Chương 10: Lỡ một chuyến xe
Baby Hip - Hop
20/08/2014
Khi tỉnh dậy, tôi nghe mùi thuốc sát trùng.
Cố gắng lắm mới mở mắt ra. Tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện.
“Y Nghiên, con tỉnh rồi, con làm bố mẹ lo quá.”
“Mẹ, con làm sao thế, sao lại nằm ở đây?”
“Con thấy thế nào? Có đỡ hơn không?”
“Y Nghiên.” Là tiếng nói của Bảo Nhi. Sao Bảo Nhi cũng đến.
“Y Nghiên, cậu có nhớ chiều hôm đó chúng mình đi xem Kỷ Trung biểu diễn không? Trên đường đi, cậu lo lắng quá nên bị xe mô tô đụng phải.”
Buổi chiều? Đi xem Kỷ Trung biểu diễn? Tôi nhớ rồi.
“Còn Kỷ Trung thì sao?” Tôi vội nắm tay Bảo Nhi hỏi.
“Y Nghiên, có phải cậu hơi khác không?” Bảo Nhi chỉ bố mẹ tôi.
Tôi biết nó muốn nói bố mẹ tôi ở đây, nói không tiện.
“Bố mẹ, con khát rồi, muốn uống nước, bố mẹ rót nước cho con được không?”
Thế là bố mẹ tôi ra ngoài.
“Cậu nói đi, Kỷ Trung đâu?”
“Mình cũng không biết Kỷ Trung đang ở đâu, chỉ biết chiều hôm đó chúng mình không xem Kỷ Trung biểu diễn được. Cậu bị thương, mình đưa cậu đến bệnh viện, rồi chẳng nghe được tin tức gì nữa.”
“Ôi, sao lại như thế này.” Tôi gõ mạnh vào đầu mình.
Tiêu rồi, tôi đạ gọi diện thoại bảo Kim Tại Vũ sẽ xem Kỷ Trung biểu diễn. Tôi nhất định phải giải thích rõ ràng với anh ấy. Kết quả là tôi lỡ hẹn.
“Cậu đừng gõ nữa, mau gọi điện thoại đi.”
Bảo Nhi nhắc tôi, gõ có ích gì. Gọi điện thoại cho Kỷ Trung còn hay hơn.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Làm sao đây? Lại khóa máy.
Tôi nhìn Bảo Nhi: “Hay là tìm Tại Vũ.”
“Tại Vũ, tôi đây.”
“Ồ, là cậu đấy à, tôi cũng đang tìm cậu đây.”
“Chuyện gì?” Tôi hơi nghi hoặc, tôi cảm thấy Tại Vũ có vẻ rất lạ.
“Gặp mặt rồi nói. Cậu đang ở đâu?”
“Ở bệnh viện.”
“Hả? Sao lại ở bệnh viện?” Hình như Tại Vũ hít một hơi.
“Chúng ta gặp rồi nói.”
Bảo Nhi lại tìm cớ để bố mẹ tôi ra ngoài.
Tôi nôn nao chờ Tại Vũ đến. Tôi rất căng thẳng hệt như đang chờ nghe tuyên bố một kết quả nào đó.
Một lát sau, Kim Tại Vũ đến.
“Cậu nói cho tôi biết trước, Bùi Kỷ Trung đang ở đâu?” Vừa thấy Tại Vũ, tôi liền hỏi.
“Anh ấy đang ngồi trên chuyến bay đi Mỹ rồi.” Kim Tại Vũ nhìn tôi nói.
Tôi điếng người đến nỗi chẳng nói được câu gì.
“Trước buổi biểu diễn, tôi nói với anh ấy cậu nhất định sẽ đến xem buổi diễn, vả lại sẽ giải thích hiểu lầm. Nhưng cuối cùng cậu không đến. Chúng tôi cũng tưởng cậu đã đổi ý, vẫn muốn ở bên cạnh Tống Triết Dân.”
“Vậy tại sao anh ấy lại đi Mỹ?”
