Chương 12: Tên của người nô lệ
Forever Pupa
05/02/2021
"Tên trước đây của cậu là gì?"
"Tôi tên là..." Cậu bé có vẻ không thoải mái. Cậu ta dừng lại, có vẻ như đang đợi Aster ngắt lời cậu ta, nhưng Aster ngồi im lặng, "...ĐĨ. Tôi được chủ cũ đặt là ĐĨ, thưa thiếu gia."
Âm thanh của đồ dùng rơi, sau đó là tiếng thở hổn hển thu nhặt khắp phòng ăn. Những người hầu gái xin lỗi rối rít trước khi rời khỏi nhà ăn, để Aster và người hầu lại. Aster không nhúc nhích, anh ấy quan sát cậu bé và sau đó nói, "Tên ban đầu của cậu là gì?"
"Tên khai sinh?" cậu bé dừng lại, "Xin thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi. Tôi không hiểu, thưa ngài."
"Tên của cậu, trước khi bị bán đi làm nô lệ," Aster nói nhẹ. Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng anh đã trong coi một khu vườn và cơ sở kinh doanh, thuê nô lệ và thường dân làm việc. Anh ghét đặt tên, do đó, anh sẽ ra lệnh cho họ sử dụng tên thật của mình, như vậy sẽ phù hợp hơn.
Một lần nữa, cậu bé lại im lặng, trước khi lẩm bẩm. "Ramuja. Tên ban đầu của tôi là Ramuja, thưa Thiếu gia."
"Vậy bây giờ tên cậu là Ramuja."
Aster đứng sau khi cho phép người hầu mới của mình sử dụng tên thật. Anh bước ra khỏi phòng ăn, vì anh sắp có buổi học với Sir Douglass. Trước khi đi tới hành lang, người hầu mới của anh đã cất lời với giọng run run, "Cái này- Tôi thật sự biết ơn, cảm tạ ân tình của ngài, thưa Thiếu gia."
Aster gật đầu và đi qua hành lang nhanh hơn trước. Mặt anh hơi đỏ, anh nghĩ mình thật ngầu và uy nghi trước mặt người hầu mới của mình. Phong thái như vậy chắc chắn sẽ khiến người hầu mới ngưỡng mộ anh, và sau đó muốn trở thành bạn với anh, giống như những đứa trẻ quý tộc khác. Cuối cùng, lần đầu tiên, anh cảm thấy biết ơn Sir Douglass đã dạy anh cách hành động như một Lãnh chúa thực sự. Anh sợ rằng hành động của mình sẽ khiến người hầu mới sợ hãi, nhưng có vẻ không phải vậy. Aster mỉm cười bước đi.
'Ramuja. Cái tên đó là duy nhất.'
Tâm trí Aster trầm ngâm suy nghĩ về người hầu mới của mình. Cậu bé trông có vẻ rụt rè. Mặc dù chiều cao của họ tương đương nhau, nhưng người hầu mới có thân hình lớn hơn một chút mặc dù cậu ta là nô lệ. Anh cũng thắc mắc về tên của người hâu mới trước đây, cái tên mà người hầu gái ngạc nhiên khi nghe đến, có vẻ cô ấy còn sốc.
Aster ngồi trong phòng làm việc, đợi Sir Douglass, mười lăm phút nữa ông ta mới đến. Aster không dám đến muộn các lớp học của Sir Douglass vì ông ta sẽ nói với cha anh rằng anh đi học muộn, sau đó họ sẽ cùng nhau la mắng anh, và thêm một bài tập về nhà để làm.
"Chào buổi sáng thưa ngài", Sir Douglass bước vào phòng. Ông ấy là một người đàn ông trung niên, cùng tuổi với cha anh. Ông ta ăn mặc bảnh bao với một bộ vest, mái tóc xoăn màu đen, nhưng được vuốt gọn bằng sáp và đôi mắt màu hạt dẻ sụp xuống. Ông ấy luôn tỏ vẻ thờ ơ và nghiêm túc, trừ Aster và cha anh, đôi khi ông ấy mới mỉm cười.
Aster đáp lại lời chào trước khi họ bắt đầu lớp học văn học Anh. Mặc dù đó là một lớp học văn học nhưng nó cũng chỉ có thảo luận về văn học và những thứ liên quan. Đây là lý do Aster thích lớp học này, vì nó thoải mái hơn nhiều.
"Lãnh chúa trẻ, cậu đã đọc sách mới chưa?" Sir Douglass hỏi.
"Ta đang đọc "Bài điếu văn của hoàng tử", do người tiền nhiệm của ta viết."
Ngài Douglass im lặng trong vài giây, rồi ông nói: "Vâng, thưa ngài. Chúng ta sẽ thảo luận về nó chứ?"
Aster gật đầu, nhưng trước khi họ bắt đầu, anh muốn hỏi về người hầu mới của mình. "Sir Douglass, ta có thể hỏi một câu được không?"
