Chương 330: Cành mẹ đẻ cành con
Li Đa Ô
01/10/2019
"Đứng lại!"
Kỷ Mộ Thanh mắng một tiếng.
Ngay sau đó, Kỷ Mộ Thanh trực tiếp kéo Kỷ Uyển Hân tới trước mặt mình, sau đó mắt lạnh nhìn nàng.
Nàng ta tức giận nói: "Kỷ Uyển Hân, cha đã hứa gả muội cho Thẩm gia, muội chính là người Thẩm gia. Sinh ra là người Thẩm gia, chết đi cũng là quỷ Thẩm gia. Muội muốn gả vào gia đình hoàng gia, vĩnh viễn đều không thể!"
Nàng ta cực kỳ kiên định đưa ra kết luận.
Kỷ Uyển Hân đọng đầy nước mắt, há miệng thở dốc: "Đại tỷ, muội......"
"Muội cái gì mà muội? Hiện tại người Thẩm gia đang ở sảnh ngoài, muội đừng nghĩ trốn, cùng đi với ta."
Kỷ Uyển Hân nhíu đôi lông mày thanh tú, nhanh chóng lui ra phía sau một bước, sau đó nói: "Đại tỷ, ta cảm thấy không khoẻ, không muốn qua đó."
"Muội không có lựa chọn"
Trong khi nói, nàng ta đã dùng sức túm lấy Kỷ Uyển Hân, kéo đi về phía sảnh trước.
Sức lực của Kỷ Uyển Hân không thể địch lại nàng ta, vì vậy nàng đã bị túm tới bên ngoài sảnh ngoài.
"Muội tốt nhất nên yên lặng một chút, nếu như tiến vào mà thất lễ, khiến cho việc hôn nhân này thất bại, cha sẽ đánh chết muội."
"Muội không đi."
"Không đi cũng phải đi!"
Kỷ Mộ Thanh nói như ra lệnh!
Sau đó nàng ta trực tiếp đẩy Kỷ Uyển Hân về phía đại sảnh.
Kỷ Uyển Hân lảo đảo thân mình, may mắn tự xoay sở đứng vững. Nàng chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt ống tay áo của mình, khẽ cắn môi, bước đi vài bước về phía trước.
Chính sảnh, Kỷ Lê và Thẩm thượng thư đang ngồi ở trên chính vị uống trà, Thẩm phu nhân và Thẩm Trường Khâm ngồi ở một bên, Kỷ Hoàn cũng ngồi một mình một bên, bọn họ vẫn đang mải mê trò chuyện!
Kỷ Mộ Thanh vòng qua trước mặt Kỷ Uyển Hân đi vào. Nàng ta hành lễ với trưởng bối Thẩm gia một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hoàn.
Kỷ Uyển Hân đi theo ở phía sau, duyên dáng mềm mại, bước đi từng bước rất nhỏ, cúi đầu nhưng rất đĩnh đạc, có sự nhu mỳ tinh tế của nữ tử.
Cũng ngay khi nàng tiến vào, tất cả các đôi mắt lập tức chăm chú vào trên người nàng.
Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân mang theo ánh mắt dò xét nhìn nàng.
Con dâu này, thật đúng là rất xinh đẹp.
Bọn họ rất vừa lòng!
Thật sự rất vừa lòng!
Chỉ là có một chút không tốt, chính là nhiều bệnh.
Nghĩ đến đây, Thẩm lão gia lập tức hơi nhăn mày lại.
Nếu không phải vì tình bạn lâu năm với Kỷ Thư Hàn, lúc trước ông cũng sẽ không đồng ý liên hôn với Kỷ gia, nhất là sau khi biết con dâu tương lai của mình là một con ma ốm, bọn họ quả thực rất buồn phiền.
Nhưng vì ngại với mặt mũi, bọ họ không muốn chọc phá.
Bọn họ nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày, bệnh tình của con dâu sẽ khá lên. Không ngờ rằng, cái ấm sắc thuốc này căn bản không thể chữa khỏi.
Ngẫm lại bọn họ vẫn cảm thấy khó chịu.
Trong khi Thẩm Trường Khâm với gương mặt nho nhã thật ra khá vừa lòng với những gì mình thấy. Hắn vốn là người thanh nhã, vì thế khi nhìn thấy Kỷ Uyển Hân cũng là người thanh nhã. Rất nhiển nhiên, nàng rất hợp với tâm ý của hắn.
Trong lúc lơ đãng, khóe môi hắn hơi câu lên.
Nữ nhân này, hắt rất thích.
