Chương 4: Gia đình tôi tan vỡ rồi
Chi Phương Khỏa Lạp
02/11/2021
Mẹ đi rồi.
Bố đã đi tìm mấy hôm nay, vào sáng sớm một ngày nào đó, ông ủ rũ quay về, vừa về nhà đã bắt đầu uống rượu, uống hết chai này tới chai khác, cuối cùng say khướt trên ghế.
Bố làm giám sát ở nhà máy dệt, tính cách khá trầm, không giỏi ăn nói. Dù một chân ông bị thọt nhưng tôi lại rất thích ông, hồi bé ông thường chơi cùng tôi, hay cõng tôi lên vai rồi thơm vào má tôi.
Hôm sau tỉnh dậy, ông lại bắt đầu uống rượu.
Anh William toan ngăn ông, kết quả bị ông giáng một cái tát.
Bố không nói gì cả, nhưng hàng xóm đã rỉ tai nhau chuyện của nhà tôi.
“Elena bỏ trốn theo trai rồi đấy.”
“Nghe nói Bella là con hoang của cô ta với gã đàn ông kia.”
“Trời! Bị cắm sừng bao nhiêu năm, ngay từ đầu tôi đã thấy cô ta không phải hạng tốt đẹp.”
“Nghe nói người đàn ông kia thuê nhà nuôi cô ta, Stoker đến tìm còn bị bảo vệ đánh.”
Hội bà tám bàn luận rất thỏa thích, làm như không thấy tôi đứng ngay bên cạnh, hoặc chăng bọn họ cố ý nói cho tôi nghe.
Bạn học trong trường cũng biết chuyện, hưng phấn hệt như Napoleon tìm ra Tân Thế giới(1).
“Ha! Nghe nói mẹ cậu làm điếm.”
Đứa con trai đầu tiên nói với tôi câu đó đã bị tôi đánh vào mặt, nhưng sau đó cậu ta trả lại tôi một trận túi bụi, khi các thầy chạy đến tách chúng tôi ra, mặt tôi bị đánh sưng vù.
Về sau bọn họ còn mắng chửi ghê gớm hơn, bọn họ chửi con của gái điếm cũng là gái điếm, bọn họ không gọi tên tôi nữa mà chỉ toàn hi ha gọi tôi là con điếm.
Càng khiến tôi buồn hơn là Lillian không hề lên án bọn họ câu nào, cậu ấy vẫn cười đùa với họ, vẫn làm bạn với họ.
Tôi khóc hết đợt này đến đợt khác, buổi tối rúc trong chăn khóc ướt đẫm gối. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, vì sao bọn họ lại đối xử với tôi như thế, tôi đã đau lòng lắm rồi mà bọn họ còn muốn bắt nạt tôi.
Tới một ngày khi đi ngang qua cầu lớn ngoài New City, tôi bắt gặp chị Juliet.
Mặt trời ngả bóng về tây, rất nhiều phụ nữ trang điểm đậm đang lượn lờ gần cầu, cánh đàn ông tụ tập như những con côn trùng đông nghịt, trai gái chòng ghẹo nhau, phát ra tiếng cười đùa mập mờ.
Juliet mặc một chiếc váy sờn cũ, một người đàn ông nắm lấy mặt chị nói gì đó. Chị đờ đẫn gật đầu rồi dẫn người đàn ông vào căn nhà thấp mái bên cạnh. Mười phút sau, người đàn ông đó rời đi, chị Juliet bước ra, một lúc sau chị ấy lại dẫn một người đàn ông khác vào.
Lúc trước tôi không hiểu gái điếm là gì, nhưng giờ tôi đã loáng thoáng hiểu ra, gái điếm tức là những người phụ nữ dùng cơ thể đổi lấy ăn ở.
Ngoài ra, gái điếm chính là chị Juliet, một cô gái để mặc kẻ khác chà đạp mà không thể phản kháng, chị càng yếu đuối, người khác càng muốn chà đạp chị.
Và tôi cũng hiểu được một điều, khóc lóc là vô dụng, con người chỉ có thể dựa vào chính mình, khi suy sụp, không bị ai nhân cơ hội bắt nạt là may phước lắm rồi, nói gì đến đợi người ta chìa tay giúp đỡ.
