Chương 106: Thuần hy gặp nạn
Tiểu Ni Tử
16/11/2015
“Tiễn... Tiễn Ni, cậu... cậu định làm gì?” Phác Trân Hiền bỗng dừng cơn cười
điên loạn, hai tay túm chặt lấy cả tay tôi, trong một phần ngàn giây vẻ
mặt cô ta đã đổi thành vẻ đáng thường, đôi mắt long lanh nước mắt đang
ánh lên vẻ trách mó
Hừm? Cô ta lại muốn gì đây? Tôi chưa phản ứng kịp, đã nghe thấy tiếng Thuần Hy vang lên từ nơi gần đó: “Hai người đang làm gì vậy?”
Sắc mặt Thuần Hy chưa bao giờ khó coi đến thế, anh bước đến rất nhanh từ phía cánh rừng nhỏ.
"Tiễn Ni, cậu buông tha cho tôi được không? Nể tình bạn bè bao lâu năm của chúng ta, cậu buông tha chúng tôi đi nhé. Tôi xin cậu đấy, tôi quỳ xuống xin cậu được không?'
Cô ta đang nói thứ quỷ quái gì vậy? Sao tôi không hiểu gì cả thế? Cái gì mà cướp với chả không? Trước đến nay chẳng phải cô ta luôn cướp đồ của tôi hay sao?
“Cậu nói gì vậy? Buông tay ra!” Tôi thử đẩy cô ta ra, tôi muốn nói sự thật cho Thuần Hy biết, tôi phải xin lỗi Thuần Hy. >0<
“Cậu không đồng ý thì tôi sẽ không buông”. Tay cô ta như thỏi nam châm dính chặt vào tay tôi, tôi không cách nào giằng ra được.
“Đồng ý cái gì? Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả! Thuần Hy! Thuần Hy...” Tôi chỉ còn nước cầu cứu anh.
Thuần Hy sa sầm mặt, càng bước đến gần hơn.
“Đừng mà...” Phác Trân Hiền bỗng kêu lên thảm thiết rồi ngã người ra phía sau, tay quơ loạn lên trong không khí.
Cô ta bị sao vậy? Sao giống như tôi đẩy cô ta ấy. Rõ ràng tôi không đẩy cô ta mà, tuy lúc nãy toi cũng có chút cái ý nghĩ độc ác ấy, nhưng nó đã bi tôi giết ngay trong trứng nước rồi mà. *0_0* Chẳng lẽ ban nãy là do bản năng cơ thể tôi? Không thể nào...
Trời ạ, phía sau Phác Trân Hiền không có lan can bảo vệ, nếu cô ta ngã xuống... tôi thực không dám tưởng tượng nữa. Tôi sẽ không trở thành hung thủ sát nhân chư? Trước mắt tôi bắt đầu hiện lên cảnh trên cổ tôi treo tấm bảng “tội phạm giết người” bị ngươi ta chỉ trỏ chửi mắng.
“Tệ quá”. Thuần Hy đã đến nơi vội vã đưa tay ra túm lấy Phác Trân Hiền.
Thuần Hy, anh nhất định phải túm lấy cô ta, tuy rằng cô ta đáng chết ngàn vạn lần cũng không đủ, nhưng lần này, cô ta tuyệt đối không thể chết được...
“ Đừng mà!!!” Lần này đến lượt tôi hét lên hai chứ đó một cách thảm thiết.
Bởi vì tôi nhìn thấy - sau khi Thuần Hy túm được Phác Trân Hiền, anh đã ngã nhào xuống dưới cùng cô ta.
Sườn đồi này vừa cao vừa dốc như thế, Thuần Hy đã ngã xuống! Anh có chết không?
“Thuần Hy!!! Thuần Hy!!!” Tôi khóc, gào len xuống bên dưới.
Không có tiếng nào đáp lại.
"Thuần Hy, Thuần Hy anh đang ở đâu? Anh sao rồi... Thuần Hy? Anh không thể chết
như thế được! Hu hu hu...
Tôi men theo sườn đồi chạy như điên xuống dưới...
Thuần Hy, anh nhất định không thề xảy ra chuyện gì được! Em vẫn chưa xin lỗi anh mà, nhất định anh vẫn con đang giận em...
Tất cả đều tại em không nghe lời anh, do em không tin anh, do em quá ngu ngốc... Do em! Do em hết!
Tôi chạy như bay xuống, nước mắt chảy tràn trên mặt, theo gò má rơi xuống tí tách...
--- ---- >_<--- -----
“Thuần Hy!” tạ ơn trời đất, cuối cùng tôi đã nhìn thấy anh rồi.
