Chương 10: “Anh hùng” cứu “mĩ nhân”
Tử Bình
20/11/2013
Chiều hôm đó
Hai chúng tôi đứng trước quán café, nghe nói là nơi này Trịnh Duy và Tôn Diệp dã từng đến, Trịnh Duy chỉnh lại trang phục cho tôi, còn không ngừng nhắc nhở
- Sao hả? Có nhớ chưa?
Tôi gật đầu muốn gãy cổ, lặp lại
- Nhớ! Nhớ rất kĩ, không sót một chữ!
- Tốt lắm! Trịnh Duy mỉm cười hài lòng, sau đó xem đồng hồ
- Sắp tới giờ rồi đó, cô vào trong đợi đi!
- Tôn Diệp có đến thật không? – Tôi ái ngại hỏi
- Chắc chắn! – Trịnh Duy nói chắc nịch, sau đó đẩy tôi vào bên trong. Tôi nói với ra
- Vậy…..vậy còn anh?
- Tôi có việc khác rồi! Thể hiện cho tốt đi!
Nói xong Trịnh Duy cũng biến luôn. Để lại một mình tôi trơ trọi trong quán café
Haizzz! Sao tôi lại khổ như vậy chứ? Chỉ kí có hai chữ, không ngờ lại phải làm bao nhiêu việc để chuộc lỗi.
Theo như kế hoạch của Trịnh Duy, tôi gọi điện hẹn Tôn Diệp đến quán café này. Sau đó đúng như kịch bản, nói những lời mủi lòng, khiến cô ta phải rút lại hợp đồng.
Chuyện này không chỉ phụ thuộc vào tình cảm của Tôn Diệp đối với Trịnh Duy mà còn nhờ khả năng diễn của tôi nữa. Làm sao khiến cho Tôn Diệp từ hận trở lại yêu.
Haizzz, những chuyện “lừa tình” như vậy, sao lại bắt kẻ chưa có mối tình vắt vai nào như tôi đi làm chứ??
Tôi than thở một hồi, lại liếc mắt lên đồng hồ.
Đã đến giờ hẹn rồi mà vẫn chưa thấy Tôn Diệp xuất hiện. Có khi nào là Trịnh Duy quá cao ngạo, quá tự tin vào tình cảm mà Tôn Diệp dành cho mình?
Tôi vừa nghĩ thế đã thấy Tôn Diệp mặc bộ đồ màu trắng, thướt tha bước tới.
Tôi vui mừng vẫy tay. Những lời nói của Trịnh Duy bất chợt hiện lên: “không được để cô ta thấy cô quá vui mừng, hãy điềm đạm, giữ thái độ đau thương một chút”
Tôi liền lập tức chuyển qua thái độ “điềm đạm”, “đau thương” chào đón Tôn Diệp
- Tôn Diệp! Bên này!
Cô ta lạnh lùng bước đến chỗ tôi. Dáng điệu vô cùng cao ngạo
- Tôi rất vội! Anh có gì có thể nói luôn! – Tôn Diệp không ngồi xuống ghế, đứng trước mặt tôi nói chuyện. Tôi gượng gạo
- Em không thể…..dành chút thời gian cho anh sao? Ngay cả ngồi xuống nói vài câu cũng không thể?
Giọng nói của tôi uyển chuyển, khiến cho Tôn Diệp cứng rắn như vậy cũng ít nhiều động lòng, kéo ghế ngồi xuống.
- Đến bây giờ anh mới nói những lời này, không thấy đã quá muộn rồi sao?
Tôi làm bộ đau lòng, tổn thương nhìn Tôn Diệp
- Phải! Anh biết, tất cả là lỗi của anh. Không thể trái lại gia đình, là anh không tốt , anh đã phụ em!
- Đừng nói nữa! – Tôn Diệp bắt đầu có dấu hiệu lay chuyển, không còn lạnh lùng như ban đầu
Tôi tiếp tục đưa đẩy
- Anh muốn hẹn em ra đây, là có một chuyện muốn nói!
Tôi vừa nói như vậy, Tôn Diệp liền đổi qua thái độ ban đầu, nhìn tôi cười
- Khỏi! Anh gọi tôi ra đây, tôi đã sớm biết anh muốn nói gì!
- Không! Em đã hiểu nhầm rồi!- Tôi đáp
- Vậy sao? Không phải chuyện hợp đồng sao? Tôi còn không hiểu anh nữa à?
