Chương 8
Tụ Đao
27/07/2022
Tô Mặc Yên sững sờ trong hai giây.
Cô cau mày nghi ngờ: “Ở đây mà cũng có nơi không có ai sao?”
Sau khi nói xong, cô nhận ra mình đã hỏi điều không nên hỏi.
Đáng lẽ cô nên từ chối lời đề nghị của Lục Cẩm Bạch, và từ chối đi cùng anh đến một nơi không có ai khác.
“Mình đã đến đây trước đây để quay phim, mình biết một chỗ tương đối bí mật.”
“Nó ở phía trước cách đây không xa.”
“Đi nhanh thôi cả lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.” Anh hào hứng phấn khích, còn Tô Mặc Yên bị anh kéo để leo lên các bậc thang.
Hai người đi với tốc độ quá nhanh, bộ ba Tạ Giai Giai và những người khác vốn đã cách xa họ rất xa, ngay lập tức đã mất tích ra khỏi tầm mắt.
Tô Mặc Yên muốn dừng lại.Nhưng cô nhìn thoáng bóng lưng của người đàn ông, ánh mắt quét dọc theo cánh tay anh nắm taycô.
Cô muốn ý định của Lục Cẩm Bạch nhưng không biết vì thế nào,cô cuối cùng không nói.
Cô dành thời gian để quay đầu nhìn lại về phía PD.
Vẫn còn đi theo.
Tô Mặc Yên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất là không thực sự để cô và Lục Cẩm Bạch ở một mình.
Cả hai tiến về phía trước trong khoảng tầm mười phút. Lục Cẩm Bạch đưa Tô Mặc Yên vào một con đường mòn đầy bùn.
Ngoài ra ở bên đường còn có một tấm thẻ đứng ghi “Khu vực chưa phát triển, có thể có nguy hiểm, đi vào cẩn thận.”
Tô Mặc Yên nhớ rằng nhóm của chương trình đã nói rằng có những con khỉ hoang dã trên núi.
Cô vô thức muốn kéo tay Lục Cẩm Bạch lại: “ Anh Lục, đây là khu thắng cảnh chưa phát triển, chúng ta…”
“Không sao, bên trong có một cái đình để hóng gió.”
“Không có nguy hiểm, tin tưởng mình.. “
Người đàn ông liếc nhìn lại cô, một đôi mắt đào hoa hơi nhíu lại, và anh ta mỉm cười như thể đang cố ý quyến rũ cô.
Tô Mặc Yên không khỏi bối rối trước mị hoặc của người đàn ông trước mặt này.
Sau khi rút tay ra chưa được hai giây, cô đã bị tay người đàn ông trước mắt bắt lại.
Lần này, Lục Cẩm Bạch không hài lòng với việc chỉ có thể nắm lấy cẳng tay của Tô Mặc Yên.
Đôi tay thon dài cân đối như trong truyện tranh của anh trực tiếp cầm lấy các đốt ngón tay trắng nõn của cô.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của người đàn ông nóng bỏng ngay lập tức hòa giải sự lạnh lẽo trên ngón tay của Tô Mặc Yên.
Ngón tay cái của anh vẫn xoa đi xoa lại trên mu bàn tay lạnh ngắt của cô.
Nhíu mày, đôi mắt rủ xuống, anh liếc sâu về phía cô một cái, giọng nói trong trẻo mang theo vẻ quan tâm: “Tay cậu sao lại lạnh như vậy, có lạnh không?” Trái tim Tô Mặc Yên như ngừng đập một giây.
Sau đó nhịp tim đập trở nên mạnh mẽ như cuồn cuộn sấm sét, khí huyết, máu trong người như sôi trào.
Ngón tay cái trắng nõn của Lục Cẩm Bạch khi cô xoa mu bàn tay cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Cảm giác ngứa ngáy khiến trái tim Tô Mặc Yên tê dại, bàn tay phải lạnh lẽo như được đốt lên bởi một ngọn lửa không tên, nóng lên bằng tốc độ ánh sáng rồi trở nên nóng bỏng như lửa.
Cô lại một lần nữa cố gắng kéo tay mình.
