Nữ Ngạo Kiều Lại Xuyên Thành Tiểu Khả Ái
Chương 34: Sao sư phụ yêu đương vào thì có vẻ hơi ngốc ngốc nhỉ?
Tranh Ca
04/09/2023
Tối hôm đó, biệt thự Cố gia.
Hôm nay là ngày mà Cố Mạc Phong vui nhất từ khi hắn ra đời tới nay. Cô gái hắn thích cũng thích hắn, hai người cuối cùng cũng ở bên nhau, hắn không vui sao được.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, hắn còn phải nghe được giọng nói của Lạc Ân, vậy nên ngay lập tức hớn hở gọi cho cô.
"Alo, Mạc Phong?"
Nghe giọng ngái ngủ, hiếm khi mềm mại như vậy của cô, Cố Mạc Phong không kiềm được mà cười thật tươi, trong lòng lúc này đã tưởng tượng ra hàng trăm dáng vẻ khi ngủ của Lạc Ân rồi. Hắn hận không thể lập tức xuất hiện bên cạnh cô lúc này, ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương trên người cô rồi cùng chìm vào mộng đẹp!
"Alo? Mạc Phong, anh có đó không?". Sao lại gọi rồi im lặng như thế nhỉ? Chẳng lẽ là có chuyện gì?
Nghe giọng ngái ngủ của cô rất nhanh chuyển thành lo lắng, Cố Mạc Phong lúc này mới hoàng hồn, ngay lập tức để môi sát vào điện thoại, trầm thấp nói: "Ân Ân, không có gì, chỉ là tôi nhớ em mà thôi"
Đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng: "...". A, vì nhớ cô nên nửa đêm nửa hôm gọi tới sao? Không phải hai người họ vừa mới gặp đây sao? Yêu đương là phải như vậy hả? Ừm, vậy thì sau này, mỗi tối cô nên chờ hắn gọi rồi mới ngủ hay là trực tiếp gọi cho hắn rồi mới ngủ nhỉ?
Bên này, Lạc Ân còn đang ngây ngốc tự hỏi chuyện yêu đương, bên Cố Mạc Phong không nghe thấy cô nói gì liền cất giọng ủy khuất: "Em không nhớ tôi sao?"
Lạc Ân vừa nghe liền khựng lại, sau đó thở dài, kéo chăn lên cao một chút, nói nhỏ, giọng nói vậy mà còn có vài phần chiều chuộng: "Đừng quấy, em cũng nhớ anh."
Đại ma vương bên kia nghe xong, lập tức như được nạp đầy pin, cả người bừng bừng sức sống: "Ân Ân, em đang làm gì vậy?"
"Em đang nói chuyện với anh". Sao sư phụ yêu đương vào thì có vẻ hơi ngốc ngốc nhỉ? Cảm giác của cô sai sao?
"...". Khụ, là câu hỏi của hắn vô tri hay cô vô tâm vậy?
"Ân Ân, ngày mai em muốn ăn gì? Cháo đậu đỏ được không?". Thật ra vì hắn nghe lén được là mai mẹ Cố sẽ nấu cháo đậu đỏ, mà mẹ hắn nấu ăn ngon không cần bàn cãi rồi, chắc chắn cô sẽ rất thích cho mà xem.
Mẹ Cố mà biết đứa con trai quý hóa của mình dùng thức ăn mình làm để đi lấy lòng bạn gái, không biết sẽ có cảm giác gì đây.
Quả thật, lúc này Lạc Ân buồn ngủ lắm rồi, cô hết chớp mắt lại chớp mắt, chớp muốn rụng lông mi mà vẫn không sao tỉnh táo được, giọng của Cố Mạc Phong bên kia lại mơ mơ hồ hồ, cô không nghe rõ lắm bên kia nói cái gì, chỉ theo bản năng ừm một tiếng rồi mất hút.
Cũng không trách Lạc Ân được, cả ngày hôm nay nhiều chuyện xảy ra như vậy, còn tốn nhiều tinh lực hơn là luyện công ở thế giới trước nữa! Cố Mạc Phong cũng không biết tiết chế, sơ hở một chút là cô thở không ra hơi. Vì vậy nên Lạc Ân của chúng ta hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.
