Chương 7: Định mệnh hai ta mới chỉ bắt đầu
Jin(ziny)
20/02/2014
“ – Cuộc đời như một vở kịch, chỉ có thể là hài kịch hoặc bi kịch.
- Vậy cuộc đời cậu là gì?
- Có lẽ từ lúc bắt đầu đã là bi kịch, nhưng mình đang cố gắng để nó trở thành một vở hài kịch.”
Trên chiếc ghế băng dài nơi góc vườn, một cô bé nằm đó, gò má gầy áp lên mu bàn tay nhỏ xanh xao, đôi chân cô thu lại và bờ vai thì vẫn không ngừng run rẩy. Nắng chiều yếu ớt vương trong gió, phủ lên mái tóc đen dày. Thân người cô trong suốt tựa như tấm thủy tinh, mỏng manh đến nỗi, một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cô vỡ tan.
Nhìn những giọt nước mắt nóng còn đang lăn, có tia sáng nhỏ bất chợt lóe lên trong đôi mắt hổ phách. Thiên Bảo lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh Nguyệt Cát. Cậu dần đưa tay mình lại gần, chạm đến hàng mi cong đang run nhẹ.
“Rốt cuộc là vì sao mà đến ngay cả trong khi ngủ nước mắt cô vẫn rơi không ngừng?”
Nhưng, chuyện gì thế này? Đôi mắt ấy lúc này hiện đang mở to và không giấu được ngạc nhiên nhìn cậu. Thiên Bảo giật mình, vội vàng rút tay lại lúng túng. Tư thế của cậu lúc này cũng có chút khả nghi.
- Sao? Cậu định đánh lén tôi à?
- Điên.
Cô gái nhỏ ngáp một cái thật dài, nhìn Thiên Bảo không nói thêm một lời nào, đứng phắt dậy bỏ đi mà không thấy được khuôn mặt bừng đỏ đã được cậu giấu đi. Bất giác đôi mắt Nguyệt Cát lại vô tình lướt qua cánh cửa gỗ cũ màu phía đối diện. Một dòng khí lạnh lần nữa chạy dọc qua sống lưng, tim Nguyệt Cát chợt thắt lại, hơi thở bị ngắt quãng. Chuyện gì đang xảy ra thế, tại sao lại cứ có cái cảm giác đáng sợ ấy.
…
- Xin anh đừng lạnh nhạt với em như thế được không.
Cô gái xinh đẹp đứng lặng thinh dưới nắng chiều đã tắt, chiếc khăn len từ từ trượt khỏi tay cô rơi xuống vỉa hè cùng những giọt nước mắt. Người con trai ấy càng cố đẩy cô ra xa thì cô lại cứ muốn tiến lại gần. Cô không còn là mình nữa rồi, sức chịu đựng cũng dường như đã vượt mức giới hạn. Tại sao cô vì một người đàn ông mà trở thành thế này? Cô có gì không tốt?
- Anh vô tình đến thế sao? Em không tin. Rồi anh sẽ phải hối hận.
Thiên Ân bước những bước nặng nề, anh không quay đầu nhưng cũng thấy được khuôn mặt của người con gái đó. Cô hết lần này đến lần khác làm khó anh, còn anh, chỉ biết trốn chạy, chỉ có thể tiến về phía trước, đi tiếp trên con đường mình đang đi.
Những người xung quanh lướt qua, biểu hiện của họ chẳng mấy hài lòng. Họ bàn tán, rồi những tiếng xì xầm cứ thế ngày một lớn hơn. Như có dự cảm chẳng lành, Thiên Ân vội vã quay người, giữa dòng xe tấp nập, có bóng dáng quen thuộc đang bước đi với gương mặt vô hồn. Anh nín thở nghe tiếng còi như xé bên tai, chạy đến kéo tay cô trước mũi chiếc xe phân khối lớn.
- Cô bị điên hả, Trần Hạ An?
