Chương 5: Người lạ
Jin(ziny)
09/11/2013
Mùi hương này, lạ… nhưng thật quen.
Trí tò mò cứ thúc giục đôi chân anh bước về phía chiếc giường nhỏ.
Bóng đen ấy ngày một gần, Nguyệt Cát cố gắng kìm giọng nói run run:
- Ai… ai đấy?
Anh giật mình. Vẫn im lặng.
Giọng nói này… Mùi hương này…
Không.
Không thể có sự trùng hợp như vậy được.
Cô gái trên chiếc giường vẫn không ngừng run rẩy. Anh thấy rõ ánh mắt hoảng hốt đầy sợ hãi.
Chợt nhận thấy mình hơi mất lịch sự, dù gì đây cũng là phòng của bà, cô bé kia cũng là cháu gái bà. Anh ho nhẹ:
- Đừng sợ.
Nguyệt Cát bấm chặt từng ngón tay vào chiếc chăn tội nghiệp, không ngừng dày vò.
Cái bóng ấy biết nói, nó vừa nói cô bé đừng sợ. Có khác gì tên bắt cóc đang trấn an những đứa trẻ tội nghiệp không cơ chứ?
Nhưng mà không sợ sao được, có ngu ngốc mới nghe theo.
Gió lạnh lẽo đầy ắp gian phòng. Nguyệt Cát sợ hãi đến một giọt mồ hôi lạnh cũng không dám chảy ra.
Không được rồi, tim nó sắp vỡ tung ra mất.
- Aaaa!!!
Tiếng hét thất thanh vang vọng hơn trong đêm vắng. Hai con người chợt giật mình.
Phải, nó muốn đẩy cái khối khi sợ hãi trong người ra ngoài ngay lập tức.
“Cho dù là người hay là ma thì cũng chẳng sợ. Nguyệt Cát đây can đảm và dũng cảm lắm đấy.”
Cố trấn an mình thật tốt. Nhưng sự thật là: Nó sợ ma.
Ở căn phòng kế bên, Thiên Bảo bực bội quăng chiếc chăn xuống đất. Cái con người kì quặc kia thật không biết điều, đêm khuya không ngủ được thì cũng đừng làm cho người khác mất ngủ chứ.
- Cậu làm cái quái gì thế?
- Em làm cái gì thế?
Hai câu hỏi, hai giọng nói vang lên cùng một lúc, ánh mắt cùng hướng về một người. Chính là cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc giường kia.
Nguyệt Cát nhìn Thiên Bảo mái tóc rối bù với ngọn nến trên tay rồi lờ mờ đưa mắt sang người bên cạnh.
…
- Anh vừa về?
- Ừ, xin lỗi vì đánh thức hai đứa.
Anh? Hai đứa?
Đã ngồi trên chiếc bàn tại phòng khách một hồi lâu nhưng nó vẫn chưa hết ngơ ngác. Ánh mắt ngu ngơ không ngừng nhìn hai người đang ngồi phía đối diện.
Gì thế này?
Đột ngột xuất hiện một tên thuê nhà khác người, rồi lại thêm một cái bóng đen không giống người hù dọa nó khi đang ngủ.
Đây là mơ, đúng là mơ rồi.
Nguyệt Cát không ngừng lắc đầu. Giấc mơ này thật đến khó tin.
- Nếu cậu không muốn đầu mình rơi ra khỏi cổ thì thôi ngay đi. Thiên Bảo hừ nhẹ một tiếng. Bỏ qua cái tội ‘hét lên trong đêm’ khi nãy với cậu đã là rộng lượng lắm rồi.
- À, xin lỗi vì làm em giật mình. Anh là Dương Thiên Ân, anh trai của Thiên Bảo. Em dễ thương thật đấy Nguyệt Cát.
- Dễ thương cái gì, có mà toàn xương thì có.
Không mấy để ý đến những lời lẩm bẩm phát ra bên cạnh, Nguyệt Cát nhìn bàn tay khỏe khoắn trước mặt rồi từ từ đưa tay mình lại.
Chợt trong đôi mắt Thiên Ân ánh lên một tia nhìn phức tạp. Bàn tay anh dần trở nên cứng đơ.
Đúng là cô gái ấy, anh không hề sai.
Nhưng sao lại có sự trùng hợp đến như thế. Phải chăng là duyên phận ư ? Anh phải làm thế nào đây ? Lời nguyền kia…
Không được.
Cô bé đó là Nguyệt Cát – là cháu gái của bà.
Nguyệt Cát rút tay lại, chăm chú nhìn Thiên Ân mà không hay có một đôi mắt khác không hề rời khỏi nó.
Anh cao, thân người khỏe mạnh, giọng nói không nhẹ nhưng trầm trầm ấm áp. Mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng chứ không mượt mà sóng sánh như ai kia. Tuy không đẹp trai bằng hắn nhưng ở anh lại có nét nam tính đầy cuốn hút của một người đàn ông.
Anh trai ư ? Có nhầm không chứ.
Hai người này ngoài nét chung là đẹp trai thì còn điểm gì nữa. Nguyệt Cát liếc sang nhìn Thiên Bảo.
Chạm phải ánh mắt nó, cậu nhóc lạnh lùng quay mặt đi.
Đúng! Cái lạnh lùng ấy nào có giống ai.
