Chương 85: Chim hoàng yến nho nhỏ
Li Đa Ô
19/09/2018
"Nếu như bổn vương muốn ngươi theo ta hồi kinh, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Không muốn." Nàng gần như buột miệng thốt ra, không mang theo một chút do dự.
Cảnh Dung hỏi: "Vì sao?"
Vì sao?
Ánh mắt Kỷ Vân Thư lập tức chìm xuống, nắm chặt gậy trúc, chọc ngọn lửa bùng lên càng ngày càng lớn.
Một hồi lâu sau, nàng mới thốt ra mấy chữ từ trong miệng: "Ta không thể rời đi."
Có đôi khi, Cảnh Dung thật sự không hiểu rõ Kỷ Vân Thư nói gì, đôi khi thâm ảo, nhưng đôi khi lại đơn giản đến nỗi khiến người khó hiểu!
Tính tình đơn giản vô vị, cũng ngăn cản người không thể hiểu nàng!
Cảnh Dung suy nghĩ một lúc, cuối cùng, không hỏi thêm gì nữa.
Trong khi đó, tâm tư Kỷ Vân Thư chìm xuống, đôi mắt hơi rũ hết sức, gậy trúc nhỏ trong tay trong lúc vô tình đã bị ngọn lửa trên cọc gỗ bén lửa cháy mất, tia lửa nổ tung giống như pháo, bắn tới trên mu bàn tay của nàng.
"A —"
Đau đến nỗi nàng nhỏ giọng kêu lên.
Gậy trúc nhỏ rơi xuống, nàng che tay mình lại để giảm cảm giác đau đớn.
Cũng ngay khoảnh khắc nàng kêu lên một tiếng, Cảnh Dung đã đứng dậy, đột nhiên vạch quần áo treo trên giá giữa hai người ra, cực kỳ khẩn trương đi về phía Kỷ Vân Thư, ngồi xổm người xuống, kéo bàn tay nàng đã bị tia lửa bắn đến tới trước mặt mình.
Trên mu bàn tay, đã bị nổi lên vài chấm đỏ.
Cảnh Dung vừa cẩn thận thổi thổi, vừa nói: "Sao ngươi không cẩn thận như vậy?"
Sau một khắc, Kỷ Vân Thư lập tức rút tay về, hai mắt kinh ngạc.
Hiện tại, bọn họ đều chỉ đang mặc áo trong!
Kỷ Vân Thư đang ôm cánh tay của mình, bỗng nhiên vội vàng ngồi dậy từ trên mặt đất, lập tức duỗi tay kéo quần áo treo ở trên giá.
Nhưng không ngờ, lúc nàng vội vàng đứng dậy, viên ngọc trai giữ búi tóc ở trên đầu đột nhiên long ra, hơn nữa hành động đứng dậy của nàng quá mạnh và rất đột ngột.
Búi tóc trên cao mở ra, chậm rãi rơi xuống. Tóc dài đen như mực, giống như thác nước chảy xuống từ trên ngọn núi cao, cùng với một trận gió nhẹ, rối tung xoã xuống, đáp về chỗ vòng eo vốn mảnh khảnh của nàng!
Giờ phút này, Kỷ Vân Thư đã lấy được quần áo của mình, che ở chỗ ngực, lúc này mới trở tay ôm đầu, nén lại mái tóc đã rối tung của mình.
Nàng hết sức cuống quít, ngoái đầu nhìn lại, nhanh nhẹn vuốt nhẹ những sợi tóc dính trên má đã hơi ửng đỏ. Trên gương mặt tinh xảo hồng hào, tạo nên một ấn tượng sâu sắc không chân thật!
Cũng trong lúc đó, ánh mắt của nàng, đã đối diện với cặp mắt si ngốc của Cảnh Dung.
Cảnh Dung vẫn đờ đẫn nhìn nàng. Giờ phút này trên bàn tay mở ra, chính là viên ngọc trai bị bung ra từ trên búi tóc nàng!
Không chỉ ngạc nhiên, mà là kinh ngạc cảm thán!
Tóc xoã ngang eo, hình ảnh kia, Cảnh Dung đã từng ảo tưởng rất nhiều lần.