Ha Ha Ha! Tôn Diệp thật thông minh. Liền nghĩ ngay đến việc này. Chỉ có điều, cái đầu Trịnh Duy lại hơn một bậc. Hắn đã dặn kĩ tôi tuyệt không được nhắc đến hợp đồng. Nếu không tất cả sẽ đổ bể.
Tôi thấy đúng như kịch bản, bèn sung sướng diễn tiếp
- Em đã hiểu nhầm rồi! Anh là muốn….muốn….muốn…….
Tôi đọc đến đoạn này thì vấp đĩa, không phải vì quên kịch bản, mà trong kịch bản đến phần này, tôi sẽ vừa nói, vừa rút chiếc nhẫn kỉ niệm ra khiến Tôn Diệp cảm động. Không ngờ ….đến lúc này thì không thấy nhẫn đâu nữa. Tôi hốt hoảng lục tìm các túi, khiến Tôn Diệp nhìn tôi như kẻ…thần kinh.
Dường như không chờ đợi được nữa, Tôn Diệp kéo túi xách đứng dậy
- Tôi có việc phải đi rồi! Chào!
Cô vừa quay lưng đi thì tôi tìm thấy chiếc nhẫn dưới sàn. Tôi suýt reo lên
- Tôn Diệp! Khoan đã!
Tôi chạy đến trước mặt Tôn Diệp, tiếp tục đoạn hội thoại dang dở
- Anh…..anh có thứ này muốn trả cho em!
Vừa nói tôi vừa nhẹ nhàng đưa chiếc nhẫn, Tôn Diệp khựng lại, thấy vật kỉ niệm đã lập tức bị khuất phục
Chầm chậm cầm chiếc nhẫn trong tay tôi
- Tôn Diệp! Đây là thứ anh luôn mang theo. Chỉ cần có nó bên cạnh, anh sẽ có cảm giác như có em bên cạnh. Nhưng nếu anh cứ cố giữ nó lại, thì anh đã quá ích kỉ. Anh không thể giữ em mãi mãi bên mình. Đừng bao giờ tha thứ cho một kẻ như anh!
Tôn Diệp cảm động không ngừng, long lanh nhìn tôi
- Anh…..anh vẫn giữ thứ này?
- Anh chưa bao giờ rời khỏi nó! - Tôi khẳng định – cả những kỉ niệm về em, anh không bao giờ quên, dưới gốc cây này, những lời hẹn ước của hai chúng ta!
Tôi vừa nói vừa hướng về cây đại thụ ngoài quán café
Tôn Diệp vẫn long lanh nhìn tôi
- Bóng cây ư?
Tôi chầm chậm gật đầu. Cảm thấy đoạn diễn này thật quá xuất thần. Ai xem thấy cũng phải cảm động.
Thật không ngờ, người đáng ra nên bị vở kịch làm cho cảm động thì lại đang nhìn tôi khó coi.
- Hôm đó chúng ta nói chuyện trong nhà, lấy đâu ra bóng cây?
- Chuyện ….chuyện …này….
Không hay rồi! Phần này nằm ngoài kịch bản, tôi bỗng chốc ấp úng như đĩa xước
- Anh vốn không nhớ!
Tôn Diệp đau lòng nhìn tôi, sau đó vụt chạy ra ngoài.
Tôi…tôi không biết phải làm thế nào nữa. Vở kịch hoàn hảo như vậy, ai dè lại hỏng ngay phút cuối. Dày mặt diễn kịch cả buổi trời, cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.
Tôn Diệp ơi Tôn Diệp, trí nhớ của cô….có phải quá tốt không? Chi tiết đó mà cũng nhớ dai. Xem ra, tình cảm của cô với Trịnh Duy là rất sâu nặng.
Tôi chán nản rời khỏi quán, đi bộ theo hướng Tôn Diệp vừa chạy mất. Tạm thời không muốn thông báo tin xấu cho Trịnh Duy. Khi tôi đi đến đường lớn, vừa định bắt xe thì bị một thứ tạp âm làm cho dừng bước
- Các…..các người muốn gì?
Tôn Diệp! Đây rõ ràng là giọng Tôn Diệp. Cô ta vẫn chưa đi sao?