Nhưng cố tình cái tên đầu dây bên kia lại ngược lại. Hắn hứng thú bừng bừng kể về kế hoạch của ngày mai: "Mai chúng ta đợi nhau ở cổng trường rồi cùng đi ăn sáng nhé. Sau đó, giờ ra chơi tôi và em lên sân thượng đi! Còn khi tan học, tôi lại đưa em đi công viên chơi nhé? Còn nữa...". Đại ma vương khi yêu vào là như biến thành một người khác, siêu cấp dính người, còn luôn không nhịn được nói rất nhiều!
Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng nói mãi, hắn không thấy bên kia điện thoại ừ hử gì nữa, bật loa to lên hết cỡ thì chỉ nghe được tiếng hít thở đều của ai kia. Cố Mạc Phong cắn răng buồn bực. Tại sao Ân Ân có thể đi ngủ chứ? Hắn còn chưa nói xong mà! Hơn nữa, hôm nay hai người như vậy, em ấy không cảm thấy cả người nhộn nhạo, thao thức không ngủ được giống hắn hay sao? Tại sao chỉ có mình hắn không ngủ được?
Cố Mạc Phong quyết định lên mạng đặt câu hỏi: "Tại sao khi bắt đầu yêu, một bên thao thức ngủ không được, còn một bên ngủ đến ngon lành?"
Câu trả lời đầu tiên hiện ra: "Vì một bên có quá nhiều tình cảm, một bên thì tình cảm chưa đủ."
Cố Mạc Phong: "!!!"
Có Trịnh Kiểm ở đây, chắc chắn hắn sẽ cười vào mặt Cố Mạc Phong, sau đó quăng cho hai chữ: "Ấu trĩ!"
Bên kia Cố đại ma vương đang suy nghĩ lung tung thì Lạc Ân lúc này đã thật sự đắm chìm vào trong mộng. Từ ngày cô xuyên tới thế giới này, cô hầu như rất ít khi mơ về nơi kia. Nhưng hôm nay, cô lại mơ thấy mình ở thế giới đó
-----
Trong mơ
Nàng nhìn khu vườn quen thuộc, lại nhìn Cố Lê lâu rồi không gặp đang ở bên cằn nhằn về việc Cố Mạc Phong uống mất vò rượu quý hắn khó khăn lắm mới kiếm được, Lạc Ân liền biết, lúc này nàng mơ đúng vào thời điểm nàng và Cố Mạc Phong 15 tuổi, lúc này hắn còn chưa biến mất mà không nói lời nào.
Hôm nay là ngày mà Cố Mạc Phong vui nhất từ khi hắn ra đời tới nay. Cô gái hắn thích cũng thích hắn, hai người cuối cùng cũng ở bên nhau, hắn không vui sao được.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, hắn còn phải nghe được giọng nói của Lạc Ân, vậy nên ngay lập tức hớn hở gọi cho cô.
"Alo, Mạc Phong?"
Nghe giọng ngái ngủ, hiếm khi mềm mại như vậy của cô, Cố Mạc Phong không kiềm được mà cười thật tươi, trong lòng lúc này đã tưởng tượng ra hàng trăm dáng vẻ khi ngủ của Lạc Ân rồi. Hắn hận không thể lập tức xuất hiện bên cạnh cô lúc này, ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương trên người cô rồi cùng chìm vào mộng đẹp!
"Alo? Mạc Phong, anh có đó không?". Sao lại gọi rồi im lặng như thế nhỉ? Chẳng lẽ là có chuyện gì?
Nghe giọng ngái ngủ của cô rất nhanh chuyển thành lo lắng, Cố Mạc Phong lúc này mới hoàng hồn, ngay lập tức để môi sát vào điện thoại, trầm thấp nói: "Ân Ân, không có gì, chỉ là tôi nhớ em mà thôi"
Đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng: "...". A, vì nhớ cô nên nửa đêm nửa hôm gọi tới sao? Không phải hai người họ vừa mới gặp đây sao? Yêu đương là phải như vậy hả? Ừm, vậy thì sau này, mỗi tối cô nên chờ hắn gọi rồi mới ngủ hay là trực tiếp gọi cho hắn rồi mới ngủ nhỉ?
Bên này, Lạc Ân còn đang ngây ngốc tự hỏi chuyện yêu đương, bên Cố Mạc Phong không nghe thấy cô nói gì liền cất giọng ủy khuất: "Em không nhớ tôi sao?"
