Nụ Hôn Của Phù Châu

Chương 4:

Đêm Nay Bừng Sáng

28/03/2024

Thật đúng là lão già thủ đoạn, đồ con rùa lòng dạ hiểm độc.

Thì ra bọn họ gây thù với Tạ Phù Châu là muốn rút đi một thân kiếm cốt của hắn à!

Khóe miệng Trầm Tiêu cong lên cười, trong mắt lại đầy lãnh ý.

"Nếu không có kiếm cốt, Tạ Phù Châu là cái thá gì chứ? Sư tôn yên tâm, lần sau con tuyệt đối sẽ không thất thủ."

Nếu nằm mơ mà có thể cày ruộng được thì khéo Trầm Tiêu đã có thể cày được vài mảnh đất rồi cũng nên.

Uổng cho gã có một gương mặt dễ nhìn.

Ta vừa định chuồn êm, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy có cái bóng đen ở bên cạnh, cả kinh, há mồm hốt hền.

"Ai ở ngoài đó!"

Sư tôn lớn tiếng hô lên, vận lên linh lực, một đạo ánh sáng bổ về phía ta.

Người ở đằng sau ôm ta che chắn, một tay hắn vòng qua thắt lưng của ta, phi thân nhảy lên, bỏ rơi sự truy đuôi của hai người phía sau.

Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở, chiếu sáng hai mắt trong suốt của Tạ Phù Châu.

Hắn đặt ta lên tảng đá lớn, mặt mày ôn nhu như nước.

"Ngươi làm gì đấy?"

Ta nắm lấy tay hắn hỏi, tay hắn bị ta đụng tới, vành tai lại đỏ như nhỏ máu.

[Ta muốn gặp nàng, nàng hôn ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với ta.]

Hắn nghĩ thầm trong lòng như vậy, sau đó lại cầm túi không gian ra, lấy ra một con thỏ nướng còn bốc khói.

"Ta đã đồng ý nướng con thỏ khác cho nàng."

Ta cảm động rớt nước mắt, tay nắm tay hắn càng siết chặt hơn.

"Ngươi đi qua đây với ta."

Bàn tay Tạ Phù Châu bị gió đêm thổi qua, có chút lạnh.

Hắn mặt ngoài thì nhu thuận đi theo ta, nội tâm lại đang bắt đầu điên cuồng rối loạn.

[Tay nàng ấm quá, muốn nắm mãi thôi.]



[Làm sao để nàng biết được ta rất thích nàng bây giờ.]

Ta dừng một chút, lại kéo tay hắn.

"Con thỏ ngươi nướng rất thơm, ngon lắm, ta rất thích!"

Tạ Phù Châu không nói gì, ta lại nghe thấy tiếng gào thét đinh tai nhức óc của hắn.

[Aaaaaaaa.... nàng đang khen ta, ta muốn ngất xỉu.]

Đi tới mảnh đất không có người qua lại, ta bấm quyết dấy lên một ngọn lửa, sau đó liền lấy ra trong ngực hai củ khoai lang ném vào.

Mùi thơm dần dần tỏa ra, ta dập lửa đi, đưa khoai nướng cho Tạ Phù Châu.

"Có qua có lại, ngươi nếm thử khoai của ta đi."

Lớp đường bọc bên ngoài củ khoai chảy ra, lớp nhân bên trong vàng óng thơm lừng, còn bốc khói nghi ngút, hương vị ngọt ngào xông thẳng vào trong mũi khiến lòng người say mê.

Hắn lập tức cúi đầu cắn một miếng, bị bỏng một chút, lại vui vẻ nói với ta, "Ngon lắm."

Nghĩ tới đoạn đối thoại mình nghe được lúc trước, dường như trước kia hắn từng sống những ngày tháng dành thức ăn với chó, bị người ta coi như tiện nô mà đối đãi, sau đó mới rời khỏi tông môn.

[Khoai nàng nướng cũng ngọt ngào y như nàng vậy.]

[Đây là thứ thơm ngon nhất đời này ta ăn được.]

[Ở bên nàng thật sự rất vui, thật sự muốn thời gian ngừng ngay lúc này.]

Ánh lửa hồng hồng cộng với lời độc thoại bi thương của hắn làm cho lòng ta chua xót không chịu nổi.

7.

Gió đêm lay động ống tay áo của Tạ Phù Châu, ở trên xương cổ tay của hắn có một vết thương còn đang thấm ra máu, là thương tích lúc trước kiếm khí gây ra.

Ta lập tức lấy ra linh dược vừa được tông môn thưởng ra, nhẹ nhàng bôi lên cho hắn.

Tạ Phù Châu giống như bị ai đó điểm huyệt, động cũng không dám động, quay đầu nhìn ta chằm chằm.

[Nàng chỉ đối tốt với một mình ta thì tốt quá rồi.]

Trong lòng nghĩ như vậy, vành tai lại ửng đỏ cả lên.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng... sau này nàng đừng tùy tiện hôn những người khác."



Ta nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt ánh lên tia bỡn cợt.

"Vậy ngươi thì sao, cũng không thể hôn?"

Hừ, là nội tâm thằng nào điên cuồng gào thét nói muốn ta hôn nhỉ!

Tạ Phù Chân cong cong ngón tay, thẹn thùng cúi đầu.

"Hôn ta thì được, nhưng không thể hôn những người khác."

Đối với gương mặt anh tuấn làm cho người ta giận sôi này, ta khó có thể nhịn được trái tim đập loạn.

"Ta hôn hay không hôn người khác thì có liên quan gì tới ngươi?"

Ta vừa mới nói ra câu này, vẻ mặt hắn đã tràn đầy thống khổ, một tay che ngực, dáng vẻ giãy giụa đau đớn.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, ma văn dần hiện lên, ma khí như lũ quét bắt đầu tràn ra.

Hình như là đã hình thành phản xạ có điều kiện, ta nhìn thấy ma văn xuất hiện liền tự động ôm lấy mặt hắn.

Chờ tới lúc lấy lại lý trí, hôi cũng đã dính sát vào nhau rồi.

Nụ hôn bao phủ ma khí đang đấu đá lung tung.

Hắn nâng tay đỡ lấy gáy ta, đôi môi nóng bỏng phủ lấy, gắn bó dây dưa, hơi thở gấp gáp.

Mang theo sự cường thế không cho phép cự tuyệt, hắn nắm lấy bàn tay ta, mười ngón giao nhau.

Ta bị hôn tới mức một câu cũng không nói được.

Ma khí tiêu tán, Tạ Phù Châu nhẹ nhàng vén lại sợi tóc hỗn độn cho ta.

Bộ dáng nhìn có vẻ bình tĩnh, mặt lại đỏ bừng cả lên:

"Nàng hôn ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với ta, ta là người của nàng."

Trong lòng hắn lại đang trả lời câu hỏi ban nãy của ta.

[Ta tất nhiên là có liên quan rồi.]

[Nàng là của ta.]

[Sau này mỗi ngày ta đều phải hôn nàng, để nàng không đi hôn người khác được nữa.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nụ Hôn Của Phù Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook