Chương 22: Sự im lặng rất khó chịu
Forever Pupa
12/02/2021
'Nó có hiệu quả không nhỉ?'
Aster đã lặp đi lặp lại điều đó trong đầu mình một vài lần trong khi vẫn giữ im lặng. Anh muốn nói chuyện rất muốn nói chuyện nhỏ với người hầu của mình, nhưng anh vẫn phải cố giữ vẻ lạnh lùng, vì hình ảnh một vị Lãnh chúa trẻ quyền lực và oai phong. Đó là những điều mà Sir Douglass đã nói trước đây.
Anh ấy lo lắng cho người hầu của mình, chủ yếu là sau khi nhận thấy sự tức giận thái quá của mình sáng nay. Aster nhìn thấy anh mắt khó chịu của mẹ anh và nhận ra rằng có người theo dõi họ rồi báo cho bà ấy.
Anh ấy biết rõ là chẳng có gì tốt từ những kẻ rình rập và theo dõi mình. Aster chú ý đến một người quan sát với dáng người gầy ngồi trên đỉnh phòng của anh, ở tòa tháp phía đông. Mặc dù tháp này không được chỉ định là tháp canh gác. Đây có thể là mệnh lệnh trực tiếp từ mẹ anh.
Anh lo sợ điều tồi tệ sẽ xảy ra với người hầu của mình, trước đó từng có một người hầu bị cắt ngón tay vì cô ta chải tóc cho anh trong giờ ngủ trưa. Ngày hôm sau, cô ta phải rời khỏi dinh thự với một khoản trợ cấp từ mẹ anh.
À, Aster không quan tâm chút nào đến người hầu đó. Cô ta phục vụ trong sáu tháng và Aster vẫn chưa nhớ được khuôn mặt của cô ta. Anh đã quên rồi.
Người hầu mới của anh ấy buông ra những lời làm anh khó chịu, nhưng anh không hề muốn trừng phạt cậu ấy. Mẹ anh sẽ không dễ dàng tha cho một nô lệ đã phạm lỗi khi mới làm việc có hai ngày. Không có logic nào để tha thứ cho những sai lầm ngu ngốc như vậy.
Sau khi một vài người giúp việc và quản gia từng bị mẹ anh trừng phạt, Aster đã nghĩ cách bảo vệ họ bất cứ khi nào họ mắc sai lầm. Mãi đến bây giờ anh mới có cơ hội thực hiện nó lần đầu tiên.
'Cậu ấy có cảm thấy biết ơn không nhỉ? Cảm tạ? Đúng rồi, anh ấy nên cảm thấy thế! Mình đã cứu cậu ấy.'
Aster thở dài, anh phải cho người hầu của mình một hình phạt, nếu không mẹ anh sẽ bắt đầu tra hỏi. Aster đã hỏi Sir Douglass về vấn đề này trong buổi học hôm nay.
"Trừng phạt, ta phải trừng phạt cậu ta không? Mẹ của ta thật quá đáng."
Sir Douglass trả lời: "Một lãnh chúa nên trừng phạt thích đáng cho bất kỳ hành vi vi phạm nào, cho dù hành vi đó có thể bỏ qua hay không."
Aster do dự và thì thầm: "Nhưng ta thực sự không muốn trừng phạt cậu ấy..."
Sir Douglass nói: "Không, thưa ngài. Ngài có thể phạt nhẹ cậu ấy. Chẳng hạn như đừng cho cậu ấy ăn một ngày, năm roi bằng roi thông thường." Sir Douglass nói, ông cười và tiếp tục: "Thưa ngài, ngài có quyền hạn, bất cứ khi nào cậu ấy nói, cậu có thể ra lệnh cho cậu ấy im lặng. Như vậy, cậu ấy sẽ không gặp phiền phức."
Lời khuyên cuối cùng của Sir Douglass đã cho Aster ý tưởng về hình phạt dành cho người hầu của mình, bằng cách kiểm soát lời nói của cậu ấy, anh có thể ngăn cản những lời nói tương tự của cậu ấy đã từng xảy ra trước đây. Aster cũng có thể cứu cậu ấy khỏi những hình phạt khác trong tương lai.
"Cậu ấy nên biết ơn khi có một người chủ tốt bụng như vậy." Aster tự nhủ.
