Chương 31: Ngoại truyện: Hoa đào của Mộc Tử Mạt
Lâm Uyên Ngư Nhi
10/11/2015
Cái tháng chín này, đối với Tô Ngôn Phi mà nói, rất không giống nhau.
Thân là Hội trưởng hội học sinh đại học B, anh mỗi ngày đều bận bịu không xong công việc, nhưng là gần đây, mặc kệ anh có bận rộn bao nhiêu, chỉ cần thấy được đám người, sẽ không tự chủ đi tìm một bóng dáng uyển chuyển, người quen thuộc với anh đều giễu cợt anh "Mê muội" rồi, anh cũng không phản bác, chỉ cười cúi đầu, cũng không phải là thật mê muội rồi hả? Cô gái kia, cũng chẳng qua chỉ là gặp mặt một lần.
Nhưng tại sao, anh cố tình nhớ mãi không quên đây?
Nguyên buổi lễ tưởng rằng đại học B lớn như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ gặp cô nữa. Nhưng là, tại buổi lễ tân sinh nhập học, anh làm Hội trưởng hội học sinh lên đài đọc diễn văn, lại ngoài ý muốn ở một mảng lớn học sinh mới phía dưới trông thấy cô.
Cô mặc một cái T shirt màu trắng đơn giản, an tĩnh ngồi ở trong góc, cô ngũ quan tinh xảo, dưới trời nóng nực, hai má phiếm hồng nhàn nhạt, đang nhìn cái gì đó cầm trong tay, khóe miệng cong cong, nụ cười nhã nhặn lịch sự trên mặt rốt cuộc có một tia sinh động, mặt mày nhưng mà lại giống như một loại hoa cúc lạnh nhạt.
Nhìn một chút, con mắt sắc của Tô Ngôn Phi càng phát ra thâm trầm, đột nhiên liền không nhớ câu tiếp theo nên nói cái gì, mặc dù trên mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay nắm chặt vẫn là chân chính tiết lộ tâm tình của anh.
Anh lớn lên trong gia đình cán bộ cao cấp, trường hợp lớn gì mà chưa từng thấy qua, nhưng giờ phút này, thế nhưng anh lại cảm thấy hơi khẩn trương, sợ cô là ảo giác, sợ hơn một cái chớp mắt cô sẽ biến mất.
Có lẽ là cảm thấy được xung quanh an tĩnh, nữ sinh kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trên đài nhìn một chút, trong mắt tinh khiết mang theo chút nghi ngờ, Tô Ngôn Phi rõ ràng cảm thấy nhịp tim của mình mất đi khống chế, nhưng là, đáy lòng, thế nhưng một mảnh bình tĩnh thư thái, đột nhiên cảm thấy, tâm tình giống như rất tốt.
Anh vội vàng kết thúc bài diễn văn, không kịp chờ đợi mà đi xuống đài, trên đường lại bị một đám học muội đầy nhiệt tình ngăn lại, tu dưỡng và lễ phép buộc anh lưu lại, kiên nhẫn trả lời lần lượt vấn đề hoặc đơn giản hoặc xảo trá của họ.
Cuối cùng, thời điểm khi anh chạy đến, nữ sinh trên cái chỗ ngồi kia đã sớm không thấy, anh nhìn về phía chỗ ngồi trống không, lần đầu tiên, cảm thấy buồn bã như vừa đánh mất thứ gì đó quan trọng.
Một khắc kia, anh có chút bất đắt dĩ nghĩ, anh có lẽ "Lại" bỏ lỡ cô.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh bởi vì công tác của hội học sinh xảy ra chút vấn đề, hi vọng thông qua một hồi chảy mồ hôi đầm đìa tới giải sầu phần này tâm tình buồn bực này.
Khi anh mồ hôi đầm đìa ném bóng ba điểm, hướng về phía giỏ thật cao kiêu ngạo làm ra một tư thế chiến tanhg, một khắc hạ tay xuống kia, anh nhìn thấy một người nữ sinh đeo một ba lô màu xanh dương chậm rãi hướng tới phương hướng của anh đi tới, nhìn anh một cái, sau đó ở bóng cây cách đó không xa nơi ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra một quyển sách, nhìn xem say sưa.
