Chương 39: HIHI! BỨC ẢNH ĐÁNG YÊU
Tiểu Ni Tử
08/05/2013
Qua sự kiện trộm vở ghi chép lần trước, tôi quyết tâm dựa vào chính mình để đạt được thắng lợi. Tôi không tin, nếu dựa vào trí tuệ hơn người của Quách Tiễn Ni này, kì thi thử hung hãn kia sao có thể làm khó tôi được? Tuy tôi chưa bao giờ có kỷ lục vượt qua tất cả các môn trong một kì thi, nhưng đó là do tôi chưa nghiêm túc học thôi. Tất cả truyện khó trên thế gian, chỉ sợ hai chữ "nghiêm túc"! Ha ha! AoA
Thế nhưng, khi tan học xong trở về nhà Kim Thuần Hy để bắt đầu ôn tập, tôi mới phát hiện ra một điều vô cùng khủng khiếp: "làm", thật sự khó hơn nhiều sao với "nói"
"Chết tiệt, không hiểu ai phát minh ra mấy quyển sách này vậy, rảnh rỗi tạo đề bài làm khó người ta hả?"
"Ôi chao! Làm sao đây? Giống như sách trời ấy, ông trời ơi, sao ông tạo ra một đứa ngốc như con làm gì, phải chăng có lúc ông còn ngốc hơn con?"
Tên Kim Thuần Hy đáng chết kia chắc đang thư thái ôn tập bên phòng kia nhỉ?
Haizzzzzz, đúng là phiền phức, tôi chưa bao giờ thấy phiền phức như thế.
"Tiễn Ni, khuya rồi vẫn chưa nghỉ ngơi à? A0A" Lúc tôi đang vò đầu bứt tóc, bực bội muốn chết đi trong phòng, thì bác gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
"He he, con vẫn muốn ôn tập thêm chút nữa!" Tôi vội vã cười giả lả, tôi không muốn bác bị ảnh hưởng tâm trạng vì mình.
Từ lần xem trộm "nhật ký quan sát", biết được bác gái yêu thương tôi như con ruột, thì nhìn thấy bác lại thấy thân thiết như mẹ tôi vậy!
"^0^, đúng là một đứa trẻ chăm chỉ, chắc cháu vất vả lắm nhỉ!" Bác gái dịu dàng vuốt tóc tôi. Tiếng nói hiền từ của bác như ngọn gió xuân ấm áp phớt qua mặt tôi, khiến mọi nỗi ưu phiền trong tôi giảm đi ít nhiều.
Cảm động quá, lâu rồi không có cảm giác được mẹ yêu chiều
"Đúng rồi, bác gái ơi, Thuần Hy chắc cũng đang ôn tập ạ? Tôi chỉ phòng kế bên hỏi.
"Nó có chăm chỉ như con đâu, chưa bao giờ học đêm cả."
Cái gì? Chưa bao giờ học đêm? Vậy mà thành tích tốt như thế? Đúng là đồ thiên tài đáng ghét, bác gái thật lợi hại, sinh ra một cậu con trai thiên tài như thế.
Hư hư, Kim Thuần Hy anh đừng vội đắc ý, trí thông minh của anh cũng có một nửa công lao của mẹ anh đó! He he, nghĩ như thế, tôi thấy tâm lý mình bình ổn hơn.
"Tiễn Ni, bác đến để cho con xem một thứ thú vị này, phấn chấn lên nhé!" Bác gái thấy tôi ngáp ngắn ngáp dài thì tươi cười nói. Lúc bác cười trông thật đẹp, hoàn toàn không giống một bà mẹ đã có hai con.
"Cái gì ạ?"
"Cái này này" Chớp mắt, trên tay bác gái đã biến ra một quyển album như có phép thuật.
Mở album ra, 0_0 Woa...! toàn bộ đều là những tấm ảnh Kim Thuần Hy lúc nhỏ, nhưng bị trang điểm ăn mặc thành con gái, thú vị quá đi mất, thì ra thiên tài cũng có mặt mà không ai biết được! Hihi.
"Đáng yêu quá hả! Vì bác cứ mong sinh được cô con gái, lúc mang thai cũng nghĩ là mình sinh con gái nên mua một đống quần áo con gái. Ai ngờ lại sinh con trai, không nỡ vứt đống đồ đó đi, thế là lúc nhỏ đã cho nó ăn mặc như con gái! Suỵt, đây là bí mật giữa con và bác đó, chính Kim Thuần Hy cũng không biết".