Ngày hôm sau, trời trở nên yên tĩnh vào buổi sáng. Aster liếc nhìn người hầu của mình vài lần, nhưng vẫn không bắt chuyện lần nào. Là một lãnh chúa bắt chuyện với người hầu nghe có vẻ thấp kém, như thể nó sẽ hạ thấp phẩm giá của chính anh.
Bản thân người hầu của anh chỉ cắm mặt xuống đất và không nói gì. Trong anh thật buồn cười và đáng thương. Aster tự hỏi, vì sao cậu ấy lại buồn như vậy? Hôm qua mẹ anh liệu có hù dọa cậu ấy không?
Aster cảm thấy khó chịu khi bị một người hầu bám đuôi nhưng không nói một lời nào. Anh nghĩ rằng anh đã quen với việc này, dù sao thì các người hầu và quý tộc khác vẫn theo anh hàng ngày nhưng cũng không nói chuyện. Nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại thấy khó xử.
'Ta có nên bắt đầu nói chuyện bây giờ không? Nói chuyện gì bây giờ?'
Aster chưa bao giờ tự bắt đầu cuộc trò chuyện nào trong suốt cuộc đời mình. Mọi người thông thường sẽ đổ xô đến anh bắt chuyện, khen ngợi, tán tỉnh,...
'Tại sao ta phải là người bắt đầu câu chuyện? Cậu ta là một nô lệ.'
Càng nghĩ về điều đó, anh càng thấy tức giận. Aster rời khu vườn mà không nói lời nào.
Trong hai tuần liền, họ không nói gì. Chỉ âm thầm gặp nhau vào mỗi buổi sáng và cùng dạo quanh khu vườn. Người hầu luôn cúi gằm mặt, không dám nhìn chủ nhân.
Aster cuối cùng đã quen với việc người hầu đi cùng vào mỗi buổi sáng trong vườn, nhưng sự im lặng của cậu ấy đã thực sự khiến anh khó chịu, khiến sự kiên nhẫn của anh trở nên cạn kiệt. Chính anh đã đưa ra hình phạt, nhưng nó thực sự làm anh phật ý.
Không thể chịu đựng thêm sự im lặng, Aster dừng lại và liếc sang phía người hầu của mình: "Nói đi, tại sao cậu luôn cúi đầu. Ta cho phép một nô lệ đi cùng ta, chứ không phải một con lừa." Aster lạnh lùng nói.
Aster đã lặp đi lặp lại điều đó trong đầu mình một vài lần trong khi vẫn giữ im lặng. Anh muốn nói chuyện rất muốn nói chuyện nhỏ với người hầu của mình, nhưng anh vẫn phải cố giữ vẻ lạnh lùng, vì hình ảnh một vị Lãnh chúa trẻ quyền lực và oai phong. Đó là những điều mà Sir Douglass đã nói trước đây.
Anh ấy lo lắng cho người hầu của mình, chủ yếu là sau khi nhận thấy sự tức giận thái quá của mình sáng nay. Aster nhìn thấy anh mắt khó chịu của mẹ anh và nhận ra rằng có người theo dõi họ rồi báo cho bà ấy.
Anh ấy biết rõ là chẳng có gì tốt từ những kẻ rình rập và theo dõi mình. Aster chú ý đến một người quan sát với dáng người gầy ngồi trên đỉnh phòng của anh, ở tòa tháp phía đông. Mặc dù tháp này không được chỉ định là tháp canh gác. Đây có thể là mệnh lệnh trực tiếp từ mẹ anh.
Anh lo sợ điều tồi tệ sẽ xảy ra với người hầu của mình, trước đó từng có một người hầu bị cắt ngón tay vì cô ta chải tóc cho anh trong giờ ngủ trưa. Ngày hôm sau, cô ta phải rời khỏi dinh thự với một khoản trợ cấp từ mẹ anh.
À, Aster không quan tâm chút nào đến người hầu đó. Cô ta phục vụ trong sáu tháng và Aster vẫn chưa nhớ được khuôn mặt của cô ta. Anh đã quên rồi.
Người hầu mới của anh ấy buông ra những lời làm anh khó chịu, nhưng anh không hề muốn trừng phạt cậu ấy. Mẹ anh sẽ không dễ dàng tha cho một nô lệ đã phạm lỗi khi mới làm việc có hai ngày. Không có logic nào để tha thứ cho những sai lầm ngu ngốc như vậy.
