Chương 3
Elizabeth Chandler
22/04/2016
Ivy đông cứng. Cô bị sững sờ trước cảnh tượng của Tristan, cần tây nhét trong hai tai, salad xé vụn trên tóc, thứ gì đó mềm và đen trên răng, và – thật khó tin ai đó lớn hơn tám tuổi có thể làm điều này – những chiếc đuôi tôm gắn trên mũi anh.
Tristan trông có vẻ cũng sững sờ khi trông thấy cô.
“Em có gặp rắc rối không?” Philip hỏi.
“Anh nghĩ là anh cơ.” Tristan nói nhẹ nhàng.
“Em được cho rằng phải ở trong phòng ăn tối, đang ăn cùng mọi người.” Ivy nói với Philip.
“Bọn em đang ăn ở đây. Bọn em có một yến tiệc.”
Cô nhìn vào sự sắp xếp thực phẩm chồng chất trên những chiếc dĩa ở giữa họ, và một bên khóe miệng của cô cong lên.
“Làm ơn đi, Ivy, Mẹ nói chúng ta có thể đưa bất kỳ người bạn nào chúng ta muốn đến đám cưới mà.”
“Và em đã nói với Mẹ là em không có ai hết, nhớ chưa? Em nói em không có đến một người bạn ở Stonehill.”
“Bây giờ em có.”
Ivy nhìn Tristan. Anh thận trọng giữ ánh mắt ánh nhìn xuống, tập trung trên cần tây, tôm, và những trái ô liu đen bị vỡ nát, sắp thành hàng trên chiếc thùng trước mặt anh. Ngượng ngùng.
“Tiểu thư!”
“Đó là Doo-be-doo!” Philip la lên. “Đóng cửa lại, làm ơn đi mà, Ivy!”
Dựa vào đánh giá tốt hơn của cô, cô đã làm thế. Thật kỳ lạ, em trai cô trông có vẻ hạnh phúc hơn cậu bé đã có trong nhiều tuần. Quay lưng lại phòng chứa thực phẩm, Ivy đối mặt với người quản lý.
“Có sai sót gì sao, thưa tiểu thư?”
“Không, thưa ngài.”
“Cô tres [[8]] chắc chắn chứ?”
“Tres.” Cô đáp, cầm lấy cánh tay của me xừ Pompideau và dẫn ông tránh xa cánh cửa.
“Vậy, cô nên đến phòng ăn tối,” Ông ta nói một cách quả quyết. “Đã đến lúc nâng cốc chúc mừng. Mọi người đang đợi.”
Ivy vội vã đi khỏi. Họ quả thực đang đợi, và cô không thể né tránh được lối vào. Ivy đỏ mặt khi cô băng ngang căn phòng. Gregory kéo cô về phía anh ta, cười vang, rồi trao cho cô một ly champagne.
Một người bạn của Andrew nâng cốc chúc mừng. Việc đó cứ tiếp diễn liên tục.
“Chúc mừng, chúc mừng!” Cuối cùng tất cả các khách mời cùng la lên.
“Tuyệt, chúc mừng, em gái!” Gregory nói và uống cạn ly. Anh giơ nó ra để đổ đầy lần nữa.
Ivy lấy một hớp nhỏ từ ly của cô.
“Chúc mừng, em gái,” Anh ta nói lần nữa, nhưng lần này trầm và êm ái, ánh mắt anh ta bừng cháy một ánh sáng kỳ lạ. Anh ta chạm ly leng keng vào của cô và uống cạn thêm một lần nữa. Rồi anh ta kéo Ivy sát vào anh ta, sát đến nỗi cô không thể thở được và hôn mạnh trên môi cô.
***
Ivy ngồi bên chiếc đàn Piano, nhìn chằm chằm vào những dòng nhạc tương tự nhau mà cô đã mở ra năm phút trước, một tay đặt nhẹ trên môi. Cô buông tay xuống những phím đàn màu ngà và lướt những ngón tay trên đó, lắng nghe sự tuôn chảy của những tiếng nhạc, không hoàn toàn hứng thú. Rồi cô liếm môi. Chúng không thật sự bị thâm tím; đó là tất cả những gì cô nhớ được. Tuy vậy, cô thấy vui rằng cô đã nói với Mẹ để Philip và cô ở lại căn hộ của họ cho đến sau tuần trăng mật. Sáu ngày ở một mình với Gregory trong căn nhà khổng lồ trên rặng đồi đó nhiều hơn những gì cô có thể đương đầu, đặc biệt với Philip đang gây phiền toái. Philip, kẻ ở trong căn hộ đông đúc của họ ở Norwalk đã dựng lên một bức màn quanh giường của cậu để tránh xa “những cô gái”, đã nài nỉ được ngủ cùng cô trong hai tuần qua. Đêm trước đám cưới, cô đã để cậu bé mang túi ngủ sang phòng cô. Cô đã thức dậy và thấy cậu bé và con mèo Ella trong tầm mắt. Sau ngày dài của họ tại đám cưới, đêm hôm đó cô đã để cậu bé ngủ lần nữa trong phòng cô.