Thả mình trên giường, ba con người, ba tâm trạng khác nhau. Đêm cứ thế trôi đi, tĩnh mịch và trầm lắng đầy cảm xúc, băn khoăn có, lo âu có và có một cảm giác gì đó lạ lùng khó hiểu.
Sáng sớm, bầu trời trong veo sau cơn mưa đêm cuối hè. Nắng cựa mình len lỏi qua những đám mây trong suốt, lướt trên gò má cô gái nhỏ còn đang ngủ say.
Nguyệt Cát mở mắt, nhanh chóng lướt mình ra khỏi chăn. Xem nào, sáng thế này rồi. Muộn học mất, còn nấu sáng, còn bao nhiêu là việc nhà. Sao hôm nay nó lại ngủ lười thế.
Nguyệt Cát ngồi cạnh mép giường, đầy lo lắng cào cào lại mái tóc rối.
Chợt nó khựng lại.
Ơ, nơi này lạ nhỉ. Phòng ốc rộng rãi thoáng đãng. Đồ đạc ngăn nắp gọn gàng. Là ở đâu?
Gió mang sương sớm gõ nhẹ vào đầu óc mê man khiến Nguyệt Cát dần tỉnh táo hơn.
Cô bé cười lớn:
- Ô, không phải là mơ rồi. Chuyện hôm qua không phải là mơ.
Hôm nay là chủ nhật, không đi học cũng không phải làm việc nhà. Đôi tay nhỏ nhắn vươn dài trên không trung, Dương Nguyệt Cát đã được tự do.
Nó tung tăng bước ra khỏi phòng.
Phòng phía bên trái, cánh cửa màu xanh dương ấm áp, là phòng của anh Thiên Ân.
Rồi Nguyệt Cát chạm tay vào cánh cửa gỗ một màu trắng toát nằm bên phải. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, không ai khác ngoài phòng cái tên sắt đá đẹp trai đó.
Hành lang rộng và thoáng chỉ có ba căn phòng. Nằm đối diện với phòng cô bé là một ô cửa sổ nhỏ. Nhìn qua đó chỉ thấy một màu xanh ngút ngàn của cây rừng. Từng cành lá chen ngang, lớp lớp ôm lấy nhau lấp lánh dưới ánh bình minh.
Xuống bếp, Nguyệt Cát lướt mắt một lượt. Hôm nay có khá nhiều việc để cô bé làm. Hít một hơi thật sâu, nó đeo chiếc tạp dề lên và bắt tay vào làm bữa sáng.
***
Cùng lúc đó, ở một căn nhà khác, đôi mắt thâm quầng quắc lên những ánh nhìn khó chịu. Đôi môi nhợt nhạt cong lên, gầm rú những âm thanh kinh dị khiến căn nhà nhỏ nổ tung.
- Mẹ! Bữa sáng đâu. Ôi trời ơi, sao nơi này lại bẩn thế chứ. Mẹ, mẹ đâu rồi? Sáng bảnh thế này mà vẫn còn ngủ.
Cô gái mái tóc vàng hoe rối bù càu nhàu, hai chân không ngừng đạp mạnh xuống đất đầy giận dữ.
- Con ranh, ai cho mày bỏ đi như thế. Mày chết với tao. NGUYỆT CÁT!!!
Nguyệt Cát hắt xì một cái thật mạnh. Sáng sớm ở đây hơi lạnh. Nó lục lọi mọi thứ trong bếp, nên nấu món gì bây giờ nhỉ.
Mì?
Ôi không, bữa mì ngày hôm qua vẫn còn ám ảnh. Nguyệt Cát chỉ mới nghĩ đến đã rùng mình. Tiện có bột mì ở đây, thôi thì làm bánh bột rán cũng được. Nghĩ rồi bàn tay nhỏ nhắn điêu luyện nhào bột, những hạt bột nhỏ rời rạc phút chốc đã quện với nhau thành một khối trắng muốt.
Công việc như thế này cũng chẳng còn lạ lùng gì với Dương Nguyệt Cát. Sống trong căn nhà nhỏ kia mười mấy năm, những thứ này vốn đã chẳng thấm vào đâu. Vắng mặt đứa “con nuôi” này, nó tự hỏi, không hiểu mấy con ngưởi ỷ lại đó sẽ sống như thế nào.
Bánh đã chín, những miếng bánh vàng thơm bắt mắt khiến Nguyệt Cát không kìm nổi mà nuốt một ngụm nước miếng. Cái bụng phẳng lì cũng kêu gào thảm thiết, khổ thân, từ hôm qua tới giờ chưa ăn được mấy.
Đặt đĩa bánh còn nóng trên bàn ăn, Nguyệt Cát vội vã bước vào phòng tắm, phải nhanh nhanh để sẵn sàng cho bữa sáng.
Ô này, đồ dùng trong đây cũng hiện đại đấy chứ. Bồn rửa mặt kìa, vòi hoa sen, rồi lại có cả bồn tắm nữa.Chỉ thiếu phần là không có điện. Lạ nhỉ?
Nguyệt Cát hất những hạt nước lạnh ngắt lên mặt. Có tiếng động lạ ngoài bếp. Cô bé chẳng mấy để tâm, đẩy nhanh tốc độ mọi việc vì bụng ngày càng cào xé dữ dội.
Không phải… Không phải vì nước làm mờ mắt nó chứ. Nguyệt Cát dụi mắt ngơ ngác nhìn đĩa bánh trống không trước mặt. Nước mắt thật sự muốn chảy ra. Những chiếc bánh đã không cánh mà bay lúc nào.
