Chương 10
Elizabeth Chandler
22/04/2016
“Nhưng anh đã kể với em là Gary muốn ra ngoài vào tối thứ sáu mà.” Ivy nói.
“Anh đã.” Tristan đáp, nằm ngả lưng bên cạnh cô trên bãi cỏ. “Nhưng cuộc hẹn hò của cậu chàng đã làm thay đổi suy nghĩ của cô ấy rồi. Anh cho rằng cô ấy đã có được một đề nghị tốt hơn.”
Ivy lắc đầu. “Tại sao Gary luôn theo đuổi những cô nàng tóc vàng thế nhỉ?”
“Tại sao Suzanne theo đuổi Gregory chứ?” anh phản công.
Ivy cười. “Cùng lý do Ella theo đuổi những con bươm bướm, em đoán thế.” Cô quan sát điệu múa nhún nhảy của con mèo. Ella rất thích ở trong khu vườn của nhà cha Carruthers tôn kính. Trong giữa những bụi hoa mõm chó, hoa lili, hoa hồng và các bụi thảo dược, cha của Tristan đã trồng cả một mảng nhỏ cây bạc hà mèo.
“Tối thứ bảy có vấn đề gì không?” Tristan hỏi. “Nếu em phải làm việc, chúng ta có thể xem một phim chiếu muộn.”
Ivy ngồi dậy. Tristan ở trong suy nghĩ của cô trước tiên, luôn luôn. Nhưng với những kế hoạch của họ đã sắp xếp vào tối thứ sáu và thứ bảy – hay đấy, cô nên nói buột ra cho rồi, cô nghĩ . “Gregory đã mời Suzanne, Beth và em ra ngoài cùng vài người bạn của anh ấy tối đó mất rồi.”
Tristan không che dấu nỗi ngạc nhiên hoặc sự không hài lòng của anh.
“Suzanne quá hăng hái,” Ivy nói nhanh. “Và Beth cũng thật sự hứng thú – bạn ấy đã không ra ngoài nhiều.”
“Và em?” Tristan hỏi, chống bản thân trên một khuỷu tay, xoắn vặn một mẩu cỏ dài.
“Em nghĩ em nên đi – vì lợi ích của Gregory.”
“Em đang làm khá nhiều vì lợi ích của Gregory trong vài tuần gần đây đấy.”
“Tristan, mẹ của anh ấy tự sát mà.” Ivy bùng nổ.
“Anh biết điều đó.”
“Em đang sống trong cùng một mái nhà với anh ấy.” Cô tiếp tục. “Em chia sẻ cùng một cái bếp, và hành lang và phòng gia đình. Em nhìn thấy tâm trạng của anh ấy, sự thăng trầm của anh ấy. Nhiều trầm hơn là thăng.” Cô thêm vào nhẹ nhàng, nghĩ đến việc Gregory đã không làm gì ngoại trừ ngồi đọc báo vài ngày gần đây ra sao, lật nó như thể để tìm kiếm thứ gì đó, nhưng không bao giờ tìm thấy.
“Em nghĩ anh ấy rất giận dữ.” Cô tiếp tục. “Anh ấy cố gắng che dấu chúng, nhưng em nghĩ anh ấy điên tiết với mẹ của anh ấy vì đã tự vẫn. Có một đêm, lúc một giờ ba mươi sáng, anh ấy đi ra ngoài sân tennis, đánh banh vào tường.”
Đêm đó, Ivy đã đi ra bên ngoài để nói chuyện với anh ta. Khi cô gọi, anh ta quay lại, và cô nhìn thấy chiều sâu của cơn giận và nỗi đau.
“Tin em đi, Tristan, em giúp đỡ anh ấy khi nào em có thể, và em sẽ tiếp tục giúp đỡ anh ấy, nhưng nếu anh nghĩ em có bất kỳ cảm giác đặc biệt nào đối với anh ấy, nếu anh nghĩ anh ấy và em… điều đó thật ngớ ngẩn! Nếu anh nghĩ… Em không thể tin được là anh sẽ…”
“Ngừng lại, ngừng lại.” Anh đè cô xuống trên cỏ với anh. “Anh không lo về điều gì như vậy hết.”
“Vậy anh phát cáu với em vì điều gì?”
“Hai điều. Anh đoán thế.” Anh đáp. “Một, anh nghĩ có lẽ em đang mang khá nhiều mặc cảm tội lỗi.”
“Mặc cảm tội lỗi!” Cô đẩy anh ra sau và ngồi lên trở lại.
“Anh cho rằng em đã bị ảnh hưởng bởi quan điểm của mẹ em, rằng bà và gia đình của bà chịu trách nhiệm về sự bất hạnh của Caroline.”
“Chúng em không có.”
“Anh biết điều đó. Anh chỉ muốn chắc chắn những việc em làm – và rằng em không cố gắng đền bù tổn thất cho ai đó đang cố hết sức bình sinh để bòn rút chúng.”
“Em không biết anh đang nói về điều gì.” Ivy nói, kéo lên một nhúm cỏ. “Anh thật sự không biết những gì anh ấy đang trải qua đâu. Anh không ở quanh Gregory. Anh …”
“Anh ở quanh anh ta từ lớp một lận.”
“Người ta có thể thay đổi từ lớp một.”
“Anh cũng biết Eric lâu như thế nữa,” Tristan tiếp tục. “Họ đã làm vài thứ khá liều lĩnh, thậm chí nguy hiểm cùng nhau. Và đó là một điều khác gây lo lắng cho anh.”
“Nhưng Gregory sẽ không cố áp đặt cho bạn bè của em và em đâu,” Ivy khăng khăng. “Anh ấy tôn trọng em, Tristan. Đây chỉ là cách anh ấy hướng ngoại sau ba tuần vừa qua thôi mà.”
Tristan không có vẻ bị thuyết phục.
“Làm ơn đừng để điều này ở giữa chúng ta.” Cô nói.
Anh nâng mặt cô lên. “Anh sẽ không để bất kỳ điều gì ở giữa chúng ta đâu. Không núi, sông, lục địa, chiến tranh, lũ lụt…”
“Hoặc bản thân cái chết đáng kinh sợ,” Cô nói. “Vậy ra anh đã đọc truyện gần đây nhất của Beth.”
“Gary đã ngấu nghiến nó.”
“Gary ư? Anh đang đùa!”
“Cậu ấy giữ bản mà em đã trao cho anh,” Tristan nói. “Nhưng anh đã thề với cậu ấy rằng anh sẽ nói với em là anh làm mất chúng.”
Ivy cười thành tiếng và nằm xuống bên cạnh Tristan, ngả đầu trên vai anh. “Vậy thì anh hiểu được tại sao em nói yes với Gregory rồi.”
“Không, nhưng đó là lựa chọn của em.” Anh nói. “Và chỉ có thế thôi. Vậy em sẽ làm gì vào tối thứ bảy kế tiếp thế?”