Kỷ Uyển Hân đứng ở giữa sảnh, cúi người hành lễ một cái, mở đôi môi nhỏ nhắn tinh xảo: "Uyển Hân gặp qua Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu."
Người đầu tiên tiếp cận nàng là Thẩm phu nhân!
Thẩm phu nhân đi tới cầm tay nàng, nhẹ nhàng nâng nó lên, dịu dàng nói: "Sức khỏe của con không tốt, chỉ cần chờ ở trong phòng là được, sao lại ra đây?"
"Là Uyển Hân thất lễ, không kịp thời tới đây thỉnh an."
"Nói gì vậy, mau mau ngồi xuống đi."
"Vâng."
Kỷ Uyển Hân ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kỷ Mộ Thanh, nàng vẫn duy trì vẻ dịu dàng như ngọc ở trên khuôn mặt.
Nhưng từ đầu đến cuối, nàng vẫn không hề ngước mắt lên nhìn một cái.
Thẩm phu nhân cũng ngồi xuống, Kỷ Lê lập tức chuyển ánh mắt về phía Thẩm thượng thư, mở miệng nói: "Thượng Thư đại nhân, lệnh muội hôm nay thất lễ."
Thẩm thượng thư ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: "Kỷ Tư Doãn nói gì vậy, Uyển Hân thật sự là một cô nương tốt, chỉ sợ Trường Khâm có chút trèo cao."
"Thẩm thị lang nho nhã tuấn tú, thông minh hơn người, là quân tử khiêm tốn, ngược lại là lệnh muội trèo cao."
Hai người cùng nhau cười cười.
Nhưng Kỷ Hoàn vốn là người thẳng tính, sao sẽ nói lời êm dịu giống như Kỷ Lê!
Hắn ta nói thẳng với giọng khàn đặc: "Thẩm thượng thư, ngài đừng thấy Uyển Hân từ nhỏ nhiều bệnh, thật ra, sức khỏe của nàng chỉ hơi yếu một chút mà thôi, không phải bị bệnh gì nặng. Trong tương lai, ngài khẳng định sẽ có con cháu đầy đàn. Hơn nữa, Uyển Hân từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa, thêu thùa và ca múa cũng vậy. Nàng mang rất nhiều ưu điểm trên người, Thẩm Trường Khâm nhà ngài cưới được muội muội ta, tuyệt đối sẽ không có hại."
Hắn vỗ lên ngực để làm chứng.
Một người hán tử thường sẽ nói lời trực tiếp như vậy!
Không những trực tiếp mà còn cực kỳ rõ ràng.
Thẩm phu nhân vừa nghe thấy vậy, tất nhiên không thể không nói giúp nhi tử, vì thế, lập tức tiếp nhận lời Kỷ Hoàn, nói: "Trường Khâm nhà ta từ nhỏ cũng rất thông minh, bốn tuổi đã đọc thuộc Ngũ kinh, thơ từ ca phú cũng cực kỳ tinh thông. Lần này có thể ngồi trên ghế Lễ Bộ thị lang, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của mình. Nó là một người hiếu thuận, là hài tử tốt, đương nhiên sẽ không khiến Uyển Hân thiệt thòi."
"Thẩm thị lang thật sự là một tài tử, rất xứng đôi với muội muội của ta." Kỷ Hoàn nói.
"Uyển Hân cũng rất đáng yêu.""Đó là đương nhiên."
Vì thế, hai người tiếp tục nói qua nói lại.
Toàn là những lời tâng bốc!
Trong khi đó, hai nhân vật chính từ đầu tới cuối đều không nói chuyện, thậm chí, không hề có sự giao tiếp bằng ánh mắt.
Cho đến khi ——
Kỷ Mộ Thanh cố ý vô tình nói một câu: "Uyển Hân không còn nhỏ tuổi nữa, nếu như cả hai nhà đều vừa lòng nhau, vậy thì hôn sự này, hãy làm sớm một chút, tránh cho cành mẹ đẻ cành con."
Cành mẹ đẻ cành con! (Tránh cho rắc rối bất ngờ phát sinh)
Cành gì?
Nàng ta nói với giọng âm dương quái khí khiến người khác nghe không hiểu nàng ta đang nói gì.
Không ngờ, người Thẩm gia người còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Hoàn một bên đã phản nàng ta một câu.
Hắn hừ một tiếng: "Mộ Thanh, muội nói Uyển Hân đã lớn tuổi, vậy còn muội thì sao? Hiện tại Thái tử đã chết, vị trí Thái Tử Phi của muội cũng mất."