Tôi liền tò mò quay ngược lại, hướng về phía phát ra tiếng nói. Vừa đến đầu ngõ, tôi bắt gặp Tôn Diệp đang bị bao vây bởi một đám côn đồ, mặt mày bặm trợn, quanh mình đầy hình xăm sừng sọ. Khiến tôi nhìn thôi cũng thấy sợ
Hai tiếng nói trong tôi đồng loạt vang lên
- Đi thôi! Đi thôi! Đừng có dây vào bọn họ.
- Tôn Diệp! Tôn Diệp thì sao?
Tôi còn chưa biết nên nghe theo luồng suy nghĩ nào thì đã giật nảy mình bởi tiếng quát
- Thằng nhãi kia? Muốn gì hả?
Tất cả bọn họ lập tức nhìn sang tôi. Tôn Diệp cũng theo phản ứng nhìn lại. Tôi bỗng chốc cảm thấy nguy hiểm dâng cao đến báo động đỏ.
- Hơ..tôi….tôi…..lạc đường thôi mà! Mọi …mọi người đừng bận tâm!
- Biến đi!
Tay hình xăm loang lổ tỏ vẻ mất hứng, sau đó tiếp tục trêu ghẹo Tôn Diệp. Tôi vẫn đứng đơ tại chỗ. Tôi thấy ánh mắt thất vọng của Tôn Diệp. Lại nghe thấy tiếng nói chính nghĩa trong tim đang ghào thét. Nhưng….nhưng….người ta đâu thể đánh nhau bằng chính nghĩa chứ? Tôi…tôi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà!
Nhưng khi nghe thấy Tôn Diệp bắt đầu la lên, thì tôi không chịu được nữa. Cứu người thì không thể suy tính trước sau. Cho dù có đôi chút không hài lòng với Tôn Diệp, nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc cô ta.
Và thế là…
- Dừng tay lại!!!
Tiếng hét của tôi khiến xung quanh tĩnh lại vài chục giây. Tên hình xăm lúc nãy hất hàm nhìn tôi. Tôi thu nắm tay lại, thét
- Mau thả cô ấy ra!
- Trịnh Duy! – Tôi thấy Tôn Diệp gọi tên tôi, hai mắt long lanh
Cảm giác làm người hùng, quả thật, có đôi chút phấn khích. Nhưng tôi chưa kịp tận hưởng cảm giác này, đã thấy mấy tên côn đồ lao tới chỗ tôi.
Trong vòng chưa tới 30 giây đã đá tôi lăn quay ra đất. Năm sáu tên côn đồ xúm lại đánh tập thể.
Nhưng…..nhưng không hiểu sao bọn họ đánh rất nhiệt tình, mà tôi lại chẳng hề có cảm giác đau! Chẳng lẽ người Trịnh Duy làm bằng….thép??
Tôi mở mắt, thấy….thấy bọn họ giống như đang thọc lét tôi thì hơn. Bên ngoài giống như đang đấm đá nhưng toàn nện xuống đất. Tôi tuyệt nhiên không có chút thương tích nào. Chỉ có vài vết xước lúc bị ngã.
Tôi thấy Tôn Diệp sợ hãi gọi tên tôi
- Trịnh Duy! Các người mau dừng tay! Anh ấy chết mất! Dừng tay lại!
Bọn họ liền dừng tay, một tên đá tôi một cái, sau đó quay trở lại chỗ Tôn Diệp, còn ném theo một câu
- Cho mày chừa!
Tôi choáng váng nhỏm dậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôn Diệp vẫn không ngừng gọi tên tôi
- Trịnh Duy! Trịnh Duy!
Mấy tên giang hồ vẫn không chịu tha, tôi lập tức lao đến, không ngờ hai chân vấp vào nhau, ngã đập mặt xuống đất
Đúng lúc đó thì có tiếng còi cảnh sát đi tuần. Mấy kẻ côn đồ hốt hoảng bỏ chạy. Tôn Diệp lúc này mới chạy đến chỗ tôi
- Trịnh Duy! Anh tỉnh lại đi! Anh mau tỉnh lại đi!
Tôi đau điếng hé mắt nhìn Tôn Diệp. Sau đó không hiểu sao lại thấy trời đất tối dần. Cuối cùng không nhìn thấy gì nữa. Tôn Diệp cũng không thấy, duy nhất tiếng gọi của cô vang đến tận đại não
- Trịnh Duy! Anh đừng chết! Trịnh Duy!