Anh hơi cảm thấy có chút kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, gia thế hiển hách, bề ngoài anh tuấn, anh đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm của mọi người, nhưng cô mới vừa, rõ ràng chỉ là thản nhiên nhìn anh một cái, đây không phải là một loại phản ứng phải có khi nữ sinh nhìn thấy anh, đột nhiên, liền đối với cô nữ sinh này cảm thấy hứng thú.
Đang định đi tới, nữ sinh cũng đang nhận một cú điện thoại sau đó vội vã rời đi, Tô Ngôn Phi nhìn chân mình một trước một sau, đột nhiên không giải thích được mà nở nụ cười, ánh mặt trời buổi chiều lười biếng xuyên thấu qua ô lưới nhỏ dày đặc, chiếu xuống gò má đẹp mắt của anh.
Lại một lần nhìn thấy cô một khắc kia, anh hình như đánh hơi được một loại tư vị "Vận mệnh đã định trước", anh hết sức tin tưởng cũng cảm kích, đây nhất định là sự an bài của vận mệnh —— cô cư nhiên gia nhập hội học sinh.
Ở lúc phỏng vấn, anh hỏi cô mấy vấn đề đơn giản, câu trả lời của cô cũng rất đơn giản, nhưng là luôn có thể nói đến mấu chốt của vấn đề, trên mặt không nói, anh đang trong lòng âm thầm tăng thêm cho cô rất nhiều điểm, đồng thời lại cảm thấy không vui vẻ —— nhìn người trên anh, năng lực kém ở chỗ nào?.
Sau khi nữ sinh đi rồi, Tô Ngôn Phi còn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, ngón tay khẽ gõ tập tài liệu, vẻ mặt có chút không để ý. Hệ tiếng Trung năm nhất Mộc Tử Mạt? Rất tốt.
Cuối cùng biết tên của cô rồi. Đây là một khởi đầu tốt.
Sau lại lại thấy cô mấy lần, mỗi một lần cô đều là đi một mình, Tô Ngôn Phi càng thêm chắc canh, cô, còn chưa có bạn trai.
Cái nhận thức này, khiến Tô Ngôn Phi cảm thấy không khỏi nhẹ nhõm, mặc dù anh biết rõ, coi như cô có bạn trai, anh cũng là tình thế bắt buộc!
Từ nhỏ đến lớn lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt, bề ngoài xuất chúng, thiên phú và năng lực trác tuyệt, mặc dù chưa đến nỗi để cho anh cậy tài khinh người, nhưng lại nuôi dưỡng anh có lòng tin tuyệt đối, hơn nữa, đưa mắt toàn đại học B, còn có ai ưu tú hơn so với anh? Còn có ai xứng với cô hơn anh?
Vì vậy, lợi dụng chức vụ, anh thuận lợi lấy được số di động của cô. Lưu mã số của cô vào điện thoại di động một khắc kia, anh rốt cuộc có một loại cảm giác "Tất cả đều kết thúc", đồng thời, anh cũng cảm thấy buồn cười đối với loại hành động thận trọng này của chính mình.
Thời điểm mấy lần họp về sau, anh nhìn thấy cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, màn hình hơi hơi chiếu sáng khuôn mặt đẹp đẽ của cô, hình như là thấy cái tin nanh buồn cười gì đó, khóe miệng cô cong lên một đường cong đẹp mắt, lúm đồng tiền nhàn nhạt như ẩn như hiện. Một khắc kia, anh lại nhìn ngây người.
Trước kia không phải là không có thích qua nữ sinh, nhưng chưa từng có động lòng qua với một người nữ sinh như vậy, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, hình như cũng sẽ làm rung động tâm tình của anh
Về sau, bọn họ hơi quen thuộc chút, nhưng cũng chỉ là thời điểm gặp nhau thì chào hỏi đơn giản, không biết vì sao, Tô Ngôn Phi có một loại ảo giác, lúc cô cười, đều sẽ lộ ra xa cách nhàn nhạt, có lúc cảm thấy gần cô hơn một chút, nhưng một câu lễ phép "Đàn anh" của cô, lại biết đẩy anh ra xa ngàn dặm.