Cậu bé ở trên sàn phía sau cô, đang chơi với những cầu thủ bóng chày của cậu, sắp xếp đội ngũ mơ ước trên tấm thảm trải sàn dày. Như thường lệ, Ella mong muốn được duỗi dài chính giữa sân bóng. Các cầu thủ cưỡi trên cái bụng đen thui của nó, lên lên xuống xuống. Thỉnh thoảng, một cụm từ êm ái thoát ra khỏi Philip. “Đánh banh sâu vào vùng trung tâm.” Cậu bé thì thầm, sau đó Don Mattingly [[9]] sẽ thực hiện một cú homerun chạy vòng về điểm xuất phát.
Mình không nên để cậu bé thức trễ như thế này, Ivy nghĩ. Nhưng bản thân cô không thể ngủ được, và cô thấy vui với sự bầu bạn của cậu bé. Hơn nữa, Philip đã ăn thật nhiều những thực phẩm đa dạng của bữa tiệc, quá nhiều ngọt ngào cho những điều đó – Cám ơn Tristan – cậu bé chắc chắn sẽ nôn tất cả trên chiếc túi ngủ của cậu bé. Và giống như phần lớn những thứ khác trong căn hộ của họ, những tấm trải sạch đều đã được đóng gói.
“Ivy, em quyết định rồi,” Philip đột ngột nói. “Em sẽ không đi.”
“Gì cơ?” Cô nhấc chân và quay người trên chiếc ghế dài của chiếc đàn piano.
“Em sẽ ở lại đây. Chị và Ella có muốn ở lại cùng em không?”
“Còn Mẹ thì sao?”
“Bây giờ, bà ấy có thể là mẹ của Gregory.” Philip nói.
Ivy nhăn mặt, cách cô thường làm mỗi khi mẹ cô nhặng xị quanh Gregory. Maggie có trái tim nhân hậu và trìu mến – và cố gắng mạnh mẽ, quá nhiều mạnh mẽ. Bà không có ý tưởng nào về việc Gregory thấy bà lố bịch ra sao.
“Mẹ sẽ luôn là mẹ của chúng ta, và ngay lúc này đây bà ấy cần chúng ta.”
“Được rồi,” Philip nói một cách dễ chịu. “Chị và Ella cứ đi đi. Em sẽ yêu cầu Tristan đến ở với em.”
“Tristan ư!”
Cậu bé gật đầu, rồi nói nhỏ với chính mình. “Phát bóng đi, cầu thủ. Tying-run bắt kịp vị trí phát bóng rồi.” Có vẻ như cậu bé đã sắp xếp trí óc tám tuổi của cậu và không nghĩ có điều gì cần thiết phải thảo luận xa hơn nữa. Cậu bé chơi một cách thỏa mãn. Đó là điều lạ lùng nhất, bằng cách nào đó, cậu bé đã bắt đầu chơi đùa trở lại sau trò vui của cậu với Tristan.
Tristan đã nói gì với Philip để giúp được cậu bé như thế? Có lẽ chẳng có gì cả, Ivy nghĩ. Có lẽ thay vì cố gắng giải thích về đám cưới của mẹ họ trong ba tuần gần đây, cô chỉ cần nhét vài con tôm vào mũi cô là được.
“Philip!” Cô đột ngột nói.
Tying-run phải đến nơi trước khi cậu bé muốn nói chuyện với cô lần nữa. “Huh?”
“Tristan có nói gì về chị không?”
“Về chị ư?” Cậu bé suy nghĩ một lát. “Không.”
“Oh.” Không phải là mình quan tâm đâu nhé. Cô tự nhủ.
“Chị biết anh ấy à?” Philip hỏi.
“Không. Không có, chị chỉ nghĩ có thể anh ấy sẽ nói điều gì đó về chị, sau khi chị tìm thấy em trong kho thực phẩm.”
