Chương 16
Tử Bình
20/11/2013
Chiều hôm đó hai vợ chồng anh cả và chị dâu thu xếp đồ
đạc ra khỏi nhà. Tôi rất muốn giúp đỡ họ, nhưng lại không biết dùng cách gì. Chưa kể đến việc họ bây giờ không muốn nhìn mặt tôi, đừng nói nhận
sự giúp đỡ.
Chờ khi bọn họ đi rồi, tôi mới ra ngoài. Mọi người tuy không nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy ánh mắt trách móc chĩa về phía mình. Chuyện anh cả và chị dâu bị đuổi đi vì lí do gì, họ sớm đã biết, nên dù người gửi chứng cứ đến không đề tên, kẻ ngốc cũng biết là do tôi làm. Khiến cho tôi giống như trở thành kẻ có tội!
Khi tôi oan ức là vậy, không gây nên tội lỗi mà còn bị day dứt, thì Trịnh Duy ngược lại, lại chẳng có biểu hiện gì. Hắn vẫn thản nhiên đi làm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi từ lúc đó cũng không nói với Trịnh Duy một lời, đến công ti chỉ ngồi một chỗ, hắn có gọi cũng làm bơ không biết.
Trịnh Duy không cách nào khiến tôi mở miệng, cũng không thèm để ý nữa, chăm chú vào đám giấy tờ trên bàn.
Mấy ngày nay công ti nhận thêm vài dự án, công việc cũng vì thế mà tăng lên, Trịnh Duy làm chẳng còn thời gian ngẩng mặt.
Thấy hắn vất vả như vậy, tôi cũng có chút thương cảm, nhưng nghĩ lại chuyện hắn đã làm. Thấy như vậy cũng đáng lắm!
Trịnh Duy bận đến nỗi mang hết cả công việc về làm tối. tôi buồn ngủ nên đi tắm rồi đi ngủ sớm. Khi vừa tắm xong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo lên.
Là một số lạ không có trong danh sách. Tôi tự nhiên có linh cảm về cuộc điện thoại này, liền bắt máy
- Alo!
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây, hồi sau mới ngập ngừng lên tiếng
- Cho….cho hỏi….có phải điện thoại của Hiểu Linh không?
Tôi nghe thấy giọng nói này rất thân quen, thậm chí dù đã bị biến tấu đi chút ít, vẫn cảm thấy là thân thuộc. Tôi gật đầu
- Phải! Xin hỏi cô là….
- Tôi là Doanh Doanh!
Hai chữ này vừa thốt lên, tôi bất ngờ đến nỗi suýt làm rơi cả điện thoại. Lắp bắp hỏi lại
- Doanh Doanh! Cậu là Doanh Doanh?
Đầu dây bên kia thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng khẳng định
- Phải, xin hỏi anh là ai? Sao lại cầm điện thoại của Hiểu Linh?
Tôi xúc động đến nỗi không biết trả lời thế nào. Câu chữ đập vào nhau lộn xộn.
- Tớ…a không….tôi…Hiểu Linh….Tôi….Tôi là chồng Hiểu Linh!
Doanh Doanh có lẽ đã bị ba chữ “chồng Hiểu Linh” của tôi làm cho bất ngờ, không nói được tiếng nào. Một lúc mới rất kiềm chế mà hét lên
- Hiểu Linh đã kết hôn? Sao tôi lại không biết?
- À….chuyện này…chuyện này rất dài!
- Cho tôi gặp Hiểu Linh được không? – Doanh Doanh đề nghị
Tôi liếc về phía Trịnh Duy đang ngồi làm việc, lắc đầu nói
- Hiện giờ cô ấy không ở đây. Cô có thể nói với tôi! Hiểu Linh rất hay kể về cô với tôi.
Tôi vui sướng kể lể, thực ra điều muốn nói còn rất nhiều, nhưng nhất thời xúc động mà không biết nói gì.
Nhớ lại ngày trước, tôi và Doanh Doanh là hai người bạn thân. Không ai hiểu tôi bằng Doanh Doanh, cũng không ai hiểu Doanh Doanh bằng tôi. Chỉ có điều Doanh Doanh là con lại, ba cô là người Trung Quốc, vì vậy nên sau khi chúng tôi học hết cấp ba, đã đưa Doanh Doanh về Trung Quốc.
