Chương 1: Kế hoạch trở thành thiên nga
Baby Hip - Hop
20/08/2014
Ánh nắng xế chiều thật đẹp, chẳng hề nóng bức, bởi ngôi trường nằm lọt thỏm trong những tán cây cao lớn, màu xanh mát rượi phủ kín cả mái trường.
Kiến trúc của trường Thừa Nguyên thật hoàn mỹ, những dãy phòng được sơn màu trắng nằm sát hai bên đường.
Thế nhưng, lúc này tôi và nhỏ bạn thân chẳng còn lòng dạ để thưởng thức vẻ đẹp đấy. Chúng tôi rầu rĩ ngồi trên bãi cỏ trong sân trường.
“Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Bảo Nhi lên tiếng trước.
Hai tiếng đồng hồ trước, chúng tôi vẫn còn hăng say lắm, nhưng bây giờ lại ỉu xìu thế này.
Bực bội quá!! Tôi muốn gào thật to.
Cả hai chúng tôi vốn tốt nghiệp loại giỏi trường cấp hai Bình Phương.
Không bao lâu nữa chúng tôi sẽ lên cấp ba, trải qua bao tháng ngày đèn sách, bỏ cả chuyện vui chơi, khó khăn lắm chúng tôi mới thi đậu vào trường trung học trọng điểm Thừa Nguyên của thành phố Nhân Xuyên.
Tuy còn một thời gian nữa mới đến ngày khai giảng, nhưng dường như chẳng kìm chế nổi sự háo hức của mình, chúng tôi quyết định đến trường Thừa Nguyên để cảm nhận bầu không khí ở đấy.
Nhưng vừa mới đến, chúng tôi đã thấy nặng trĩu cõi lòng. Chỉ vì tôi chưa bao giờ thấy sân trường nào rộng và đẹp đến thế!
Có nhiều người đang chơi trượt ván ở bãi đất trống, từ những chiếc áo sơ mi màu sắc tươi tắn, chiếc quần bò trượt ván hiệu Nike và giày trượt ván màu trắng cho đến những cú đảo người của họ… tất cả đều toát lên một phong cách thật sành điệu.
Tôi và Bảo Nhi cứ nhìn chằm chằm vào những anh chàng đẹp trai ấy, suýt nữa đã ngạt thở. *^_^*
Bên trái dãy phòng học là bãi cỏ xanh mượt, không biết đó có phải là nơi tổ chức họp vào buổi sáng không?
Có nhiều người nằm đọc sách trên bãi cỏ, có người tựa như đang ngủ, nếu chúng tôi không nhìn nhầm, có cả những người đang yêu, họ hôn nhau như đang ở chỗ không người!
Nếu lúc đó bạn nghe thấy tiếng gì đó, tám phần là âm thanh do tròng mắt chúng tôi rơi xuống!
“Y Nghiên, nhìn kìa, sân bóng bên kia thật lớn!”
“Ở đâu? Để mình xem.” Bảo Nhi kéo tôi chạy trên con đường rợp bóng râm.
Qủa nhiên, bên tay phải có một sân bóng rất lớn. Bên ngoài sân bóng treo tấm băng rôn: “Trận thi đấu bóng đá giữa hai trường Trung học Thừa Nguyên và Trung học Thuận Kim.”
Một trận đấu gay cấn đang diễn ra trong sân bóng, những nam sinh cao lớn, rắn chắc, tóc nhuộm vàng chạy nhảy trong sân, có rất nhiều nữ sinh mặc váy ngắn vừa đưa điện thoại lên chụp hình vừa gào to cổ vũ.
Đám cổ đông viên trong sân chia ra làm hai phe. Một phe gào lớn: “Tống Triết Dân, cố lên! Tống Triết Dân!”.
Phe bên kia cũng không kém, cố sức gào lớn hơn: “Bùi Kỷ Trung, cố lên! Bùi Kỷ Trung, cố lên!”.
Họ cứ gào như thế, tôi không biết ai là Bùi Kỷ Trung, ai là Tống Triết Dân, nhưng có lẽ họ là những người nổi tiếng.
Tôi nghe một nữ sinh đứng sau lưng nói: “Anh Triết Dân thật là tuyệt! Cú đá phạt góc đẹp cực kỳ! Tư thế ngã cũng thật hấp dẫn!”.
“Đúng thế, đúng thế, may mà mình đậu vào trường Thừa Nguyên, vậy là sau này, hằng ngày mình có thể gặp được anh Triết Dân rồi!”. Cô nữ sinh bên cạnh nói.
“Hy vọng nhanh đến ngày khai giảng! Nghe nói anh Triết Dân vẫn chưa có bạn gái đấy!! Chúng ta phải cố lên!”.
“Nhưng nếu là học sinh của trường Thuận Kim, mình có thể được gặp Bùi Kỷ Trung! Lại còn có cơ hội tham gia vào nhóm Hip Hop của anh ấy nữa!”.
“Mình cũng vậy, Huệ Như, mình cũng thích anh Kỷ Trung lắm. Mình thấy cả hai đều tuyệt như nhau, dù hai style hoàn toàn khác nhau!! Mình thích vẻ đàn ông ở Kỷ Trung, làm bạn gái anh ấy chắc rất hạnh phúc!”. Cô vừa nói xong, mọi người đều kêu ồ lên.
Tôi và Bảo Nhi đưa mắt nhìn nhau, gượng cười.
Thì ra, chúng tôi thật lạc hậu, chúng tôi chẳng biết gì về Tống Triết Dân, Bùi Kỷ Trung, lại còn nhóm Hip Hop gì đấy nữa. Tôi chưa nghe qua bao giờ.
Thật ra không chỉ như thế, hôm nay tôi mới phát hiện rằng, tôi chẳng khác gì một sinh vật thời nguyên thủy mới được thả từ rừng sâu ra: Mặc đồng phục, đeo kính mắt! Chưa bao giờ mặc váy ngắn! Chưa bao giờ nhuộm tóc! Chưa bao giờ đụng đến mỹ phẩm! Chưa bao giờ giảm cân (những điều này không thể tha thứ được, thật là kém quá!” Chưa bao giờ trốn học! Chưa bao giờ nộp bài trễ! Chưa bao giờ chơi game online! Chưa bao giờ trượt ván! Chưa bao giờ đến quán bar!
Càng chưa bao giờ nói chuyện yêu đương!
Thật ra đã ngần này tuổi mà chưa có chàng trai nào theo đuổi tôi cả, bọn chúng chỉ bảo:
“Y Nghiên, cho tớ mượn vở bài tập toán xem thử.”
“Y Nghiên, động từ tiếng Anh này có nghĩa là gì? Có thể dùng ở thì quá khứ không?”
“Y Nghiên, bài tập số ba của môn ngữ văn…”
“Y Nghiên, bài tập số bốn của môn địa lý…”
Bảo Nhi cũng chẳng hơn gì, chúng tôi thân thiết với nhau từ nhỏ, hoàn cảnh của hai đứa cũng chẳng khác gì nhau.
Hôm nay tôi phát hiện ra rằng, mười sáu năm nay tôi đã quá ngây ngô! Chúng tôi tái mặt nhìn nhau! Người ta nói thi đậu vào trường trung học trọng điểm xem như là một bước tiến đến thành công. Nhưng hôm nay, dường như sự việc không đơn giản như chúng tôi từng tưởng tượng.
“Ôi!” Khi tôi đang sững người ra để suy nghĩ, chợt như có vật gì đập mạnh vào đầu, tôi mất thăng bằng chúi người về phía trước. Người tôi vừa ngã xuống thì nghe tiếng kêu hoảng lên.
“Y Nghiên! Y Nghiên! Cậu không sao chứ”. Lúc này tôi mới biết một anh chàng nào đấy sút bóng trúng ngay đầu tôi. Không đau lắm, nhưng chúi nhủi trước mặt đám đông thế này thì thật là mất mặt.
Ôi, lần đầu tiên đến trường Thừa Nguyên mà đã xấu hổ đến thế!
“Bạn không sao chứ?” Một bàn tay to khỏe đỡ tôi đứng dậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn, đó chính là người đã sút bóng vào đầu tôi, trông cậu rất đẹp trai, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt nên trông cậu càng tràn sức sống. Khi cậu đưa tay kéo tôi, lập tức tôi cảm thấy một luồng hơi nóng chạy thẳng vào người.
“Ồ, không sao, không sao, mình…” Tôi đứng lên, chúng tôi chỉ đang đứng rất gần nhau.
Mặt tôi đỏ ửng, lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, tôi không biết nói gì, vì thế tôi bất giác xoa đầu.
“Có phải bạn đau lắm không? Nào, để mình xem thử!” Cậu ta kéo đầu tôi đến gần, nhẹ nhàng xoa lên đấy.
“Xoa một lát sẽ khỏi đau thôi!” Trông cậu rất bình thản.
Con tim tôi thì cứ đập thình thình bởi đây là lần đầu tiên tôi đứng sát một người con trai, và cũng chưa ai có thái độ ân cần với tôi như vậy. Tôi bối rối, không biết phản ứng thế nào.
“Triết Dân, vừa rồi mình cũng bị ngã, cậu xoa cho mình được không?”
“Triết Dân, còn mình nữa, còn mình nữa!”
“Mình cũng vậy…” Bọn con gái xung quanh kêu lên chí chóe. (Xem ra đội bóng của trường Thừa Nguyên giỏi thật, một quả bóng mà có thể đánh trúng nhiều người…)
Vậy anh ấy chính là Tống Triết Dân? Là một trong những nhân vật đang gây chú ý? Tôi suy nghĩ.
“Không sao, mình… mình hết đau rồi, mình phải đi đây!” Tôi chợt thấy ái ngại, đẩy cặp mắt kính trên mũi, ngượng ngùng nói. Tôi khẽ kéo áo Bảo Nhi: “Chúng ta đi thôi!”.
“Tống Triết Dân, cậu có chơi nữa không? Chúng tớ đang đợi cậu đấy!” Một anh chàng trong sân gọi to.
“Mình không sao, bạn ra sân đi, họ đang chờ bạn kìa!” Tôi vừa chỉ ra sân vừa nói với Tống Triết Dân.
“Bạn không sao chứ? Có cần đến bệnh viện khám thử không?”.
“Tống Triết Dân, xong chưa, cậu đúng là em nào cũng chẳng tha!”. Một anh chàng cất tiếng gọi.
“Vậy mình đi đây!” Tống Triết Dân ôm bóng chạy ra sân.
Trận đấu lại tiếp tục, nhưng tôi và Bảo Nhi không muốn xem nữa, vì thế chúng tôi đi xe buýt về nhà.
Trước khi đi, tôi còn trừng mắt về phía anh chàng ba hoa đáng ghét kia! Tôi cảm thấy bực bội vì câu nói sau cùng của cậu ta, không hiểu sao tôi lại tự ti đến thế.
Hừ, cũng không biết cậu ta tên gì, sau này đừng để tôi gặp lại.
“Y Nghiên, hôm nay cậu thật may! Ngày đầu tiên tới trường mà đã được anh chàng đẹp trai ôm rồi! Này, vừa rồi hai người thế này này…” Bảo Nhi vừa nói vừa nhiệt tình diễn lại cảnh lúc nãy. “Cậu đang nghĩ gì vậy, có nghe mình nói không?”. Tôi bị Bảo Nhi cốc một cái thật đau.