Thường thì hắn nghĩ chính mình sẽ tháo mũ quan của nàng xuống, hoặc là tưởng tượng nàng sẽ trang điểm xinh đẹp, đứng ở trước mặt mình.
Tuy nhiên, tại thời điểm này!
Đẹp, cực kỳ đẹp!
Không thể không nói, trong lòng hắn tràn đầy kích động, nhưng lại không lời có lời nào có thể diễn tả được.
Cảm xúc lẫn lộn giữa kinh ngạc cảm thán và sự hài lòng, Cảnh Dung đã dấu đi rất tốt, tránh để tâm tư kín đáo của mình sẽ bị nữ nhân trước mắt này trộm thấy hoàn toàn!
Kỷ Vân Thư rùng mình vì lạnh, nhanh chóng phủ thêm quần áo, nghiêng ánh mắt qua, nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu nhân thất lễ, Vương gia thứ tội."
"Tội gì?"
"Tội lừa gạt."
"Lừa gạt cái gì?"
"Thân phận."
"Vậy thì sao?" Hắn luôn lải nhải hỏi tiếp.
Điều này khiến Kỷ Vân Thư không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng, Cảnh Dung bỗng nhiên nói một câu, "Không ngại, tội này, bổn vương không tính."
Hắn nói giọng dịu dàng, câu môi mỉm cười.
Kỷ Vân Thư không nói chuyện nữa, cúi đầu, những lọn tóc đen vương lên bên má che khuất khuôn mặt, chỉ nhìn thấy chiếc mũi thẳng đứng tinh tế.
Cảnh Dung tiến lên hai bước nhỏ, đưa hạt ngọc trai trong tay cho nàng.
Kỷ Vân Thư duỗi tay lấy lại, lòng bàn tay hắn lại nắm chặt, nói: "Hạt ngọc này, vẫn đang nằm trong tay bổn vương."
"Chỉ là một hạt ngọc trai bình thường, Vương gia cần gì cướp đoạt?"
"Bình thường sao? Bổn vương lại cảm thấy, thật sự rất trân quý."
Cả người nàng cứng đờ: "......"
Cảnh Dung tinh tế bắt đầu thưởng thức hạt ngọc trai trong tay, ngồi xổm xuống ở trên mặt đất, chiếu chiếu viên ngọc đến bên ngọn lửa, khóe miệng khẽ nhếch: "Kỷ tiên sinh...... chắc hẳn nên gọi là Kỷ cô nương. Bổn vương rất tò mò, vì sao ngươi phải cải trang giả dạng, tiếp xúc với một đống tử thi? Nữ tử nhà bình thường, không phải nên trốn tránh nơi khuê phòng, hiếm khi bước ra khỏi cửa hay sao? Ở trong nhà thêu thùa dưỡng hoa, khi đến tuổi, sẽ tìm người gả chồng"
Đối với nữ tử thật sự rất đủ hiểu biết!
Kỷ Vân Thư đơn giản đáp: "Thiếu tiền!"
"Thiếu tiền?" Cảnh Dung kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nàng: "Đường đường là danh môn Kỷ gia, cũng thiếu tiền sao?"
Quả nhiên, danh tính của nàng đã bị hắn nắm hết!
"Xem ra, Bạch Vân Trường ngày đó Vương gia đưa tới, sau đó lại đốt roi của cha ta, đều là cố ý làm ra."
Đầu ngón tay hắn xoay hạt ngọc trai, cười cười: "Chuyện nhỏ không hề tốn sức."
Này chuyện nhỏ không hề tốn sức, nhưng cũng rất ấn tượng.
Cảnh Dung nói tiếp: "Kỷ cô nương đã mặc xong, không ngại ngồi xuống, bổn vương thật sự không thích ngước lên nhìn người khác."
Kỷ Vân Thư bọc lại quần áo trên người lần nữa, giữ khoảng cách hai bước, ngồi xuống.
"Ngươi rất sợ bổn vương sao?" Hắn nhướn lông mày sắc nhọn.
"Không phải."
"Vậy vì sao ngươi ngồi xa như vậy?" Cảnh Dung không vui, vỗ vỗ tay bên cạnh: "Qua đây ngồi một chút, bổn vương cũng không phải không mặc quần áo, ngươi sợ cái gì? Hơn nữa, ngươi ngồi xa như vậy, đêm dài vô tận, làm thế nào sưởi ấm?"