“Đến chiều hôm đó tôi mới biết, anh ấy đi Mỹ vì bố mẹ anh ấy đã sắp xếp trước.”
“Tại sao?” Tôi thắc mắc.
“Kỷ Trung đã nói với bố mẹ anh ấy, ban nhạc Hip Hop phải nổi tiếng. Nhưng họ không đồng ý, họ mở mấy công ty lớn ở Mỹ, họ muốn Kỷ Trung đến Mỹ học tiếp, sau đó quản lý sự nghiệp cho gia đình.”
“Vậy có liên quan gì đến cuộc thi năm nay?” Tôi hỏi.
“Cậu cũng biết Kỷ Trung rất cố chấp, sau nhiều lần tranh cãi với gia đình, họ phải chấp nhận để anh ấy ở lại Hàn Quốc, nhưng phải có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tôi vội hỏi.
“Họ nói, nếu lần này ban nhạc Hip Hop có thể giành được giải quán quân, họ sẽ đồng ý để Kỷ Trung theo đuổi âm nhạc nhưng ngược lại, nếu Kỷ Trung thua, anh ấy phải đến Mỹ với bố mẹ.”
Nghe đến đây, tôi toát mồ hôi lạnh.
Thì ra khi Ái Sa gặp tôi, nó không nói đến điều này, chỉ bảo nếu Bùi Kỷ Trung thua, anh ấy phải đến Mỹ sống với bố mẹ.
“Có nghĩa là Bùi Kỷ Trung đã lên máy bay cùng đi Mỹ với bố mẹ anh ấy rồi?”
“Đúng vậy.” Tại Vũ gật đầu.
“Không thể nào. Anh ấy vẫn chưa thi học kỳ mà?” Tôi cảm thấy điều đó không thể xảy ra, bởi vì kỳ thi vẫn chưa kết thúc, anh ấy không thể bỏ đi như thế.
Kim Tại Vũ mỉm cười: “Tôi rất lấy làm lạ sao cậu lại quan tâm đến điều này. Cậu nghĩ thử xem, họ có tiền, họ đâu cần thi thố hay bằng cấp gì, cho nên khi Kỷ Trung đột nhiên tuyên bố phải học hành chăm chỉ, bọn tôi đều cười, bởi vì trước đó trong từ điển của Bùi Kỷ Trung không có chúng. Chúng tôi tưởng rằng anh ấy chỉ nói đùa. Sau này mới biết, thì ra là cậu, anh ấy mới cố gắng học tập để tranh đua với Tống Triết Dân. Nói thực, từ sau khi quen biết cậu, anh ấy thay đổi rất nhiều.”
Kim Tại Vũ vẫn mỉm cười khi nói đến những chuyện này. Nhưng tôi vừa nghe vừa chảy nước mắt.
Tôi đã hại Kỷ Trung rồi. Tôi không ngờ sự việc lại ra nông nổi này. Vì tôi, Bùi Kỷ Trung đã thay đổi thói quen công tử bột, bắt đầu quyết tâm học hành.
Bùi Kỷ Trung đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, nhưng tôi không hề hiểu được, cũng chẳng cảm kích, lại còn mỉa mai, thậm chí, thậm chí còn bán đứng anh ấy trong lúc quan trọng nhất.
Tôi đau khổ.
Tôi khíc không thành tiếng, chẳng nói lời nào.
Kim Tại Vũ đưa tôi mảnh khăn giấy.
“Thì ra cậu vẫn còn lo cho Kỷ Trung, tại sao trước đây không nói cho anh ấy biết?”
“Bây giờ Kỷ Trung ở đâu? Tôi có cơ hội cứu vãn không? Nói đi, Tại Vũ.” Tôi nắm chặt tay Tại Vũ: “Hãy cho tôi biết còn hy vọng không, tôi nợ anh ấy quá nhiều rồi, chỉ cần còn một chút cơ hội tôi cũng phải giành cho bằng được.”
Tại Vũ chỉ nhìn tôi, sau đó khẽ lắc đầu: “Anh ấy đi Mỹ rồi, họ sẽ không cho anh ấy trở lại Hàn Quốc đâu.”