Hai chúng tôi đứng trước quán café, nghe nói là nơi này Trịnh Duy và Tôn Diệp dã từng đến, Trịnh Duy chỉnh lại trang phục cho tôi, còn không ngừng nhắc nhở
- Sao hả? Có nhớ chưa?
Tôi gật đầu muốn gãy cổ, lặp lại
- Nhớ! Nhớ rất kĩ, không sót một chữ!
- Tốt lắm! Trịnh Duy mỉm cười hài lòng, sau đó xem đồng hồ
- Sắp tới giờ rồi đó, cô vào trong đợi đi!
- Tôn Diệp có đến thật không? – Tôi ái ngại hỏi
- Chắc chắn! – Trịnh Duy nói chắc nịch, sau đó đẩy tôi vào bên trong. Tôi nói với ra
- Vậy…..vậy còn anh?
- Tôi có việc khác rồi! Thể hiện cho tốt đi!
Nói xong Trịnh Duy cũng biến luôn. Để lại một mình tôi trơ trọi trong quán café
Haizzz! Sao tôi lại khổ như vậy chứ? Chỉ kí có hai chữ, không ngờ lại phải làm bao nhiêu việc để chuộc lỗi.
Theo như kế hoạch của Trịnh Duy, tôi gọi điện hẹn Tôn Diệp đến quán café này. Sau đó đúng như kịch bản, nói những lời mủi lòng, khiến cô ta phải rút lại hợp đồng.
Chuyện này không chỉ phụ thuộc vào tình cảm của Tôn Diệp đối với Trịnh Duy mà còn nhờ khả năng diễn của tôi nữa. Làm sao khiến cho Tôn Diệp từ hận trở lại yêu.
Haizzz, những chuyện “lừa tình” như vậy, sao lại bắt kẻ chưa có mối tình vắt vai nào như tôi đi làm chứ??
Tôi than thở một hồi, lại liếc mắt lên đồng hồ.
Đã đến giờ hẹn rồi mà vẫn chưa thấy Tôn Diệp xuất hiện. Có khi nào là Trịnh Duy quá cao ngạo, quá tự tin vào tình cảm mà Tôn Diệp dành cho mình?
Tôi vừa nghĩ thế đã thấy Tôn Diệp mặc bộ đồ màu trắng, thướt tha bước tới.
Tôi vui mừng vẫy tay. Những lời nói của Trịnh Duy bất chợt hiện lên: “không được để cô ta thấy cô quá vui mừng, hãy điềm đạm, giữ thái độ đau thương một chút”
Tôi liền lập tức chuyển qua thái độ “điềm đạm”, “đau thương” chào đón Tôn Diệp
- Tôn Diệp! Bên này!
Cô ta lạnh lùng bước đến chỗ tôi. Dáng điệu vô cùng cao ngạo
- Tôi rất vội! Anh có gì có thể nói luôn! – Tôn Diệp không ngồi xuống ghế, đứng trước mặt tôi nói chuyện. Tôi gượng gạo
- Em không thể…..dành chút thời gian cho anh sao? Ngay cả ngồi xuống nói vài câu cũng không thể?
Giọng nói của tôi uyển chuyển, khiến cho Tôn Diệp cứng rắn như vậy cũng ít nhiều động lòng, kéo ghế ngồi xuống.
- Đến bây giờ anh mới nói những lời này, không thấy đã quá muộn rồi sao?
Tôi làm bộ đau lòng, tổn thương nhìn Tôn Diệp
- Phải! Anh biết, tất cả là lỗi của anh. Không thể trái lại gia đình, là anh không tốt , anh đã phụ em!
- Đừng nói nữa! – Tôn Diệp bắt đầu có dấu hiệu lay chuyển, không còn lạnh lùng như ban đầu
Tôi tiếp tục đưa đẩy
- Anh muốn hẹn em ra đây, là có một chuyện muốn nói!
Tôi vừa nói như vậy, Tôn Diệp liền đổi qua thái độ ban đầu, nhìn tôi cười
- Khỏi! Anh gọi tôi ra đây, tôi đã sớm biết anh muốn nói gì!
- Không! Em đã hiểu nhầm rồi!- Tôi đáp
- Vậy sao? Không phải chuyện hợp đồng sao? Tôi còn không hiểu anh nữa à?