Nhưng lần này, dường như Lục Cẩm Bạch đã đoán được ý định của cô, và nhanh chóng siết chặt các ngón tay của mình.
Tô Mặc Yên rút tay lại không thành công, tay vẫn bị anh nắm đi men theo con đường đất tiến vào một đính hóng gió lâu năm trong rừng, trông như không được sửa chữa,có chút hoang vu và tiêu điều.
Tô Mặc Yên mở miệng thở hổn hển và dùng sức trong tay, còn chưa có thời gian để nói gì.
Lục Cẩm Bạch tự động buông lỏng tay cô, trả tự do lại cho cô.
Người đàn ông ánh mắt liếc nhìn PD và trợ lý đang ở phía sau đang miễn cưỡng đi lại phía đây.
Anh xoa xoa đầu ngón tay của mình, tham lam hấp thụ chút nhiệt độ còn lại thuộc về tay Tô Mặc Yên.
Đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang khẽ cong lên, ý cười tràn ngập trong đôi mắt hoa đào.
Tô Mặc Yên đang nhìn xung quanh. Kiểm tra xung quanh cô không có khỉ hoang trong rừng rậm tới đây, trái tim cô mới thực sự quay về.
Như Lục Cẩm Bạch đã nói phía trước, không có ai khác ở đây, ở đây thực sự rất yên tĩnh.
Cho nên họ đã tháo khẩu trang ra.
Tô Mặc Yên lấy khăn giấy trong túi xách ra,lau sạch bàn đá và băng ghế trong đình.
Lục Cẩm Bạch anh ấy háo hức đến nỗi liền kéo mũ trùm đầu xuống và lay lay đầu tóc của mình.
Sau đó, anh ta mở hộp và lấy ra một miếng sườn heo nướng thơm phức.
Ngồi trên ghế đá chậm rãi nhấm nháp nhấm nháp món ngon.
PD và trợ lý của anh lần lượt tới nơi, yên lặng ở bên cạnh nuốt nước miếng.
Tô Mặc Yên cột dây xích của Coco và Tiểu Manh vào lan can của đình hóng gió, rồi cũng ngồi xuống.
Ngồi ở bên tay phải của Lục Cẩm Bạch, thân dưới bị bàn đá chặn lại, chỉ có nửa thân trên lộ ra dưới ống kính của PD.
Làm cho Lục Cẩm Bạch, người ban đầu đang đối mặt với PD, phải đổi hướng ngồi.
Mặt đối diện với máy quay, ở bên phải không có chỗ để chân, anh đưa thẳng chân xuống dưới chân Tô Mặc Yên và duỗi thẳng ra một cách thoải mái.
Bắp chân của anh dựa vào bắp chân mảnh mai của Tô Mặc Yên.
Mặc dù đã cách hai lớp quần nhưng Tô Mặc Yên vẫn cảm thấy hơi nóng.
“Đồ trong danh lam thắng cảnh có mùi vị thật sự rất ngon.”
Sắc mặt trắng nõn của Lục Cẩm Bạch rất nghiêm túc, dường như cái chân vừa mới duỗi ra kia chỉ là vô tình đụng phải Tô Mặc Yên.
Anh lười di chuyển nó đi nên mới dựa gần như vậy.
Tô Mặc Yên liếc nhìn anh một cái.
Nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.
Sau một lúc lâu vẫn không tìm được một chút sơ hở trên gương mặt của người đàn ông.
Cuối cùng chấp nhận bỏ cuộc, cúi đầu ăn xúc xích.
Này, hương vị thực sự là rất bình thường mà.
Trong đình hóng gió rơi vào im lặng một lúc lâu.
Tô Mạt cúi đầu ăn xúc xích nướng, cau mày, trong như rất khó ăn.
Cô có một tật xấu đó là rất kén ăn.
Cô có rất ít món ăn yêu thích, nhưng nếu gặp món mà cô yêu thích nhưng hương vị lại không hợp với cô, sẽ đặc biệt trở nên khó ăn đối với cô.
Nếu còn ở thời đi học, Tô Mặc Yên có thể chuyển thẳng món xúc xích nướng khó ăn mà cô đã cắn cho Lục Cẩm Bạch.