Tôi và cô ấy không còn cách gì liên lạc, không ngờ sau một năm. Bây giờ tôi lại nhận được điện thoại của Doanh Doanh. Chỉ tiếc là tôi không thể nói cho cô ấy biết tôi hiện giờ chính là Hiểu Linh. Là bạn thân nhất của cô.
Doanh Doanh tiếp tục nói
- Tôi chỉ muốn anh nhắm giùm với Hiểu Linh rằng tôi sắp về, chắc là khoảng hai tuần nữa!
Tôi vừa kinh ngạc, vừa vui sướng hét lên
- Hai tuần nữa cậu về? Thật chứ? Cậu về thật chứ?
- phải…phiền anh…nhắn lại với cô ấy! Tôi sẽ gọi lại!
Doanh Doanh có vẻ bị tôi làm cho hoảng sợ, vội vàng tắt máy.
Tôi suýt nữa nhảy cẫng lên, vứt điện thoại qua một bên.
Đúng là tin vui! Tin vui!
Tôi cảm thấy miệng mình cứ ngoác ra không ngừng. Đối với tôi thì Doanh Doanh không khác gì người thân. Cảm giác bây giờ giống như đang chờ người thân trở về. Không thể diễn tả nổi.
Rốt cuộc thì cậu ấy cũng giữ đúng lời hữa.
Cuối cùng đã trở về thật rồi!
……………..
Từ lúc nghe được tin Doanh Doanh sắp trở về, tôi liền cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên đối với Trịnh Duy, vẫn giữ một thái độ lạnh lùng như vậy.
Mấy ngày trôi qua nhưng hầu như không nói với hắn. Trịnh Duy cũng bận làm việc, không quan tâm tôi có giận hay là không.
Tối đó Trịnh Duy làm việc đến khuya.
Tôi vừa đi tắm xong thì thấy ba Trịnh Duy gọi tôi vào phòng. Bởi vì đây là lần đầu tiên ba hắn chủ động gọi tôi, nên khiến cho tôi có chút lúng túng.
Hơn nữa ngay từ đầu, ấn tượng của tôi về ông đã không tốt, nói thẳng ra là rất đáng sợ.
Tôi tò mò gõ cửa, rụt rè nói
- Ba….là con đây!
- Vào đi!
Tôi nghe tiếng ông âm trầm nói, khẽ đẩy cửa bước vào. Điều đầu tiên tôi cảm nhận thấy là căn phòng này rất xa hoa. Cách bài trí có đôi chút giống với phòng của Trịnh Duy. Tuy nhiên có vẻ kì công hơn.
Ba Trịnh Duy ngồi trước bàn làm việc. Khuôn mặt nghiêm nghị nhìn vào đống giấy tờ trên bàn.
Tôi từ từ tiến đễn chỗ ông, khẽ khàng ngồi xuống.
- Ba….ba gọi con có việc gì?
Ba Trịnh Duy đẩy đến cho tôi tập giấy trên bàn, nói
- Xem đi!
Tôi ngạc nhiên nhìn ông, nhưng bị ánh mắt lãnh đạm làm cho sợ hãi. Rụt rè cầm tập giấy lên xem, vừa rút ra thấy có giấy tờ về vụ thương lượng giữa Tôn Diệp và Trịnh Sơn. Còn cả những chứng cứ về việc Trịnh Sơn lừa tiền của công ti.
Tôi lắp bắp nói
- Thứ….thứ này….
- Chuyện công ti, tại sao không nói với ta? – Ba Trịnh Duy lạnh mặt nhìn tôi, khiến tôi càng sợ sệt
- Bởi….bởi vì….
- Đừng quên là ta không đến, nhưng tất cả mọi chuyện của công ti, ta đều biết rõ. Số chứng cứ này là do ta sai người điều tra rồi gửi đến đây. Nếu không e rằng ta cũng không biết đã có chuyện như vậy xảy ra.
Tôi hơi sững ra trước những điều ông nói. Nỗi nghi ngờ bấy lâu được giải tỏa
Như vậy….như vậy không phải là do Trịnh Duy làm! Tôi chẳng lẽ đã trách oan hắn?
Tôi ấp úng nói
- Con….cũng….mới phát hiện ra!
Ba Trịnh Duy yên lặng, ánh nhìn lạnh lẽo chiếu vào người tôi, khiến tôi không biết nên nói gì. Sau một lúc ông mới điềm đạm cất lời
- Đã qua bao nhiêu năm như vậy, con đã có được thành tích rất tốt, chỉ có tính cách này là không thể sửa. Ở nhà họ Trịnh, không thể sống bằng tính cách này. Biết chưa?