Thấy cô bé vừa từ phòng tắm đi ra, Thiên Bảo nghiêng người, trên tay còn cầm miếng bánh cuối. Ngày hôm nay là một ngoại lệ với cậu, bình thường cũng phải mặt trời lên đến đỉnh đầu cậu mới tỉnh giấc. Chỉ tại hôm qua anh Thiên Ân về muộn làm cậu không ăn uống được gì, cơn đói cồn cào khiến cậu phải tỉnh giấc. Vừa bước chân đến cuối cầu thang, mùi bánh thơm phức từ gian bếp kéo tuột cậu vào. Đến nỗi chân cũng luống cuống va đủ mọi thứ. Thiên Bảo không kìm lòng nổi, nhấc một chiếc bánh lên. Chỉ trong tích tắc, đĩa bánh đầy chỉ còn lại một miếng nhỏ.
- Cậu… cậu làm gì ở đây? Nguyệt Cát run tay chỉ vào người cái tên đang ngồi ung dung trước bàn ăn. Mặt nó nóng bừng, cảm giác như có thể phun khói ra từ hai tai mất. Hắn ta… Nó có thù oán với hắn ta từ kiếp trước sao?
- Ăn.
Thiên Bảo nhếch một bên lông mày. Bộ đầu óc cô ta có vấn đề hay sao nên mới toàn hỏi những chuyện rõ mồn một ngay trước mắt như thế.
Nguyệt Cát hai mắt đỏ rực, máu trong người sôi lên như sắp đốt chín toàn thân. Hắn ta có hiểu ý nó muốn hỏi gì không, biết nó đói như thế nào không mà lại ăn hết chứ:
- Sao cậu có thể ăn hết chỗ bánh đó.
Nguyệt Cát nắm chặt tay, phi như bay đến chỗ Thiên Bảo. Mục tiêu là chiếc bánh hắn ta đang cầm.
Vèo.
Thật nhanh và gọn, Thiên Bảo đưa ngay miếng bánh vào miệng. Làm nó theo đà rơi tự nhiên xuống mặt bàn. Nguyệt Cát chỉ biết ngước đầu đau đớn nhìn miếng bánh ra đi.
- Cậu… cậu….
Nó không nói lên lời. Nằm rạp một nửa người xuống bàn đầy thất vọng, đôi chân bất lực chỉ biết trút giận lên mặt sàn đáng thương.
- Bẩn.
Thiên Bảo túm cổ áo nó từ từ kéo lên. Miếng bánh ban nãy cậu đã ăn rồi không lẽ nó cũng định ăn chung chắc.
- Cậu ăn của mình?
Đến bao giờ thì mới không phải trả lời những câu hỏi vô nghĩa này chứ. Thiên Bảo nhìn nó với ánh mắt đầy thương cảm. Đúng là ngốc.
- Định nấu ăn một mình?
Nguyệt Cát hất tay Thiên Bảo ra khỏi người. Thôi bỏ đi, nói chuyện với người này chỉ làm hại dây thần kinh của mình thêm. Nó đứng thẳng người, chỉnh lại quần áo, quay người đi, chẳng thèm đáp. Thôi thì đành làm thêm ít bánh nữa, không thể tự hành hạ bản thân, còn anh Thiên Ân nữa.
Thật là mọi thứ như đang trêu tức nó thì phải. Đến ngay cả cái lũ bột mì cũng thế. Cứ bay lung tung ra ngoài là sao chứ. Hừ.
- Quá ít. Cậu nhóc đứng ngay sau, vòng tay trước ngực, kiễng chân nhìn vào bát bột trên tay Nguyệt Cát.
Nó đổ nguyên cả một túi bột đầy, khỏi nói.
- Hơi nhiều nước.
Nhịn, nhịn, phải nhịn. Cứ coi như hắn không tồn tại đi.
-Cháy rồi. Cậu có biết nấu ăn không?
Hắn ta có phải người thuê nhà không, mụ dì ghẻ thì có. Cục tức đã lên đến tận cổ, Nguyệt Cát cố nuốt xuống nhưng không được.
Cũng hay chứ nhỉ. Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt nó, khóe miệng cậu nhóc bất chợt nâng lên.
Bộp.
Bụi trắng tung bay làm mắt Thiên Bảo mờ đi. Chuyện gì thế này?
…
Nó tức muốn điên lên, không lẽ suốt đời Nguyệt Cát này cứ phải chịu khổ cực như vậy chắc. Khó khăn lắm mới thoát được ngôi nhà kia, sao cậu ta lại cứ thích làm khổ nó như thế. Nguyệt Cát nhanh tay túm lấy một ít bột mì còn trong túi ném thẳng vào Thiên Bảo. Dù sao thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
- Cậu nghĩ cậu là ai. Cậu thử bỏ mái tóc kia xuống đi, chắc chắn không khác gì mụ dì ghẻ cả. Giọng nói thì chanh chua, tính tình thì xấu xa, khuôn mặt thì… “Khuôn mặt cậu ta làm sao, khuôn mặt ấy còn gì để mà nói chứ”. Ngập ngừng một hồi Nguyệt Cát nói tiếp.
- Cậu ấy, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải người dễ bắt nạt.
