Chương 11: Mẹ tôi đã trở lại
Chi Phương Khỏa Lạp
03/11/2021
Mùa đông ở New City rất ảm đạm, bầu trời xám xịt như có than bụi và sợi len trong nhà máy dệt bay ra, che lấp cả vòm trời.
Tôi và Lillian một trước một sau bước trên con đường lát đá dọc bờ sông, đôi bên im lặng.
Thực ra bây giờ chúng tôi rất xa lạ, đã lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau, tôi sợ nói chuyện với cậu ấy, tôi sợ mình nói ra lời ngốc nghếch bị cậu ấy coi thường, lại sợ nói lung tung chọc giận cậu ấy.
Tôi vẫn nhớ hồi cấp 1 mình đã để ý tới cậu ấy nhiều thế nào, luôn bắt chước hành vi của cậu, học theo cách cậu nói chuyện, thậm chí là cả độ cong khóe môi mỗi khi cười.
Cho đến tận bây giờ, nếu Lillian xuất hiện giữa đám đông thì tôi cũng sẽ để ý tới cậu ấy đầu tiên, nếu có người bàn tán về cậu ấy, tôi sẽ lắng nghe kỹ xem người khác nói gì.
Từ rất lâu tôi luôn âm thầm dõi theo cậu ấy, như theo dõi mục tiêu phương hướng để mình đi lên.
“Cậu còn đến trường không?” Tôi hỏi.
“Chắc là không.”
“Tại sao? Cậu cũng không định thi tốt nghiệp à?”
“Đã lâu rồi mình không học hành nghiêm túc, sợ khó tốt nghiệp nổi.”
“Cứ tham gia đi, thông minh như cậu chắc chắn có thể tốt nghiệp thuận lợi.”
“Tốt nghiệp cũng vô dụng.” Cậu ấy dừng bước, nhìn con sông đóng băng trước mặt, thở dài một hơi.
“Cậu còn nhớ nhà khoa học nữ kia không?” Tôi mong ngóng nhìn cậu ấy, “Cậu đã nói sẽ chăm chỉ học hành, trở thành người như cô ấy.”
Cậu ấy bỗng bật cười, hớn hở nhìn tôi, “Nên từ lúc đó cậu mới bắt đầu chăm chỉ học hành à? Vì mình đã nói muốn trở thành người như cô ấy?”
Tôi phớt lờ lời chế giễu của cậu, cúi đầu nói: “Đúng thế, Lillian, đúng là bắt đầu từ lúc đó, cũng vì cậu đã nói như vậy...”
Gió bên bờ sông rất lớn, như dã thú đang hà hơi lên sợi tóc của chúng tôi, cũng làm rối loạn tâm trí của cả hai.
Lần này cậu ấy không cười, chuyển tầm mắt sang bờ sông, một lúc sau, tôi nghe thấy cậu thở dài.
“Cậu nói xem những chuyện đó thì có ích gì? Dù có học lên nữa, tới khi tốt nghiệp cùng lắm cũng chỉ làm nghề giáo, chẳng biết có lấp đầy bụng nổi không.”
“Nên cậu mới muốn kết hôn với Bill? Nhưng nhà Jonathan đã phản đối còn gì.”
“Trên đời này nào có thứ dễ dàng đạt được, nhất là những cô gái có xuất thân như chúng ta.” Cậu ấy chợt xoay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt ngầm ý, “Học hành phải học suốt ngày suốt đêm, không ngủ không nghỉ, vắt hết óc não, mà trên đời này còn có nhiều chuyện khó hơn việc học rất nhiều, không chăm chỉ thì sao biết được kết quả, chẳng hạn như con sông trước mắt đây, cậu còn chưa lội xuống, sao biết được sẽ chìm hay không! Mình cho rằng cậu khác với những cô gái xuẩn ngốc kia, cậu không phải hạng người muốn lắm nhưng không chịu nỗ lực, tới khi thấy người khác đạt được thì lại bóng gió!”
Trong thâm tâm tôi biết Lillian là một người rất đặc biệt với tôi, nhưng tôi không ngờ mình cũng là một người đặc biệt với cậu ấy.