Điều này......
Nghe những lời này, vì sao luôn cảm thấy kỳ quái?
Kỷ Vân Thư không thể bác bỏ, nhưng chỉ hơi dịch vào gần đống lửa một chút.
"Nếu Vương gia sớm đã biết thân phận ta, vì sao không vạch trần ta?" Nàng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Ai ai ai, ngươi chính là đang chơi ta sao?
Vấn đề này, lại đổi lấy nụ cười xấu xa của Cảnh Dung. Trên gương mặt tuấn lãng, rõ ràng khuấy động một cảm giác sâu xa.
Hắn đơn giản nói: "Ngươi đã có tâm dấu diếm, vì sao bổn vương phải vạch trần ngươi?"
Lý do này, khiến Kỷ Vân Thư không thể nào phản bác.
Cảnh Dung nhíu mày, ghé mắt nhìn nàng, tiếp tục vòng lại vấn đề về nàng: "Bổn vương rất tò mò, ngươi không phải là Tam tiểu thư Kỷ gia hay sao? Vì sao thiếu tiền? Hơn nữa, vì sao phải chịu roi của lão gia hỏa kia?"
Lão gia hỏa?
Kỷ Vân Thư ngầm giơ ngón tay cái lên cho hắn!
Nàng hạ giọng, đáp lại: "Mỗi nhà đều có chuyện riêng, Vương gia thân là người trong hoàng thất, tất nhiên cũng có những cay đắng riêng, huống chi nhà bá tánh tầm thường. Một giọt dầu, một hạt gạo, thậm chí là một cây kim nhỏ, đều sẽ là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn. Bị mắng, bị đánh, không phải đều là chuyện thường ngày hay sao?"
Lời này vừa ra, Cảnh Dung giống như suy tư điều gì: "Ngươi ở lại Cẩm Giang thành nho nhỏ này, thật sự lãng phí tài năng của mình."
"Không hiểu ý Vương gia."
"Ngươi có biết rằng, kinh thành to lớn, đầy rồng và mãnh hổ, chứa mười vạn quân hùng mạnh. Bên trong có kim điện, bên ngoài có tường thành. Từ Hoàng thượng long uy, cho đến những kẻ canh gác cổng thành nho nhỏ, tất cả đều tuân theo uy pháp nghiêm minh, quản lý hiệu quả, đường phố phồn hoa, cưới xin vui vẻ, đám rước thường xuyên. Một nơi như thế, mới là nơi mà Kỷ cô nương ngươi nên ở."
Những lời hắn nói rất nghiêm túc!
Nàng chưa từng biết đến, Cảnh Dung lại có tài ăn nói như vậy.
Tuy nhiên......
"Một nơi dành cho long phượng, đều đã thuộc về long phượng. Chim hoàng yến nho nhỏ, thành nhỏ huyện nhỏ, chính là nơi để sống yên ổn."
"Vì sao?"
"Mặc dù kinh thành rất lớn, nhưng nguy cơ tứ phía. Chế độ nghiêm minh, nhưng pháp lý không thể vượt qua tình người. Đường phố phồn hoa, nhưng không thể so sánh với sự thanh nhàn trên đường nhỏ Cẩm Giang thành."
Nghe những lời Kỷ Vân Thư nói, Cảnh Dung không thể không nói một câu: "Nhanh mồm dẻo miệng!"
Nhưng không thể không thừa nhận, những gì Kỷ Vân Thư đã nói, tất cả đều đúng!
Cảnh Dung tiếp tục khuấy lửa bằng cây gậy trúc nhỏ, ngọn lửa bùng lên một lần nữa.
Nơi khóe miệng hắn, trước sau vẫn mang theo một nụ cười thâm sâu!
Kỷ Vân Thư ôm hai đầu gối, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Cuộc trò chuyện trong đêm lạnh lẽo, dừng lại ở đây!
Hai người cứ ngồi cạnh nhau như vậy, mỗi người đều lâm vào trong trầm mặc.
Một người tâm tư thấp thỏm, một người tâm tư kinh ngạc!
Mỗi người mỗi vẻ.
Không thể chịu nổi đêm dài, Kỷ Vân Thư búi lại tóc dài lần nữa, dựa vào cây cột phía sau, nheo mắt lại.