Thế là kể từ ngày hôm ấy trở đi, tôi dồn hết tâm sức vào việc học, thể như chỉ có vậy mới khiến tôi di dời sự chú ý, quên đi nỗi đau trong thực tại. Đồng thời hễ có người chửi rủa trước mặt tôi, tôi sẽ lấy hết sức bình sinh dạy dỗ đối phương, dù cuối cùng tôi mới là đứa bị đánh thảm, nhưng dần dà, không ai dám chửi trước mặt tôi là đồ điếm nữa.
Ngày nào bố cũng say khướt, ông không đi làm nữa, chẳng mấy chốc trong nhà đã cạn tiền.
Có một buổi chiều, bố gọi tôi đến, ném cho tôi một thứ đồ.
“Con tới quán rượu, dùng cái này trả nợ, mua thêm chai rượu nữa.”
Đây là dây chuyền vàng của mẹ, sợi dây xoắn mảnh, mặt dây chuyền hình thiên thần. Tôi cực kỳ thích nó, thường xuyên lén đeo cùng với Bella.
Bà ấy còn không cầm theo sợi dây chuyền này mà đã rời đi vội vã thế ư?
Quán rượu Jonathan rất rộng, trang trí rất phong cách, bên trong lắp đèn điện, đèn điện không giống đèn măng-xông*, không có khói cũng không có mùi, bật đèn lên là cả phòng sẽ sáng như ban ngày.
(*Đèn măng-xông (phiên âm từ tiếng Pháp Manchon) là loại đèn được thắp bằng xăng, dầu hỏa hoặc hơi gas, ảnh minh họa.)
Ở nơi đó vô cùng nhộn nhịp, toàn là đàn ông đã trưởng thành, tôi sợ sệt ngó nhìn một lúc lâu, tới khi chân mỏi nhừ mới cất bước đi vào.
Như bước vào một thế giới khác, một nơi mới mẻ và khó hiểu, ngập tràn đủ kiểu âm thanh ồn ào, có không ít tửu khách quây quần bên quầy rượu cao ơi là cao, bọn họ cao giọng trò chuyện, cười rất vang mà chửi cũng ồn ào. Những chiếc ly trong suốt sáng bóng đựng đầy bia, cánh đàn ông ngửa cổ uống cạn một hơi, một người pha chế đứng sau quầy, dùng ống da rót đầy bia cho mọi người. Bên trong có những dãy bàn thấp, xung quanh là những chiếc ghế sô pha bọc da màu đỏ, hai cô gái tóc vàng bưng khay trong tay, tươi cười phục vụ rượu bia cùng thức ăn cho khách.
Tôi để ý có một nhóm đàn ông đang xúm lại trong góc quán rượu.
Đó là một phòng đơn, rèm ngọc trai treo trước cửa, loáng thoáng trông thấy một người đàn ông quỳ bên bàn, khóc lóc cầu xin gì đó.
Hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế.
Tôi biết bọn họ, dù chỉ đứng từ rất xa lén lút nhìn mấy lần, nhưng tôi vẫn nhớ rất kỹ gương mặt họ, đấy là các ông anh của Bill và Heine, chủ nhân nhà Jonathan.
Phu nhân Jonathan tên là Jenny, bà có năm người con trai. Con cả Conrad, con thứ Hegar, con ba Hansen, cuối cùng là cặp song sinh Bill và Heine.
Ngài Jonathan đã qua đời từ mười năm trước, “ngài Jonathan” mà mọi người nghe danh đã sợ vỡ mật bây giờ là cậu cả Conrad và cậu hai Hegar.
Bọn họ bảnh bao trẻ tuổi, vóc dáng cường tráng, mặc áo sơ mi và ghi lê rất đẹp, một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng treo trên túi áo ghi lê, tươm tất như những người đàn ông trên tạp chí thời trang.
Lúc này, bọn họ ung dung dựa vào sô pha, vừa hút thuốc vừa thản nhiên cười nói, cứ như không nhìn thấy người đàn ông khóc lóc van xin rủ lòng thương đang quỳ dưới chân bọn họ.
Tôi bước đến quầy rượu, kiễng chân lên và vịn vào thành bàn cao quá mức cho phép.
“Chào ngài.” Tôi lí nhí lên tiếng.
“Chào cháu, ta có thể giúp gì cho cháu?” Người pha chế là một người đàn ông trung tuổi, ăn nói nhỏ nhẹ.
“Bố bảo cháu đến để trả nợ. Ông ấy tên là Stoker Narcis.”