“Không được, chúng ta không thể như thế này được!”. Tôi chợt kêu toáng lên.
Tôi quay người lại, nói với Bảo Nhi với vẻ cương quyết nhất: “Từ hôm nay trở đi, chúng mình bắt đầu thay đổi cuộc sống, chúng mình không còn là những học trò ngoan nữa, cứ mãi như thế, chúng mình sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát mất!”.
(Trong lúc này mà tôi có thể bình tĩnh để nói ra câu danh ngôn đầy triết lý, nồng nàn mùi văn chương như vậy, cả tôi cũng phải khâm phục mình. Tôi tự nhủ: Hàn Y Nghiên, mi thật tuyệt, cuộc cách mạng sẽ thành công!)
Bảo Nhi sửng sốt, một hồi sau nhỏ cũng chẳng có phản ứng gì.
Nhưng tôi không thể đợi được nữa: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng mình phải trở nên xinh đẹp, lộng lẫy hơn! Chúng mình phải nổi bật hơn! Chúng mình phải đánh nhau khắp nơi! Và cả yêu đương nữa! Chẳng hạn như, chẳng hạn như anh chàng Tống Triết Dân!! Bởi vì, bởi vì… chúng mình không thể tụt hậu mãi!!!
Chạng vạng, chúng tôi đi xe buýt từ trường Thừa Nguyên về nhà.
Nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy phố xá đã lên đèn. Làn gió mùa hè còn sót lại khẽ phả vào mặt, tâm trạng tôi bắt đầu dễ chịu trở lại!
Chúng tôi ở đây từ nhỏ nên quen thuộc từng ngóc ngách trong thành phố, nhưng không hiểu sao, hôm nay tôi cảm thấy xung quanh như đã thay đổi. Lẽ nào là vì chúng tôi sắp trở thành những cô nữ sinh cấp ba?
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chúng tôi hẹn nhau ai về nhà nấy ăn cơm, rồi sẽ đến nhà Bảo Nhi bàn bạc.
(Không thể đến nhà tôi, theo tôi biết, mẹ tôi sẽ dùng camera quan sát; mẹ của Bảo Nhi thì lạc hậu hơn, quá lắm bà chỉ đứng ngoài cửa nghe lén).
Bảy giờ tối, chúng tôi mở cuộc họp nghiên cứu. Sau một hồi thảo luận kịch liệt với âm lượng rất nhỏ, thông qua những phân tích kỹ càng về điểm mạnh, điểm yếu của mỗi đứa, tôi đã khởi thảo một kế hoạch thay đổi phong cách (không thể ra trận mà không chuẩn bị!)
Bảng kế hoạch trở thành thiên nga
Người thực hiện: Hàn Y Nghiên, Tống Bảo Nhi.
Mục tiêu cuối cùng: Trở thành người tuyệt nhất, nổi bật nhất, trốn học thường xuyên nhất và thành tích học tập cũng phải tốt nhất trường Trung học Thừa Nguyên. (Còn vấn đề làm cách nào để khi lên lớp không thèm nghe giảng bài, thường xuyên trốn học nhưng lại có thể học tập tốt, phần sau sẽ nói! Đó là kinh nghiệm thực tế sau nhiều năm tìm tòi của hai chúng tôi!).
Cương lĩnh kế hoạch:
1. Giảm cân là biện pháp để giành chiến thắng (thể trọng của hai chúng tôi đều không đạt tiêu chuẩn, nhất là vẻ “baby fat”. (mũm mĩm) trên mặt khiến tôi lo ngây ngấy),
2. Tình yêu là lĩnh vực yếu nhất của chúng tôi, cho nên phải tận dụng Internet, tìm tòi kinh nghiệm quý báu trong tình yêu của các đàn chị đi trước.
3. Thành tích học tập là ưu điểm lớn nhất của chúng tôi. Vì vậy, cả hai đều nhất trí, sau này dủ yêu đương mải mê đến mức nào cũng không lơi lỏng việc học. Khi đó, chúng tôi mới có thể nổi bật nhất trong hàng ngàn học sinh của trường Thừa Nguyên.
Tôi đánh máy bảng kế hoạch rồi in ra, mỗi đứa giữ một bảng.
“Đúng là perfect!” Bảo Nhi xuýt xoa.
“Nhưng có vài vấn đề hơi khó khăn, bởi vì trường vẫn chưa khai giảng, hơn nữa chúng mình chẳng quen ai trong trường Thừa Nguyên, chúng mình chỉ là những người mới”. Tôi suy nghĩ rồi nói.
“Nhưng chúng mình có thể bắt đầu kế hoạch giảm cân. Chưa giảm cân, miễn bàn những việc khác.”
“Chúng mình có cần nhịn ăn không?”. Chưa gì mà Bảo Nhi đã băn khoăn.
Hu hu!! Tôi cũng chẳng khá hơn.
Đối với chúng tôi, giảm cân là một vấn đề không hề đơn giản, nhất là tôi. Tôi thừa nhận mình khó thực hiện thành công được, rảnh rỗi tôi vẫn thích vừa ăn vặt vừa xem ti vi, bắt tôi nhịn ăn đúng là killing me!!!
“Hay là chúng mình tập yoga, mình cũng đã muốn học từ lâu rồi!” Bảo Nhi vừa nói xong đã bị tôi liếc một cái sắc như dao.
Tại sao Bảo Nhi vẫn luôn không thực tế thế này?
“Chúng mình sắp học cấp ba rồi, nếu vẫn còn ngờ ngệch như trước, sau này làm sao đối diện với những cuộc cạnh tranh khốc liệt trong trường Thừa Nguyên!!!” Tôi không quên lên mặt dạy đời nhỏ.
“Cậu nghĩ thử xem, chúng mình làm gì có tiền đi tập yoga? Ít nhất cũng tốn mấy chục nghìn, sau này chúng mình không xem phim, không đi bar nữa sao?”
“Vậy chúng mình phải làm thế nào?”.
“Đương nhiên phải có cách vừa rẻ vừa hiệu quả!”.
“Hay là hằng ngày chúng ta đi bơi đi, vừa có thể nhuộm da, vừa giảm cân, lại khỏe người, mà không mất tiền nữa!”
Mắt tôi sáng lên. Đúng thế! Đúng là ý hay!
Có cách nào thích hợp hơn với bọn học sinh chúng tôi bằng việc đi bơi!!
A ha!! Trường Thừa Nguyên, hãy đợi đấy!!
Trong kỳ nghỉ hè, chúng tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch trở thành thiên nga của mình.
Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là phải dậy vào bảy giờ sáng để chạy bộ, mỗi ngày tập bật người năm trăm cái, bữa cơm tối chỉ ăn toàn trái cây, trước khi ngủ phải tập động tác đạp xe đạp và mỗi chiều phải đi bơi.
Nhưng sau vài ngày, kế hoạch của chúng tôi chỉ còn lại… đi bơi.
Giảm cân đúng là việc không phải của con người!! Môn đại số và ngữ pháp tiếng Anh không khó như giảm cân!
Buổi sáng chúng tôi hẹn nhau sẽ cùng chạy bộ trong sân thể dục, nhưng sau khi chạy tới sân, chúng tôi chẳng còn sức chạy về nhà nữa, thế là phải ngồi xe buýt về, kế hoạch chạy bộ thất bại.
Mới bật ngửa người được năm cái, chúng tôi đã chẳng gượng dậy nổi nữa, đừng nói là năm trăm cái! Chúng tôi lập tức bỏ kế hoạch này!
Bữa tối mà chỉ ăn toàn trái cây thì làm sao chịu được, sáng hôm sau chúng tôi đành ăn gấp đôi để bù vào. Vậy nên chúng tôi bỏ kế hoạch này một cách sáng suốt.
Chỉ còn đi bơi. Mùa hè đi bơi thật dễ chịu, cả hai đứa đều thích môn thể thao này! Cứ mỗi chiều, chúng tôi đều đến hồ bơi thật đúng giờ mà chẳng hề thấy mệt mỏi tí nào!
Hơn nữa, ở hồ bơi có rất nhiều anh chàng đẹp trai, nếu thường xuyên đi bơi, biết đâu số hồng loan của chúng tôi sẽ tăng lên mấy lần! *^_^* *^_^*
Thời gian đi bơi của chúng tôi là bốn giờ chiều. Hai chúng tôi vẫn cùng nhau đi đi về về.
Khi chúng tôi thay áo tắm, Bảo Nhi chợt kêu lên: “Không phải chứ, kính bơi của mình hỏng chỗ nào rồi!”.
Tôi quay sang nhìn, quả nhiên mắt trái kính bơi đã bị hỏng.
“Làm sao đây? Không biết ở phía trước có bán không?”
“Chắc là có, chúng mình đi xem thử.”
Bảo Nhi nhìn xuống người: “Chả lẽ mặc đồ bơi đi luôn sao?”.
“Không sao đâu, ở đây chẳng có ai quen chúng mình cả.”
Tôi lười thay đồ, vả lại mắt kính của tôi cũng tháo rồi, lắp vào rất khó khăn.
“Chúng mình đi thôi, cậu đi phía trước, mắt kính mình tháo rồi, chẳng nhìn thấy gì!”. Ôi! Cận thị thật là phiền phức! Sau này có tiền nhất định tôi sẽ làm phẫu thuật bằng tia laser. Nhất định!
Có rất nhiều người đi bơi vào mùa hè, đa số là học sinh. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười đùa nghịch nước trong hồ vọng ra. Hồ này rất lớn, từ phòng thay đồ đến quầy hàng ở phía trước hơi xa.
Tôi và Bảo Nhi mặc đồ tắm vòng qua đám đông đến quầy hàng.
Quầy háng có bán kính bơi và quần áo bơi.
Tôi biết chắc chắn là có bán mà! Bảo Nhi chọn kính bơi, còn tôi đã tháo mắt kính nên chẳng thấy gì, vì thế cứ dạo xung quanh.
Chợt tôi phát hiện phía trước hình như có một bức manơcanh đứng quay lưng về phía mình, trông giống như manơcanh trong tiệm quần áo.
Tôi nheo mắt nhìn, cảm thấy manơcanh này thật cao lớn, thế nên tôi bước đến nhìn.
“Bảo Nhi, cậu xem này, thân hình manơcanh này thật chuẩn!”. Tôi gọi Bảo Nhi.
“Thật không?” Bảo Nhi đang bận trả tiền.
“Thật đấy, đến xem nè!” Tôi vừa nói vừa đưa tay sờ vào người manơcanh.
“Trông thật giống…”.
“Chuyện gì vậy?”.
Manơcanh trước mặt chợt lên tiếng.
Có nhầm không đấy?! Tôi hoảng đến nỗi đứng sững ngay tại chỗ, sao… sao manơcanh mà lại biết nói chuyện? Chuyện gì thế này?
“Y Nghiên, cậu làm sao thế? Manơcanh đâu?” Lúc này Bảo Nhi vừa bước tới.
“Ừ nhỉ, manơcanh đâu, mình cũng muốn xem thử!” Nếu tôi không nghe nhầm, giọng nói này phát ra từ miệng manơcanh.
Cậu ta thật cao lớn, tuy tôi không nhìn rõ mặt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được đây là một anh chàng đẹp trai.
Mặt tôi nóng bừng, bởi tôi vừa nhớ ra mình đang mặc áo tắm trên người!
“Này, cậu có phải là người đá quả bóng trúng bạn tôi không?”. Bảo Nhi mừng rỡ kêu lên.