Dụ dỗ anh ăn nó giúp cô.
Hoặc chỉ cần ném miếng xúc xích nướng lớn còn lại vào thùng rác.
Nhưng hiện đại đã khác.
Cô không thể đưa những thứ mình đã thử nhưng không thể ăn cho Lục Cẩm Bạch như trước nữa.
Đúng là thức ăn không nên lãng phí,đặc biệt hơn máy quay phim của PD vẫn luôn hoạt động.
Nếu thực sự ném món xúc xích nướng này, ngay khi chương trình phát sóng trở lại, không biết cô sẽ bị khán giả mắng thành cái dạng gì.
Tô Mặc Yên rũ mi,dấu đi trong mắt sự “không ngon” muố trào ra ngoài.
Cắn một miếng xúc xích nướng vì không muốn nhai nên cô đã nuốt thẳng vào bụng.
Lục Cẩm Bạch, người đang ngồi cạnh cô,một loạt các biểu cảm của cô không thoát khỏi mắt anh.
Lăng lẽ trong lòng hét lên đáng yêu, anh vừa cảm thấy có lỗi vừa đau lòng cô vì tự ép mình làm điều mình không thích.
Một lúc sau, người đàn ông vừa mới ăn xong miếng sườn heo đã duỗi tay cắt một nửa chiếc xúc xích nướng của Tô Mặc Yên đưa lên miệng.
Cô vẻ mặt hơi cứng đờ, sau đó nhướng đôi mi dày và đen như lông quạ, ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Cẩm Bạch mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên, “Cho tôi nếm thử xem có ngon không.” Người đàn ông nói, mạnh mẽ giật lấy nửa cây xúc xích còn lại từ tay Tô Mặc Yên.
Cắn từ bên của xúc xích, đẩy xúc xích lên đầu que tre.
Sau đó, Lục Cẩm Bạch há to miệng và nuốt nửa miếng xúc xích còn lại trong một lần.
Tô Mặc Yên, PD, trợ lý, và Tạ Giai Giai và nhóm người cuối cùng đuổi kịp họ, vô cùng có hình thượng giải thích nghĩa của từ “ngấu nghiến” một cách rất sinh động.
Lục Cẩm Bạch tùy ý nhai hai lần rồi nuốt miếng xúc xích xuống.
Gần như suýt làm mình chết vì nghẹn.
Ăn xong, anh cầm chai nước khoáng của Tô Mặc Yên trên bàn, ngẩng đầu uống gần hết.
Sau khi uống nước, đôi lông mày rậm đầykiểu cách ấy vẫn cau mày thật chặt.
Trong lòng có một chửi tục, tới miệng lại biến thành: “Thật khó ăn kinh khủng!”
Tô Mặc Yên bật cười trước vẻ mặt ghét bỏ thức ăn của anh.
Tô Mặc Yên thầm nghĩ nếu đoạn này được phát sóng, chủ quầy hàng phía trước bán cho họ có thể sẽ không bán xúc xích nướng được nữa.
Nhìn thấy Tạ Giai Giai và vài người đang đến gần.
Tô Mặc Yên nở một nụ cười, và lặng lẽ đậy nắp chai nước khoáng mà Lục Cẩm Bạch đã uống lại.
Hơi thở của cô có chút gấp gáp mà trái tim cô cũng vậy.
Chỉ sợ hình ảnh Lục Cẩm Bạch vừa ăn xúc xích nướng vừa uống nước mà nàng đã uống bị mọi người thấy sẽ gây ra hiểu lầm.
Tạ Giai Giai, con người ngay thẳng đến và hỏi: “Yên Yên, em và thầy Lục rất thân thiết sao.”
“Trước khi tham gia chương trình đã quen biết nhau không?”
Thực ra, cô ấy muốn hỏi Tô Mặc Yên rằng có phải Lục Cẩm Bạch đến tham gia chương trình tạp kỹ này là vì cô ấy không?.
Bằng không một người sợ chó như vậy, lại đến tới một chương trình như thế này để tìm ngược đãi làm gì?