- Sao anh không tiếp tục bỏ mặc em đi. Em ra sao thì có liên quan gì tới anh.
Cô hét lên trong những tiếng nấc, nước mắt không kìm được mà cứ trào ra. Anh thở dốc, cô nào biết anh thực sự đã hoảng sợ đến mức nào.
- Chỉ là tôi không thể thấy chết mà không cứu…
- Anh im đi. Hạ An cắt ngang lời Thiên Ân, bàn tay cô siết chặt cánh tay áo anh. Anh… rõ ràng là đang nói dối, vậy mà sao lại khiến cô đau đớn thế này.
- Trong 7 tỉ người trên thế giới này để tìm một người mình thích thích mình đâu phải dễ. Anh không hiểu sao?
Thiên Ân giật mạnh cánh tay áo khỏi cô. Phải, là anh không hiểu vì ngay từ đầu anh đã không muốn hiểu:
- Nhưng đâu phải chỉ có một người. Và tôi cũng đâu phải trong 7 tỉ người kia. Đừng tìm gặp tôi nữa rồi em sẽ tìm được một người tốt hơn.
Anh bước đi nhưng đôi chân run rẩy. Biết rằng chỉ cần nhìn thấy những giọt nước mắt ấy lần nữa, anh sợ sẽ không kìm được lòng mình mà chạy lại ôm cô. Ở thế giới mà anh sinh sống, đó là thế giới mà sự tồn tại của cô là không được phép. Cái thế giới không thuộc về con người.
…
Nguyệt Cát cẩn thận che cho ngọn nến vừa thắp, trời bắt đầu sang đông nên bóng đêm buông xuống cũng nhanh hơn. Nó nhìn vào thứ ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt hổ phách rồi cười:
- Chà, mau ăn thôi.
Bát mì trên bàn tỏa ra hương vị mới lạ với những sợi mì trắng muốt, vài cọng lá xanh xanh có thêm mấy miếng trứng cuộn trông thật bắt mắt.Thấy Thiên Bảo chỉ mải chăm chú theo dõi mình, Nguyệt Cát dần cảm thấy không thoải mái:
- Sao còn không ăn đi mà nhìn mình?
- Cậu không cho độc vào đây chứ.
Nó ho sặc sụa, suýt chút nữa là rơi khỏi ghế. Đúng là một tên đầu óc không bình thường, nếu cho được thì nó còn cho gấp đôi liều luôn. Thiên Bảo múc một thìa nước nhỏ, biểu hiện có vẻ thờ ơ. Nguyệt Cát cười nhẹ khi thấy đôi mày cậu nhíu lại rồi dãn ra.
- Ngon chứ?
Như sợ lãng phí thời gian, cậu chẳng kịp ngẩng đầu lên mà chỉ đưa tay về phía nó vẫy vẫy kiểu muốn nói “Ăn mau đi”.
.
Cạch.
Chiếc bát trống trơn được Thiên Bảo đặt xuống bàn trước con mắt to tròn phía đối diện.
- Đây gọi là món gì?
Nguyệt Cát ngay lập tức ngẩng cao đầu đầy đắc ý với đôi mắt sáng rực:
- Mỳ trứng cuộn chứ gì, đây là món tủ của mình mà. Ha Ha. Mình biết thế nào cậu cũng thích rồi. Nguyệt Cát đã ra tay thì chuyện gì chẳng làm được. Thế nào, khâm phục chứ.
“Khoan. Có tiếng động lạ bên ngoài”
Thiên Bảo đầy cảnh giác lắng nghe, mặc kệ cho nó cứ huyên thuyên một mình.
- Cậu có nghe mình nói không đấy? Nguyệt Cát huơ huơ tay trước mặt Thiên Bảo.
Xoẹt!
Cánh tay trước mặt bất ngờ bị một lực kéo mạnh làm cả người nó văng khỏi ghế. Ngọn nến vụt tắt. Thiên Bảo thấy rõ ánh mắt nó đang hoảng sợ, cánh tay áo cậu bị nắm chặt bởi bàn tay nhỏ còn đang run.