Bất luận ở lúc nào, trên mặt cô luôn là có nụ cười nhàn nhạt, nhưng là, lại rõ ràng nói cho bạn biết —— thế giới của cô, bạn không vào được.
Kiểu không nói gì mà đánh bại giống như măng mọc sau mưa này hành hạ Tô Ngôn Phi, đây là lần đầu tiên trong đời, anh thật sự cảm nhận được cái gì là “Bất lực", thế nhưng anh lại không nóng vội, anh không muốn hù dọa cô.
Nếu quả thật thích một người, sẽ vì cô đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
Lại là một rặng mây đỏ nhuộm dần lúc hoàng hôn, anh nhìn thấy cô ngồi ở trên khán đài, một tay nâng cằm, trong lỗ tai đeo máy trợ thính, môi đỏ tươi khẽ đóng mở, đến gần mới biết cô đang nghe điện thoại.
Sau lưng của cô bị trời chiều nhuộm đỏ, tóc đen thật dài theo gió đêm nhẹ nhàng đong đưa, trên mặt của cô có nụ cười dịu dàng thoải mái, đó là loại dịu dàng mà Tô Ngôn Phi chưa từng gặp qua, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không cười với anh như vậy.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng trong sáng, tựa như nốt nhạc toát ra, cẩn thận lắng nghe, không khó phát hiện che dấu ti ti dịu dàng.
Đột nhiên rất muốn biết người bên kia điện thoại là ai, Tô Ngôn Phi không khống chế được đến gần một chút, Mộc Tử Mạt ngẩng đầu nhìn anh, giơ giơ tay về phía anh coi như là chào hỏi, trên mặt vẫn là loại lạnh nhạt mà anh quen thuộc, sau đó anh nghe thấy cô khẽ cười với nói người bên kia một câu "Không có gì, chỉ là một đàn anh trong hội học sinh."
Đồng dạng là cười, nhưng bên trong hoàn toàn bất đồng.
Chẳng lẽ đối với cô mà nói, anh cũng chỉ là một đàn anh?
Người bên kia điện thoại? Anh ta là gì của cô?
Đáy lòng đột nhiên xông lên một cỗ chua xót cùng bất đắc dĩ —— cảm xúc hoàn toàn xa lạ với anh.
Nhưng là, nếu như người kia chỉ là người nhà của cô? Sống trong gia đình phức tạp như vậy, anh đã nhìn thấu nhân tình thế thái, cũng biết che giấu mình, sẽ chỉ ở trước mặt người thân nhất trong gia đình mới có thể lộ ra cảm xúc chân thật. Vừa nghĩ như thế, hình như lại dễ chịu hơn một chút, trong lòng vị chua cũng theo đó phai đi.
Anh lo được lo mất, luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp hướng để biểu lộ tình cảm của mình với cô. Có lẽ là thích trước, hoặc giả thực sự thích cô nữ sinh này, anh cảm thấy bất luận như thế nào cũng không thể khiến cô uất ức, anh đem hết toàn cho cô thứ tốt nhất, bởi vì cô đáng giá.
Đêm trước kì nghỉ lễ Quốc Khánh dài ngày, cũng nữa không quản nhiều như vậy, ngày đó sau khi họp xong anh đặc biệt giữ cô lại để chỉnh một chút tư liệu râu ria, trong phòng làm việc to như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Mộc Tử Mạt hơi hơi cúi đầu, cổ trắng nõn lộ ra ở bên trong cổ áo màu vàng nhạt, vẻ mặt chuyên chú, nghiễm nhiên hoàn toàn không có cảm giác được người đang ngồi bên cạnh hình như có chút đứng ngồi không yên.
Tô Ngôn Phi giống như đối với bài thi khó khăn trước đó chưa từng có, cẩn thận từng li từng tí, nhưng anh muốn, là một đáp án ngay cả anh cũng không cách nào dự liệu, anh nhẹ nhàng ho một tiếng, kêu một tiếng "Mộc Tử Mạt".
Mộc Tử Mạt có chút kinh ngạc nâng đầu lên, "Đàn anh, có chuyện gì sao?"
