Chương 55: Waiting (Kết)
Diệp Lạc Vô Tâm
13/11/2014
Trước mắt hắn bỗng trở nên mông lung, hắn như nhìn thấy Tư Đồ Thuần đang ngồi đó, nắn nót viết từng chữ, vừa viết vừa nói với hắn: An Dĩ Phong, em đang đợi anh, luôn
đợi anh, chờ đợi, không thay đổi…”
Trái tim hắn bỗng thắt lại.
Lúc ấy, cậu con trai của Tư Đồ Thuần đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thiên Thiên, liền lễ phép chào.
“Anthony, tan học rồi à?” Thiên Thiên cười hỏi.
“Cháu vừa tan học! Mẹ cháu không có ở đây ạ?” Lúc hỏi, ánh mắt bất giác liếc nhìn An Dĩ Phong.
Có lẽ do khuôn mặt nó giống Tư Đồ Thuần, nên An Dĩ Phong rất để ý đến cậu bé, thậm chí còn cảm thấy thân thiết. Hắn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh nói: “Tí nữa mẹ sẽ đến, cậu bé đẹp trai, qua đây ngồi một lúc.”
“Vâng!” Cậu bé không một chút ngại ngùng, rất tự nhiên ngồi ghế, lại còn ghé vào tai hắn, thì thầm: “Chú là An Dĩ Phong à?”
“Hả!” Hắn nhìn bốn phía, hỏi: “Cháu biết chú à?”
“Lúc cháu học tiểu học, bọn con trai chúng cháu rất ngưỡng mộ chú, bọn cháu đều thấy chú rất lạnh lùng, rất đàn ông.”
An Dĩ Phong cười, vỗ vỗ vai cậu bé nói: “Không ngò chú cũng có fan.”
Hàn Trạc Thần cùng Thiên Thiên đọc báo, không ngẩng đầu lên, lạnh lùng buông một câu: “Ngay cả mầm non đất nước cũng tàn phá, đúng là nghiệp chướng.”
Thiên Thiên nhìn Hàn Trạc Thần cười, vui vẻ nói với hắn: “Lúc em học cấp hai, các bạn nữ lớp em đều coi anh là người tình trong mộng! Một cô bạn ngồi cùng bàn em cứ nhắc đến anh là lại thề sẽ lấy anh! Còn có bạn không biết là cắt hình anh từ tờ báo nào ra, ngồi ngắm suốt một tiết học, cho đến khi bị cô giáo tịch thu. Cô cầm bức ảnh lên lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ôi! Những thiếu nữ mít đặc các em…”
“Thật sao?” Hàn Trạc Thần tỏ vẻ đắc chí. “Thế em nói sao?”
“Đương nhiên là em vờ như không biết anh rồi…” Thiên Thiên uống một ngụm nước, nhớ lại. “Lại còn rất hảo tâm nói với người bạn cùng bàn đáng yêu của em: “Hắn là một ác ma làm rất nhiều việc xấu, tớ vô cùng hoài nghi con mắt thưởng thức của cậu, quan niệm tình yêu của cậu thật méo mó”. Em còn nói: “Cho dù đàn ông trên đời này có chết hết thì tớ cũng không yêu hắn, nếu hắn yêu tớ, tớ thà…”.”
Cô ngẩng lên, vẻ mặt hồn nhiên hỏi: “Anh sẽ không để ý đấy chứ?”
“Không để ý, nói tiếp đi.”
Giọng cô nhỏ hơn chút: “Thà chết cũng không chịu…”
An Dĩ Phong cười rất to, không giữ chút thể diện nào. Hàn Trạc Thần cũng mỉm cười, nụ cười đặc biệt “dịu dàng”…
Anthony mờ mịt về vấn đề tình cảm trai gái này. Cậu bé vẫn chăm chú nhìn An Dĩ Phong, lắc lắc tay áo hắn nói nhỏ: “Tại sao rất nhiều người nói chú chết rồi?”
“Họ đoán mò ấy mà.”
“Ồ! Lúc trước, một cô bạn của mẹ cháu nói là chú chết rồi, cháu buồn lắm, nhưng mẹ bảo với cháu là chú không chết, cháu vẫn nghĩ là mẹ chỉ an ủi cháu thôi. Hoá ra là thật!”
“Vậy sao? Sao mẹ cháu biết là chú chưa chết?”
“Mẹ cháu nói: “An Dĩ Phong sẽ không chết, lại càng không thể tự sát, trên đời này không có việc gì là chú không thể chịu đựng được, và không có bất cứ việc gì khiến chú không thể cười nổi!”.”