- Có… có chuyện gì…
Tia sáng sắc lẹm lướt qua nơi đáy mắt Thiên Bảo, cậu vội vã ôm lấy đầu cô bé áp sát vào ngực mình:
- Xuỵt, yên lặng.
Nguyệt Cát không thấy, nhưng cậu thấy trong gió phảng phất mùi của những thây ma thối rữa, nghe thấy những bước đi lướt nhẹ trong không trung. Mồ hôi lấm tấm bắt đầu rịn ra trên trán Thiên Bảo.
“Lúc này, chỉ duy nhất một nơi mới đảm bảo tính mạng cho cô nhóc kia” . Ý nghĩ ấy chỉ kịp vụt qua trong đầu Thiên Bảo.
- Đi theo mình.
Bàn nhỏ bị Thiên Bảo nắm chặt nhưng vẫn không ngừng run, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lòng bàn tay. Ngang qua phòng khách, Nguyệt Cát lén nhìn qua cánh cửa, thấy những bóng đen lướt qua, có tiếng gì đó trên cánh cửa như bị móng tay ai cào lên. Tai nó ù đi bởi những âm thanh ghê rợn.
Tại căn phòng của bà, Thiên Bảo mới buông tay. Trong bóng tối, cô bé không thấy được đôi mắt hằn lên những vệt máu đỏ tươi, giọng nói cậu sắc lạnh:
- Ở yên trong này, dù có chuyện gì cậu cũng không được rời khỏi phòng nửa bước.
Cùng lúc đó, cánh cửa sổ bật tung. Gió ùa vào cuốn theo những cành lá xối xả. Chiếc chuông gió bị gió lắc mạnh như muốn bay ra khỏi ô cửa.
Những gì đang xảy ra hệt như những bộ phim kinh dị mà nó đã xem. Rồi sau đó, từ cửa sổ kia sẽ hiện ra một khuôn mặt đầy máu, tóc tai bù xù, lao đến cắn cho nó một nhát.
Nó không muốn chết.
- Đừng… đừng đi. Mình sợ.
Cái ôm bất ngờ từ đằng sau làm bước chân Thiên Bảo khựng lại. Vòng tay đặt ngang eo siết chặt, cậu thấy lưng mình ấm nóng, những giọt nước mắt sợ hãi khiến áo ướt mem. Thiên Bảo dần thả lỏng bàn tay đang nắm, chợt nghe tim mình lệch vài nhịp đập.
- Rõ ràng có người trong này mà không thể vào được. Khốn kiếp!
Nguyệt Cát sợ hãi, những giọt nước mắt khô cặn không dám chảy ra. Câu nói được lặp đi lặp lại một cách sợ hãi trong vô thức.
- Họ là ai thế? Ai thế?
Máu trong người Thiên Bảo đã sôi sục như muốn thiêu đốt toàn thân. Cậu dễ dàng xé xác mấy tên ngoài kia chỉ bằng một ngón tay, nhưng đôi chân cậu lúc này lại chẳng thể nhích được một milimet. Bởi vòng tay của ai đó chẳng chịu buông lỏng. Mãi cho đến khi tất cả lại trở lại im lặng, Thiên Bảo mới nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Chúng đi rồi vì thế cậu buông ra được chưa. Tôi sắp ngạt thở mà chết rồi.
Nguyệt Cát giật mình nghĩ ra, buông tay ngay tức khắc. Lỗi đâu phải tại nó, chẳng phải cậu ta mới là người ôm trước sao. Đây là bất công, bất công đấy nhé! Vừa ngại ngùng lại vừa giận, Nguyệt Cát gắt lên:
- Cậu đi về đi chứ còn đứng đó làm gì. Tôi phải đi ngủ.
.
