Nữ Lĩnh Chủ Dựa Vào Rút Thăm Để Xây Dựng Thế Lực
Chương 3:
Lesliya
30/09/2024
Mạc Bắc nhìn bảng thông tin của mình được cập nhật, số công trình nông nghiệp từ 0 biến thành 1. Mở “Năm mẫu ruộng tốt” ra thì thấy loại cây trồng mặc định chỉ có “Lúa mì cải tiến” và “Lúa nước cải tiến”, phải chọn một trong hai, chọn xong không thể thay đổi.
Suy nghĩ một chút, Mạc Bắc chọn lúa mì. Năm mẫu ruộng mỗi 24 giờ sẽ cung cấp được 100 cái bánh bao/100 cái bánh mì/100 bát cơm. Bánh bao và bánh mì đều có thể nhét túi mang đi làm lương khô, còn cơm thì phải chuẩn bị hộp cơm, phiền phức lắm.
Mạc Bắc rất thực tế, phải có người ra ngoài thám hiểm làm việc, còn cô là lĩnh chủ thì không thể rời khỏi lãnh địa quá xa, nhưng chẳng phải cô có ba người dân sao?
Cô không biết làm thế nào để trở về thế giới thực, nhưng đành thử liều một phen, làm theo các chỉ dẫn từ trang chủ, cố gắng xây dựng thành phố, chuẩn bị cho việc xây tế đàn và đón các viên Bảo Châu trở về.
[Thánh Hỏa được thắp sáng, căn cứ chính thức được thành lập, hỏa chủng cơ bản được lưu giữ trong Sảnh Dịch Vụ, xin lưu ý bảo vệ.]
Sau khi hệ thống nói xong câu đó, trước mắt Mạc Bắc bùng lên một đốm lửa trắng, sáng mà dịu nhẹ, không chói mắt. Dù cô đã đứng trong bóng tối đã lâu nhưng khi nhìn nó cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có một cảm giác an tâm thoải mái.
“Thánh Hỏa? Ừm... cứ xem Sảnh Dịch Vụ đã, nếu thao tác như trước đây thì tốt rồi.”
...
Bên ngoài căn cứ, cách khoảng một cây số có khoảng hơn mười người đang bám theo sau một cậu thiếu niên lớn tuổi. Người này nắm lấy vạt áo của người phía trước, chậm rãi dẫn đường trong bóng tối.
Những người trong đoàn có cả già trẻ, nam nữ, bọn họ vác theo hành lý của mình, dìu đỡ người già và trẻ nhỏ, lặng lẽ bước theo người cầm đuốc dẫn đường.
Trong số bọn họ có những người bị căn cứ đuổi ra ngoài, có những người mất căn cứ do làn sóng bóng đêm cuốn trôi, không nhà để về. Một số khác thì mất Thánh Hỏa và lạc lối trong bóng tối của đại lục.
Theo lý thuyết, những người này sẽ nhanh chóng chết trong bóng tối, nhưng may mắn là họ gặp được một người dẫn đường, một ám hành giả – Quý Cảnh Diệu, cậu thiếu niên 17 tuổi. Nhờ có người này dẫn dắt mà bọn họ mới có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm nơi trú ẩn mới.
“Đại ca, lương thực sắp cạn rồi.”
“Nước cũng thế.”
“Chúng ta chưa từng đến nơi này, không biết ở đâu có điểm tiếp tế. Nếu không tìm được căn cứ mới, có lẽ...”
Suy nghĩ một chút, Mạc Bắc chọn lúa mì. Năm mẫu ruộng mỗi 24 giờ sẽ cung cấp được 100 cái bánh bao/100 cái bánh mì/100 bát cơm. Bánh bao và bánh mì đều có thể nhét túi mang đi làm lương khô, còn cơm thì phải chuẩn bị hộp cơm, phiền phức lắm.
Mạc Bắc rất thực tế, phải có người ra ngoài thám hiểm làm việc, còn cô là lĩnh chủ thì không thể rời khỏi lãnh địa quá xa, nhưng chẳng phải cô có ba người dân sao?
Cô không biết làm thế nào để trở về thế giới thực, nhưng đành thử liều một phen, làm theo các chỉ dẫn từ trang chủ, cố gắng xây dựng thành phố, chuẩn bị cho việc xây tế đàn và đón các viên Bảo Châu trở về.
[Thánh Hỏa được thắp sáng, căn cứ chính thức được thành lập, hỏa chủng cơ bản được lưu giữ trong Sảnh Dịch Vụ, xin lưu ý bảo vệ.]
Sau khi hệ thống nói xong câu đó, trước mắt Mạc Bắc bùng lên một đốm lửa trắng, sáng mà dịu nhẹ, không chói mắt. Dù cô đã đứng trong bóng tối đã lâu nhưng khi nhìn nó cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có một cảm giác an tâm thoải mái.
“Thánh Hỏa? Ừm... cứ xem Sảnh Dịch Vụ đã, nếu thao tác như trước đây thì tốt rồi.”
...
Bên ngoài căn cứ, cách khoảng một cây số có khoảng hơn mười người đang bám theo sau một cậu thiếu niên lớn tuổi. Người này nắm lấy vạt áo của người phía trước, chậm rãi dẫn đường trong bóng tối.
Những người trong đoàn có cả già trẻ, nam nữ, bọn họ vác theo hành lý của mình, dìu đỡ người già và trẻ nhỏ, lặng lẽ bước theo người cầm đuốc dẫn đường.
Trong số bọn họ có những người bị căn cứ đuổi ra ngoài, có những người mất căn cứ do làn sóng bóng đêm cuốn trôi, không nhà để về. Một số khác thì mất Thánh Hỏa và lạc lối trong bóng tối của đại lục.
Theo lý thuyết, những người này sẽ nhanh chóng chết trong bóng tối, nhưng may mắn là họ gặp được một người dẫn đường, một ám hành giả – Quý Cảnh Diệu, cậu thiếu niên 17 tuổi. Nhờ có người này dẫn dắt mà bọn họ mới có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm nơi trú ẩn mới.
“Đại ca, lương thực sắp cạn rồi.”
“Nước cũng thế.”
“Chúng ta chưa từng đến nơi này, không biết ở đâu có điểm tiếp tế. Nếu không tìm được căn cứ mới, có lẽ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.