Không chỉ có An Dĩ Phong xúc động đến bối rối, mà ngay cả Hàn Trạc Thần cũng trầm lặng nhìn Anthony, ánh mắt có vẻ hứng thú.
Anthony kéo kéo tay An Dĩ Phong, rất thành khẩn hỏi hắn: “Cháu có thể hỏi chú vài câu được không?”
An Dĩ Phong ngồi thẳng dậy, nghiêm nói: “Hỏi đi!”
“Cháu nghe nói chú đánh võ rất giỏi, một mình chú có thể đánh được hai mươi người, có đúng không ạ?”
“Đó là vì chú bị hai mươi người cầm dao chặn ở trong nhà, không đánh cũng phải đánh!”
“Chú thật lợi hại!” Anthony nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Cậu bé chớp chớp mắt rồi lại hỏi tiếp: “Cháu còn nghe nói chú thay người yêu còn nhanh hơn cả chớp mắt? Chú có nhìn rõ những cô đó trông như thế nào không?”
“À?!”
Câu hỏi này hơi khó.
“Ai nói với cháu như vậy, mẹ cháu à?”
“Không, các bạn lớp cháu nói vậy. Có thật không ạ?”
Hắn nhìn Anthony, ánh mắt cậu bé có vẻ rất nghiêm túc, hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chú không nhìn kỹ, những cô đó nhìn rõ chú là đủ rồi.”
“Mẹ cháu cũng nói thế! Mẹ cháu cũng nói là chú chưa bao giờ nhìn phụ nữ bằng mắt.”
An Dĩ Phong nghe thấy Hàn Trạc Thần bật cười, day day trán.
“Mẹ cháu thường nói về chú à?”
“Vâng! Mỗi lần cháu nhắc đến tên chú là mẹ cháu nói rất nhiều chuyện liên quan đến chú. Mẹ cháu nói rằng chú là một người đàn ông rất tài giỏi, một người đàn ông chân chính, có lý tưởng, có niềm tin, và rất có nguyên tắc…”
“Còn gì nữa?”
Anthony nghĩ một lúc, định nói rồi lại thôi. “Rất nhiều, cháu không nhớ hết. Tóm lại là mẹ nhắc đến chú còn nhiều hơn cả nhắc đến bố cháu.”
Vẻ mặt An Dĩ Phong đang hào hứng bỗng trở nên khó coi, buồn bực cầm chai rượu rót đầy cốc.
“Rót cho cháu nữa.” Anthony giơ cốc lên, không ngần ngại đưa tay ra.
“Cháu biết uống rượu?” An Dĩ Phong rót đầy cốc cho cậu bé, nhìn Hàn Trạc Thần và Thiên Thiên, “Cậu bé này khá thú vị!”
“Lúc ông ngoại cháu không có việc gì thường bảo cháu uống rượu cùng với ông, ông còn nói tửu lượng của cháu tốt, được di truyền từ ông.”
Anthony uống một ngụm to, tự hào nói: “Mẹ cháu nói thầm với cháu là, cháu được di truyền từ bố, bố cháu uống nghìn cốc không say, nhân phẩm tốt, tửu phẩm cũng tốt!”
Khi Anthony nhắc đến bố, ánh mắt trong suốt sáng lên niềm tự hào và sùng bái!
An Dĩ Phong cầm cốc rượu, uống cạn một hơi, rượu đắng mà đi vào cổ họng hắn lại chua xót.
Hắn cười miễn cưỡng, hỏi: “Anthony, có phải bố cháu rất thương yêu cháu không?”
“Đương nhiên rồi! Bố cháu là người bố tốt nhất! À! Đúng rồi…” Cậu bé như chợt nhớ ra điều gì, vội ôm lấy chiếc cặp sách. “Hôm nay là thứ Tư, bố cháu sẽ viết thư cho cháu, nhất định bố sẽ mua cho cháu một đôi giày thể thao! Cháu đi trước đây, hẹn gặp lại cô chú.”
Nhìn Anthony vui vẻ chạy đi, An Dĩ Phong không cười được nữa. Chỉ một bức thư thôi cũng có thể làm nó vui vẻ như vậy, Anthony chắc chắn rất yêu bố nó, nếu nó biết bố và mẹ nó phải chia tay, chắc nó sẽ rất hận hắn…
Nhưng hắn quên mất, nếu bố nó ở ngay bên cạnh thì hà cớ gì cứ thứ Tư nó lại nhận được thư của bố?
