Chương 320: Chi tiết vụ án
Li Đa Ô
08/09/2019
"Là ngươi?"
Phụ nhân nhận ra Kỷ Vân Thư.
Người đụng phải mình hôm trời mưa to, khiến cho bản kháng cáo bị ướt hết, chẳng phải là người trước mắt này sao!
"Phu nhân hãy đứng lên trước đi."
Nói xong, Kỷ Vân Thư đỡ bà ấy đứng dậy và ngồi xuống một bên, nàng rót ra một chén trà nóng rồi nhét vào trong tay lạnh băng của bà và hơi siết tay lại.
Phụ nhân cầm chén trà một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, hai tay vừa ôm chặt chiếc tay nải rách nát vào trong lòng ngực, vừa liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái.
"Ngươi là ai?" Phụ nhân lên tiếng hỏi.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng đáp: "Tại hạ chỉ muốn biết về vụ án mà phu nhân đang muốn chống án."
"Ngươi là quan?"
"Không phải!"
"Là người triều đình?"
"Cũng không phải." Kỷ Vân Thư lần lượt phủ nhận.
Kinh Triệu Doãn tiến lên giải thích: "Vị này chính là Kỷ tiên sinh nổi danh. Mặc dù không phải quan viên triều đình, nhưng năng lực xử án thì rất lợi hại. Nếu nữ nhi của bà thật sự bị người giết chết, Kỷ tiên sinh nhất đinh sẽ trả lại công bằng cho bà."
Phụ nhân trợn tròn đôi mắt, lập tức nắm lấy cổ tay của Kỷ Vân Thư, kích động nói: "Ngài thật sự có thể giúp ta? Giúp nữ nhi ta đòi lại công bằng."
Nàng gật đầu!
"Nếu Diệp nhi thật sự bị người hại chết, ta nhất định có thể tìm ra thủ phạm, trả lại công bằng cho nàng."
Hốc mắt phụ nhân ngay lập tức đỏ hoe, rơi nước mắt chuẩn bị cúi người trước Kỷ Vân Thư.
Ngay khi bà ấy vừa mới cúi người, Kỷ Vân Thư đã nâng cánh tay bà ấy lên.
"Phu nhân, người không cần phải hành đại lễ với ta, vụ án này, ta còn cần phải biết thêm mới có thể đưa ra kết luận. Phu nhân hãy nói hết toàn bộ những gì phu nhân biết cho ta, kể cả những chi tiết nhỏ nhất."
"Vâng."
Phụ nhân gạt nước mắt, ngồi xuống, thở dài một hơi.
Sau đó bà bắt đầu chậm rãi lên tiếng ——
Một khi bắt đầu lên tiếng, phụ nhân đã nói khoảng nửa canh giờ (1h)!
Sau khi kết thúc, Kỷ Vân Thư cơ bản cũng hiểu được những gì đã xảy ra.
Phụ nhân này họ Tạ, sinh ra và lớn lên ở Ngự phủ huyện. Không lâu sau khi bà ấy sinh nữ nhi Diệp nhi, trượng phu của bà qua đời, bà đã cực khổ nuôi lớn nữ nhi. Khi Diệp nhi thành người, nàng ấy đã sinh được một nhi tử, nhưng cho dù Tạ đại nương ép hỏi như thế nào, Diệp nhi đều không nói ra cha của hài tử là ai. Vì cuộc sống sinh tồn, Diệp nhi đã tới Ý Xuân lâu nổi danh của Ngự phủ huyện, trở thành ca kỹ.
Bởi vì nàng rất xinh đẹp và có một giọng hát hay, qua hai năm, nàng thật sự kiếm được khá nhiều tiền. Nhưng, nàng cũng bị nhiều nam tử quấy rối vũ nhục.
Trước một ngày Diệp nhi xảy ra chuyện, Tạ đại nương đã chờ hơn nửa đêm Diệp nhi mới quay trở về, cả người nàng bị mưa xối ướt đẫm. Cho dù Tạ đại nương tra hỏi như thế nào nàng đều không nói, chỉ nói rằng ngày hôm sau sẽ rời khỏi Ý Xuân lâu, sau đó mang theo nhi tử rời khỏi Ngự phủ huyện, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nàng tràn đầy sức sống và hy vọng trong khi nói chuyện với Tạ đại nương!
