỷ, làm sao bây giờ đây, Trầm Tiêu sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không.”
Trầm Tiêu là tên của nam chính, ta thế mà lại lạc vào hiện trường quyết đấu kịch liệt của nam chính và phản diện rồi sao.
Còn chưa lên tiếng, bên kia lại là một tiếng kiếm khí xé gió làm cho đất núi cũng sụp lở xuống.
Bụi mù còn chưa tản hết, trên mặt đất đã xuất hiện một thân ảnh bị đánh cho nát nhừ.
Xiêm y màu trắng bị máu thấm ướt đẫm.
Tiểu sư muội mặc bạch y bên cạnh gào lên khóc lóc, duỗi tay kéo tay áo ta.
“Sư tỷ, một mình Trầm Tiêu sư huynh không chống đỡ được đâu, cứu người quan trọng hơn...”
Nghe thấy thế, ta vội vàng phi thân qua, ôm eo người trên mặt đất khiêng lên vai, một đường chạy như điên ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua tiểu sư muội, nàng bị tốc độ của ta làm cho ngây cả ra, mắt trợn to miệng há hốc.
Ta còn chưa kịp thở một hơi đã để lại cho nàng một ánh mắt còn không mau chạy đi.
Ta khiêng Trầm Tiêu chạy suốt một ngày một đêm, chạy như điên hết ba trăm dặm.
Vì để cắt đuôi Tạ Phù Châu đuổi giết tới, ta liền khiêng người chạy sâu vào trong rừng già.
[Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là chết rồi.]
A?
Ai đang nói chuyện vậy?
Ta buông Trầm Tiêu xuống, trên mặt hắn nhiễm đầy máu, mày nhíu chặt, gương mặt tái nhợt như khối ngọc.
Bạch y cũng bị đánh cho nát tươm, lộ ra đường cong gân cốt cân xứng săn chắc.
Hai mắt ta nhất thời dính chặt vào người hẳn không dời đi ngay được.
Ngay sau đó, trong lòng lại tràn đầy thương tiếc, ngồi xổm trên mặt đất vừa bóp má hắn vừa dịu dàng gọi.
"Trầm Tiêu... Trầm sư huynh, mau tỉnh lại..."
Người nọ đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên khẽ mở ra, hai mắt u ám sắc lạnh.
Ma văn tà dị giữa trán dần dần hiện ra.
Ta hậu tri hậu giác nhận ra được bầu không khí đột nhiên trở nên quái dị.
Gương mặt tái nhợt lạnh băng của hấn cong môi cười với ta một cái, thanh âm lại như vừa từ trong động băng ra.
"Ngươi đang gọi ai?"
Má ơi, chết con rồi! Ngươi đường đường là một tên phản diện, sao lại mặc bạch y hả!!!
2.
Hai mắt u ám của Tạ Phù Châu dần chuyển sang màu đỏ tươi, một cỗ ma khí bắt đầu tản ra bốn phía từ trên người của hắn.
Ta ngồi xổm trên mặt đất, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ xoay nhanh, đang lựa chọn giữa chạy trốn và xin tha, xem xem phương án nào mới là hợp lý nhất.
Không nghĩ tới vừa mới đứng dậy, hai chân tê dại mềm nhũn liền làm ta ngã nhào xuống.
Tạ Phù Châu đang nửa dựa vào một tảng đá, ung dung nhìn ta chằm chằm.
Ta ngã kiểu gì mà lại ngã đúng lên người hắn, quay đầu vừa vặn môi chạm môi với hắn.
Tạ Phù Châu nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng hắn lại có một đôi môi hình bán nguyệt, hồng hào mềm mại, hôn rất dễ chịu.
Ta nhất thời nhịn không được nhẹ m út một cái.
Không biết có phải ảo giác hay không, ma khí đang tràn ra xung quanh dường như cũng tan đi đôi chút, ngay cả ma văn trên trán hắn cũng biến mất.
Đối diện với tròng mắt cả kinh của hắn, ta mới từ từ bửng tỉnh trong cơn mê.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý đâu...”
Ta vừa lui vừa muốn dùng ống tay áo lau miệng cho hắn.
Lui ra được một khoảng cách, ma khí lại bắt đầu nổi lên, mắt thấy Tạ Phù Châu sắp sửa đại khai sát giới, duỗi tay qua chuẩn bị bóp cổ ta.
Ta lại nhanh chóng nắm lấy tay hắn, một lần nữa hôn cho một cái.
Ma khí lập tức tan đi.