“Ồ, thì ra là các bạn!” Đến lúc này tôi mới biết anh ta là Tống Triết Dân, anh ta đứng bất động bên cửa sổ, còn tôi tưởng lầm là một manơcanh, ôi, chỉ tại tôi cận thị!!
Tôi chớp ngay cơ hội làm quen anh chàng đẹp trai này.
“Xin lỗi, lúc nãy có chút hiểu lầm…”
“Này này, mấy người làm gì vậy?” Khi tôi lấy hết can đảm nói chuyện với anh chàng đẹp trai, thì một cô gái từ đâu xộc tới.
Vừa nhìn đã biết cô ta đang lên cơn ghen.
“Giả vờ giống thật đấy! Tôi đứng nhìn cậu một lúc rồi, nhận lầm à? Chiêu này hơi cũ đấy!”.
“Xin lỗi, vì tôi bị cận thị nên nhìn nhầm, thật tình xin lỗi!”.
Tôi vội vàng cúi người, nói lời xin lỗi.
“Nhìn nhầm cái gì, rõ ràng là cố ý! Muốn lợi dụng việc này để làm quen với Triết Dân hả?”.
“Trước đây chúng tôi đã quen biết rồi, ở sân bóng, lần này…” Tôi ấp úng.
“À, thì ra các người đã quen biết rồi!” Hình như cô nàng rất bực tức, vừa nói vừa dí sát mặt về phía tôi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ hơn khuôn mặt cô gái. Có lẽ cô ta là học sinh trung học, trông xinh xắn, nhìn rất có duyên nhưng hơi dữ dằn và không thân thiện.
Tôi toát mồ hôi trán…
Làm thế nào bây giờ?!!
Tôi và Bảo Nhi xưa nay là học trò ngoan, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, chúng tôi không biết phải làm thế nào, chỉ đành xin lỗi không ngừng. Nhưng cô ta vẫn chưa muốn bỏ qua cho chúng tôi.
“Thôi được rồi, Ái Sa, hiểu lầm cả thôi! Bạn ấy cũng không cố ý. Chẳng phải cậu muốn đi bơi à? Chúng ta đi thôi!” Tống Triết Dân vừa kéo Ái Sa vừa nói.
“Triết Dân, cậu nói thật không! Lần này không được gạt mình đấy, đừng bỏ mình để đi tìm người khác như lần trước nữa nha.”
Giọng nói của cô ta đang dữ dằn chợt trở nên dịu dàng. Tôi nổi cả da gà.
Tôi ghét nhất là hạng con gái ra vẻ nũng nịu trước mặt con trai!!
Mặt tôi lập tức nóng ran, nếu dưới đất có một cái lỗ, tôi đã chui xuống trốn rồi, lẽ nào lại mất mặt trước một anh chàng đẹp trai như thế sao?! Nhưng tôi đã phải hai lần xấu hổ trước mặt cậu ấy, thật là…
Tống Triết Dân vừa nói vừa kéo cô nàng bước về trước.
Khi đi ngang qua tôi, cậu ấy còn quay đầu nhìn tôi cười, nụ cười trông rất dễ thương.
Nỗi bực dọc trong tôi bỗng chốc tan biến, tôi cũng cười lại, cậu thật đẹp trai và dễ chịu!
Tôi thầm nói với mình.
“May mà cậu ấy kéo cô ta đi. Cô này thật đáng ghét!” Bảo Nhi thở phào.
“Này, cậu có nghe mình nói không, sao lại sững sờ thế?” Bảo Nhi đẩy tôi.
“Mình quyết định rồi!” Tôi quay người, trịnh trọng tuyên bố với Bảo Nhi.
“Cậu quyết định cái gì? Có nhầm không đấy?” Bảo Nhi tỏ ra ngạc nhiên.
“Mình quyết định rồi, bọn họ đừng hòng ngăn cản mình, mục tiêu yêu đương trong học kỳ này của mình chính là Tống Triết Dân, tức anh chàng đẹp trai vừa cứu chúng mình lúc nãy!!!”
Mùa hè trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã sắp đến ngày khai giảng. Đầu thu, thành phố Nhân Xuyên trở nên se lạnh.
Nhưng hội trường của trường Thừa Nguyên lại rất đông người, tiếng nhạc vang lên inh ỏi bởi có bưởi dạ hội đón học sinh mới của trường Trung học Thừa Nguyên sắp diễn ra.
Tôi và Bảo Nhi rất xem trọng buổi dạ hội này, chúng tôi đã đọc qua chương trình, trong đó có ba chữ “Tống Triết Dân”.
Thì ra cậu ấy cũng là học sinh mới của trường Thừa Nguyên, nghĩa là tôi và Tống Triết Dân không chỉ là bạn cùng trường…
Nếu may mắn, tôi và cậu ấy có thể sẽ học chung lớp!
Sau khi bàn bạc thảo luận, chúng tôi cho rằng đây là cơ hội rất tốt để tiếp cận với Tống Triết Dân.
Trong trường Thừa Nguyên có rất nhiều người giỏi, vì vậy, những từ ngữ như “chần chừ”, “cẩn thận”, “ngần ngại”… đã không còn hợp thời nữa; trong khi bạn đang ngần ngại; suy nghĩ xem nên hành động hay không thì cậu ta đã trở thành bạn trai của người khác rồi! Huống chi Tống Triết Dân là một nam sinh nổi bật nhất ở ngôi trường này!
Do đó, chúng tôi phải sắp xếp chu đáo, chủ động ra tay, có thế mới mong thành công được!
Tôi về nhà, lập tức lên mạng tải tất cả những thông tin về Tống Triết Dân để nghiên cứu.
Xem ra Tống Triết Dân là một hotboy của trường rồi! Chưa khai giảng nhưng đã có rất nhiều “tài liệu” về cậu ta.
Chẳng những thế, thông tin về Bùi Kỷ Trung cũng nhiều không kém, dường như họ là đối thủ của nhau; lúc đến sân vận động của trường Thừa Nguyên, tôi nhớ đã nghe bọn con gái hô to “Bùi Kỷ Trung, Bùi Kỷ Trung”. Tống Triết Dân đã nổi tiếng như thế rồi, tôi không biết đối thủ của cậu ta trông sẽ ra sao, xem ra sau này tôi phải làm quen với Bùi Kỷ Trung mới được!
Nhưng trước mắt tôi vẫn nhắm vào Triết Dân của tôi, tuy tình hình không lạc quan mấy, nhưng tôi sẽ không nản lòng.
Thế nên, để chuẩn bị cho lần xuất hiện chính thức trong trường, cuối cùng tôi quyết định mia một đôi mắt kính sát tròng.
Ba giờ rưỡi chiều buổi lễ mới bắt đầu nhưng tôi và Bảo Nhi đã đến từ rất sớm.
Vì theo suy đoán của tôi, Tống Triết Dân và bạn của cậu ấy sẽ có mặt trước buổi lễ. Nhân cơ hội này tôi có thể làm quen với cậu ta.
Khi đến hội trường, chúng tôi mới phát hiện, thì ra không chỉ có một mình tôi thông minh! Trong hội trường đã có nhiều nữ sinh đang chờ đợi, họ vừa cười đừa vừa bàn tán về một nam sinh nào đó trong trường Thừa Nguyên.
Tôi và Bảo Nhi chẳng quen ai, chúng tôi đứng vào một góc để chuyện trò, trông có vẻ lẻ loi.
Nhưng không sao, đây mới chỉ là cửa ải đầu tiên phải vượt qua! Tôi tự an ủi mình, nhất định phải kiên trì! Kiên trì mới thắng lợi!
“Tống Triết Dân mặc đồ thể thao đứng ở giữa kìa, thì ra cậu ấy cũng đến sớm!”.
Bảo Nhi kêu lên. Tôi nhìn sang, đúng là Triết Dân.
Triết Dân và bạn bè đứng ở sau sân khấu, vì bị tấm rèm che khuất nên mọi người không trông thấy cậu ấy. Nhưng ở góc độ này, chúng tôi có thể nhìn thấy Tống Triết Dân. Cậu ấy đang bàn bạc chuyện gì đó với bạn bè, trông rất nghiêm túc, vừa nói vừa chỉ trỏ, thật quyến rũ! Tôi thích nam sinh biết ăn nói!
“Đợi mình một lát, mình đến chào cậu ấy!” Tôi nói với Bảo Nhi.
“Cậu đi đi, nắm lấy cơ hội nói chuyện nhiều một chút, lát nữa gặp lại!”.
“Cố lên, Y Nghiên! Hành động theo kế hoạch A!”.
Tôi vừa đi vừa quay đầu lại ra dấu “OK” với Bảo Nhi.
Tôi len lén lấy chiếc gương nhỏ trong cặp ra, tất cả OK! Mái tóc OK! Son môi OK! Nụ cười OK!
Đến gần rồi, đến gần rồi… được rồi! Đừng căng thẳng! Nhớ phải cười thật ngọt ngào!
“Xin chào! Triết Dân!”.
“Ồ!! Bạn đến rồi đấy à!! Sớm thế?” Một nụ cười chết người “kiểu Triết Dân”! Tim tôi đập loạn lên, thì ra Triết Dân vẫn còn nhớ đến tôi! Hôm nay tôi không đeo mắt kính!!!
“Đúng vậy, một giờ chiều tôi và bạn tôi đã…”
“Triết Dân có buổi biểu diễn quan trọng, làm sao mình có thể đến muộn?”.
Giọng nói của cô gái cất lên phía sau lưng khiến tôi im bặt.
Nếu tôi không nghe lầm, đó chính là giọng nói của người đã từng cãi với tôi ở bể bơi, Ái Sa.
Thì ra lúc nãy Triết Dân nói với Ái Sa, cậu ấy chẳng hề thấy tôi.
“Ồ, có phải cô nàng cận thị đây không? Sao hôm nay không mang kính?” Ái Sa dừng lại bên cạnh tôi, mùi nước hoa hồng nặc tỏa ra từ người cô ta.
“Cô cũng xem biểu diễn à?”
“Tôi… tôi vừa mới đánh rơi đồ ở đây.” Tôi ấp a ấp úng, giả vờ nhìn xuống đất.
Không ngờ lần đầu tiên xuất hiện ở trường Thừa Nguyên mà đã gặp phải đối thủ khó chơi thế này!
“Ồ, thì ra là bạn, chúng ta lại gặp nhau rồi, các bạn đến đây xem nhóm Long Đằng chúng tôi biểu diễn à!”
Đến lúc này Tống Triết Dân mới để ý đến tôi.
Nhưng tôi lại thấy ngượng ngùng, vừa rồi tôi còn hăng say lắm, thế mà khi gặp Ái Sa, tôi như quả bóng xì hơi, chẳng còn chút ý chí nào, vịt con xấu xí vẫn là vịt con xấu xí! Tôi vẫn tự ti!
Lòng tôi bỗng chùn xuống!
“Y Nghiên, làm sao vậy? Tống Triết Dân có nói gì với cậu không?”
“Nói gì đâu! Cậu ta chẳng hề để ý đến mình! Tức chết đi được!” Tôi tức tối chạy ra khỏi hội trường.
“Này! Y Nghiên, đừng chạy nhanh như thế, đợi mình với!”.
“Thật lạ, sao mà đông người thế này! Chen qua lấn lại, bực mình quá!” Tôi bực dọc nói với Bảo Nhi.
