Chương 27: Lừa Dối - Bản Năng Sinh Tồn Của Người Nô Lệ
Forever Pupa
17/02/2021
Khi thiếu gia rời khỏi khu vườn, cậu đứng lặng và suy nghĩ về Thiếu gia. Anh ấy trông có vẻ ngạc nhiên và ánh mắt trở nên hiền hòa mỗi khi cậu cười. Và trong mỗi nụ cười, cảm giác tội lỗi đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí cậu.
Cậu bước ra khỏi khu vườn và dùng bữa với những người nông nô khác như thường lệ. Họ trò chuyện và cười đùa như thể nơi đây là thiên đường.
"Ôi, Ramuja. Đại tiệc mùa thu sắp đến, chúng ta có thể ăn một số món ăn đắt tiền." Jean vừa nói vừa nhai bánh mì.
"Là vậy sao." Cậu thờ ơ đáp lại.
Jean và Dirk thấy cậu có vẻ không để tâm, họ vỗ vai cậu và hỏi: "Cậu bị sao vậy? Cậu đã làm Thiếu gia tức giận à? Cậu bị phạt à?"
Cậu lắc đầu. Thực ra, vì Thiếu gia không công khai hình phạt của cậu nên cậu vẫn nói chuyện như bình thường với mọi người xung quanh. Miễn là không có Thiếu gia hay Nữ công tước ở trong tầm mắt cậu.
Chính điều đó đã trở thành gánh nặng tội lỗi, vì cậu đã nói với Thiếu gia rằng mình không mở miệng trong nhiều tuần. Thiếu gia dường như hóa đá vì điều đó, nhưng cậu không còn cách nào khác là phải nói dối. Vì đó là một hình phạt lố bịch.
Cậu biết Thiếu gia chỉ đang cố làm nhục cậu, không giống như Nữ công tước sẽ thẳng tay cắt cổ cậu, Thiếu gia làm nhục cậu bằng cách biến cậu thành người câm. Anh ấy sẽ để những người còn lại trong dinh thự này mắng mỏ cậu vì cậu không thể nói được. Và sau đó, chính anh ấy sẽ mắng mỏ cậu, hành hạ cậu và hỏi cậu có cầu xin sự tha thứ không. Nhưng nếu cậu mở lời, anh ấy sẽ lại mắng cậu, nói rằng cậu không được phép nói vì hình phạt câm của cậu.
Cậu đã có trải nghiệm tương tự với người chủ thứ hai của mình. Có thể đọc được cách Thiếu gia thiết lập hình phạt này.
Người chủ cũ của cậu đã đấm và đá cậu rất nhiều lần, cũng để cho công nhân của ông ta đi tiểu vào cậu và đá cậu bằng ủng của họ.
'Ahahaha! Nô lệ! Tất cả những gì ngươi cần làm là cầu xin, và sau đó họ sẽ dừng lại.'
'Này... xin hãy tha thứ.'
'Tát nó! Ta nói ngươi bị câm, phải không?'
Một cú đá tiếp đất vào bụng cậu cho đến khi cậu bất tỉnh. Sự tra tấn này xảy ra thường xuyên cho đến khi cậu thực sự không thể cảm nhận được nổi đau nữa, chỉ còn sự thống khổ khi bị biến thành rác rưởi. Cậu phải giả vờ đau đớn và bất tỉnh để họ dừng lại.
Cậu làm tất cả những điều đó để lừa Thiếu gia, chỉ để anh ấy nghĩ rằng cậu chỉ là một cậu bé mới lớn, sẵn sàng cho anh ấy tận hưởng. Nhưng anh ấy không hề biết được, trước đó cậu đã có những người chủ cũ và phải phục vụ tình dục lần đầu tiên khi chỉ mới mười tuổi.
Người chủ đầu tiên của cậu là một ông già, mặc dù ông ta đi săn những chàng trai trẻ, nhưng ít nhất ông ta cho cậu thức ăn và giường đầy đủ. Cậu đã bị sốc khi nhận ra rằng cậu sẽ bị bán lại sau khi ông ta chán cậu.