Thiên Bảo nhún vai, nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng mình lại. Ngày hôm nay đơn giản mới chỉ là bắt đầu, chắc chắn bọn chúng sẽ còn quay lại. Ít nhất thì cho đến lúc này thân phận của cậu vẫn còn an toàn, nhưng mối lo ngại lớn nhất bây giờ không phải cậu mà là cô bé kia.
Rầm.
Cánh cửa còn chưa kịp chạm bản lề đã bị ai đó vội vàng đẩy ra. Lực đẩy khá mạnh khiến nó bật mạnh vào lưng Thiên Bảo. Nhìn thấy biểu cảm như muốn bóp chết mình ngay lập tức của cậu ta, Nguyệt Cát cười nhỏ nhẹ:
- Khoan đã. Là thế này, mình có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu. Cậu có thể ở phòng mình một lát tới khi mình ngủ không?
- Thế cơ đấy. Nhưng tôi không quen ở phòng người khác.
Mặc kệ. Thiên Bảo chậm rãi kéo lại ga giường cho ngay ngắn, còn cô bé ấy vẫn cứ dai dẳng đứng đó ra sức thuyết phục. Không phải là nó không can đảm cơ mà lúc này có người bên cạnh cũng tốt hơn chứ sao.
- Khụ khụ. Phòng ấy lạnh quá, hay mình có thể ngủ nhờ được không?
- Này! Bộ lúc nãy có phải tôi làm đầu cậu va vào đâu đó không? Không được, cậu về ngủ đi.
- Mình năn nỉ đấy, mình không chịu được lạnh. Nếu mình ốm sẽ không ai chăm sóc, không thể đi học cũng không thể nấu ăn cho cậu.
Nguyệt Cát ngước đôi mắt đen tròn long lanh lên chớp nhẹ, lay lay cánh tay cậu với khuôn mặt bi thương.
Thiên Bảo ném chiếc gối tội nghiệp xuống đất:
- Nằm đó.
…
- Cậu ngủ chưa? Nếu chưa thì nói chuyện một lát đi.
- Nếu cậu muốn nói về chuyện ban nãy thì ra ngoài ngay đi.
Nguyệt Cát kéo cao chăn lên cổ, lặng lẽ lắng nghe có động tĩnh trong căn phòng một hồi rồi mới dám lên tiếng. Vậy mà không ngờ lại bị cậu ta nắm thóp. Nó đơn giản chỉ muốn biết những người ban nãy là ai. Là người hay là ma? Tại sao lại nguy hiểm đến tính mạng của nó? Nhưng thôi, ra ngoài lúc này còn nguy hiểm hơn. Nghĩ vậy, Nguyệt Cát tìm cách đánh trống lảng:
- Cuộc đời như một vở kịch, chỉ có thể là hài kịch hoặc bi kịch.
- Vậy cuộc đời cậu là gì?
Cậu nhóc không mấy quan tâm, đôi mắt nhắm hờ đáp lại cho phải phép.
- Có lẽ từ lúc bắt đầu đã là bi kịch, nhưng mình đang cố gắng để nó trở thành một vở hài kịch.
Một vài cơn gió nhỏ lặng lẽ lùa vào mang theo cái se lạnh cuối thu, tiếng thở ấm áp đều đặn vang khắp căn phòng, Nguyệt Cát dường như đã ngủ say. Thiên Bảo khẽ trở mình, im lặng hướng mắt nhìn lên trần nhà tối đen.
- Mỗi người sinh ra đều có một hoàn cảnh khác nhau. Đôi khi có những việc họ không muốn nhưng nó lại vẫn cứ xảy ra. Con người gọi đó là định mệnh. Định mệnh thì sẽ chẳng thay đổi. Dù ta có cố gắng đến đâu chăng nữa thì nó vẫn mãi là bất biến. Nếu phải chăng cuộc đời mình là một cuốn truyện, mình sẽ tự tay đốt nó đi. Vĩnh viễn biến mất như tàn tro vậy. Xin lỗi cậu vì ngày hôm nay… Nguyệt Cát. Chúc ngủ ngon.