Chuyện xảy ra quá nhanh làm cậu chẳng kịp phản ứng. Cô bé đó dám? Cô ta có biết mình vừa làm những gì không. Thiên Bảo tiến lại gần, từ nhỏ tới giờ chưa ai dám làm thế với cậu. Chưa ai cả. Cậu bước một bước. Nó lùi lại một bước.
Chỉ một cái búng tay của cậu cũng đủ cho cô bé đó biến mất. Có điều… Thôi, coi như trả nợ bữa sáng nay đi. Cô bé đó nấu ăn cũng không tồi. Thiên bảo định quay đi nhưng nghĩ ra điều gì đó, cậu lấy nguyên một nắm bột thật to ném vào nó, biến mặt nó thành một bức tường chát vôi.
Khụ. Khụ.
Nguyệt Cát lấy tay gạt bớt bột mì trên mi mắt nhìn theo bóng cậu nhóc, hét lên:
- Cậu đứng lại đó.
Thiên Bảo quay đầu với gương mặt còn lấm lem. Cậu nhìn ai kia đang giơ cái xẻng lật bánh hù dọa cậu, khuôn mặt trắng toát giận dữ, không nhịn nổi mà bật cười:
- Bột mì rất tốt cho da.
Vèo. Nguyệt cáu tiết đáp chiếc xẻng lật lên bồn rửa bát. Rốt cuộc thì Nguyệt Cát này vẫn không thể làm gì được hắn ta. Ai nói hắn cười mà cũng đẹp như thế chứ.
Nhưng…
Ối! Ối!
Sao nước ở bồn rửa bát lại cứ phun ra thế này. Nguyệt Cát loay hoay chỉ biết hứng chịu những tia nước hung hãn bay tới. Ai ngờ nó đáp chuẩn như thế, đến nỗi tung cả cái van vòi nước. Nguyệt Cát hét, vừa hét vừa tìm cách chạy chữa. Cuối cùng thì cũng sửa được cái vòi nước hư hỏng. Nó ướt nhẹp, tất cả là tại cái tên đáng nguyền rủa kia.
- Hãy đợi đấy.
Đây vốn là câu nói hay gặp trong phim mỗi lần con sói gánh chịu quả báo khi bắt thỏ con. Nhưng tại sao nó lại là sói, phải là hắn ta – Dương Thiên Bảo mới đúng chứ.
Thiên Bảo ngồi ngoài phòng khách vẫn chăm chú theo dõi. Thấy dáng người nhỏ bé cuống cuồng chạy tới chạy lui, biểu hiện thay đổi hệt như chiếc đèn nháy, đôi mắt hổ phách sáng lên một vệt sáng nhỏ. “Cô bé ấy cũng thú vị”
Cạch. Nguyệt Cát đặt đĩa bánh xuống, gằn giọng:
- Ăn đi.
Thiên Bảo để cuốn sách trên tay sang một bên, liếc nhìn đĩa bánh to đùng đầy ắp mà không khỏi giật mình.
- Cậu muốn người khác bội thực mà chết chắc.
Nó liếc cậu nhóc một cái thật dài:
- Cậu chê ít thì ăn đi.
- Tôi đâu có nói tôi ăn. Tai cậu có vấn đề hay ở tại đầu óc cậu không bình thường.
Thiên Bảo lắc đầu, bước chân lên cầu thang.
Vui thật!
Nó nhìn theo cậu nhóc với ánh mắt hình viên đạn. Mà ước gì là đạn thật thì tốt, nó ghét cái tên kia ghê gớm.
.
Nguyệt Cát xoa xoa cái bụng căng tròn, ngước nhìn bầu trời trong khoảng sân rộng. Gió nhè nhẹ, nắng lung linh lướt trên đám cỏ. Nó vươn vai, ngáp một cái thật dài.Từ hôm nay, cuộc sống của Dương Nguyệt Cát sẽ có một bước ngoặt mới, một cuộc đời mới. Cuộc đời mang hai chữ “Tự Do”.
Thiên Bảo đứng nơi bậc cửa, lặng nhìn người con gái trước mặt. Cô bé đó vuốt mái tóc dày, ngước nhìn lên cao, dùng những ngón tay nhỏ xương che những tia nắng lọt qua. Hẳn cuộc sống bấy lâu nay của cô ta đầy cực khổ, nước da cô mỏng manh như tấm thủy tinh trong suốt, dáng người nhỏ nhắn như bị nắng nuốt chửng. Trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Nguyệt Cát khẽ mỉm cười bước đôi chân gầy trên tấm thảm cỏ màu huyết dụ. Chợt nó khựng lại trước cánh cửa gỗ lâu năm. Có cảm giác gì đó, không rõ ràng nhưng thật lạ.
Một căn hầm?
Tim nó chợt nhói lên từng hồi khi bàn tay vừa chạm vào tấm gỗ lạnh.
Thiên Bảo cau mày, bước chân vội vã, cậu túm cổ áo nó kéo đi.
- Cậu làm gì thế hả? Nguyệt Cát hét lên, hai chân giãy dụa cố gắng thoát khỏi cậu nhóc.
- Tôi cấm cậu không được vào đó. Thiên Bảo thả nó ra, đôi mắt hổ phách mờ đục đi.
- Tại sao?
- Cậu còn hỏi thì đừng trách tôi ác.
Cậu không thích những người hay tò mò. Mà không, nói đúng hơn thì là ghét.