Bị ánh mắt trong veo nhìn như vậy, Tô Ngôn Phi có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay khẽ rịn ra mồ hôi, anh lại hắng giọng, "Mộc Tử Mạt, thật ra thì anh. . . . . ."
Tiếng chuông điện thoại di động vui vẻ không đúng lúc vang lên, Mộc Tử Mạt cười cười có chút xin lỗi với anh, liền lấy điện thoại từ trong túi xách ra. . . . . .
Tô Ngôn Phi nghe được một giọng nói trầm thấp của nam sinh từ điện thoại di động bên kia truyền tới, "Thiểu Thiểu. . . . . ."
Vẫn là cuối tháng chín, mặt trời nóng hừng hực ở bên ngoài vẫn còn thả ra nhiệt lượng, mồ hôi trong lòng bàn tay vẫn là chưa có khô toàn bộ, nhưng Tô Ngôn Phi lại cảm thấy cả người của mình như ngâm ở trong nước đá, toàn thân lạnh buốt.
Một cái xưng hô, liền quyết định giữa chân trời và khoảng cách gần bên.
Nhưng là, anh tuyệt không tiếp nhận thất bại như vậy!
*
Mộc Tử Mạt nhận được điện thoại của Cố Tính, anh nói anh đã chờ ở bên ngoài, vì vậy cô nói một tiếng với Tô Ngôn Phi, liền cầm túi xách vội vã rời đi.
Một góc vắng vẻ, giống như làm bạn với người nam sinh cô đơn kia. Nếu như Mộc Tử Mạt quay đầu lại, cô sẽ nhìn thấy, cái người nam sinh bình thường cao ngạo như thế, giờ phút này lại thất bại mà cúi đầu, cả người bị che khuất ở trong bóng đen.
Nếu như trời cao ngay từ lúc bắt đầu cũng biết đây là một sai lầm, như vậy nó cũng sẽ không để cho cô quay đầu lại, bởi vì tất cả đều sẽ không thay đổi, cũng bởi vì, mỗi người khi còn sống, chỉ biết có một lần nở hoa.
Mà Mộc Tử Mạt, cô đã sớm vì một người khác mà nở rộ xinh đẹp rồi, người kia, chính là tất cả phong cảnh trong mắt cô. Trời cao có lẽ hiểu điểm này, cho nên nó không để cho cô quay đầu lại.
Mộc Tử Mạt quá thông minh, làm sao cô không thể nào không thấy rõ tâm tư của Tô Ngôn Phi, nhưng là, có ít thứ, đặc biệt là tình cảm, mặc dù không có trước sau, nhưng lại tồn tại độc nhất vô nhị nào đó.
Cố Tính, chính là độc nhất vô nhị trong cuộc đời này của cô.
Mộc Tử Mạt từ xa liền nhìn thấy Cố Tính đưa lưng về phía cô đứng, đang nghiêm túc nhìn tài liệu tuyên truyền trên bảng—— đó là một bài tác phẩm mà cô giành giải thưởng gần đây.
Im lặng đến gần, sau đó từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy anh, giống như có chút làm nũng, cọ xát ở trên lưng anh, nhớ tới mới vừa Tô Ngôn Phi hình như là muốn nói gì đó với cô, cảm thấy hơi buồn bực một chút.
Cố Tính cũng bất động, bởi vì cô ôm như vậy, tay hơi lạnh che ở trên tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nghe thấy cô thật thấp thở dài một cái, nghiêng đầu sờ sờ tóc của cô, quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"
Mộc Tử Mạt lắc đầu một cái, trong mũi tràn đầy hơi thở mát mẻ của anh, cách quần áo thật mỏng, nhiệt độ cơ thể anh chậm rãi truyền tới, còn có nhịp tim mạnh mẽ trấn tĩnh, chợt đã cảm thấy nhẹ nhõm không ít, ôm chặt hơn nữa chút, "Không có gì, chỉ là có chút đói bụng."
Cố Tính cũng không nói ra, khẽ gật đầu một cái, dắt tay của cô, "Vậy bây giờ chúng ta liền đi ăn cơm, lần trước cậu không phải nói rất muốn đi thử cơm chiên một lần sao?"
Mộc Tử Mạt ngoan ngoãn đi theo anh đi, hoàn toàn tin cậy.