Thuần Hy nằm trên mặt đất, lặng lẽ như đang say ngủ, đầu Phác Trân Hiền gối lên một cánh tay anh trông rất ngứa mắt.
“p>o
“Thuần Hy, Thuần Hy, anh sao rồi...?” tôi ôm đầu anh lên, không nói nổi lời nào.
Phía sau gáy Thuần Hy toàn là máu! Máu chảy theo cánh tay tôi xuống dưới, đập vào mắt tôi cùng hòn đá nhỏ nhô lên ngay dưới đầu anh lúc này. *0_0*
Thế giới của tôi phút chốc biến thành đen trắng. Trời ơi, chẳng lẽ Thuần Hy... anh ấy... lần này đã chết thật rồi“Oái, có phải Kim Thuần Hy không? Sao giống như chết rồi thế?”
“Bên cạnh hình như là Phác Trân Hiền thì phải, họ sao vậy?”
“Chắc không phải là vụ án mạng ghen tuông tình cảm tay ba đấy chứ?”
“Xúy xúy, Quách Tiễn Ni đáng sợ quá, dám đẩy cả Thuần Hy và Phác Trân Hiền từ trên kia xuống...”
Mấy tên mồm thôi kia xuất hiện từ khi nào vậy, sao có mát khắp nơi như virus bênh tật vậy? >_<
“Mấy người nhìn cái gì mà nhìn? Còn không gọi cấp cứu đi!” Tôi dùng hết sức hét lên với
họ.
Rất nhanh... xe cấp cứu chạy đến...
Rất nhanh... chúng tôi được đưa đến bệnh viện...
Rất nhanh... Thuần Hy được đưa vào phòng cấp cứu...
Khi mấy chữ lớn “đang phẫu thuật” lóe lên, tôi đã rũ rượi dựa vào tường ngồi bệt xuống đất.
Thần thánh ơi, Bồ Tát ơi, mẹ ơi, xin mọi người, xin mọi người hãy bảo vệ cho Thuần Hy bình an vồ sự!
“Thuần Hy, anh nhất định sẽ không sao, hu hu hu...”
Có lẽ mấy thế kỷ đã trôi qua, tôi đã cố gắng tới lần thứ một trăm kiềm chế không xông vào phòng phẫu thuật, cuối cùng cửa phòng đã xịch mở. Thuần Hy được quấn băng kín đầu nằm yên trên giường và được đẩy ra ngoài.
“Thuần Hy, Thuần Hy...”
Không có phản ứng? Tôi phóng ngay đến ôm lấy vị bác sĩ vừa cởi khẩu trang ra...
“Bác sĩ ơi, Thuần Hy không sao chứ? Anh ấy không chết chứ? Anh ấy sẽ chết sao? Anh ấy không thể chết được, tuyệt đối không được, bác sĩ phải có nghĩa vụ không để anh áy chết...”
“Không chết đâu”. Bác sĩ nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, có lẽ ông cảm thấy tôi nói chữ “chết” hơi b chăng?
“Chủ yếu là bị thương phần đầu, não sẽ bị chấn động nhẹ, có thể hôn mê một hai ngày, tỉnh dậy rồi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không sao. Không nguy hiềm đến tính mạng”.
“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn bác sĩ, cám ơn, he he”.
Tôi ở trong bệnh viện để chăm sóc Thuần hy suốt một đêm, đến sáng hôm sau mới lưu luyến chia tay Thuần Hy vẫn đang hôn mê để đi học.
Khi vác đôi mắt thâm quầng như gấu trúc vào lớp học, nhìn thấy vị trí ngồi của Phác Trân Hiền bỏ trống, đầu tôi lập tức to lên gấp đôi.
Tôi đã quên mất, hôm qua cô ta cũng được đưa vào bênh viện. Trời ơi, chắc cô ta sẽ lợi dụng thời cơ mà lẻn vào phòng bệnh của Thuần Hy để làm trò bậy bạ rồi. Cái tên đó trăm phần trăm sẽ giở kế ly gián ra với Thuần Hy, mà cô ta lại biết làm nũng như thế, nếu Thuần Hy tin cô ta thì phải làm sao đây? p>o
Chuyện hôm qua có lẽ khiến toàn trường sôi sục cả lên, những người xung quanh nhìn tôi bằng cặp mắt như thể tôi là nữ đại ác vậy. Trời đất, vậy sau này tôi còn sống sót ở trường Sâm Vĩnh này thế nào đây?
Như ngồi trên gai ing~... Tiết học hôm nay có vẻ còn đau khổ hơn những hôm khác...
