Chương 18: Sự tức giận của Aster
Forever Pupa
09/02/2021
Aster quan sát người hầu mới của mình. Cảm giác tội lỗi cứ xoáy vào tim anh. Anh nhận ra mình chỉ đang nổi cơn thịnh ngộ trẻ con. Anh muốn nắm tay người hầu để xoa dịu sự run rẩy của cậu ấy, nhưng điều đấy nghe có vẻ điên rồ với anh, vì gia đình quý tộc không chạm vào người hầu bao giờ cả.
Anh quyết định xoa đầu người hầu của mình. Người hầu cứng đờ, nhưng sau một giây thì dần dần thả lỏng. Mái tóc của Ramuja nhột nhạt trong lòng bàn tay anh, nhưng anh đã phớt lờ nó và vỗ nhẹ vào đầu cậu ấy vài lần.
"Ta sẽ không trả lại cậu." Aster nói.
'Và xin lỗi.'
Aster không thể nói ra lời xin lỗi của mình, anh chỉ có thể nói nó trong tâm trí mà thôi. Người hầu của anh chậm rãi gật đầu.
"Tôi không được học hành tử tế, thưa thiếu gia." người hầu của anh nói, "Tôi đáng bị trừng phạt vì tôi có tội với ngài."
Aster cân nhắc một chút, anh không muốn trừng phạt cậu ấy. Cậu ấy không sai. Nhưng cậu nghĩ về một hình phạt nhẹ, rồi anh vẫn không thể thực hiện nó, vì anh là người đã ném một cơn giận trẻ con về phía cậu ấy.
"Hình phạt của cậu..." Aster thở dài, "Lỗi của cậu sẽ được tha thứ. Còn bây giờ, cậu phải gặp Anne và yêu cầu cấp một bộ quần áo mới. Cậu vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua."
"Thiếu gia, quần áo của tôi vẫn còn sạch. Thay quần áo hàng ngày sẽ rất tốn kém." cậu nhu mì nói.
Aster cười khúc khích, rồi lạnh lùng nói: "Cậu không được sử dụng một bộ quần áo từ ngày này qua ngày khác. Chúng trông thật bẩn thỉu. Là đại công tước trẻ tuổi, ta không thiếu tiền cho những thứ tầm thường như vậy. Ta không có lòng khoan dung với sự bẩn thỉu", anh ấy liếc nhìn người hầu đang kinh ngạc rồi quay lưng lại. Anh bước ra khỏi khu vườn dù vẫn còn sớm. Theo thường lệ, Aster đi vội đến tháp phía đông và leo lên cầu thang.
Anh đi đến ban công trong phòng mình, rồi nhìn trộm người nô lệ đang đứng đó. Anh ấy, vẫn còn sững sờ, vẫn chưa di chuyển được một cm so với vị trí ban đầu.
Aster tự hỏi liệu những câu nói cuối cùng của anh có khiến người hầu của anh kinh ngạc không. Anh đã gián tiếp nói với cậu ấy rằng anh sống thoải mái mà không cần lo lắng về tiền bạc, vì anh là con trai duy nhất của đại công tước. Anh cũng đã nói với cậu ấy rằng cậu không hề bẩn thỉu vì anh đã để cậu đi cùng mình trong khu vườn. Như vậy là đủ, phải không?
Tuy nhiên, Aster cảm thấy bồn chồn không thể nào tránh khỏi. Anh đã đe dọa người hầu của mình, nhưng anh không biết sẽ khiến cậu ấy sợ hãi đến vậy. Anh sẽ nói dối nếu anh không cảm thấy tội lỗi, vì anh định để lại ấn tượng tốt cho người hầu mới của mình. Những gì anh nói chỉ là bột phát.
"Tại sao cậu ấy lại nói thế?"
Aster không bao giờ thích những lời nói dối, nịnh nọt anh hoặc cha mẹ anh để được ưu ái, cuối cùng, và tất cả những gì họ muốn là có lợi hơn cho gia đình họ. Vì vậy, khi người hầu của anh nói ra những điều tương tự, anh đã ngay lập tức thốt ra lời đe dọa đó vì sự khó chịu thoáng qua. Mặc dù, khi Aster nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của người hầu của mình, anh ấy nhận ra rằng anh không hề có ý làm tổn thương cậu ấy.