“Anh sẽ làm gì nào?” Ivy hỏi ngược lại.
“Ăn tối tại nhà hàng Durney.”
“Nhà hàng ư! Chà! Chúng ta hẳn kiếm được khối tiền từ những bài học bơi mùa hè này ấy nhỉ.”
“Chúng ta sẽ kiếm đủ tiền.” Anh nói. “Em không tình cờ biết một cô gái xinh đẹp thích được thết đãi với ánh nến và thức ăn Pháp đấy chứ?”
“Có, em có biết.”
“Tối hôm đó cô ấy có rảnh không?”
“Có lẽ. Cô ấy sẽ được uống rượu khai vị chứ?”
“Ba ly, nếu cô ấy thích.”
“Món tráng miệng thì sao?”
“Bánh phồng quả mâm xôi, và những nụ hôn.”
“Những nụ hôn…”
“Ồ, điều đó hay đấy.” Ivy nhận xét.
***
“Dù sao thì tôi cũng bị làm phiền rồi.” Eric nói.
“Tôi thì không à.” Beth nói với họ. Cô ấy là người cuối cùng rời khỏi bữa tiệc tại ký túc xá hội nữ sinh tối thứ bảy đó. Mượn giấy tờ của các chị hội nữ sinh, cô ấy được phỏng vấn mọi người ở đó. Khi những học sinh trung học khác bị ném ra ngoài, cô ấy được mời ở lại. Sigma Pi Nu đã khoác lác rằng cô ấy sẽ đặt họ vào trong truyện.
“Eric, cậu sẽ phải học để giữ bình tĩnh.” Gregory nói, rõ ràng đã nổi cáu. Anh ta ở trong một góc với một đầu đỏ (thứ đã gợi ý cho Suzanne ôm sát rạt một anh chàng có râu) khi Eric quyết định bới móc một cuộc chiến với một gã khổng lồ mặc áo của đội bóng trường đại học. Không thông minh tí nào.
Lúc này Eric đang đứng trên những bậc thang của chiếc cột chống của tòa cao ốc, nhìn lên một bức tượng và nghểnh đầu qua bên trái rồi bên phải, y như thể hắn đang trò chuyện với chúng vậy.
Suzanne nằm ngả lưng trên một chiếc ghế dài bằng đá trong sân trong của trường đại học, đang cười nhẹ với chính mình, đôi gối trần của cô ấy nhấc lên, chiếc váy rập rờn một cách khiêu khích. Gregory nhìn cô ấy. Ivy quay đi. Cô và Will là những người duy nhất không say. Will dường như đã quen với quang cảnh tiệc tùng ký túc xá, nhưng bồn chồn không yên. Có lẽ những lời đồn ở trường là thật : anh ấy nhìn mọi thứ nhưng không thứ gì gây ấn tượng với anh.
Giống Ivy, Will cũng là người mới đến vào tháng Giêng. Tuy vậy, cha anh là một đạo diễn truyền hình ở New York, thứ rất gây ấn tượng đối với bọn nhóc ở trường. Khi đến trường, anh ấy được thừa nhận bởi đám đông đua đòi ngay lập tức, nhưng thái độ im lặng của anh ấy đã giữ mọi người tránh xa việc gây ra một sự tập trung thật sự nhắm vào anh. Thật dễ dàng để hình dung nhiều thứ về Will, và phần lớn những người Ivy biết đã hình dung anh rất tuyệt.
“Ông già của cậu ở ch-chỗ nào vậy?” Eric đột ngột la lên. Hắn vẫn còn đang săm soi bức tượng trên những bậc cấp. “G.B., ông già của cậu ở đâu?”
“Đó là ông già của ông già tớ.” Gregory đáp.
Ivy nhận ra đó là bức tượng của ông nội Gregory. Dĩ nhiên rồi. Bức tượng nằm ngay phía trước sảnh Bains.
“Tại sao ông già của cậu không ở trên đó?”
Gregory ngồi xuống một chiếc ghế dài đối diện ghế của Suzanne. “Tớ đoán là vì ông ấy vẫn chưa chết.” Anh ta nốc một hơi dài từ chai bia.
“Vậy tại sao bà già của cậu không ở trên đó? Huh?”
Gregory không đáp. Anh ta tu một hơi bia dài khác.
Eric nhăn mặt lên bức tượng. “Tớ nhớ bà ấy. Tớ nnnnnhớ Caroline già. Cậu biết tớ có mà.”
“Tớ biết.” Gregory nói lặng lẽ.
“Vvvvvậy, chúng ta hãy đặt bà ấy lên đó.” Hắn ta nháy mắt với Gregory.
Gregory không nói gì, và Ivy đi đến đứng phía sau anh ta. Cô đặt một bàn tay nhẹ nhàng trên vai Gregory
“Tớ có Caroline ở ngay đây, trong túi của tớ nè.” Eric nói.
Tất cả bọn họ quan sát khi hắn ta vỗ nhẹ và tìm kiếm khắp áo và quần của hắn. Cuối cùng, hắn kéo ra một chiếc áo lót. Hắn giơ nó lên má. “Vẫn còn ấm.”
Ivy đặt một bàn tay khác của cô trên vai Gregory. Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng trong anh ta. Eric cuộn chiếc áo lót quanh cánh tay và vùng vẫy để trèo lên bức tượng.
“Cậu đang tự giết mình đấy.” Gregory bảo hắn.
“Giống như mẹ cậu à.” Eric nói.
Gregory không phản ứng gì ngoại trừ lấy một hơi bia khác. Ivy xoay đầu anh ta tránh khỏi Eric. Gregory đặt gương mặt của anh ta dựa vào cô, và cô có cảm giác anh ta thư giãn một chút. Cả Suzanne và Will đều quan sát hai người bọn họ, Suzanne với đôi mắt lóe sáng.
Nhưng Ivy trở về chỗ cũ trong lúc Eric đặt chiếc áo lót trên tượng Thẩm phán Bains. Sau đó cô tịch thu vài chai bia chưa mở và đi đến bên Suzanne. “Gregory có thể cần vài vòng tay ôm đấy.” Cô nói với bạn mình.
“Thậm chí sau cậu và đầu đỏ à?”
Ivy lờ đi lời bình luận. Suzanne cũng đã uống quá nhiều.
Eric đột ngột kêu lên oai oái, và họ quay nhanh để thấy hắn đang trượt khỏi bức tượng. Hắn hạ mông xuống trên sỏi và cuộn tròn như một con ốc sên. Will vội vã đến bên hắn. Gregory cười lớn.
“Không thứ gì bị vỡ trừ trí óc tớ.” Eric làu bàu khi Will kéo hắn đứng lên.
“Tớ nghĩ chúng ta nên về xe thôi.” Will nói lạnh nhạt.