Điều đó khiến tôi nảy sinh cảm nhận phức tạp khó tả, đến lúc đi được nửa đường mới sực nhớ, ban nãy chỉ mãi nói về Lillian, kết quả quên hỏi thăm chuyện của Bill, tôi đã hứa với Melissa sẽ hỏi thăm tin tức hộ cậu ấy mà.
Đi ngang qua quán rượu Jonathan, tôi thấy một nhóm đàn ông quàng vai bá tay ngạo nghễ bước ra, có người hút thuốc, có người ném mũ, cười nói bá chiếm cả con phố, người qua đường vội vàng lảng tránh.
Những người đàn ông này đã từng ra chiến trường, có người bị cụt tay, có người bị chột mắt, trông cực kỳ đáng sợ.
Tôi hốt hoảng cúi gằm đầu, né tránh bọn họ.
Nhưng một đôi chân đã chắn ngang trước mặt tôi.
“Lâu ngày không gặp.” Mike cúi người áp sát tôi, “Rõ ràng thấy tôi mà còn phớt lờ hả, tôi là anh hùng vừa từ chiến trường về đấy, trên người còn vết đạn bắn là minh chứng bảo vệ quốc gia, nhóc có muốn xem không?”
Tôi dè dặt ngẩng đầu lên: “Chào anh, anh Mike, rất vui khi thấy anh vẫn bình an.”
“Cô vẫn chưa trả lời tôi, có muốn xem vết đạn bắn của tôi không? Ở ngay trên vai, bắn xuyên thẳng qua.”
Tôi sợ anh ta cởi áo thật, vội lắc đầu như trống bỏi.
“Không muốn à, tiếc thế. Trời lạnh thế này mà còn định đi đâu?”
“Về nhà.” Tôi lí nhí.
“Vừa nãy mới đi đâu?”
“Đi thăm bạn.” Tôi nghĩ ngợi, lại nhiều chuyện hỏi: “Hiện tại Bill thế nào rồi?”
Anh ta nhìn tôi đăm đăm: “Lo cho cậu ta? Đi xem là biết ngay thôi, tôi đi với cô nhé?”
Tôi lắc đầu.
Ý cười xẹt ngang trong mắt anh ta: “Xem ra cô cũng đã nghe nói, yên tâm, ngài Hegar sẽ không để em trai mình phải lưu lạc đầu đường, một thời gian nữa cậu ta có thể về nhà.”
“Thế thì tốt quá, tạ ơn Chúa phù hộ.” Tôi né người nói, “Vậy... Gặp lại sau, chúc anh vui vẻ.”
“Gặp lại sau? Cô định bao giờ thì ‘gặp lại’ tôi?” Anh ta cười cười nhìn tôi.
“Tạm biệt anh.” Tôi bỏ chạy như có lửa sau mông, may mà anh ta không đuổi theo, dù vậy tôi vẫn nghe thấy tiếng cười cợt của anh ta với đám bạn ở phía sau.
Ngày hôm sau, tuyết phất phơ bay giữa trời.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, bố và William không ra ngoài, hai bố con sửa bàn ghế, thông cống thoát nước, còn giúp tôi giặt ga trải giường.
Buổi tối, tôi luộc một vài quả trứng và nướng ít bánh, khi soạn bát đĩa lên bàn, chợt có tiếng gõ cửa ngoài hiên.
“Lại đây.” Tôi tháo tạp dề và mở cửa.
Rồi ngay lập tức, tôi đóng băng tại chỗ.
Đã không biết bao nhiêu đêm tôi khóc ướt gối, mơ thấy cảnh tượng như thế: mẹ đưa Bella về nhà, cả nhà chúng tôi lại hạnh phúc ấm êm.
Nhưng hôm nay khi chuyện ấy thật sự xảy ra, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người ngoài cửa, đầu óc trở nên trống rỗng.
Chỉ mới bốn năm mà tôi đã khó nhận ra bọn họ.
Bella ngày càng cao hơn, mặt cũng mập ra, nhìn nó trông rất giống anh Danny. Con bé nhìn tôi đầy mong đợi xen lẫn chút căng thẳng.