Sau khi một vài người giúp việc và quản gia từng bị mẹ anh trừng phạt, Aster đã nghĩ cách bảo vệ họ bất cứ khi nào họ mắc sai lầm. Mãi đến bây giờ anh mới có cơ hội thực hiện nó lần đầu tiên.
'Cậu ấy có cảm thấy biết ơn không nhỉ? Cảm tạ? Đúng rồi, anh ấy nên cảm thấy thế! Mình đã cứu cậu ấy.'
Aster thở dài, anh phải cho người hầu của mình một hình phạt, nếu không mẹ anh sẽ bắt đầu tra hỏi. Aster đã hỏi Sir Douglass về vấn đề này trong buổi học hôm nay.
"Trừng phạt, ta phải trừng phạt cậu ta không? Mẹ của ta thật quá đáng."
Sir Douglass trả lời: "Một lãnh chúa nên trừng phạt thích đáng cho bất kỳ hành vi vi phạm nào, cho dù hành vi đó có thể bỏ qua hay không."
Aster do dự và thì thầm: "Nhưng ta thực sự không muốn trừng phạt cậu ấy..."
Sir Douglass nói: "Không, thưa ngài. Ngài có thể phạt nhẹ cậu ấy. Chẳng hạn như đừng cho cậu ấy ăn một ngày, năm roi bằng roi thông thường." Sir Douglass nói, ông cười và tiếp tục: "Thưa ngài, ngài có quyền hạn, bất cứ khi nào cậu ấy nói, cậu có thể ra lệnh cho cậu ấy im lặng. Như vậy, cậu ấy sẽ không gặp phiền phức."
Lời khuyên cuối cùng của Sir Douglass đã cho Aster ý tưởng về hình phạt dành cho người hầu của mình, bằng cách kiểm soát lời nói của cậu ấy, anh có thể ngăn cản những lời nói tương tự của cậu ấy đã từng xảy ra trước đây. Aster cũng có thể cứu cậu ấy khỏi những hình phạt khác trong tương lai.
"Cậu ấy nên biết ơn khi có một người chủ tốt bụng như vậy." Aster tự nhủ.
Ngày hôm sau, trời trở nên yên tĩnh vào buổi sáng. Aster liếc nhìn người hầu của mình vài lần, nhưng vẫn không bắt chuyện lần nào. Là một lãnh chúa bắt chuyện với người hầu nghe có vẻ thấp kém, như thể nó sẽ hạ thấp phẩm giá của chính anh.
Bản thân người hầu của anh chỉ cắm mặt xuống đất và không nói gì. Trong anh thật buồn cười và đáng thương. Aster tự hỏi, vì sao cậu ấy lại buồn như vậy? Hôm qua mẹ anh liệu có hù dọa cậu ấy không?
Aster cảm thấy khó chịu khi bị một người hầu bám đuôi nhưng không nói một lời nào. Anh nghĩ rằng anh đã quen với việc này, dù sao thì các người hầu và quý tộc khác vẫn theo anh hàng ngày nhưng cũng không nói chuyện. Nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại thấy khó xử.
'Ta có nên bắt đầu nói chuyện bây giờ không? Nói chuyện gì bây giờ?'
Aster chưa bao giờ tự bắt đầu cuộc trò chuyện nào trong suốt cuộc đời mình. Mọi người thông thường sẽ đổ xô đến anh bắt chuyện, khen ngợi, tán tỉnh,...
'Tại sao ta phải là người bắt đầu câu chuyện? Cậu ta là một nô lệ.'
Càng nghĩ về điều đó, anh càng thấy tức giận. Aster rời khu vườn mà không nói lời nào.
Trong hai tuần liền, họ không nói gì. Chỉ âm thầm gặp nhau vào mỗi buổi sáng và cùng dạo quanh khu vườn. Người hầu luôn cúi gằm mặt, không dám nhìn chủ nhân.
Aster cuối cùng đã quen với việc người hầu đi cùng vào mỗi buổi sáng trong vườn, nhưng sự im lặng của cậu ấy đã thực sự khiến anh khó chịu, khiến sự kiên nhẫn của anh trở nên cạn kiệt. Chính anh đã đưa ra hình phạt, nhưng nó thực sự làm anh phật ý.
Không thể chịu đựng thêm sự im lặng, Aster dừng lại và liếc sang phía người hầu của mình: "Nói đi, tại sao cậu luôn cúi đầu. Ta cho phép một nô lệ đi cùng ta, chứ không phải một con lừa." Aster lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.