Từ hôm đó trở đi, tôi chẳng còn gặp Bùi Kỷ Trung nữa. Cho đến một buổi chiều, tôi chợt nhận được một mẩu tin.
Nội dung mẩu tin là: “Thật ra anh thấy không cần thiết nhắn tin nữa, nhưng anh không kìm được lòng mình. Anh chỉ muốn nói với em, anh đang ở Mỹ. Cuối cùng điều anh muốn nói là TẠM BIỆT.”
Tôi cũng không biết chiều hôm đó tôi thẫn thờ dạo bước đến bao lâu, tôi chỉ nghĩ một chuyện, từ nay về sau tôi không còn gặp anh ấy nữa, còn tôi, tôi có quá nhiều lời để nói với anh.
Sao anh ấy có thể bỏ tôi ra đi như thế.
Có một chiếc xe buýt đi ngang qua, nhiều người đi ngang qua tôi, còn tôi thì rơi nước mắt.
Người ta nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, cứ để cho họ nhìn, dù sao cũng chẳng ai để ý đến tôi.
Nghĩ đến Bùi Kỷ Trung bây giờ đã biến mất khỏi Hàn Quốc, nước mắt tôi rơi lã chã.
Chiều hôm đó tôi khóc rất lâu.
Dần dần, màn đêm buông xuống. Mọi người trên đường hình như đều có đích đến, họ biết sẽ làm chuyện gì, chỉ có tôi cứ thẫn thờ đứng đó.
Tôi chẳng muốn về nhà, nhưng cũng chẳng biết đi đâu.
Tôi lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho chị Phác Tuệ. Tôi nghĩ lúc này chí có chị Phác Tuệ hiểu tôi nhất.
“Chị Phác Tuệ.” Tôi vừa cất tiếng đã rơi nước mắt.
“Y Nghiên, em đang ở đâu, chị đang muốn tìm em đây. Tối nay có rảnh không? Chị mời em ăn cơm.” Chị Phác Tuệ nói.
“Em đang ở ngoài, tại sao mời em ăn cơm?”
“Bởi vì chị sắp đi Mỹ rồi, chị được một trường đại học ở Mỹ nhận vào, vừa mới có thông báo đây. Cho nên trước khi đi chị muốn mời em ăn cơm.” Chị Phác Tuệ hớn hở nói.
“Sao cả chị cũng muốn đi Mỹ sao?” Lòng tôi chùn xuống.
“Tin tốt lành phải không? Chị mong đã lâu lắm rồi.”
Nhưng tôi chẳng vui tí nào, Kỷ Trung đã đi Mỹ, chị Phác Tuệ cũng đi Mỹ, những người tôi thương yêu đều đi Mỹ, tôi còn ở lại Hàn Quốc làm gì? Cuối cùng tôi khóc òa lên.
Tại sao sự việc lại trở nên như thế? Tổi chẳng hề nghe chị Phác Tuệ nói gì nữa.
Tôi thấy lòng mình ngày càng nặng nề.
Mùa đông đến.
Không biết tôi phải trải qua mùa đông lạnh giá năm nay như thế nào.
Tôi biết năm nay trời sẽ rất lạnh, tôi phải ở trong nhà.
Bảo Nhi đến nhà tìm tôi mấy lần, tôi cũng chẳng đi chơi với nhỏ, bởi tôi biết, dù có đi ra ngoài cũng chẳng còn người bạn thân thiết nào nữa.
Tôi trở nên trầm mặt, trước đây tôi không như thế, khi còn Bùi Kỷ Trung, ngày nào chúng tôi cũng đấu khẩu, bây giờ anh đã đi Mỹ rồi, tôi ngồi bó gối bên cửa sổ nhìn tuyết rơi, thấy lòng mình thật trống trải.
Tôi cứ ngồi, nhớ lại những chuyện lúc trước.
Cuối cùng năm mới đã đến, hoa tuyết bay tả tơi ngoài trời.
Bùi Kỷ Trung, anh có khỏe không?