Thiếu gia đã trả rất nhiều vàng để mua một cậu bé đã qua sử dụng. Nếu cố nhớ lại một lần nữa, hinh như là khoảng năm mươi đồng vàng, nếu anh ấy bán cậu lại một lần nửa chắc anh ấy chỉ lấy lại được một nửa. Đó thực sự là một giao dịch tồi tệ.
Cậu đã nghĩ rằng Thiếu gia và Lãnh chúa sẽ tra tấn cậu, vì họ đã bị lừa một cách trắng trợn. Cậu không đáng giá năm mươi đồng vàng. Cậu đã là một người trưởng thành, mười bảy tuổi và đã từng là nô lệ tình dục. Cậu có lẽ đáng giá nhất chỉ khoảng hai mươi đồng tiền vàng, và cậu vẫn nghĩ rằng đó là quá nhiều.
Tuy nhiên, cậu nghĩ Thiếu gia đã thể hiện lòng tốt với cậu từ những gì cậu thấy được ở dinh thự này. Những người nông nô được ăn uống đầy đủ và thậm chí họ còn hạnh phúc hơn những người bình thường, những người giúp việc bao giờ trông cũng sạch sẽ để xứng với dinh thự rất lộng lẫy, sừng sững trên một ngọn đồi với những vườn hoa rực rỡ bao quanh. Thật không dám tin đó là sự thật. Cũng có thể họ đã nhận ra mình bị lừa, nên họ chỉ muốn đùa giỡn cậu, một tên nô lệ vô giá trị, cho đến khi họ hài lòng.
Cái cách mà Thiếu gia trở nên tức giận chỉ vì cậu khen ngợi anh ấy, và sau đó là Nữ công tước đe dọa sẽ xử phạt cậu, rồi đến khi bắt cậu làm người câm. Tất cả cứ như sắp đặt, như thể đại công quốc đã sắp đặt cậu làm trò tiêu khiển cho họ kể từ ngày họ mua cậu.
'Nhưng tại sao Thiếu gia không công khai hình phạt của cậu? Điều đó đã cho cậu một khoảng thời gian để không làm theo ý anh ấy.'
Cậu lắc đầu một lần nữa. Anh ấy có thể có lý do của mình, nhưng chắc chắn đó không phải là lòng tốt.
Cậu bước ra khỏi khu vườn và dùng bữa với những người nông nô khác như thường lệ. Họ trò chuyện và cười đùa như thể nơi đây là thiên đường.
"Ôi, Ramuja. Đại tiệc mùa thu sắp đến, chúng ta có thể ăn một số món ăn đắt tiền." Jean vừa nói vừa nhai bánh mì.
"Là vậy sao." Cậu thờ ơ đáp lại.
Jean và Dirk thấy cậu có vẻ không để tâm, họ vỗ vai cậu và hỏi: "Cậu bị sao vậy? Cậu đã làm Thiếu gia tức giận à? Cậu bị phạt à?"
Cậu lắc đầu. Thực ra, vì Thiếu gia không công khai hình phạt của cậu nên cậu vẫn nói chuyện như bình thường với mọi người xung quanh. Miễn là không có Thiếu gia hay Nữ công tước ở trong tầm mắt cậu.
Chính điều đó đã trở thành gánh nặng tội lỗi, vì cậu đã nói với Thiếu gia rằng mình không mở miệng trong nhiều tuần. Thiếu gia dường như hóa đá vì điều đó, nhưng cậu không còn cách nào khác là phải nói dối. Vì đó là một hình phạt lố bịch.
Cậu biết Thiếu gia chỉ đang cố làm nhục cậu, không giống như Nữ công tước sẽ thẳng tay cắt cổ cậu, Thiếu gia làm nhục cậu bằng cách biến cậu thành người câm. Anh ấy sẽ để những người còn lại trong dinh thự này mắng mỏ cậu vì cậu không thể nói được. Và sau đó, chính anh ấy sẽ mắng mỏ cậu, hành hạ cậu và hỏi cậu có cầu xin sự tha thứ không. Nhưng nếu cậu mở lời, anh ấy sẽ lại mắng cậu, nói rằng cậu không được phép nói vì hình phạt câm của cậu.