“Nhưng bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu.” Gregory phản đối, đứng lên. Rõ ràng chất cồn đã phát huy tác dụng. “Tớ không cảm thấy tốt như thế này kể từ khi, ai mà biết là khi nào cơ chứ.”
“Tớ biết đấy.” Eric nói.
“Bữa tiệc sẽ kết thúc đủ sớm nếu như cảnh sát khu trường học bắt được chúng ta.” Will chỉ ra.
“Cha tớ là hiệu trưởng.” Gregory nói. “Ông ấy sẽ kéo chúng ta ra khỏi móc.”
“Hoặc là treo chúng ta lên một cái cao hơn.” Eric nói.
Ivy nhìn đồng hồ của cô, 11:45. Ivy tự hỏi Tristan đang ở đâu và đang làm gì. Cô băn khoăn không biết anh có nhớ cô không. Cô lẽ ra đang ngồi bên cạnh anh tại khoảnh khắc đó, đang vui thích đêm tháng Sáu êm dịu.
“Đi thôi, Beth.” Cô nói, ân hận là đã đưa bạn cô vào tình huống này. “Suzanne.” Cô ra lệnh.
“Vâng, thưa mẹ.” Suzanne đáp.
Gregory cười lớn, điều đó xúc phạm Ivy một chút. Cả hai đã kiệt sức. Cô nhắc nhở bản thân. Mất một lúc lâu để cả sáu người bọn họ tìm ra xe của Gregory. Khi họ làm được, Will chìa tay về chìa khóa xe của Gregory. “Nếu tớ lái thì thế nào?”
“Tớ có thể xoay sở được.” Gregory bảo anh ấy.
“Không phải lần này.” Giọng Will nhẹ nhàng, nhưng anh kiên quyết vươn tới chiếc chìa khóa.
Gregory giật mạnh chúng ra xa. “Không ai được lái chiếc Beamer này ngoài tớ.”
Will liếc Ivy.
“Thôi nào. Gregory.” Cô nói. “Hãy để em là tài xế nhé.”
“Nếu người khác lái,” Will chỉ ra cho Gregory. “Cậu có thể uống tất cả những gì cậu muốn.”
“Tớ sẽ uống tất cả những gì tớ muốn và tớ sẽ lái tất cả những gì tớ muốn.” Gregory quát lên. “Và nếu cậu không thích điều đó, cứ việc đi bộ.”
Ivy nghĩ đến việc đi bộ - đến trạm điện thoại gần nhất và gọi một cuốc xe. Nhưng cô biết Suzanne sẽ ở lại với Gregory và cô cảm thấy chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô ấy.
Will hỏi Ivy xem liệu anh có thể mượn chiếc áo len của Ivy không, rồi nhồi nhét nó cùng chiếc áo khoác của anh vào giữa hai ghế trước, tạo ra một chỗ ngồi ở giữa chúng. Anh kéo Eric vào trong ghế trước xe hơi để cho Gregory, anh ta và Eric ngồi cùng nhau. Ivy trèo vào giữa băng ghế sau với Beth và Suzanne ngồi mỗi bên.
“Tại sao. Will,” Gregory nói, nhận xét về cách Will bị nhồi nhét bên cạnh anh ta, “Tớ không biết cậu quan tâm. Suzanne, lên đây đi!”
Ivy kéo Suzanne lại.
“Anh nói lên đây. Để Will ngồi băng sau với cô gái trong mơ của cậu ấy.”
Ivy lắc đầu và thở dài.
“Ai đó có thể bị nôn phải ngồi bên một cửa sổ,” Will nói. Ivy cài khóa dây an toàn cho Suzanne. Gregory nhún vai, rồi khởi động xe. Anh ta lái nhanh, quá nhanh. Những chiếc vỏ xe rít lên trong sự xoay tròn, lốp cao su chỉ vừa vặn bám đường. Beth nhắm mắt. Suzanne và Eric thò đầu ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe lắc lư đáng sợ từ lề này sang lề kia. Ivy nhìn thẳng phía trước, các bắp cơ của cô co rút lại mỗi khi Gregory phải thắng hoặc đổi hướng, như thể cô đang điều khiển lộ trình với anh ta. Will thật sự đã giúp lái xe. Ivy nhận ra lý do tại sao anh phải đặt bản thân vào vị trí nguy hiểm không có dây thắt an toàn.
Họ ngoằn ngoèo về phía Nam trên những con đường vắng vẻ, và cuối cùng khi họ băng ngang qua dòng sông vào thị trấn, Ivy buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Nhưng Gregory ngoặt nhanh về hướng Bắc trở lại, theo con đường dọc dòng sông ngay phía dưới cây cầu, vượt qua trạm xe lửa, xa khỏi ranh giới thị trấn.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Ivy hỏi khi họ đi theo một con đường hẹp, ánh đèn xe chiếu trên những bụi cây
“Em sẽ biết.”
Eric di chuyển đầu ra khỏi cửa. “Chick, chick, chick.” Hắn hát. “Who’s a chick, chick, chick?” (Chick : cô nàng ngây thơ.)
Chiếc cầu, hiện ra lờ mờ trên cao và tối tăm, phía bên phải của họ, đẩy con đường càng lúc càng gần những đường ray xe lửa phía bên trái. Ivy biết họ hẳn đang ở gần vị trí những đường ray bắc ngang qua sông.
“Cây cầu đôi.” Beth thì thầm với cô, ngay khi họ ra khỏi con đường. Gregory tắt máy xe và đèn. Ivy không thể nhìn thấy được gì.
“Who’s a chick, chick, chick?” Eric hát, lúc lắc đầu qua lại. Ivy muốn phát bệnh với mùi khói xe và rượu. Cô và Beth trèo ra khỏi xe từ một bên. Suzanne ngồi với cánh cửa mở ở phía bên kia. Gregory mở thùng xe. Nhiều bia hơn.
“Anh có tất cả những thứ này từ đâu?” Ivy hỏi.
Gregory cười toe toét và quàng một cánh tay nặng nề quanh cô. “Vài thứ khác để em cám ơn Andrew về chúng.”
“Andrew mua chúng sao?” Cô nói hoài nghi.
“Không. Thẻ tín dụng của ông ấy làm.”
Rồi anh ta và Eric mỗi người chộp lấy một lốc bia sáu lon.
Dù Ivy hiểu Gregory cần xả hơi, dù cô biết hẳn là đã khắc nghiệt cho anh ta như thế nào từ cái chết của mẹ anh ta, cô gia tăng giận dữ hơn với từng phút. Bây giờ cơn giận của cô bắt đầu rút xuống, nhường chỗ cho một cơn thủy triều sợ hãi lan dần.