Chân mày của Philip nhíu lại. “Oh, Vâng. Anh ấy đã hỏi em là không biết chị có thích mặc chiếc váy hồng giống như cái đó không, và chị có thật sự tin vào các Thiên Thần không. Em đã kể với anh ấy về bộ sưu tập các bức tượng của chị.”
“Em kể gì với anh ấy về chiếc váy của chị?”
“Vâng.”
“Vâng ư?” Cô la lên.
“Chị nói với Mẹ là chị nghĩ nó đẹp”
Và mẹ cô đã tin cô. Tại sao Philip lại không chứ?
“Tristan có nói tại sao anh ấy làm việc ở đó đêm nay không?”
“Có.”
Lượt chơi đã kết thúc. Philip đang sắp đặt một cuộc thi mới.
“Hay đấy, sao nào?” Ivy cáu tiết.
“Anh ấy phải kiếm một ít tiền cho cuộc thi bơi. Anh ấy là một vận động viên bơi lội, Ivy. Anh ấy đi đến những tiểu bang khác và bơi. Anh ấy cần phải đi máy bay. Em không nhớ ở đâu.”
Ivy gật đầu. Dĩ nhiên. Tristan đúng là cháy túi, đang kiếm tiền theo cách của anh. Cô nên ngừng lắng nghe Suzanne
Philip đứng lên đột ngột. “Ivy, đừng buộc em đi đến căn nhà lớn đó. Đừng bắt em đi. Em không muốn ăn tối với ông ấy!”
Ivy vươn tay đến em trai cô. “Những thứ mới luôn có vẻ đáng sợ,” Cô dỗ dành cậu bé. “Nhưng Andrew đã tốt với em, ngay từ lúc bắt đầu. Nhớ lại đi, ai đã mua những cầu thủ mới của Don Mattingly cho em nào?”
“Em không muốn ăn tối với Gregory!”
Cô không biết nói gì về điều đó.
Philip đứng cạnh cô, những ngón tay cậu bé di chuyển lặng lẽ trên những phím đàn piano cũ. Khi cậu còn nhỏ hơn, cậu thường làm điều đó và hát những giai điệu cậu nghĩ là đang được dạo đàn.
“Chị cần một cái ôm.” Cô nói. “Điều đó thì sao?”
Cậu bé trao cho cô một vòng tay không nhiệt tình.
“Chúng ta hãy cùng thực hiện bản nhạc mới của chúng ta nhé, được không?”
Cậu bé nhún vai. Cậu chơi cùng cô, nhưng vẻ hạnh phúc mà cô đã thoáng thấy trong cậu lúc sớm đã biến mất.
Họ đã dạo qua năm giai điệu khi cậu bé nện đôi bàn tay trên phím đàn. Cậu bé dộng rầm, rầm và rầm. “Em sẽ không đi! Em sẽ không đi! Em sẽ không đi!”
Philip vỡ òa trong nước mắt, và Ivy kéo cậu vào lòng, để cậu nức nở trong vòng tay cô. Khi cậu bé ổn định lại với những tiếng nấc kiệt sức, cô nói, “Em mệt rồi, Philip. Em đúng là đã mệt rồi.” nhưng cô biết điều đó còn nhiều hơn như vậy nữa.
Trong lúc cậu bé dựa vào cô, cô đàn cho cậu bé nghe những bản nhạc ưa thích của cậu, sau đó dịu đi, trộn lẫn thành bài hát ru. Chẳng bao lâu sau cậu bé gần như thiếp ngủ và đã lớn hơn nhiều để cô có thể mang cậu vào giường.
“Đi nào.” Cô nói, giúp cậu bé rời khỏi chiếc ghế dài. Ella theo sau họ vào trong phòng cô.
“Ivy?”
“Hmmm?”
“Em có thể có một trong những Thiên Thần của chị đêm nay không?”
“Chắc chắn rồi. Là tượng nào?”
“Tony.”
Tony là bức tượng màu nâu sẫm, được chạm khắc từ gỗ, là vị Thiên Thần Cha của Ivy. Cô đặt Tony cạnh chiếc túi ngủ và Don Mattingly. Rồi Philip trườn vào trong chiếc túi và cô kéo khóa cho cậu.
“Em có muốn nói một lời cầu nguyện với Thiên Thần không?” Cô hỏi.