Mẹ đứng sau Bella, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Họ rất gầy, gần như gầy trơ xương, trên tay áo khoác lấm lem bụi bẩn, mu bàn tay và da mặt tái xanh vì lạnh cóng, nứt nẻ chảy mủ ở một số nơi, trời lạnh thế này mà họ còn không đi giày bông.
“Ai thế? Mau vào đi, gió lạnh lắm rồi.” Tiếng bước chân của bố vọng tới, rồi đột ngột dừng lại.
“Cô về đây làm gì!” Ông nổi cơn thịnh nộ, vượt qua tôi đẩy mẹ ra ngoài, “Cút xéo! Dẫn đứa con hoang của cô cút ngay!”
“Bố.” Tôi cố gắng ngăn cản, nhưng ông đã đóng sầm cửa lại.
Ông hổn hển đi tới đi lui trong nhà: “Cô ta quay lại làm gì! Con điếm đó! Cô ta còn mặt mũi mà về sao! Còn dẫn theo đứa con hoang kia!”
Trong phòng im ắng như một ngôi mộ, chỉ có William vẫn đang say sưa ăn uống như không hề bất ngờ.
Sau khi thong thả ăn quả trứng cuối cùng, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Người đàn ông kia phá sản rồi, hiện tại cả nhà đều phụ thuộc vào bố vợ nuôi, làm gì còn khả năng đi nuôi bọn họ? Từ hai tháng trước đã không lo cho họ nổi. Bọn họ mới về nhà cậu, nhưng ông cậu nghiện rượu kia càng không nuôi nổi họ, ha ha...”
“Thì ra anh biết rồi! Tại sao anh không nói với em?” Tôi hỏi.
“Tại sao phải nói.” Anh nhìn tôi, đôi mắt xanh lục phủ băng.
“Trời thì đã tối mà bên ngoài còn rất lạnh, một mình bà thêm một đứa trẻ...”
“Cấm con quan tâm đến họ!” Bố đập bàn, “Con quên cô ta đã làm gì rồi hả!”
“Con không quên, nhưng... bên ngoài lạnh lắm, bọn họ sẽ chết cóng mất!”
“Vậy cứ để chúng chết cóng! Con định đi đâu!”
“Con đi xem thế nào, sẽ về sớm thôi.”
Tôi muốn lấy chiếc bánh mì còn thừa trên bàn, nhưng bố đã hất thẳng nó xuống đất.
“Tao thà đem thức ăn cho chó còn hơn là cho con tiện nhân đó!”
William thấy tình hình không ổn, vội vàng tách tôi ra: “Thôi được rồi, em đi nhanh về nhanh, để anh khuyên bố.”
Anh đưa tôi đến cửa và nắm chặt cổ áo tôi: “Nếu họ không có nơi nào để đi thì có một khu ổ chuột dưới gầm cầu đấy, chỉ cần đưa họ tới đó qua đêm là được, còn em mau chóng về nhà.”
“Anh không quan tâm đến họ sao?” Tôi ngước nhìn anh.
William thở dài: “Quan tâm? Không biết em có thể làm nông hay kiếm được tiền, em lấy cái gì quan tâm đến họ?”
“Đó là mẹ và em gái của chúng ta mà, bây giờ không có nhà để về, lẽ nào anh định nhìn bọn họ chết hay...”
“Hay sao? Hay trở thành gái điếm à? Em còn nhớ mình từng bị gọi là đồ con điếm con hoang? Em tưởng không nói thì anh không thấy mặt mũi em sưng phù hả? Bây giờ bọn họ thành gái điếm, xứng với cái tên lắm.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, không tài nào ngờ nổi anh sẽ nói những lời như vậy.
Trong lòng tôi William luôn là một người anh tốt, tính tình hiền lành, ăn nói hóm hỉnh, siêng năng cần cù, đảm đang việc nhà, không hề giống bọn đàn ông đáng ghét cậy mạnh ở trên đường. Đây lần đầu tiên tôi nhận ra William cũng là một người đàn ông, đàn ông đều có lòng dạ sắt đá.