Không ngờ buổi tối ngày hôm sau, Diệp nhi lại bị đại thiếu gia Kiều gia hãm hiếp, sau đó chết ở trong phòng lầu hai của Ý Xuân lâu.
Trên người phủ đầy vết thương, quần áo rách toạc, hơn nửa người trần truồng nằm ở trên giường. Đôi mắt nàng mở to, đầu nghiêng bên cạnh mép giường, tóc dài rối tung tràn xuống sàn như một thác nước.
"Chính súc sinh kia đã giết nữ nhi của ta, đó là hắn. Hắn ỷ vào mình có tiền, mua được huyện lệnh và Ngỗ tác, nói nữ nhi của ta uống thuốc độc chết. Không thể, nữ nhi của ta sẽ không tự sát, sẽ không......"
Tạ đại nương khóc đến nỗi mềm nhũn trên ghế!
Kỷ Vân Thư cảm thấy chua xót, nhưng không biết nói gì. Nàng chỉ có thể đơn giản an ủi vài câu, sau đó chú ý tới tay nải mà đại nương vẫn luôn ôm chặt trong tay.
Nàng hỏi: "Tay nải này là của Diệp nhi?"
Tạ đại nương gật đầu: "Ở đây, tất cả đều là đồ của nữ nhi ta lúc còn sống, ta vẫn luôn giữ chúng."
"Có thể để ta nhìn xem hay không?"
Tạ đại nương do dự một chút, lúc này mới đặt tay nải ở trên bàn, thật cẩn thận mở ra.
Một mùi trầm hương xông vào trong mũi!
Trong bao quần áo, có một cái áo mỏng màu tím nhạt, màu sắc có chút phai nhoà vì năm tháng, nhìn qua rất cũ kỹ, còn có một số thứ linh tinh khác, một cây trâm, một số vòng tay......
Cùng với một con búp bê nhỏ màu xám tối, được làm từ những mảnh vải vụn, phía trên buộc thành hai bím tóc, rất là đáng yêu. Tuy nhiên, phía trên có bốn năm vũng nhỏ rải rác trên đó do bị giặt liên tục trong nhiều năm qua.
Nhìn có vẻ như nó đã được làm từ mười mấy năm trước!
"Con búp bê vải này, là khi cha của Diệp nhi còn sống đã làm cho nàng, nàng vẫn luôn rất quý nó, luôn giữ ở bên người. Nếu có một lỗ hổng nhỏ, nàng sẽ nhờ ta khâu nó lại. Nàng nói, chỉ cần nhìn con búp bê vải này, nàng cảm thấy giống như cha vẫn còn ở bên người nàng. Diệp nhi số khổ nhà ta, là nương không thể bảo vệ tốt cho con, là lỗi của nương."
Tạ đại nương lại bắt đầu khóc!
Kỷ Vân Thư cầm con búp bê vải nhìn một lát. Không thể không nói, một người nam nhân có tay nghề thủ công tốt như vậy, thật sự rất hiếm thấy.
Nàng lại nhìn nó thêm một lúc, sau đó mới trả trở về.
Nàng nói: "Tạ đại nương, ngài hãy nghỉ ngơi tốt trong vào ngày tới."
Tạ đại nương vừa nghe thấy vậy thì trở nên lo lắng.
"Tiên sinh không định giúp ta sao? Ta ngàn dặm xa xôi đi tới kinh thành, chính là vì muốn đòi lại công bằng cho nữ nhi ta, ngài nhất định phải giúp ta. Ta thật sự không còn cách nào khác. Tiên sinh, ta cầu xin ngài......"
Tạ đại nương khổ sở cầu xin và có ý định quỳ xuống.
Kỷ Vân Thư nhanh chóng nói: "Ta sẽ không mặc kệ, nhưng vụ án này cần phải do Đại Lý Tự lập án trước mới được. Từ xưa, những vụ kiện chống án từ địa phương, đều phải do các phủ các châu trình báo lên trên. Hiện tại đại nương tự mình tới kinh chống án, mọi việc sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Nếu Kinh Triệu Doãn đã tiếp nhận vụ án này, ông ấy sẽ giúp đại nương xử lý tốt.