Thật tức chết đi được!!!
“Này, cậu đâu phải là chủ của ngôi trường này, người ta có quyền đi qua đi lại chứ!” Bảo Nhi chạy theo tôi.
Cả trong và ngoài hội trường, đâu đâu cũng toàn là học sinh, khó khăn lắm tôi mới len chân đi được.
Vừa mới ra đến cửa, đã có người va phải tôi.
Lập tức, mắt tôi lóe đom đóm. Nhưng vẫn không quên quát vào mặt người đó: “Này, có mắt không vậy?”.
“Này, tôi đụng phải tôi trước mà!” Tai tôi ù đi trong năm giây. Xem ra người đó còn quát lớn hơn cả tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn (bởi vì người ấy cao quá, chắc khoảng 1m80), một gã con trai mặc áo thun màu cam, buộc khăn cổ tay xanh lục đứng trước mặt tôi; tóc gã cắt theo kiểu model nhất, khuôn mặt trông cũng hơi… hơi đẹp trai!
Tôi kìm lòng, (nguyên tắc của tôi là luôn xem trọng những anh chàng đẹp trai), nhủ thầm thôi đi, tôi nể mặt anh đẹp trai đấy!
“Này, Y Nghiên, cậu…” Bảo Nhi kéo áo tôi, hình như muốn nói gì đấy.
Tôi quay người muốn bỏ đi. Nhưng vừa đi hai bước đã bị kéo giật lại.
“Cô dám bỏ đi như thế à?!” Cậu ta nắm tay tôi rất chặt, khiến tôi đau đến nỗi kêu thét lên, lửa giận trong lòng bốc cháy.
Xem ra cậu ta chưa biết tôi là ai.
“Cô đã làm đứt một dây đàn của tôi!” Lúc này tôi mới phát hiện cậu ta đang mang trên lưng một cây ghita, quả nhiên nó bị đứt mất một dây.
“Ai mà cậu đi đường mà không chịu nhìn, va vào tôi trước, đứt dây là đáng đời!”
“Dây đàn đứt, lát nữa làm sao tôi biểu diễn?”
“Cậu mà cũng biết biểu diễn à? Buông tay tôi ra! Cho cậu biết, hôm nay tôi không được vui lắm! Đừng có mà trêu tôi!”
Bảo Nhi kéo tôi, khẽ nói: “Cậu ta… chính là người chúng mình đã gặp lần đầu tiên ở trong sân bóng!”.
Tiếng loa trong hội trường lớn quá, tôi chẳng nghe rõ nhỏ nói gì. Đó chính là người đầu tiên tôi gặp trong sân bóng ư?
Ồ, tôi nhớ rồi, lần trước, tôi và Bảo Nhi đến trường Thừa Nguyên, Tống Triết Dân không cẩn thận sút bóng trúng tôi, khi anh ấy đang hỏi han, thì có một anh chàng đứng trong sân bóng hối Tống Triết Dân, anh ta bảo “Cậu đúng là em nào cũng chẳng tha!” Tôi vẫn còn nhớ mãi câu nói đó.
Không ngờ hôm nay tôi lại va phải cậu ta!
Hay lắm!... cuối cùng ta bắt được người rồi!
“Hình như cậu ở trường Thuận Kim chứ gì, cậu về đi, đừng biểu diễn gì nữa, mất mặt lắm!”.
“Cô đúng là chán sống rồi, cô có biết cô đang nói chuyện với ai không?”
Cậu ta hơi bực bội.
Ăn nói ngông nghênh thật! Tôi nghe mà nổi cả da gà.
Bảo Nhi lại kéo áo tôi. Thật kỳ! Có gì cứ nói thẳng, sợ quái gì! Sao cứ kéo áo mình mãi thế!
“Này Y Nghiên, cậu này là thành viên… ban nhạc Hip Hop!”.
Cái gì? Thì ra cậu ta ở ban nhạc Hip Hop! Tôi lập tức cảm thấy mình có nhiệm vụ phải tạo thanh thế cho Triết Dân, tôi đã có ý muốn trở thành đội trưởng đội cổ động cho anh ấy kia mà! Đó cũng là một trong những mục tiêu của tôi ở học kỳ này.
“Thì ra cậu ở ban nhạc Hip Hop. Này, về nhà nói với nhóm trưởng của cậu, đừng đấu với anh Triết Dân nữa, cứ tiếp tục các cậu sẽ làm trường Thuận Kim mất mặt thôi!”
Không biết sao hôm nay tôi gan dạ đến thế, tôi dám ngang tàn với một anh chàng đẹp trai thế này!! Ai bảo cậu ta lại trêu tôi vào lúc này!
“Cái gì?!” Cậu ta tức đến tái xanh mặt, còn tôi lại thấy khoan khoái trong lòng, xem như tôi đã trút được cơn giận của mình!
Cậu ta đưa tay chụp vai tôi, kéo sát tôi tới người mình, đến nỗi môi cậu ta suýt chạm vào mặt tôi.
“Cô vừa nói cái gì, nói lại một lần nữa xem!”
“Thì ra cậu không chỉ kém thông minh mà còn bị điếc nữa!” Tôi lại châm chọc thêm một câu.
“Có dám nói lại một lần nữa không?” Cậu ta siết chặt vai tôi hơn.
Không xong rồi, chạy thôi! Xem ra gã này rất nóng nảy, không chừng sẽ đập cho mình một trận.
Vừa thấy tình thế không xong, tôi đã lập tức nghĩ cách thoát thân. Tôi có đọc một bài báo nói vế cách đối phó với con trai, đó chính là đa số con trai đều sợ người ta cù lét!
“Xem, có con gì đang bò trên người cậu kìa!” Nhân lúc cậu ta phân tâm, tôi đưa tay cù vào người cậu ta.
“Này, cô làm gì thế… Dừng tay lại…” Qủa nhiên cậu ta sợ nhột, không ngừng bật cười khanh khách.
“Bảo Nhi, nhanh lên!” Tôi kéo Bảo Nhi chạy thật nhanh.
Ôi, xui xẻo quá!
“Sao hôm nay chúng mình lại gặp một kẻ như thế chứ!” Tôi nói với Bảo Nhi.
“Trời ơi! Y Nghiên, Y Nghiên! Mình thật là, thật là khâm phục cậu!”.
Bảo Nhi chạy được một đoạn đã thở hổn hà hổn hển.
“Mình chưa bao giờ thấy cậu gan như vậy!! Cậu… cậu dám đánh nhau với trưởng ban nhạc Hip Hop, mình sợ chết khiếp!!!”.
“Cái gì!!!”
“Đừng dọa mình nữa…”.
Tôi lắc hai vai Bảo Nhi: “Cậu nói hắn là Bùi Kỷ Trung? Trưởng ban nhạc Hip Hop? Sao cậu không nói sớm?”.
“Lúc nãy mình kéo áo cậu hoài đấy thôi, thế mà cậu chẳng để ý mình nói gì.”
“Vậy cậu phải nói lớn lên chứ, lúc đó mình tức quá, nhưng cậu có nhầm không đấy?”
“Không nhầm đâu, chính là Bùi Kỷ Trung! Mình thấy hình cậu ta trên mạng rồi, nhưng xem ra còn đẹp hơn trong hình!” Bảo Nhi nói có vẻ rất chắc chắn.
Nhỏ nói tiếp: “Nghe bọn chúng kháo nhau rằng, mặc dù trong trường có nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng đến giờ cậu ta vẫn chưa có bạn gái, bởi vì cậu ta là người theo chủ nghĩa đàn ông mẫu mực, rất khắt khe với phụ nữ! Cậu vừa làm cậu ta mất mặt đấy!”.
“Thì sao nào?” Tôi ưỡn ngực làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng thực sự đã hơi run. Cậu ta… liệu cậu ta có tìm tôi trả thù không?
“Xem, mặt cậu tái kìa, chắc là sợ chết khiếp rồi chứ gì? Dám mắng trưởng ban nhạc Hip Hop!”.
“Đâu có? Mình mà sợ hắn sao!!”.
“Được rồi cậu không sợ, đến lúc cậu ta tìm cậu trả thì, cậu đừng lôi mình vào đấy. Khó khăn lắm mình mới thi đậu vào trường Thừa Nguyên, mình không muốn gặp rắc rối!”.
“Cái gì? Cậu dọa mình đấy à, có phải mình đã gây ra chuyện lớn không? Mình cũng đây muốn phiền phức gì!”.
Tôi hơi bực dọc vì những lời của Bảo Nhi.
“Vậy làm thế nào? Mắng thì cũng mắng rồi! Mình thấy cứ làm lớn chuyện luôn, lấy độc trị độc vậy, chỉ còn con đường đó thôi, nếu cậu xin lỗi thì thua trắng tay! Cậu ta chẳng cho cậu cơ hội chuộc tội đâu!!!”
“Xem ra chỉ đành như vậy! Hơn nữa cậu ta học ở trường Thuận Kim, chắc mình với cậu ta cũng chẳng gặp nhau nữa! Nếu tình cờ gặp trên đường, mình tránh mặt là được!!!”.
“Được rồi, cậu muốn làm gì cũng được, chúng ta có quay lại chỗ biểu diễn không? Tiết mục của Triết Dân sắp bắt đầu rồi!” Thôi thì quay lại xem biểu diễn. Không nên để chuyện nhỏ như thế nào làm hỏng việc lớn, nghĩ vậy chúng tôi quay trở lại hội trường.
Hội trường rất ồn áo. Có quá nhiều người đến cổ vũ! Tôi và Bảo Nhi cố chen vào biển người, sau một hồi chen lấn, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được chỗ đứng.
“Đến lượt ai biểu diễn? Tại sao mọi người phấn khích thế?” Tôi nói như quát vào tai Bảo Nhi.
Trong này ồn quá, chúng tôi phải nói chuyện lớn tiếng như vậy.
“Mình cũng không biết, để mình hỏi thử!”.
“Bạn ơi, cho hỏi, đến lượt ai biểu diễn vậy, sao mọi người phấn khích thế? Tiết mục của Tống Triết Dân chưa bắt đầu mà!”. Bảo Nhi hỏi người bên cạnh.
“Nghe nói là ban nhạc Hip Hop của trường bên cạnh, tất cả đều đẹp trai!”.
Cái gì?! Thì ra là ban nhạc Hip Hop cũng tham gia biểu diễn!!
“Để mình xem thử…” Tôi kiễng chân, cố nhìn lên sân khấu.
Nếu không nhìn thấy thì đã sao, nhưng tôi vừa nhìn đã giật thót tim: thì ra người đang biểu diễn trên sân khấu chính là người đã cãi nhai với tôi lúc nãy!!
Lúc này cậu ta đang hát trên sân khấu, bọn con gái ở dưới sân khấu thì cứ hò hét khàn cả giọng.
Cậu ta… cậu ta được mến mộ thế sao?!
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tôi nói với mình. Nhất định phải bình tĩnh.
Đúng vậy, tôi vừa gây gổ với anh chàng đẹp trai này.
Nhưng dẫu thế nào tôi cũng không định quen cậu ta, thế thì sợ quái gì!!
Sau này chỉ cần tránh xa cậu ta là được!!
Tôi hờ hững nhìn Bùi Kỷ Trung, thừa nhận cậu ta hát rất hay, lại rất đẹp trai, nhưng tính cách thì kém quá, chẳng có phong độ tí nào, so với Triết Dân của tôi, còn thua xa. Cậu ta chẳng làm tôi rung động chút nào.