Tôi lấy sợi dây chuyền vàng ra và đưa cho người pha chế.
Tay của người pha chế thon dài trắng treo, nhưng lại như cái lưới chụp tới. Tôi bỗng ý thức được một điều, nếu ông ta lấy sợi dây chuyền này đi thì tôi sẽ không còn gì của mẹ nữa, bố đã vứt hết mọi thứ có liên quan tới mẹ rồi, thế là tôi rụt tay về theo bản năng.
Người pha chế cúi người, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Rốt cuộc tiểu thư đây có muốn trả tiền không? Bố cháu đâu rồi? Sao lại bảo cháu đến đây?”
Đã lâu lắm rồi bố không ra khỏi cửa, tôi biết ông cảm thấy xấu hổ.
Tôi nắm chặt dây chuyền, lòng bàn tay rịn mồ hôi, nhưng tôi biết dù nắm chặt tới đâu thì tôi cũng không giữ được nó, cũng như cách tôi đã không thể túm được vạt áo của mẹ khi bà bỏ đi.
Tôi đưa sợi dây chuyền ra, sau khi áng chừng trọng lượng, người pha chế tiện tay thảy vào chiếc hộp dưới quầy rượu rồi bảo tôi ký tên vào một tờ giấy, kế đó đưa cho tôi một chai rượu, nói là đã ghi sổ nợ rồi.
Khi tôi ôm chai rượu đi ra ngoài, một cô gái trẻ tuổi bị đẩy vào.
Đó là Hannah xấu xí.
Chị Hannah là cô gái xấu nhất vùng này, chị vừa đen vừa gầy, gò má nhô cao, mũi bị sụp và một bên mắt hơi xếch lên.
Hóa ra người đàn ông đang quỳ bên trong là bố của chị Hannah, ông ta bị lôi đến trước mặt chị Hannah.
Tay chân nhà Jonathan là Mike đang hút thuốc trước quầy rượu, hắn cợt nhã: “Người khác không trả nổi tiền còn có thể bán con gái vào nhà thổ, còn ông? Dù con gái nhà ông có dạng chân miễn phí thì e cũng không thằng nào dám tới.”
Trong quán lập tức rộ tiếng cười.
Giữa tiếng cười cợt, chị Hannah ôm tay khóc như một đứa trẻ bơ vơ, nhưng nước mắt của chị không đủ đem tới lòng trắc ẩn, trái lại còn có người cười mắng, nhìn cô ta kìa, không phải là đứa đần đấy chứ.
“Tôi biết ông nợ tiền, thế này đi, gần đây trong quán không có không khí, chi bằng bảo con gái ông đứng trước quầy bắt chước tiếng chó sủa hoặc bò kêu, chỉ cần diễn 20 phút thì sẽ xóa lãi lần này cho ông, tháng sau ông có thể trả phần còn lại, thế nào?” Mike cười nói.
“Đừng mà, xin các cậu đừng như vậy...” Bố chị Hannah khóc nấc.
Vẻ cợt nhã ở Mike biến mất, hắn gằn giọng nói: “Chớ có không biết tốt xấu, ông biết tiền lãi một tháng của ông là bao nhiêu không? Số tiền một gã đàn ông vác bao tải một tháng ở nhà máy, con gái ông có thể kiếm được chỉ trong 20 phút, thậm chí còn không cần dạng chân, sao? Đồng ý nhanh lên.”
Cuối cùng, chị Hannah đã leo lên quầy giữa tiếng hò hét của mọi người, chị kêu hai tiếng rồi không kêu nổi nữa, cuối cùng đứng trên quầy khóc nức nở.
Mike cười nói: “Cưng à, cưng không thể như thế được, phải kêu cho đủ 20 phút.”
Quán rượu vô cùng ồn ào, có gã say lè nhè nói: “Sủa đi, chó cái sủa hai tiếng nữa đi!”
Không biết tôi đã lấy đâu ra dũng khí mà đi thẳng tới trước mặt Mike.
Ban đầu giọng tôi rất bé, Mike không nghe rõ, cúi đầu hỏi tôi: “Nhóc nói gì thế.”
“Tôi cũng có thể lên đó bắt chước tiếng chó sủa, nếu sủa xong, anh có thể trả dây chuyền của mẹ tôi lại cho tôi không!”