Cuối cùng tiếng chuông tan học đã vang lên, tôi nhảy nhổm lên như được cứu mạng, chạy ào ào ra cửa như một cơn gió...
Thuần Hy, em đến đây!!!
Hừm? Cô ta lại muốn gì đây? Tôi chưa phản ứng kịp, đã nghe thấy tiếng Thuần Hy vang lên từ nơi gần đó: “Hai người đang làm gì vậy?”
Sắc mặt Thuần Hy chưa bao giờ khó coi đến thế, anh bước đến rất nhanh từ phía cánh rừng nhỏ.
"Tiễn Ni, cậu buông tha cho tôi được không? Nể tình bạn bè bao lâu năm của chúng ta, cậu buông tha chúng tôi đi nhé. Tôi xin cậu đấy, tôi quỳ xuống xin cậu được không?'
Cô ta đang nói thứ quỷ quái gì vậy? Sao tôi không hiểu gì cả thế? Cái gì mà cướp với chả không? Trước đến nay chẳng phải cô ta luôn cướp đồ của tôi hay sao?
“Cậu nói gì vậy? Buông tay ra!” Tôi thử đẩy cô ta ra, tôi muốn nói sự thật cho Thuần Hy biết, tôi phải xin lỗi Thuần Hy. >0<
“Cậu không đồng ý thì tôi sẽ không buông”. Tay cô ta như thỏi nam châm dính chặt vào tay tôi, tôi không cách nào giằng ra được.
“Đồng ý cái gì? Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả! Thuần Hy! Thuần Hy...” Tôi chỉ còn nước cầu cứu anh.
Thuần Hy sa sầm mặt, càng bước đến gần hơn.
“Đừng mà...” Phác Trân Hiền bỗng kêu lên thảm thiết rồi ngã người ra phía sau, tay quơ loạn lên trong không khí.
Cô ta bị sao vậy? Sao giống như tôi đẩy cô ta ấy. Rõ ràng tôi không đẩy cô ta mà, tuy lúc nãy toi cũng có chút cái ý nghĩ độc ác ấy, nhưng nó đã bi tôi giết ngay trong trứng nước rồi mà. *0_0* Chẳng lẽ ban nãy là do bản năng cơ thể tôi? Không thể nào...
Trời ạ, phía sau Phác Trân Hiền không có lan can bảo vệ, nếu cô ta ngã xuống... tôi thực không dám tưởng tượng nữa. Tôi sẽ không trở thành hung thủ sát nhân chư? Trước mắt tôi bắt đầu hiện lên cảnh trên cổ tôi treo tấm bảng “tội phạm giết người” bị ngươi ta chỉ trỏ chửi mắng.
“Tệ quá”. Thuần Hy đã đến nơi vội vã đưa tay ra túm lấy Phác Trân Hiền.
Thuần Hy, anh nhất định phải túm lấy cô ta, tuy rằng cô ta đáng chết ngàn vạn lần cũng không đủ, nhưng lần này, cô ta tuyệt đối không thể chết được...
“ Đừng mà!!!” Lần này đến lượt tôi hét lên hai chứ đó một cách thảm thiết.
Bởi vì tôi nhìn thấy - sau khi Thuần Hy túm được Phác Trân Hiền, anh đã ngã nhào xuống dưới cùng cô ta.
Sườn đồi này vừa cao vừa dốc như thế, Thuần Hy đã ngã xuống! Anh có chết không?
“Thuần Hy!!! Thuần Hy!!!” Tôi khóc, gào len xuống bên dưới.
Không có tiếng nào đáp lại.
"Thuần Hy, Thuần Hy anh đang ở đâu? Anh sao rồi... Thuần Hy? Anh không thể chết
như thế được! Hu hu hu...
Tôi men theo sườn đồi chạy như điên xuống dưới...
Thuần Hy, anh nhất định không thề xảy ra chuyện gì được! Em vẫn chưa xin lỗi anh mà, nhất định anh vẫn con đang giận em...
Tất cả đều tại em không nghe lời anh, do em không tin anh, do em quá ngu ngốc... Do em! Do em hết!
Tôi chạy như bay xuống, nước mắt chảy tràn trên mặt, theo gò má rơi xuống tí tách...
--- ---- >_<--- -----
“Thuần Hy!” tạ ơn trời đất, cuối cùng tôi đã nhìn thấy anh rồi.
Thuần Hy nằm trên mặt đất, lặng lẽ như đang say ngủ, đầu Phác Trân Hiền gối lên một cánh tay anh trông rất ngứa mắt.