“Bella không làm gì sai...”
William chạm vào mặt tôi, nhẹ nhàng nói: “Được rồi được rồi, kể từ khi bà ta nhẫn tâm bỏ rơi anh em mình thì đã không còn liên quan gì tới mình nữa rồi. Em cứ đi xem thế nào, có khi bọn họ bỏ về rồi không chừng. Nếu vẫn chưa đi thì cứ thu xếp cho ở dưới gầm cầu, ngày mai anh sẽ tìm cách.”
“Tìm cách gì?” Tôi hỏi.
“Để mai rồi tính.” Anh nói.
Tôi ra ngoài đi một vòng, sau đó tìm thấy họ trong khu ổ chuột dưới gầm cầu lớn.
Có rất nhiều người vô gia cư trong khu ổ chuột, toàn là người lang thang, họ quấn quanh người những chiếc áo bông tồi tàn, xúm quanh một ống sắt đang cháy để sưởi ấm
Mẹ và Bella không dám đến gần, nép mình vào một góc nhỏ.
“Annie!” Bella trông thấy tôi, con bé lao đến như hồi nhỏ, vùi mặt vào ngực tôi nghẹn ngào bật khóc.
“Em có khỏe không? Mấy ngày nay đã sống ở đâu?”
“Không tốt chút nào hết...” Con bé mếu máo, “Cậu không chịu chứa mẹ con em, mẹ không tìm được việc, mà tiền đã tiêu hết rồi... Bọn em ở trên đường hai ngày, nhưng có kẻ xấu bắt nạt bọn em...”
“Annie...” Mẹ đứng sau Bella, vẫn vẻ mặt xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Bà đã trở nên giống như những người phụ nữ xung quanh tôi, vẻ mặt đờ đẫn, sự tuyệt vọng bao trùm khắp cơ thể, như một con rối vô hồn.
William bảo để mai tìm cách, nhưng còn tối nay thì sao? Tối nay làm thế nào đây?
Tôi nhìn đám người vô gia cư có vẻ mặt đểu cáng bên kia, không khỏi siết chặt tay Bella.
“Hai người đợi con, con sẽ quay về ngay.”
Tôi và Lillian một trước một sau bước trên con đường lát đá dọc bờ sông, đôi bên im lặng.
Thực ra bây giờ chúng tôi rất xa lạ, đã lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau, tôi sợ nói chuyện với cậu ấy, tôi sợ mình nói ra lời ngốc nghếch bị cậu ấy coi thường, lại sợ nói lung tung chọc giận cậu ấy.
Tôi vẫn nhớ hồi cấp 1 mình đã để ý tới cậu ấy nhiều thế nào, luôn bắt chước hành vi của cậu, học theo cách cậu nói chuyện, thậm chí là cả độ cong khóe môi mỗi khi cười.
Cho đến tận bây giờ, nếu Lillian xuất hiện giữa đám đông thì tôi cũng sẽ để ý tới cậu ấy đầu tiên, nếu có người bàn tán về cậu ấy, tôi sẽ lắng nghe kỹ xem người khác nói gì.
Từ rất lâu tôi luôn âm thầm dõi theo cậu ấy, như theo dõi mục tiêu phương hướng để mình đi lên.
“Cậu còn đến trường không?” Tôi hỏi.
“Chắc là không.”
“Tại sao? Cậu cũng không định thi tốt nghiệp à?”
“Đã lâu rồi mình không học hành nghiêm túc, sợ khó tốt nghiệp nổi.”
“Cứ tham gia đi, thông minh như cậu chắc chắn có thể tốt nghiệp thuận lợi.”
“Tốt nghiệp cũng vô dụng.” Cậu ấy dừng bước, nhìn con sông đóng băng trước mặt, thở dài một hơi.
“Cậu còn nhớ nhà khoa học nữ kia không?” Tôi mong ngóng nhìn cậu ấy, “Cậu đã nói sẽ chăm chỉ học hành, trở thành người như cô ấy.”