Cảnh Dung, tâm tư của ngươi không đúng.
Hắn nghiêng mắt nhìn nàng, dưới ánh lửa đỏ chiếu rọi, gương mặt Kỷ Vân Thư có kích thước bằng lòng bàn tay, giống như một khối ngọc bằng máu thượng đẳng, trong lúc vô thức, có thể đoạt lấy ánh mắt người. Dưới lông mi hơi cuộn lại kia, hai mắt nhắm chặt, tựa hồ mang theo một sự lo lắng, thờ ơ, khiến trái tim người càng thêm ngứa ngáy!
Không suy nghĩ thêm nhiều, Cảnh Dung lấy quần áo của mình đã khô ở trên giá xuống, phủ lên trên người Kỷ Vân Thư, trong khi bản thân mình, lại bỏ thêm mấy khúc gỗ vào trong đống lửa, sau đó mới dựa gần cạnh lửa, tranh thủ nghỉ ngơi.
Mưa rơi gió giật, gào thét bên ngoài miếu thờ suốt đêm!
Ngày hôm sau, mưa đã tạnh. Khi Kỷ Vân Thư tỉnh lại, nhìn thấy trên người mình là quần áo Cảnh Dung, nhưng khi di chuyển tầm mắt để tìm, lại không thấy Cảnh Dung đâu.
Nàng đang buồn bực, Cảnh Dung đã tiến vào từ bên ngoài, trong tay cầm mấy cái bánh bao nóng hầm hập.
"Tỉnh?"
Nàng gật gật đầu.
Cảnh Dung đưa bánh bao cho nàng: "Nhanh ăn trong khi nó còn nóng."
Kỷ Vân Thư đưa quần áo lại cho Cảnh Dung, vừa tiếp nhận mấy cái bánh báo, vừa liếc mắt quét trên người Cảnh Dung một cái, kỳ quái hỏi: "Vương gia, không phải ngài cứ như vậy mà đi ra ngoài, đúng không?"
Tại thời điểm này, Cảnh Dung chỉ ăn mặc áo trong, mặc dù có đi đôi giày và không lộ ra thân thể, nhưng vẫn có chút không thích hợp.
"Đúng vậy, dù sao cũng không ai nhìn tới." Hắn hết sức gật đầu, mặc lại quần áo.
"Không ai nhìn tới?" Kỷ Vân Thư buồn bực: "Vậy bánh bao này từ đâu ra?"
"Thuận tay thuận tay."
Thật xấu hổ!
Trộm chính là trộm!
Điều này khiến Kỷ Vân Thư đạt thêm hiểu biết mới về tôn Phật này.
Hắn ăn trộm đâu ra? Rõ ràng đã để lại một thỏi bạc, đổi lấy chúng.
Ăn một cái màn thầu, dọn dẹp một chút, hai người lập tức rời khỏi ngôi miếu, đi tới bến thuyền.
Bởi vì gió êm sóng lặng, trên bến thuyền, có nhiều con thuyền neo đậu hơn. Hai người lên thuyền, nhanh chóng quay lại thành.
Cảnh Dung không yên tâm, muốn đưa nàng trở về.
"Không được, ta sẽ đi tới nha môn."
"Lúc này?" Cảnh Dung không hiểu.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, vừa đi về phía nha môn, vừa giải thích: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vụ án âm dương thi, hôm nay chắc hẳn có thể phá."
"Ngươi kết luận như vậy?" Cảnh Dung đi theo phía sau nàng.
"Chờ sau khi ta làm một thực nghiệm nho nhỏ, chắc hẳn có thể biết được, nhưng......" Nàng dừng bước chân lại, nghiêm túc nhìn Cảnh Dung: "Còn thỉnh Vương gia, đừng để lộ thân phận nữ tử của ta ra ngoài, tránh đi những phiền toái không cần thiết."
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: "Thật ra, bổn vương cũng nhìn ngươi mặc một thân nam trang quen rồi."
"......"
Bất đắc dĩ, nàng đành phải bước đi về phía trước nhanh hơn.
Trong khi Cảnh Dung cười cười, cũng đi theo nàng.