Hết chương 1
Kiến trúc của trường Thừa Nguyên thật hoàn mỹ, những dãy phòng được sơn màu trắng nằm sát hai bên đường.
Thế nhưng, lúc này tôi và nhỏ bạn thân chẳng còn lòng dạ để thưởng thức vẻ đẹp đấy. Chúng tôi rầu rĩ ngồi trên bãi cỏ trong sân trường.
“Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Bảo Nhi lên tiếng trước.
Hai tiếng đồng hồ trước, chúng tôi vẫn còn hăng say lắm, nhưng bây giờ lại ỉu xìu thế này.
Bực bội quá!! Tôi muốn gào thật to.
Cả hai chúng tôi vốn tốt nghiệp loại giỏi trường cấp hai Bình Phương.
Không bao lâu nữa chúng tôi sẽ lên cấp ba, trải qua bao tháng ngày đèn sách, bỏ cả chuyện vui chơi, khó khăn lắm chúng tôi mới thi đậu vào trường trung học trọng điểm Thừa Nguyên của thành phố Nhân Xuyên.
Tuy còn một thời gian nữa mới đến ngày khai giảng, nhưng dường như chẳng kìm chế nổi sự háo hức của mình, chúng tôi quyết định đến trường Thừa Nguyên để cảm nhận bầu không khí ở đấy.
Nhưng vừa mới đến, chúng tôi đã thấy nặng trĩu cõi lòng. Chỉ vì tôi chưa bao giờ thấy sân trường nào rộng và đẹp đến thế!
Có nhiều người đang chơi trượt ván ở bãi đất trống, từ những chiếc áo sơ mi màu sắc tươi tắn, chiếc quần bò trượt ván hiệu Nike và giày trượt ván màu trắng cho đến những cú đảo người của họ… tất cả đều toát lên một phong cách thật sành điệu.
Tôi và Bảo Nhi cứ nhìn chằm chằm vào những anh chàng đẹp trai ấy, suýt nữa đã ngạt thở. *^_^*
Bên trái dãy phòng học là bãi cỏ xanh mượt, không biết đó có phải là nơi tổ chức họp vào buổi sáng không?
Có nhiều người nằm đọc sách trên bãi cỏ, có người tựa như đang ngủ, nếu chúng tôi không nhìn nhầm, có cả những người đang yêu, họ hôn nhau như đang ở chỗ không người!
Nếu lúc đó bạn nghe thấy tiếng gì đó, tám phần là âm thanh do tròng mắt chúng tôi rơi xuống!
“Y Nghiên, nhìn kìa, sân bóng bên kia thật lớn!”
“Ở đâu? Để mình xem.” Bảo Nhi kéo tôi chạy trên con đường rợp bóng râm.
Qủa nhiên, bên tay phải có một sân bóng rất lớn. Bên ngoài sân bóng treo tấm băng rôn: “Trận thi đấu bóng đá giữa hai trường Trung học Thừa Nguyên và Trung học Thuận Kim.”
Một trận đấu gay cấn đang diễn ra trong sân bóng, những nam sinh cao lớn, rắn chắc, tóc nhuộm vàng chạy nhảy trong sân, có rất nhiều nữ sinh mặc váy ngắn vừa đưa điện thoại lên chụp hình vừa gào to cổ vũ.
Đám cổ đông viên trong sân chia ra làm hai phe. Một phe gào lớn: “Tống Triết Dân, cố lên! Tống Triết Dân!”.
Phe bên kia cũng không kém, cố sức gào lớn hơn: “Bùi Kỷ Trung, cố lên! Bùi Kỷ Trung, cố lên!”.
Họ cứ gào như thế, tôi không biết ai là Bùi Kỷ Trung, ai là Tống Triết Dân, nhưng có lẽ họ là những người nổi tiếng.
Tôi nghe một nữ sinh đứng sau lưng nói: “Anh Triết Dân thật là tuyệt! Cú đá phạt góc đẹp cực kỳ! Tư thế ngã cũng thật hấp dẫn!”.
“Đúng thế, đúng thế, may mà mình đậu vào trường Thừa Nguyên, vậy là sau này, hằng ngày mình có thể gặp được anh Triết Dân rồi!”. Cô nữ sinh bên cạnh nói.
“Hy vọng nhanh đến ngày khai giảng! Nghe nói anh Triết Dân vẫn chưa có bạn gái đấy!! Chúng ta phải cố lên!”.
“Nhưng nếu là học sinh của trường Thuận Kim, mình có thể được gặp Bùi Kỷ Trung! Lại còn có cơ hội tham gia vào nhóm Hip Hop của anh ấy nữa!”.
“Mình cũng vậy, Huệ Như, mình cũng thích anh Kỷ Trung lắm. Mình thấy cả hai đều tuyệt như nhau, dù hai style hoàn toàn khác nhau!! Mình thích vẻ đàn ông ở Kỷ Trung, làm bạn gái anh ấy chắc rất hạnh phúc!”. Cô vừa nói xong, mọi người đều kêu ồ lên.
Tôi và Bảo Nhi đưa mắt nhìn nhau, gượng cười.
Thì ra, chúng tôi thật lạc hậu, chúng tôi chẳng biết gì về Tống Triết Dân, Bùi Kỷ Trung, lại còn nhóm Hip Hop gì đấy nữa. Tôi chưa nghe qua bao giờ.
Thật ra không chỉ như thế, hôm nay tôi mới phát hiện rằng, tôi chẳng khác gì một sinh vật thời nguyên thủy mới được thả từ rừng sâu ra: Mặc đồng phục, đeo kính mắt! Chưa bao giờ mặc váy ngắn! Chưa bao giờ nhuộm tóc! Chưa bao giờ đụng đến mỹ phẩm! Chưa bao giờ giảm cân (những điều này không thể tha thứ được, thật là kém quá!” Chưa bao giờ trốn học! Chưa bao giờ nộp bài trễ! Chưa bao giờ chơi game online! Chưa bao giờ trượt ván! Chưa bao giờ đến quán bar!
Càng chưa bao giờ nói chuyện yêu đương!
Thật ra đã ngần này tuổi mà chưa có chàng trai nào theo đuổi tôi cả, bọn chúng chỉ bảo:
“Y Nghiên, cho tớ mượn vở bài tập toán xem thử.”
“Y Nghiên, động từ tiếng Anh này có nghĩa là gì? Có thể dùng ở thì quá khứ không?”
“Y Nghiên, bài tập số ba của môn ngữ văn…”
“Y Nghiên, bài tập số bốn của môn địa lý…”
Bảo Nhi cũng chẳng hơn gì, chúng tôi thân thiết với nhau từ nhỏ, hoàn cảnh của hai đứa cũng chẳng khác gì nhau.
Hôm nay tôi phát hiện ra rằng, mười sáu năm nay tôi đã quá ngây ngô! Chúng tôi tái mặt nhìn nhau! Người ta nói thi đậu vào trường trung học trọng điểm xem như là một bước tiến đến thành công. Nhưng hôm nay, dường như sự việc không đơn giản như chúng tôi từng tưởng tượng.
“Ôi!” Khi tôi đang sững người ra để suy nghĩ, chợt như có vật gì đập mạnh vào đầu, tôi mất thăng bằng chúi người về phía trước. Người tôi vừa ngã xuống thì nghe tiếng kêu hoảng lên.
“Y Nghiên! Y Nghiên! Cậu không sao chứ”. Lúc này tôi mới biết một anh chàng nào đấy sút bóng trúng ngay đầu tôi. Không đau lắm, nhưng chúi nhủi trước mặt đám đông thế này thì thật là mất mặt.
Ôi, lần đầu tiên đến trường Thừa Nguyên mà đã xấu hổ đến thế!
“Bạn không sao chứ?” Một bàn tay to khỏe đỡ tôi đứng dậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn, đó chính là người đã sút bóng vào đầu tôi, trông cậu rất đẹp trai, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt nên trông cậu càng tràn sức sống. Khi cậu đưa tay kéo tôi, lập tức tôi cảm thấy một luồng hơi nóng chạy thẳng vào người.
“Ồ, không sao, không sao, mình…” Tôi đứng lên, chúng tôi chỉ đang đứng rất gần nhau.
Mặt tôi đỏ ửng, lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, tôi không biết nói gì, vì thế tôi bất giác xoa đầu.
“Có phải bạn đau lắm không? Nào, để mình xem thử!” Cậu ta kéo đầu tôi đến gần, nhẹ nhàng xoa lên đấy.
“Xoa một lát sẽ khỏi đau thôi!” Trông cậu rất bình thản.
Con tim tôi thì cứ đập thình thình bởi đây là lần đầu tiên tôi đứng sát một người con trai, và cũng chưa ai có thái độ ân cần với tôi như vậy. Tôi bối rối, không biết phản ứng thế nào.
“Triết Dân, vừa rồi mình cũng bị ngã, cậu xoa cho mình được không?”
“Triết Dân, còn mình nữa, còn mình nữa!”
“Mình cũng vậy…” Bọn con gái xung quanh kêu lên chí chóe. (Xem ra đội bóng của trường Thừa Nguyên giỏi thật, một quả bóng mà có thể đánh trúng nhiều người…)
Vậy anh ấy chính là Tống Triết Dân? Là một trong những nhân vật đang gây chú ý? Tôi suy nghĩ.
“Không sao, mình… mình hết đau rồi, mình phải đi đây!” Tôi chợt thấy ái ngại, đẩy cặp mắt kính trên mũi, ngượng ngùng nói. Tôi khẽ kéo áo Bảo Nhi: “Chúng ta đi thôi!”.
“Tống Triết Dân, cậu có chơi nữa không? Chúng tớ đang đợi cậu đấy!” Một anh chàng trong sân gọi to.
“Mình không sao, bạn ra sân đi, họ đang chờ bạn kìa!” Tôi vừa chỉ ra sân vừa nói với Tống Triết Dân.
“Bạn không sao chứ? Có cần đến bệnh viện khám thử không?”.
“Tống Triết Dân, xong chưa, cậu đúng là em nào cũng chẳng tha!”. Một anh chàng cất tiếng gọi.
“Vậy mình đi đây!” Tống Triết Dân ôm bóng chạy ra sân.
Trận đấu lại tiếp tục, nhưng tôi và Bảo Nhi không muốn xem nữa, vì thế chúng tôi đi xe buýt về nhà.
Trước khi đi, tôi còn trừng mắt về phía anh chàng ba hoa đáng ghét kia! Tôi cảm thấy bực bội vì câu nói sau cùng của cậu ta, không hiểu sao tôi lại tự ti đến thế.
Hừ, cũng không biết cậu ta tên gì, sau này đừng để tôi gặp lại.
“Y Nghiên, hôm nay cậu thật may! Ngày đầu tiên tới trường mà đã được anh chàng đẹp trai ôm rồi! Này, vừa rồi hai người thế này này…” Bảo Nhi vừa nói vừa nhiệt tình diễn lại cảnh lúc nãy. “Cậu đang nghĩ gì vậy, có nghe mình nói không?”. Tôi bị Bảo Nhi cốc một cái thật đau.
“Không được, chúng ta không thể như thế này được!”. Tôi chợt kêu toáng lên.