Bùi Kỷ Trung, chúng ta có gặp lại nhau không?
HẾT
Cố gắng lắm mới mở mắt ra. Tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện.
“Y Nghiên, con tỉnh rồi, con làm bố mẹ lo quá.”
“Mẹ, con làm sao thế, sao lại nằm ở đây?”
“Con thấy thế nào? Có đỡ hơn không?”
“Y Nghiên.” Là tiếng nói của Bảo Nhi. Sao Bảo Nhi cũng đến.
“Y Nghiên, cậu có nhớ chiều hôm đó chúng mình đi xem Kỷ Trung biểu diễn không? Trên đường đi, cậu lo lắng quá nên bị xe mô tô đụng phải.”
Buổi chiều? Đi xem Kỷ Trung biểu diễn? Tôi nhớ rồi.
“Còn Kỷ Trung thì sao?” Tôi vội nắm tay Bảo Nhi hỏi.
“Y Nghiên, có phải cậu hơi khác không?” Bảo Nhi chỉ bố mẹ tôi.
Tôi biết nó muốn nói bố mẹ tôi ở đây, nói không tiện.
“Bố mẹ, con khát rồi, muốn uống nước, bố mẹ rót nước cho con được không?”
Thế là bố mẹ tôi ra ngoài.
“Cậu nói đi, Kỷ Trung đâu?”
“Mình cũng không biết Kỷ Trung đang ở đâu, chỉ biết chiều hôm đó chúng mình không xem Kỷ Trung biểu diễn được. Cậu bị thương, mình đưa cậu đến bệnh viện, rồi chẳng nghe được tin tức gì nữa.”
“Ôi, sao lại như thế này.” Tôi gõ mạnh vào đầu mình.
Tiêu rồi, tôi đạ gọi diện thoại bảo Kim Tại Vũ sẽ xem Kỷ Trung biểu diễn. Tôi nhất định phải giải thích rõ ràng với anh ấy. Kết quả là tôi lỡ hẹn.
“Cậu đừng gõ nữa, mau gọi điện thoại đi.”
Bảo Nhi nhắc tôi, gõ có ích gì. Gọi điện thoại cho Kỷ Trung còn hay hơn.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Làm sao đây? Lại khóa máy.
Tôi nhìn Bảo Nhi: “Hay là tìm Tại Vũ.”
“Tại Vũ, tôi đây.”
“Ồ, là cậu đấy à, tôi cũng đang tìm cậu đây.”
“Chuyện gì?” Tôi hơi nghi hoặc, tôi cảm thấy Tại Vũ có vẻ rất lạ.
“Gặp mặt rồi nói. Cậu đang ở đâu?”
“Ở bệnh viện.”
“Hả? Sao lại ở bệnh viện?” Hình như Tại Vũ hít một hơi.
“Chúng ta gặp rồi nói.”
Bảo Nhi lại tìm cớ để bố mẹ tôi ra ngoài.
Tôi nôn nao chờ Tại Vũ đến. Tôi rất căng thẳng hệt như đang chờ nghe tuyên bố một kết quả nào đó.
Một lát sau, Kim Tại Vũ đến.
“Cậu nói cho tôi biết trước, Bùi Kỷ Trung đang ở đâu?” Vừa thấy Tại Vũ, tôi liền hỏi.
“Anh ấy đang ngồi trên chuyến bay đi Mỹ rồi.” Kim Tại Vũ nhìn tôi nói.
Tôi điếng người đến nỗi chẳng nói được câu gì.
“Trước buổi biểu diễn, tôi nói với anh ấy cậu nhất định sẽ đến xem buổi diễn, vả lại sẽ giải thích hiểu lầm. Nhưng cuối cùng cậu không đến. Chúng tôi cũng tưởng cậu đã đổi ý, vẫn muốn ở bên cạnh Tống Triết Dân.”
“Vậy tại sao anh ấy lại đi Mỹ?”
“Đến chiều hôm đó tôi mới biết, anh ấy đi Mỹ vì bố mẹ anh ấy đã sắp xếp trước.”
