Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 22: 17: Mặt trắng bệch
Hạ Nhiễm Tuyết
29/04/2016
Đi tới cạnh Tả Tư
Viêm, mới phát hiện, anh ta thật sự rất cao, cô cũng chỉ mới cao đến đầu vai, mà cô còn ngoắc ngoắc ngón tay với Tả Tư Viêm, Tả Tư Viêm buồn
cười cúi đầu, miễn cưỡng phối hợp với chiều cao của cô, mà chiều dài
cùng chiều rộng của cô dường như có tỉ lệ bằng nhau, người khác xấu thế
nào cũng thành dài rộng còn cô chính là lập phương.
“Anh biết không?” Dư Châu ghé đầu gần bên tai anh ta, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe được.
Cái gì, Tả Tư Viêm nhẫn nại, có điều, khóe miệng đang cười càng ngày càng tà ác.
“Anh biết không?” Lại là một câu hỏi biết không? Âm thanh Dư Châu tựa như một cơn gió lạnh, làm hơi ấm phả vào tai cậu cũng như lạnh xuống.
“Anh không cần phải cười như vậy, bởi vì, anh cười, thực sự.” Cô ngừng lại sau đó khóe môi cong lên “Anh cười thực sự vô cùng ghê tởm, ghê tởm đến mức làm tôi buồn nôn. Vừa nhìn đã thấy thật giả dối, đúng là đồ con trai ngu ngốc, tôi khinh. Ngoại trừ đùa cợt một đứa con gái, anh còn có thể làm chuyện gì nữa?”
Cô nói xong, không để ý vẻ tươi cười đột nhiên cứng đờ trên môi anh ta, khi anh ta còn chưa kịp phản ứng đã ngoan độc nâng đôi chân heo của mình lên mạnh mẽ hạ xuống chân anh ta. Nếu nói thân hình này có gì đắc ý nhất, vậy chính là điều này rồi, cân nặng của cô, cũng chính là khí lực, một cước đạp xuống này, đôi chân cao quý của Tả Tư Viêm, tuyệt đối sẽ sưng vài ngày.
Giẫm xong, Dư Châu ngẩng cao đầu, lại nhìn thấy mấy miếng bánh ngọt vốn trên tay anh trai mình giờ đang rơi trên mặt đất, thật đúng là lãng phí mà anh trai.
Đây là tâm ý của người ta nha.
Tả Tư Viêm chết lặng nhìn xuống chân mình, trên trán mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, lặng lẽ rơi xuống, ướt tóc mai của cậu, môi cậu mím chặt căng lại, chân của cậu giờ không còn chút cảm giác gì nữa rồi. Không phải đau, mà là rất đau, cực kỳ đau, nhưng khiến cho cậu nói không ra lời vẫn là Dư Châu, người cho đến bây giờ vẫn đang cười nhìn cậu.
Lại, nói cậu cái gì, cười rất ghê tởm, tuy cậu rất ít khi cười chân thành nhưng mà, nhưng cũng chưa từng có một người nào dám nói cậu như vậy, huống chi lại là cô nhóc này. Dư Châu, Dư Châu. Cái người bị cho là đồ con gái ngu xuẩn.
Cái đau tê tái từ chân truyền lên nói cho cậu biết bản thân mình không phải đang mơ, vừa rồi cậu thực sự bị Cá Kình khinh bỉ, hơn nữa cô còn giẫm chân cậu, hay phải nói là ngoan độc không chút lưu tình đạp xuống.
“Anh biết không?” Dư Châu ghé đầu gần bên tai anh ta, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe được.
Cái gì, Tả Tư Viêm nhẫn nại, có điều, khóe miệng đang cười càng ngày càng tà ác.
“Anh biết không?” Lại là một câu hỏi biết không? Âm thanh Dư Châu tựa như một cơn gió lạnh, làm hơi ấm phả vào tai cậu cũng như lạnh xuống.
“Anh không cần phải cười như vậy, bởi vì, anh cười, thực sự.” Cô ngừng lại sau đó khóe môi cong lên “Anh cười thực sự vô cùng ghê tởm, ghê tởm đến mức làm tôi buồn nôn. Vừa nhìn đã thấy thật giả dối, đúng là đồ con trai ngu ngốc, tôi khinh. Ngoại trừ đùa cợt một đứa con gái, anh còn có thể làm chuyện gì nữa?”
Cô nói xong, không để ý vẻ tươi cười đột nhiên cứng đờ trên môi anh ta, khi anh ta còn chưa kịp phản ứng đã ngoan độc nâng đôi chân heo của mình lên mạnh mẽ hạ xuống chân anh ta. Nếu nói thân hình này có gì đắc ý nhất, vậy chính là điều này rồi, cân nặng của cô, cũng chính là khí lực, một cước đạp xuống này, đôi chân cao quý của Tả Tư Viêm, tuyệt đối sẽ sưng vài ngày.
Giẫm xong, Dư Châu ngẩng cao đầu, lại nhìn thấy mấy miếng bánh ngọt vốn trên tay anh trai mình giờ đang rơi trên mặt đất, thật đúng là lãng phí mà anh trai.
Đây là tâm ý của người ta nha.
Tả Tư Viêm chết lặng nhìn xuống chân mình, trên trán mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, lặng lẽ rơi xuống, ướt tóc mai của cậu, môi cậu mím chặt căng lại, chân của cậu giờ không còn chút cảm giác gì nữa rồi. Không phải đau, mà là rất đau, cực kỳ đau, nhưng khiến cho cậu nói không ra lời vẫn là Dư Châu, người cho đến bây giờ vẫn đang cười nhìn cậu.
Lại, nói cậu cái gì, cười rất ghê tởm, tuy cậu rất ít khi cười chân thành nhưng mà, nhưng cũng chưa từng có một người nào dám nói cậu như vậy, huống chi lại là cô nhóc này. Dư Châu, Dư Châu. Cái người bị cho là đồ con gái ngu xuẩn.
Cái đau tê tái từ chân truyền lên nói cho cậu biết bản thân mình không phải đang mơ, vừa rồi cậu thực sự bị Cá Kình khinh bỉ, hơn nữa cô còn giẫm chân cậu, hay phải nói là ngoan độc không chút lưu tình đạp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.