Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 3 - Chương 27: Cảm giác hài lòng
Hạ Nhiễm Tuyết
12/08/2017
Editor: Kinh thuế
Cô bây giờ không chỉ đẹp, ma mị, bí ẩn.
Nhưng, hoa hồng đẹp bao giờ cũng có gai.
Gốc đại thụ phía xa, một người áo đen bụm chặt miệng một người đàn ông, sau khi buông ra thân thể người đàn ông từ từ mềm oặt ngã xuống, trong tay hắn cầm một con dao vô cùng tinh xảo.
Chạy một đoạn, bốn phái trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng chim hót truyền đến, sau đó là một bầu không khí yên tĩnh.
Trong căn hầm yên tĩnh, Kính Nguyệt Liên thả quyển sách trên tay xuống, đứng thẳng người dậy, thong dong bước đi, đem tay đút trong túi quần, sau đó nhìn về phái một mặt tường mà bước tới, ở phòng giam này, bốn phía đều là tường không có cửa sổ, một chút ánh sáng cũng không có, nửa năm rồi, nửa năm qua anh đều chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời.
Mặt tường trống trơn, anh ngẩng đầu, dường như đang suy tư điều gì đó.
Tay anh đặt trên mặt tường, bàn tay hiện rõ từng khớp xương, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời khiến làn da anh cũng trở nên tái nhợt hơn nhiều. Ngón tay buông xuống, sau đó vách tường hiện ra một ô trống nhỏ, rất rất nhỏ, bên trong chỉ đặt một mảnh giấy. Anh cầm lấy mảnh giấy, thân thể tựa vào vách tường, mở tờ giấy ra.
Hồi lâu sau khi xem xong, khóe môi anh khẽ nhếch lên, nụ cười như vậy tuy không sâu nhưng lại rất dễ nhìn, hai con ngươi màu xanh tinh xảo cũng khẽ chớp lên.
“Cô ấy đúng là một tiểu quái vật mà.” Lời nói vừa là than lại không phải than, vừa oán lại không phải oán, hết thảy chỉ là lời mặt chữ.
Bàn tay siết chặt mảnh giấy trong tay, dựa toàn bộ sức mạnh vào bức tường.
Kỳ thật, không phải anh không có cách nào để ra ngoài, hay không thể ra, chỉ là, anh vẫn nhớ tình huynh đệ mỏng manh kia, chỉ có điều, cuối cùng anh vẫn không thể giữ được nó.
“Cứ như vậy đi, Sâm tử, chúng ta cuối cùng vẫn phải đấu một trận.” Anh đứng lên, dùng sức cầm lấy mặt nạ của mình, khuôn mặt lộ ra giống hệt Kính Nguyệt Sâm, lãnh ý so với cậu ta càng thêm dày đặc.
Bên kia, Dư Châu đánh xong một trận, bước nhanh đến trường học, dường như cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, giờ chắc đợi lớp buổi chiều mất.
Cô đi đến cửa trường học, ngoài ý muốn nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở đó, dường như đang theo dõi cái gì.
Cô chép miệng, có thể nhường một con đường nhỏ cho cô được không, cô bây giờ không yêu cầu cao, chỉ cần một lối nhỏ cũng có thể lọt qua.
Sau lưng truyền đến cảm giác rờn rợn, dường như cảm thấy không thoải mái nên nữ sinh quay lại nhìn, thấy ánh sáng lạnh từ hai mắt Dư Châu bèn vội vàng cúi đầu né sang một bên, cô cũng không thiếu nợ cô ấy, hung dữ nhìn cô như vậy làm gì chứ.
Ngay cả trước kia cô cũng không đắc tội lần nào, càng chưa từng chê cười gì cô ấy, thậm chí nhìn thấy Dư Châu là né xa, bởi vì, cô sợ bị cô ấy đè chết, bây giờ tuy không có nỗi lo ấy nhưng ánh mắt đó cũng giết không ít người, cho nên, đừng nhìn cô như vậy được không. Bây giờ trong mắt mọi người Dư Châu không khác gì ác ma. Hiện nay đã không có ai còn gan gọi cô là công chúa Cá Kình, mà sửa thành Giáo chủ.
Dư Châu lách qua đám người đi ra, có lẽ ánh mắt cô quá mức lạnh lẽo, mọi người đều tự động nhường thành một lối đi cho cô, nếu là lúc trước, mười lối cũng không đủ, một mình cô một đường.