Tôi hét toáng lên, cả quán rượu lặng đi trong giây lát, nhưng ngay khắc sau lại vang lên tràng cười còn lớn hơn thế: “Ha ha ha, quả là nghề dễ kiếm cơm, còn có người muốn tranh kia kìa.”
Mike nhíu mày, dở khóc dở cười nhìn tôi: “Biến đi, ở đây không có chuyện của nhóc.”
“Tôi có thể đứng trên đó sủa hai giờ, sủa cả buổi tối, xin anh trả lại dây chuyền của mẹ cho tôi!” Tôi lại lớn tiếng.
Lần này không có ai cười nữa, vì một người đàn ông cao to từ phía sau đi ra, mọi người nhường chỗ cho anh ta, anh ta bước tới sau quầy rượu, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì?”
Anh ta là Hegar Jonathan, con thứ nhà Jonathan.
Người pha chế thấp giọng nói mấy câu, lại lấy dây chuyền của mẹ cho anh ta nhìn.
Hegar nhận lấy dây chuyền, đôi mắt màu xanh sẫm nhìn về phía tôi, cười nói với tôi: “Được rồi cô bé, em lên đó bắt chước tiếng chó sủa bốn giờ, sợi dây chuyền này sẽ thuộc về em.”
Tôi nhanh chóng leo lên quầy rượu, kêu “oẳng oẳng oẳng”.
Có lẽ trẻ con bắt chước tiếng chó sủa chẳng có gì mới mẻ, mọi người cười một lúc rồi không nhìn tôi nữa.
Tôi lén nói với chị Hannah: “Chị cũng kêu đi, kêu xong là có thể về nhà với bố chị được rồi, đừng sợ, có em ở đây với chị.”
Chị Hannah khó tin nhìn tôi, một lúc sau chị cũng thấp giọng kêu cùng với tôi, nhưng mọi người không còn tâm trạng cười cợt chị ấy nữa.
Hai mươi phút sau, chị ấy dìu bố rời khỏi quán rượu.
***
(1) Như đã nói bối cảnh truyện là hư cấu và mượn vài sự kiện lịch sử để xây dựng bối cảnh, nên chi tiết Columbus tìm ra Tân Thế giới có thể được tác giả cố ý trại đi thành Napoleon, hoặc cũng có thể chính tác giả nhầm lẫn.
Bố đã đi tìm mấy hôm nay, vào sáng sớm một ngày nào đó, ông ủ rũ quay về, vừa về nhà đã bắt đầu uống rượu, uống hết chai này tới chai khác, cuối cùng say khướt trên ghế.
Bố làm giám sát ở nhà máy dệt, tính cách khá trầm, không giỏi ăn nói. Dù một chân ông bị thọt nhưng tôi lại rất thích ông, hồi bé ông thường chơi cùng tôi, hay cõng tôi lên vai rồi thơm vào má tôi.
Hôm sau tỉnh dậy, ông lại bắt đầu uống rượu.
Anh William toan ngăn ông, kết quả bị ông giáng một cái tát.
Bố không nói gì cả, nhưng hàng xóm đã rỉ tai nhau chuyện của nhà tôi.
“Elena bỏ trốn theo trai rồi đấy.”
“Nghe nói Bella là con hoang của cô ta với gã đàn ông kia.”
“Trời! Bị cắm sừng bao nhiêu năm, ngay từ đầu tôi đã thấy cô ta không phải hạng tốt đẹp.”
“Nghe nói người đàn ông kia thuê nhà nuôi cô ta, Stoker đến tìm còn bị bảo vệ đánh.”
Hội bà tám bàn luận rất thỏa thích, làm như không thấy tôi đứng ngay bên cạnh, hoặc chăng bọn họ cố ý nói cho tôi nghe.
Bạn học trong trường cũng biết chuyện, hưng phấn hệt như Napoleon tìm ra Tân Thế giới(1).
“Ha! Nghe nói mẹ cậu làm điếm.”
Đứa con trai đầu tiên nói với tôi câu đó đã bị tôi đánh vào mặt, nhưng sau đó cậu ta trả lại tôi một trận túi bụi, khi các thầy chạy đến tách chúng tôi ra, mặt tôi bị đánh sưng vù.
Về sau bọn họ còn mắng chửi ghê gớm hơn, bọn họ chửi con của gái điếm cũng là gái điếm, bọn họ không gọi tên tôi nữa mà chỉ toàn hi ha gọi tôi là con điếm.