.Jin.
- Vậy cuộc đời cậu là gì?
- Có lẽ từ lúc bắt đầu đã là bi kịch, nhưng mình đang cố gắng để nó trở thành một vở hài kịch.”
Trên chiếc ghế băng dài nơi góc vườn, một cô bé nằm đó, gò má gầy áp lên mu bàn tay nhỏ xanh xao, đôi chân cô thu lại và bờ vai thì vẫn không ngừng run rẩy. Nắng chiều yếu ớt vương trong gió, phủ lên mái tóc đen dày. Thân người cô trong suốt tựa như tấm thủy tinh, mỏng manh đến nỗi, một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cô vỡ tan.
Nhìn những giọt nước mắt nóng còn đang lăn, có tia sáng nhỏ bất chợt lóe lên trong đôi mắt hổ phách. Thiên Bảo lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh Nguyệt Cát. Cậu dần đưa tay mình lại gần, chạm đến hàng mi cong đang run nhẹ.
“Rốt cuộc là vì sao mà đến ngay cả trong khi ngủ nước mắt cô vẫn rơi không ngừng?”
Nhưng, chuyện gì thế này? Đôi mắt ấy lúc này hiện đang mở to và không giấu được ngạc nhiên nhìn cậu. Thiên Bảo giật mình, vội vàng rút tay lại lúng túng. Tư thế của cậu lúc này cũng có chút khả nghi.
- Sao? Cậu định đánh lén tôi à?
- Điên.
Cô gái nhỏ ngáp một cái thật dài, nhìn Thiên Bảo không nói thêm một lời nào, đứng phắt dậy bỏ đi mà không thấy được khuôn mặt bừng đỏ đã được cậu giấu đi. Bất giác đôi mắt Nguyệt Cát lại vô tình lướt qua cánh cửa gỗ cũ màu phía đối diện. Một dòng khí lạnh lần nữa chạy dọc qua sống lưng, tim Nguyệt Cát chợt thắt lại, hơi thở bị ngắt quãng. Chuyện gì đang xảy ra thế, tại sao lại cứ có cái cảm giác đáng sợ ấy.
…
- Xin anh đừng lạnh nhạt với em như thế được không.
Cô gái xinh đẹp đứng lặng thinh dưới nắng chiều đã tắt, chiếc khăn len từ từ trượt khỏi tay cô rơi xuống vỉa hè cùng những giọt nước mắt. Người con trai ấy càng cố đẩy cô ra xa thì cô lại cứ muốn tiến lại gần. Cô không còn là mình nữa rồi, sức chịu đựng cũng dường như đã vượt mức giới hạn. Tại sao cô vì một người đàn ông mà trở thành thế này? Cô có gì không tốt?
- Anh vô tình đến thế sao? Em không tin. Rồi anh sẽ phải hối hận.
Thiên Ân bước những bước nặng nề, anh không quay đầu nhưng cũng thấy được khuôn mặt của người con gái đó. Cô hết lần này đến lần khác làm khó anh, còn anh, chỉ biết trốn chạy, chỉ có thể tiến về phía trước, đi tiếp trên con đường mình đang đi.
Những người xung quanh lướt qua, biểu hiện của họ chẳng mấy hài lòng. Họ bàn tán, rồi những tiếng xì xầm cứ thế ngày một lớn hơn. Như có dự cảm chẳng lành, Thiên Ân vội vã quay người, giữa dòng xe tấp nập, có bóng dáng quen thuộc đang bước đi với gương mặt vô hồn. Anh nín thở nghe tiếng còi như xé bên tai, chạy đến kéo tay cô trước mũi chiếc xe phân khối lớn.
- Cô bị điên hả, Trần Hạ An?
- Sao anh không tiếp tục bỏ mặc em đi. Em ra sao thì có liên quan gì tới anh.