Bọn họ vừa mới tới nha môn, Huyện thái gia đã nhìn thấy hai người cùng tiến đến, thoáng có chút kinh ngạc.
"Không muốn." Nàng gần như buột miệng thốt ra, không mang theo một chút do dự.
Cảnh Dung hỏi: "Vì sao?"
Vì sao?
Ánh mắt Kỷ Vân Thư lập tức chìm xuống, nắm chặt gậy trúc, chọc ngọn lửa bùng lên càng ngày càng lớn.
Một hồi lâu sau, nàng mới thốt ra mấy chữ từ trong miệng: "Ta không thể rời đi."
Có đôi khi, Cảnh Dung thật sự không hiểu rõ Kỷ Vân Thư nói gì, đôi khi thâm ảo, nhưng đôi khi lại đơn giản đến nỗi khiến người khó hiểu!
Tính tình đơn giản vô vị, cũng ngăn cản người không thể hiểu nàng!
Cảnh Dung suy nghĩ một lúc, cuối cùng, không hỏi thêm gì nữa.
Trong khi đó, tâm tư Kỷ Vân Thư chìm xuống, đôi mắt hơi rũ hết sức, gậy trúc nhỏ trong tay trong lúc vô tình đã bị ngọn lửa trên cọc gỗ bén lửa cháy mất, tia lửa nổ tung giống như pháo, bắn tới trên mu bàn tay của nàng.
"A —"
Đau đến nỗi nàng nhỏ giọng kêu lên.
Gậy trúc nhỏ rơi xuống, nàng che tay mình lại để giảm cảm giác đau đớn.
Cũng ngay khoảnh khắc nàng kêu lên một tiếng, Cảnh Dung đã đứng dậy, đột nhiên vạch quần áo treo trên giá giữa hai người ra, cực kỳ khẩn trương đi về phía Kỷ Vân Thư, ngồi xổm người xuống, kéo bàn tay nàng đã bị tia lửa bắn đến tới trước mặt mình.
Trên mu bàn tay, đã bị nổi lên vài chấm đỏ.
Cảnh Dung vừa cẩn thận thổi thổi, vừa nói: "Sao ngươi không cẩn thận như vậy?"
Sau một khắc, Kỷ Vân Thư lập tức rút tay về, hai mắt kinh ngạc.
Hiện tại, bọn họ đều chỉ đang mặc áo trong!
Kỷ Vân Thư đang ôm cánh tay của mình, bỗng nhiên vội vàng ngồi dậy từ trên mặt đất, lập tức duỗi tay kéo quần áo treo ở trên giá.
Nhưng không ngờ, lúc nàng vội vàng đứng dậy, viên ngọc trai giữ búi tóc ở trên đầu đột nhiên long ra, hơn nữa hành động đứng dậy của nàng quá mạnh và rất đột ngột.
Búi tóc trên cao mở ra, chậm rãi rơi xuống. Tóc dài đen như mực, giống như thác nước chảy xuống từ trên ngọn núi cao, cùng với một trận gió nhẹ, rối tung xoã xuống, đáp về chỗ vòng eo vốn mảnh khảnh của nàng!
Giờ phút này, Kỷ Vân Thư đã lấy được quần áo của mình, che ở chỗ ngực, lúc này mới trở tay ôm đầu, nén lại mái tóc đã rối tung của mình.
Nàng hết sức cuống quít, ngoái đầu nhìn lại, nhanh nhẹn vuốt nhẹ những sợi tóc dính trên má đã hơi ửng đỏ. Trên gương mặt tinh xảo hồng hào, tạo nên một ấn tượng sâu sắc không chân thật!
Cũng trong lúc đó, ánh mắt của nàng, đã đối diện với cặp mắt si ngốc của Cảnh Dung.
Cảnh Dung vẫn đờ đẫn nhìn nàng. Giờ phút này trên bàn tay mở ra, chính là viên ngọc trai bị bung ra từ trên búi tóc nàng!
Không chỉ ngạc nhiên, mà là kinh ngạc cảm thán!
Tóc xoã ngang eo, hình ảnh kia, Cảnh Dung đã từng ảo tưởng rất nhiều lần.
Thường thì hắn nghĩ chính mình sẽ tháo mũ quan của nàng xuống, hoặc là tưởng tượng nàng sẽ trang điểm xinh đẹp, đứng ở trước mặt mình.