Cùng nhau, họ nói, “Thiên Thần ánh sáng, Thiên Thần trên cao, hãy chăm sóc tôi đêm nay. Xin hãy chăm sóc cho những người tôi yêu quý.”
“Đó là chị, Ivy.” Philip thêm vào, rồi khép mắt.
Tristan trông có vẻ cũng sững sờ khi trông thấy cô.
“Em có gặp rắc rối không?” Philip hỏi.
“Anh nghĩ là anh cơ.” Tristan nói nhẹ nhàng.
“Em được cho rằng phải ở trong phòng ăn tối, đang ăn cùng mọi người.” Ivy nói với Philip.
“Bọn em đang ăn ở đây. Bọn em có một yến tiệc.”
Cô nhìn vào sự sắp xếp thực phẩm chồng chất trên những chiếc dĩa ở giữa họ, và một bên khóe miệng của cô cong lên.
“Làm ơn đi, Ivy, Mẹ nói chúng ta có thể đưa bất kỳ người bạn nào chúng ta muốn đến đám cưới mà.”
“Và em đã nói với Mẹ là em không có ai hết, nhớ chưa? Em nói em không có đến một người bạn ở Stonehill.”
“Bây giờ em có.”
Ivy nhìn Tristan. Anh thận trọng giữ ánh mắt ánh nhìn xuống, tập trung trên cần tây, tôm, và những trái ô liu đen bị vỡ nát, sắp thành hàng trên chiếc thùng trước mặt anh. Ngượng ngùng.
“Tiểu thư!”
“Đó là Doo-be-doo!” Philip la lên. “Đóng cửa lại, làm ơn đi mà, Ivy!”
Dựa vào đánh giá tốt hơn của cô, cô đã làm thế. Thật kỳ lạ, em trai cô trông có vẻ hạnh phúc hơn cậu bé đã có trong nhiều tuần. Quay lưng lại phòng chứa thực phẩm, Ivy đối mặt với người quản lý.
“Có sai sót gì sao, thưa tiểu thư?”
“Không, thưa ngài.”
“Cô tres [[8]] chắc chắn chứ?”
“Tres.” Cô đáp, cầm lấy cánh tay của me xừ Pompideau và dẫn ông tránh xa cánh cửa.
“Vậy, cô nên đến phòng ăn tối,” Ông ta nói một cách quả quyết. “Đã đến lúc nâng cốc chúc mừng. Mọi người đang đợi.”
Ivy vội vã đi khỏi. Họ quả thực đang đợi, và cô không thể né tránh được lối vào. Ivy đỏ mặt khi cô băng ngang căn phòng. Gregory kéo cô về phía anh ta, cười vang, rồi trao cho cô một ly champagne.
Một người bạn của Andrew nâng cốc chúc mừng. Việc đó cứ tiếp diễn liên tục.
“Chúc mừng, chúc mừng!” Cuối cùng tất cả các khách mời cùng la lên.
“Tuyệt, chúc mừng, em gái!” Gregory nói và uống cạn ly. Anh giơ nó ra để đổ đầy lần nữa.
Ivy lấy một hớp nhỏ từ ly của cô.
“Chúc mừng, em gái,” Anh ta nói lần nữa, nhưng lần này trầm và êm ái, ánh mắt anh ta bừng cháy một ánh sáng kỳ lạ. Anh ta chạm ly leng keng vào của cô và uống cạn thêm một lần nữa. Rồi anh ta kéo Ivy sát vào anh ta, sát đến nỗi cô không thể thở được và hôn mạnh trên môi cô.
***
Ivy ngồi bên chiếc đàn Piano, nhìn chằm chằm vào những dòng nhạc tương tự nhau mà cô đã mở ra năm phút trước, một tay đặt nhẹ trên môi. Cô buông tay xuống những phím đàn màu ngà và lướt những ngón tay trên đó, lắng nghe sự tuôn chảy của những tiếng nhạc, không hoàn toàn hứng thú. Rồi cô liếm môi. Chúng không thật sự bị thâm tím; đó là tất cả những gì cô nhớ được. Tuy vậy, cô thấy vui rằng cô đã nói với Mẹ để Philip và cô ở lại căn hộ của họ cho đến sau tuần trăng mật. Sáu ngày ở một mình với Gregory trong căn nhà khổng lồ trên rặng đồi đó nhiều hơn những gì cô có thể đương đầu, đặc biệt với Philip đang gây phiền toái. Philip, kẻ ở trong căn hộ đông đúc của họ ở Norwalk đã dựng lên một bức màn quanh giường của cậu để tránh xa “những cô gái”, đã nài nỉ được ngủ cùng cô trong hai tuần qua. Đêm trước đám cưới, cô đã để cậu bé mang túi ngủ sang phòng cô. Cô đã thức dậy và thấy cậu bé và con mèo Ella trong tầm mắt. Sau ngày dài của họ tại đám cưới, đêm hôm đó cô đã để cậu bé ngủ lần nữa trong phòng cô.