Dòng sông không ở xa; cô có thể nghe thấy nó vỗ về trên bờ đá. Khi mắt cô điều chỉnh được với bóng tối thôn dã, cô lần theo những sợi dây điện trên cao. Cô nhớ lại lý do đám trẻ con đến đây : Chơi trò trẻ con trên chiếc cầu ray tàu. Ivy không muốn đi theo Gregory khi anh ta dẫn họ theo một hàng về phía những cây cầu. Nhưng cô không thể ở lại phía sau, không, khi mà Suzanne không thể tự chăm sóc cho mình.
Eric đẩy cô từ phía sau, hát với một giọng cao, kỳ dị, “Who’s a chick, chick, chick?” Những viên sỏi nhỏ trượt bên dưới chân họ. Eric và Suzanne liên tục vấp vào những thanh sắt đường ray. Sáu người bọn họ đi bộ trên con đường đột ngột cắt xuyên qua những bụi cây, một lối đi được tạo nên bởi những chuyến xe lửa nối giữa thành phố New York và những thị trấn phía Bắc của nó.
Con đường mở ra và Ivy thấy hai chiếc cầu đứng cạnh nhau, cây cầu mới được xây dựng cách chiếc cũ khoảng bảy feet. Những đường ray bằng kim loại được chiếu sáng làm nổi bật lối đi của chiếc cầu mới. Không có lan can hoặc hàng rào cản trở nào. Công trình chạm trổ bên dưới chiếc cầu vươn dài giống như một tấm vải tối tăm và độc ác ngang qua dòng sông. Chiếc cầu cũ bị đổ sập ở đoạn giữa. Mỗi đầu giống như một bàn tay đang giơ ra từ bờ sông, những ngón tay bằng kim loại và gỗ mục đang vươn thẳng tới nhưng không thể nắm được nhau.
Xa bên dưới hai chiếc cầu, dòng nước chảy ào ạt và rít lên.
“Đi theo người dẫn đầu. Đi theo người dẫn đầu.” Eric nói, hiên ngang đi lên phía trước họ. Hắn ta nghiêng ngả hướng đến cây cầu mới.
Ivy móc hai ngón tay qua cạp váy của Suzanne. “Không phải cậu.”
“Buông tớ ra.” Suzanne cáu kỉnh.
Suzanne cố đi theo Eric lên cầu, nhưng Ivy kéo cô ấy lại.
“Để tớ đi!”
Họ vùng vẫy với nhau một lúc, và Gregory cười cả hai người. Rồi Suzanne trượt khỏi tay của Ivy. Tuyệt vọng, Ivy vươn tới và nắm vào cẳng chân trần của Suzanne, khiến cô ấy vấp vào đường ray và ngã nhào xuống nền đá của đường sắt, lọt vào một bụi rậm. Suzanne cố kéo bản thân lên nhưng không thể. Cô ấy chìm xuống, ánh mắt tóe lửa chiếu vào Ivy, đôi bàn tay cuộn lại với cơn giận.
“Beth, Cậu xem xem bạn ấy có sao không thì tốt hơn,” Ivy nói, và xoay sự chú ý của cô trở lại Eric, lúc này hắn ta ở cách xa bên trên mặt nước mười lăm feet. Thân hình gày còm của anh ta nhảy loi choi dọc theo đường tàu giống như một bộ xương đang khiêu vũ.
“Chick, chick, chicken,” Hắn chế nhạo những người khác. “Look at all you chick, chick chiken.”
Gregory dựa người vào một thân cây và cười. Will quan sát, biểu hiện của anh cảnh giác.
Rồi đầu của cả nhóm cùng quay nhìn khi tiếng còi tàu vang rền từ bên kia sông. Đó là tiếng còi của chuyến tàu khuya mà Ivy đã nghe quá thường xuyên từ ngôi nhà của họ trên rặng đồi cao, một làn sóng âm thanh bao bọc trái tim cô như thể muốn mang cô theo cùng.
“Eric!” Cô và Will thét lên cùng lúc. Beth giữ chặt Suzanne đang khom người qua một bụi cây và nôn thốc nôn tháo.
“Eric!” Will bước theo sau hắn, nhưng Eric chế nhạo, nhảy nhót một cách điên khùng trên đường tàu. Will đuổi theo. Cả hai bọn họ sẽ bị giết chết mất thôi, Ivy nghĩ. “Will, trở lại đi! Will! Anh không thể!” Chuyến tàu đã ở trên đường rẽ vào cây cầu, ánh đèn của nó xuyên thủng màn đêm, thiêu cháy hai chàng trai thành những hình bóng mỏng như giấy. Ivy thấy Eric lảo đảo sát vào thành cầu. Mặt nước và những tảng đá nằm xa bên dưới hắn.
Anh ta sẽ nhảy sang cây cầu cũ, Ivy nghĩ. Anh ta sẽ không bao giờ làm được. Những Thiên thần ơi! Hãy giúp chúng tôi với! Cô cầu nguyện. Thiên Thần nước, người ở đâu? Tony? Con đang gọi người!
Eric nghiêng xuống, rồi bất thình lình nhảy khỏi thành cầu. Ivy thét lên. Cô và Beth thét mãi.
Lúc này Will đang chạy trở lui, sẩy chân và chạy tiếp. Chuyến tàu đã không chậm lại. Nó khổng lồ và tăm tối. Nó to lớn như đúng bản thân nó, đang lao theo sau anh với ánh đèn sáng chói, làm lóa mắt. Hai mươi feet, mười lăm feet – Will sẽ không thể thoát được! Nhìn anh giống như một con bướm đêm đang chấp chới trước ánh đèn. “Will! Will!” Ivy la thét. “Ôi, các Thiên Thần ơi…”
Anh nhảy.
Chuyến tàu lao đến, mặt đất rung chuyển bên dưới nó, không gian bùng cháy mùi kim loại. Ivy nhảy xuống vùng đồi dốc, đâm sầm xuyên qua những bụi rậm theo hướng Will đã nhảy.
“Will. Will à. Trả lời em đi!”
“Anh ở đây. Anh không sao.”
Anh đứng lên ngay trước mặt cô. Nhờ bàn tay của những thiên thần, cô nghĩ.
Họ bám chặt lấy nhau một thoáng. Ivy không biết anh hay là cô đang run rẩy mãnh liệt đến thế.
“Eric? Cậu ấy đã…”
“Em không biết.” Cô trả lời nhanh. “Chúng ta có thể bị trượt xuống sông từ đây không?”
“Thử phía khác xem sao.”
Họ bám víu các cách của họ để cùng nhau lên bờ. Khi họ lên đến đỉnh, cả hai cùng dừng lại và nhìn chằm chằm. Eric đang đi về phía họ dọc theo cây cầu mới, một sợi thừng to và dây nhảy bungee quàng cẩu thả quanh vai hắn.
Họ mất một lúc để suy đoán điều gì đã xảy ra. Ivy xoay người để nhìn Gregory. Liệu anh ta có tham gia trò bịp này không?