Thật ra thái độ của hắn với Kỷ Mộ Thanh như vậy cũng không có gì lạ!
Kỷ Hoàn và Kỷ Uyển Hân đều cùng một mẹ đẻ ra, luận về máu thịt đều thân cận hơn rất nhiều. Hắn giúp thân muội muội của mình là đúng. Hơn nữa, Kỷ Hoàn là người dám hận dám yêu. Ngoài ra, Kỷ Mộ Thanh chanh chua không phải ngày một ngày hai, vì vậy Kỷ Hoàn không thích nàng ta cũng không phải ngày một ngày hai.
Khi ở trong nhà, hai người không thiếu những ngày cãi nhau.
Vì thế hắn bực mình cũng là điều nằm trong dự kiến, nhưng cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trời mới biết Kỷ Hoàn sẽ châm chọc Kỷ Mộ Thanh như thế ở trước mặt người Thẩm gia!
Kỷ Mộ Thanh tức giận đến nỗi căng thẳng yết hầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nhưng trước sau vẫn duy trì bộ dáng tiểu thư khuê các, dịu dàng đáp trả một câu: "Nhị ca thật biết nói đùa."
"Ta chưa từng đùa."
"Ca......"
Tức chết bảo bảo!
Lời còn chưa kịp nói ra, Kỷ Lê đã kịp thời ngắt lời: "Đủ rồi, hôm nay chúng ta đang nói chuyện của Uyển Hân và Thẩm thị lang. Hai người các ngươi đều câm miệng lại cho ta."
Kỷ Lê vừa mới nói xong, Kỷ Hoàn và Kỷ Mộ Thanh lập tức đành phải ngưng chiến.
Nhưng Kỷ Mộ Thanh vẫn có chút không cam lòng, trừng mắt nhìn Kỷ Hoàn, tiếp tục âm dương quái khí quăng ra một câu: "Đúng là lòng tốt không được báo đáp."
Sau khi nói xong, nàng ta lập tức đứng dậy, hành lễ.
Nàng ta nói thẳng: "Thẩm bá phụ cùng Thẩm bá mẫu, Mộ Thanh cảm thấy không thoải mái, xin cáo từ trước."
Thật sự không thoải mái!
Nhưng chỉ là không thoải mái trong lòng mà thôi!
Kỷ Mộ Thanh mắng một tiếng.
Ngay sau đó, Kỷ Mộ Thanh trực tiếp kéo Kỷ Uyển Hân tới trước mặt mình, sau đó mắt lạnh nhìn nàng.
Nàng ta tức giận nói: "Kỷ Uyển Hân, cha đã hứa gả muội cho Thẩm gia, muội chính là người Thẩm gia. Sinh ra là người Thẩm gia, chết đi cũng là quỷ Thẩm gia. Muội muốn gả vào gia đình hoàng gia, vĩnh viễn đều không thể!"
Nàng ta cực kỳ kiên định đưa ra kết luận.
Kỷ Uyển Hân đọng đầy nước mắt, há miệng thở dốc: "Đại tỷ, muội......"
"Muội cái gì mà muội? Hiện tại người Thẩm gia đang ở sảnh ngoài, muội đừng nghĩ trốn, cùng đi với ta."
Kỷ Uyển Hân nhíu đôi lông mày thanh tú, nhanh chóng lui ra phía sau một bước, sau đó nói: "Đại tỷ, ta cảm thấy không khoẻ, không muốn qua đó."
"Muội không có lựa chọn"
Trong khi nói, nàng ta đã dùng sức túm lấy Kỷ Uyển Hân, kéo đi về phía sảnh trước.
Sức lực của Kỷ Uyển Hân không thể địch lại nàng ta, vì vậy nàng đã bị túm tới bên ngoài sảnh ngoài.
"Muội tốt nhất nên yên lặng một chút, nếu như tiến vào mà thất lễ, khiến cho việc hôn nhân này thất bại, cha sẽ đánh chết muội."
"Muội không đi."
"Không đi cũng phải đi!"
Kỷ Mộ Thanh nói như ra lệnh!
Sau đó nàng ta trực tiếp đẩy Kỷ Uyển Hân về phía đại sảnh.
Kỷ Uyển Hân lảo đảo thân mình, may mắn tự xoay sở đứng vững. Nàng chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt ống tay áo của mình, khẽ cắn môi, bước đi vài bước về phía trước.