An Dĩ Phong vĩnh viễn không bao giờ nghĩ được rằng, lần đầu tiên Anthony hỏi: “Tại sao con không có bố?”, Tư Đồ Thuần đã ôm cậu bé và nói: “Con có bố, bố con là người bố tốt nhất trên thế gian này, nhưng bố rất bận, bố còn phải theo đuổi ước mơ của mình, phải làm nên nghiệp lớn… Bố bảo mẹ cho bố thời gian mười năm để bố làm những việc mình muốn. Cô hãy tin mẹ, mẹ không nói dối con đâu, đợi đến lúc con lên chín tuổi, mẹ sẽ dẫn con đi tìm bố!”.”
Từ đó trở đi, mỗi tuần cô lại viết một bức thư cho Anthony, thay An Dĩ Phong quan tâm hỏi thăm Anthony, động viên cậu bé, thường xuyên hỏi cậu bé muốn gì…
Trong tâm trí của Anthony, nó có một người bố tốt nhất. Bố sẽ mãi mãi quan tâm tới nó, không bao giờ trách mắng nó. Bất kể là nó thích thứ gì, chỉ cần nói với bố một câu là bố sẽ mua cho nó. Đôi khi, có thứ rất đắt, mẹ không mua cho, nó liền viết thư cho bố, bố chưa bao giờ khiến nó thất vọng, chưa một lần nào!
Còn có một lần, vì nó đánh nhau với bạn nên bị mẹ mắng, buổi tối nó viết thư cho bố. Nó rất tủi thân. Vì bạn nó nói rằng nó không có bố, nó là đồ con hoang nên nó mới đánh nhau như vậy…
Ngày hôm sau mẹ liền xin lỗi nó, mẹ ôm nó và nói: “Mẹ sai rồi, bố gọi điện cho mẹ, bảo mẹ không nên mắng con, nói rằng con là đứa con ngoan nhất trên thế gian này.”
Lúc chín tuổi, nó cùng mẹ đến Australia, lòng đầy chờ mong, nhưng nó không gặp được bố.
Nó rất giận, nó ngồi trong phòng khóc suốt một buổi tối, không chịu ăn cơm. Ngày hôm sau nó nhận được thư, trong thư viết: “Tiểu An yêu quý nhất của bố, xin lỗi con! Bố làm con thất vọng rồi! Bố rất yêu con, cũng rất nhớ con… Nhưng bố có việc rất quan trọng phải làm, không thể đến được… Cô đợi bố nhé, bố nhất định sẽ trở về! Nhớ nhé, con là đàn ông, không được khóc!”
Trái tim hắn bỗng thắt lại.
Lúc ấy, cậu con trai của Tư Đồ Thuần đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thiên Thiên, liền lễ phép chào.
“Anthony, tan học rồi à?” Thiên Thiên cười hỏi.
“Cháu vừa tan học! Mẹ cháu không có ở đây ạ?” Lúc hỏi, ánh mắt bất giác liếc nhìn An Dĩ Phong.
Có lẽ do khuôn mặt nó giống Tư Đồ Thuần, nên An Dĩ Phong rất để ý đến cậu bé, thậm chí còn cảm thấy thân thiết. Hắn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh nói: “Tí nữa mẹ sẽ đến, cậu bé đẹp trai, qua đây ngồi một lúc.”
“Vâng!” Cậu bé không một chút ngại ngùng, rất tự nhiên ngồi ghế, lại còn ghé vào tai hắn, thì thầm: “Chú là An Dĩ Phong à?”
“Hả!” Hắn nhìn bốn phía, hỏi: “Cháu biết chú à?”
“Lúc cháu học tiểu học, bọn con trai chúng cháu rất ngưỡng mộ chú, bọn cháu đều thấy chú rất lạnh lùng, rất đàn ông.”
An Dĩ Phong cười, vỗ vỗ vai cậu bé nói: “Không ngò chú cũng có fan.”
Hàn Trạc Thần cùng Thiên Thiên đọc báo, không ngẩng đầu lên, lạnh lùng buông một câu: “Ngay cả mầm non đất nước cũng tàn phá, đúng là nghiệp chướng.”
Thiên Thiên nhìn Hàn Trạc Thần cười, vui vẻ nói với hắn: “Lúc em học cấp hai, các bạn nữ lớp em đều coi anh là người tình trong mộng! Một cô bạn ngồi cùng bàn em cứ nhắc đến anh là lại thề sẽ lấy anh! Còn có bạn không biết là cắt hình anh từ tờ báo nào ra, ngồi ngắm suốt một tiết học, cho đến khi bị cô giáo tịch thu. Cô cầm bức ảnh lên lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ôi! Những thiếu nữ mít đặc các em…”
“Thật sao?” Hàn Trạc Thần tỏ vẻ đắc chí. “Thế em nói sao?”