Nguyệt Cát co rúm người sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách kia. Nơi này có quá nhiều bí mật mà nó muốn biết.
Trí tò mò cứ thúc giục đôi chân anh bước về phía chiếc giường nhỏ.
Bóng đen ấy ngày một gần, Nguyệt Cát cố gắng kìm giọng nói run run:
- Ai… ai đấy?
Anh giật mình. Vẫn im lặng.
Giọng nói này… Mùi hương này…
Không.
Không thể có sự trùng hợp như vậy được.
Cô gái trên chiếc giường vẫn không ngừng run rẩy. Anh thấy rõ ánh mắt hoảng hốt đầy sợ hãi.
Chợt nhận thấy mình hơi mất lịch sự, dù gì đây cũng là phòng của bà, cô bé kia cũng là cháu gái bà. Anh ho nhẹ:
- Đừng sợ.
Nguyệt Cát bấm chặt từng ngón tay vào chiếc chăn tội nghiệp, không ngừng dày vò.
Cái bóng ấy biết nói, nó vừa nói cô bé đừng sợ. Có khác gì tên bắt cóc đang trấn an những đứa trẻ tội nghiệp không cơ chứ?
Nhưng mà không sợ sao được, có ngu ngốc mới nghe theo.
Gió lạnh lẽo đầy ắp gian phòng. Nguyệt Cát sợ hãi đến một giọt mồ hôi lạnh cũng không dám chảy ra.
Không được rồi, tim nó sắp vỡ tung ra mất.
- Aaaa!!!
Tiếng hét thất thanh vang vọng hơn trong đêm vắng. Hai con người chợt giật mình.
Phải, nó muốn đẩy cái khối khi sợ hãi trong người ra ngoài ngay lập tức.
“Cho dù là người hay là ma thì cũng chẳng sợ. Nguyệt Cát đây can đảm và dũng cảm lắm đấy.”
Cố trấn an mình thật tốt. Nhưng sự thật là: Nó sợ ma.
Ở căn phòng kế bên, Thiên Bảo bực bội quăng chiếc chăn xuống đất. Cái con người kì quặc kia thật không biết điều, đêm khuya không ngủ được thì cũng đừng làm cho người khác mất ngủ chứ.
- Cậu làm cái quái gì thế?
- Em làm cái gì thế?
Hai câu hỏi, hai giọng nói vang lên cùng một lúc, ánh mắt cùng hướng về một người. Chính là cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc giường kia.
Nguyệt Cát nhìn Thiên Bảo mái tóc rối bù với ngọn nến trên tay rồi lờ mờ đưa mắt sang người bên cạnh.
…
- Anh vừa về?
- Ừ, xin lỗi vì đánh thức hai đứa.
Anh? Hai đứa?
Đã ngồi trên chiếc bàn tại phòng khách một hồi lâu nhưng nó vẫn chưa hết ngơ ngác. Ánh mắt ngu ngơ không ngừng nhìn hai người đang ngồi phía đối diện.
Gì thế này?
Đột ngột xuất hiện một tên thuê nhà khác người, rồi lại thêm một cái bóng đen không giống người hù dọa nó khi đang ngủ.
Đây là mơ, đúng là mơ rồi.
Nguyệt Cát không ngừng lắc đầu. Giấc mơ này thật đến khó tin.
- Nếu cậu không muốn đầu mình rơi ra khỏi cổ thì thôi ngay đi. Thiên Bảo hừ nhẹ một tiếng. Bỏ qua cái tội ‘hét lên trong đêm’ khi nãy với cậu đã là rộng lượng lắm rồi.
- À, xin lỗi vì làm em giật mình. Anh là Dương Thiên Ân, anh trai của Thiên Bảo. Em dễ thương thật đấy Nguyệt Cát.
- Dễ thương cái gì, có mà toàn xương thì có.
Không mấy để ý đến những lời lẩm bẩm phát ra bên cạnh, Nguyệt Cát nhìn bàn tay khỏe khoắn trước mặt rồi từ từ đưa tay mình lại.
Chợt trong đôi mắt Thiên Ân ánh lên một tia nhìn phức tạp. Bàn tay anh dần trở nên cứng đơ.
Đúng là cô gái ấy, anh không hề sai.
Nhưng sao lại có sự trùng hợp đến như thế. Phải chăng là duyên phận ư ? Anh phải làm thế nào đây ? Lời nguyền kia…
Không được.
Cô bé đó là Nguyệt Cát – là cháu gái của bà.
Nguyệt Cát rút tay lại, chăm chú nhìn Thiên Ân mà không hay có một đôi mắt khác không hề rời khỏi nó.
Anh cao, thân người khỏe mạnh, giọng nói không nhẹ nhưng trầm trầm ấm áp. Mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng chứ không mượt mà sóng sánh như ai kia. Tuy không đẹp trai bằng hắn nhưng ở anh lại có nét nam tính đầy cuốn hút của một người đàn ông.
Anh trai ư ? Có nhầm không chứ.
Hai người này ngoài nét chung là đẹp trai thì còn điểm gì nữa. Nguyệt Cát liếc sang nhìn Thiên Bảo.
Chạm phải ánh mắt nó, cậu nhóc lạnh lùng quay mặt đi.
Đúng! Cái lạnh lùng ấy nào có giống ai.
Thả mình trên giường, ba con người, ba tâm trạng khác nhau. Đêm cứ thế trôi đi, tĩnh mịch và trầm lắng đầy cảm xúc, băn khoăn có, lo âu có và có một cảm giác gì đó lạ lùng khó hiểu.