Ha Ha Ha! Tôn Diệp thật thông minh. Liền nghĩ ngay đến việc này. Chỉ có điều, cái đầu Trịnh Duy lại hơn một bậc. Hắn đã dặn kĩ tôi tuyệt không được nhắc đến hợp đồng. Nếu không tất cả sẽ đổ bể.
Tôi thấy đúng như kịch bản, bèn sung sướng diễn tiếp
- Em đã hiểu nhầm rồi! Anh là muốn….muốn….muốn…….
Tôi đọc đến đoạn này thì vấp đĩa, không phải vì quên kịch bản, mà trong kịch bản đến phần này, tôi sẽ vừa nói, vừa rút chiếc nhẫn kỉ niệm ra khiến Tôn Diệp cảm động. Không ngờ ….đến lúc này thì không thấy nhẫn đâu nữa. Tôi hốt hoảng lục tìm các túi, khiến Tôn Diệp nhìn tôi như kẻ…thần kinh.
Dường như không chờ đợi được nữa, Tôn Diệp kéo túi xách đứng dậy
- Tôi có việc phải đi rồi! Chào!
Cô vừa quay lưng đi thì tôi tìm thấy chiếc nhẫn dưới sàn. Tôi suýt reo lên
- Tôn Diệp! Khoan đã!
Tôi chạy đến trước mặt Tôn Diệp, tiếp tục đoạn hội thoại dang dở
- Anh…..anh có thứ này muốn trả cho em!
Vừa nói tôi vừa nhẹ nhàng đưa chiếc nhẫn, Tôn Diệp khựng lại, thấy vật kỉ niệm đã lập tức bị khuất phục
Chầm chậm cầm chiếc nhẫn trong tay tôi
- Tôn Diệp! Đây là thứ anh luôn mang theo. Chỉ cần có nó bên cạnh, anh sẽ có cảm giác như có em bên cạnh. Nhưng nếu anh cứ cố giữ nó lại, thì anh đã quá ích kỉ. Anh không thể giữ em mãi mãi bên mình. Đừng bao giờ tha thứ cho một kẻ như anh!
Tôn Diệp cảm động không ngừng, long lanh nhìn tôi
- Anh…..anh vẫn giữ thứ này?
- Anh chưa bao giờ rời khỏi nó! - Tôi khẳng định – cả những kỉ niệm về em, anh không bao giờ quên, dưới gốc cây này, những lời hẹn ước của hai chúng ta!
Tôi vừa nói vừa hướng về cây đại thụ ngoài quán café
Tôn Diệp vẫn long lanh nhìn tôi
- Bóng cây ư?
Tôi chầm chậm gật đầu. Cảm thấy đoạn diễn này thật quá xuất thần. Ai xem thấy cũng phải cảm động.
Thật không ngờ, người đáng ra nên bị vở kịch làm cho cảm động thì lại đang nhìn tôi khó coi.
- Hôm đó chúng ta nói chuyện trong nhà, lấy đâu ra bóng cây?
- Chuyện ….chuyện …này….
Không hay rồi! Phần này nằm ngoài kịch bản, tôi bỗng chốc ấp úng như đĩa xước
- Anh vốn không nhớ!
Tôn Diệp đau lòng nhìn tôi, sau đó vụt chạy ra ngoài.
Tôi…tôi không biết phải làm thế nào nữa. Vở kịch hoàn hảo như vậy, ai dè lại hỏng ngay phút cuối. Dày mặt diễn kịch cả buổi trời, cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.
Tôn Diệp ơi Tôn Diệp, trí nhớ của cô….có phải quá tốt không? Chi tiết đó mà cũng nhớ dai. Xem ra, tình cảm của cô với Trịnh Duy là rất sâu nặng.
Tôi chán nản rời khỏi quán, đi bộ theo hướng Tôn Diệp vừa chạy mất. Tạm thời không muốn thông báo tin xấu cho Trịnh Duy. Khi tôi đi đến đường lớn, vừa định bắt xe thì bị một thứ tạp âm làm cho dừng bước
- Các…..các người muốn gì?
Tôn Diệp! Đây rõ ràng là giọng Tôn Diệp. Cô ta vẫn chưa đi sao?