"Bác gái, mấy tấm ảnh này đáng yêu quá, có thể cho con mấy tấm được không?" trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ quái quỉ.
"ừ, con cứ chọn đi, dù sao bác cũng giữ phim gốc rồi, nhưng đừng nói cho ai biết nhé."
"Dạ, con cảm ơn bác. He he. A0A" Tôi hí hửng chọn mấy tấm hay ho nhất. Kim Thuần Hy, anh chết với tôi!! Ha ha! Ha ha!
Sáng hôm sau, tôi vẫn ngồi trên xe Thuần Hy để đến trường; đây là một trong những điểm bắt buộc mà bác trai và bác gái yêu cầu Thuần Hy phải hoàn thành mỗi ngày. Hihi! Sảng khoái quá!....AoA
"Deng _ deng _deng" ngồi lên xe, tôi vẫy vẫy mấy tấm ảnh trước đôi mắt rất đẹp của anh ta, tên này quả nhiên đã có phản ứng, giống như nhìn thấy ma vậy, trong mắt như lồi ra ngoài, suýt nữa rơi xuống.
Bỗng dưng anh ta tung một bàn tay ma quỷ chụp đến chỗ tôi, nhưng làm sao tôi để anh ta đạt được mục đích, tôi tránh né với vận tốc còn nhanh hơn ánh sáng và anh ta chụp vào khoảng không.
Chiếc xe đảo qua đảo lại vì anh ta buông tay lái ra, không kịp nổi giận, Thuần Hy vội vã ngồi thẳng dậy, hai tay ôm chặt vô lăng.
"Cô lấy ở đâu ra thế hả?" cuối cùng cũng lộ ra bản sắc ác quỷ.
"hi hi! ^0^, bác gái cho tôi đấy! Hihi"
"Bà mẹ của tôi bị sao thế nhỉ? Dù sao đi chăng nữa, trả đây."
"Không, tại sao tôi phải trả cho anh?" He he, dáng vẻ này của Kim Thuần Hy thật hiếm thấy, tôi thấy hối hận vì đã không mang theo máy ảnh.
"Cô dám không trả tôi xem!" bỗng nhiên chiếc xe phanh lại rất gấp, và Kim Thuần Hy lúc này, bắt đầu xoay khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành (?) của anh ta sang phía tôi, dùng ánh mắt tuyệt chiêu - lạnh lẽo như "kim loại" nhìn tôi chằm chằm, khiến tim tôi như muốn mọc gai, tôi chưa bị biến thành cây kem cũng là kỳ tích rồi.
Cứ theo dáng vẻ kì quái của anh ta bây giờ, tôi thật sự không rõ nếu không trả lại mấy tấm ảnh thì sẽ gặp phải tai họa bị thảm nào nữa, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lo sợ.
Không được, Quách Tiễn Ni, sao mày lại nhút nhát co vòi lại như vậy, hãy đưa tinh thần mỹ thiếu nữ siêu dũng cảm ra xem nào! Phải! Thế rồi, tôi cố gắng ra vẻ anh hùng...
"Có thể trả anh, nhưng....... "
"Cô dám uy hiếp tôi?"
"Quãng thời gian trước kỳ thi thử giữa kỳ, anh phải dạy tôi học. Nếu tôi qua hết tất cả các môn, tôi sẽ trả cho anh, thế nào?"
"Bảo - tôi – dạy - cô? Đó là - chuyện không thể."
"Tốt, vậy tôi sẽ đi photo ra phát cho tất cả mọi người!"
"Đừng!!! Được rồi, tôi dạy cô học, nhưng có một điều kiện."
"Anh nói đi, chỉ cần anh giúp tôi học thì một trăm, một ngàn điều kiện cũng được!" Vui quá, có giáo viên thiên tài dậy, chắc chắn tôi sẽ thành công rực rỡ.
"Nếu tôi giúp cô học thêm, cô phải chắc chắn xếp trong số một trăm người đứng đầu"
"^0^ Hả?" Có nhầm không đó? Với người lúc nào cũng mấp mé ở bờ vực sinh tử như tôi, bảo tôi chen vào 100 hạng đầu? Chắc thành thần thoại mất thôi.
Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là một cơ hội hiếm có, nếu nhận lời anh ta, thì không những không sợ thất bại, mà còn có thể đánh dấu một bước tiến trong "hành động săn ác quỷ bản beta" của tôi nữa, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
"Được, cứ quyết định vậy đi!" Tôi khẳng định chắc nịch.
Thế nhưng, khi tan học xong trở về nhà Kim Thuần Hy để bắt đầu ôn tập, tôi mới phát hiện ra một điều vô cùng khủng khiếp: "làm", thật sự khó hơn nhiều sao với "nói"
"Chết tiệt, không hiểu ai phát minh ra mấy quyển sách này vậy, rảnh rỗi tạo đề bài làm khó người ta hả?"
"Ôi chao! Làm sao đây? Giống như sách trời ấy, ông trời ơi, sao ông tạo ra một đứa ngốc như con làm gì, phải chăng có lúc ông còn ngốc hơn con?"
Tên Kim Thuần Hy đáng chết kia chắc đang thư thái ôn tập bên phòng kia nhỉ?
Haizzzzzz, đúng là phiền phức, tôi chưa bao giờ thấy phiền phức như thế.
"Tiễn Ni, khuya rồi vẫn chưa nghỉ ngơi à? A0A" Lúc tôi đang vò đầu bứt tóc, bực bội muốn chết đi trong phòng, thì bác gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
"He he, con vẫn muốn ôn tập thêm chút nữa!" Tôi vội vã cười giả lả, tôi không muốn bác bị ảnh hưởng tâm trạng vì mình.
Từ lần xem trộm "nhật ký quan sát", biết được bác gái yêu thương tôi như con ruột, thì nhìn thấy bác lại thấy thân thiết như mẹ tôi vậy!
"^0^, đúng là một đứa trẻ chăm chỉ, chắc cháu vất vả lắm nhỉ!" Bác gái dịu dàng vuốt tóc tôi. Tiếng nói hiền từ của bác như ngọn gió xuân ấm áp phớt qua mặt tôi, khiến mọi nỗi ưu phiền trong tôi giảm đi ít nhiều.
Cảm động quá, lâu rồi không có cảm giác được mẹ yêu chiều
"Đúng rồi, bác gái ơi, Thuần Hy chắc cũng đang ôn tập ạ? Tôi chỉ phòng kế bên hỏi.
"Nó có chăm chỉ như con đâu, chưa bao giờ học đêm cả."
Cái gì? Chưa bao giờ học đêm? Vậy mà thành tích tốt như thế? Đúng là đồ thiên tài đáng ghét, bác gái thật lợi hại, sinh ra một cậu con trai thiên tài như thế.
Hư hư, Kim Thuần Hy anh đừng vội đắc ý, trí thông minh của anh cũng có một nửa công lao của mẹ anh đó! He he, nghĩ như thế, tôi thấy tâm lý mình bình ổn hơn.
"Tiễn Ni, bác đến để cho con xem một thứ thú vị này, phấn chấn lên nhé!" Bác gái thấy tôi ngáp ngắn ngáp dài thì tươi cười nói. Lúc bác cười trông thật đẹp, hoàn toàn không giống một bà mẹ đã có hai con.
"Cái gì ạ?"
"Cái này này" Chớp mắt, trên tay bác gái đã biến ra một quyển album như có phép thuật.
Mở album ra, 0_0 Woa...! toàn bộ đều là những tấm ảnh Kim Thuần Hy lúc nhỏ, nhưng bị trang điểm ăn mặc thành con gái, thú vị quá đi mất, thì ra thiên tài cũng có mặt mà không ai biết được! Hihi.
"Đáng yêu quá hả! Vì bác cứ mong sinh được cô con gái, lúc mang thai cũng nghĩ là mình sinh con gái nên mua một đống quần áo con gái. Ai ngờ lại sinh con trai, không nỡ vứt đống đồ đó đi, thế là lúc nhỏ đã cho nó ăn mặc như con gái! Suỵt, đây là bí mật giữa con và bác đó, chính Kim Thuần Hy cũng không biết".
"Bác gái, mấy tấm ảnh này đáng yêu quá, có thể cho con mấy tấm được không?" trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ quái quỉ.