Chính sảnh, Kỷ Lê và Thẩm thượng thư đang ngồi ở trên chính vị uống trà, Thẩm phu nhân và Thẩm Trường Khâm ngồi ở một bên, Kỷ Hoàn cũng ngồi một mình một bên, bọn họ vẫn đang mải mê trò chuyện!
Kỷ Mộ Thanh vòng qua trước mặt Kỷ Uyển Hân đi vào. Nàng ta hành lễ với trưởng bối Thẩm gia một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hoàn.
Kỷ Uyển Hân đi theo ở phía sau, duyên dáng mềm mại, bước đi từng bước rất nhỏ, cúi đầu nhưng rất đĩnh đạc, có sự nhu mỳ tinh tế của nữ tử.
Cũng ngay khi nàng tiến vào, tất cả các đôi mắt lập tức chăm chú vào trên người nàng.
Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân mang theo ánh mắt dò xét nhìn nàng.
Con dâu này, thật đúng là rất xinh đẹp.
Bọn họ rất vừa lòng!
Thật sự rất vừa lòng!
Chỉ là có một chút không tốt, chính là nhiều bệnh.
Nghĩ đến đây, Thẩm lão gia lập tức hơi nhăn mày lại.
Nếu không phải vì tình bạn lâu năm với Kỷ Thư Hàn, lúc trước ông cũng sẽ không đồng ý liên hôn với Kỷ gia, nhất là sau khi biết con dâu tương lai của mình là một con ma ốm, bọn họ quả thực rất buồn phiền.
Nhưng vì ngại với mặt mũi, bọ họ không muốn chọc phá.
Bọn họ nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày, bệnh tình của con dâu sẽ khá lên. Không ngờ rằng, cái ấm sắc thuốc này căn bản không thể chữa khỏi.
Ngẫm lại bọn họ vẫn cảm thấy khó chịu.
Trong khi Thẩm Trường Khâm với gương mặt nho nhã thật ra khá vừa lòng với những gì mình thấy. Hắn vốn là người thanh nhã, vì thế khi nhìn thấy Kỷ Uyển Hân cũng là người thanh nhã. Rất nhiển nhiên, nàng rất hợp với tâm ý của hắn.
Trong lúc lơ đãng, khóe môi hắn hơi câu lên.
Nữ nhân này, hắt rất thích.
Kỷ Uyển Hân đứng ở giữa sảnh, cúi người hành lễ một cái, mở đôi môi nhỏ nhắn tinh xảo: "Uyển Hân gặp qua Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu."
Người đầu tiên tiếp cận nàng là Thẩm phu nhân!
Thẩm phu nhân đi tới cầm tay nàng, nhẹ nhàng nâng nó lên, dịu dàng nói: "Sức khỏe của con không tốt, chỉ cần chờ ở trong phòng là được, sao lại ra đây?"
"Là Uyển Hân thất lễ, không kịp thời tới đây thỉnh an."
"Nói gì vậy, mau mau ngồi xuống đi."
"Vâng."
Kỷ Uyển Hân ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kỷ Mộ Thanh, nàng vẫn duy trì vẻ dịu dàng như ngọc ở trên khuôn mặt.
Nhưng từ đầu đến cuối, nàng vẫn không hề ngước mắt lên nhìn một cái.
Thẩm phu nhân cũng ngồi xuống, Kỷ Lê lập tức chuyển ánh mắt về phía Thẩm thượng thư, mở miệng nói: "Thượng Thư đại nhân, lệnh muội hôm nay thất lễ."
Thẩm thượng thư ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: "Kỷ Tư Doãn nói gì vậy, Uyển Hân thật sự là một cô nương tốt, chỉ sợ Trường Khâm có chút trèo cao."
"Thẩm thị lang nho nhã tuấn tú, thông minh hơn người, là quân tử khiêm tốn, ngược lại là lệnh muội trèo cao."
Hai người cùng nhau cười cười.
Nhưng Kỷ Hoàn vốn là người thẳng tính, sao sẽ nói lời êm dịu giống như Kỷ Lê!
Hắn ta nói thẳng với giọng khàn đặc: "Thẩm thượng thư, ngài đừng thấy Uyển Hân từ nhỏ nhiều bệnh, thật ra, sức khỏe của nàng chỉ hơi yếu một chút mà thôi, không phải bị bệnh gì nặng. Trong tương lai, ngài khẳng định sẽ có con cháu đầy đàn. Hơn nữa, Uyển Hân từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa, thêu thùa và ca múa cũng vậy. Nàng mang rất nhiều ưu điểm trên người, Thẩm Trường Khâm nhà ngài cưới được muội muội ta, tuyệt đối sẽ không có hại."
