Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 36: 31:Vũ hội nhàm chán
Hạ Nhiễm Tuyết
07/06/2016
“A, anh quên.” Dư Dịch xấu hổ cười cười, kỳ thật, không đi cũng tốt, những chỗ kia, con bé đi, chỉ là…
“Châu Châu, anh đi đây, em từ từ chạy đi.” Dư Dịch trực tiếp đi đến bên cạnh cô, mà Dư Châu chỉ đơn giản vẫy tay chào một cái.
Đi nhanh đi, đứng đây chặn đường à.
Đan gia, đèn tường xanh lam thủy tinh trong suốt, một đôi nam nữ cực xứng đôi nam phi phàm nữ xinh đẹp, người con trai một thân âu phục nghiêm chỉnh, bên cạnh là cô gái nhỏ mặc lễ phục tinh xảo, có mỹ lệ, có hoạt bát, lại trầm ổn, hay lạnh lùng, mỗi người một điểm riêng biệt đều là những gương mặt trẻ tuổi nhưng lại có vẻ thành thục lõi đời.
Dưới ánh đèn, một vài người con trai đặc biệt được người khác chú ý, tựa như mọi ánh đèn đều đang chiếu tập trung lên người họ.
Tả Tư Viêm nâng ly rượu, khóe môi vẫn luôn lộ ra nụ cười vui vẻ mê hoặc, con ngươi màu hổ phách sạch sẽ lại lóe lên hàn ý kinh người.
Đan Gia Dật nhàm chán nhìn quanh người nơi này, thật đúng là nhàm chán mà, vũ hội như vậy, dù do đích thân cậu mở, nhưng, nếu có thể, cậu tình nguyện ôm chăn gối đi ngủ còn hơn tiếp tục ngồi ngốc chỗ này.
Dư Dịch tùy ý ngồi cạnh trên ghế, tay xoay tròn ly rượu, bọn họ đều là trời sinh quý tộc, đối với những vũ hội như vậy đều là bài tập bắt buộc, hiện tại vẫn còn tốt, sau này mới gọi là đáng sợ. Đây là trách nhiệm của bọn cậu cũng là nghĩa vụ phải thực hiện.
Bên cạnh là Thẩm Vũ Âm một thân thuần trắng như công chúa, vẻ mặt ngượng ngùng, hai chân trắng mịn lộ ngoài, dưới ánh đèn, dường như trở nên trong suốt, đặc biệt mỹ lệ. Trên đỉnh đầu cô còn mang một vương miện nhỏ khảm kim cương.
“Ồ, đây không phải là tác phẩm mới nhất của đại sư châu báu Phương Lâm Na sao, vừa mới tung ra bên Pháp mà, Sâm ra tay đúng là rộng rãi nha.” Tả Tư Viêm đầy thâm ý nhìn vương miện trên đầu Thẩm Vũ Âm, âm thanh không mặn không nhạt, đặc biệt có từ tính, cậu là con lai giữa Trung và Pháp, người Pháp trời sinh lãng mạn, có điều, cũng chỉ là biểu tượng trưng ra bên ngoài thôi.
“Nhà cậu ta nhiều tiền không tiêu hết.” Gia Dật nhàm chán ngoác miệng ngáp, tựa người lên chiếc bàn phía sau, cảm thấy cả eo đều đau nhức, vũ hội so với trong tưởng tượng nhàm chán hơn rất nhiều, luôn cảm thấy thiếu đi rất nhiều thứ, đặc biệt là niềm vui.
“Viêm, cậu có cảm thấy hôm nay rất chán không?” Gia Dật duỗi tay gõ nhẹ trên mặt bàn, bởi vì có âm nhạc nên loại nhịp điệu âm thanh này chỉ có mình cậu thưởng thức, không có tiết tấu âm thanh, có điều, vào trong tai người khác là loại âm thanh vỡ vụn khô khốc.