Cậu đã có trải nghiệm tương tự với người chủ thứ hai của mình. Có thể đọc được cách Thiếu gia thiết lập hình phạt này.
Người chủ cũ của cậu đã đấm và đá cậu rất nhiều lần, cũng để cho công nhân của ông ta đi tiểu vào cậu và đá cậu bằng ủng của họ.
'Ahahaha! Nô lệ! Tất cả những gì ngươi cần làm là cầu xin, và sau đó họ sẽ dừng lại.'
'Này... xin hãy tha thứ.'
'Tát nó! Ta nói ngươi bị câm, phải không?'
Một cú đá tiếp đất vào bụng cậu cho đến khi cậu bất tỉnh. Sự tra tấn này xảy ra thường xuyên cho đến khi cậu thực sự không thể cảm nhận được nổi đau nữa, chỉ còn sự thống khổ khi bị biến thành rác rưởi. Cậu phải giả vờ đau đớn và bất tỉnh để họ dừng lại.
Cậu làm tất cả những điều đó để lừa Thiếu gia, chỉ để anh ấy nghĩ rằng cậu chỉ là một cậu bé mới lớn, sẵn sàng cho anh ấy tận hưởng. Nhưng anh ấy không hề biết được, trước đó cậu đã có những người chủ cũ và phải phục vụ tình dục lần đầu tiên khi chỉ mới mười tuổi.
Người chủ đầu tiên của cậu là một ông già, mặc dù ông ta đi săn những chàng trai trẻ, nhưng ít nhất ông ta cho cậu thức ăn và giường đầy đủ. Cậu đã bị sốc khi nhận ra rằng cậu sẽ bị bán lại sau khi ông ta chán cậu.
Thiếu gia đã trả rất nhiều vàng để mua một cậu bé đã qua sử dụng. Nếu cố nhớ lại một lần nữa, hinh như là khoảng năm mươi đồng vàng, nếu anh ấy bán cậu lại một lần nửa chắc anh ấy chỉ lấy lại được một nửa. Đó thực sự là một giao dịch tồi tệ.
Cậu đã nghĩ rằng Thiếu gia và Lãnh chúa sẽ tra tấn cậu, vì họ đã bị lừa một cách trắng trợn. Cậu không đáng giá năm mươi đồng vàng. Cậu đã là một người trưởng thành, mười bảy tuổi và đã từng là nô lệ tình dục. Cậu có lẽ đáng giá nhất chỉ khoảng hai mươi đồng tiền vàng, và cậu vẫn nghĩ rằng đó là quá nhiều.
Tuy nhiên, cậu nghĩ Thiếu gia đã thể hiện lòng tốt với cậu từ những gì cậu thấy được ở dinh thự này. Những người nông nô được ăn uống đầy đủ và thậm chí họ còn hạnh phúc hơn những người bình thường, những người giúp việc bao giờ trông cũng sạch sẽ để xứng với dinh thự rất lộng lẫy, sừng sững trên một ngọn đồi với những vườn hoa rực rỡ bao quanh. Thật không dám tin đó là sự thật. Cũng có thể họ đã nhận ra mình bị lừa, nên họ chỉ muốn đùa giỡn cậu, một tên nô lệ vô giá trị, cho đến khi họ hài lòng.
Cái cách mà Thiếu gia trở nên tức giận chỉ vì cậu khen ngợi anh ấy, và sau đó là Nữ công tước đe dọa sẽ xử phạt cậu, rồi đến khi bắt cậu làm người câm. Tất cả cứ như sắp đặt, như thể đại công quốc đã sắp đặt cậu làm trò tiêu khiển cho họ kể từ ngày họ mua cậu.
'Nhưng tại sao Thiếu gia không công khai hình phạt của cậu? Điều đó đã cho cậu một khoảng thời gian để không làm theo ý anh ấy.'
Cậu lắc đầu một lần nữa. Anh ấy có thể có lý do của mình, nhưng chắc chắn đó không phải là lòng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.