Chương 14
Địch Túy Sơn
26/05/2022
Adam xoa mặt tôi, vẻ mặt mềm mỏng.
"Em không hỏng, em chỉ không thể rời xa tôi."
Tôi mịt mờ nhìn đối phương, hỏi hoảng hốt.
"Không thể rời xa anh... là sao?"
Anh ta nhẹ nhàng lau khóe mắt ươn ướt cho tôi, con ngươi nhạt màu nhìn tôi không chớp mắt, chăm chú mà dường như còn có sự thỏa mãn, anh ta thủ thỉ.
"Em không thể rời xa tôi, cũng giống như tôi không thể rời xa em."
Tôi không hiểu câu nói ấy, cũng có thể là không muốn hiểu, cúi đầu bóp cậu nhỏ đang ỉu xìu của mình, sốt ruột chỉ muốn bóp thật mạnh để chứng minh lời đối phương nói là sai, mắc gì tôi không thể rời xa anh ta chứ.
Không phải thế, chắc chắn không cần phải dựa dẫm vào anh ta mới bắn được.
Cơ thể của tôi sao có thể nghe theo lời người khác?
Tôi bồn chồn hoảng loạn hơn, bóp đến nỗi toát mồ hôi nhưng cậu nhỏ vẫn không cương nổi, đáng thương chuyển thành màu đỏ.
Adam bắt lấy cổ tay ngăn hành động của tôi, cứ như đang cố dịu dàng để tôi nhanh chóng chấp nhận sự thật này, nói kiên nhẫn.
"Em đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên em."
Lời hứa hẹn tựa câu thần chú đóng đinh quãng đời còn lại, tôi vội vùng khỏi cánh tay đối phương, mất kìm chế nắm cổ áo anh ta phẫn nộ lẫn sợ hãi hét lên.
"Tôi không cần anh! Đáng lẽ tôi không thành ra thế này! Rốt cuộc anh đã làm gì với tôi?"
Adam cụp mắt nhìn tôi, toan giúp tôi bình tĩnh lại nhưng ngay khi động chạm da thịt với đối phương thì tôi chẳng khác nào bị tẩm độc, canh cánh lo sợ còn có sự thay đổi nào đó đáng sợ hơn khó chịu hơn xảy đến trên người mình.
Anh ta đành phải nắm siết cánh tay tôi, lúc tôi muốn tránh né nữa thì lên tiếng hỏi.
"Gia, em biết vì sao tôi biết em bỏ trốn không?"
Chuyện đã lâu không đoái hoài bị nhắc lại đột ngột, tôi yên tĩnh trong tích tắc, ngây ra nhìn đối phương, vừa thật lòng thắc mắc điều ấy vừa ngờ vực anh ta nhắc lại chuyện cũ tức là đã nổi cáu hoặc có tâm tư nào khác.
Thấy tôi im lặng trắng bệch mặt thì Adam buông lỏng tay, phủ tay lên những ngón tay xoắn xuýt của tôi, trả lời.
"Thời gian trong phòng cấm đoán trôi đi rất chậm, tôi không biết bên ngoài đã là đêm khuya, nghe cảnh ngục báo em chưa đi ra ăn tối nên nhờ gã đưa cho em một ít đồ ăn."
Thế rồi sự tình cháy nhà ra mặt chuột, cảnh ngục vô tình phát hiện tôi bỏ trốn, kế hoạch của tôi và Chiêm Nhận thất bại hóa ra là do lòng quan tâm Adam dành cho tôi.
Tôi ngây ra nhìn Adam, bỗng có cảm giác ớn lạnh, như thể dẫu tôi suy tính trăm phương ngàn kế cách xa phạm vi của đối phương thế nào, đối phương sẽ luôn vô tình hoặc cố ý phá hoại hành động, khiến tôi trở thành con sâu cái kiến không thể thoát khỏi sự giam hãm của đối phương.
Adam nhìn tôi mấy giây xong dịu dàng nói tiếp.