Lúc này anh ta đang cười. “Tuyệt hảo,” Anh ta nói với Eric. “Tuyệt hảo.”
“Anh đã.” Tristan đáp, nằm ngả lưng bên cạnh cô trên bãi cỏ. “Nhưng cuộc hẹn hò của cậu chàng đã làm thay đổi suy nghĩ của cô ấy rồi. Anh cho rằng cô ấy đã có được một đề nghị tốt hơn.”
Ivy lắc đầu. “Tại sao Gary luôn theo đuổi những cô nàng tóc vàng thế nhỉ?”
“Tại sao Suzanne theo đuổi Gregory chứ?” anh phản công.
Ivy cười. “Cùng lý do Ella theo đuổi những con bươm bướm, em đoán thế.” Cô quan sát điệu múa nhún nhảy của con mèo. Ella rất thích ở trong khu vườn của nhà cha Carruthers tôn kính. Trong giữa những bụi hoa mõm chó, hoa lili, hoa hồng và các bụi thảo dược, cha của Tristan đã trồng cả một mảng nhỏ cây bạc hà mèo.
“Tối thứ bảy có vấn đề gì không?” Tristan hỏi. “Nếu em phải làm việc, chúng ta có thể xem một phim chiếu muộn.”
Ivy ngồi dậy. Tristan ở trong suy nghĩ của cô trước tiên, luôn luôn. Nhưng với những kế hoạch của họ đã sắp xếp vào tối thứ sáu và thứ bảy – hay đấy, cô nên nói buột ra cho rồi, cô nghĩ . “Gregory đã mời Suzanne, Beth và em ra ngoài cùng vài người bạn của anh ấy tối đó mất rồi.”
Tristan không che dấu nỗi ngạc nhiên hoặc sự không hài lòng của anh.
“Suzanne quá hăng hái,” Ivy nói nhanh. “Và Beth cũng thật sự hứng thú – bạn ấy đã không ra ngoài nhiều.”
“Và em?” Tristan hỏi, chống bản thân trên một khuỷu tay, xoắn vặn một mẩu cỏ dài.
“Em nghĩ em nên đi – vì lợi ích của Gregory.”
“Em đang làm khá nhiều vì lợi ích của Gregory trong vài tuần gần đây đấy.”
“Tristan, mẹ của anh ấy tự sát mà.” Ivy bùng nổ.
“Anh biết điều đó.”
“Em đang sống trong cùng một mái nhà với anh ấy.” Cô tiếp tục. “Em chia sẻ cùng một cái bếp, và hành lang và phòng gia đình. Em nhìn thấy tâm trạng của anh ấy, sự thăng trầm của anh ấy. Nhiều trầm hơn là thăng.” Cô thêm vào nhẹ nhàng, nghĩ đến việc Gregory đã không làm gì ngoại trừ ngồi đọc báo vài ngày gần đây ra sao, lật nó như thể để tìm kiếm thứ gì đó, nhưng không bao giờ tìm thấy.
“Em nghĩ anh ấy rất giận dữ.” Cô tiếp tục. “Anh ấy cố gắng che dấu chúng, nhưng em nghĩ anh ấy điên tiết với mẹ của anh ấy vì đã tự vẫn. Có một đêm, lúc một giờ ba mươi sáng, anh ấy đi ra ngoài sân tennis, đánh banh vào tường.”
Đêm đó, Ivy đã đi ra bên ngoài để nói chuyện với anh ta. Khi cô gọi, anh ta quay lại, và cô nhìn thấy chiều sâu của cơn giận và nỗi đau.
“Tin em đi, Tristan, em giúp đỡ anh ấy khi nào em có thể, và em sẽ tiếp tục giúp đỡ anh ấy, nhưng nếu anh nghĩ em có bất kỳ cảm giác đặc biệt nào đối với anh ấy, nếu anh nghĩ anh ấy và em… điều đó thật ngớ ngẩn! Nếu anh nghĩ… Em không thể tin được là anh sẽ…”
“Ngừng lại, ngừng lại.” Anh đè cô xuống trên cỏ với anh. “Anh không lo về điều gì như vậy hết.”
“Vậy anh phát cáu với em vì điều gì?”
“Hai điều. Anh đoán thế.” Anh đáp. “Một, anh nghĩ có lẽ em đang mang khá nhiều mặc cảm tội lỗi.”
“Mặc cảm tội lỗi!” Cô đẩy anh ra sau và ngồi lên trở lại.
“Anh cho rằng em đã bị ảnh hưởng bởi quan điểm của mẹ em, rằng bà và gia đình của bà chịu trách nhiệm về sự bất hạnh của Caroline.”
“Chúng em không có.”
“Anh biết điều đó. Anh chỉ muốn chắc chắn những việc em làm – và rằng em không cố gắng đền bù tổn thất cho ai đó đang cố hết sức bình sinh để bòn rút chúng.”
“Em không biết anh đang nói về điều gì.” Ivy nói, kéo lên một nhúm cỏ. “Anh thật sự không biết những gì anh ấy đang trải qua đâu. Anh không ở quanh Gregory. Anh …”
“Anh ở quanh anh ta từ lớp một lận.”
“Người ta có thể thay đổi từ lớp một.”
“Anh cũng biết Eric lâu như thế nữa,” Tristan tiếp tục. “Họ đã làm vài thứ khá liều lĩnh, thậm chí nguy hiểm cùng nhau. Và đó là một điều khác gây lo lắng cho anh.”
“Nhưng Gregory sẽ không cố áp đặt cho bạn bè của em và em đâu,” Ivy khăng khăng. “Anh ấy tôn trọng em, Tristan. Đây chỉ là cách anh ấy hướng ngoại sau ba tuần vừa qua thôi mà.”
Tristan không có vẻ bị thuyết phục.
“Làm ơn đừng để điều này ở giữa chúng ta.” Cô nói.
Anh nâng mặt cô lên. “Anh sẽ không để bất kỳ điều gì ở giữa chúng ta đâu. Không núi, sông, lục địa, chiến tranh, lũ lụt…”
“Hoặc bản thân cái chết đáng kinh sợ,” Cô nói. “Vậy ra anh đã đọc truyện gần đây nhất của Beth.”
“Gary đã ngấu nghiến nó.”
“Gary ư? Anh đang đùa!”
“Cậu ấy giữ bản mà em đã trao cho anh,” Tristan nói. “Nhưng anh đã thề với cậu ấy rằng anh sẽ nói với em là anh làm mất chúng.”
Ivy cười thành tiếng và nằm xuống bên cạnh Tristan, ngả đầu trên vai anh. “Vậy thì anh hiểu được tại sao em nói yes với Gregory rồi.”
“Không, nhưng đó là lựa chọn của em.” Anh nói. “Và chỉ có thế thôi. Vậy em sẽ làm gì vào tối thứ bảy kế tiếp thế?”