“p>o
“Thuần Hy, Thuần Hy, anh sao rồi...?” tôi ôm đầu anh lên, không nói nổi lời nào.
Phía sau gáy Thuần Hy toàn là máu! Máu chảy theo cánh tay tôi xuống dưới, đập vào mắt tôi cùng hòn đá nhỏ nhô lên ngay dưới đầu anh lúc này. *0_0*
Thế giới của tôi phút chốc biến thành đen trắng. Trời ơi, chẳng lẽ Thuần Hy... anh ấy... lần này đã chết thật rồi“Oái, có phải Kim Thuần Hy không? Sao giống như chết rồi thế?”
“Bên cạnh hình như là Phác Trân Hiền thì phải, họ sao vậy?”
“Chắc không phải là vụ án mạng ghen tuông tình cảm tay ba đấy chứ?”
“Xúy xúy, Quách Tiễn Ni đáng sợ quá, dám đẩy cả Thuần Hy và Phác Trân Hiền từ trên kia xuống...”
Mấy tên mồm thôi kia xuất hiện từ khi nào vậy, sao có mát khắp nơi như virus bênh tật vậy? >_<
“Mấy người nhìn cái gì mà nhìn? Còn không gọi cấp cứu đi!” Tôi dùng hết sức hét lên với
họ.
Rất nhanh... xe cấp cứu chạy đến...
Rất nhanh... chúng tôi được đưa đến bệnh viện...
Rất nhanh... Thuần Hy được đưa vào phòng cấp cứu...
Khi mấy chữ lớn “đang phẫu thuật” lóe lên, tôi đã rũ rượi dựa vào tường ngồi bệt xuống đất.
Thần thánh ơi, Bồ Tát ơi, mẹ ơi, xin mọi người, xin mọi người hãy bảo vệ cho Thuần Hy bình an vồ sự!
“Thuần Hy, anh nhất định sẽ không sao, hu hu hu...”
Có lẽ mấy thế kỷ đã trôi qua, tôi đã cố gắng tới lần thứ một trăm kiềm chế không xông vào phòng phẫu thuật, cuối cùng cửa phòng đã xịch mở. Thuần Hy được quấn băng kín đầu nằm yên trên giường và được đẩy ra ngoài.
“Thuần Hy, Thuần Hy...”
Không có phản ứng? Tôi phóng ngay đến ôm lấy vị bác sĩ vừa cởi khẩu trang ra...
“Bác sĩ ơi, Thuần Hy không sao chứ? Anh ấy không chết chứ? Anh ấy sẽ chết sao? Anh ấy không thể chết được, tuyệt đối không được, bác sĩ phải có nghĩa vụ không để anh áy chết...”
“Không chết đâu”. Bác sĩ nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, có lẽ ông cảm thấy tôi nói chữ “chết” hơi b chăng?
“Chủ yếu là bị thương phần đầu, não sẽ bị chấn động nhẹ, có thể hôn mê một hai ngày, tỉnh dậy rồi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không sao. Không nguy hiềm đến tính mạng”.
“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn bác sĩ, cám ơn, he he”.
Tôi ở trong bệnh viện để chăm sóc Thuần hy suốt một đêm, đến sáng hôm sau mới lưu luyến chia tay Thuần Hy vẫn đang hôn mê để đi học.
Khi vác đôi mắt thâm quầng như gấu trúc vào lớp học, nhìn thấy vị trí ngồi của Phác Trân Hiền bỏ trống, đầu tôi lập tức to lên gấp đôi.
Tôi đã quên mất, hôm qua cô ta cũng được đưa vào bênh viện. Trời ơi, chắc cô ta sẽ lợi dụng thời cơ mà lẻn vào phòng bệnh của Thuần Hy để làm trò bậy bạ rồi. Cái tên đó trăm phần trăm sẽ giở kế ly gián ra với Thuần Hy, mà cô ta lại biết làm nũng như thế, nếu Thuần Hy tin cô ta thì phải làm sao đây? p>o
Chuyện hôm qua có lẽ khiến toàn trường sôi sục cả lên, những người xung quanh nhìn tôi bằng cặp mắt như thể tôi là nữ đại ác vậy. Trời đất, vậy sau này tôi còn sống sót ở trường Sâm Vĩnh này thế nào đây?
Như ngồi trên gai ing~... Tiết học hôm nay có vẻ còn đau khổ hơn những hôm khác...
Cuối cùng tiếng chuông tan học đã vang lên, tôi nhảy nhổm lên như được cứu mạng, chạy ào ào ra cửa như một cơn gió...
Thuần Hy, em đến đây!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.