Cô hét lên trong những tiếng nấc, nước mắt không kìm được mà cứ trào ra. Anh thở dốc, cô nào biết anh thực sự đã hoảng sợ đến mức nào.
- Chỉ là tôi không thể thấy chết mà không cứu…
- Anh im đi. Hạ An cắt ngang lời Thiên Ân, bàn tay cô siết chặt cánh tay áo anh. Anh… rõ ràng là đang nói dối, vậy mà sao lại khiến cô đau đớn thế này.
- Trong 7 tỉ người trên thế giới này để tìm một người mình thích thích mình đâu phải dễ. Anh không hiểu sao?
Thiên Ân giật mạnh cánh tay áo khỏi cô. Phải, là anh không hiểu vì ngay từ đầu anh đã không muốn hiểu:
- Nhưng đâu phải chỉ có một người. Và tôi cũng đâu phải trong 7 tỉ người kia. Đừng tìm gặp tôi nữa rồi em sẽ tìm được một người tốt hơn.
Anh bước đi nhưng đôi chân run rẩy. Biết rằng chỉ cần nhìn thấy những giọt nước mắt ấy lần nữa, anh sợ sẽ không kìm được lòng mình mà chạy lại ôm cô. Ở thế giới mà anh sinh sống, đó là thế giới mà sự tồn tại của cô là không được phép. Cái thế giới không thuộc về con người.
…
Nguyệt Cát cẩn thận che cho ngọn nến vừa thắp, trời bắt đầu sang đông nên bóng đêm buông xuống cũng nhanh hơn. Nó nhìn vào thứ ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt hổ phách rồi cười:
- Chà, mau ăn thôi.
Bát mì trên bàn tỏa ra hương vị mới lạ với những sợi mì trắng muốt, vài cọng lá xanh xanh có thêm mấy miếng trứng cuộn trông thật bắt mắt.Thấy Thiên Bảo chỉ mải chăm chú theo dõi mình, Nguyệt Cát dần cảm thấy không thoải mái:
- Sao còn không ăn đi mà nhìn mình?
- Cậu không cho độc vào đây chứ.
Nó ho sặc sụa, suýt chút nữa là rơi khỏi ghế. Đúng là một tên đầu óc không bình thường, nếu cho được thì nó còn cho gấp đôi liều luôn. Thiên Bảo múc một thìa nước nhỏ, biểu hiện có vẻ thờ ơ. Nguyệt Cát cười nhẹ khi thấy đôi mày cậu nhíu lại rồi dãn ra.
- Ngon chứ?
Như sợ lãng phí thời gian, cậu chẳng kịp ngẩng đầu lên mà chỉ đưa tay về phía nó vẫy vẫy kiểu muốn nói “Ăn mau đi”.
.
Cạch.
Chiếc bát trống trơn được Thiên Bảo đặt xuống bàn trước con mắt to tròn phía đối diện.
- Đây gọi là món gì?
Nguyệt Cát ngay lập tức ngẩng cao đầu đầy đắc ý với đôi mắt sáng rực:
- Mỳ trứng cuộn chứ gì, đây là món tủ của mình mà. Ha Ha. Mình biết thế nào cậu cũng thích rồi. Nguyệt Cát đã ra tay thì chuyện gì chẳng làm được. Thế nào, khâm phục chứ.
“Khoan. Có tiếng động lạ bên ngoài”
Thiên Bảo đầy cảnh giác lắng nghe, mặc kệ cho nó cứ huyên thuyên một mình.
- Cậu có nghe mình nói không đấy? Nguyệt Cát huơ huơ tay trước mặt Thiên Bảo.
Xoẹt!
Cánh tay trước mặt bất ngờ bị một lực kéo mạnh làm cả người nó văng khỏi ghế. Ngọn nến vụt tắt. Thiên Bảo thấy rõ ánh mắt nó đang hoảng sợ, cánh tay áo cậu bị nắm chặt bởi bàn tay nhỏ còn đang run.