Hơn nữa, nếu muốn biết Diệp nhi đến tột cùng có phải tự mình uống thuốc độc tự sát hay không, còn cần phải khai quan nghiệm thi một lần nữa mới được. Vì vậy vụ án này không thể nào điều tra ra được ở kinh thành, chúng ta cần phải quay lại Ngự Phủ mới được. Tại hạ không phải là quan gia hay Ngỗ tác, càng không phải là quan viên triều đình, muốn tiếp nhận vụ án này, cần phải có sự đồng ý của Đại Lý Tự. Kinh Triệu Doãn muốn trình báo lên trên, cũng cần phải mất mấy ngày."
Sau khi khuyên can Tạ đại nương, bà ấy rốt cuộc cũng hiểu.
Tạ đại nương khóc thút thít gật gật đầu, nắm lấy tay Kỷ Vân Thư, nói: "Tiên sinh, nếu như có thể lấy lại công bằng cho nữ nhi ta, kiếp sau dù ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài."
"Đại nương ngàn vạn đừng nói như vậy. Nếu nữ nhi của đại nương thật sự bị người hại chết, ta giúp nàng đòi lại công bằng cũng là điều đương nhiên."
Tạ đại nương gật đầu!
Sau đó, Kinh Triệu Doãn sai người đưa bà ấy quay về khách điếm.
"Kỷ tiên sinh, bản quan lập tức soạn thảo văn thư, chờ Đại Lý Tự đóng dấu xong sẽ giao vụ án này cho ngài."
"Ừ."
"Thật sự muốn đa tạ tiên sinh." Kinh Triệu Doãn nói tiếp: "Tiên sinh thông minh như thế, nếu có thể làm quan, đó là may mắn lớn của vương triều Đại Lâm. Nếu có thể phá vụ án này, bản quan nhất định sẽ đề cử tiên sinh là Hình Bộ đề điểm hình ngục tư. Mặc dù chức quan kia đã bị Hoàng thượng bãi bỏ nhiều năm qua, nhưng với tài trí của tiên sinh, ngài tuyệt đối có thể đảm nhiệm."
Kỷ Vân Thư vừa nghe thấy, lập tức từ chối: "Đại nhân, tại hạ tra án, không phải vì danh lợi, cũng chưa bao giờ muốn vào triều làm quan."
Ý ngoài lời, đề điểm hình ngục tư, nàng không có hứng thú.
Phụ nhân nhận ra Kỷ Vân Thư.
Người đụng phải mình hôm trời mưa to, khiến cho bản kháng cáo bị ướt hết, chẳng phải là người trước mắt này sao!
"Phu nhân hãy đứng lên trước đi."
Nói xong, Kỷ Vân Thư đỡ bà ấy đứng dậy và ngồi xuống một bên, nàng rót ra một chén trà nóng rồi nhét vào trong tay lạnh băng của bà và hơi siết tay lại.
Phụ nhân cầm chén trà một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, hai tay vừa ôm chặt chiếc tay nải rách nát vào trong lòng ngực, vừa liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái.
"Ngươi là ai?" Phụ nhân lên tiếng hỏi.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng đáp: "Tại hạ chỉ muốn biết về vụ án mà phu nhân đang muốn chống án."
"Ngươi là quan?"
"Không phải!"
"Là người triều đình?"
"Cũng không phải." Kỷ Vân Thư lần lượt phủ nhận.
Kinh Triệu Doãn tiến lên giải thích: "Vị này chính là Kỷ tiên sinh nổi danh. Mặc dù không phải quan viên triều đình, nhưng năng lực xử án thì rất lợi hại. Nếu nữ nhi của bà thật sự bị người giết chết, Kỷ tiên sinh nhất đinh sẽ trả lại công bằng cho bà."
Phụ nhân trợn tròn đôi mắt, lập tức nắm lấy cổ tay của Kỷ Vân Thư, kích động nói: "Ngài thật sự có thể giúp ta? Giúp nữ nhi ta đòi lại công bằng."
Nàng gật đầu!
"Nếu Diệp nhi thật sự bị người hại chết, ta nhất định có thể tìm ra thủ phạm, trả lại công bằng cho nàng."
Hốc mắt phụ nhân ngay lập tức đỏ hoe, rơi nước mắt chuẩn bị cúi người trước Kỷ Vân Thư.
Ngay khi bà ấy vừa mới cúi người, Kỷ Vân Thư đã nâng cánh tay bà ấy lên.