"Tôi biết em muốn bỏ trốn, muốn rời khỏi đây nhưng tôi không muốn em đi. Anthony nói tôi không thể như thế này, cậu ấy đưa ra rất nhiều đề xuất nhưng tôi không nghe lọt tai, vì thấy những chuyện đó rất tồi tệ."
"Cũng giống như những chuyện tồi tệ cậu ấy đã làm với Chiêm Nhận, cho nên Chiêm Nhận mới ghét cậu ấy."
"Tôi không muốn em ghét tôi."
Adam vuốt ve mu bàn tay tôi, khi tôi không chịu được nữa muốn rút tay về thì anh ta nhân kẽ hở đan mười ngón tay.
Đối phương nhìn tôi, nói từ tốn.
"Nhưng tôi nhận ra bản thân cũng là người xấu, tôi sợ em sẽ rời khỏi đây bất cứ khi nào mà không chút lưu luyến, trước đó là em đến tìm tôi, là em xin tôi cho em ở lại nên tôi đã giữ em lại.
"Thế nên tôi quyết định làm chuyện rất xấu xa với em, là khiến em không thể rời xa mình."
Không đợi tôi trả lời, anh ta nói sang chuyện khác.
"Anthony đi tìm Chiêm Nhận rồi, em xem xem, rõ ràng Chiêm Nhận không thể rời bỏ Anthony vậy mà vẫn kiên quyết bỏ trốn. Ban đầu tôi cũng khá lo, mà giờ thì không lo nữa."
Tôi rùng mình, nhớ lại Chiêm Nhận đã vượt ngục thành công và Anthony đã bao lâu rồi không nhìn thấy, vô thức hỏi theo ý đối phương.
"Vì sao?"
Có lẽ chính tôi còn không ý thức được mình đang hỏi gì, nhưng tôi nghe anh ta trả lời rõ từng chữ.
Adam nắm bả vai tôi, kéo tôi vào lòng anh ta, bất ngờ áp gương mặt tựa bức tranh tường đẹp đẽ không phù hợp với khung cảnh phòng giam xám xịt, nhưng giây phút này nó còn có thêm sự dịu dàng.
Con ngươi nhạt màu nhìn tôi không chớp mắt, tôi thấy được hình bóng mình trong ấy.
Anh ta bình thản xoa gương mặt tái mét của tôi, đáp.
"Vì em quá nhút nhát. Gia, em không thể kháng cự tôi, em không thể rời xa tôi."
Câu trần thuật nhẹ như bẫng mà không khác gì sấm sét đánh thẳng xuống thái dương, thanh âm ong ong bén nhọn đâm thủng thần kinh, tôi rơi xuống hầm băng, mịt mờ nhìn đối phương, tim như bị buộc vật nặng sa vào lồng ngực anh ta, rơi xuống đầm lầy anh ta đã bố trí sẵn.
Tôi không tài nào phản bác, vì anh ta nói đúng không thể chối cãi.
Tôi không có dũng khí cũng không có nghị lực giống Chiêm Nhận mang lòng tin kiên định mọi lúc mọi nơi, dù đang sống ở ngục giam dơ bẩn bạo lực và ở bên Anthony hỉ nộ bất thường thì Chiêm Nhận vẫn tựa thanh kiếm giấu trong vỏ, luôn luôn chờ đợi thời cơ vung lưỡi kém sắc đấu tranh cho mình một con đường tự do.
Còn tôi thì không thể, tôi nhút nhát đớn hèn, ban đầu chỉ muốn sống yên ổn trong nhà tù một thời gian mà sau đó mất cảnh giác trước sự khoan dung của Adam, vì thế mới dám có suy nghĩ bỏ trốn về nhà.
Giờ suy nghĩ đó bị nhổ tận gốc nghiền nát đốt thành tro, chút dũng cảm khó khăn lắm mới nhen nhóm trong tôi lại tiêu tan, mà bèo tấm như tôi thì thậm chí bơi về hướng nào cũng là theo chỉ dẫn của người ta.
Phương hướng duy nhất là Adam.