“Tại sao?” Tôi thắc mắc.
“Kỷ Trung đã nói với bố mẹ anh ấy, ban nhạc Hip Hop phải nổi tiếng. Nhưng họ không đồng ý, họ mở mấy công ty lớn ở Mỹ, họ muốn Kỷ Trung đến Mỹ học tiếp, sau đó quản lý sự nghiệp cho gia đình.”
“Vậy có liên quan gì đến cuộc thi năm nay?” Tôi hỏi.
“Cậu cũng biết Kỷ Trung rất cố chấp, sau nhiều lần tranh cãi với gia đình, họ phải chấp nhận để anh ấy ở lại Hàn Quốc, nhưng phải có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tôi vội hỏi.
“Họ nói, nếu lần này ban nhạc Hip Hop có thể giành được giải quán quân, họ sẽ đồng ý để Kỷ Trung theo đuổi âm nhạc nhưng ngược lại, nếu Kỷ Trung thua, anh ấy phải đến Mỹ với bố mẹ.”
Nghe đến đây, tôi toát mồ hôi lạnh.
Thì ra khi Ái Sa gặp tôi, nó không nói đến điều này, chỉ bảo nếu Bùi Kỷ Trung thua, anh ấy phải đến Mỹ sống với bố mẹ.
“Có nghĩa là Bùi Kỷ Trung đã lên máy bay cùng đi Mỹ với bố mẹ anh ấy rồi?”
“Đúng vậy.” Tại Vũ gật đầu.
“Không thể nào. Anh ấy vẫn chưa thi học kỳ mà?” Tôi cảm thấy điều đó không thể xảy ra, bởi vì kỳ thi vẫn chưa kết thúc, anh ấy không thể bỏ đi như thế.
Kim Tại Vũ mỉm cười: “Tôi rất lấy làm lạ sao cậu lại quan tâm đến điều này. Cậu nghĩ thử xem, họ có tiền, họ đâu cần thi thố hay bằng cấp gì, cho nên khi Kỷ Trung đột nhiên tuyên bố phải học hành chăm chỉ, bọn tôi đều cười, bởi vì trước đó trong từ điển của Bùi Kỷ Trung không có chúng. Chúng tôi tưởng rằng anh ấy chỉ nói đùa. Sau này mới biết, thì ra là cậu, anh ấy mới cố gắng học tập để tranh đua với Tống Triết Dân. Nói thực, từ sau khi quen biết cậu, anh ấy thay đổi rất nhiều.”
Kim Tại Vũ vẫn mỉm cười khi nói đến những chuyện này. Nhưng tôi vừa nghe vừa chảy nước mắt.
Tôi đã hại Kỷ Trung rồi. Tôi không ngờ sự việc lại ra nông nổi này. Vì tôi, Bùi Kỷ Trung đã thay đổi thói quen công tử bột, bắt đầu quyết tâm học hành.
Bùi Kỷ Trung đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, nhưng tôi không hề hiểu được, cũng chẳng cảm kích, lại còn mỉa mai, thậm chí, thậm chí còn bán đứng anh ấy trong lúc quan trọng nhất.
Tôi đau khổ.
Tôi khíc không thành tiếng, chẳng nói lời nào.
Kim Tại Vũ đưa tôi mảnh khăn giấy.
“Thì ra cậu vẫn còn lo cho Kỷ Trung, tại sao trước đây không nói cho anh ấy biết?”
“Bây giờ Kỷ Trung ở đâu? Tôi có cơ hội cứu vãn không? Nói đi, Tại Vũ.” Tôi nắm chặt tay Tại Vũ: “Hãy cho tôi biết còn hy vọng không, tôi nợ anh ấy quá nhiều rồi, chỉ cần còn một chút cơ hội tôi cũng phải giành cho bằng được.”
Tại Vũ chỉ nhìn tôi, sau đó khẽ lắc đầu: “Anh ấy đi Mỹ rồi, họ sẽ không cho anh ấy trở lại Hàn Quốc đâu.”
