Chương 4: Chương 4: Chết oan chết uổng?
Li Đa Ô
02/06/2018
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Dịch: Emily Ton.
"Vân Thư, 5 cỗ thi thể này không có ai nhận, ngày mai ngươi lại họa thêm mấy bức, bản quan sẽ sai người dán ra bên ngoài, để người tới tìm."
Kỷ Vân Thư lấy khăn lau tay sạch sẽ, thu thập xong hộp gỗ đàn hương của mình, lạnh nhạt nói: "Ngày mai ta không làm việc, ngươi hãy tìm họa sư khác sao chép lại."
"Cũng đúng, canh giờ cũng không còn sớm nữa, bản quan sai người đưa ngươi trở về?"
"Không cần, ta có thói quen đi bộ ban đêm một mình."
"Đi bộ ban đêm không dễ."
"Ta vui."
Huyện thái gia đó là tự tìm mất mặt, tính tình của Kỷ Vân Thư rất lạnh lùng, đối với người bên ngoài có vẻ như luôn xa cách, nhưng hắn còn không ngừng thay đổi họng súng liên tiếp đâm vào nàng, không phải tự tìm mất mặt thì là gì.
Đột nhiên, bên ngoài đám người, tiếng ai đó vang vọng vang lên: "Tránh ra tránh ra."
Đám người bị đẩy ra, hơn 20 người lao vào, tạo nên một con đường rộng rãi, hai bên hông đều đeo trường kiếm, quần áo gấm vóc, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm về phía trước.
Trong khoảnh khắc, liền thấy một người nam tử đi tới. Nam tử áo xanh trường bào, sa tanh thượng hạng thêu màu tím nhạt hoa lan, ủng vàng được trang trí ngọc bội. Nhìn đã biết không phải là người bình thường, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, môi mỏng mím chặt. Trong bóng tối, ánh sáng của cây đuốc chung quanh chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú sáng sủa. Trên mặt nhìn như bất động thanh sắc, nhưng lại mang theo một cỗ hàn khí hung ác nham hiểm.
Mà bên cạnh nam tử, là một đại hán cường tráng cùng một nam nhân trung niên có lông mày thẳng đứng.
Kỷ Vân Thư liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân trung niên kia, chính là phụ thân nàng Kỷ Thư Hàn. Lúc này, chẳng phải ông ta đang chiêu đãi vị quý nhân tới từ kinh thành hay sao? Phải chăng, nam tử áo xanh này, chính là khách quý đến từ kinh thành?
Kỷ Thư Hàn tự nhiên cũng nhận ra Kỷ Vân Thư, thấy nàng một thân nam trang, lại nhìn đến những tử thi kia, ngay tức khắc đáy lòng nổi lên một đoàn lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi.
Huyện thái gia đưa mắt nhìn chung quanh, gãi gãi đầu, bối rối trong lòng, đi qua hỏi: "Kỷ lão gia, chuyện gì đang xảy ra?"
"Lưu đại nhân, năm cỗ thi thể này chính là thuộc hạ của vị công tử này, ngươi cho người của ngươi rút lui đi, nơi này không có chuyện của ngươi."
Kỷ Thư Hàn từ trước đến nay đều không để Huyện thái gia vào trong mắt, nói chuyện rất khinh thường và ngạo mạn.
Huyện thái gia nghẹn lời, nếu thi thể đã có người tới nhận, hắn cũng không muốn đảo trong nước đục, vì thế phất phất tay, ý bảo nha dịch của mình rút về một bên.
"Công tử, có muốn nâng mấy thi thể này đến nghĩa trang hay không?" Kỷ Thư Hàn biến hóa gương mặt nịnh hót lấy lòng, nhẹ giọng hỏi.
Nam tử kia không nói, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, nhìn về phía năm cỗ thi thể, nhíu mày.
"Năm người bọn họ không phải hôm qua đã hồi kinh hay sao?"
"Bọn họ ngày hôm qua xác thực là đã hồi kinh, cũng không biết vì sao lại ở đây, công tử, sự tình xem ra có chút kỳ quặc." Đại hán ở bên trả lời.