Bóng đêm lặng lẽ buông xuống, bóng lưng mơ hồ của bọn họ càng lúc càng xa.
Thân là Hội trưởng hội học sinh đại học B, anh mỗi ngày đều bận bịu không xong công việc, nhưng là gần đây, mặc kệ anh có bận rộn bao nhiêu, chỉ cần thấy được đám người, sẽ không tự chủ đi tìm một bóng dáng uyển chuyển, người quen thuộc với anh đều giễu cợt anh "Mê muội" rồi, anh cũng không phản bác, chỉ cười cúi đầu, cũng không phải là thật mê muội rồi hả? Cô gái kia, cũng chẳng qua chỉ là gặp mặt một lần.
Nhưng tại sao, anh cố tình nhớ mãi không quên đây?
Nguyên buổi lễ tưởng rằng đại học B lớn như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ gặp cô nữa. Nhưng là, tại buổi lễ tân sinh nhập học, anh làm Hội trưởng hội học sinh lên đài đọc diễn văn, lại ngoài ý muốn ở một mảng lớn học sinh mới phía dưới trông thấy cô.
Cô mặc một cái T shirt màu trắng đơn giản, an tĩnh ngồi ở trong góc, cô ngũ quan tinh xảo, dưới trời nóng nực, hai má phiếm hồng nhàn nhạt, đang nhìn cái gì đó cầm trong tay, khóe miệng cong cong, nụ cười nhã nhặn lịch sự trên mặt rốt cuộc có một tia sinh động, mặt mày nhưng mà lại giống như một loại hoa cúc lạnh nhạt.
Nhìn một chút, con mắt sắc của Tô Ngôn Phi càng phát ra thâm trầm, đột nhiên liền không nhớ câu tiếp theo nên nói cái gì, mặc dù trên mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay nắm chặt vẫn là chân chính tiết lộ tâm tình của anh.
Anh lớn lên trong gia đình cán bộ cao cấp, trường hợp lớn gì mà chưa từng thấy qua, nhưng giờ phút này, thế nhưng anh lại cảm thấy hơi khẩn trương, sợ cô là ảo giác, sợ hơn một cái chớp mắt cô sẽ biến mất.
Có lẽ là cảm thấy được xung quanh an tĩnh, nữ sinh kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trên đài nhìn một chút, trong mắt tinh khiết mang theo chút nghi ngờ, Tô Ngôn Phi rõ ràng cảm thấy nhịp tim của mình mất đi khống chế, nhưng là, đáy lòng, thế nhưng một mảnh bình tĩnh thư thái, đột nhiên cảm thấy, tâm tình giống như rất tốt.
Anh vội vàng kết thúc bài diễn văn, không kịp chờ đợi mà đi xuống đài, trên đường lại bị một đám học muội đầy nhiệt tình ngăn lại, tu dưỡng và lễ phép buộc anh lưu lại, kiên nhẫn trả lời lần lượt vấn đề hoặc đơn giản hoặc xảo trá của họ.
Cuối cùng, thời điểm khi anh chạy đến, nữ sinh trên cái chỗ ngồi kia đã sớm không thấy, anh nhìn về phía chỗ ngồi trống không, lần đầu tiên, cảm thấy buồn bã như vừa đánh mất thứ gì đó quan trọng.
Một khắc kia, anh có chút bất đắt dĩ nghĩ, anh có lẽ "Lại" bỏ lỡ cô.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh bởi vì công tác của hội học sinh xảy ra chút vấn đề, hi vọng thông qua một hồi chảy mồ hôi đầm đìa tới giải sầu phần này tâm tình buồn bực này.
Khi anh mồ hôi đầm đìa ném bóng ba điểm, hướng về phía giỏ thật cao kiêu ngạo làm ra một tư thế chiến tanhg, một khắc hạ tay xuống kia, anh nhìn thấy một người nữ sinh đeo một ba lô màu xanh dương chậm rãi hướng tới phương hướng của anh đi tới, nhìn anh một cái, sau đó ở bóng cây cách đó không xa nơi ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra một quyển sách, nhìn xem say sưa.