Thái dường cô lại không ngừng giật giật, nhìn hàng lối trước mắt thật sự có xúc động muốn giơ chân đá người bay đi biển Thái Bình Dương, học cái gì không tốt lại học tính chống đối của cô.
“Trình Vũ, anh có cảm thấy em mặc màu đen đẹp hơn không?” Đan Tương Tư vung mái tóc dài, ngẩng đầu nhìn Trình Vũ cũng mang một thân đồng phục màu đen. Mặt Trình Vũ khẽ giật, màu trắng, chung quy đều không hợp ý nguyện của cậu, cho dù có thể biểu hiện địa vị, thân phận cao hơn người khác, nhưng lại không phù hợp với cậu.
Cho nên, màu đen này thật dễ chịu.
Đan Tương Tư thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn gấu váy đen, từ nhỏ đến lớn cô đều mặc đồng phục màu trắng, chưa từng mặc qua màu đen, nhưng, hôm nay mặc vào lại cảm thấy cũng rất ổn, đa số học sinh ở đây đều mặc như vậy, dù sao, bộ quý tộc cũng chỉ có vài chục học sinh, mà vài trăm người còn lại trong trường, đương nhiên đều mặc đồng phục màu đen này.
Trước kia luôn cảm giác có chút kì quái, đi ở giữa bọn họ, luôn cảm thấy hơi khác lạ, lại có chút không thích. Bây giờ, cô mới hiểu thì ra loại cảm giác này gọi là cô đơn, bây giờ chỉ là một bộ y phục thôi, nhưng đứng giữa mọi người lại cảm thấy thật thoải mái.
“Gia Dật, thì ra đồng phục thường dân là thế này, ngoại trừ màu sắc cũng không có chỗ nào khác biệt.” Tả Tư Viêm nhìn bộ quần áo trên người Đan Gia Dật, tay chống cằm quan sát.
“Đúng vậy, quả thật không có cảm giác khác gì lắm.” Đan Gia Dật cũng mang môt thân đồng phục màu đen, khác biệt với màu sắc tùy ý, màu đen khiến cậu thêm phần thành thục hơn. “Có điều, vẫn có khác biệt nhỏ.” Cậu đút tay vào túi quần, hơi nghiêng người, góc cổ nghiêng thần thánh hoàn hảo được phô ra khiến cho các nữ sinh xung quanh đều muốn hét lên. Cái góc độ này, thật sự là quá đẹp trai.
“Có gì khác biệt chứ?” Tả Tư Viêm xoay người hỏi, tại sao cậu không thấy khác biệt gì vậy, chỉ là màu sắc thôi mà.
Đan Gia Dật nâng cằm, con mắt hoa đào nheo lại, có điều bởi vì cậu đeo kính phản quang nên cũng không lộ rõ ra.
“Cậu không cảm thấy, tôi mặc màu đen càng thêm phần đẹp trai sao?”
Khóe miệng Tả Tư Viêm không ngừng giật rồi co quắp, gặp qua ái kỉ nhưng chưa từng thấy tên nào ái kỉ vô liêm sỉ như tên bạn này, xét về vẻ đẹp trai pahir kể tên cậu ra mới đúng, dù sao, trong lễ tình nhân, số lượng chocolate được tặng, Kính Nguyệt Sâm đứng số một thì số hai vĩnh viễn là cậu.
Dư Dịch thoáng đảo mắt qua, hai người kia cả ngày đều nghĩ cái gì vậy, có thể người lớn hơn một chút không, chậc, có điều, cậu cũng cảm thấy như vậy sáng nay. Buổi sáng khi soi gương, cậu còn nghĩ mình sẽ không quen, sẽ ngại ngùng, nhưng lại cảm thấy rất tốt.
Châu Châu đã qua ban thường dân, cậu thân là anh trai yêu quý đương nhiên muốn đi qua theo cô rồi, dù sao ban quý tộc cũng không có cái gì cậu lưu luyến, nếu cậu thực sự có bản lĩnh, sẽ không vì màu sắc quần áo trên người thay đổi mà thay đổi theo, Dư Dịch vẫn là Dư Dịch, không vì chuyển sang ban thường dân mà cậu không còn là Dư Dịch nữa.
Chỉ là không ngờ, ý muốn này của cậu bị mấy người này nghe được, toàn bộ đều muốn chuyển qua theo, đặc biệt Đan Tương Tư càng thêm hưng phấn, làm ơn đi bọn họ cũng không phải đang đi chơi, là chuyển ban đấy, tuyệt không phải chuyện có thể đùa.