Hơn nữa, chuyện của hai người vừa rồi…..Có được tính là hôn gián tiếp không.
Cô cau mày nghi ngờ: “Ở đây mà cũng có nơi không có ai sao?”
Sau khi nói xong, cô nhận ra mình đã hỏi điều không nên hỏi.
Đáng lẽ cô nên từ chối lời đề nghị của Lục Cẩm Bạch, và từ chối đi cùng anh đến một nơi không có ai khác.
“Mình đã đến đây trước đây để quay phim, mình biết một chỗ tương đối bí mật.”
“Nó ở phía trước cách đây không xa.”
“Đi nhanh thôi cả lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.” Anh hào hứng phấn khích, còn Tô Mặc Yên bị anh kéo để leo lên các bậc thang.
Hai người đi với tốc độ quá nhanh, bộ ba Tạ Giai Giai và những người khác vốn đã cách xa họ rất xa, ngay lập tức đã mất tích ra khỏi tầm mắt.
Tô Mặc Yên muốn dừng lại.Nhưng cô nhìn thoáng bóng lưng của người đàn ông, ánh mắt quét dọc theo cánh tay anh nắm taycô.
Cô muốn ý định của Lục Cẩm Bạch nhưng không biết vì thế nào,cô cuối cùng không nói.
Cô dành thời gian để quay đầu nhìn lại về phía PD.
Vẫn còn đi theo.
Tô Mặc Yên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất là không thực sự để cô và Lục Cẩm Bạch ở một mình.
Cả hai tiến về phía trước trong khoảng tầm mười phút. Lục Cẩm Bạch đưa Tô Mặc Yên vào một con đường mòn đầy bùn.
Ngoài ra ở bên đường còn có một tấm thẻ đứng ghi “Khu vực chưa phát triển, có thể có nguy hiểm, đi vào cẩn thận.”
Tô Mặc Yên nhớ rằng nhóm của chương trình đã nói rằng có những con khỉ hoang dã trên núi.
Cô vô thức muốn kéo tay Lục Cẩm Bạch lại: “ Anh Lục, đây là khu thắng cảnh chưa phát triển, chúng ta…”
“Không sao, bên trong có một cái đình để hóng gió.”
“Không có nguy hiểm, tin tưởng mình.. “
Người đàn ông liếc nhìn lại cô, một đôi mắt đào hoa hơi nhíu lại, và anh ta mỉm cười như thể đang cố ý quyến rũ cô.
Tô Mặc Yên không khỏi bối rối trước mị hoặc của người đàn ông trước mặt này.
Sau khi rút tay ra chưa được hai giây, cô đã bị tay người đàn ông trước mắt bắt lại.
Lần này, Lục Cẩm Bạch không hài lòng với việc chỉ có thể nắm lấy cẳng tay của Tô Mặc Yên.
Đôi tay thon dài cân đối như trong truyện tranh của anh trực tiếp cầm lấy các đốt ngón tay trắng nõn của cô.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của người đàn ông nóng bỏng ngay lập tức hòa giải sự lạnh lẽo trên ngón tay của Tô Mặc Yên.
Ngón tay cái của anh vẫn xoa đi xoa lại trên mu bàn tay lạnh ngắt của cô.
Nhíu mày, đôi mắt rủ xuống, anh liếc sâu về phía cô một cái, giọng nói trong trẻo mang theo vẻ quan tâm: “Tay cậu sao lại lạnh như vậy, có lạnh không?” Trái tim Tô Mặc Yên như ngừng đập một giây.
Sau đó nhịp tim đập trở nên mạnh mẽ như cuồn cuộn sấm sét, khí huyết, máu trong người như sôi trào.
Ngón tay cái trắng nõn của Lục Cẩm Bạch khi cô xoa mu bàn tay cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Cảm giác ngứa ngáy khiến trái tim Tô Mặc Yên tê dại, bàn tay phải lạnh lẽo như được đốt lên bởi một ngọn lửa không tên, nóng lên bằng tốc độ ánh sáng rồi trở nên nóng bỏng như lửa.
Cô lại một lần nữa cố gắng kéo tay mình.