'Dù sao cậu ấy cũng đã hoảng sợ, có phải ta quá nhàm chán không?'
Vai Aster buông thõng xuống, anh đóng của ban công và rời khỏi đó.
Anh quyết định xoa đầu người hầu của mình. Người hầu cứng đờ, nhưng sau một giây thì dần dần thả lỏng. Mái tóc của Ramuja nhột nhạt trong lòng bàn tay anh, nhưng anh đã phớt lờ nó và vỗ nhẹ vào đầu cậu ấy vài lần.
"Ta sẽ không trả lại cậu." Aster nói.
'Và xin lỗi.'
Aster không thể nói ra lời xin lỗi của mình, anh chỉ có thể nói nó trong tâm trí mà thôi. Người hầu của anh chậm rãi gật đầu.
"Tôi không được học hành tử tế, thưa thiếu gia." người hầu của anh nói, "Tôi đáng bị trừng phạt vì tôi có tội với ngài."
Aster cân nhắc một chút, anh không muốn trừng phạt cậu ấy. Cậu ấy không sai. Nhưng cậu nghĩ về một hình phạt nhẹ, rồi anh vẫn không thể thực hiện nó, vì anh là người đã ném một cơn giận trẻ con về phía cậu ấy.
"Hình phạt của cậu..." Aster thở dài, "Lỗi của cậu sẽ được tha thứ. Còn bây giờ, cậu phải gặp Anne và yêu cầu cấp một bộ quần áo mới. Cậu vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua."
"Thiếu gia, quần áo của tôi vẫn còn sạch. Thay quần áo hàng ngày sẽ rất tốn kém." cậu nhu mì nói.
Aster cười khúc khích, rồi lạnh lùng nói: "Cậu không được sử dụng một bộ quần áo từ ngày này qua ngày khác. Chúng trông thật bẩn thỉu. Là đại công tước trẻ tuổi, ta không thiếu tiền cho những thứ tầm thường như vậy. Ta không có lòng khoan dung với sự bẩn thỉu", anh ấy liếc nhìn người hầu đang kinh ngạc rồi quay lưng lại. Anh bước ra khỏi khu vườn dù vẫn còn sớm. Theo thường lệ, Aster đi vội đến tháp phía đông và leo lên cầu thang.
Anh đi đến ban công trong phòng mình, rồi nhìn trộm người nô lệ đang đứng đó. Anh ấy, vẫn còn sững sờ, vẫn chưa di chuyển được một cm so với vị trí ban đầu.
Aster tự hỏi liệu những câu nói cuối cùng của anh có khiến người hầu của anh kinh ngạc không. Anh đã gián tiếp nói với cậu ấy rằng anh sống thoải mái mà không cần lo lắng về tiền bạc, vì anh là con trai duy nhất của đại công tước. Anh cũng đã nói với cậu ấy rằng cậu không hề bẩn thỉu vì anh đã để cậu đi cùng mình trong khu vườn. Như vậy là đủ, phải không?
Tuy nhiên, Aster cảm thấy bồn chồn không thể nào tránh khỏi. Anh đã đe dọa người hầu của mình, nhưng anh không biết sẽ khiến cậu ấy sợ hãi đến vậy. Anh sẽ nói dối nếu anh không cảm thấy tội lỗi, vì anh định để lại ấn tượng tốt cho người hầu mới của mình. Những gì anh nói chỉ là bột phát.
"Tại sao cậu ấy lại nói thế?"
Aster không bao giờ thích những lời nói dối, nịnh nọt anh hoặc cha mẹ anh để được ưu ái, cuối cùng, và tất cả những gì họ muốn là có lợi hơn cho gia đình họ. Vì vậy, khi người hầu của anh nói ra những điều tương tự, anh đã ngay lập tức thốt ra lời đe dọa đó vì sự khó chịu thoáng qua. Mặc dù, khi Aster nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của người hầu của mình, anh ấy nhận ra rằng anh không hề có ý làm tổn thương cậu ấy.
'Dù sao cậu ấy cũng đã hoảng sợ, có phải ta quá nhàm chán không?'
Vai Aster buông thõng xuống, anh đóng của ban công và rời khỏi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.