Dù sao, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng luôn ở trong ban quý tộc, người tiếp xúc cùng cũng luôn có thân phận tương tự.
Cô bây giờ không chỉ đẹp, ma mị, bí ẩn.
Nhưng, hoa hồng đẹp bao giờ cũng có gai.
Gốc đại thụ phía xa, một người áo đen bụm chặt miệng một người đàn ông, sau khi buông ra thân thể người đàn ông từ từ mềm oặt ngã xuống, trong tay hắn cầm một con dao vô cùng tinh xảo.
Chạy một đoạn, bốn phái trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng chim hót truyền đến, sau đó là một bầu không khí yên tĩnh.
Trong căn hầm yên tĩnh, Kính Nguyệt Liên thả quyển sách trên tay xuống, đứng thẳng người dậy, thong dong bước đi, đem tay đút trong túi quần, sau đó nhìn về phái một mặt tường mà bước tới, ở phòng giam này, bốn phía đều là tường không có cửa sổ, một chút ánh sáng cũng không có, nửa năm rồi, nửa năm qua anh đều chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời.
Mặt tường trống trơn, anh ngẩng đầu, dường như đang suy tư điều gì đó.
Tay anh đặt trên mặt tường, bàn tay hiện rõ từng khớp xương, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời khiến làn da anh cũng trở nên tái nhợt hơn nhiều. Ngón tay buông xuống, sau đó vách tường hiện ra một ô trống nhỏ, rất rất nhỏ, bên trong chỉ đặt một mảnh giấy. Anh cầm lấy mảnh giấy, thân thể tựa vào vách tường, mở tờ giấy ra.
Hồi lâu sau khi xem xong, khóe môi anh khẽ nhếch lên, nụ cười như vậy tuy không sâu nhưng lại rất dễ nhìn, hai con ngươi màu xanh tinh xảo cũng khẽ chớp lên.
“Cô ấy đúng là một tiểu quái vật mà.” Lời nói vừa là than lại không phải than, vừa oán lại không phải oán, hết thảy chỉ là lời mặt chữ.
Bàn tay siết chặt mảnh giấy trong tay, dựa toàn bộ sức mạnh vào bức tường.
Kỳ thật, không phải anh không có cách nào để ra ngoài, hay không thể ra, chỉ là, anh vẫn nhớ tình huynh đệ mỏng manh kia, chỉ có điều, cuối cùng anh vẫn không thể giữ được nó.
“Cứ như vậy đi, Sâm tử, chúng ta cuối cùng vẫn phải đấu một trận.” Anh đứng lên, dùng sức cầm lấy mặt nạ của mình, khuôn mặt lộ ra giống hệt Kính Nguyệt Sâm, lãnh ý so với cậu ta càng thêm dày đặc.
Bên kia, Dư Châu đánh xong một trận, bước nhanh đến trường học, dường như cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, giờ chắc đợi lớp buổi chiều mất.
Cô đi đến cửa trường học, ngoài ý muốn nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở đó, dường như đang theo dõi cái gì.
Cô chép miệng, có thể nhường một con đường nhỏ cho cô được không, cô bây giờ không yêu cầu cao, chỉ cần một lối nhỏ cũng có thể lọt qua.
Sau lưng truyền đến cảm giác rờn rợn, dường như cảm thấy không thoải mái nên nữ sinh quay lại nhìn, thấy ánh sáng lạnh từ hai mắt Dư Châu bèn vội vàng cúi đầu né sang một bên, cô cũng không thiếu nợ cô ấy, hung dữ nhìn cô như vậy làm gì chứ.
Ngay cả trước kia cô cũng không đắc tội lần nào, càng chưa từng chê cười gì cô ấy, thậm chí nhìn thấy Dư Châu là né xa, bởi vì, cô sợ bị cô ấy đè chết, bây giờ tuy không có nỗi lo ấy nhưng ánh mắt đó cũng giết không ít người, cho nên, đừng nhìn cô như vậy được không. Bây giờ trong mắt mọi người Dư Châu không khác gì ác ma. Hiện nay đã không có ai còn gan gọi cô là công chúa Cá Kình, mà sửa thành Giáo chủ.
Dư Châu lách qua đám người đi ra, có lẽ ánh mắt cô quá mức lạnh lẽo, mọi người đều tự động nhường thành một lối đi cho cô, nếu là lúc trước, mười lối cũng không đủ, một mình cô một đường.
Thái dường cô lại không ngừng giật giật, nhìn hàng lối trước mắt thật sự có xúc động muốn giơ chân đá người bay đi biển Thái Bình Dương, học cái gì không tốt lại học tính chống đối của cô.