Cậu ấy bỗng bật cười, hớn hở nhìn tôi, “Nên từ lúc đó cậu mới bắt đầu chăm chỉ học hành à? Vì mình đã nói muốn trở thành người như cô ấy?”
Tôi phớt lờ lời chế giễu của cậu, cúi đầu nói: “Đúng thế, Lillian, đúng là bắt đầu từ lúc đó, cũng vì cậu đã nói như vậy...”
Gió bên bờ sông rất lớn, như dã thú đang hà hơi lên sợi tóc của chúng tôi, cũng làm rối loạn tâm trí của cả hai.
Lần này cậu ấy không cười, chuyển tầm mắt sang bờ sông, một lúc sau, tôi nghe thấy cậu thở dài.
“Cậu nói xem những chuyện đó thì có ích gì? Dù có học lên nữa, tới khi tốt nghiệp cùng lắm cũng chỉ làm nghề giáo, chẳng biết có lấp đầy bụng nổi không.”
“Nên cậu mới muốn kết hôn với Bill? Nhưng nhà Jonathan đã phản đối còn gì.”
“Trên đời này nào có thứ dễ dàng đạt được, nhất là những cô gái có xuất thân như chúng ta.” Cậu ấy chợt xoay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt ngầm ý, “Học hành phải học suốt ngày suốt đêm, không ngủ không nghỉ, vắt hết óc não, mà trên đời này còn có nhiều chuyện khó hơn việc học rất nhiều, không chăm chỉ thì sao biết được kết quả, chẳng hạn như con sông trước mắt đây, cậu còn chưa lội xuống, sao biết được sẽ chìm hay không! Mình cho rằng cậu khác với những cô gái xuẩn ngốc kia, cậu không phải hạng người muốn lắm nhưng không chịu nỗ lực, tới khi thấy người khác đạt được thì lại bóng gió!”
Trong thâm tâm tôi biết Lillian là một người rất đặc biệt với tôi, nhưng tôi không ngờ mình cũng là một người đặc biệt với cậu ấy.
Điều đó khiến tôi nảy sinh cảm nhận phức tạp khó tả, đến lúc đi được nửa đường mới sực nhớ, ban nãy chỉ mãi nói về Lillian, kết quả quên hỏi thăm chuyện của Bill, tôi đã hứa với Melissa sẽ hỏi thăm tin tức hộ cậu ấy mà.
Đi ngang qua quán rượu Jonathan, tôi thấy một nhóm đàn ông quàng vai bá tay ngạo nghễ bước ra, có người hút thuốc, có người ném mũ, cười nói bá chiếm cả con phố, người qua đường vội vàng lảng tránh.
Những người đàn ông này đã từng ra chiến trường, có người bị cụt tay, có người bị chột mắt, trông cực kỳ đáng sợ.
Tôi hốt hoảng cúi gằm đầu, né tránh bọn họ.
Nhưng một đôi chân đã chắn ngang trước mặt tôi.
“Lâu ngày không gặp.” Mike cúi người áp sát tôi, “Rõ ràng thấy tôi mà còn phớt lờ hả, tôi là anh hùng vừa từ chiến trường về đấy, trên người còn vết đạn bắn là minh chứng bảo vệ quốc gia, nhóc có muốn xem không?”
Tôi dè dặt ngẩng đầu lên: “Chào anh, anh Mike, rất vui khi thấy anh vẫn bình an.”
“Cô vẫn chưa trả lời tôi, có muốn xem vết đạn bắn của tôi không? Ở ngay trên vai, bắn xuyên thẳng qua.”
Tôi sợ anh ta cởi áo thật, vội lắc đầu như trống bỏi.
“Không muốn à, tiếc thế. Trời lạnh thế này mà còn định đi đâu?”
“Về nhà.” Tôi lí nhí.
“Vừa nãy mới đi đâu?”
“Đi thăm bạn.” Tôi nghĩ ngợi, lại nhiều chuyện hỏi: “Hiện tại Bill thế nào rồi?”
Anh ta nhìn tôi đăm đăm: “Lo cho cậu ta? Đi xem là biết ngay thôi, tôi đi với cô nhé?”
Tôi lắc đầu.