Anh hơi cảm thấy có chút kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, gia thế hiển hách, bề ngoài anh tuấn, anh đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm của mọi người, nhưng cô mới vừa, rõ ràng chỉ là thản nhiên nhìn anh một cái, đây không phải là một loại phản ứng phải có khi nữ sinh nhìn thấy anh, đột nhiên, liền đối với cô nữ sinh này cảm thấy hứng thú.
Đang định đi tới, nữ sinh cũng đang nhận một cú điện thoại sau đó vội vã rời đi, Tô Ngôn Phi nhìn chân mình một trước một sau, đột nhiên không giải thích được mà nở nụ cười, ánh mặt trời buổi chiều lười biếng xuyên thấu qua ô lưới nhỏ dày đặc, chiếu xuống gò má đẹp mắt của anh.
Lại một lần nhìn thấy cô một khắc kia, anh hình như đánh hơi được một loại tư vị "Vận mệnh đã định trước", anh hết sức tin tưởng cũng cảm kích, đây nhất định là sự an bài của vận mệnh —— cô cư nhiên gia nhập hội học sinh.
Ở lúc phỏng vấn, anh hỏi cô mấy vấn đề đơn giản, câu trả lời của cô cũng rất đơn giản, nhưng là luôn có thể nói đến mấu chốt của vấn đề, trên mặt không nói, anh đang trong lòng âm thầm tăng thêm cho cô rất nhiều điểm, đồng thời lại cảm thấy không vui vẻ —— nhìn người trên anh, năng lực kém ở chỗ nào?.
Sau khi nữ sinh đi rồi, Tô Ngôn Phi còn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, ngón tay khẽ gõ tập tài liệu, vẻ mặt có chút không để ý. Hệ tiếng Trung năm nhất Mộc Tử Mạt? Rất tốt.
Cuối cùng biết tên của cô rồi. Đây là một khởi đầu tốt.
Sau lại lại thấy cô mấy lần, mỗi một lần cô đều là đi một mình, Tô Ngôn Phi càng thêm chắc canh, cô, còn chưa có bạn trai.
Cái nhận thức này, khiến Tô Ngôn Phi cảm thấy không khỏi nhẹ nhõm, mặc dù anh biết rõ, coi như cô có bạn trai, anh cũng là tình thế bắt buộc!
Từ nhỏ đến lớn lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt, bề ngoài xuất chúng, thiên phú và năng lực trác tuyệt, mặc dù chưa đến nỗi để cho anh cậy tài khinh người, nhưng lại nuôi dưỡng anh có lòng tin tuyệt đối, hơn nữa, đưa mắt toàn đại học B, còn có ai ưu tú hơn so với anh? Còn có ai xứng với cô hơn anh?
Vì vậy, lợi dụng chức vụ, anh thuận lợi lấy được số di động của cô. Lưu mã số của cô vào điện thoại di động một khắc kia, anh rốt cuộc có một loại cảm giác "Tất cả đều kết thúc", đồng thời, anh cũng cảm thấy buồn cười đối với loại hành động thận trọng này của chính mình.
Thời điểm mấy lần họp về sau, anh nhìn thấy cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, màn hình hơi hơi chiếu sáng khuôn mặt đẹp đẽ của cô, hình như là thấy cái tin nanh buồn cười gì đó, khóe miệng cô cong lên một đường cong đẹp mắt, lúm đồng tiền nhàn nhạt như ẩn như hiện. Một khắc kia, anh lại nhìn ngây người.
Trước kia không phải là không có thích qua nữ sinh, nhưng chưa từng có động lòng qua với một người nữ sinh như vậy, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, hình như cũng sẽ làm rung động tâm tình của anh
Về sau, bọn họ hơi quen thuộc chút, nhưng cũng chỉ là thời điểm gặp nhau thì chào hỏi đơn giản, không biết vì sao, Tô Ngôn Phi có một loại ảo giác, lúc cô cười, đều sẽ lộ ra xa cách nhàn nhạt, có lúc cảm thấy gần cô hơn một chút, nhưng một câu lễ phép "Đàn anh" của cô, lại biết đẩy anh ra xa ngàn dặm.
Bất luận ở lúc nào, trên mặt cô luôn là có nụ cười nhàn nhạt, nhưng là, lại rõ ràng nói cho bạn biết —— thế giới của cô, bạn không vào được.