Tôi nhất thời không tiếp thu được hết những lời ông nói, lại tiếp tục yên lặng, ba Trịnh Duy tiếp tục:
- Đã sắp đến “ngày đó” rồi. Nếu con không biết cố gắng, thì chính con sẽ là người phải ra đi. Trong thế giới này, chỉ có thắng và thua. Ngoài ra không tồn tại thêm bất kì điều gì. Bao gồm cả tình thân. Ta cũng không có sự ưu ái đối với bất kì ai, ta chỉ ưu ái cho kẻ thắng mà thôi. Con hiểu rồi chứ?
Tôi gật đầu một cách máy móc. Hoàn toàn không hiểu ông đang nói đến vấn đề gì. “Ngày đó” rốt cuộc là ngày nào?
Ba Trịnh Duy thấy sự tiếp thu chậm chạp của tôi, phẩy tay nói
- Con về phòng được rồi!
Tôi đứng dậy chào ông, nhnah nhanh chóng chóng đi ra ngoài.
Đóng cửa lại rồi, những ý nghĩ trong đầu mới thi nhau hiện lên. Chưa nói đến vẫn đề mà Trịnh Duy vừa nói, tôi chỉ suy nghĩ về việc của Trịnh Sơn và Trịnh Duy.
Thật sự là ….tôi đã nghĩ oan cho Trịnh Duy, đổ tội oan cho hắn?
Nhưng suy cho cùng, cũng đâu phải hoàn toàn là lỗi của tôi. Cũng là tại tên Trịnh Duy đó không thèm giải thích. Đã vậy còn nói “tôi cũng không hứa sẽ không nói” làm tôi hiểu lầm hắn.
Nhớ lại khuôn mặt lúc Trịnh Duy hỏi tôi, tự nhiên có một cảm giác: Phải chăng khi hỏi câu ấy, Trịnh Duy đã bị sự không tin tưởng của tôi làm cho thất vọng?
Ý nghĩ đó vừa mới hình thành, đã bị tôi cật lực dập tắt
Hắn thì có biết thất vọng gì chứ. Con người đó…..con người đó….
Tôi đang nói thì im bặt, không biết dùng loại tính từ gì để miêu tả Trịnh Duy. Dùng một chữ “khó hiểu” chắc là chưa đủ
Tôi lắc đầu, sau đó đi thẳng tới nhà bếp, cẩn thận pha một tách trà.
Khi tôi đẩy cửa vào, vẫn thấy Trịnh Duy đang rất bận rộn, không còn thời gian để ý là tôi đi vào, hoặc hắn nghĩ tôi còn giận hắn, có vào cũng không nói năng gì.
Tôi rón rén tiến đến trước bàn, ra vẻ hối lỗi, đặt tách trà lên bàn Trịnh Duy
- Nè!
Trịnh Duy thoáng ngạc nhiên ngẩng lên nhìn tôi, sau đó nhìn lại tách trà, hai mắt đầy nghi hoặc
- Cô bỏ thuốc độc vào rồi sao?
- “….”
Thành ý của tôi mà dám nói là thuốc chuột. Tôi nửa muốn đem tách trà đổ quách đi cho xong, nửa lại nghĩ: “là mình sai trước mà! Cố nhịn hắn một chút!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, tiếp tục nói
- Anh nghỉ một chút uống trà đi!
Trịnh Duy lạnh nhạt nói
- Không cần!
Trước sự từ chối thẳng thừng của Trịnh Duy, tôi có phần hơi tự ái, nhưng vẫn dùng giọng năn nỉ nói
- Anh uống một chút cũng được. Dù sao…..dù sao cũng là thành ý của tôi!
Trịnh Duy không hiểu nhìn tôi
- Thành ý gì?
- Thì….chính là….chuyện của công ti đó! Là….là tôi đã nghi oan cho anh!
Trịnh Duy thấy tôi nhắc lại chuyện đó, tự dưng im lặng, cúi xuống tiếp tục làm việc
- Thì sao?
Tôi cũng hơi cúi đầu nói
- Tôi đã nghi oan cho anh. Cho nên…cho nên muốn xin ..lỗi!
Khó khăn lắm tôi mới phát ra được hai tiếng kia. Vậy mà Trịnh Duy vẫn yên lặng, không có chút phản ứng nào. Tôi đẩy nhẹ Trịnh Duy, nói
- Không phải là anh đang giận đấy chứ?