Nhưng lần này, dường như Lục Cẩm Bạch đã đoán được ý định của cô, và nhanh chóng siết chặt các ngón tay của mình.
Tô Mặc Yên rút tay lại không thành công, tay vẫn bị anh nắm đi men theo con đường đất tiến vào một đính hóng gió lâu năm trong rừng, trông như không được sửa chữa,có chút hoang vu và tiêu điều.
Tô Mặc Yên mở miệng thở hổn hển và dùng sức trong tay, còn chưa có thời gian để nói gì.
Lục Cẩm Bạch tự động buông lỏng tay cô, trả tự do lại cho cô.
Người đàn ông ánh mắt liếc nhìn PD và trợ lý đang ở phía sau đang miễn cưỡng đi lại phía đây.
Anh xoa xoa đầu ngón tay của mình, tham lam hấp thụ chút nhiệt độ còn lại thuộc về tay Tô Mặc Yên.
Đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang khẽ cong lên, ý cười tràn ngập trong đôi mắt hoa đào.
Tô Mặc Yên đang nhìn xung quanh. Kiểm tra xung quanh cô không có khỉ hoang trong rừng rậm tới đây, trái tim cô mới thực sự quay về.
Như Lục Cẩm Bạch đã nói phía trước, không có ai khác ở đây, ở đây thực sự rất yên tĩnh.
Cho nên họ đã tháo khẩu trang ra.
Tô Mặc Yên lấy khăn giấy trong túi xách ra,lau sạch bàn đá và băng ghế trong đình.
Lục Cẩm Bạch anh ấy háo hức đến nỗi liền kéo mũ trùm đầu xuống và lay lay đầu tóc của mình.
Sau đó, anh ta mở hộp và lấy ra một miếng sườn heo nướng thơm phức.
Ngồi trên ghế đá chậm rãi nhấm nháp nhấm nháp món ngon.
PD và trợ lý của anh lần lượt tới nơi, yên lặng ở bên cạnh nuốt nước miếng.
Tô Mặc Yên cột dây xích của Coco và Tiểu Manh vào lan can của đình hóng gió, rồi cũng ngồi xuống.
Ngồi ở bên tay phải của Lục Cẩm Bạch, thân dưới bị bàn đá chặn lại, chỉ có nửa thân trên lộ ra dưới ống kính của PD.
Làm cho Lục Cẩm Bạch, người ban đầu đang đối mặt với PD, phải đổi hướng ngồi.
Mặt đối diện với máy quay, ở bên phải không có chỗ để chân, anh đưa thẳng chân xuống dưới chân Tô Mặc Yên và duỗi thẳng ra một cách thoải mái.
Bắp chân của anh dựa vào bắp chân mảnh mai của Tô Mặc Yên.
Mặc dù đã cách hai lớp quần nhưng Tô Mặc Yên vẫn cảm thấy hơi nóng.
“Đồ trong danh lam thắng cảnh có mùi vị thật sự rất ngon.”
Sắc mặt trắng nõn của Lục Cẩm Bạch rất nghiêm túc, dường như cái chân vừa mới duỗi ra kia chỉ là vô tình đụng phải Tô Mặc Yên.
Anh lười di chuyển nó đi nên mới dựa gần như vậy.
Tô Mặc Yên liếc nhìn anh một cái.
Nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.
Sau một lúc lâu vẫn không tìm được một chút sơ hở trên gương mặt của người đàn ông.
Cuối cùng chấp nhận bỏ cuộc, cúi đầu ăn xúc xích.
Này, hương vị thực sự là rất bình thường mà.
Trong đình hóng gió rơi vào im lặng một lúc lâu.
Tô Mạt cúi đầu ăn xúc xích nướng, cau mày, trong như rất khó ăn.
Cô có một tật xấu đó là rất kén ăn.
Cô có rất ít món ăn yêu thích, nhưng nếu gặp món mà cô yêu thích nhưng hương vị lại không hợp với cô, sẽ đặc biệt trở nên khó ăn đối với cô.
Nếu còn ở thời đi học, Tô Mặc Yên có thể chuyển thẳng món xúc xích nướng khó ăn mà cô đã cắn cho Lục Cẩm Bạch.