Kiểu không nói gì mà đánh bại giống như măng mọc sau mưa này hành hạ Tô Ngôn Phi, đây là lần đầu tiên trong đời, anh thật sự cảm nhận được cái gì là “Bất lực", thế nhưng anh lại không nóng vội, anh không muốn hù dọa cô.
Nếu quả thật thích một người, sẽ vì cô đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
Lại là một rặng mây đỏ nhuộm dần lúc hoàng hôn, anh nhìn thấy cô ngồi ở trên khán đài, một tay nâng cằm, trong lỗ tai đeo máy trợ thính, môi đỏ tươi khẽ đóng mở, đến gần mới biết cô đang nghe điện thoại.
Sau lưng của cô bị trời chiều nhuộm đỏ, tóc đen thật dài theo gió đêm nhẹ nhàng đong đưa, trên mặt của cô có nụ cười dịu dàng thoải mái, đó là loại dịu dàng mà Tô Ngôn Phi chưa từng gặp qua, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không cười với anh như vậy.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng trong sáng, tựa như nốt nhạc toát ra, cẩn thận lắng nghe, không khó phát hiện che dấu ti ti dịu dàng.
Đột nhiên rất muốn biết người bên kia điện thoại là ai, Tô Ngôn Phi không khống chế được đến gần một chút, Mộc Tử Mạt ngẩng đầu nhìn anh, giơ giơ tay về phía anh coi như là chào hỏi, trên mặt vẫn là loại lạnh nhạt mà anh quen thuộc, sau đó anh nghe thấy cô khẽ cười với nói người bên kia một câu "Không có gì, chỉ là một đàn anh trong hội học sinh."
Đồng dạng là cười, nhưng bên trong hoàn toàn bất đồng.
Chẳng lẽ đối với cô mà nói, anh cũng chỉ là một đàn anh?
Người bên kia điện thoại? Anh ta là gì của cô?
Đáy lòng đột nhiên xông lên một cỗ chua xót cùng bất đắc dĩ —— cảm xúc hoàn toàn xa lạ với anh.
Nhưng là, nếu như người kia chỉ là người nhà của cô? Sống trong gia đình phức tạp như vậy, anh đã nhìn thấu nhân tình thế thái, cũng biết che giấu mình, sẽ chỉ ở trước mặt người thân nhất trong gia đình mới có thể lộ ra cảm xúc chân thật. Vừa nghĩ như thế, hình như lại dễ chịu hơn một chút, trong lòng vị chua cũng theo đó phai đi.
Anh lo được lo mất, luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp hướng để biểu lộ tình cảm của mình với cô. Có lẽ là thích trước, hoặc giả thực sự thích cô nữ sinh này, anh cảm thấy bất luận như thế nào cũng không thể khiến cô uất ức, anh đem hết toàn cho cô thứ tốt nhất, bởi vì cô đáng giá.
Đêm trước kì nghỉ lễ Quốc Khánh dài ngày, cũng nữa không quản nhiều như vậy, ngày đó sau khi họp xong anh đặc biệt giữ cô lại để chỉnh một chút tư liệu râu ria, trong phòng làm việc to như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Mộc Tử Mạt hơi hơi cúi đầu, cổ trắng nõn lộ ra ở bên trong cổ áo màu vàng nhạt, vẻ mặt chuyên chú, nghiễm nhiên hoàn toàn không có cảm giác được người đang ngồi bên cạnh hình như có chút đứng ngồi không yên.
Tô Ngôn Phi giống như đối với bài thi khó khăn trước đó chưa từng có, cẩn thận từng li từng tí, nhưng anh muốn, là một đáp án ngay cả anh cũng không cách nào dự liệu, anh nhẹ nhàng ho một tiếng, kêu một tiếng "Mộc Tử Mạt".
Mộc Tử Mạt có chút kinh ngạc nâng đầu lên, "Đàn anh, có chuyện gì sao?"
Bị ánh mắt trong veo nhìn như vậy, Tô Ngôn Phi có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay khẽ rịn ra mồ hôi, anh lại hắng giọng, "Mộc Tử Mạt, thật ra thì anh. . . . . ."
