Nữ Huyện Lệnh Xinh Đẹp Cải Trang Thành Nam (Np)
Chương 7:
Thuần Chân Bổn Thuần
12/08/2023
Đôi mắt mỹ nhân tựa như tơ lụa, Lương Tụ lại hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng, lưỡi lớn cuộn chiếc lưỡi đinh hương của nàng qua lại trêu chọc, mật nước hòa lẫn với một chút máu chảy ra từ chỗ hai người giao hợp thấm ướt đệm chăn.
Cây gậy thô to vẫn ra vào trong hoa kính, sau khi đạt cực khoái, tiếng rên rỉ của Đường Vãn Ý càng lúc càng mềm mại nũng nịu, thân thể cũng trở nên nhạy cảm hơn, nhũ tiêm dựng cứng của nàng cọ sát vào lồng ngực Lương Tụ. Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, hắn ấn mạnh vào cơ thể mỏng manh của nàng.
Hai tay Đường Vãn Ý vẫn bị chói sau lưng, nàng không khỏi nhíu mày: “Tay đau.”
Lương Tụ nhướng mày, khẽ đứng dậy, lúc này hắn mới chú ý tới. Hắn hơi thẳng người, một tay nhấc mông nàng lên, ở chỗ giao hợp vẫn không dừng lại, tay khác đỡ Đường Vãn Ý ngồi dậy, xoay người tùy tiện cởi trói dây thừng cho nàng.
Hai tay Đường Vãn Ý được giải thoát buông xuống bên người, có hơi tê dại. Không ngờ Lương Tụ cứ ở tư thế này, hai tay nhấc mông của nàng lên, đứng thẳng người, chín nông một sâu đâm vào tiểu huyệt của nàng, tay thì không ngừng vuốt ve mông hoa của Đường Vãn Ý.
Nàng run rẩy vịn bờ vai rộng của Lương Tụ, bởi vì không thể sử dụng nhiều lực nên hai chân theo bản năng kẹp chặt thắt lưng của hắn, gậy thịt thô to càng thâm nhập sâu hơn, ngón chân nàng quặp lại trong vô thức, đầu hơi ngẩng lên, rên rỉ thỏa mãn: “A… A a… Ưm a.”
Hoa dịch chảy xuống mặt đất tạo thành một vũng nước. Sau khi trừu sáp mấy trăm lần, Đường Vãn Ý đã không nhớ mình cao trào bao nhiêu lần rồi. Lương Tụ đẩy nhanh tốc độ và sức mạnh, Đường Vãn Ý bị đâm điên cuồng lắc đầu không ngừng: “Nhẹ lại chậm lại một chút… A. Ta chịu không nổi.” Lương Tụ rên lên một tiếng thỏa mãn, phun hết tinh dịch trắng đục vào bình hoa của nàng.
Đường Vãn Ý duỗi thẳng ngón chân, ngẩng đầu lên thút thít thành tiếng, sau đó mỏi mệt chịu không nổi nên dựa lên vai hắn nhẹ nhàng thở dốc, cả người mềm nhũn không còn sức lực.
Trước kia vì không chịu nổi lời mời mọc của đồng môn nên nàng đã cùng với họ coi hết một bản xuân cung đồ, nhưng nàng không nghĩ làm khi đứng lại mất sức như vậy, nàng vừa đau lại vừa mệt. Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể nằm xuống đánh một giấc, tỉnh lại sẽ tìm tên tội đồ đưa mình cho hắn tính sổ một phen. Nhưng gậy thịt ở trong hoa kính của nàng lại dựng lên, nàng xấu hổ và giận dữ nói: “Ngươi…”
Lương Tụ thả nàng lên giường, rút vật nam tính ra, xoay người nàng lại quỳ gối đưa lưng về phía hắn, rồi nâng cái mông ướt đẫm tinh dịch của nàng lên, bóp chặt thắt lưng của nàng, côn thịt thong thả mở hoa huyệt, bắt đầu vận động lần nữa.
Cây gậy thô to vẫn ra vào trong hoa kính, sau khi đạt cực khoái, tiếng rên rỉ của Đường Vãn Ý càng lúc càng mềm mại nũng nịu, thân thể cũng trở nên nhạy cảm hơn, nhũ tiêm dựng cứng của nàng cọ sát vào lồng ngực Lương Tụ. Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, hắn ấn mạnh vào cơ thể mỏng manh của nàng.
Hai tay Đường Vãn Ý vẫn bị chói sau lưng, nàng không khỏi nhíu mày: “Tay đau.”
Lương Tụ nhướng mày, khẽ đứng dậy, lúc này hắn mới chú ý tới. Hắn hơi thẳng người, một tay nhấc mông nàng lên, ở chỗ giao hợp vẫn không dừng lại, tay khác đỡ Đường Vãn Ý ngồi dậy, xoay người tùy tiện cởi trói dây thừng cho nàng.
Hai tay Đường Vãn Ý được giải thoát buông xuống bên người, có hơi tê dại. Không ngờ Lương Tụ cứ ở tư thế này, hai tay nhấc mông của nàng lên, đứng thẳng người, chín nông một sâu đâm vào tiểu huyệt của nàng, tay thì không ngừng vuốt ve mông hoa của Đường Vãn Ý.
Nàng run rẩy vịn bờ vai rộng của Lương Tụ, bởi vì không thể sử dụng nhiều lực nên hai chân theo bản năng kẹp chặt thắt lưng của hắn, gậy thịt thô to càng thâm nhập sâu hơn, ngón chân nàng quặp lại trong vô thức, đầu hơi ngẩng lên, rên rỉ thỏa mãn: “A… A a… Ưm a.”
Hoa dịch chảy xuống mặt đất tạo thành một vũng nước. Sau khi trừu sáp mấy trăm lần, Đường Vãn Ý đã không nhớ mình cao trào bao nhiêu lần rồi. Lương Tụ đẩy nhanh tốc độ và sức mạnh, Đường Vãn Ý bị đâm điên cuồng lắc đầu không ngừng: “Nhẹ lại chậm lại một chút… A. Ta chịu không nổi.” Lương Tụ rên lên một tiếng thỏa mãn, phun hết tinh dịch trắng đục vào bình hoa của nàng.
Đường Vãn Ý duỗi thẳng ngón chân, ngẩng đầu lên thút thít thành tiếng, sau đó mỏi mệt chịu không nổi nên dựa lên vai hắn nhẹ nhàng thở dốc, cả người mềm nhũn không còn sức lực.
Trước kia vì không chịu nổi lời mời mọc của đồng môn nên nàng đã cùng với họ coi hết một bản xuân cung đồ, nhưng nàng không nghĩ làm khi đứng lại mất sức như vậy, nàng vừa đau lại vừa mệt. Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể nằm xuống đánh một giấc, tỉnh lại sẽ tìm tên tội đồ đưa mình cho hắn tính sổ một phen. Nhưng gậy thịt ở trong hoa kính của nàng lại dựng lên, nàng xấu hổ và giận dữ nói: “Ngươi…”
Lương Tụ thả nàng lên giường, rút vật nam tính ra, xoay người nàng lại quỳ gối đưa lưng về phía hắn, rồi nâng cái mông ướt đẫm tinh dịch của nàng lên, bóp chặt thắt lưng của nàng, côn thịt thong thả mở hoa huyệt, bắt đầu vận động lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.