Trong cơn kích động tột độ và nỗi bài xích hiện thực, tôi run lẩy bẩy trước nỗi sợ và tuyệt vọng, bất ngờ cúi xuống thống khổ nôn khan, trước mắt hóa thành màu đen từng hồi, cuối cùng giọng nói bên tai của Adam không còn là sự lạnh lùng bình thản.
Anh ta lo lắng, hoảng hốt gọi tên tôi.
"Gia!"
Tôi ngất lịm đi.
Người như được hấp trong xửng hấp, hơi nóng xuyên qua các kẽ xương, đang ngâm trong vũng nước nóng hổi nhưng bất ngờ bị ném vào nơi băng tuyết khiến tôi rét cóng răng va cầm cập, hơi lạnh bắt đầu đóng băng từng tấc một từ đỉnh quả tim tôi.
Những ngày tháng lặp đi lặp lại không ngừng giày vò tôi, vừa sợ vừa đau, không biết mình đang lầm bầm xằng bậy gì, trong đầu lướt qua tất cả hình ảnh mười mấy năm qua, vụn vặt lẫn mờ nhạt, không bắt giữ rõ ràng
Tôi khó chịu muốn chết, nước mắt tuôn không ngớt, không biết nên gọi tên ai để cầu cứu.
Trong mơ mơ màng màng có một giọng nói kề sát tai mình, kề rất gần, gần đến dường như nó phát ra từ trong cơ thể, từ trong não bộ.
Giọng trầm êm tai, quen lắm.
Tôi vô thức sợ hãi phát run, nhưng cũng chỉ có thể bất lực dựa dẫm.
Người ấy nói.
"Không phải em muốn về nhà sao? Em tỉnh lại, tôi dẫn em về nhà."
Lời hứa lặp lại liên tục vang vọng cả thế giới của tôi, tôi như nắm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng liều mạng bơi về bờ, bơi tới nỗi mệt bở hơi tai vẫn níu chặt từng hi vọng một.
Tỉnh lại là có thể về nhà.
Muốn về nhà.
Mí mặt nặng trĩu tựa bị đè ngàn cân, tôi mất bao công sức mới mở mắt ra được, trên mí mắt không biết dính mồ hôi hay nước mắt, nó chảy vào trong mắt chua rát khó chịu.
Tôi lầm bầm không có ý thức, có một bóng người phủ lên người mình, bàn tay lạnh bất ngờ giúp tôi biết hóa ra nãy giờ có người vẫn luôn nắm tay mình.
Anh ta ôm tôi vào lòng, lau mồ hôi chảy xuống mặt tôi.
Tôi vẫn còn sa lầy trong lời hứa đầu độc mới vừa rồi, cố sức trợn to mắt nhìn đối phương, nắm siết tay đối phương khẩn thiết tìm cách chứng thực.
"Về nhà! Anh nói sẽ dẫn tôi về nhà!"
Lúc nói chuyện tôi mới biết giọng mình yếu ớt lắm rồi, cổ họng khát khô, âm thanh nhỏ như muỗi kêu chính bản thân còn không nghe thấy.
Nhưng Adam xoa con mắt nhòe nước của tôi, nhìn tôi nói.
"Ừ, dẫn em về nhà."
Tôi sốt cao không bớt suốt ba ngày cuối cùng cũng tỉnh lại ở trong phòng y tế của nhà tù, hình như bác sĩ không phải là bác sĩ nhà tù gốc, nhìn rất chuyên nghiệp, vây quanh tôi cứ như hộ sĩ cao cấp bên ngoài.
Có lẽ nhờ có niềm hi vọng mới chống đỡ cho nên tôi mau chóng hồi phục, nghĩ bụng lúc đó Adam gạt mình để mình tỉnh lại nhưng đối phương lại nói thêm một câu khi tôi đang tỉnh.
"Đợi một tháng nữa, tôi sẽ dẫn em về nhà."
Anh ta nói lúc chúng tôi đang đi dạo ở sân bãi, tôi nằm trên giường bệnh mấy ngày nên muốn đi ra ngoài, cứ đi lên từng bậc thang xong nhảy xuống, lặp lại hành động nhàm chán ấy.