“Anh sẽ làm gì nào?” Ivy hỏi ngược lại.
“Ăn tối tại nhà hàng Durney.”
“Nhà hàng ư! Chà! Chúng ta hẳn kiếm được khối tiền từ những bài học bơi mùa hè này ấy nhỉ.”
“Chúng ta sẽ kiếm đủ tiền.” Anh nói. “Em không tình cờ biết một cô gái xinh đẹp thích được thết đãi với ánh nến và thức ăn Pháp đấy chứ?”
“Có, em có biết.”
“Tối hôm đó cô ấy có rảnh không?”
“Có lẽ. Cô ấy sẽ được uống rượu khai vị chứ?”
“Ba ly, nếu cô ấy thích.”
“Món tráng miệng thì sao?”
“Bánh phồng quả mâm xôi, và những nụ hôn.”
“Những nụ hôn…”
“Ồ, điều đó hay đấy.” Ivy nhận xét.
***
“Dù sao thì tôi cũng bị làm phiền rồi.” Eric nói.
“Tôi thì không à.” Beth nói với họ. Cô ấy là người cuối cùng rời khỏi bữa tiệc tại ký túc xá hội nữ sinh tối thứ bảy đó. Mượn giấy tờ của các chị hội nữ sinh, cô ấy được phỏng vấn mọi người ở đó. Khi những học sinh trung học khác bị ném ra ngoài, cô ấy được mời ở lại. Sigma Pi Nu đã khoác lác rằng cô ấy sẽ đặt họ vào trong truyện.
“Eric, cậu sẽ phải học để giữ bình tĩnh.” Gregory nói, rõ ràng đã nổi cáu. Anh ta ở trong một góc với một đầu đỏ (thứ đã gợi ý cho Suzanne ôm sát rạt một anh chàng có râu) khi Eric quyết định bới móc một cuộc chiến với một gã khổng lồ mặc áo của đội bóng trường đại học. Không thông minh tí nào.
Lúc này Eric đang đứng trên những bậc thang của chiếc cột chống của tòa cao ốc, nhìn lên một bức tượng và nghểnh đầu qua bên trái rồi bên phải, y như thể hắn đang trò chuyện với chúng vậy.
Suzanne nằm ngả lưng trên một chiếc ghế dài bằng đá trong sân trong của trường đại học, đang cười nhẹ với chính mình, đôi gối trần của cô ấy nhấc lên, chiếc váy rập rờn một cách khiêu khích. Gregory nhìn cô ấy. Ivy quay đi. Cô và Will là những người duy nhất không say. Will dường như đã quen với quang cảnh tiệc tùng ký túc xá, nhưng bồn chồn không yên. Có lẽ những lời đồn ở trường là thật : anh ấy nhìn mọi thứ nhưng không thứ gì gây ấn tượng với anh.
Giống Ivy, Will cũng là người mới đến vào tháng Giêng. Tuy vậy, cha anh là một đạo diễn truyền hình ở New York, thứ rất gây ấn tượng đối với bọn nhóc ở trường. Khi đến trường, anh ấy được thừa nhận bởi đám đông đua đòi ngay lập tức, nhưng thái độ im lặng của anh ấy đã giữ mọi người tránh xa việc gây ra một sự tập trung thật sự nhắm vào anh. Thật dễ dàng để hình dung nhiều thứ về Will, và phần lớn những người Ivy biết đã hình dung anh rất tuyệt.
“Ông già của cậu ở ch-chỗ nào vậy?” Eric đột ngột la lên. Hắn vẫn còn đang săm soi bức tượng trên những bậc cấp. “G.B., ông già của cậu ở đâu?”
“Đó là ông già của ông già tớ.” Gregory đáp.
Ivy nhận ra đó là bức tượng của ông nội Gregory. Dĩ nhiên rồi. Bức tượng nằm ngay phía trước sảnh Bains.
“Tại sao ông già của cậu không ở trên đó?”
Gregory ngồi xuống một chiếc ghế dài đối diện ghế của Suzanne. “Tớ đoán là vì ông ấy vẫn chưa chết.” Anh ta nốc một hơi dài từ chai bia.
“Vậy tại sao bà già của cậu không ở trên đó? Huh?”
Gregory không đáp. Anh ta tu một hơi bia dài khác.
Eric nhăn mặt lên bức tượng. “Tớ nhớ bà ấy. Tớ nnnnnhớ Caroline già. Cậu biết tớ có mà.”
“Tớ biết.” Gregory nói lặng lẽ.
“Vvvvvậy, chúng ta hãy đặt bà ấy lên đó.” Hắn ta nháy mắt với Gregory.
Gregory không nói gì, và Ivy đi đến đứng phía sau anh ta. Cô đặt một bàn tay nhẹ nhàng trên vai Gregory
“Tớ có Caroline ở ngay đây, trong túi của tớ nè.” Eric nói.
Tất cả bọn họ quan sát khi hắn ta vỗ nhẹ và tìm kiếm khắp áo và quần của hắn. Cuối cùng, hắn kéo ra một chiếc áo lót. Hắn giơ nó lên má. “Vẫn còn ấm.”
Ivy đặt một bàn tay khác của cô trên vai Gregory. Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng trong anh ta. Eric cuộn chiếc áo lót quanh cánh tay và vùng vẫy để trèo lên bức tượng.
“Cậu đang tự giết mình đấy.” Gregory bảo hắn.
“Giống như mẹ cậu à.” Eric nói.
Gregory không phản ứng gì ngoại trừ lấy một hơi bia khác. Ivy xoay đầu anh ta tránh khỏi Eric. Gregory đặt gương mặt của anh ta dựa vào cô, và cô có cảm giác anh ta thư giãn một chút. Cả Suzanne và Will đều quan sát hai người bọn họ, Suzanne với đôi mắt lóe sáng.
Nhưng Ivy trở về chỗ cũ trong lúc Eric đặt chiếc áo lót trên tượng Thẩm phán Bains. Sau đó cô tịch thu vài chai bia chưa mở và đi đến bên Suzanne. “Gregory có thể cần vài vòng tay ôm đấy.” Cô nói với bạn mình.
“Thậm chí sau cậu và đầu đỏ à?”
Ivy lờ đi lời bình luận. Suzanne cũng đã uống quá nhiều.
Eric đột ngột kêu lên oai oái, và họ quay nhanh để thấy hắn đang trượt khỏi bức tượng. Hắn hạ mông xuống trên sỏi và cuộn tròn như một con ốc sên. Will vội vã đến bên hắn. Gregory cười lớn.
“Không thứ gì bị vỡ trừ trí óc tớ.” Eric làu bàu khi Will kéo hắn đứng lên.
“Tớ nghĩ chúng ta nên về xe thôi.” Will nói lạnh nhạt.