- Có… có chuyện gì…
Tia sáng sắc lẹm lướt qua nơi đáy mắt Thiên Bảo, cậu vội vã ôm lấy đầu cô bé áp sát vào ngực mình:
- Xuỵt, yên lặng.
Nguyệt Cát không thấy, nhưng cậu thấy trong gió phảng phất mùi của những thây ma thối rữa, nghe thấy những bước đi lướt nhẹ trong không trung. Mồ hôi lấm tấm bắt đầu rịn ra trên trán Thiên Bảo.
“Lúc này, chỉ duy nhất một nơi mới đảm bảo tính mạng cho cô nhóc kia” . Ý nghĩ ấy chỉ kịp vụt qua trong đầu Thiên Bảo.
- Đi theo mình.
Bàn nhỏ bị Thiên Bảo nắm chặt nhưng vẫn không ngừng run, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lòng bàn tay. Ngang qua phòng khách, Nguyệt Cát lén nhìn qua cánh cửa, thấy những bóng đen lướt qua, có tiếng gì đó trên cánh cửa như bị móng tay ai cào lên. Tai nó ù đi bởi những âm thanh ghê rợn.
Tại căn phòng của bà, Thiên Bảo mới buông tay. Trong bóng tối, cô bé không thấy được đôi mắt hằn lên những vệt máu đỏ tươi, giọng nói cậu sắc lạnh:
- Ở yên trong này, dù có chuyện gì cậu cũng không được rời khỏi phòng nửa bước.
Cùng lúc đó, cánh cửa sổ bật tung. Gió ùa vào cuốn theo những cành lá xối xả. Chiếc chuông gió bị gió lắc mạnh như muốn bay ra khỏi ô cửa.
Những gì đang xảy ra hệt như những bộ phim kinh dị mà nó đã xem. Rồi sau đó, từ cửa sổ kia sẽ hiện ra một khuôn mặt đầy máu, tóc tai bù xù, lao đến cắn cho nó một nhát.
Nó không muốn chết.
- Đừng… đừng đi. Mình sợ.
Cái ôm bất ngờ từ đằng sau làm bước chân Thiên Bảo khựng lại. Vòng tay đặt ngang eo siết chặt, cậu thấy lưng mình ấm nóng, những giọt nước mắt sợ hãi khiến áo ướt mem. Thiên Bảo dần thả lỏng bàn tay đang nắm, chợt nghe tim mình lệch vài nhịp đập.
- Rõ ràng có người trong này mà không thể vào được. Khốn kiếp!
Nguyệt Cát sợ hãi, những giọt nước mắt khô cặn không dám chảy ra. Câu nói được lặp đi lặp lại một cách sợ hãi trong vô thức.
- Họ là ai thế? Ai thế?
Máu trong người Thiên Bảo đã sôi sục như muốn thiêu đốt toàn thân. Cậu dễ dàng xé xác mấy tên ngoài kia chỉ bằng một ngón tay, nhưng đôi chân cậu lúc này lại chẳng thể nhích được một milimet. Bởi vòng tay của ai đó chẳng chịu buông lỏng. Mãi cho đến khi tất cả lại trở lại im lặng, Thiên Bảo mới nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Chúng đi rồi vì thế cậu buông ra được chưa. Tôi sắp ngạt thở mà chết rồi.
Nguyệt Cát giật mình nghĩ ra, buông tay ngay tức khắc. Lỗi đâu phải tại nó, chẳng phải cậu ta mới là người ôm trước sao. Đây là bất công, bất công đấy nhé! Vừa ngại ngùng lại vừa giận, Nguyệt Cát gắt lên:
- Cậu đi về đi chứ còn đứng đó làm gì. Tôi phải đi ngủ.
.