Tôi quay người lại, nói với Bảo Nhi với vẻ cương quyết nhất: “Từ hôm nay trở đi, chúng mình bắt đầu thay đổi cuộc sống, chúng mình không còn là những học trò ngoan nữa, cứ mãi như thế, chúng mình sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát mất!”.
(Trong lúc này mà tôi có thể bình tĩnh để nói ra câu danh ngôn đầy triết lý, nồng nàn mùi văn chương như vậy, cả tôi cũng phải khâm phục mình. Tôi tự nhủ: Hàn Y Nghiên, mi thật tuyệt, cuộc cách mạng sẽ thành công!)
Bảo Nhi sửng sốt, một hồi sau nhỏ cũng chẳng có phản ứng gì.
Nhưng tôi không thể đợi được nữa: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng mình phải trở nên xinh đẹp, lộng lẫy hơn! Chúng mình phải nổi bật hơn! Chúng mình phải đánh nhau khắp nơi! Và cả yêu đương nữa! Chẳng hạn như, chẳng hạn như anh chàng Tống Triết Dân!! Bởi vì, bởi vì… chúng mình không thể tụt hậu mãi!!!
Chạng vạng, chúng tôi đi xe buýt từ trường Thừa Nguyên về nhà.
Nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy phố xá đã lên đèn. Làn gió mùa hè còn sót lại khẽ phả vào mặt, tâm trạng tôi bắt đầu dễ chịu trở lại!
Chúng tôi ở đây từ nhỏ nên quen thuộc từng ngóc ngách trong thành phố, nhưng không hiểu sao, hôm nay tôi cảm thấy xung quanh như đã thay đổi. Lẽ nào là vì chúng tôi sắp trở thành những cô nữ sinh cấp ba?
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chúng tôi hẹn nhau ai về nhà nấy ăn cơm, rồi sẽ đến nhà Bảo Nhi bàn bạc.
(Không thể đến nhà tôi, theo tôi biết, mẹ tôi sẽ dùng camera quan sát; mẹ của Bảo Nhi thì lạc hậu hơn, quá lắm bà chỉ đứng ngoài cửa nghe lén).
Bảy giờ tối, chúng tôi mở cuộc họp nghiên cứu. Sau một hồi thảo luận kịch liệt với âm lượng rất nhỏ, thông qua những phân tích kỹ càng về điểm mạnh, điểm yếu của mỗi đứa, tôi đã khởi thảo một kế hoạch thay đổi phong cách (không thể ra trận mà không chuẩn bị!)
Bảng kế hoạch trở thành thiên nga
Người thực hiện: Hàn Y Nghiên, Tống Bảo Nhi.
Mục tiêu cuối cùng: Trở thành người tuyệt nhất, nổi bật nhất, trốn học thường xuyên nhất và thành tích học tập cũng phải tốt nhất trường Trung học Thừa Nguyên. (Còn vấn đề làm cách nào để khi lên lớp không thèm nghe giảng bài, thường xuyên trốn học nhưng lại có thể học tập tốt, phần sau sẽ nói! Đó là kinh nghiệm thực tế sau nhiều năm tìm tòi của hai chúng tôi!).
Cương lĩnh kế hoạch:
1. Giảm cân là biện pháp để giành chiến thắng (thể trọng của hai chúng tôi đều không đạt tiêu chuẩn, nhất là vẻ “baby fat”. (mũm mĩm) trên mặt khiến tôi lo ngây ngấy),
2. Tình yêu là lĩnh vực yếu nhất của chúng tôi, cho nên phải tận dụng Internet, tìm tòi kinh nghiệm quý báu trong tình yêu của các đàn chị đi trước.
3. Thành tích học tập là ưu điểm lớn nhất của chúng tôi. Vì vậy, cả hai đều nhất trí, sau này dủ yêu đương mải mê đến mức nào cũng không lơi lỏng việc học. Khi đó, chúng tôi mới có thể nổi bật nhất trong hàng ngàn học sinh của trường Thừa Nguyên.
Tôi đánh máy bảng kế hoạch rồi in ra, mỗi đứa giữ một bảng.
“Đúng là perfect!” Bảo Nhi xuýt xoa.
“Nhưng có vài vấn đề hơi khó khăn, bởi vì trường vẫn chưa khai giảng, hơn nữa chúng mình chẳng quen ai trong trường Thừa Nguyên, chúng mình chỉ là những người mới”. Tôi suy nghĩ rồi nói.
“Nhưng chúng mình có thể bắt đầu kế hoạch giảm cân. Chưa giảm cân, miễn bàn những việc khác.”
“Chúng mình có cần nhịn ăn không?”. Chưa gì mà Bảo Nhi đã băn khoăn.
Hu hu!! Tôi cũng chẳng khá hơn.
Đối với chúng tôi, giảm cân là một vấn đề không hề đơn giản, nhất là tôi. Tôi thừa nhận mình khó thực hiện thành công được, rảnh rỗi tôi vẫn thích vừa ăn vặt vừa xem ti vi, bắt tôi nhịn ăn đúng là killing me!!!
“Hay là chúng mình tập yoga, mình cũng đã muốn học từ lâu rồi!” Bảo Nhi vừa nói xong đã bị tôi liếc một cái sắc như dao.
Tại sao Bảo Nhi vẫn luôn không thực tế thế này?
“Chúng mình sắp học cấp ba rồi, nếu vẫn còn ngờ ngệch như trước, sau này làm sao đối diện với những cuộc cạnh tranh khốc liệt trong trường Thừa Nguyên!!!” Tôi không quên lên mặt dạy đời nhỏ.
“Cậu nghĩ thử xem, chúng mình làm gì có tiền đi tập yoga? Ít nhất cũng tốn mấy chục nghìn, sau này chúng mình không xem phim, không đi bar nữa sao?”
“Vậy chúng mình phải làm thế nào?”.
“Đương nhiên phải có cách vừa rẻ vừa hiệu quả!”.
“Hay là hằng ngày chúng ta đi bơi đi, vừa có thể nhuộm da, vừa giảm cân, lại khỏe người, mà không mất tiền nữa!”
Mắt tôi sáng lên. Đúng thế! Đúng là ý hay!
Có cách nào thích hợp hơn với bọn học sinh chúng tôi bằng việc đi bơi!!
A ha!! Trường Thừa Nguyên, hãy đợi đấy!!
Trong kỳ nghỉ hè, chúng tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch trở thành thiên nga của mình.
Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là phải dậy vào bảy giờ sáng để chạy bộ, mỗi ngày tập bật người năm trăm cái, bữa cơm tối chỉ ăn toàn trái cây, trước khi ngủ phải tập động tác đạp xe đạp và mỗi chiều phải đi bơi.
Nhưng sau vài ngày, kế hoạch của chúng tôi chỉ còn lại… đi bơi.
Giảm cân đúng là việc không phải của con người!! Môn đại số và ngữ pháp tiếng Anh không khó như giảm cân!
Buổi sáng chúng tôi hẹn nhau sẽ cùng chạy bộ trong sân thể dục, nhưng sau khi chạy tới sân, chúng tôi chẳng còn sức chạy về nhà nữa, thế là phải ngồi xe buýt về, kế hoạch chạy bộ thất bại.
Mới bật ngửa người được năm cái, chúng tôi đã chẳng gượng dậy nổi nữa, đừng nói là năm trăm cái! Chúng tôi lập tức bỏ kế hoạch này!
Bữa tối mà chỉ ăn toàn trái cây thì làm sao chịu được, sáng hôm sau chúng tôi đành ăn gấp đôi để bù vào. Vậy nên chúng tôi bỏ kế hoạch này một cách sáng suốt.
Chỉ còn đi bơi. Mùa hè đi bơi thật dễ chịu, cả hai đứa đều thích môn thể thao này! Cứ mỗi chiều, chúng tôi đều đến hồ bơi thật đúng giờ mà chẳng hề thấy mệt mỏi tí nào!
Hơn nữa, ở hồ bơi có rất nhiều anh chàng đẹp trai, nếu thường xuyên đi bơi, biết đâu số hồng loan của chúng tôi sẽ tăng lên mấy lần! *^_^* *^_^*
Thời gian đi bơi của chúng tôi là bốn giờ chiều. Hai chúng tôi vẫn cùng nhau đi đi về về.
Khi chúng tôi thay áo tắm, Bảo Nhi chợt kêu lên: “Không phải chứ, kính bơi của mình hỏng chỗ nào rồi!”.
Tôi quay sang nhìn, quả nhiên mắt trái kính bơi đã bị hỏng.
“Làm sao đây? Không biết ở phía trước có bán không?”
“Chắc là có, chúng mình đi xem thử.”
Bảo Nhi nhìn xuống người: “Chả lẽ mặc đồ bơi đi luôn sao?”.
“Không sao đâu, ở đây chẳng có ai quen chúng mình cả.”
Tôi lười thay đồ, vả lại mắt kính của tôi cũng tháo rồi, lắp vào rất khó khăn.
“Chúng mình đi thôi, cậu đi phía trước, mắt kính mình tháo rồi, chẳng nhìn thấy gì!”. Ôi! Cận thị thật là phiền phức! Sau này có tiền nhất định tôi sẽ làm phẫu thuật bằng tia laser. Nhất định!
Có rất nhiều người đi bơi vào mùa hè, đa số là học sinh. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười đùa nghịch nước trong hồ vọng ra. Hồ này rất lớn, từ phòng thay đồ đến quầy hàng ở phía trước hơi xa.
Tôi và Bảo Nhi mặc đồ tắm vòng qua đám đông đến quầy hàng.
Quầy háng có bán kính bơi và quần áo bơi.
Tôi biết chắc chắn là có bán mà! Bảo Nhi chọn kính bơi, còn tôi đã tháo mắt kính nên chẳng thấy gì, vì thế cứ dạo xung quanh.
Chợt tôi phát hiện phía trước hình như có một bức manơcanh đứng quay lưng về phía mình, trông giống như manơcanh trong tiệm quần áo.
Tôi nheo mắt nhìn, cảm thấy manơcanh này thật cao lớn, thế nên tôi bước đến nhìn.
“Bảo Nhi, cậu xem này, thân hình manơcanh này thật chuẩn!”. Tôi gọi Bảo Nhi.
“Thật không?” Bảo Nhi đang bận trả tiền.
“Thật đấy, đến xem nè!” Tôi vừa nói vừa đưa tay sờ vào người manơcanh.
“Trông thật giống…”.
“Chuyện gì vậy?”.
Manơcanh trước mặt chợt lên tiếng.
Có nhầm không đấy?! Tôi hoảng đến nỗi đứng sững ngay tại chỗ, sao… sao manơcanh mà lại biết nói chuyện? Chuyện gì thế này?
“Y Nghiên, cậu làm sao thế? Manơcanh đâu?” Lúc này Bảo Nhi vừa bước tới.
“Ừ nhỉ, manơcanh đâu, mình cũng muốn xem thử!” Nếu tôi không nghe nhầm, giọng nói này phát ra từ miệng manơcanh.
Cậu ta thật cao lớn, tuy tôi không nhìn rõ mặt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được đây là một anh chàng đẹp trai.
Mặt tôi nóng bừng, bởi tôi vừa nhớ ra mình đang mặc áo tắm trên người!
“Này, cậu có phải là người đá quả bóng trúng bạn tôi không?”. Bảo Nhi mừng rỡ kêu lên.