Tuy nhiên, tại thời điểm này!
Đẹp, cực kỳ đẹp!
Không thể không nói, trong lòng hắn tràn đầy kích động, nhưng lại không lời có lời nào có thể diễn tả được.
Cảm xúc lẫn lộn giữa kinh ngạc cảm thán và sự hài lòng, Cảnh Dung đã dấu đi rất tốt, tránh để tâm tư kín đáo của mình sẽ bị nữ nhân trước mắt này trộm thấy hoàn toàn!
Kỷ Vân Thư rùng mình vì lạnh, nhanh chóng phủ thêm quần áo, nghiêng ánh mắt qua, nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu nhân thất lễ, Vương gia thứ tội."
"Tội gì?"
"Tội lừa gạt."
"Lừa gạt cái gì?"
"Thân phận."
"Vậy thì sao?" Hắn luôn lải nhải hỏi tiếp.
Điều này khiến Kỷ Vân Thư không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng, Cảnh Dung bỗng nhiên nói một câu, "Không ngại, tội này, bổn vương không tính."
Hắn nói giọng dịu dàng, câu môi mỉm cười.
Kỷ Vân Thư không nói chuyện nữa, cúi đầu, những lọn tóc đen vương lên bên má che khuất khuôn mặt, chỉ nhìn thấy chiếc mũi thẳng đứng tinh tế.
Cảnh Dung tiến lên hai bước nhỏ, đưa hạt ngọc trai trong tay cho nàng.
Kỷ Vân Thư duỗi tay lấy lại, lòng bàn tay hắn lại nắm chặt, nói: "Hạt ngọc này, vẫn đang nằm trong tay bổn vương."
"Chỉ là một hạt ngọc trai bình thường, Vương gia cần gì cướp đoạt?"
"Bình thường sao? Bổn vương lại cảm thấy, thật sự rất trân quý."
Cả người nàng cứng đờ: "......"
Cảnh Dung tinh tế bắt đầu thưởng thức hạt ngọc trai trong tay, ngồi xổm xuống ở trên mặt đất, chiếu chiếu viên ngọc đến bên ngọn lửa, khóe miệng khẽ nhếch: "Kỷ tiên sinh...... chắc hẳn nên gọi là Kỷ cô nương. Bổn vương rất tò mò, vì sao ngươi phải cải trang giả dạng, tiếp xúc với một đống tử thi? Nữ tử nhà bình thường, không phải nên trốn tránh nơi khuê phòng, hiếm khi bước ra khỏi cửa hay sao? Ở trong nhà thêu thùa dưỡng hoa, khi đến tuổi, sẽ tìm người gả chồng"
Đối với nữ tử thật sự rất đủ hiểu biết!
Kỷ Vân Thư đơn giản đáp: "Thiếu tiền!"
"Thiếu tiền?" Cảnh Dung kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nàng: "Đường đường là danh môn Kỷ gia, cũng thiếu tiền sao?"
Quả nhiên, danh tính của nàng đã bị hắn nắm hết!
"Xem ra, Bạch Vân Trường ngày đó Vương gia đưa tới, sau đó lại đốt roi của cha ta, đều là cố ý làm ra."
Đầu ngón tay hắn xoay hạt ngọc trai, cười cười: "Chuyện nhỏ không hề tốn sức."
Này chuyện nhỏ không hề tốn sức, nhưng cũng rất ấn tượng.
Cảnh Dung nói tiếp: "Kỷ cô nương đã mặc xong, không ngại ngồi xuống, bổn vương thật sự không thích ngước lên nhìn người khác."
Kỷ Vân Thư bọc lại quần áo trên người lần nữa, giữ khoảng cách hai bước, ngồi xuống.
"Ngươi rất sợ bổn vương sao?" Hắn nhướn lông mày sắc nhọn.
"Không phải."
"Vậy vì sao ngươi ngồi xa như vậy?" Cảnh Dung không vui, vỗ vỗ tay bên cạnh: "Qua đây ngồi một chút, bổn vương cũng không phải không mặc quần áo, ngươi sợ cái gì? Hơn nữa, ngươi ngồi xa như vậy, đêm dài vô tận, làm thế nào sưởi ấm?"