Cậu bé ở trên sàn phía sau cô, đang chơi với những cầu thủ bóng chày của cậu, sắp xếp đội ngũ mơ ước trên tấm thảm trải sàn dày. Như thường lệ, Ella mong muốn được duỗi dài chính giữa sân bóng. Các cầu thủ cưỡi trên cái bụng đen thui của nó, lên lên xuống xuống. Thỉnh thoảng, một cụm từ êm ái thoát ra khỏi Philip. “Đánh banh sâu vào vùng trung tâm.” Cậu bé thì thầm, sau đó Don Mattingly [[9]] sẽ thực hiện một cú homerun chạy vòng về điểm xuất phát.
Mình không nên để cậu bé thức trễ như thế này, Ivy nghĩ. Nhưng bản thân cô không thể ngủ được, và cô thấy vui với sự bầu bạn của cậu bé. Hơn nữa, Philip đã ăn thật nhiều những thực phẩm đa dạng của bữa tiệc, quá nhiều ngọt ngào cho những điều đó – Cám ơn Tristan – cậu bé chắc chắn sẽ nôn tất cả trên chiếc túi ngủ của cậu bé. Và giống như phần lớn những thứ khác trong căn hộ của họ, những tấm trải sạch đều đã được đóng gói.
“Ivy, em quyết định rồi,” Philip đột ngột nói. “Em sẽ không đi.”
“Gì cơ?” Cô nhấc chân và quay người trên chiếc ghế dài của chiếc đàn piano.
“Em sẽ ở lại đây. Chị và Ella có muốn ở lại cùng em không?”
“Còn Mẹ thì sao?”
“Bây giờ, bà ấy có thể là mẹ của Gregory.” Philip nói.
Ivy nhăn mặt, cách cô thường làm mỗi khi mẹ cô nhặng xị quanh Gregory. Maggie có trái tim nhân hậu và trìu mến – và cố gắng mạnh mẽ, quá nhiều mạnh mẽ. Bà không có ý tưởng nào về việc Gregory thấy bà lố bịch ra sao.
“Mẹ sẽ luôn là mẹ của chúng ta, và ngay lúc này đây bà ấy cần chúng ta.”
“Được rồi,” Philip nói một cách dễ chịu. “Chị và Ella cứ đi đi. Em sẽ yêu cầu Tristan đến ở với em.”
“Tristan ư!”
Cậu bé gật đầu, rồi nói nhỏ với chính mình. “Phát bóng đi, cầu thủ. Tying-run bắt kịp vị trí phát bóng rồi.” Có vẻ như cậu bé đã sắp xếp trí óc tám tuổi của cậu và không nghĩ có điều gì cần thiết phải thảo luận xa hơn nữa. Cậu bé chơi một cách thỏa mãn. Đó là điều lạ lùng nhất, bằng cách nào đó, cậu bé đã bắt đầu chơi đùa trở lại sau trò vui của cậu với Tristan.
Tristan đã nói gì với Philip để giúp được cậu bé như thế? Có lẽ chẳng có gì cả, Ivy nghĩ. Có lẽ thay vì cố gắng giải thích về đám cưới của mẹ họ trong ba tuần gần đây, cô chỉ cần nhét vài con tôm vào mũi cô là được.
“Philip!” Cô đột ngột nói.
Tying-run phải đến nơi trước khi cậu bé muốn nói chuyện với cô lần nữa. “Huh?”
“Tristan có nói gì về chị không?”
“Về chị ư?” Cậu bé suy nghĩ một lát. “Không.”
“Oh.” Không phải là mình quan tâm đâu nhé. Cô tự nhủ.
“Chị biết anh ấy à?” Philip hỏi.
“Không. Không có, chị chỉ nghĩ có thể anh ấy sẽ nói điều gì đó về chị, sau khi chị tìm thấy em trong kho thực phẩm.”