Ý cười xẹt ngang trong mắt anh ta: “Xem ra cô cũng đã nghe nói, yên tâm, ngài Hegar sẽ không để em trai mình phải lưu lạc đầu đường, một thời gian nữa cậu ta có thể về nhà.”
“Thế thì tốt quá, tạ ơn Chúa phù hộ.” Tôi né người nói, “Vậy... Gặp lại sau, chúc anh vui vẻ.”
“Gặp lại sau? Cô định bao giờ thì ‘gặp lại’ tôi?” Anh ta cười cười nhìn tôi.
“Tạm biệt anh.” Tôi bỏ chạy như có lửa sau mông, may mà anh ta không đuổi theo, dù vậy tôi vẫn nghe thấy tiếng cười cợt của anh ta với đám bạn ở phía sau.
Ngày hôm sau, tuyết phất phơ bay giữa trời.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, bố và William không ra ngoài, hai bố con sửa bàn ghế, thông cống thoát nước, còn giúp tôi giặt ga trải giường.
Buổi tối, tôi luộc một vài quả trứng và nướng ít bánh, khi soạn bát đĩa lên bàn, chợt có tiếng gõ cửa ngoài hiên.
“Lại đây.” Tôi tháo tạp dề và mở cửa.
Rồi ngay lập tức, tôi đóng băng tại chỗ.
Đã không biết bao nhiêu đêm tôi khóc ướt gối, mơ thấy cảnh tượng như thế: mẹ đưa Bella về nhà, cả nhà chúng tôi lại hạnh phúc ấm êm.
Nhưng hôm nay khi chuyện ấy thật sự xảy ra, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người ngoài cửa, đầu óc trở nên trống rỗng.
Chỉ mới bốn năm mà tôi đã khó nhận ra bọn họ.
Bella ngày càng cao hơn, mặt cũng mập ra, nhìn nó trông rất giống anh Danny. Con bé nhìn tôi đầy mong đợi xen lẫn chút căng thẳng.
Mẹ đứng sau Bella, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Họ rất gầy, gần như gầy trơ xương, trên tay áo khoác lấm lem bụi bẩn, mu bàn tay và da mặt tái xanh vì lạnh cóng, nứt nẻ chảy mủ ở một số nơi, trời lạnh thế này mà họ còn không đi giày bông.
“Ai thế? Mau vào đi, gió lạnh lắm rồi.” Tiếng bước chân của bố vọng tới, rồi đột ngột dừng lại.
“Cô về đây làm gì!” Ông nổi cơn thịnh nộ, vượt qua tôi đẩy mẹ ra ngoài, “Cút xéo! Dẫn đứa con hoang của cô cút ngay!”
“Bố.” Tôi cố gắng ngăn cản, nhưng ông đã đóng sầm cửa lại.
Ông hổn hển đi tới đi lui trong nhà: “Cô ta quay lại làm gì! Con điếm đó! Cô ta còn mặt mũi mà về sao! Còn dẫn theo đứa con hoang kia!”
Trong phòng im ắng như một ngôi mộ, chỉ có William vẫn đang say sưa ăn uống như không hề bất ngờ.
Sau khi thong thả ăn quả trứng cuối cùng, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Người đàn ông kia phá sản rồi, hiện tại cả nhà đều phụ thuộc vào bố vợ nuôi, làm gì còn khả năng đi nuôi bọn họ? Từ hai tháng trước đã không lo cho họ nổi. Bọn họ mới về nhà cậu, nhưng ông cậu nghiện rượu kia càng không nuôi nổi họ, ha ha...”
“Thì ra anh biết rồi! Tại sao anh không nói với em?” Tôi hỏi.
“Tại sao phải nói.” Anh nhìn tôi, đôi mắt xanh lục phủ băng.
“Trời thì đã tối mà bên ngoài còn rất lạnh, một mình bà thêm một đứa trẻ...”
“Cấm con quan tâm đến họ!” Bố đập bàn, “Con quên cô ta đã làm gì rồi hả!”
“Con không quên, nhưng... bên ngoài lạnh lắm, bọn họ sẽ chết cóng mất!”