“Đương nhiên là em vờ như không biết anh rồi…” Thiên Thiên uống một ngụm nước, nhớ lại. “Lại còn rất hảo tâm nói với người bạn cùng bàn đáng yêu của em: “Hắn là một ác ma làm rất nhiều việc xấu, tớ vô cùng hoài nghi con mắt thưởng thức của cậu, quan niệm tình yêu của cậu thật méo mó”. Em còn nói: “Cho dù đàn ông trên đời này có chết hết thì tớ cũng không yêu hắn, nếu hắn yêu tớ, tớ thà…”.”
Cô ngẩng lên, vẻ mặt hồn nhiên hỏi: “Anh sẽ không để ý đấy chứ?”
“Không để ý, nói tiếp đi.”
Giọng cô nhỏ hơn chút: “Thà chết cũng không chịu…”
An Dĩ Phong cười rất to, không giữ chút thể diện nào. Hàn Trạc Thần cũng mỉm cười, nụ cười đặc biệt “dịu dàng”…
Anthony mờ mịt về vấn đề tình cảm trai gái này. Cậu bé vẫn chăm chú nhìn An Dĩ Phong, lắc lắc tay áo hắn nói nhỏ: “Tại sao rất nhiều người nói chú chết rồi?”
“Họ đoán mò ấy mà.”
“Ồ! Lúc trước, một cô bạn của mẹ cháu nói là chú chết rồi, cháu buồn lắm, nhưng mẹ bảo với cháu là chú không chết, cháu vẫn nghĩ là mẹ chỉ an ủi cháu thôi. Hoá ra là thật!”
“Vậy sao? Sao mẹ cháu biết là chú chưa chết?”
“Mẹ cháu nói: “An Dĩ Phong sẽ không chết, lại càng không thể tự sát, trên đời này không có việc gì là chú không thể chịu đựng được, và không có bất cứ việc gì khiến chú không thể cười nổi!”.”
Không chỉ có An Dĩ Phong xúc động đến bối rối, mà ngay cả Hàn Trạc Thần cũng trầm lặng nhìn Anthony, ánh mắt có vẻ hứng thú.
Anthony kéo kéo tay An Dĩ Phong, rất thành khẩn hỏi hắn: “Cháu có thể hỏi chú vài câu được không?”
An Dĩ Phong ngồi thẳng dậy, nghiêm nói: “Hỏi đi!”
“Cháu nghe nói chú đánh võ rất giỏi, một mình chú có thể đánh được hai mươi người, có đúng không ạ?”
“Đó là vì chú bị hai mươi người cầm dao chặn ở trong nhà, không đánh cũng phải đánh!”
“Chú thật lợi hại!” Anthony nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Cậu bé chớp chớp mắt rồi lại hỏi tiếp: “Cháu còn nghe nói chú thay người yêu còn nhanh hơn cả chớp mắt? Chú có nhìn rõ những cô đó trông như thế nào không?”
“À?!”
Câu hỏi này hơi khó.
“Ai nói với cháu như vậy, mẹ cháu à?”
“Không, các bạn lớp cháu nói vậy. Có thật không ạ?”
Hắn nhìn Anthony, ánh mắt cậu bé có vẻ rất nghiêm túc, hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chú không nhìn kỹ, những cô đó nhìn rõ chú là đủ rồi.”
“Mẹ cháu cũng nói thế! Mẹ cháu cũng nói là chú chưa bao giờ nhìn phụ nữ bằng mắt.”
An Dĩ Phong nghe thấy Hàn Trạc Thần bật cười, day day trán.
“Mẹ cháu thường nói về chú à?”
“Vâng! Mỗi lần cháu nhắc đến tên chú là mẹ cháu nói rất nhiều chuyện liên quan đến chú. Mẹ cháu nói rằng chú là một người đàn ông rất tài giỏi, một người đàn ông chân chính, có lý tưởng, có niềm tin, và rất có nguyên tắc…”
“Còn gì nữa?”
Anthony nghĩ một lúc, định nói rồi lại thôi. “Rất nhiều, cháu không nhớ hết. Tóm lại là mẹ nhắc đến chú còn nhiều hơn cả nhắc đến bố cháu.”
Vẻ mặt An Dĩ Phong đang hào hứng bỗng trở nên khó coi, buồn bực cầm chai rượu rót đầy cốc.