Chân mày của Philip nhíu lại. “Oh, Vâng. Anh ấy đã hỏi em là không biết chị có thích mặc chiếc váy hồng giống như cái đó không, và chị có thật sự tin vào các Thiên Thần không. Em đã kể với anh ấy về bộ sưu tập các bức tượng của chị.”
“Em kể gì với anh ấy về chiếc váy của chị?”
“Vâng.”
“Vâng ư?” Cô la lên.
“Chị nói với Mẹ là chị nghĩ nó đẹp”
Và mẹ cô đã tin cô. Tại sao Philip lại không chứ?
“Tristan có nói tại sao anh ấy làm việc ở đó đêm nay không?”
“Có.”
Lượt chơi đã kết thúc. Philip đang sắp đặt một cuộc thi mới.
“Hay đấy, sao nào?” Ivy cáu tiết.
“Anh ấy phải kiếm một ít tiền cho cuộc thi bơi. Anh ấy là một vận động viên bơi lội, Ivy. Anh ấy đi đến những tiểu bang khác và bơi. Anh ấy cần phải đi máy bay. Em không nhớ ở đâu.”
Ivy gật đầu. Dĩ nhiên. Tristan đúng là cháy túi, đang kiếm tiền theo cách của anh. Cô nên ngừng lắng nghe Suzanne
Philip đứng lên đột ngột. “Ivy, đừng buộc em đi đến căn nhà lớn đó. Đừng bắt em đi. Em không muốn ăn tối với ông ấy!”
Ivy vươn tay đến em trai cô. “Những thứ mới luôn có vẻ đáng sợ,” Cô dỗ dành cậu bé. “Nhưng Andrew đã tốt với em, ngay từ lúc bắt đầu. Nhớ lại đi, ai đã mua những cầu thủ mới của Don Mattingly cho em nào?”
“Em không muốn ăn tối với Gregory!”
Cô không biết nói gì về điều đó.
Philip đứng cạnh cô, những ngón tay cậu bé di chuyển lặng lẽ trên những phím đàn piano cũ. Khi cậu còn nhỏ hơn, cậu thường làm điều đó và hát những giai điệu cậu nghĩ là đang được dạo đàn.
“Chị cần một cái ôm.” Cô nói. “Điều đó thì sao?”
Cậu bé trao cho cô một vòng tay không nhiệt tình.
“Chúng ta hãy cùng thực hiện bản nhạc mới của chúng ta nhé, được không?”
Cậu bé nhún vai. Cậu chơi cùng cô, nhưng vẻ hạnh phúc mà cô đã thoáng thấy trong cậu lúc sớm đã biến mất.
Họ đã dạo qua năm giai điệu khi cậu bé nện đôi bàn tay trên phím đàn. Cậu bé dộng rầm, rầm và rầm. “Em sẽ không đi! Em sẽ không đi! Em sẽ không đi!”
Philip vỡ òa trong nước mắt, và Ivy kéo cậu vào lòng, để cậu nức nở trong vòng tay cô. Khi cậu bé ổn định lại với những tiếng nấc kiệt sức, cô nói, “Em mệt rồi, Philip. Em đúng là đã mệt rồi.” nhưng cô biết điều đó còn nhiều hơn như vậy nữa.
Trong lúc cậu bé dựa vào cô, cô đàn cho cậu bé nghe những bản nhạc ưa thích của cậu, sau đó dịu đi, trộn lẫn thành bài hát ru. Chẳng bao lâu sau cậu bé gần như thiếp ngủ và đã lớn hơn nhiều để cô có thể mang cậu vào giường.
“Đi nào.” Cô nói, giúp cậu bé rời khỏi chiếc ghế dài. Ella theo sau họ vào trong phòng cô.
“Ivy?”
“Hmmm?”
“Em có thể có một trong những Thiên Thần của chị đêm nay không?”
“Chắc chắn rồi. Là tượng nào?”
“Tony.”
Tony là bức tượng màu nâu sẫm, được chạm khắc từ gỗ, là vị Thiên Thần Cha của Ivy. Cô đặt Tony cạnh chiếc túi ngủ và Don Mattingly. Rồi Philip trườn vào trong chiếc túi và cô kéo khóa cho cậu.
“Em có muốn nói một lời cầu nguyện với Thiên Thần không?” Cô hỏi.
Cùng nhau, họ nói, “Thiên Thần ánh sáng, Thiên Thần trên cao, hãy chăm sóc tôi đêm nay. Xin hãy chăm sóc cho những người tôi yêu quý.”
“Đó là chị, Ivy.” Philip thêm vào, rồi khép mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.