Càng khiến tôi buồn hơn là Lillian không hề lên án bọn họ câu nào, cậu ấy vẫn cười đùa với họ, vẫn làm bạn với họ.
Tôi khóc hết đợt này đến đợt khác, buổi tối rúc trong chăn khóc ướt đẫm gối. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, vì sao bọn họ lại đối xử với tôi như thế, tôi đã đau lòng lắm rồi mà bọn họ còn muốn bắt nạt tôi.
Tới một ngày khi đi ngang qua cầu lớn ngoài New City, tôi bắt gặp chị Juliet.
Mặt trời ngả bóng về tây, rất nhiều phụ nữ trang điểm đậm đang lượn lờ gần cầu, cánh đàn ông tụ tập như những con côn trùng đông nghịt, trai gái chòng ghẹo nhau, phát ra tiếng cười đùa mập mờ.
Juliet mặc một chiếc váy sờn cũ, một người đàn ông nắm lấy mặt chị nói gì đó. Chị đờ đẫn gật đầu rồi dẫn người đàn ông vào căn nhà thấp mái bên cạnh. Mười phút sau, người đàn ông đó rời đi, chị Juliet bước ra, một lúc sau chị ấy lại dẫn một người đàn ông khác vào.
Lúc trước tôi không hiểu gái điếm là gì, nhưng giờ tôi đã loáng thoáng hiểu ra, gái điếm tức là những người phụ nữ dùng cơ thể đổi lấy ăn ở.
Ngoài ra, gái điếm chính là chị Juliet, một cô gái để mặc kẻ khác chà đạp mà không thể phản kháng, chị càng yếu đuối, người khác càng muốn chà đạp chị.
Và tôi cũng hiểu được một điều, khóc lóc là vô dụng, con người chỉ có thể dựa vào chính mình, khi suy sụp, không bị ai nhân cơ hội bắt nạt là may phước lắm rồi, nói gì đến đợi người ta chìa tay giúp đỡ.
Thế là kể từ ngày hôm ấy trở đi, tôi dồn hết tâm sức vào việc học, thể như chỉ có vậy mới khiến tôi di dời sự chú ý, quên đi nỗi đau trong thực tại. Đồng thời hễ có người chửi rủa trước mặt tôi, tôi sẽ lấy hết sức bình sinh dạy dỗ đối phương, dù cuối cùng tôi mới là đứa bị đánh thảm, nhưng dần dà, không ai dám chửi trước mặt tôi là đồ điếm nữa.
Ngày nào bố cũng say khướt, ông không đi làm nữa, chẳng mấy chốc trong nhà đã cạn tiền.
Có một buổi chiều, bố gọi tôi đến, ném cho tôi một thứ đồ.
“Con tới quán rượu, dùng cái này trả nợ, mua thêm chai rượu nữa.”
Đây là dây chuyền vàng của mẹ, sợi dây xoắn mảnh, mặt dây chuyền hình thiên thần. Tôi cực kỳ thích nó, thường xuyên lén đeo cùng với Bella.
Bà ấy còn không cầm theo sợi dây chuyền này mà đã rời đi vội vã thế ư?
Quán rượu Jonathan rất rộng, trang trí rất phong cách, bên trong lắp đèn điện, đèn điện không giống đèn măng-xông*, không có khói cũng không có mùi, bật đèn lên là cả phòng sẽ sáng như ban ngày.
(*Đèn măng-xông (phiên âm từ tiếng Pháp Manchon) là loại đèn được thắp bằng xăng, dầu hỏa hoặc hơi gas, ảnh minh họa.)
Ở nơi đó vô cùng nhộn nhịp, toàn là đàn ông đã trưởng thành, tôi sợ sệt ngó nhìn một lúc lâu, tới khi chân mỏi nhừ mới cất bước đi vào.
Như bước vào một thế giới khác, một nơi mới mẻ và khó hiểu, ngập tràn đủ kiểu âm thanh ồn ào, có không ít tửu khách quây quần bên quầy rượu cao ơi là cao, bọn họ cao giọng trò chuyện, cười rất vang mà chửi cũng ồn ào. Những chiếc ly trong suốt sáng bóng đựng đầy bia, cánh đàn ông ngửa cổ uống cạn một hơi, một người pha chế đứng sau quầy, dùng ống da rót đầy bia cho mọi người. Bên trong có những dãy bàn thấp, xung quanh là những chiếc ghế sô pha bọc da màu đỏ, hai cô gái tóc vàng bưng khay trong tay, tươi cười phục vụ rượu bia cùng thức ăn cho khách.