Ta lui ra, ma khí lại bùng lên.
Hôn một cái, ma khí dần biến mất.
Ta lại lui ra, ma khí lại bùng lên.
Ta lại hôn một cái, ma khí dần biến mất.
Hết cách, ta dứt khoát nắm đầu hắn đè người ta xuống điên cuồng hôn.
Ta hôn hôn hôn hôn!
Chờ hôn đủ rồi, li3m đủ rồi ta cũng không tin Tạ Phù Châu còn có thể biến thành đại ma đầu được nữa!
Hôn hôn được một lúc, ta lại phát hiện ra dáng vẻ của Tạ Phù Châu tương đối... thuận theo.
Liếc mắt nhìn hắn một cái, vành tai hắn đỏ như muốn nhỏ ra máu, miệng cũng mấp máy không biết nói gì.
Ta lại nghe thấy một tiếng nói:
[Nàng đáng yêu quá! Thơm quá đi mất! Muốn hôn hôn!]
3.
Ta dường như có thể nghe được tiếng lòng của hắn.
Có thể là đã hôn đủ rồi, cho nên lúc tách ra, ma khí cũng không xuất hiện nữa.
Ta nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Phù Châu, hắn lãnh đạm nâng mi mắt lên, giống như giây tiếp theo là có thể duỗi tay bẻ gãy cổ ta vậy.
Nhưng nghe tiếng lòng của hắn, có vẻ như... hắn không có sát tâm với ta đâu nhỉ.
[Nàng đang nhìn ta, hu hu hu, bộ dáng bây giờ của ta nhất định là rất thảm.]
[Trầm Tiêu chết tiệt! Lần sau nhất định sẽ giết hắn!]
Ta nhấc người ngồi dậy, nhưng cái chân đã chạy suốt ba trăm dặm lại không nghe lời ta.
Bên tai vang lên một tiếng gầm đánh thức ta dậy: “Tạ Phù Châu, hôm nay ta phải giết kẻ tà ma như ngươi!”
Mở mắt ra liền nhìn thấy hai thân ảnh một đen một trắng đang lao vào đánh nhau, kiếm quang bắn ra tứ phía.
Cái tên Tạ Phù Châu này, không phải là tên của phản diện truyện tu tiên mà tối qua ta vừa mới xem trước khi đi ngủ sao?
Đáng chết, ta chỉ vội vàng nhìn lướt qua chứ chưa nắm bắt được cả cốt truyện.
Nơi kiếm khí bay qua, đất đá cát bụi bay tung tóe, làm cho ta không mở nổi mắt.
Cô nương bạch y phía sau gấp tới mức nước mắt lưng tròng.
"Sư tỷ, làm sao bây giờ đây, Trầm Tiêu sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không.”
Trầm Tiêu là tên của nam chính, ta thế mà lại lạc vào hiện trường quyết đấu kịch liệt của nam chính và phản diện rồi sao.
Còn chưa lên tiếng, bên kia lại là một tiếng kiếm khí xé gió làm cho đất núi cũng sụp lở xuống.
Bụi mù còn chưa tản hết, trên mặt đất đã xuất hiện một thân ảnh bị đánh cho nát nhừ.
Xiêm y màu trắng bị máu thấm ướt đẫm.
Tiểu sư muội mặc bạch y bên cạnh gào lên khóc lóc, duỗi tay kéo tay áo ta.
“Sư tỷ, một mình Trầm Tiêu sư huynh không chống đỡ được đâu, cứu người quan trọng hơn...”
Nghe thấy thế, ta vội vàng phi thân qua, ôm eo người trên mặt đất khiêng lên vai, một đường chạy như điên ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua tiểu sư muội, nàng bị tốc độ của ta làm cho ngây cả ra, mắt trợn to miệng há hốc.
Ta còn chưa kịp thở một hơi đã để lại cho nàng một ánh mắt còn không mau chạy đi.
Ta khiêng Trầm Tiêu chạy suốt một ngày một đêm, chạy như điên hết ba trăm dặm.
Vì để cắt đuôi Tạ Phù Châu đuổi giết tới, ta liền khiêng người chạy sâu vào trong rừng già.
[Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là chết rồi.]
A?
Ai đang nói chuyện vậy?
Ta buông Trầm Tiêu xuống, trên mặt hắn nhiễm đầy máu, mày nhíu chặt, gương mặt tái nhợt như khối ngọc.
Bạch y cũng bị đánh cho nát tươm, lộ ra đường cong gân cốt cân xứng săn chắc.