Sáng sớm, bầu trời trong veo sau cơn mưa đêm cuối hè. Nắng cựa mình len lỏi qua những đám mây trong suốt, lướt trên gò má cô gái nhỏ còn đang ngủ say.
Nguyệt Cát mở mắt, nhanh chóng lướt mình ra khỏi chăn. Xem nào, sáng thế này rồi. Muộn học mất, còn nấu sáng, còn bao nhiêu là việc nhà. Sao hôm nay nó lại ngủ lười thế.
Nguyệt Cát ngồi cạnh mép giường, đầy lo lắng cào cào lại mái tóc rối.
Chợt nó khựng lại.
Ơ, nơi này lạ nhỉ. Phòng ốc rộng rãi thoáng đãng. Đồ đạc ngăn nắp gọn gàng. Là ở đâu?
Gió mang sương sớm gõ nhẹ vào đầu óc mê man khiến Nguyệt Cát dần tỉnh táo hơn.
Cô bé cười lớn:
- Ô, không phải là mơ rồi. Chuyện hôm qua không phải là mơ.
Hôm nay là chủ nhật, không đi học cũng không phải làm việc nhà. Đôi tay nhỏ nhắn vươn dài trên không trung, Dương Nguyệt Cát đã được tự do.
Nó tung tăng bước ra khỏi phòng.
Phòng phía bên trái, cánh cửa màu xanh dương ấm áp, là phòng của anh Thiên Ân.
Rồi Nguyệt Cát chạm tay vào cánh cửa gỗ một màu trắng toát nằm bên phải. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, không ai khác ngoài phòng cái tên sắt đá đẹp trai đó.
Hành lang rộng và thoáng chỉ có ba căn phòng. Nằm đối diện với phòng cô bé là một ô cửa sổ nhỏ. Nhìn qua đó chỉ thấy một màu xanh ngút ngàn của cây rừng. Từng cành lá chen ngang, lớp lớp ôm lấy nhau lấp lánh dưới ánh bình minh.
Xuống bếp, Nguyệt Cát lướt mắt một lượt. Hôm nay có khá nhiều việc để cô bé làm. Hít một hơi thật sâu, nó đeo chiếc tạp dề lên và bắt tay vào làm bữa sáng.
***
Cùng lúc đó, ở một căn nhà khác, đôi mắt thâm quầng quắc lên những ánh nhìn khó chịu. Đôi môi nhợt nhạt cong lên, gầm rú những âm thanh kinh dị khiến căn nhà nhỏ nổ tung.
- Mẹ! Bữa sáng đâu. Ôi trời ơi, sao nơi này lại bẩn thế chứ. Mẹ, mẹ đâu rồi? Sáng bảnh thế này mà vẫn còn ngủ.
Cô gái mái tóc vàng hoe rối bù càu nhàu, hai chân không ngừng đạp mạnh xuống đất đầy giận dữ.
- Con ranh, ai cho mày bỏ đi như thế. Mày chết với tao. NGUYỆT CÁT!!!
Nguyệt Cát hắt xì một cái thật mạnh. Sáng sớm ở đây hơi lạnh. Nó lục lọi mọi thứ trong bếp, nên nấu món gì bây giờ nhỉ.
Mì?
Ôi không, bữa mì ngày hôm qua vẫn còn ám ảnh. Nguyệt Cát chỉ mới nghĩ đến đã rùng mình. Tiện có bột mì ở đây, thôi thì làm bánh bột rán cũng được. Nghĩ rồi bàn tay nhỏ nhắn điêu luyện nhào bột, những hạt bột nhỏ rời rạc phút chốc đã quện với nhau thành một khối trắng muốt.
Công việc như thế này cũng chẳng còn lạ lùng gì với Dương Nguyệt Cát. Sống trong căn nhà nhỏ kia mười mấy năm, những thứ này vốn đã chẳng thấm vào đâu. Vắng mặt đứa “con nuôi” này, nó tự hỏi, không hiểu mấy con ngưởi ỷ lại đó sẽ sống như thế nào.
Bánh đã chín, những miếng bánh vàng thơm bắt mắt khiến Nguyệt Cát không kìm nổi mà nuốt một ngụm nước miếng. Cái bụng phẳng lì cũng kêu gào thảm thiết, khổ thân, từ hôm qua tới giờ chưa ăn được mấy.
Đặt đĩa bánh còn nóng trên bàn ăn, Nguyệt Cát vội vã bước vào phòng tắm, phải nhanh nhanh để sẵn sàng cho bữa sáng.
Ô này, đồ dùng trong đây cũng hiện đại đấy chứ. Bồn rửa mặt kìa, vòi hoa sen, rồi lại có cả bồn tắm nữa.Chỉ thiếu phần là không có điện. Lạ nhỉ?
Nguyệt Cát hất những hạt nước lạnh ngắt lên mặt. Có tiếng động lạ ngoài bếp. Cô bé chẳng mấy để tâm, đẩy nhanh tốc độ mọi việc vì bụng ngày càng cào xé dữ dội.
Không phải… Không phải vì nước làm mờ mắt nó chứ. Nguyệt Cát dụi mắt ngơ ngác nhìn đĩa bánh trống không trước mặt. Nước mắt thật sự muốn chảy ra. Những chiếc bánh đã không cánh mà bay lúc nào.