“Rót cho cháu nữa.” Anthony giơ cốc lên, không ngần ngại đưa tay ra.
“Cháu biết uống rượu?” An Dĩ Phong rót đầy cốc cho cậu bé, nhìn Hàn Trạc Thần và Thiên Thiên, “Cậu bé này khá thú vị!”
“Lúc ông ngoại cháu không có việc gì thường bảo cháu uống rượu cùng với ông, ông còn nói tửu lượng của cháu tốt, được di truyền từ ông.”
Anthony uống một ngụm to, tự hào nói: “Mẹ cháu nói thầm với cháu là, cháu được di truyền từ bố, bố cháu uống nghìn cốc không say, nhân phẩm tốt, tửu phẩm cũng tốt!”
Khi Anthony nhắc đến bố, ánh mắt trong suốt sáng lên niềm tự hào và sùng bái!
An Dĩ Phong cầm cốc rượu, uống cạn một hơi, rượu đắng mà đi vào cổ họng hắn lại chua xót.
Hắn cười miễn cưỡng, hỏi: “Anthony, có phải bố cháu rất thương yêu cháu không?”
“Đương nhiên rồi! Bố cháu là người bố tốt nhất! À! Đúng rồi…” Cậu bé như chợt nhớ ra điều gì, vội ôm lấy chiếc cặp sách. “Hôm nay là thứ Tư, bố cháu sẽ viết thư cho cháu, nhất định bố sẽ mua cho cháu một đôi giày thể thao! Cháu đi trước đây, hẹn gặp lại cô chú.”
Nhìn Anthony vui vẻ chạy đi, An Dĩ Phong không cười được nữa. Chỉ một bức thư thôi cũng có thể làm nó vui vẻ như vậy, Anthony chắc chắn rất yêu bố nó, nếu nó biết bố và mẹ nó phải chia tay, chắc nó sẽ rất hận hắn…
Nhưng hắn quên mất, nếu bố nó ở ngay bên cạnh thì hà cớ gì cứ thứ Tư nó lại nhận được thư của bố?
An Dĩ Phong vĩnh viễn không bao giờ nghĩ được rằng, lần đầu tiên Anthony hỏi: “Tại sao con không có bố?”, Tư Đồ Thuần đã ôm cậu bé và nói: “Con có bố, bố con là người bố tốt nhất trên thế gian này, nhưng bố rất bận, bố còn phải theo đuổi ước mơ của mình, phải làm nên nghiệp lớn… Bố bảo mẹ cho bố thời gian mười năm để bố làm những việc mình muốn. Cô hãy tin mẹ, mẹ không nói dối con đâu, đợi đến lúc con lên chín tuổi, mẹ sẽ dẫn con đi tìm bố!”.”
Từ đó trở đi, mỗi tuần cô lại viết một bức thư cho Anthony, thay An Dĩ Phong quan tâm hỏi thăm Anthony, động viên cậu bé, thường xuyên hỏi cậu bé muốn gì…
Trong tâm trí của Anthony, nó có một người bố tốt nhất. Bố sẽ mãi mãi quan tâm tới nó, không bao giờ trách mắng nó. Bất kể là nó thích thứ gì, chỉ cần nói với bố một câu là bố sẽ mua cho nó. Đôi khi, có thứ rất đắt, mẹ không mua cho, nó liền viết thư cho bố, bố chưa bao giờ khiến nó thất vọng, chưa một lần nào!
Còn có một lần, vì nó đánh nhau với bạn nên bị mẹ mắng, buổi tối nó viết thư cho bố. Nó rất tủi thân. Vì bạn nó nói rằng nó không có bố, nó là đồ con hoang nên nó mới đánh nhau như vậy…
Ngày hôm sau mẹ liền xin lỗi nó, mẹ ôm nó và nói: “Mẹ sai rồi, bố gọi điện cho mẹ, bảo mẹ không nên mắng con, nói rằng con là đứa con ngoan nhất trên thế gian này.”
Lúc chín tuổi, nó cùng mẹ đến Australia, lòng đầy chờ mong, nhưng nó không gặp được bố.
Nó rất giận, nó ngồi trong phòng khóc suốt một buổi tối, không chịu ăn cơm. Ngày hôm sau nó nhận được thư, trong thư viết: “Tiểu An yêu quý nhất của bố, xin lỗi con! Bố làm con thất vọng rồi! Bố rất yêu con, cũng rất nhớ con… Nhưng bố có việc rất quan trọng phải làm, không thể đến được… Cô đợi bố nhé, bố nhất định sẽ trở về! Nhớ nhé, con là đàn ông, không được khóc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.