Sự tình đương nhiên kỳ quặc, năm người này đều là kiếm khách, phòng xá lửa lớn, không có đạo lý đang sống sờ sờ sẽ bị thiêu chết. Hơn nữa con đường hồi kinh cũng không đi qua thôn phía đông... điều này.... là đang có chuyện gì xảy ra?
Kỷ Vân Thư lúc này đã thu thập xong đồ vật, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, nhưng phụ thân mình đang ở tại đây, tóm lại vẫn có chút không thoải mái.
Vừa mới đi được vài bước, đã nghe tên nam tử kia phân phó người khác: "Thiêu cháy bọn họ, mang tro cốt về kinh thành an táng."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Thiêu?
Kỷ Vân Thư lo lắng, dừng bước chân lại, kỳ quái nhìn về phía nam tử, ném ra một câu: "Nếu sự tình có điều kỳ quặc, vì sao không mời ngỗ tác đến xem? Thiêu cháy thi thể, chứng cứ sẽ biến mất."
Nghe tiếng nói, nam tử hướng về phía nàng nhìn lại, quần áo trắng tinh thanh nhã, hiện lên thân hình gầy nhỏ, khuôn mặt nhỏ với vẻ ngoài tinh tế, màu da trắng nõn, không thấy khí khái nam tử chút nào, trái lại có cảm giác nhu kiều của nữ tử.
"Thuộc hạ của bản công tử, đã thảm thương như vậy, quả quyết không thể lại để những ngỗ tác kia mổ bụng."
"Nhưng những người này chết oan chết uổng, công tử không nghĩ tra ra chân tướng?"
"Chết oan chết uổng? Ngươi thì biết gì?" Nam tử hơi híp mắt.
Kỷ Vân Thư không nói gì, nhìn thoáng qua phụ thân mình, vẫn như cũ là một đôi ánh mắt chán ghét cùng phẫn nộ dừng ở trên người mình, nàng cũng không để ý tới, một lần nữa mang vào bao tay màu trắng, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh một khối thi thể, kéo cằm.
Edit & Dịch: Emily Ton.
"Vân Thư, 5 cỗ thi thể này không có ai nhận, ngày mai ngươi lại họa thêm mấy bức, bản quan sẽ sai người dán ra bên ngoài, để người tới tìm."
Kỷ Vân Thư lấy khăn lau tay sạch sẽ, thu thập xong hộp gỗ đàn hương của mình, lạnh nhạt nói: "Ngày mai ta không làm việc, ngươi hãy tìm họa sư khác sao chép lại."
"Cũng đúng, canh giờ cũng không còn sớm nữa, bản quan sai người đưa ngươi trở về?"
"Không cần, ta có thói quen đi bộ ban đêm một mình."
"Đi bộ ban đêm không dễ."
"Ta vui."
Huyện thái gia đó là tự tìm mất mặt, tính tình của Kỷ Vân Thư rất lạnh lùng, đối với người bên ngoài có vẻ như luôn xa cách, nhưng hắn còn không ngừng thay đổi họng súng liên tiếp đâm vào nàng, không phải tự tìm mất mặt thì là gì.
Đột nhiên, bên ngoài đám người, tiếng ai đó vang vọng vang lên: "Tránh ra tránh ra."
Đám người bị đẩy ra, hơn 20 người lao vào, tạo nên một con đường rộng rãi, hai bên hông đều đeo trường kiếm, quần áo gấm vóc, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm về phía trước.
Trong khoảnh khắc, liền thấy một người nam tử đi tới. Nam tử áo xanh trường bào, sa tanh thượng hạng thêu màu tím nhạt hoa lan, ủng vàng được trang trí ngọc bội. Nhìn đã biết không phải là người bình thường, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, môi mỏng mím chặt. Trong bóng tối, ánh sáng của cây đuốc chung quanh chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú sáng sủa. Trên mặt nhìn như bất động thanh sắc, nhưng lại mang theo một cỗ hàn khí hung ác nham hiểm.