Thấy Sir Douglass mỉm cười và gật đầu, Aster liền hỏi: "ĐĨ là gì?"
"Tôi tên là..." Cậu bé có vẻ không thoải mái. Cậu ta dừng lại, có vẻ như đang đợi Aster ngắt lời cậu ta, nhưng Aster ngồi im lặng, "...ĐĨ. Tôi được chủ cũ đặt là ĐĨ, thưa thiếu gia."
Âm thanh của đồ dùng rơi, sau đó là tiếng thở hổn hển thu nhặt khắp phòng ăn. Những người hầu gái xin lỗi rối rít trước khi rời khỏi nhà ăn, để Aster và người hầu lại. Aster không nhúc nhích, anh ấy quan sát cậu bé và sau đó nói, "Tên ban đầu của cậu là gì?"
"Tên khai sinh?" cậu bé dừng lại, "Xin thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi. Tôi không hiểu, thưa ngài."
"Tên của cậu, trước khi bị bán đi làm nô lệ," Aster nói nhẹ. Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng anh đã trong coi một khu vườn và cơ sở kinh doanh, thuê nô lệ và thường dân làm việc. Anh ghét đặt tên, do đó, anh sẽ ra lệnh cho họ sử dụng tên thật của mình, như vậy sẽ phù hợp hơn.
Một lần nữa, cậu bé lại im lặng, trước khi lẩm bẩm. "Ramuja. Tên ban đầu của tôi là Ramuja, thưa Thiếu gia."
"Vậy bây giờ tên cậu là Ramuja."
Aster đứng sau khi cho phép người hầu mới của mình sử dụng tên thật. Anh bước ra khỏi phòng ăn, vì anh sắp có buổi học với Sir Douglass. Trước khi đi tới hành lang, người hầu mới của anh đã cất lời với giọng run run, "Cái này- Tôi thật sự biết ơn, cảm tạ ân tình của ngài, thưa Thiếu gia."
Aster gật đầu và đi qua hành lang nhanh hơn trước. Mặt anh hơi đỏ, anh nghĩ mình thật ngầu và uy nghi trước mặt người hầu mới của mình. Phong thái như vậy chắc chắn sẽ khiến người hầu mới ngưỡng mộ anh, và sau đó muốn trở thành bạn với anh, giống như những đứa trẻ quý tộc khác. Cuối cùng, lần đầu tiên, anh cảm thấy biết ơn Sir Douglass đã dạy anh cách hành động như một Lãnh chúa thực sự. Anh sợ rằng hành động của mình sẽ khiến người hầu mới sợ hãi, nhưng có vẻ không phải vậy. Aster mỉm cười bước đi.
'Ramuja. Cái tên đó là duy nhất.'
Tâm trí Aster trầm ngâm suy nghĩ về người hầu mới của mình. Cậu bé trông có vẻ rụt rè. Mặc dù chiều cao của họ tương đương nhau, nhưng người hầu mới có thân hình lớn hơn một chút mặc dù cậu ta là nô lệ. Anh cũng thắc mắc về tên của người hâu mới trước đây, cái tên mà người hầu gái ngạc nhiên khi nghe đến, có vẻ cô ấy còn sốc.
Aster ngồi trong phòng làm việc, đợi Sir Douglass, mười lăm phút nữa ông ta mới đến. Aster không dám đến muộn các lớp học của Sir Douglass vì ông ta sẽ nói với cha anh rằng anh đi học muộn, sau đó họ sẽ cùng nhau la mắng anh, và thêm một bài tập về nhà để làm.
"Chào buổi sáng thưa ngài", Sir Douglass bước vào phòng. Ông ấy là một người đàn ông trung niên, cùng tuổi với cha anh. Ông ta ăn mặc bảnh bao với một bộ vest, mái tóc xoăn màu đen, nhưng được vuốt gọn bằng sáp và đôi mắt màu hạt dẻ sụp xuống. Ông ấy luôn tỏ vẻ thờ ơ và nghiêm túc, trừ Aster và cha anh, đôi khi ông ấy mới mỉm cười.
Aster đáp lại lời chào trước khi họ bắt đầu lớp học văn học Anh. Mặc dù đó là một lớp học văn học nhưng nó cũng chỉ có thảo luận về văn học và những thứ liên quan. Đây là lý do Aster thích lớp học này, vì nó thoải mái hơn nhiều.
"Lãnh chúa trẻ, cậu đã đọc sách mới chưa?" Sir Douglass hỏi.
"Ta đang đọc "Bài điếu văn của hoàng tử", do người tiền nhiệm của ta viết."
Ngài Douglass im lặng trong vài giây, rồi ông nói: "Vâng, thưa ngài. Chúng ta sẽ thảo luận về nó chứ?"
Aster gật đầu, nhưng trước khi họ bắt đầu, anh muốn hỏi về người hầu mới của mình. "Sir Douglass, ta có thể hỏi một câu được không?"
Thấy Sir Douglass mỉm cười và gật đầu, Aster liền hỏi: "ĐĨ là gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.