Sau khi đứng ở nơi cao nhất tôi dừng lại thẫn thờ nhìn ra phía xa, cũng không biết trong tầm mắt mình có gì.
Adam đặt một tập thơ trên đầu gối, là một tập thơ mới của Trung Quốc.
Tôi nghe đối phương nói xong choáng váng.
Tôi đang đứng dưới anh ta mấy bậc, hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, tận lúc sau nỗi kích động mới dậy sóng trong lòng.
Tôi vội chạy đến trước mặt anh ta, trợn to mắt run giọng hỏi không dám tin.
"Thật không? Ngày mấy tháng sau có thể về nhà?"
Adam nhìn tôi, có vẻ đang đắn đo xong nhanh chóng trả lời.
"Ngày 15 tháng sau, ngày 15 sẽ dẫn em về nhà."
Hôm nay là ngày 18, ngày 15 tháng sau nghĩa là còn 27 ngày nữa là tôi có thể về nhà.
Trái tim đờ đẫn khốn khổ ngâm trong nước đắng cuối cùng cũng sống lại, tôi không kìm được nụ cười tươi rói, cứ bấm tay đếm ngày không ngừng.
27 ngày, 27 ngày, chẳng mấy chốc sẽ đến thôi.
Adam kéo tay để tôi ngồi lên đùi anh ta, dúi tập thơ vào tay tôi thầm thì.
"Đã lâu em không đọc thơ cho tôi."
Giờ đây sự tồn tại của anh ta ở trong lòng tôi y hệt một vị thần, tôi có thể rời khỏi chốn này hay không đều được quyết định bởi tâm trạng của anh ta, vậy nên tôi cố gắng ghìm con tim sắp loạn nhịp khỏi lồng ngực xuống, e dè ngập ngừng nhìn đối phương, ngoan ngoãn đọc tập thơ.
Adam vẫn giống với mọi lần, vòng hai tay ôm eo tôi, chống cằm lên hõm vai yên lặng nghe tôi đọc thơ.
"Em không hỏng, em chỉ không thể rời xa tôi."
Tôi mịt mờ nhìn đối phương, hỏi hoảng hốt.
"Không thể rời xa anh... là sao?"
Anh ta nhẹ nhàng lau khóe mắt ươn ướt cho tôi, con ngươi nhạt màu nhìn tôi không chớp mắt, chăm chú mà dường như còn có sự thỏa mãn, anh ta thủ thỉ.
"Em không thể rời xa tôi, cũng giống như tôi không thể rời xa em."
Tôi không hiểu câu nói ấy, cũng có thể là không muốn hiểu, cúi đầu bóp cậu nhỏ đang ỉu xìu của mình, sốt ruột chỉ muốn bóp thật mạnh để chứng minh lời đối phương nói là sai, mắc gì tôi không thể rời xa anh ta chứ.
Không phải thế, chắc chắn không cần phải dựa dẫm vào anh ta mới bắn được.
Cơ thể của tôi sao có thể nghe theo lời người khác?
Tôi bồn chồn hoảng loạn hơn, bóp đến nỗi toát mồ hôi nhưng cậu nhỏ vẫn không cương nổi, đáng thương chuyển thành màu đỏ.
Adam bắt lấy cổ tay ngăn hành động của tôi, cứ như đang cố dịu dàng để tôi nhanh chóng chấp nhận sự thật này, nói kiên nhẫn.
"Em đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên em."
Lời hứa hẹn tựa câu thần chú đóng đinh quãng đời còn lại, tôi vội vùng khỏi cánh tay đối phương, mất kìm chế nắm cổ áo anh ta phẫn nộ lẫn sợ hãi hét lên.
"Tôi không cần anh! Đáng lẽ tôi không thành ra thế này! Rốt cuộc anh đã làm gì với tôi?"