Thấy cô bé vừa từ phòng tắm đi ra, Thiên Bảo nghiêng người, trên tay còn cầm miếng bánh cuối. Ngày hôm nay là một ngoại lệ với cậu, bình thường cũng phải mặt trời lên đến đỉnh đầu cậu mới tỉnh giấc. Chỉ tại hôm qua anh Thiên Ân về muộn làm cậu không ăn uống được gì, cơn đói cồn cào khiến cậu phải tỉnh giấc. Vừa bước chân đến cuối cầu thang, mùi bánh thơm phức từ gian bếp kéo tuột cậu vào. Đến nỗi chân cũng luống cuống va đủ mọi thứ. Thiên Bảo không kìm lòng nổi, nhấc một chiếc bánh lên. Chỉ trong tích tắc, đĩa bánh đầy chỉ còn lại một miếng nhỏ.
- Cậu… cậu làm gì ở đây? Nguyệt Cát run tay chỉ vào người cái tên đang ngồi ung dung trước bàn ăn. Mặt nó nóng bừng, cảm giác như có thể phun khói ra từ hai tai mất. Hắn ta… Nó có thù oán với hắn ta từ kiếp trước sao?
- Ăn.
Thiên Bảo nhếch một bên lông mày. Bộ đầu óc cô ta có vấn đề hay sao nên mới toàn hỏi những chuyện rõ mồn một ngay trước mắt như thế.
Nguyệt Cát hai mắt đỏ rực, máu trong người sôi lên như sắp đốt chín toàn thân. Hắn ta có hiểu ý nó muốn hỏi gì không, biết nó đói như thế nào không mà lại ăn hết chứ:
- Sao cậu có thể ăn hết chỗ bánh đó.
Nguyệt Cát nắm chặt tay, phi như bay đến chỗ Thiên Bảo. Mục tiêu là chiếc bánh hắn ta đang cầm.
Vèo.
Thật nhanh và gọn, Thiên Bảo đưa ngay miếng bánh vào miệng. Làm nó theo đà rơi tự nhiên xuống mặt bàn. Nguyệt Cát chỉ biết ngước đầu đau đớn nhìn miếng bánh ra đi.
- Cậu… cậu….
Nó không nói lên lời. Nằm rạp một nửa người xuống bàn đầy thất vọng, đôi chân bất lực chỉ biết trút giận lên mặt sàn đáng thương.
- Bẩn.
Thiên Bảo túm cổ áo nó từ từ kéo lên. Miếng bánh ban nãy cậu đã ăn rồi không lẽ nó cũng định ăn chung chắc.
- Cậu ăn của mình?
Đến bao giờ thì mới không phải trả lời những câu hỏi vô nghĩa này chứ. Thiên Bảo nhìn nó với ánh mắt đầy thương cảm. Đúng là ngốc.
- Định nấu ăn một mình?
Nguyệt Cát hất tay Thiên Bảo ra khỏi người. Thôi bỏ đi, nói chuyện với người này chỉ làm hại dây thần kinh của mình thêm. Nó đứng thẳng người, chỉnh lại quần áo, quay người đi, chẳng thèm đáp. Thôi thì đành làm thêm ít bánh nữa, không thể tự hành hạ bản thân, còn anh Thiên Ân nữa.
Thật là mọi thứ như đang trêu tức nó thì phải. Đến ngay cả cái lũ bột mì cũng thế. Cứ bay lung tung ra ngoài là sao chứ. Hừ.
- Quá ít. Cậu nhóc đứng ngay sau, vòng tay trước ngực, kiễng chân nhìn vào bát bột trên tay Nguyệt Cát.
Nó đổ nguyên cả một túi bột đầy, khỏi nói.
- Hơi nhiều nước.
Nhịn, nhịn, phải nhịn. Cứ coi như hắn không tồn tại đi.
-Cháy rồi. Cậu có biết nấu ăn không?
Hắn ta có phải người thuê nhà không, mụ dì ghẻ thì có. Cục tức đã lên đến tận cổ, Nguyệt Cát cố nuốt xuống nhưng không được.
Cũng hay chứ nhỉ. Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt nó, khóe miệng cậu nhóc bất chợt nâng lên.
Bộp.
Bụi trắng tung bay làm mắt Thiên Bảo mờ đi. Chuyện gì thế này?
…
Nó tức muốn điên lên, không lẽ suốt đời Nguyệt Cát này cứ phải chịu khổ cực như vậy chắc. Khó khăn lắm mới thoát được ngôi nhà kia, sao cậu ta lại cứ thích làm khổ nó như thế. Nguyệt Cát nhanh tay túm lấy một ít bột mì còn trong túi ném thẳng vào Thiên Bảo. Dù sao thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
- Cậu nghĩ cậu là ai. Cậu thử bỏ mái tóc kia xuống đi, chắc chắn không khác gì mụ dì ghẻ cả. Giọng nói thì chanh chua, tính tình thì xấu xa, khuôn mặt thì… “Khuôn mặt cậu ta làm sao, khuôn mặt ấy còn gì để mà nói chứ”. Ngập ngừng một hồi Nguyệt Cát nói tiếp.
- Cậu ấy, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải người dễ bắt nạt.