Mà bên cạnh nam tử, là một đại hán cường tráng cùng một nam nhân trung niên có lông mày thẳng đứng.
Kỷ Vân Thư liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân trung niên kia, chính là phụ thân nàng Kỷ Thư Hàn. Lúc này, chẳng phải ông ta đang chiêu đãi vị quý nhân tới từ kinh thành hay sao? Phải chăng, nam tử áo xanh này, chính là khách quý đến từ kinh thành?
Kỷ Thư Hàn tự nhiên cũng nhận ra Kỷ Vân Thư, thấy nàng một thân nam trang, lại nhìn đến những tử thi kia, ngay tức khắc đáy lòng nổi lên một đoàn lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi.
Huyện thái gia đưa mắt nhìn chung quanh, gãi gãi đầu, bối rối trong lòng, đi qua hỏi: "Kỷ lão gia, chuyện gì đang xảy ra?"
"Lưu đại nhân, năm cỗ thi thể này chính là thuộc hạ của vị công tử này, ngươi cho người của ngươi rút lui đi, nơi này không có chuyện của ngươi."
Kỷ Thư Hàn từ trước đến nay đều không để Huyện thái gia vào trong mắt, nói chuyện rất khinh thường và ngạo mạn.
Huyện thái gia nghẹn lời, nếu thi thể đã có người tới nhận, hắn cũng không muốn đảo trong nước đục, vì thế phất phất tay, ý bảo nha dịch của mình rút về một bên.
"Công tử, có muốn nâng mấy thi thể này đến nghĩa trang hay không?" Kỷ Thư Hàn biến hóa gương mặt nịnh hót lấy lòng, nhẹ giọng hỏi.
Nam tử kia không nói, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, nhìn về phía năm cỗ thi thể, nhíu mày.
"Năm người bọn họ không phải hôm qua đã hồi kinh hay sao?"
"Bọn họ ngày hôm qua xác thực là đã hồi kinh, cũng không biết vì sao lại ở đây, công tử, sự tình xem ra có chút kỳ quặc." Đại hán ở bên trả lời.
Sự tình đương nhiên kỳ quặc, năm người này đều là kiếm khách, phòng xá lửa lớn, không có đạo lý đang sống sờ sờ sẽ bị thiêu chết. Hơn nữa con đường hồi kinh cũng không đi qua thôn phía đông... điều này.... là đang có chuyện gì xảy ra?
Kỷ Vân Thư lúc này đã thu thập xong đồ vật, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, nhưng phụ thân mình đang ở tại đây, tóm lại vẫn có chút không thoải mái.
Vừa mới đi được vài bước, đã nghe tên nam tử kia phân phó người khác: "Thiêu cháy bọn họ, mang tro cốt về kinh thành an táng."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Thiêu?
Kỷ Vân Thư lo lắng, dừng bước chân lại, kỳ quái nhìn về phía nam tử, ném ra một câu: "Nếu sự tình có điều kỳ quặc, vì sao không mời ngỗ tác đến xem? Thiêu cháy thi thể, chứng cứ sẽ biến mất."
Nghe tiếng nói, nam tử hướng về phía nàng nhìn lại, quần áo trắng tinh thanh nhã, hiện lên thân hình gầy nhỏ, khuôn mặt nhỏ với vẻ ngoài tinh tế, màu da trắng nõn, không thấy khí khái nam tử chút nào, trái lại có cảm giác nhu kiều của nữ tử.
"Thuộc hạ của bản công tử, đã thảm thương như vậy, quả quyết không thể lại để những ngỗ tác kia mổ bụng."
"Nhưng những người này chết oan chết uổng, công tử không nghĩ tra ra chân tướng?"
"Chết oan chết uổng? Ngươi thì biết gì?" Nam tử hơi híp mắt.
Kỷ Vân Thư không nói gì, nhìn thoáng qua phụ thân mình, vẫn như cũ là một đôi ánh mắt chán ghét cùng phẫn nộ dừng ở trên người mình, nàng cũng không để ý tới, một lần nữa mang vào bao tay màu trắng, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh một khối thi thể, kéo cằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.