Trịnh Duy không để tâm lắm, đáp bâng quơ
- Tôi quen rồi!
Chờ khi bọn họ đi rồi, tôi mới ra ngoài. Mọi người tuy không nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy ánh mắt trách móc chĩa về phía mình. Chuyện anh cả và chị dâu bị đuổi đi vì lí do gì, họ sớm đã biết, nên dù người gửi chứng cứ đến không đề tên, kẻ ngốc cũng biết là do tôi làm. Khiến cho tôi giống như trở thành kẻ có tội!
Khi tôi oan ức là vậy, không gây nên tội lỗi mà còn bị day dứt, thì Trịnh Duy ngược lại, lại chẳng có biểu hiện gì. Hắn vẫn thản nhiên đi làm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi từ lúc đó cũng không nói với Trịnh Duy một lời, đến công ti chỉ ngồi một chỗ, hắn có gọi cũng làm bơ không biết.
Trịnh Duy không cách nào khiến tôi mở miệng, cũng không thèm để ý nữa, chăm chú vào đám giấy tờ trên bàn.
Mấy ngày nay công ti nhận thêm vài dự án, công việc cũng vì thế mà tăng lên, Trịnh Duy làm chẳng còn thời gian ngẩng mặt.
Thấy hắn vất vả như vậy, tôi cũng có chút thương cảm, nhưng nghĩ lại chuyện hắn đã làm. Thấy như vậy cũng đáng lắm!
Trịnh Duy bận đến nỗi mang hết cả công việc về làm tối. tôi buồn ngủ nên đi tắm rồi đi ngủ sớm. Khi vừa tắm xong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo lên.
Là một số lạ không có trong danh sách. Tôi tự nhiên có linh cảm về cuộc điện thoại này, liền bắt máy
- Alo!
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây, hồi sau mới ngập ngừng lên tiếng
- Cho….cho hỏi….có phải điện thoại của Hiểu Linh không?
Tôi nghe thấy giọng nói này rất thân quen, thậm chí dù đã bị biến tấu đi chút ít, vẫn cảm thấy là thân thuộc. Tôi gật đầu
- Phải! Xin hỏi cô là….
- Tôi là Doanh Doanh!
Hai chữ này vừa thốt lên, tôi bất ngờ đến nỗi suýt làm rơi cả điện thoại. Lắp bắp hỏi lại
- Doanh Doanh! Cậu là Doanh Doanh?
Đầu dây bên kia thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng khẳng định
- Phải, xin hỏi anh là ai? Sao lại cầm điện thoại của Hiểu Linh?
Tôi xúc động đến nỗi không biết trả lời thế nào. Câu chữ đập vào nhau lộn xộn.
- Tớ…a không….tôi…Hiểu Linh….Tôi….Tôi là chồng Hiểu Linh!
Doanh Doanh có lẽ đã bị ba chữ “chồng Hiểu Linh” của tôi làm cho bất ngờ, không nói được tiếng nào. Một lúc mới rất kiềm chế mà hét lên
- Hiểu Linh đã kết hôn? Sao tôi lại không biết?
- À….chuyện này…chuyện này rất dài!
- Cho tôi gặp Hiểu Linh được không? – Doanh Doanh đề nghị
Tôi liếc về phía Trịnh Duy đang ngồi làm việc, lắc đầu nói
- Hiện giờ cô ấy không ở đây. Cô có thể nói với tôi! Hiểu Linh rất hay kể về cô với tôi.
Tôi vui sướng kể lể, thực ra điều muốn nói còn rất nhiều, nhưng nhất thời xúc động mà không biết nói gì.
Nhớ lại ngày trước, tôi và Doanh Doanh là hai người bạn thân. Không ai hiểu tôi bằng Doanh Doanh, cũng không ai hiểu Doanh Doanh bằng tôi. Chỉ có điều Doanh Doanh là con lại, ba cô là người Trung Quốc, vì vậy nên sau khi chúng tôi học hết cấp ba, đã đưa Doanh Doanh về Trung Quốc.
Tôi và cô ấy không còn cách gì liên lạc, không ngờ sau một năm. Bây giờ tôi lại nhận được điện thoại của Doanh Doanh. Chỉ tiếc là tôi không thể nói cho cô ấy biết tôi hiện giờ chính là Hiểu Linh. Là bạn thân nhất của cô.