Tôi để ý có một nhóm đàn ông đang xúm lại trong góc quán rượu.
Đó là một phòng đơn, rèm ngọc trai treo trước cửa, loáng thoáng trông thấy một người đàn ông quỳ bên bàn, khóc lóc cầu xin gì đó.
Hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế.
Tôi biết bọn họ, dù chỉ đứng từ rất xa lén lút nhìn mấy lần, nhưng tôi vẫn nhớ rất kỹ gương mặt họ, đấy là các ông anh của Bill và Heine, chủ nhân nhà Jonathan.
Phu nhân Jonathan tên là Jenny, bà có năm người con trai. Con cả Conrad, con thứ Hegar, con ba Hansen, cuối cùng là cặp song sinh Bill và Heine.
Ngài Jonathan đã qua đời từ mười năm trước, “ngài Jonathan” mà mọi người nghe danh đã sợ vỡ mật bây giờ là cậu cả Conrad và cậu hai Hegar.
Bọn họ bảnh bao trẻ tuổi, vóc dáng cường tráng, mặc áo sơ mi và ghi lê rất đẹp, một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng treo trên túi áo ghi lê, tươm tất như những người đàn ông trên tạp chí thời trang.
Lúc này, bọn họ ung dung dựa vào sô pha, vừa hút thuốc vừa thản nhiên cười nói, cứ như không nhìn thấy người đàn ông khóc lóc van xin rủ lòng thương đang quỳ dưới chân bọn họ.
Tôi bước đến quầy rượu, kiễng chân lên và vịn vào thành bàn cao quá mức cho phép.
“Chào ngài.” Tôi lí nhí lên tiếng.
“Chào cháu, ta có thể giúp gì cho cháu?” Người pha chế là một người đàn ông trung tuổi, ăn nói nhỏ nhẹ.
“Bố bảo cháu đến để trả nợ. Ông ấy tên là Stoker Narcis.”
Tôi lấy sợi dây chuyền vàng ra và đưa cho người pha chế.
Tay của người pha chế thon dài trắng treo, nhưng lại như cái lưới chụp tới. Tôi bỗng ý thức được một điều, nếu ông ta lấy sợi dây chuyền này đi thì tôi sẽ không còn gì của mẹ nữa, bố đã vứt hết mọi thứ có liên quan tới mẹ rồi, thế là tôi rụt tay về theo bản năng.
Người pha chế cúi người, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Rốt cuộc tiểu thư đây có muốn trả tiền không? Bố cháu đâu rồi? Sao lại bảo cháu đến đây?”
Đã lâu lắm rồi bố không ra khỏi cửa, tôi biết ông cảm thấy xấu hổ.
Tôi nắm chặt dây chuyền, lòng bàn tay rịn mồ hôi, nhưng tôi biết dù nắm chặt tới đâu thì tôi cũng không giữ được nó, cũng như cách tôi đã không thể túm được vạt áo của mẹ khi bà bỏ đi.
Tôi đưa sợi dây chuyền ra, sau khi áng chừng trọng lượng, người pha chế tiện tay thảy vào chiếc hộp dưới quầy rượu rồi bảo tôi ký tên vào một tờ giấy, kế đó đưa cho tôi một chai rượu, nói là đã ghi sổ nợ rồi.
Khi tôi ôm chai rượu đi ra ngoài, một cô gái trẻ tuổi bị đẩy vào.
Đó là Hannah xấu xí.
Chị Hannah là cô gái xấu nhất vùng này, chị vừa đen vừa gầy, gò má nhô cao, mũi bị sụp và một bên mắt hơi xếch lên.
Hóa ra người đàn ông đang quỳ bên trong là bố của chị Hannah, ông ta bị lôi đến trước mặt chị Hannah.
Tay chân nhà Jonathan là Mike đang hút thuốc trước quầy rượu, hắn cợt nhã: “Người khác không trả nổi tiền còn có thể bán con gái vào nhà thổ, còn ông? Dù con gái nhà ông có dạng chân miễn phí thì e cũng không thằng nào dám tới.”
Trong quán lập tức rộ tiếng cười.