"Phu nhân, người không cần phải hành đại lễ với ta, vụ án này, ta còn cần phải biết thêm mới có thể đưa ra kết luận. Phu nhân hãy nói hết toàn bộ những gì phu nhân biết cho ta, kể cả những chi tiết nhỏ nhất."
"Vâng."
Phụ nhân gạt nước mắt, ngồi xuống, thở dài một hơi.
Sau đó bà bắt đầu chậm rãi lên tiếng ——
Một khi bắt đầu lên tiếng, phụ nhân đã nói khoảng nửa canh giờ (1h)!
Sau khi kết thúc, Kỷ Vân Thư cơ bản cũng hiểu được những gì đã xảy ra.
Phụ nhân này họ Tạ, sinh ra và lớn lên ở Ngự phủ huyện. Không lâu sau khi bà ấy sinh nữ nhi Diệp nhi, trượng phu của bà qua đời, bà đã cực khổ nuôi lớn nữ nhi. Khi Diệp nhi thành người, nàng ấy đã sinh được một nhi tử, nhưng cho dù Tạ đại nương ép hỏi như thế nào, Diệp nhi đều không nói ra cha của hài tử là ai. Vì cuộc sống sinh tồn, Diệp nhi đã tới Ý Xuân lâu nổi danh của Ngự phủ huyện, trở thành ca kỹ.
Bởi vì nàng rất xinh đẹp và có một giọng hát hay, qua hai năm, nàng thật sự kiếm được khá nhiều tiền. Nhưng, nàng cũng bị nhiều nam tử quấy rối vũ nhục.
Trước một ngày Diệp nhi xảy ra chuyện, Tạ đại nương đã chờ hơn nửa đêm Diệp nhi mới quay trở về, cả người nàng bị mưa xối ướt đẫm. Cho dù Tạ đại nương tra hỏi như thế nào nàng đều không nói, chỉ nói rằng ngày hôm sau sẽ rời khỏi Ý Xuân lâu, sau đó mang theo nhi tử rời khỏi Ngự phủ huyện, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nàng tràn đầy sức sống và hy vọng trong khi nói chuyện với Tạ đại nương!
Không ngờ buổi tối ngày hôm sau, Diệp nhi lại bị đại thiếu gia Kiều gia hãm hiếp, sau đó chết ở trong phòng lầu hai của Ý Xuân lâu.
Trên người phủ đầy vết thương, quần áo rách toạc, hơn nửa người trần truồng nằm ở trên giường. Đôi mắt nàng mở to, đầu nghiêng bên cạnh mép giường, tóc dài rối tung tràn xuống sàn như một thác nước.
"Chính súc sinh kia đã giết nữ nhi của ta, đó là hắn. Hắn ỷ vào mình có tiền, mua được huyện lệnh và Ngỗ tác, nói nữ nhi của ta uống thuốc độc chết. Không thể, nữ nhi của ta sẽ không tự sát, sẽ không......"
Tạ đại nương khóc đến nỗi mềm nhũn trên ghế!
Kỷ Vân Thư cảm thấy chua xót, nhưng không biết nói gì. Nàng chỉ có thể đơn giản an ủi vài câu, sau đó chú ý tới tay nải mà đại nương vẫn luôn ôm chặt trong tay.
Nàng hỏi: "Tay nải này là của Diệp nhi?"
Tạ đại nương gật đầu: "Ở đây, tất cả đều là đồ của nữ nhi ta lúc còn sống, ta vẫn luôn giữ chúng."
"Có thể để ta nhìn xem hay không?"
Tạ đại nương do dự một chút, lúc này mới đặt tay nải ở trên bàn, thật cẩn thận mở ra.
Một mùi trầm hương xông vào trong mũi!
Trong bao quần áo, có một cái áo mỏng màu tím nhạt, màu sắc có chút phai nhoà vì năm tháng, nhìn qua rất cũ kỹ, còn có một số thứ linh tinh khác, một cây trâm, một số vòng tay......
Cùng với một con búp bê nhỏ màu xám tối, được làm từ những mảnh vải vụn, phía trên buộc thành hai bím tóc, rất là đáng yêu. Tuy nhiên, phía trên có bốn năm vũng nhỏ rải rác trên đó do bị giặt liên tục trong nhiều năm qua.
Nhìn có vẻ như nó đã được làm từ mười mấy năm trước!