"ừ, con cứ chọn đi, dù sao bác cũng giữ phim gốc rồi, nhưng đừng nói cho ai biết nhé."
"Dạ, con cảm ơn bác. He he. A0A" Tôi hí hửng chọn mấy tấm hay ho nhất. Kim Thuần Hy, anh chết với tôi!! Ha ha! Ha ha!
Sáng hôm sau, tôi vẫn ngồi trên xe Thuần Hy để đến trường; đây là một trong những điểm bắt buộc mà bác trai và bác gái yêu cầu Thuần Hy phải hoàn thành mỗi ngày. Hihi! Sảng khoái quá!....AoA
"Deng _ deng _deng" ngồi lên xe, tôi vẫy vẫy mấy tấm ảnh trước đôi mắt rất đẹp của anh ta, tên này quả nhiên đã có phản ứng, giống như nhìn thấy ma vậy, trong mắt như lồi ra ngoài, suýt nữa rơi xuống.
Bỗng dưng anh ta tung một bàn tay ma quỷ chụp đến chỗ tôi, nhưng làm sao tôi để anh ta đạt được mục đích, tôi tránh né với vận tốc còn nhanh hơn ánh sáng và anh ta chụp vào khoảng không.
Chiếc xe đảo qua đảo lại vì anh ta buông tay lái ra, không kịp nổi giận, Thuần Hy vội vã ngồi thẳng dậy, hai tay ôm chặt vô lăng.
"Cô lấy ở đâu ra thế hả?" cuối cùng cũng lộ ra bản sắc ác quỷ.
"hi hi! ^0^, bác gái cho tôi đấy! Hihi"
"Bà mẹ của tôi bị sao thế nhỉ? Dù sao đi chăng nữa, trả đây."
"Không, tại sao tôi phải trả cho anh?" He he, dáng vẻ này của Kim Thuần Hy thật hiếm thấy, tôi thấy hối hận vì đã không mang theo máy ảnh.
"Cô dám không trả tôi xem!" bỗng nhiên chiếc xe phanh lại rất gấp, và Kim Thuần Hy lúc này, bắt đầu xoay khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành (?) của anh ta sang phía tôi, dùng ánh mắt tuyệt chiêu - lạnh lẽo như "kim loại" nhìn tôi chằm chằm, khiến tim tôi như muốn mọc gai, tôi chưa bị biến thành cây kem cũng là kỳ tích rồi.
Cứ theo dáng vẻ kì quái của anh ta bây giờ, tôi thật sự không rõ nếu không trả lại mấy tấm ảnh thì sẽ gặp phải tai họa bị thảm nào nữa, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lo sợ.
Không được, Quách Tiễn Ni, sao mày lại nhút nhát co vòi lại như vậy, hãy đưa tinh thần mỹ thiếu nữ siêu dũng cảm ra xem nào! Phải! Thế rồi, tôi cố gắng ra vẻ anh hùng...
"Có thể trả anh, nhưng....... "
"Cô dám uy hiếp tôi?"
"Quãng thời gian trước kỳ thi thử giữa kỳ, anh phải dạy tôi học. Nếu tôi qua hết tất cả các môn, tôi sẽ trả cho anh, thế nào?"
"Bảo - tôi – dạy - cô? Đó là - chuyện không thể."
"Tốt, vậy tôi sẽ đi photo ra phát cho tất cả mọi người!"
"Đừng!!! Được rồi, tôi dạy cô học, nhưng có một điều kiện."
"Anh nói đi, chỉ cần anh giúp tôi học thì một trăm, một ngàn điều kiện cũng được!" Vui quá, có giáo viên thiên tài dậy, chắc chắn tôi sẽ thành công rực rỡ.
"Nếu tôi giúp cô học thêm, cô phải chắc chắn xếp trong số một trăm người đứng đầu"
"^0^ Hả?" Có nhầm không đó? Với người lúc nào cũng mấp mé ở bờ vực sinh tử như tôi, bảo tôi chen vào 100 hạng đầu? Chắc thành thần thoại mất thôi.
Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là một cơ hội hiếm có, nếu nhận lời anh ta, thì không những không sợ thất bại, mà còn có thể đánh dấu một bước tiến trong "hành động săn ác quỷ bản beta" của tôi nữa, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
"Được, cứ quyết định vậy đi!" Tôi khẳng định chắc nịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.