Doanh Doanh tiếp tục nói
- Tôi chỉ muốn anh nhắm giùm với Hiểu Linh rằng tôi sắp về, chắc là khoảng hai tuần nữa!
Tôi vừa kinh ngạc, vừa vui sướng hét lên
- Hai tuần nữa cậu về? Thật chứ? Cậu về thật chứ?
- phải…phiền anh…nhắn lại với cô ấy! Tôi sẽ gọi lại!
Doanh Doanh có vẻ bị tôi làm cho hoảng sợ, vội vàng tắt máy.
Tôi suýt nữa nhảy cẫng lên, vứt điện thoại qua một bên.
Đúng là tin vui! Tin vui!
Tôi cảm thấy miệng mình cứ ngoác ra không ngừng. Đối với tôi thì Doanh Doanh không khác gì người thân. Cảm giác bây giờ giống như đang chờ người thân trở về. Không thể diễn tả nổi.
Rốt cuộc thì cậu ấy cũng giữ đúng lời hữa.
Cuối cùng đã trở về thật rồi!
……………..
Từ lúc nghe được tin Doanh Doanh sắp trở về, tôi liền cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên đối với Trịnh Duy, vẫn giữ một thái độ lạnh lùng như vậy.
Mấy ngày trôi qua nhưng hầu như không nói với hắn. Trịnh Duy cũng bận làm việc, không quan tâm tôi có giận hay là không.
Tối đó Trịnh Duy làm việc đến khuya.
Tôi vừa đi tắm xong thì thấy ba Trịnh Duy gọi tôi vào phòng. Bởi vì đây là lần đầu tiên ba hắn chủ động gọi tôi, nên khiến cho tôi có chút lúng túng.
Hơn nữa ngay từ đầu, ấn tượng của tôi về ông đã không tốt, nói thẳng ra là rất đáng sợ.
Tôi tò mò gõ cửa, rụt rè nói
- Ba….là con đây!
- Vào đi!
Tôi nghe tiếng ông âm trầm nói, khẽ đẩy cửa bước vào. Điều đầu tiên tôi cảm nhận thấy là căn phòng này rất xa hoa. Cách bài trí có đôi chút giống với phòng của Trịnh Duy. Tuy nhiên có vẻ kì công hơn.
Ba Trịnh Duy ngồi trước bàn làm việc. Khuôn mặt nghiêm nghị nhìn vào đống giấy tờ trên bàn.
Tôi từ từ tiến đễn chỗ ông, khẽ khàng ngồi xuống.
- Ba….ba gọi con có việc gì?
Ba Trịnh Duy đẩy đến cho tôi tập giấy trên bàn, nói
- Xem đi!
Tôi ngạc nhiên nhìn ông, nhưng bị ánh mắt lãnh đạm làm cho sợ hãi. Rụt rè cầm tập giấy lên xem, vừa rút ra thấy có giấy tờ về vụ thương lượng giữa Tôn Diệp và Trịnh Sơn. Còn cả những chứng cứ về việc Trịnh Sơn lừa tiền của công ti.
Tôi lắp bắp nói
- Thứ….thứ này….
- Chuyện công ti, tại sao không nói với ta? – Ba Trịnh Duy lạnh mặt nhìn tôi, khiến tôi càng sợ sệt
- Bởi….bởi vì….
- Đừng quên là ta không đến, nhưng tất cả mọi chuyện của công ti, ta đều biết rõ. Số chứng cứ này là do ta sai người điều tra rồi gửi đến đây. Nếu không e rằng ta cũng không biết đã có chuyện như vậy xảy ra.
Tôi hơi sững ra trước những điều ông nói. Nỗi nghi ngờ bấy lâu được giải tỏa
Như vậy….như vậy không phải là do Trịnh Duy làm! Tôi chẳng lẽ đã trách oan hắn?
Tôi ấp úng nói
- Con….cũng….mới phát hiện ra!
Ba Trịnh Duy yên lặng, ánh nhìn lạnh lẽo chiếu vào người tôi, khiến tôi không biết nên nói gì. Sau một lúc ông mới điềm đạm cất lời
- Đã qua bao nhiêu năm như vậy, con đã có được thành tích rất tốt, chỉ có tính cách này là không thể sửa. Ở nhà họ Trịnh, không thể sống bằng tính cách này. Biết chưa?