“Trình Vũ, anh có cảm thấy em mặc màu đen đẹp hơn không?” Đan Tương Tư vung mái tóc dài, ngẩng đầu nhìn Trình Vũ cũng mang một thân đồng phục màu đen. Mặt Trình Vũ khẽ giật, màu trắng, chung quy đều không hợp ý nguyện của cậu, cho dù có thể biểu hiện địa vị, thân phận cao hơn người khác, nhưng lại không phù hợp với cậu.
Cho nên, màu đen này thật dễ chịu.
Đan Tương Tư thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn gấu váy đen, từ nhỏ đến lớn cô đều mặc đồng phục màu trắng, chưa từng mặc qua màu đen, nhưng, hôm nay mặc vào lại cảm thấy cũng rất ổn, đa số học sinh ở đây đều mặc như vậy, dù sao, bộ quý tộc cũng chỉ có vài chục học sinh, mà vài trăm người còn lại trong trường, đương nhiên đều mặc đồng phục màu đen này.
Trước kia luôn cảm giác có chút kì quái, đi ở giữa bọn họ, luôn cảm thấy hơi khác lạ, lại có chút không thích. Bây giờ, cô mới hiểu thì ra loại cảm giác này gọi là cô đơn, bây giờ chỉ là một bộ y phục thôi, nhưng đứng giữa mọi người lại cảm thấy thật thoải mái.
“Gia Dật, thì ra đồng phục thường dân là thế này, ngoại trừ màu sắc cũng không có chỗ nào khác biệt.” Tả Tư Viêm nhìn bộ quần áo trên người Đan Gia Dật, tay chống cằm quan sát.
“Đúng vậy, quả thật không có cảm giác khác gì lắm.” Đan Gia Dật cũng mang môt thân đồng phục màu đen, khác biệt với màu sắc tùy ý, màu đen khiến cậu thêm phần thành thục hơn. “Có điều, vẫn có khác biệt nhỏ.” Cậu đút tay vào túi quần, hơi nghiêng người, góc cổ nghiêng thần thánh hoàn hảo được phô ra khiến cho các nữ sinh xung quanh đều muốn hét lên. Cái góc độ này, thật sự là quá đẹp trai.
“Có gì khác biệt chứ?” Tả Tư Viêm xoay người hỏi, tại sao cậu không thấy khác biệt gì vậy, chỉ là màu sắc thôi mà.
Đan Gia Dật nâng cằm, con mắt hoa đào nheo lại, có điều bởi vì cậu đeo kính phản quang nên cũng không lộ rõ ra.
“Cậu không cảm thấy, tôi mặc màu đen càng thêm phần đẹp trai sao?”
Khóe miệng Tả Tư Viêm không ngừng giật rồi co quắp, gặp qua ái kỉ nhưng chưa từng thấy tên nào ái kỉ vô liêm sỉ như tên bạn này, xét về vẻ đẹp trai pahir kể tên cậu ra mới đúng, dù sao, trong lễ tình nhân, số lượng chocolate được tặng, Kính Nguyệt Sâm đứng số một thì số hai vĩnh viễn là cậu.
Dư Dịch thoáng đảo mắt qua, hai người kia cả ngày đều nghĩ cái gì vậy, có thể người lớn hơn một chút không, chậc, có điều, cậu cũng cảm thấy như vậy sáng nay. Buổi sáng khi soi gương, cậu còn nghĩ mình sẽ không quen, sẽ ngại ngùng, nhưng lại cảm thấy rất tốt.
Châu Châu đã qua ban thường dân, cậu thân là anh trai yêu quý đương nhiên muốn đi qua theo cô rồi, dù sao ban quý tộc cũng không có cái gì cậu lưu luyến, nếu cậu thực sự có bản lĩnh, sẽ không vì màu sắc quần áo trên người thay đổi mà thay đổi theo, Dư Dịch vẫn là Dư Dịch, không vì chuyển sang ban thường dân mà cậu không còn là Dư Dịch nữa.
Chỉ là không ngờ, ý muốn này của cậu bị mấy người này nghe được, toàn bộ đều muốn chuyển qua theo, đặc biệt Đan Tương Tư càng thêm hưng phấn, làm ơn đi bọn họ cũng không phải đang đi chơi, là chuyển ban đấy, tuyệt không phải chuyện có thể đùa.
Dù sao, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng luôn ở trong ban quý tộc, người tiếp xúc cùng cũng luôn có thân phận tương tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.