Adam cụp mắt nhìn tôi, toan giúp tôi bình tĩnh lại nhưng ngay khi động chạm da thịt với đối phương thì tôi chẳng khác nào bị tẩm độc, canh cánh lo sợ còn có sự thay đổi nào đó đáng sợ hơn khó chịu hơn xảy đến trên người mình.
Anh ta đành phải nắm siết cánh tay tôi, lúc tôi muốn tránh né nữa thì lên tiếng hỏi.
"Gia, em biết vì sao tôi biết em bỏ trốn không?"
Chuyện đã lâu không đoái hoài bị nhắc lại đột ngột, tôi yên tĩnh trong tích tắc, ngây ra nhìn đối phương, vừa thật lòng thắc mắc điều ấy vừa ngờ vực anh ta nhắc lại chuyện cũ tức là đã nổi cáu hoặc có tâm tư nào khác.
Thấy tôi im lặng trắng bệch mặt thì Adam buông lỏng tay, phủ tay lên những ngón tay xoắn xuýt của tôi, trả lời.
"Thời gian trong phòng cấm đoán trôi đi rất chậm, tôi không biết bên ngoài đã là đêm khuya, nghe cảnh ngục báo em chưa đi ra ăn tối nên nhờ gã đưa cho em một ít đồ ăn."
Thế rồi sự tình cháy nhà ra mặt chuột, cảnh ngục vô tình phát hiện tôi bỏ trốn, kế hoạch của tôi và Chiêm Nhận thất bại hóa ra là do lòng quan tâm Adam dành cho tôi.
Tôi ngây ra nhìn Adam, bỗng có cảm giác ớn lạnh, như thể dẫu tôi suy tính trăm phương ngàn kế cách xa phạm vi của đối phương thế nào, đối phương sẽ luôn vô tình hoặc cố ý phá hoại hành động, khiến tôi trở thành con sâu cái kiến không thể thoát khỏi sự giam hãm của đối phương.
Adam nhìn tôi mấy giây xong dịu dàng nói tiếp.
"Tôi biết em muốn bỏ trốn, muốn rời khỏi đây nhưng tôi không muốn em đi. Anthony nói tôi không thể như thế này, cậu ấy đưa ra rất nhiều đề xuất nhưng tôi không nghe lọt tai, vì thấy những chuyện đó rất tồi tệ."
"Cũng giống như những chuyện tồi tệ cậu ấy đã làm với Chiêm Nhận, cho nên Chiêm Nhận mới ghét cậu ấy."
"Tôi không muốn em ghét tôi."
Adam vuốt ve mu bàn tay tôi, khi tôi không chịu được nữa muốn rút tay về thì anh ta nhân kẽ hở đan mười ngón tay.
Đối phương nhìn tôi, nói từ tốn.
"Nhưng tôi nhận ra bản thân cũng là người xấu, tôi sợ em sẽ rời khỏi đây bất cứ khi nào mà không chút lưu luyến, trước đó là em đến tìm tôi, là em xin tôi cho em ở lại nên tôi đã giữ em lại.
"Thế nên tôi quyết định làm chuyện rất xấu xa với em, là khiến em không thể rời xa mình."
Không đợi tôi trả lời, anh ta nói sang chuyện khác.
"Anthony đi tìm Chiêm Nhận rồi, em xem xem, rõ ràng Chiêm Nhận không thể rời bỏ Anthony vậy mà vẫn kiên quyết bỏ trốn. Ban đầu tôi cũng khá lo, mà giờ thì không lo nữa."
Tôi rùng mình, nhớ lại Chiêm Nhận đã vượt ngục thành công và Anthony đã bao lâu rồi không nhìn thấy, vô thức hỏi theo ý đối phương.
"Vì sao?"
Có lẽ chính tôi còn không ý thức được mình đang hỏi gì, nhưng tôi nghe anh ta trả lời rõ từng chữ.
Adam nắm bả vai tôi, kéo tôi vào lòng anh ta, bất ngờ áp gương mặt tựa bức tranh tường đẹp đẽ không phù hợp với khung cảnh phòng giam xám xịt, nhưng giây phút này nó còn có thêm sự dịu dàng.