“Ồ, thì ra là các bạn!” Đến lúc này tôi mới biết anh ta là Tống Triết Dân, anh ta đứng bất động bên cửa sổ, còn tôi tưởng lầm là một manơcanh, ôi, chỉ tại tôi cận thị!!
Tôi chớp ngay cơ hội làm quen anh chàng đẹp trai này.
“Xin lỗi, lúc nãy có chút hiểu lầm…”
“Này này, mấy người làm gì vậy?” Khi tôi lấy hết can đảm nói chuyện với anh chàng đẹp trai, thì một cô gái từ đâu xộc tới.
Vừa nhìn đã biết cô ta đang lên cơn ghen.
“Giả vờ giống thật đấy! Tôi đứng nhìn cậu một lúc rồi, nhận lầm à? Chiêu này hơi cũ đấy!”.
“Xin lỗi, vì tôi bị cận thị nên nhìn nhầm, thật tình xin lỗi!”.
Tôi vội vàng cúi người, nói lời xin lỗi.
“Nhìn nhầm cái gì, rõ ràng là cố ý! Muốn lợi dụng việc này để làm quen với Triết Dân hả?”.
“Trước đây chúng tôi đã quen biết rồi, ở sân bóng, lần này…” Tôi ấp úng.
“À, thì ra các người đã quen biết rồi!” Hình như cô nàng rất bực tức, vừa nói vừa dí sát mặt về phía tôi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ hơn khuôn mặt cô gái. Có lẽ cô ta là học sinh trung học, trông xinh xắn, nhìn rất có duyên nhưng hơi dữ dằn và không thân thiện.
Tôi toát mồ hôi trán…
Làm thế nào bây giờ?!!
Tôi và Bảo Nhi xưa nay là học trò ngoan, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, chúng tôi không biết phải làm thế nào, chỉ đành xin lỗi không ngừng. Nhưng cô ta vẫn chưa muốn bỏ qua cho chúng tôi.
“Thôi được rồi, Ái Sa, hiểu lầm cả thôi! Bạn ấy cũng không cố ý. Chẳng phải cậu muốn đi bơi à? Chúng ta đi thôi!” Tống Triết Dân vừa kéo Ái Sa vừa nói.
“Triết Dân, cậu nói thật không! Lần này không được gạt mình đấy, đừng bỏ mình để đi tìm người khác như lần trước nữa nha.”
Giọng nói của cô ta đang dữ dằn chợt trở nên dịu dàng. Tôi nổi cả da gà.
Tôi ghét nhất là hạng con gái ra vẻ nũng nịu trước mặt con trai!!
Mặt tôi lập tức nóng ran, nếu dưới đất có một cái lỗ, tôi đã chui xuống trốn rồi, lẽ nào lại mất mặt trước một anh chàng đẹp trai như thế sao?! Nhưng tôi đã phải hai lần xấu hổ trước mặt cậu ấy, thật là…
Tống Triết Dân vừa nói vừa kéo cô nàng bước về trước.
Khi đi ngang qua tôi, cậu ấy còn quay đầu nhìn tôi cười, nụ cười trông rất dễ thương.
Nỗi bực dọc trong tôi bỗng chốc tan biến, tôi cũng cười lại, cậu thật đẹp trai và dễ chịu!
Tôi thầm nói với mình.
“May mà cậu ấy kéo cô ta đi. Cô này thật đáng ghét!” Bảo Nhi thở phào.
“Này, cậu có nghe mình nói không, sao lại sững sờ thế?” Bảo Nhi đẩy tôi.
“Mình quyết định rồi!” Tôi quay người, trịnh trọng tuyên bố với Bảo Nhi.
“Cậu quyết định cái gì? Có nhầm không đấy?” Bảo Nhi tỏ ra ngạc nhiên.
“Mình quyết định rồi, bọn họ đừng hòng ngăn cản mình, mục tiêu yêu đương trong học kỳ này của mình chính là Tống Triết Dân, tức anh chàng đẹp trai vừa cứu chúng mình lúc nãy!!!”
Mùa hè trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã sắp đến ngày khai giảng. Đầu thu, thành phố Nhân Xuyên trở nên se lạnh.
Nhưng hội trường của trường Thừa Nguyên lại rất đông người, tiếng nhạc vang lên inh ỏi bởi có bưởi dạ hội đón học sinh mới của trường Trung học Thừa Nguyên sắp diễn ra.
Tôi và Bảo Nhi rất xem trọng buổi dạ hội này, chúng tôi đã đọc qua chương trình, trong đó có ba chữ “Tống Triết Dân”.
Thì ra cậu ấy cũng là học sinh mới của trường Thừa Nguyên, nghĩa là tôi và Tống Triết Dân không chỉ là bạn cùng trường…
Nếu may mắn, tôi và cậu ấy có thể sẽ học chung lớp!
Sau khi bàn bạc thảo luận, chúng tôi cho rằng đây là cơ hội rất tốt để tiếp cận với Tống Triết Dân.
Trong trường Thừa Nguyên có rất nhiều người giỏi, vì vậy, những từ ngữ như “chần chừ”, “cẩn thận”, “ngần ngại”… đã không còn hợp thời nữa; trong khi bạn đang ngần ngại; suy nghĩ xem nên hành động hay không thì cậu ta đã trở thành bạn trai của người khác rồi! Huống chi Tống Triết Dân là một nam sinh nổi bật nhất ở ngôi trường này!
Do đó, chúng tôi phải sắp xếp chu đáo, chủ động ra tay, có thế mới mong thành công được!
Tôi về nhà, lập tức lên mạng tải tất cả những thông tin về Tống Triết Dân để nghiên cứu.
Xem ra Tống Triết Dân là một hotboy của trường rồi! Chưa khai giảng nhưng đã có rất nhiều “tài liệu” về cậu ta.
Chẳng những thế, thông tin về Bùi Kỷ Trung cũng nhiều không kém, dường như họ là đối thủ của nhau; lúc đến sân vận động của trường Thừa Nguyên, tôi nhớ đã nghe bọn con gái hô to “Bùi Kỷ Trung, Bùi Kỷ Trung”. Tống Triết Dân đã nổi tiếng như thế rồi, tôi không biết đối thủ của cậu ta trông sẽ ra sao, xem ra sau này tôi phải làm quen với Bùi Kỷ Trung mới được!
Nhưng trước mắt tôi vẫn nhắm vào Triết Dân của tôi, tuy tình hình không lạc quan mấy, nhưng tôi sẽ không nản lòng.
Thế nên, để chuẩn bị cho lần xuất hiện chính thức trong trường, cuối cùng tôi quyết định mia một đôi mắt kính sát tròng.
Ba giờ rưỡi chiều buổi lễ mới bắt đầu nhưng tôi và Bảo Nhi đã đến từ rất sớm.
Vì theo suy đoán của tôi, Tống Triết Dân và bạn của cậu ấy sẽ có mặt trước buổi lễ. Nhân cơ hội này tôi có thể làm quen với cậu ta.
Khi đến hội trường, chúng tôi mới phát hiện, thì ra không chỉ có một mình tôi thông minh! Trong hội trường đã có nhiều nữ sinh đang chờ đợi, họ vừa cười đừa vừa bàn tán về một nam sinh nào đó trong trường Thừa Nguyên.
Tôi và Bảo Nhi chẳng quen ai, chúng tôi đứng vào một góc để chuyện trò, trông có vẻ lẻ loi.
Nhưng không sao, đây mới chỉ là cửa ải đầu tiên phải vượt qua! Tôi tự an ủi mình, nhất định phải kiên trì! Kiên trì mới thắng lợi!
“Tống Triết Dân mặc đồ thể thao đứng ở giữa kìa, thì ra cậu ấy cũng đến sớm!”.
Bảo Nhi kêu lên. Tôi nhìn sang, đúng là Triết Dân.
Triết Dân và bạn bè đứng ở sau sân khấu, vì bị tấm rèm che khuất nên mọi người không trông thấy cậu ấy. Nhưng ở góc độ này, chúng tôi có thể nhìn thấy Tống Triết Dân. Cậu ấy đang bàn bạc chuyện gì đó với bạn bè, trông rất nghiêm túc, vừa nói vừa chỉ trỏ, thật quyến rũ! Tôi thích nam sinh biết ăn nói!
“Đợi mình một lát, mình đến chào cậu ấy!” Tôi nói với Bảo Nhi.
“Cậu đi đi, nắm lấy cơ hội nói chuyện nhiều một chút, lát nữa gặp lại!”.
“Cố lên, Y Nghiên! Hành động theo kế hoạch A!”.
Tôi vừa đi vừa quay đầu lại ra dấu “OK” với Bảo Nhi.
Tôi len lén lấy chiếc gương nhỏ trong cặp ra, tất cả OK! Mái tóc OK! Son môi OK! Nụ cười OK!
Đến gần rồi, đến gần rồi… được rồi! Đừng căng thẳng! Nhớ phải cười thật ngọt ngào!
“Xin chào! Triết Dân!”.
“Ồ!! Bạn đến rồi đấy à!! Sớm thế?” Một nụ cười chết người “kiểu Triết Dân”! Tim tôi đập loạn lên, thì ra Triết Dân vẫn còn nhớ đến tôi! Hôm nay tôi không đeo mắt kính!!!
“Đúng vậy, một giờ chiều tôi và bạn tôi đã…”
“Triết Dân có buổi biểu diễn quan trọng, làm sao mình có thể đến muộn?”.
Giọng nói của cô gái cất lên phía sau lưng khiến tôi im bặt.
Nếu tôi không nghe lầm, đó chính là giọng nói của người đã từng cãi với tôi ở bể bơi, Ái Sa.
Thì ra lúc nãy Triết Dân nói với Ái Sa, cậu ấy chẳng hề thấy tôi.
“Ồ, có phải cô nàng cận thị đây không? Sao hôm nay không mang kính?” Ái Sa dừng lại bên cạnh tôi, mùi nước hoa hồng nặc tỏa ra từ người cô ta.
“Cô cũng xem biểu diễn à?”
“Tôi… tôi vừa mới đánh rơi đồ ở đây.” Tôi ấp a ấp úng, giả vờ nhìn xuống đất.
Không ngờ lần đầu tiên xuất hiện ở trường Thừa Nguyên mà đã gặp phải đối thủ khó chơi thế này!
“Ồ, thì ra là bạn, chúng ta lại gặp nhau rồi, các bạn đến đây xem nhóm Long Đằng chúng tôi biểu diễn à!”
Đến lúc này Tống Triết Dân mới để ý đến tôi.
Nhưng tôi lại thấy ngượng ngùng, vừa rồi tôi còn hăng say lắm, thế mà khi gặp Ái Sa, tôi như quả bóng xì hơi, chẳng còn chút ý chí nào, vịt con xấu xí vẫn là vịt con xấu xí! Tôi vẫn tự ti!
Lòng tôi bỗng chùn xuống!
“Y Nghiên, làm sao vậy? Tống Triết Dân có nói gì với cậu không?”
“Nói gì đâu! Cậu ta chẳng hề để ý đến mình! Tức chết đi được!” Tôi tức tối chạy ra khỏi hội trường.
“Này! Y Nghiên, đừng chạy nhanh như thế, đợi mình với!”.
“Thật lạ, sao mà đông người thế này! Chen qua lấn lại, bực mình quá!” Tôi bực dọc nói với Bảo Nhi.
Thật tức chết đi được!!!