Tôi liền tò mò quay ngược lại, hướng về phía phát ra tiếng nói. Vừa đến đầu ngõ, tôi bắt gặp Tôn Diệp đang bị bao vây bởi một đám côn đồ, mặt mày bặm trợn, quanh mình đầy hình xăm sừng sọ. Khiến tôi nhìn thôi cũng thấy sợ
Hai tiếng nói trong tôi đồng loạt vang lên
- Đi thôi! Đi thôi! Đừng có dây vào bọn họ.
- Tôn Diệp! Tôn Diệp thì sao?
Tôi còn chưa biết nên nghe theo luồng suy nghĩ nào thì đã giật nảy mình bởi tiếng quát
- Thằng nhãi kia? Muốn gì hả?
Tất cả bọn họ lập tức nhìn sang tôi. Tôn Diệp cũng theo phản ứng nhìn lại. Tôi bỗng chốc cảm thấy nguy hiểm dâng cao đến báo động đỏ.
- Hơ..tôi….tôi…..lạc đường thôi mà! Mọi …mọi người đừng bận tâm!
- Biến đi!
Tay hình xăm loang lổ tỏ vẻ mất hứng, sau đó tiếp tục trêu ghẹo Tôn Diệp. Tôi vẫn đứng đơ tại chỗ. Tôi thấy ánh mắt thất vọng của Tôn Diệp. Lại nghe thấy tiếng nói chính nghĩa trong tim đang ghào thét. Nhưng….nhưng….người ta đâu thể đánh nhau bằng chính nghĩa chứ? Tôi…tôi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà!
Nhưng khi nghe thấy Tôn Diệp bắt đầu la lên, thì tôi không chịu được nữa. Cứu người thì không thể suy tính trước sau. Cho dù có đôi chút không hài lòng với Tôn Diệp, nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc cô ta.
Và thế là…
- Dừng tay lại!!!
Tiếng hét của tôi khiến xung quanh tĩnh lại vài chục giây. Tên hình xăm lúc nãy hất hàm nhìn tôi. Tôi thu nắm tay lại, thét
- Mau thả cô ấy ra!
- Trịnh Duy! – Tôi thấy Tôn Diệp gọi tên tôi, hai mắt long lanh
Cảm giác làm người hùng, quả thật, có đôi chút phấn khích. Nhưng tôi chưa kịp tận hưởng cảm giác này, đã thấy mấy tên côn đồ lao tới chỗ tôi.
Trong vòng chưa tới 30 giây đã đá tôi lăn quay ra đất. Năm sáu tên côn đồ xúm lại đánh tập thể.
Nhưng…..nhưng không hiểu sao bọn họ đánh rất nhiệt tình, mà tôi lại chẳng hề có cảm giác đau! Chẳng lẽ người Trịnh Duy làm bằng….thép??
Tôi mở mắt, thấy….thấy bọn họ giống như đang thọc lét tôi thì hơn. Bên ngoài giống như đang đấm đá nhưng toàn nện xuống đất. Tôi tuyệt nhiên không có chút thương tích nào. Chỉ có vài vết xước lúc bị ngã.
Tôi thấy Tôn Diệp sợ hãi gọi tên tôi
- Trịnh Duy! Các người mau dừng tay! Anh ấy chết mất! Dừng tay lại!
Bọn họ liền dừng tay, một tên đá tôi một cái, sau đó quay trở lại chỗ Tôn Diệp, còn ném theo một câu
- Cho mày chừa!
Tôi choáng váng nhỏm dậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôn Diệp vẫn không ngừng gọi tên tôi
- Trịnh Duy! Trịnh Duy!
Mấy tên giang hồ vẫn không chịu tha, tôi lập tức lao đến, không ngờ hai chân vấp vào nhau, ngã đập mặt xuống đất
Đúng lúc đó thì có tiếng còi cảnh sát đi tuần. Mấy kẻ côn đồ hốt hoảng bỏ chạy. Tôn Diệp lúc này mới chạy đến chỗ tôi
- Trịnh Duy! Anh tỉnh lại đi! Anh mau tỉnh lại đi!
Tôi đau điếng hé mắt nhìn Tôn Diệp. Sau đó không hiểu sao lại thấy trời đất tối dần. Cuối cùng không nhìn thấy gì nữa. Tôn Diệp cũng không thấy, duy nhất tiếng gọi của cô vang đến tận đại não
- Trịnh Duy! Anh đừng chết! Trịnh Duy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.