Từ hôm đó trở đi, tôi chẳng còn gặp Bùi Kỷ Trung nữa. Cho đến một buổi chiều, tôi chợt nhận được một mẩu tin.
Nội dung mẩu tin là: “Thật ra anh thấy không cần thiết nhắn tin nữa, nhưng anh không kìm được lòng mình. Anh chỉ muốn nói với em, anh đang ở Mỹ. Cuối cùng điều anh muốn nói là TẠM BIỆT.”
Tôi cũng không biết chiều hôm đó tôi thẫn thờ dạo bước đến bao lâu, tôi chỉ nghĩ một chuyện, từ nay về sau tôi không còn gặp anh ấy nữa, còn tôi, tôi có quá nhiều lời để nói với anh.
Sao anh ấy có thể bỏ tôi ra đi như thế.
Có một chiếc xe buýt đi ngang qua, nhiều người đi ngang qua tôi, còn tôi thì rơi nước mắt.
Người ta nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, cứ để cho họ nhìn, dù sao cũng chẳng ai để ý đến tôi.
Nghĩ đến Bùi Kỷ Trung bây giờ đã biến mất khỏi Hàn Quốc, nước mắt tôi rơi lã chã.
Chiều hôm đó tôi khóc rất lâu.
Dần dần, màn đêm buông xuống. Mọi người trên đường hình như đều có đích đến, họ biết sẽ làm chuyện gì, chỉ có tôi cứ thẫn thờ đứng đó.
Tôi chẳng muốn về nhà, nhưng cũng chẳng biết đi đâu.
Tôi lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho chị Phác Tuệ. Tôi nghĩ lúc này chí có chị Phác Tuệ hiểu tôi nhất.
“Chị Phác Tuệ.” Tôi vừa cất tiếng đã rơi nước mắt.
“Y Nghiên, em đang ở đâu, chị đang muốn tìm em đây. Tối nay có rảnh không? Chị mời em ăn cơm.” Chị Phác Tuệ nói.
“Em đang ở ngoài, tại sao mời em ăn cơm?”
“Bởi vì chị sắp đi Mỹ rồi, chị được một trường đại học ở Mỹ nhận vào, vừa mới có thông báo đây. Cho nên trước khi đi chị muốn mời em ăn cơm.” Chị Phác Tuệ hớn hở nói.
“Sao cả chị cũng muốn đi Mỹ sao?” Lòng tôi chùn xuống.
“Tin tốt lành phải không? Chị mong đã lâu lắm rồi.”
Nhưng tôi chẳng vui tí nào, Kỷ Trung đã đi Mỹ, chị Phác Tuệ cũng đi Mỹ, những người tôi thương yêu đều đi Mỹ, tôi còn ở lại Hàn Quốc làm gì? Cuối cùng tôi khóc òa lên.
Tại sao sự việc lại trở nên như thế? Tổi chẳng hề nghe chị Phác Tuệ nói gì nữa.
Tôi thấy lòng mình ngày càng nặng nề.
Mùa đông đến.
Không biết tôi phải trải qua mùa đông lạnh giá năm nay như thế nào.
Tôi biết năm nay trời sẽ rất lạnh, tôi phải ở trong nhà.
Bảo Nhi đến nhà tìm tôi mấy lần, tôi cũng chẳng đi chơi với nhỏ, bởi tôi biết, dù có đi ra ngoài cũng chẳng còn người bạn thân thiết nào nữa.
Tôi trở nên trầm mặt, trước đây tôi không như thế, khi còn Bùi Kỷ Trung, ngày nào chúng tôi cũng đấu khẩu, bây giờ anh đã đi Mỹ rồi, tôi ngồi bó gối bên cửa sổ nhìn tuyết rơi, thấy lòng mình thật trống trải.
Tôi cứ ngồi, nhớ lại những chuyện lúc trước.
Cuối cùng năm mới đã đến, hoa tuyết bay tả tơi ngoài trời.
Bùi Kỷ Trung, anh có khỏe không?
Bùi Kỷ Trung, chúng ta có gặp lại nhau không?
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.