“Vậy cứ để chúng chết cóng! Con định đi đâu!”
“Con đi xem thế nào, sẽ về sớm thôi.”
Tôi muốn lấy chiếc bánh mì còn thừa trên bàn, nhưng bố đã hất thẳng nó xuống đất.
“Tao thà đem thức ăn cho chó còn hơn là cho con tiện nhân đó!”
William thấy tình hình không ổn, vội vàng tách tôi ra: “Thôi được rồi, em đi nhanh về nhanh, để anh khuyên bố.”
Anh đưa tôi đến cửa và nắm chặt cổ áo tôi: “Nếu họ không có nơi nào để đi thì có một khu ổ chuột dưới gầm cầu đấy, chỉ cần đưa họ tới đó qua đêm là được, còn em mau chóng về nhà.”
“Anh không quan tâm đến họ sao?” Tôi ngước nhìn anh.
William thở dài: “Quan tâm? Không biết em có thể làm nông hay kiếm được tiền, em lấy cái gì quan tâm đến họ?”
“Đó là mẹ và em gái của chúng ta mà, bây giờ không có nhà để về, lẽ nào anh định nhìn bọn họ chết hay...”
“Hay sao? Hay trở thành gái điếm à? Em còn nhớ mình từng bị gọi là đồ con điếm con hoang? Em tưởng không nói thì anh không thấy mặt mũi em sưng phù hả? Bây giờ bọn họ thành gái điếm, xứng với cái tên lắm.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, không tài nào ngờ nổi anh sẽ nói những lời như vậy.
Trong lòng tôi William luôn là một người anh tốt, tính tình hiền lành, ăn nói hóm hỉnh, siêng năng cần cù, đảm đang việc nhà, không hề giống bọn đàn ông đáng ghét cậy mạnh ở trên đường. Đây lần đầu tiên tôi nhận ra William cũng là một người đàn ông, đàn ông đều có lòng dạ sắt đá.
“Bella không làm gì sai...”
William chạm vào mặt tôi, nhẹ nhàng nói: “Được rồi được rồi, kể từ khi bà ta nhẫn tâm bỏ rơi anh em mình thì đã không còn liên quan gì tới mình nữa rồi. Em cứ đi xem thế nào, có khi bọn họ bỏ về rồi không chừng. Nếu vẫn chưa đi thì cứ thu xếp cho ở dưới gầm cầu, ngày mai anh sẽ tìm cách.”
“Tìm cách gì?” Tôi hỏi.
“Để mai rồi tính.” Anh nói.
Tôi ra ngoài đi một vòng, sau đó tìm thấy họ trong khu ổ chuột dưới gầm cầu lớn.
Có rất nhiều người vô gia cư trong khu ổ chuột, toàn là người lang thang, họ quấn quanh người những chiếc áo bông tồi tàn, xúm quanh một ống sắt đang cháy để sưởi ấm
Mẹ và Bella không dám đến gần, nép mình vào một góc nhỏ.
“Annie!” Bella trông thấy tôi, con bé lao đến như hồi nhỏ, vùi mặt vào ngực tôi nghẹn ngào bật khóc.
“Em có khỏe không? Mấy ngày nay đã sống ở đâu?”
“Không tốt chút nào hết...” Con bé mếu máo, “Cậu không chịu chứa mẹ con em, mẹ không tìm được việc, mà tiền đã tiêu hết rồi... Bọn em ở trên đường hai ngày, nhưng có kẻ xấu bắt nạt bọn em...”
“Annie...” Mẹ đứng sau Bella, vẫn vẻ mặt xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Bà đã trở nên giống như những người phụ nữ xung quanh tôi, vẻ mặt đờ đẫn, sự tuyệt vọng bao trùm khắp cơ thể, như một con rối vô hồn.
William bảo để mai tìm cách, nhưng còn tối nay thì sao? Tối nay làm thế nào đây?
Tôi nhìn đám người vô gia cư có vẻ mặt đểu cáng bên kia, không khỏi siết chặt tay Bella.
“Hai người đợi con, con sẽ quay về ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.