Hai mắt ta nhất thời dính chặt vào người hẳn không dời đi ngay được.
Ngay sau đó, trong lòng lại tràn đầy thương tiếc, ngồi xổm trên mặt đất vừa bóp má hắn vừa dịu dàng gọi.
"Trầm Tiêu... Trầm sư huynh, mau tỉnh lại..."
Người nọ đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên khẽ mở ra, hai mắt u ám sắc lạnh.
Ma văn tà dị giữa trán dần dần hiện ra.
Ta hậu tri hậu giác nhận ra được bầu không khí đột nhiên trở nên quái dị.
Gương mặt tái nhợt lạnh băng của hấn cong môi cười với ta một cái, thanh âm lại như vừa từ trong động băng ra.
"Ngươi đang gọi ai?"
Má ơi, chết con rồi! Ngươi đường đường là một tên phản diện, sao lại mặc bạch y hả!!!
2.
Hai mắt u ám của Tạ Phù Châu dần chuyển sang màu đỏ tươi, một cỗ ma khí bắt đầu tản ra bốn phía từ trên người của hắn.
Ta ngồi xổm trên mặt đất, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ xoay nhanh, đang lựa chọn giữa chạy trốn và xin tha, xem xem phương án nào mới là hợp lý nhất.
Không nghĩ tới vừa mới đứng dậy, hai chân tê dại mềm nhũn liền làm ta ngã nhào xuống.
Tạ Phù Châu đang nửa dựa vào một tảng đá, ung dung nhìn ta chằm chằm.
Ta ngã kiểu gì mà lại ngã đúng lên người hắn, quay đầu vừa vặn môi chạm môi với hắn.
Tạ Phù Châu nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng hắn lại có một đôi môi hình bán nguyệt, hồng hào mềm mại, hôn rất dễ chịu.
Ta nhất thời nhịn không được nhẹ m út một cái.
Không biết có phải ảo giác hay không, ma khí đang tràn ra xung quanh dường như cũng tan đi đôi chút, ngay cả ma văn trên trán hắn cũng biến mất.
Đối diện với tròng mắt cả kinh của hắn, ta mới từ từ bửng tỉnh trong cơn mê.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý đâu...”
Ta vừa lui vừa muốn dùng ống tay áo lau miệng cho hắn.
Lui ra được một khoảng cách, ma khí lại bắt đầu nổi lên, mắt thấy Tạ Phù Châu sắp sửa đại khai sát giới, duỗi tay qua chuẩn bị bóp cổ ta.
Ta lại nhanh chóng nắm lấy tay hắn, một lần nữa hôn cho một cái.
Ma khí lập tức tan đi.
Ta lui ra, ma khí lại bùng lên.
Hôn một cái, ma khí dần biến mất.
Ta lại lui ra, ma khí lại bùng lên.
Ta lại hôn một cái, ma khí dần biến mất.
Hết cách, ta dứt khoát nắm đầu hắn đè người ta xuống điên cuồng hôn.
Ta hôn hôn hôn hôn!
Chờ hôn đủ rồi, li3m đủ rồi ta cũng không tin Tạ Phù Châu còn có thể biến thành đại ma đầu được nữa!
Hôn hôn được một lúc, ta lại phát hiện ra dáng vẻ của Tạ Phù Châu tương đối... thuận theo.
Liếc mắt nhìn hắn một cái, vành tai hắn đỏ như muốn nhỏ ra máu, miệng cũng mấp máy không biết nói gì.
Ta lại nghe thấy một tiếng nói:
[Nàng đáng yêu quá! Thơm quá đi mất! Muốn hôn hôn!]
3.
Ta dường như có thể nghe được tiếng lòng của hắn.
Có thể là đã hôn đủ rồi, cho nên lúc tách ra, ma khí cũng không xuất hiện nữa.
Ta nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Phù Châu, hắn lãnh đạm nâng mi mắt lên, giống như giây tiếp theo là có thể duỗi tay bẻ gãy cổ ta vậy.
Nhưng nghe tiếng lòng của hắn, có vẻ như... hắn không có sát tâm với ta đâu nhỉ.
[Nàng đang nhìn ta, hu hu hu, bộ dáng bây giờ của ta nhất định là rất thảm.]
[Trầm Tiêu chết tiệt! Lần sau nhất định sẽ giết hắn!]
Ta nhấc người ngồi dậy, nhưng cái chân đã chạy suốt ba trăm dặm lại không nghe lời ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.