Hắn vỗ lên ngực để làm chứng.
Một người hán tử thường sẽ nói lời trực tiếp như vậy!
Không những trực tiếp mà còn cực kỳ rõ ràng.
Thẩm phu nhân vừa nghe thấy vậy, tất nhiên không thể không nói giúp nhi tử, vì thế, lập tức tiếp nhận lời Kỷ Hoàn, nói: "Trường Khâm nhà ta từ nhỏ cũng rất thông minh, bốn tuổi đã đọc thuộc Ngũ kinh, thơ từ ca phú cũng cực kỳ tinh thông. Lần này có thể ngồi trên ghế Lễ Bộ thị lang, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của mình. Nó là một người hiếu thuận, là hài tử tốt, đương nhiên sẽ không khiến Uyển Hân thiệt thòi."
"Thẩm thị lang thật sự là một tài tử, rất xứng đôi với muội muội của ta." Kỷ Hoàn nói.
"Uyển Hân cũng rất đáng yêu.""Đó là đương nhiên."
Vì thế, hai người tiếp tục nói qua nói lại.
Toàn là những lời tâng bốc!
Trong khi đó, hai nhân vật chính từ đầu tới cuối đều không nói chuyện, thậm chí, không hề có sự giao tiếp bằng ánh mắt.
Cho đến khi ——
Kỷ Mộ Thanh cố ý vô tình nói một câu: "Uyển Hân không còn nhỏ tuổi nữa, nếu như cả hai nhà đều vừa lòng nhau, vậy thì hôn sự này, hãy làm sớm một chút, tránh cho cành mẹ đẻ cành con."
Cành mẹ đẻ cành con! (Tránh cho rắc rối bất ngờ phát sinh)
Cành gì?
Nàng ta nói với giọng âm dương quái khí khiến người khác nghe không hiểu nàng ta đang nói gì.
Không ngờ, người Thẩm gia người còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Hoàn một bên đã phản nàng ta một câu.
Hắn hừ một tiếng: "Mộ Thanh, muội nói Uyển Hân đã lớn tuổi, vậy còn muội thì sao? Hiện tại Thái tử đã chết, vị trí Thái Tử Phi của muội cũng mất."
Thật ra thái độ của hắn với Kỷ Mộ Thanh như vậy cũng không có gì lạ!
Kỷ Hoàn và Kỷ Uyển Hân đều cùng một mẹ đẻ ra, luận về máu thịt đều thân cận hơn rất nhiều. Hắn giúp thân muội muội của mình là đúng. Hơn nữa, Kỷ Hoàn là người dám hận dám yêu. Ngoài ra, Kỷ Mộ Thanh chanh chua không phải ngày một ngày hai, vì vậy Kỷ Hoàn không thích nàng ta cũng không phải ngày một ngày hai.
Khi ở trong nhà, hai người không thiếu những ngày cãi nhau.
Vì thế hắn bực mình cũng là điều nằm trong dự kiến, nhưng cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trời mới biết Kỷ Hoàn sẽ châm chọc Kỷ Mộ Thanh như thế ở trước mặt người Thẩm gia!
Kỷ Mộ Thanh tức giận đến nỗi căng thẳng yết hầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nhưng trước sau vẫn duy trì bộ dáng tiểu thư khuê các, dịu dàng đáp trả một câu: "Nhị ca thật biết nói đùa."
"Ta chưa từng đùa."
"Ca......"
Tức chết bảo bảo!
Lời còn chưa kịp nói ra, Kỷ Lê đã kịp thời ngắt lời: "Đủ rồi, hôm nay chúng ta đang nói chuyện của Uyển Hân và Thẩm thị lang. Hai người các ngươi đều câm miệng lại cho ta."
Kỷ Lê vừa mới nói xong, Kỷ Hoàn và Kỷ Mộ Thanh lập tức đành phải ngưng chiến.
Nhưng Kỷ Mộ Thanh vẫn có chút không cam lòng, trừng mắt nhìn Kỷ Hoàn, tiếp tục âm dương quái khí quăng ra một câu: "Đúng là lòng tốt không được báo đáp."
Sau khi nói xong, nàng ta lập tức đứng dậy, hành lễ.
Nàng ta nói thẳng: "Thẩm bá phụ cùng Thẩm bá mẫu, Mộ Thanh cảm thấy không thoải mái, xin cáo từ trước."
Thật sự không thoải mái!
Nhưng chỉ là không thoải mái trong lòng mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.