Tiếng chuông điện thoại di động vui vẻ không đúng lúc vang lên, Mộc Tử Mạt cười cười có chút xin lỗi với anh, liền lấy điện thoại từ trong túi xách ra. . . . . .
Tô Ngôn Phi nghe được một giọng nói trầm thấp của nam sinh từ điện thoại di động bên kia truyền tới, "Thiểu Thiểu. . . . . ."
Vẫn là cuối tháng chín, mặt trời nóng hừng hực ở bên ngoài vẫn còn thả ra nhiệt lượng, mồ hôi trong lòng bàn tay vẫn là chưa có khô toàn bộ, nhưng Tô Ngôn Phi lại cảm thấy cả người của mình như ngâm ở trong nước đá, toàn thân lạnh buốt.
Một cái xưng hô, liền quyết định giữa chân trời và khoảng cách gần bên.
Nhưng là, anh tuyệt không tiếp nhận thất bại như vậy!
*
Mộc Tử Mạt nhận được điện thoại của Cố Tính, anh nói anh đã chờ ở bên ngoài, vì vậy cô nói một tiếng với Tô Ngôn Phi, liền cầm túi xách vội vã rời đi.
Một góc vắng vẻ, giống như làm bạn với người nam sinh cô đơn kia. Nếu như Mộc Tử Mạt quay đầu lại, cô sẽ nhìn thấy, cái người nam sinh bình thường cao ngạo như thế, giờ phút này lại thất bại mà cúi đầu, cả người bị che khuất ở trong bóng đen.
Nếu như trời cao ngay từ lúc bắt đầu cũng biết đây là một sai lầm, như vậy nó cũng sẽ không để cho cô quay đầu lại, bởi vì tất cả đều sẽ không thay đổi, cũng bởi vì, mỗi người khi còn sống, chỉ biết có một lần nở hoa.
Mà Mộc Tử Mạt, cô đã sớm vì một người khác mà nở rộ xinh đẹp rồi, người kia, chính là tất cả phong cảnh trong mắt cô. Trời cao có lẽ hiểu điểm này, cho nên nó không để cho cô quay đầu lại.
Mộc Tử Mạt quá thông minh, làm sao cô không thể nào không thấy rõ tâm tư của Tô Ngôn Phi, nhưng là, có ít thứ, đặc biệt là tình cảm, mặc dù không có trước sau, nhưng lại tồn tại độc nhất vô nhị nào đó.
Cố Tính, chính là độc nhất vô nhị trong cuộc đời này của cô.
Mộc Tử Mạt từ xa liền nhìn thấy Cố Tính đưa lưng về phía cô đứng, đang nghiêm túc nhìn tài liệu tuyên truyền trên bảng—— đó là một bài tác phẩm mà cô giành giải thưởng gần đây.
Im lặng đến gần, sau đó từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy anh, giống như có chút làm nũng, cọ xát ở trên lưng anh, nhớ tới mới vừa Tô Ngôn Phi hình như là muốn nói gì đó với cô, cảm thấy hơi buồn bực một chút.
Cố Tính cũng bất động, bởi vì cô ôm như vậy, tay hơi lạnh che ở trên tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nghe thấy cô thật thấp thở dài một cái, nghiêng đầu sờ sờ tóc của cô, quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"
Mộc Tử Mạt lắc đầu một cái, trong mũi tràn đầy hơi thở mát mẻ của anh, cách quần áo thật mỏng, nhiệt độ cơ thể anh chậm rãi truyền tới, còn có nhịp tim mạnh mẽ trấn tĩnh, chợt đã cảm thấy nhẹ nhõm không ít, ôm chặt hơn nữa chút, "Không có gì, chỉ là có chút đói bụng."
Cố Tính cũng không nói ra, khẽ gật đầu một cái, dắt tay của cô, "Vậy bây giờ chúng ta liền đi ăn cơm, lần trước cậu không phải nói rất muốn đi thử cơm chiên một lần sao?"
Mộc Tử Mạt ngoan ngoãn đi theo anh đi, hoàn toàn tin cậy.
Bóng đêm lặng lẽ buông xuống, bóng lưng mơ hồ của bọn họ càng lúc càng xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.