Con ngươi nhạt màu nhìn tôi không chớp mắt, tôi thấy được hình bóng mình trong ấy.
Anh ta bình thản xoa gương mặt tái mét của tôi, đáp.
"Vì em quá nhút nhát. Gia, em không thể kháng cự tôi, em không thể rời xa tôi."
Câu trần thuật nhẹ như bẫng mà không khác gì sấm sét đánh thẳng xuống thái dương, thanh âm ong ong bén nhọn đâm thủng thần kinh, tôi rơi xuống hầm băng, mịt mờ nhìn đối phương, tim như bị buộc vật nặng sa vào lồng ngực anh ta, rơi xuống đầm lầy anh ta đã bố trí sẵn.
Tôi không tài nào phản bác, vì anh ta nói đúng không thể chối cãi.
Tôi không có dũng khí cũng không có nghị lực giống Chiêm Nhận mang lòng tin kiên định mọi lúc mọi nơi, dù đang sống ở ngục giam dơ bẩn bạo lực và ở bên Anthony hỉ nộ bất thường thì Chiêm Nhận vẫn tựa thanh kiếm giấu trong vỏ, luôn luôn chờ đợi thời cơ vung lưỡi kém sắc đấu tranh cho mình một con đường tự do.
Còn tôi thì không thể, tôi nhút nhát đớn hèn, ban đầu chỉ muốn sống yên ổn trong nhà tù một thời gian mà sau đó mất cảnh giác trước sự khoan dung của Adam, vì thế mới dám có suy nghĩ bỏ trốn về nhà.
Giờ suy nghĩ đó bị nhổ tận gốc nghiền nát đốt thành tro, chút dũng cảm khó khăn lắm mới nhen nhóm trong tôi lại tiêu tan, mà bèo tấm như tôi thì thậm chí bơi về hướng nào cũng là theo chỉ dẫn của người ta.
Phương hướng duy nhất là Adam.
Trong cơn kích động tột độ và nỗi bài xích hiện thực, tôi run lẩy bẩy trước nỗi sợ và tuyệt vọng, bất ngờ cúi xuống thống khổ nôn khan, trước mắt hóa thành màu đen từng hồi, cuối cùng giọng nói bên tai của Adam không còn là sự lạnh lùng bình thản.
Anh ta lo lắng, hoảng hốt gọi tên tôi.
"Gia!"
Tôi ngất lịm đi.
Người như được hấp trong xửng hấp, hơi nóng xuyên qua các kẽ xương, đang ngâm trong vũng nước nóng hổi nhưng bất ngờ bị ném vào nơi băng tuyết khiến tôi rét cóng răng va cầm cập, hơi lạnh bắt đầu đóng băng từng tấc một từ đỉnh quả tim tôi.
Những ngày tháng lặp đi lặp lại không ngừng giày vò tôi, vừa sợ vừa đau, không biết mình đang lầm bầm xằng bậy gì, trong đầu lướt qua tất cả hình ảnh mười mấy năm qua, vụn vặt lẫn mờ nhạt, không bắt giữ rõ ràng
Tôi khó chịu muốn chết, nước mắt tuôn không ngớt, không biết nên gọi tên ai để cầu cứu.
Trong mơ mơ màng màng có một giọng nói kề sát tai mình, kề rất gần, gần đến dường như nó phát ra từ trong cơ thể, từ trong não bộ.
Giọng trầm êm tai, quen lắm.
Tôi vô thức sợ hãi phát run, nhưng cũng chỉ có thể bất lực dựa dẫm.
Người ấy nói.
"Không phải em muốn về nhà sao? Em tỉnh lại, tôi dẫn em về nhà."
Lời hứa lặp lại liên tục vang vọng cả thế giới của tôi, tôi như nắm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng liều mạng bơi về bờ, bơi tới nỗi mệt bở hơi tai vẫn níu chặt từng hi vọng một.
Tỉnh lại là có thể về nhà.
Muốn về nhà.