"Con búp bê vải này, là khi cha của Diệp nhi còn sống đã làm cho nàng, nàng vẫn luôn rất quý nó, luôn giữ ở bên người. Nếu có một lỗ hổng nhỏ, nàng sẽ nhờ ta khâu nó lại. Nàng nói, chỉ cần nhìn con búp bê vải này, nàng cảm thấy giống như cha vẫn còn ở bên người nàng. Diệp nhi số khổ nhà ta, là nương không thể bảo vệ tốt cho con, là lỗi của nương."
Tạ đại nương lại bắt đầu khóc!
Kỷ Vân Thư cầm con búp bê vải nhìn một lát. Không thể không nói, một người nam nhân có tay nghề thủ công tốt như vậy, thật sự rất hiếm thấy.
Nàng lại nhìn nó thêm một lúc, sau đó mới trả trở về.
Nàng nói: "Tạ đại nương, ngài hãy nghỉ ngơi tốt trong vào ngày tới."
Tạ đại nương vừa nghe thấy vậy thì trở nên lo lắng.
"Tiên sinh không định giúp ta sao? Ta ngàn dặm xa xôi đi tới kinh thành, chính là vì muốn đòi lại công bằng cho nữ nhi ta, ngài nhất định phải giúp ta. Ta thật sự không còn cách nào khác. Tiên sinh, ta cầu xin ngài......"
Tạ đại nương khổ sở cầu xin và có ý định quỳ xuống.
Kỷ Vân Thư nhanh chóng nói: "Ta sẽ không mặc kệ, nhưng vụ án này cần phải do Đại Lý Tự lập án trước mới được. Từ xưa, những vụ kiện chống án từ địa phương, đều phải do các phủ các châu trình báo lên trên. Hiện tại đại nương tự mình tới kinh chống án, mọi việc sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Nếu Kinh Triệu Doãn đã tiếp nhận vụ án này, ông ấy sẽ giúp đại nương xử lý tốt.
Hơn nữa, nếu muốn biết Diệp nhi đến tột cùng có phải tự mình uống thuốc độc tự sát hay không, còn cần phải khai quan nghiệm thi một lần nữa mới được. Vì vậy vụ án này không thể nào điều tra ra được ở kinh thành, chúng ta cần phải quay lại Ngự Phủ mới được. Tại hạ không phải là quan gia hay Ngỗ tác, càng không phải là quan viên triều đình, muốn tiếp nhận vụ án này, cần phải có sự đồng ý của Đại Lý Tự. Kinh Triệu Doãn muốn trình báo lên trên, cũng cần phải mất mấy ngày."
Sau khi khuyên can Tạ đại nương, bà ấy rốt cuộc cũng hiểu.
Tạ đại nương khóc thút thít gật gật đầu, nắm lấy tay Kỷ Vân Thư, nói: "Tiên sinh, nếu như có thể lấy lại công bằng cho nữ nhi ta, kiếp sau dù ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài."
"Đại nương ngàn vạn đừng nói như vậy. Nếu nữ nhi của đại nương thật sự bị người hại chết, ta giúp nàng đòi lại công bằng cũng là điều đương nhiên."
Tạ đại nương gật đầu!
Sau đó, Kinh Triệu Doãn sai người đưa bà ấy quay về khách điếm.
"Kỷ tiên sinh, bản quan lập tức soạn thảo văn thư, chờ Đại Lý Tự đóng dấu xong sẽ giao vụ án này cho ngài."
"Ừ."
"Thật sự muốn đa tạ tiên sinh." Kinh Triệu Doãn nói tiếp: "Tiên sinh thông minh như thế, nếu có thể làm quan, đó là may mắn lớn của vương triều Đại Lâm. Nếu có thể phá vụ án này, bản quan nhất định sẽ đề cử tiên sinh là Hình Bộ đề điểm hình ngục tư. Mặc dù chức quan kia đã bị Hoàng thượng bãi bỏ nhiều năm qua, nhưng với tài trí của tiên sinh, ngài tuyệt đối có thể đảm nhiệm."
Kỷ Vân Thư vừa nghe thấy, lập tức từ chối: "Đại nhân, tại hạ tra án, không phải vì danh lợi, cũng chưa bao giờ muốn vào triều làm quan."
Ý ngoài lời, đề điểm hình ngục tư, nàng không có hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.