“Nhàm chán, bởi vì thiếu người nào đó.” Tả Tư Viêm vừa từ chối một cô gái đến làm quen, xoay người nhìn vẻ mặt rảnh rỗi của Dư Dịch.
“Châu Châu, anh đi đây, em từ từ chạy đi.” Dư Dịch trực tiếp đi đến bên cạnh cô, mà Dư Châu chỉ đơn giản vẫy tay chào một cái.
Đi nhanh đi, đứng đây chặn đường à.
Đan gia, đèn tường xanh lam thủy tinh trong suốt, một đôi nam nữ cực xứng đôi nam phi phàm nữ xinh đẹp, người con trai một thân âu phục nghiêm chỉnh, bên cạnh là cô gái nhỏ mặc lễ phục tinh xảo, có mỹ lệ, có hoạt bát, lại trầm ổn, hay lạnh lùng, mỗi người một điểm riêng biệt đều là những gương mặt trẻ tuổi nhưng lại có vẻ thành thục lõi đời.
Dưới ánh đèn, một vài người con trai đặc biệt được người khác chú ý, tựa như mọi ánh đèn đều đang chiếu tập trung lên người họ.
Tả Tư Viêm nâng ly rượu, khóe môi vẫn luôn lộ ra nụ cười vui vẻ mê hoặc, con ngươi màu hổ phách sạch sẽ lại lóe lên hàn ý kinh người.
Đan Gia Dật nhàm chán nhìn quanh người nơi này, thật đúng là nhàm chán mà, vũ hội như vậy, dù do đích thân cậu mở, nhưng, nếu có thể, cậu tình nguyện ôm chăn gối đi ngủ còn hơn tiếp tục ngồi ngốc chỗ này.
Dư Dịch tùy ý ngồi cạnh trên ghế, tay xoay tròn ly rượu, bọn họ đều là trời sinh quý tộc, đối với những vũ hội như vậy đều là bài tập bắt buộc, hiện tại vẫn còn tốt, sau này mới gọi là đáng sợ. Đây là trách nhiệm của bọn cậu cũng là nghĩa vụ phải thực hiện.
Bên cạnh là Thẩm Vũ Âm một thân thuần trắng như công chúa, vẻ mặt ngượng ngùng, hai chân trắng mịn lộ ngoài, dưới ánh đèn, dường như trở nên trong suốt, đặc biệt mỹ lệ. Trên đỉnh đầu cô còn mang một vương miện nhỏ khảm kim cương.
“Ồ, đây không phải là tác phẩm mới nhất của đại sư châu báu Phương Lâm Na sao, vừa mới tung ra bên Pháp mà, Sâm ra tay đúng là rộng rãi nha.” Tả Tư Viêm đầy thâm ý nhìn vương miện trên đầu Thẩm Vũ Âm, âm thanh không mặn không nhạt, đặc biệt có từ tính, cậu là con lai giữa Trung và Pháp, người Pháp trời sinh lãng mạn, có điều, cũng chỉ là biểu tượng trưng ra bên ngoài thôi.
“Nhà cậu ta nhiều tiền không tiêu hết.” Gia Dật nhàm chán ngoác miệng ngáp, tựa người lên chiếc bàn phía sau, cảm thấy cả eo đều đau nhức, vũ hội so với trong tưởng tượng nhàm chán hơn rất nhiều, luôn cảm thấy thiếu đi rất nhiều thứ, đặc biệt là niềm vui.
“Viêm, cậu có cảm thấy hôm nay rất chán không?” Gia Dật duỗi tay gõ nhẹ trên mặt bàn, bởi vì có âm nhạc nên loại nhịp điệu âm thanh này chỉ có mình cậu thưởng thức, không có tiết tấu âm thanh, có điều, vào trong tai người khác là loại âm thanh vỡ vụn khô khốc.
“Nhàm chán, bởi vì thiếu người nào đó.” Tả Tư Viêm vừa từ chối một cô gái đến làm quen, xoay người nhìn vẻ mặt rảnh rỗi của Dư Dịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.