Lạc Ân vừa nghe liền khựng lại, sau đó thở dài, kéo chăn lên cao một chút, nói nhỏ, giọng nói vậy mà còn có vài phần chiều chuộng: "Đừng quấy, em cũng nhớ anh."
Đại ma vương bên kia nghe xong, lập tức như được nạp đầy pin, cả người bừng bừng sức sống: "Ân Ân, em đang làm gì vậy?"
"Em đang nói chuyện với anh". Sao sư phụ yêu đương vào thì có vẻ hơi ngốc ngốc nhỉ? Cảm giác của cô sai sao?
"...". Khụ, là câu hỏi của hắn vô tri hay cô vô tâm vậy?
"Ân Ân, ngày mai em muốn ăn gì? Cháo đậu đỏ được không?". Thật ra vì hắn nghe lén được là mai mẹ Cố sẽ nấu cháo đậu đỏ, mà mẹ hắn nấu ăn ngon không cần bàn cãi rồi, chắc chắn cô sẽ rất thích cho mà xem.
Mẹ Cố mà biết đứa con trai quý hóa của mình dùng thức ăn mình làm để đi lấy lòng bạn gái, không biết sẽ có cảm giác gì đây.
Quả thật, lúc này Lạc Ân buồn ngủ lắm rồi, cô hết chớp mắt lại chớp mắt, chớp muốn rụng lông mi mà vẫn không sao tỉnh táo được, giọng của Cố Mạc Phong bên kia lại mơ mơ hồ hồ, cô không nghe rõ lắm bên kia nói cái gì, chỉ theo bản năng ừm một tiếng rồi mất hút.
Cũng không trách Lạc Ân được, cả ngày hôm nay nhiều chuyện xảy ra như vậy, còn tốn nhiều tinh lực hơn là luyện công ở thế giới trước nữa! Cố Mạc Phong cũng không biết tiết chế, sơ hở một chút là cô thở không ra hơi. Vì vậy nên Lạc Ân của chúng ta hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.
Nhưng cố tình cái tên đầu dây bên kia lại ngược lại. Hắn hứng thú bừng bừng kể về kế hoạch của ngày mai: "Mai chúng ta đợi nhau ở cổng trường rồi cùng đi ăn sáng nhé. Sau đó, giờ ra chơi tôi và em lên sân thượng đi! Còn khi tan học, tôi lại đưa em đi công viên chơi nhé? Còn nữa...". Đại ma vương khi yêu vào là như biến thành một người khác, siêu cấp dính người, còn luôn không nhịn được nói rất nhiều!
Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng nói mãi, hắn không thấy bên kia điện thoại ừ hử gì nữa, bật loa to lên hết cỡ thì chỉ nghe được tiếng hít thở đều của ai kia. Cố Mạc Phong cắn răng buồn bực. Tại sao Ân Ân có thể đi ngủ chứ? Hắn còn chưa nói xong mà! Hơn nữa, hôm nay hai người như vậy, em ấy không cảm thấy cả người nhộn nhạo, thao thức không ngủ được giống hắn hay sao? Tại sao chỉ có mình hắn không ngủ được?
Cố Mạc Phong quyết định lên mạng đặt câu hỏi: "Tại sao khi bắt đầu yêu, một bên thao thức ngủ không được, còn một bên ngủ đến ngon lành?"
Câu trả lời đầu tiên hiện ra: "Vì một bên có quá nhiều tình cảm, một bên thì tình cảm chưa đủ."
Cố Mạc Phong: "!!!"
Có Trịnh Kiểm ở đây, chắc chắn hắn sẽ cười vào mặt Cố Mạc Phong, sau đó quăng cho hai chữ: "Ấu trĩ!"
Bên kia Cố đại ma vương đang suy nghĩ lung tung thì Lạc Ân lúc này đã thật sự đắm chìm vào trong mộng. Từ ngày cô xuyên tới thế giới này, cô hầu như rất ít khi mơ về nơi kia. Nhưng hôm nay, cô lại mơ thấy mình ở thế giới đó
-----
Trong mơ
Nàng nhìn khu vườn quen thuộc, lại nhìn Cố Lê lâu rồi không gặp đang ở bên cằn nhằn về việc Cố Mạc Phong uống mất vò rượu quý hắn khó khăn lắm mới kiếm được, Lạc Ân liền biết, lúc này nàng mơ đúng vào thời điểm nàng và Cố Mạc Phong 15 tuổi, lúc này hắn còn chưa biến mất mà không nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.