Thiên Bảo nhún vai, nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng mình lại. Ngày hôm nay đơn giản mới chỉ là bắt đầu, chắc chắn bọn chúng sẽ còn quay lại. Ít nhất thì cho đến lúc này thân phận của cậu vẫn còn an toàn, nhưng mối lo ngại lớn nhất bây giờ không phải cậu mà là cô bé kia.
Rầm.
Cánh cửa còn chưa kịp chạm bản lề đã bị ai đó vội vàng đẩy ra. Lực đẩy khá mạnh khiến nó bật mạnh vào lưng Thiên Bảo. Nhìn thấy biểu cảm như muốn bóp chết mình ngay lập tức của cậu ta, Nguyệt Cát cười nhỏ nhẹ:
- Khoan đã. Là thế này, mình có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu. Cậu có thể ở phòng mình một lát tới khi mình ngủ không?
- Thế cơ đấy. Nhưng tôi không quen ở phòng người khác.
Mặc kệ. Thiên Bảo chậm rãi kéo lại ga giường cho ngay ngắn, còn cô bé ấy vẫn cứ dai dẳng đứng đó ra sức thuyết phục. Không phải là nó không can đảm cơ mà lúc này có người bên cạnh cũng tốt hơn chứ sao.
- Khụ khụ. Phòng ấy lạnh quá, hay mình có thể ngủ nhờ được không?
- Này! Bộ lúc nãy có phải tôi làm đầu cậu va vào đâu đó không? Không được, cậu về ngủ đi.
- Mình năn nỉ đấy, mình không chịu được lạnh. Nếu mình ốm sẽ không ai chăm sóc, không thể đi học cũng không thể nấu ăn cho cậu.
Nguyệt Cát ngước đôi mắt đen tròn long lanh lên chớp nhẹ, lay lay cánh tay cậu với khuôn mặt bi thương.
Thiên Bảo ném chiếc gối tội nghiệp xuống đất:
- Nằm đó.
…
- Cậu ngủ chưa? Nếu chưa thì nói chuyện một lát đi.
- Nếu cậu muốn nói về chuyện ban nãy thì ra ngoài ngay đi.
Nguyệt Cát kéo cao chăn lên cổ, lặng lẽ lắng nghe có động tĩnh trong căn phòng một hồi rồi mới dám lên tiếng. Vậy mà không ngờ lại bị cậu ta nắm thóp. Nó đơn giản chỉ muốn biết những người ban nãy là ai. Là người hay là ma? Tại sao lại nguy hiểm đến tính mạng của nó? Nhưng thôi, ra ngoài lúc này còn nguy hiểm hơn. Nghĩ vậy, Nguyệt Cát tìm cách đánh trống lảng:
- Cuộc đời như một vở kịch, chỉ có thể là hài kịch hoặc bi kịch.
- Vậy cuộc đời cậu là gì?
Cậu nhóc không mấy quan tâm, đôi mắt nhắm hờ đáp lại cho phải phép.
- Có lẽ từ lúc bắt đầu đã là bi kịch, nhưng mình đang cố gắng để nó trở thành một vở hài kịch.
Một vài cơn gió nhỏ lặng lẽ lùa vào mang theo cái se lạnh cuối thu, tiếng thở ấm áp đều đặn vang khắp căn phòng, Nguyệt Cát dường như đã ngủ say. Thiên Bảo khẽ trở mình, im lặng hướng mắt nhìn lên trần nhà tối đen.
- Mỗi người sinh ra đều có một hoàn cảnh khác nhau. Đôi khi có những việc họ không muốn nhưng nó lại vẫn cứ xảy ra. Con người gọi đó là định mệnh. Định mệnh thì sẽ chẳng thay đổi. Dù ta có cố gắng đến đâu chăng nữa thì nó vẫn mãi là bất biến. Nếu phải chăng cuộc đời mình là một cuốn truyện, mình sẽ tự tay đốt nó đi. Vĩnh viễn biến mất như tàn tro vậy. Xin lỗi cậu vì ngày hôm nay… Nguyệt Cát. Chúc ngủ ngon.
.Jin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.