Tôi nhất thời không tiếp thu được hết những lời ông nói, lại tiếp tục yên lặng, ba Trịnh Duy tiếp tục:
- Đã sắp đến “ngày đó” rồi. Nếu con không biết cố gắng, thì chính con sẽ là người phải ra đi. Trong thế giới này, chỉ có thắng và thua. Ngoài ra không tồn tại thêm bất kì điều gì. Bao gồm cả tình thân. Ta cũng không có sự ưu ái đối với bất kì ai, ta chỉ ưu ái cho kẻ thắng mà thôi. Con hiểu rồi chứ?
Tôi gật đầu một cách máy móc. Hoàn toàn không hiểu ông đang nói đến vấn đề gì. “Ngày đó” rốt cuộc là ngày nào?
Ba Trịnh Duy thấy sự tiếp thu chậm chạp của tôi, phẩy tay nói
- Con về phòng được rồi!
Tôi đứng dậy chào ông, nhnah nhanh chóng chóng đi ra ngoài.
Đóng cửa lại rồi, những ý nghĩ trong đầu mới thi nhau hiện lên. Chưa nói đến vẫn đề mà Trịnh Duy vừa nói, tôi chỉ suy nghĩ về việc của Trịnh Sơn và Trịnh Duy.
Thật sự là ….tôi đã nghĩ oan cho Trịnh Duy, đổ tội oan cho hắn?
Nhưng suy cho cùng, cũng đâu phải hoàn toàn là lỗi của tôi. Cũng là tại tên Trịnh Duy đó không thèm giải thích. Đã vậy còn nói “tôi cũng không hứa sẽ không nói” làm tôi hiểu lầm hắn.
Nhớ lại khuôn mặt lúc Trịnh Duy hỏi tôi, tự nhiên có một cảm giác: Phải chăng khi hỏi câu ấy, Trịnh Duy đã bị sự không tin tưởng của tôi làm cho thất vọng?
Ý nghĩ đó vừa mới hình thành, đã bị tôi cật lực dập tắt
Hắn thì có biết thất vọng gì chứ. Con người đó…..con người đó….
Tôi đang nói thì im bặt, không biết dùng loại tính từ gì để miêu tả Trịnh Duy. Dùng một chữ “khó hiểu” chắc là chưa đủ
Tôi lắc đầu, sau đó đi thẳng tới nhà bếp, cẩn thận pha một tách trà.
Khi tôi đẩy cửa vào, vẫn thấy Trịnh Duy đang rất bận rộn, không còn thời gian để ý là tôi đi vào, hoặc hắn nghĩ tôi còn giận hắn, có vào cũng không nói năng gì.
Tôi rón rén tiến đến trước bàn, ra vẻ hối lỗi, đặt tách trà lên bàn Trịnh Duy
- Nè!
Trịnh Duy thoáng ngạc nhiên ngẩng lên nhìn tôi, sau đó nhìn lại tách trà, hai mắt đầy nghi hoặc
- Cô bỏ thuốc độc vào rồi sao?
- “….”
Thành ý của tôi mà dám nói là thuốc chuột. Tôi nửa muốn đem tách trà đổ quách đi cho xong, nửa lại nghĩ: “là mình sai trước mà! Cố nhịn hắn một chút!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, tiếp tục nói
- Anh nghỉ một chút uống trà đi!
Trịnh Duy lạnh nhạt nói
- Không cần!
Trước sự từ chối thẳng thừng của Trịnh Duy, tôi có phần hơi tự ái, nhưng vẫn dùng giọng năn nỉ nói
- Anh uống một chút cũng được. Dù sao…..dù sao cũng là thành ý của tôi!
Trịnh Duy không hiểu nhìn tôi
- Thành ý gì?
- Thì….chính là….chuyện của công ti đó! Là….là tôi đã nghi oan cho anh!
Trịnh Duy thấy tôi nhắc lại chuyện đó, tự dưng im lặng, cúi xuống tiếp tục làm việc
- Thì sao?
Tôi cũng hơi cúi đầu nói
- Tôi đã nghi oan cho anh. Cho nên…cho nên muốn xin ..lỗi!
Khó khăn lắm tôi mới phát ra được hai tiếng kia. Vậy mà Trịnh Duy vẫn yên lặng, không có chút phản ứng nào. Tôi đẩy nhẹ Trịnh Duy, nói
- Không phải là anh đang giận đấy chứ?
Trịnh Duy không để tâm lắm, đáp bâng quơ
- Tôi quen rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.