Điều này......
Nghe những lời này, vì sao luôn cảm thấy kỳ quái?
Kỷ Vân Thư không thể bác bỏ, nhưng chỉ hơi dịch vào gần đống lửa một chút.
"Nếu Vương gia sớm đã biết thân phận ta, vì sao không vạch trần ta?" Nàng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Ai ai ai, ngươi chính là đang chơi ta sao?
Vấn đề này, lại đổi lấy nụ cười xấu xa của Cảnh Dung. Trên gương mặt tuấn lãng, rõ ràng khuấy động một cảm giác sâu xa.
Hắn đơn giản nói: "Ngươi đã có tâm dấu diếm, vì sao bổn vương phải vạch trần ngươi?"
Lý do này, khiến Kỷ Vân Thư không thể nào phản bác.
Cảnh Dung nhíu mày, ghé mắt nhìn nàng, tiếp tục vòng lại vấn đề về nàng: "Bổn vương rất tò mò, ngươi không phải là Tam tiểu thư Kỷ gia hay sao? Vì sao thiếu tiền? Hơn nữa, vì sao phải chịu roi của lão gia hỏa kia?"
Lão gia hỏa?
Kỷ Vân Thư ngầm giơ ngón tay cái lên cho hắn!
Nàng hạ giọng, đáp lại: "Mỗi nhà đều có chuyện riêng, Vương gia thân là người trong hoàng thất, tất nhiên cũng có những cay đắng riêng, huống chi nhà bá tánh tầm thường. Một giọt dầu, một hạt gạo, thậm chí là một cây kim nhỏ, đều sẽ là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn. Bị mắng, bị đánh, không phải đều là chuyện thường ngày hay sao?"
Lời này vừa ra, Cảnh Dung giống như suy tư điều gì: "Ngươi ở lại Cẩm Giang thành nho nhỏ này, thật sự lãng phí tài năng của mình."
"Không hiểu ý Vương gia."
"Ngươi có biết rằng, kinh thành to lớn, đầy rồng và mãnh hổ, chứa mười vạn quân hùng mạnh. Bên trong có kim điện, bên ngoài có tường thành. Từ Hoàng thượng long uy, cho đến những kẻ canh gác cổng thành nho nhỏ, tất cả đều tuân theo uy pháp nghiêm minh, quản lý hiệu quả, đường phố phồn hoa, cưới xin vui vẻ, đám rước thường xuyên. Một nơi như thế, mới là nơi mà Kỷ cô nương ngươi nên ở."
Những lời hắn nói rất nghiêm túc!
Nàng chưa từng biết đến, Cảnh Dung lại có tài ăn nói như vậy.
Tuy nhiên......
"Một nơi dành cho long phượng, đều đã thuộc về long phượng. Chim hoàng yến nho nhỏ, thành nhỏ huyện nhỏ, chính là nơi để sống yên ổn."
"Vì sao?"
"Mặc dù kinh thành rất lớn, nhưng nguy cơ tứ phía. Chế độ nghiêm minh, nhưng pháp lý không thể vượt qua tình người. Đường phố phồn hoa, nhưng không thể so sánh với sự thanh nhàn trên đường nhỏ Cẩm Giang thành."
Nghe những lời Kỷ Vân Thư nói, Cảnh Dung không thể không nói một câu: "Nhanh mồm dẻo miệng!"
Nhưng không thể không thừa nhận, những gì Kỷ Vân Thư đã nói, tất cả đều đúng!
Cảnh Dung tiếp tục khuấy lửa bằng cây gậy trúc nhỏ, ngọn lửa bùng lên một lần nữa.
Nơi khóe miệng hắn, trước sau vẫn mang theo một nụ cười thâm sâu!
Kỷ Vân Thư ôm hai đầu gối, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Cuộc trò chuyện trong đêm lạnh lẽo, dừng lại ở đây!
Hai người cứ ngồi cạnh nhau như vậy, mỗi người đều lâm vào trong trầm mặc.
Một người tâm tư thấp thỏm, một người tâm tư kinh ngạc!
Mỗi người mỗi vẻ.
Không thể chịu nổi đêm dài, Kỷ Vân Thư búi lại tóc dài lần nữa, dựa vào cây cột phía sau, nheo mắt lại.