Giữa tiếng cười cợt, chị Hannah ôm tay khóc như một đứa trẻ bơ vơ, nhưng nước mắt của chị không đủ đem tới lòng trắc ẩn, trái lại còn có người cười mắng, nhìn cô ta kìa, không phải là đứa đần đấy chứ.
“Tôi biết ông nợ tiền, thế này đi, gần đây trong quán không có không khí, chi bằng bảo con gái ông đứng trước quầy bắt chước tiếng chó sủa hoặc bò kêu, chỉ cần diễn 20 phút thì sẽ xóa lãi lần này cho ông, tháng sau ông có thể trả phần còn lại, thế nào?” Mike cười nói.
“Đừng mà, xin các cậu đừng như vậy...” Bố chị Hannah khóc nấc.
Vẻ cợt nhã ở Mike biến mất, hắn gằn giọng nói: “Chớ có không biết tốt xấu, ông biết tiền lãi một tháng của ông là bao nhiêu không? Số tiền một gã đàn ông vác bao tải một tháng ở nhà máy, con gái ông có thể kiếm được chỉ trong 20 phút, thậm chí còn không cần dạng chân, sao? Đồng ý nhanh lên.”
Cuối cùng, chị Hannah đã leo lên quầy giữa tiếng hò hét của mọi người, chị kêu hai tiếng rồi không kêu nổi nữa, cuối cùng đứng trên quầy khóc nức nở.
Mike cười nói: “Cưng à, cưng không thể như thế được, phải kêu cho đủ 20 phút.”
Quán rượu vô cùng ồn ào, có gã say lè nhè nói: “Sủa đi, chó cái sủa hai tiếng nữa đi!”
Không biết tôi đã lấy đâu ra dũng khí mà đi thẳng tới trước mặt Mike.
Ban đầu giọng tôi rất bé, Mike không nghe rõ, cúi đầu hỏi tôi: “Nhóc nói gì thế.”
“Tôi cũng có thể lên đó bắt chước tiếng chó sủa, nếu sủa xong, anh có thể trả dây chuyền của mẹ tôi lại cho tôi không!”
Tôi hét toáng lên, cả quán rượu lặng đi trong giây lát, nhưng ngay khắc sau lại vang lên tràng cười còn lớn hơn thế: “Ha ha ha, quả là nghề dễ kiếm cơm, còn có người muốn tranh kia kìa.”
Mike nhíu mày, dở khóc dở cười nhìn tôi: “Biến đi, ở đây không có chuyện của nhóc.”
“Tôi có thể đứng trên đó sủa hai giờ, sủa cả buổi tối, xin anh trả lại dây chuyền của mẹ cho tôi!” Tôi lại lớn tiếng.
Lần này không có ai cười nữa, vì một người đàn ông cao to từ phía sau đi ra, mọi người nhường chỗ cho anh ta, anh ta bước tới sau quầy rượu, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì?”
Anh ta là Hegar Jonathan, con thứ nhà Jonathan.
Người pha chế thấp giọng nói mấy câu, lại lấy dây chuyền của mẹ cho anh ta nhìn.
Hegar nhận lấy dây chuyền, đôi mắt màu xanh sẫm nhìn về phía tôi, cười nói với tôi: “Được rồi cô bé, em lên đó bắt chước tiếng chó sủa bốn giờ, sợi dây chuyền này sẽ thuộc về em.”
Tôi nhanh chóng leo lên quầy rượu, kêu “oẳng oẳng oẳng”.
Có lẽ trẻ con bắt chước tiếng chó sủa chẳng có gì mới mẻ, mọi người cười một lúc rồi không nhìn tôi nữa.
Tôi lén nói với chị Hannah: “Chị cũng kêu đi, kêu xong là có thể về nhà với bố chị được rồi, đừng sợ, có em ở đây với chị.”
Chị Hannah khó tin nhìn tôi, một lúc sau chị cũng thấp giọng kêu cùng với tôi, nhưng mọi người không còn tâm trạng cười cợt chị ấy nữa.
Hai mươi phút sau, chị ấy dìu bố rời khỏi quán rượu.
***
(1) Như đã nói bối cảnh truyện là hư cấu và mượn vài sự kiện lịch sử để xây dựng bối cảnh, nên chi tiết Columbus tìm ra Tân Thế giới có thể được tác giả cố ý trại đi thành Napoleon, hoặc cũng có thể chính tác giả nhầm lẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.