Mí mặt nặng trĩu tựa bị đè ngàn cân, tôi mất bao công sức mới mở mắt ra được, trên mí mắt không biết dính mồ hôi hay nước mắt, nó chảy vào trong mắt chua rát khó chịu.
Tôi lầm bầm không có ý thức, có một bóng người phủ lên người mình, bàn tay lạnh bất ngờ giúp tôi biết hóa ra nãy giờ có người vẫn luôn nắm tay mình.
Anh ta ôm tôi vào lòng, lau mồ hôi chảy xuống mặt tôi.
Tôi vẫn còn sa lầy trong lời hứa đầu độc mới vừa rồi, cố sức trợn to mắt nhìn đối phương, nắm siết tay đối phương khẩn thiết tìm cách chứng thực.
"Về nhà! Anh nói sẽ dẫn tôi về nhà!"
Lúc nói chuyện tôi mới biết giọng mình yếu ớt lắm rồi, cổ họng khát khô, âm thanh nhỏ như muỗi kêu chính bản thân còn không nghe thấy.
Nhưng Adam xoa con mắt nhòe nước của tôi, nhìn tôi nói.
"Ừ, dẫn em về nhà."
Tôi sốt cao không bớt suốt ba ngày cuối cùng cũng tỉnh lại ở trong phòng y tế của nhà tù, hình như bác sĩ không phải là bác sĩ nhà tù gốc, nhìn rất chuyên nghiệp, vây quanh tôi cứ như hộ sĩ cao cấp bên ngoài.
Có lẽ nhờ có niềm hi vọng mới chống đỡ cho nên tôi mau chóng hồi phục, nghĩ bụng lúc đó Adam gạt mình để mình tỉnh lại nhưng đối phương lại nói thêm một câu khi tôi đang tỉnh.
"Đợi một tháng nữa, tôi sẽ dẫn em về nhà."
Anh ta nói lúc chúng tôi đang đi dạo ở sân bãi, tôi nằm trên giường bệnh mấy ngày nên muốn đi ra ngoài, cứ đi lên từng bậc thang xong nhảy xuống, lặp lại hành động nhàm chán ấy.
Sau khi đứng ở nơi cao nhất tôi dừng lại thẫn thờ nhìn ra phía xa, cũng không biết trong tầm mắt mình có gì.
Adam đặt một tập thơ trên đầu gối, là một tập thơ mới của Trung Quốc.
Tôi nghe đối phương nói xong choáng váng.
Tôi đang đứng dưới anh ta mấy bậc, hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, tận lúc sau nỗi kích động mới dậy sóng trong lòng.
Tôi vội chạy đến trước mặt anh ta, trợn to mắt run giọng hỏi không dám tin.
"Thật không? Ngày mấy tháng sau có thể về nhà?"
Adam nhìn tôi, có vẻ đang đắn đo xong nhanh chóng trả lời.
"Ngày 15 tháng sau, ngày 15 sẽ dẫn em về nhà."
Hôm nay là ngày 18, ngày 15 tháng sau nghĩa là còn 27 ngày nữa là tôi có thể về nhà.
Trái tim đờ đẫn khốn khổ ngâm trong nước đắng cuối cùng cũng sống lại, tôi không kìm được nụ cười tươi rói, cứ bấm tay đếm ngày không ngừng.
27 ngày, 27 ngày, chẳng mấy chốc sẽ đến thôi.
Adam kéo tay để tôi ngồi lên đùi anh ta, dúi tập thơ vào tay tôi thầm thì.
"Đã lâu em không đọc thơ cho tôi."
Giờ đây sự tồn tại của anh ta ở trong lòng tôi y hệt một vị thần, tôi có thể rời khỏi chốn này hay không đều được quyết định bởi tâm trạng của anh ta, vậy nên tôi cố gắng ghìm con tim sắp loạn nhịp khỏi lồng ngực xuống, e dè ngập ngừng nhìn đối phương, ngoan ngoãn đọc tập thơ.
Adam vẫn giống với mọi lần, vòng hai tay ôm eo tôi, chống cằm lên hõm vai yên lặng nghe tôi đọc thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.