Chuyện xảy ra quá nhanh làm cậu chẳng kịp phản ứng. Cô bé đó dám? Cô ta có biết mình vừa làm những gì không. Thiên Bảo tiến lại gần, từ nhỏ tới giờ chưa ai dám làm thế với cậu. Chưa ai cả. Cậu bước một bước. Nó lùi lại một bước.
Chỉ một cái búng tay của cậu cũng đủ cho cô bé đó biến mất. Có điều… Thôi, coi như trả nợ bữa sáng nay đi. Cô bé đó nấu ăn cũng không tồi. Thiên bảo định quay đi nhưng nghĩ ra điều gì đó, cậu lấy nguyên một nắm bột thật to ném vào nó, biến mặt nó thành một bức tường chát vôi.
Khụ. Khụ.
Nguyệt Cát lấy tay gạt bớt bột mì trên mi mắt nhìn theo bóng cậu nhóc, hét lên:
- Cậu đứng lại đó.
Thiên Bảo quay đầu với gương mặt còn lấm lem. Cậu nhìn ai kia đang giơ cái xẻng lật bánh hù dọa cậu, khuôn mặt trắng toát giận dữ, không nhịn nổi mà bật cười:
- Bột mì rất tốt cho da.
Vèo. Nguyệt cáu tiết đáp chiếc xẻng lật lên bồn rửa bát. Rốt cuộc thì Nguyệt Cát này vẫn không thể làm gì được hắn ta. Ai nói hắn cười mà cũng đẹp như thế chứ.
Nhưng…
Ối! Ối!
Sao nước ở bồn rửa bát lại cứ phun ra thế này. Nguyệt Cát loay hoay chỉ biết hứng chịu những tia nước hung hãn bay tới. Ai ngờ nó đáp chuẩn như thế, đến nỗi tung cả cái van vòi nước. Nguyệt Cát hét, vừa hét vừa tìm cách chạy chữa. Cuối cùng thì cũng sửa được cái vòi nước hư hỏng. Nó ướt nhẹp, tất cả là tại cái tên đáng nguyền rủa kia.
- Hãy đợi đấy.
Đây vốn là câu nói hay gặp trong phim mỗi lần con sói gánh chịu quả báo khi bắt thỏ con. Nhưng tại sao nó lại là sói, phải là hắn ta – Dương Thiên Bảo mới đúng chứ.
Thiên Bảo ngồi ngoài phòng khách vẫn chăm chú theo dõi. Thấy dáng người nhỏ bé cuống cuồng chạy tới chạy lui, biểu hiện thay đổi hệt như chiếc đèn nháy, đôi mắt hổ phách sáng lên một vệt sáng nhỏ. “Cô bé ấy cũng thú vị”
Cạch. Nguyệt Cát đặt đĩa bánh xuống, gằn giọng:
- Ăn đi.
Thiên Bảo để cuốn sách trên tay sang một bên, liếc nhìn đĩa bánh to đùng đầy ắp mà không khỏi giật mình.
- Cậu muốn người khác bội thực mà chết chắc.
Nó liếc cậu nhóc một cái thật dài:
- Cậu chê ít thì ăn đi.
- Tôi đâu có nói tôi ăn. Tai cậu có vấn đề hay ở tại đầu óc cậu không bình thường.
Thiên Bảo lắc đầu, bước chân lên cầu thang.
Vui thật!
Nó nhìn theo cậu nhóc với ánh mắt hình viên đạn. Mà ước gì là đạn thật thì tốt, nó ghét cái tên kia ghê gớm.
.
Nguyệt Cát xoa xoa cái bụng căng tròn, ngước nhìn bầu trời trong khoảng sân rộng. Gió nhè nhẹ, nắng lung linh lướt trên đám cỏ. Nó vươn vai, ngáp một cái thật dài.Từ hôm nay, cuộc sống của Dương Nguyệt Cát sẽ có một bước ngoặt mới, một cuộc đời mới. Cuộc đời mang hai chữ “Tự Do”.
Thiên Bảo đứng nơi bậc cửa, lặng nhìn người con gái trước mặt. Cô bé đó vuốt mái tóc dày, ngước nhìn lên cao, dùng những ngón tay nhỏ xương che những tia nắng lọt qua. Hẳn cuộc sống bấy lâu nay của cô ta đầy cực khổ, nước da cô mỏng manh như tấm thủy tinh trong suốt, dáng người nhỏ nhắn như bị nắng nuốt chửng. Trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Nguyệt Cát khẽ mỉm cười bước đôi chân gầy trên tấm thảm cỏ màu huyết dụ. Chợt nó khựng lại trước cánh cửa gỗ lâu năm. Có cảm giác gì đó, không rõ ràng nhưng thật lạ.
Một căn hầm?
Tim nó chợt nhói lên từng hồi khi bàn tay vừa chạm vào tấm gỗ lạnh.
Thiên Bảo cau mày, bước chân vội vã, cậu túm cổ áo nó kéo đi.
- Cậu làm gì thế hả? Nguyệt Cát hét lên, hai chân giãy dụa cố gắng thoát khỏi cậu nhóc.
- Tôi cấm cậu không được vào đó. Thiên Bảo thả nó ra, đôi mắt hổ phách mờ đục đi.
- Tại sao?
- Cậu còn hỏi thì đừng trách tôi ác.
Cậu không thích những người hay tò mò. Mà không, nói đúng hơn thì là ghét.
Nguyệt Cát co rúm người sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách kia. Nơi này có quá nhiều bí mật mà nó muốn biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.