Cảnh Dung, tâm tư của ngươi không đúng.
Hắn nghiêng mắt nhìn nàng, dưới ánh lửa đỏ chiếu rọi, gương mặt Kỷ Vân Thư có kích thước bằng lòng bàn tay, giống như một khối ngọc bằng máu thượng đẳng, trong lúc vô thức, có thể đoạt lấy ánh mắt người. Dưới lông mi hơi cuộn lại kia, hai mắt nhắm chặt, tựa hồ mang theo một sự lo lắng, thờ ơ, khiến trái tim người càng thêm ngứa ngáy!
Không suy nghĩ thêm nhiều, Cảnh Dung lấy quần áo của mình đã khô ở trên giá xuống, phủ lên trên người Kỷ Vân Thư, trong khi bản thân mình, lại bỏ thêm mấy khúc gỗ vào trong đống lửa, sau đó mới dựa gần cạnh lửa, tranh thủ nghỉ ngơi.
Mưa rơi gió giật, gào thét bên ngoài miếu thờ suốt đêm!
Ngày hôm sau, mưa đã tạnh. Khi Kỷ Vân Thư tỉnh lại, nhìn thấy trên người mình là quần áo Cảnh Dung, nhưng khi di chuyển tầm mắt để tìm, lại không thấy Cảnh Dung đâu.
Nàng đang buồn bực, Cảnh Dung đã tiến vào từ bên ngoài, trong tay cầm mấy cái bánh bao nóng hầm hập.
"Tỉnh?"
Nàng gật gật đầu.
Cảnh Dung đưa bánh bao cho nàng: "Nhanh ăn trong khi nó còn nóng."
Kỷ Vân Thư đưa quần áo lại cho Cảnh Dung, vừa tiếp nhận mấy cái bánh báo, vừa liếc mắt quét trên người Cảnh Dung một cái, kỳ quái hỏi: "Vương gia, không phải ngài cứ như vậy mà đi ra ngoài, đúng không?"
Tại thời điểm này, Cảnh Dung chỉ ăn mặc áo trong, mặc dù có đi đôi giày và không lộ ra thân thể, nhưng vẫn có chút không thích hợp.
"Đúng vậy, dù sao cũng không ai nhìn tới." Hắn hết sức gật đầu, mặc lại quần áo.
"Không ai nhìn tới?" Kỷ Vân Thư buồn bực: "Vậy bánh bao này từ đâu ra?"
"Thuận tay thuận tay."
Thật xấu hổ!
Trộm chính là trộm!
Điều này khiến Kỷ Vân Thư đạt thêm hiểu biết mới về tôn Phật này.
Hắn ăn trộm đâu ra? Rõ ràng đã để lại một thỏi bạc, đổi lấy chúng.
Ăn một cái màn thầu, dọn dẹp một chút, hai người lập tức rời khỏi ngôi miếu, đi tới bến thuyền.
Bởi vì gió êm sóng lặng, trên bến thuyền, có nhiều con thuyền neo đậu hơn. Hai người lên thuyền, nhanh chóng quay lại thành.
Cảnh Dung không yên tâm, muốn đưa nàng trở về.
"Không được, ta sẽ đi tới nha môn."
"Lúc này?" Cảnh Dung không hiểu.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, vừa đi về phía nha môn, vừa giải thích: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vụ án âm dương thi, hôm nay chắc hẳn có thể phá."
"Ngươi kết luận như vậy?" Cảnh Dung đi theo phía sau nàng.
"Chờ sau khi ta làm một thực nghiệm nho nhỏ, chắc hẳn có thể biết được, nhưng......" Nàng dừng bước chân lại, nghiêm túc nhìn Cảnh Dung: "Còn thỉnh Vương gia, đừng để lộ thân phận nữ tử của ta ra ngoài, tránh đi những phiền toái không cần thiết."
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: "Thật ra, bổn vương cũng nhìn ngươi mặc một thân nam trang quen rồi."
"......"
Bất đắc dĩ, nàng đành phải bước đi về phía trước nhanh hơn.
Trong khi Cảnh Dung cười cười, cũng đi theo nàng.
Bọn họ vừa mới tới nha môn, Huyện thái gia đã nhìn thấy hai người cùng tiến đến, thoáng có chút kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.