“Này, cậu đâu phải là chủ của ngôi trường này, người ta có quyền đi qua đi lại chứ!” Bảo Nhi chạy theo tôi.
Cả trong và ngoài hội trường, đâu đâu cũng toàn là học sinh, khó khăn lắm tôi mới len chân đi được.
Vừa mới ra đến cửa, đã có người va phải tôi.
Lập tức, mắt tôi lóe đom đóm. Nhưng vẫn không quên quát vào mặt người đó: “Này, có mắt không vậy?”.
“Này, tôi đụng phải tôi trước mà!” Tai tôi ù đi trong năm giây. Xem ra người đó còn quát lớn hơn cả tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn (bởi vì người ấy cao quá, chắc khoảng 1m80), một gã con trai mặc áo thun màu cam, buộc khăn cổ tay xanh lục đứng trước mặt tôi; tóc gã cắt theo kiểu model nhất, khuôn mặt trông cũng hơi… hơi đẹp trai!
Tôi kìm lòng, (nguyên tắc của tôi là luôn xem trọng những anh chàng đẹp trai), nhủ thầm thôi đi, tôi nể mặt anh đẹp trai đấy!
“Này, Y Nghiên, cậu…” Bảo Nhi kéo áo tôi, hình như muốn nói gì đấy.
Tôi quay người muốn bỏ đi. Nhưng vừa đi hai bước đã bị kéo giật lại.
“Cô dám bỏ đi như thế à?!” Cậu ta nắm tay tôi rất chặt, khiến tôi đau đến nỗi kêu thét lên, lửa giận trong lòng bốc cháy.
Xem ra cậu ta chưa biết tôi là ai.
“Cô đã làm đứt một dây đàn của tôi!” Lúc này tôi mới phát hiện cậu ta đang mang trên lưng một cây ghita, quả nhiên nó bị đứt mất một dây.
“Ai mà cậu đi đường mà không chịu nhìn, va vào tôi trước, đứt dây là đáng đời!”
“Dây đàn đứt, lát nữa làm sao tôi biểu diễn?”
“Cậu mà cũng biết biểu diễn à? Buông tay tôi ra! Cho cậu biết, hôm nay tôi không được vui lắm! Đừng có mà trêu tôi!”
Bảo Nhi kéo tôi, khẽ nói: “Cậu ta… chính là người chúng mình đã gặp lần đầu tiên ở trong sân bóng!”.
Tiếng loa trong hội trường lớn quá, tôi chẳng nghe rõ nhỏ nói gì. Đó chính là người đầu tiên tôi gặp trong sân bóng ư?
Ồ, tôi nhớ rồi, lần trước, tôi và Bảo Nhi đến trường Thừa Nguyên, Tống Triết Dân không cẩn thận sút bóng trúng tôi, khi anh ấy đang hỏi han, thì có một anh chàng đứng trong sân bóng hối Tống Triết Dân, anh ta bảo “Cậu đúng là em nào cũng chẳng tha!” Tôi vẫn còn nhớ mãi câu nói đó.
Không ngờ hôm nay tôi lại va phải cậu ta!
Hay lắm!... cuối cùng ta bắt được người rồi!
“Hình như cậu ở trường Thuận Kim chứ gì, cậu về đi, đừng biểu diễn gì nữa, mất mặt lắm!”.
“Cô đúng là chán sống rồi, cô có biết cô đang nói chuyện với ai không?”
Cậu ta hơi bực bội.
Ăn nói ngông nghênh thật! Tôi nghe mà nổi cả da gà.
Bảo Nhi lại kéo áo tôi. Thật kỳ! Có gì cứ nói thẳng, sợ quái gì! Sao cứ kéo áo mình mãi thế!
“Này Y Nghiên, cậu này là thành viên… ban nhạc Hip Hop!”.
Cái gì? Thì ra cậu ta ở ban nhạc Hip Hop! Tôi lập tức cảm thấy mình có nhiệm vụ phải tạo thanh thế cho Triết Dân, tôi đã có ý muốn trở thành đội trưởng đội cổ động cho anh ấy kia mà! Đó cũng là một trong những mục tiêu của tôi ở học kỳ này.
“Thì ra cậu ở ban nhạc Hip Hop. Này, về nhà nói với nhóm trưởng của cậu, đừng đấu với anh Triết Dân nữa, cứ tiếp tục các cậu sẽ làm trường Thuận Kim mất mặt thôi!”
Không biết sao hôm nay tôi gan dạ đến thế, tôi dám ngang tàn với một anh chàng đẹp trai thế này!! Ai bảo cậu ta lại trêu tôi vào lúc này!
“Cái gì?!” Cậu ta tức đến tái xanh mặt, còn tôi lại thấy khoan khoái trong lòng, xem như tôi đã trút được cơn giận của mình!
Cậu ta đưa tay chụp vai tôi, kéo sát tôi tới người mình, đến nỗi môi cậu ta suýt chạm vào mặt tôi.
“Cô vừa nói cái gì, nói lại một lần nữa xem!”
“Thì ra cậu không chỉ kém thông minh mà còn bị điếc nữa!” Tôi lại châm chọc thêm một câu.
“Có dám nói lại một lần nữa không?” Cậu ta siết chặt vai tôi hơn.
Không xong rồi, chạy thôi! Xem ra gã này rất nóng nảy, không chừng sẽ đập cho mình một trận.
Vừa thấy tình thế không xong, tôi đã lập tức nghĩ cách thoát thân. Tôi có đọc một bài báo nói vế cách đối phó với con trai, đó chính là đa số con trai đều sợ người ta cù lét!
“Xem, có con gì đang bò trên người cậu kìa!” Nhân lúc cậu ta phân tâm, tôi đưa tay cù vào người cậu ta.
“Này, cô làm gì thế… Dừng tay lại…” Qủa nhiên cậu ta sợ nhột, không ngừng bật cười khanh khách.
“Bảo Nhi, nhanh lên!” Tôi kéo Bảo Nhi chạy thật nhanh.
Ôi, xui xẻo quá!
“Sao hôm nay chúng mình lại gặp một kẻ như thế chứ!” Tôi nói với Bảo Nhi.
“Trời ơi! Y Nghiên, Y Nghiên! Mình thật là, thật là khâm phục cậu!”.
Bảo Nhi chạy được một đoạn đã thở hổn hà hổn hển.
“Mình chưa bao giờ thấy cậu gan như vậy!! Cậu… cậu dám đánh nhau với trưởng ban nhạc Hip Hop, mình sợ chết khiếp!!!”.
“Cái gì!!!”
“Đừng dọa mình nữa…”.
Tôi lắc hai vai Bảo Nhi: “Cậu nói hắn là Bùi Kỷ Trung? Trưởng ban nhạc Hip Hop? Sao cậu không nói sớm?”.
“Lúc nãy mình kéo áo cậu hoài đấy thôi, thế mà cậu chẳng để ý mình nói gì.”
“Vậy cậu phải nói lớn lên chứ, lúc đó mình tức quá, nhưng cậu có nhầm không đấy?”
“Không nhầm đâu, chính là Bùi Kỷ Trung! Mình thấy hình cậu ta trên mạng rồi, nhưng xem ra còn đẹp hơn trong hình!” Bảo Nhi nói có vẻ rất chắc chắn.
Nhỏ nói tiếp: “Nghe bọn chúng kháo nhau rằng, mặc dù trong trường có nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng đến giờ cậu ta vẫn chưa có bạn gái, bởi vì cậu ta là người theo chủ nghĩa đàn ông mẫu mực, rất khắt khe với phụ nữ! Cậu vừa làm cậu ta mất mặt đấy!”.
“Thì sao nào?” Tôi ưỡn ngực làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng thực sự đã hơi run. Cậu ta… liệu cậu ta có tìm tôi trả thù không?
“Xem, mặt cậu tái kìa, chắc là sợ chết khiếp rồi chứ gì? Dám mắng trưởng ban nhạc Hip Hop!”.
“Đâu có? Mình mà sợ hắn sao!!”.
“Được rồi cậu không sợ, đến lúc cậu ta tìm cậu trả thì, cậu đừng lôi mình vào đấy. Khó khăn lắm mình mới thi đậu vào trường Thừa Nguyên, mình không muốn gặp rắc rối!”.
“Cái gì? Cậu dọa mình đấy à, có phải mình đã gây ra chuyện lớn không? Mình cũng đây muốn phiền phức gì!”.
Tôi hơi bực dọc vì những lời của Bảo Nhi.
“Vậy làm thế nào? Mắng thì cũng mắng rồi! Mình thấy cứ làm lớn chuyện luôn, lấy độc trị độc vậy, chỉ còn con đường đó thôi, nếu cậu xin lỗi thì thua trắng tay! Cậu ta chẳng cho cậu cơ hội chuộc tội đâu!!!”
“Xem ra chỉ đành như vậy! Hơn nữa cậu ta học ở trường Thuận Kim, chắc mình với cậu ta cũng chẳng gặp nhau nữa! Nếu tình cờ gặp trên đường, mình tránh mặt là được!!!”.
“Được rồi, cậu muốn làm gì cũng được, chúng ta có quay lại chỗ biểu diễn không? Tiết mục của Triết Dân sắp bắt đầu rồi!” Thôi thì quay lại xem biểu diễn. Không nên để chuyện nhỏ như thế nào làm hỏng việc lớn, nghĩ vậy chúng tôi quay trở lại hội trường.
Hội trường rất ồn áo. Có quá nhiều người đến cổ vũ! Tôi và Bảo Nhi cố chen vào biển người, sau một hồi chen lấn, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được chỗ đứng.
“Đến lượt ai biểu diễn? Tại sao mọi người phấn khích thế?” Tôi nói như quát vào tai Bảo Nhi.
Trong này ồn quá, chúng tôi phải nói chuyện lớn tiếng như vậy.
“Mình cũng không biết, để mình hỏi thử!”.
“Bạn ơi, cho hỏi, đến lượt ai biểu diễn vậy, sao mọi người phấn khích thế? Tiết mục của Tống Triết Dân chưa bắt đầu mà!”. Bảo Nhi hỏi người bên cạnh.
“Nghe nói là ban nhạc Hip Hop của trường bên cạnh, tất cả đều đẹp trai!”.
Cái gì?! Thì ra là ban nhạc Hip Hop cũng tham gia biểu diễn!!
“Để mình xem thử…” Tôi kiễng chân, cố nhìn lên sân khấu.
Nếu không nhìn thấy thì đã sao, nhưng tôi vừa nhìn đã giật thót tim: thì ra người đang biểu diễn trên sân khấu chính là người đã cãi nhai với tôi lúc nãy!!
Lúc này cậu ta đang hát trên sân khấu, bọn con gái ở dưới sân khấu thì cứ hò hét khàn cả giọng.
Cậu ta… cậu ta được mến mộ thế sao?!
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tôi nói với mình. Nhất định phải bình tĩnh.
Đúng vậy, tôi vừa gây gổ với anh chàng đẹp trai này.
Nhưng dẫu thế nào tôi cũng không định quen cậu ta, thế thì sợ quái gì!!
Sau này chỉ cần tránh xa cậu ta là được!!
Tôi hờ hững nhìn Bùi Kỷ Trung, thừa nhận cậu ta hát rất hay, lại rất đẹp trai, nhưng tính cách thì kém quá, chẳng có phong độ tí nào, so với Triết Dân của tôi, còn thua xa. Cậu ta chẳng làm tôi rung động chút nào.
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.