“Nhưng bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu.” Gregory phản đối, đứng lên. Rõ ràng chất cồn đã phát huy tác dụng. “Tớ không cảm thấy tốt như thế này kể từ khi, ai mà biết là khi nào cơ chứ.”
“Tớ biết đấy.” Eric nói.
“Bữa tiệc sẽ kết thúc đủ sớm nếu như cảnh sát khu trường học bắt được chúng ta.” Will chỉ ra.
“Cha tớ là hiệu trưởng.” Gregory nói. “Ông ấy sẽ kéo chúng ta ra khỏi móc.”
“Hoặc là treo chúng ta lên một cái cao hơn.” Eric nói.
Ivy nhìn đồng hồ của cô, 11:45. Ivy tự hỏi Tristan đang ở đâu và đang làm gì. Cô băn khoăn không biết anh có nhớ cô không. Cô lẽ ra đang ngồi bên cạnh anh tại khoảnh khắc đó, đang vui thích đêm tháng Sáu êm dịu.
“Đi thôi, Beth.” Cô nói, ân hận là đã đưa bạn cô vào tình huống này. “Suzanne.” Cô ra lệnh.
“Vâng, thưa mẹ.” Suzanne đáp.
Gregory cười lớn, điều đó xúc phạm Ivy một chút. Cả hai đã kiệt sức. Cô nhắc nhở bản thân. Mất một lúc lâu để cả sáu người bọn họ tìm ra xe của Gregory. Khi họ làm được, Will chìa tay về chìa khóa xe của Gregory. “Nếu tớ lái thì thế nào?”
“Tớ có thể xoay sở được.” Gregory bảo anh ấy.
“Không phải lần này.” Giọng Will nhẹ nhàng, nhưng anh kiên quyết vươn tới chiếc chìa khóa.
Gregory giật mạnh chúng ra xa. “Không ai được lái chiếc Beamer này ngoài tớ.”
Will liếc Ivy.
“Thôi nào. Gregory.” Cô nói. “Hãy để em là tài xế nhé.”
“Nếu người khác lái,” Will chỉ ra cho Gregory. “Cậu có thể uống tất cả những gì cậu muốn.”
“Tớ sẽ uống tất cả những gì tớ muốn và tớ sẽ lái tất cả những gì tớ muốn.” Gregory quát lên. “Và nếu cậu không thích điều đó, cứ việc đi bộ.”
Ivy nghĩ đến việc đi bộ - đến trạm điện thoại gần nhất và gọi một cuốc xe. Nhưng cô biết Suzanne sẽ ở lại với Gregory và cô cảm thấy chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô ấy.
Will hỏi Ivy xem liệu anh có thể mượn chiếc áo len của Ivy không, rồi nhồi nhét nó cùng chiếc áo khoác của anh vào giữa hai ghế trước, tạo ra một chỗ ngồi ở giữa chúng. Anh kéo Eric vào trong ghế trước xe hơi để cho Gregory, anh ta và Eric ngồi cùng nhau. Ivy trèo vào giữa băng ghế sau với Beth và Suzanne ngồi mỗi bên.
“Tại sao. Will,” Gregory nói, nhận xét về cách Will bị nhồi nhét bên cạnh anh ta, “Tớ không biết cậu quan tâm. Suzanne, lên đây đi!”
Ivy kéo Suzanne lại.
“Anh nói lên đây. Để Will ngồi băng sau với cô gái trong mơ của cậu ấy.”
Ivy lắc đầu và thở dài.
“Ai đó có thể bị nôn phải ngồi bên một cửa sổ,” Will nói. Ivy cài khóa dây an toàn cho Suzanne. Gregory nhún vai, rồi khởi động xe. Anh ta lái nhanh, quá nhanh. Những chiếc vỏ xe rít lên trong sự xoay tròn, lốp cao su chỉ vừa vặn bám đường. Beth nhắm mắt. Suzanne và Eric thò đầu ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe lắc lư đáng sợ từ lề này sang lề kia. Ivy nhìn thẳng phía trước, các bắp cơ của cô co rút lại mỗi khi Gregory phải thắng hoặc đổi hướng, như thể cô đang điều khiển lộ trình với anh ta. Will thật sự đã giúp lái xe. Ivy nhận ra lý do tại sao anh phải đặt bản thân vào vị trí nguy hiểm không có dây thắt an toàn.
Họ ngoằn ngoèo về phía Nam trên những con đường vắng vẻ, và cuối cùng khi họ băng ngang qua dòng sông vào thị trấn, Ivy buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Nhưng Gregory ngoặt nhanh về hướng Bắc trở lại, theo con đường dọc dòng sông ngay phía dưới cây cầu, vượt qua trạm xe lửa, xa khỏi ranh giới thị trấn.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Ivy hỏi khi họ đi theo một con đường hẹp, ánh đèn xe chiếu trên những bụi cây
“Em sẽ biết.”
Eric di chuyển đầu ra khỏi cửa. “Chick, chick, chick.” Hắn hát. “Who’s a chick, chick, chick?” (Chick : cô nàng ngây thơ.)
Chiếc cầu, hiện ra lờ mờ trên cao và tối tăm, phía bên phải của họ, đẩy con đường càng lúc càng gần những đường ray xe lửa phía bên trái. Ivy biết họ hẳn đang ở gần vị trí những đường ray bắc ngang qua sông.
“Cây cầu đôi.” Beth thì thầm với cô, ngay khi họ ra khỏi con đường. Gregory tắt máy xe và đèn. Ivy không thể nhìn thấy được gì.
“Who’s a chick, chick, chick?” Eric hát, lúc lắc đầu qua lại. Ivy muốn phát bệnh với mùi khói xe và rượu. Cô và Beth trèo ra khỏi xe từ một bên. Suzanne ngồi với cánh cửa mở ở phía bên kia. Gregory mở thùng xe. Nhiều bia hơn.
“Anh có tất cả những thứ này từ đâu?” Ivy hỏi.
Gregory cười toe toét và quàng một cánh tay nặng nề quanh cô. “Vài thứ khác để em cám ơn Andrew về chúng.”
“Andrew mua chúng sao?” Cô nói hoài nghi.
“Không. Thẻ tín dụng của ông ấy làm.”
Rồi anh ta và Eric mỗi người chộp lấy một lốc bia sáu lon.
Dù Ivy hiểu Gregory cần xả hơi, dù cô biết hẳn là đã khắc nghiệt cho anh ta như thế nào từ cái chết của mẹ anh ta, cô gia tăng giận dữ hơn với từng phút. Bây giờ cơn giận của cô bắt đầu rút xuống, nhường chỗ cho một cơn thủy triều sợ hãi lan dần.
Dòng sông không ở xa; cô có thể nghe thấy nó vỗ về trên bờ đá. Khi mắt cô điều chỉnh được với bóng tối thôn dã, cô lần theo những sợi dây điện trên cao. Cô nhớ lại lý do đám trẻ con đến đây : Chơi trò trẻ con trên chiếc cầu ray tàu. Ivy không muốn đi theo Gregory khi anh ta dẫn họ theo một hàng về phía những cây cầu. Nhưng cô không thể ở lại phía sau, không, khi mà Suzanne không thể tự chăm sóc cho mình.