Dụ dỗ anh ăn nó giúp cô.
Hoặc chỉ cần ném miếng xúc xích nướng lớn còn lại vào thùng rác.
Nhưng hiện đại đã khác.
Cô không thể đưa những thứ mình đã thử nhưng không thể ăn cho Lục Cẩm Bạch như trước nữa.
Đúng là thức ăn không nên lãng phí,đặc biệt hơn máy quay phim của PD vẫn luôn hoạt động.
Nếu thực sự ném món xúc xích nướng này, ngay khi chương trình phát sóng trở lại, không biết cô sẽ bị khán giả mắng thành cái dạng gì.
Tô Mặc Yên rũ mi,dấu đi trong mắt sự “không ngon” muố trào ra ngoài.
Cắn một miếng xúc xích nướng vì không muốn nhai nên cô đã nuốt thẳng vào bụng.
Lục Cẩm Bạch, người đang ngồi cạnh cô,một loạt các biểu cảm của cô không thoát khỏi mắt anh.
Lăng lẽ trong lòng hét lên đáng yêu, anh vừa cảm thấy có lỗi vừa đau lòng cô vì tự ép mình làm điều mình không thích.
Một lúc sau, người đàn ông vừa mới ăn xong miếng sườn heo đã duỗi tay cắt một nửa chiếc xúc xích nướng của Tô Mặc Yên đưa lên miệng.
Cô vẻ mặt hơi cứng đờ, sau đó nhướng đôi mi dày và đen như lông quạ, ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Cẩm Bạch mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên, “Cho tôi nếm thử xem có ngon không.” Người đàn ông nói, mạnh mẽ giật lấy nửa cây xúc xích còn lại từ tay Tô Mặc Yên.
Cắn từ bên của xúc xích, đẩy xúc xích lên đầu que tre.
Sau đó, Lục Cẩm Bạch há to miệng và nuốt nửa miếng xúc xích còn lại trong một lần.
Tô Mặc Yên, PD, trợ lý, và Tạ Giai Giai và nhóm người cuối cùng đuổi kịp họ, vô cùng có hình thượng giải thích nghĩa của từ “ngấu nghiến” một cách rất sinh động.
Lục Cẩm Bạch tùy ý nhai hai lần rồi nuốt miếng xúc xích xuống.
Gần như suýt làm mình chết vì nghẹn.
Ăn xong, anh cầm chai nước khoáng của Tô Mặc Yên trên bàn, ngẩng đầu uống gần hết.
Sau khi uống nước, đôi lông mày rậm đầykiểu cách ấy vẫn cau mày thật chặt.
Trong lòng có một chửi tục, tới miệng lại biến thành: “Thật khó ăn kinh khủng!”
Tô Mặc Yên bật cười trước vẻ mặt ghét bỏ thức ăn của anh.
Tô Mặc Yên thầm nghĩ nếu đoạn này được phát sóng, chủ quầy hàng phía trước bán cho họ có thể sẽ không bán xúc xích nướng được nữa.
Nhìn thấy Tạ Giai Giai và vài người đang đến gần.
Tô Mặc Yên nở một nụ cười, và lặng lẽ đậy nắp chai nước khoáng mà Lục Cẩm Bạch đã uống lại.
Hơi thở của cô có chút gấp gáp mà trái tim cô cũng vậy.
Chỉ sợ hình ảnh Lục Cẩm Bạch vừa ăn xúc xích nướng vừa uống nước mà nàng đã uống bị mọi người thấy sẽ gây ra hiểu lầm.
Tạ Giai Giai, con người ngay thẳng đến và hỏi: “Yên Yên, em và thầy Lục rất thân thiết sao.”
“Trước khi tham gia chương trình đã quen biết nhau không?”
Thực ra, cô ấy muốn hỏi Tô Mặc Yên rằng có phải Lục Cẩm Bạch đến tham gia chương trình tạp kỹ này là vì cô ấy không?.
Bằng không một người sợ chó như vậy, lại đến tới một chương trình như thế này để tìm ngược đãi làm gì?
Hơn nữa, chuyện của hai người vừa rồi…..Có được tính là hôn gián tiếp không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.