Eric đẩy cô từ phía sau, hát với một giọng cao, kỳ dị, “Who’s a chick, chick, chick?” Những viên sỏi nhỏ trượt bên dưới chân họ. Eric và Suzanne liên tục vấp vào những thanh sắt đường ray. Sáu người bọn họ đi bộ trên con đường đột ngột cắt xuyên qua những bụi cây, một lối đi được tạo nên bởi những chuyến xe lửa nối giữa thành phố New York và những thị trấn phía Bắc của nó.
Con đường mở ra và Ivy thấy hai chiếc cầu đứng cạnh nhau, cây cầu mới được xây dựng cách chiếc cũ khoảng bảy feet. Những đường ray bằng kim loại được chiếu sáng làm nổi bật lối đi của chiếc cầu mới. Không có lan can hoặc hàng rào cản trở nào. Công trình chạm trổ bên dưới chiếc cầu vươn dài giống như một tấm vải tối tăm và độc ác ngang qua dòng sông. Chiếc cầu cũ bị đổ sập ở đoạn giữa. Mỗi đầu giống như một bàn tay đang giơ ra từ bờ sông, những ngón tay bằng kim loại và gỗ mục đang vươn thẳng tới nhưng không thể nắm được nhau.
Xa bên dưới hai chiếc cầu, dòng nước chảy ào ạt và rít lên.
“Đi theo người dẫn đầu. Đi theo người dẫn đầu.” Eric nói, hiên ngang đi lên phía trước họ. Hắn ta nghiêng ngả hướng đến cây cầu mới.
Ivy móc hai ngón tay qua cạp váy của Suzanne. “Không phải cậu.”
“Buông tớ ra.” Suzanne cáu kỉnh.
Suzanne cố đi theo Eric lên cầu, nhưng Ivy kéo cô ấy lại.
“Để tớ đi!”
Họ vùng vẫy với nhau một lúc, và Gregory cười cả hai người. Rồi Suzanne trượt khỏi tay của Ivy. Tuyệt vọng, Ivy vươn tới và nắm vào cẳng chân trần của Suzanne, khiến cô ấy vấp vào đường ray và ngã nhào xuống nền đá của đường sắt, lọt vào một bụi rậm. Suzanne cố kéo bản thân lên nhưng không thể. Cô ấy chìm xuống, ánh mắt tóe lửa chiếu vào Ivy, đôi bàn tay cuộn lại với cơn giận.
“Beth, Cậu xem xem bạn ấy có sao không thì tốt hơn,” Ivy nói, và xoay sự chú ý của cô trở lại Eric, lúc này hắn ta ở cách xa bên trên mặt nước mười lăm feet. Thân hình gày còm của anh ta nhảy loi choi dọc theo đường tàu giống như một bộ xương đang khiêu vũ.
“Chick, chick, chicken,” Hắn chế nhạo những người khác. “Look at all you chick, chick chiken.”
Gregory dựa người vào một thân cây và cười. Will quan sát, biểu hiện của anh cảnh giác.
Rồi đầu của cả nhóm cùng quay nhìn khi tiếng còi tàu vang rền từ bên kia sông. Đó là tiếng còi của chuyến tàu khuya mà Ivy đã nghe quá thường xuyên từ ngôi nhà của họ trên rặng đồi cao, một làn sóng âm thanh bao bọc trái tim cô như thể muốn mang cô theo cùng.
“Eric!” Cô và Will thét lên cùng lúc. Beth giữ chặt Suzanne đang khom người qua một bụi cây và nôn thốc nôn tháo.
“Eric!” Will bước theo sau hắn, nhưng Eric chế nhạo, nhảy nhót một cách điên khùng trên đường tàu. Will đuổi theo. Cả hai bọn họ sẽ bị giết chết mất thôi, Ivy nghĩ. “Will, trở lại đi! Will! Anh không thể!” Chuyến tàu đã ở trên đường rẽ vào cây cầu, ánh đèn của nó xuyên thủng màn đêm, thiêu cháy hai chàng trai thành những hình bóng mỏng như giấy. Ivy thấy Eric lảo đảo sát vào thành cầu. Mặt nước và những tảng đá nằm xa bên dưới hắn.
Anh ta sẽ nhảy sang cây cầu cũ, Ivy nghĩ. Anh ta sẽ không bao giờ làm được. Những Thiên thần ơi! Hãy giúp chúng tôi với! Cô cầu nguyện. Thiên Thần nước, người ở đâu? Tony? Con đang gọi người!
Eric nghiêng xuống, rồi bất thình lình nhảy khỏi thành cầu. Ivy thét lên. Cô và Beth thét mãi.
Lúc này Will đang chạy trở lui, sẩy chân và chạy tiếp. Chuyến tàu đã không chậm lại. Nó khổng lồ và tăm tối. Nó to lớn như đúng bản thân nó, đang lao theo sau anh với ánh đèn sáng chói, làm lóa mắt. Hai mươi feet, mười lăm feet – Will sẽ không thể thoát được! Nhìn anh giống như một con bướm đêm đang chấp chới trước ánh đèn. “Will! Will!” Ivy la thét. “Ôi, các Thiên Thần ơi…”
Anh nhảy.
Chuyến tàu lao đến, mặt đất rung chuyển bên dưới nó, không gian bùng cháy mùi kim loại. Ivy nhảy xuống vùng đồi dốc, đâm sầm xuyên qua những bụi rậm theo hướng Will đã nhảy.
“Will. Will à. Trả lời em đi!”
“Anh ở đây. Anh không sao.”
Anh đứng lên ngay trước mặt cô. Nhờ bàn tay của những thiên thần, cô nghĩ.
Họ bám chặt lấy nhau một thoáng. Ivy không biết anh hay là cô đang run rẩy mãnh liệt đến thế.
“Eric? Cậu ấy đã…”
“Em không biết.” Cô trả lời nhanh. “Chúng ta có thể bị trượt xuống sông từ đây không?”
“Thử phía khác xem sao.”
Họ bám víu các cách của họ để cùng nhau lên bờ. Khi họ lên đến đỉnh, cả hai cùng dừng lại và nhìn chằm chằm. Eric đang đi về phía họ dọc theo cây cầu mới, một sợi thừng to và dây nhảy bungee quàng cẩu thả quanh vai hắn.
Họ mất một lúc để suy đoán điều gì đã xảy ra. Ivy xoay người để nhìn Gregory. Liệu anh ta có tham gia trò bịp này không?
Lúc này anh ta đang cười. “Tuyệt hảo,” Anh ta nói với Eric. “Tuyệt hảo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.