Chương 40: Chương 40: Tiểu tử ngốc đưa khăn tay
Li Đa Ô
02/06/2018
Trời giá rét, tuy rằng tuyết lớn đã ngừng rơi, nhưng gió lạnh vẫn đang thổi mạnh, chui sâu vào trong thân thể, tùy ý gặm cắn, khiến toàn bộ cơ thể cảm thấy đau đớn!
Vệ Dịch được bao bọc trong một chiếc áo khoác dày màu xanh nhạt, trên cổ được quấn một chiếc khăn màu xám trắng, ngơ ngác đi tới đi lui ở trên nền tuyết trắng.
Thỉnh thoảng còn mang theo nghiền ngẫm giống như sương mù trắng xoá chìm trong không khí.
Cực kỳ đáng yêu!
Tuy nhiên, những lúc khác lại thường xuyên liếc nhìn về phía đại môn Kỷ gia.
Hắn đã đợi hơn một canh giờ (2h), trên khuôn mặt trắng nõn và tuấn tú cũng bị đông lạnh đến nỗi đỏ lên.
Kỷ Vân Thư từ rất xa đã nhìn thấy hắn. Nhìn thấy hắn tránh ở phía sau con sư tử đá gần lối vào Kỷ gia, đầu vẫn luôn lén nhìn về phía bên trong.
Tiểu tử ngốc đáng yêu, chạy tới nơi này làm gì?
Hay là ngứa da, muốn tìm Kỷ Nguyên Chức gãi gân cốt cho hắn?
Vì lòng hiếu kỳ tác quái, Kỷ Vân Thư đi về phía hắn.
"Vệ Dịch, sao ngươi lại ở đây?"
Giọng nói đột nhiên vang lên phía sau, Vệ Dịch cả kinh, sợ tới mức hai chân suýt nữa nhảy lên!
Vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một "nam nhân" xa lạ.
"Ngươi làm ta sợ."
Oán trách nho nhỏ một tiếng, đôi mắt nhỏ vô tội xoay chuyển, hai tay còn đè ở trên ngực.
Bộ dáng kia, thực sự chọc cười Kỷ Vân Thư.
"Ai dọa ngươi, nếu không phải ngươi có tật giật mình, sao có thể bị dọa?"
Hắn cuống quít lắc đầu, vội vàng phủ nhận nói: "Không phải, không phải, ta không phải là trộm, ta thật sự không phải trộm. Lão sư nói, không thể trộm đồ của người khác, như vậy không tốt. Nương cũng nói, làm người nhất định phải thành thật, vật của người khác là của họ, vật của ta mới là của chính ta. Hơn nữa, cha ta còn nói......"
"Dừng lại!" Kỷ Vân Thư nâng tay lên để ngắt lời hắn nói.
Nếu cứ tiếp tục nói như vậy, chỉ sợ đến khi trời tối cũng nói chưa xong.
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi, trời lạnh như thế, ngươi không ở trong nhà, chạy tới đây làm gì?" Kỷ Vân Thư nghiêm nghị hỏi.
Hắn rụt ánh mắt lại, nhấp môi, vùi thấp đầu xuống.
Nếu như Kỷ Vân Thư không nhìn lầm, tiểu tử này, hắn đang thẹn thùng!
Điều này càng dâng lên sự tò mò trong lòng Kỷ Vân Thư, bước gần hơn về phía hắn, mang theo một giọng điệu hài hước, hỏi hắn: "Vệ Dịch, ngươi nói thật với ta, đang êm đang đẹp, vì sao một người lại ở chỗ này? Lại còn lén la lén lút."
"Ta......"
"Nói cho ta đi, ta cam đoan sẽ không nói với người khác."
Nửa ngày, hắn mới dạ thưa phun ra mấy chữ: "Ta đang đợi tỷ tỷ."
Tỷ tỷ?
Tiểu tử, ngươi là con trai độc nhất, ngươi không có tỷ tỷ, nhiều lắm nương ngươi chỉ có thể sinh cho ngươi một muội muội hoặc là đệ đệ.
Hay là......
"Vệ Dịch, cha ngươi còn có lão bà khác? Là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ sao?"
"Không có." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Vân Thư, đột nhiên cau mày một túc, từ trong miệng lăn ra một câu: "Ca ca, ngươi rất giống tỷ tỷ!"
Ách!
Kỷ Vân Thư lập tức hiểu ra.
Tiểu tử ngốc, ngươi đang đợi ta sao?
Không đợi Kỷ Vân Thư phục hồi lại tinh thần, Vệ Dịch từ trong tay áo mình lấy ra một cái hộp nho nhỏ, trên mặt nhìn nàng đầy hy vọng, nói: "Ca ca, ngươi quen biết tỷ tỷ sao? Ta tới đây để trả khăn cho nàng. Lần trước nàng nhét ở trong tay ta, nhưng vì nó đã bẩn. Ta đã giặt sạch sẽ, ngươi xem."
Nói xong, hắn mở cái hộp kia ra, bên trong chính là một chiếc khăn tay màu trắng được xếp gọn gàng, mặt trên, còn rải vài cánh hoa nhỏ.
Ý thích thật đáng yêu!
Tiểu tử thúi, ai nói cho ngươi biết loại kỹ xảo tán tỉnh này vậy!
Khóe miệng Kỷ Vân Thư co giật mất tự nhiên, một bàn tay cứng đờ run rẩy đặt trên hộp, chậm rãi kéo về, đóng nắp lại.
"Vệ Dịch, khăn tay này, tỷ tỷ ngươi đã vứt bỏ, nàng cũng không thích những cánh hoa đó, nàng bị dị ứng phấn hoa." Kỷ Vân Thư nhíu nhíu chóp mũi.
"Nhưng khăn tay này là của tỷ tỷ, ta nhất định phải trả lại cho nàng. Hơn nữa A Mễ cũng nói, nữ hài tử đều rất thích hoa."
Bộ dáng nhỏ, cực kỳ ủy khuất.
"A Mễ là ai?"
"Là một con chó vàng nhỏ ta nuôi." Ngây thơ hồn nhiên!
Phốc......
Kỷ Vân Thư che ngực lại, phun ra máu.
Không được, nàng không thể tiếp tục nói chuyện với ngốc tử, bằng không não có bao nhiêu dung lượng cũng đều không đủ để dùng.
"Thôi thôi, vậy ngươi cứ chờ đi."
Kỷ Vân Thư vẫy tay, xoay người rời đi.
Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước lại dừng lại, quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt mát lạnh của Vệ Dịch, mang theo một ít mong đợi, lại mang theo đáng thương nhu nhược động lòng người.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Tại thời điểm này, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết còn dày hơn cả trước đó!
Khi những bông tuyết rơi xuống và dừng ở trên người thiếu niên, mang theo thế giới mông lung, chạm vào trái tim người, mơ hồ có chút đau!
Trái tim Kỷ Vân Thư cũng tựa hồ như dừng lại theo những bông tuyết ở trên vai, tan chảy cùng với chúng.
Xuyên thấu qua bức màn tuyết trắng, Kỷ Vân Thư đi về phía Vệ Dịch và hô lên một tiếng: "Đi theo ta, ta đưa ngươi đi tìm tỷ tỷ."
Vừa nghe nói thế, cả khuôn mặt Vệ Dịch tựa như bông hoa chậm rãi nở rộ, vội vàng bước chân đi theo phía sau Kỷ Vân Thư.
Nàng đưa hắn vào một căn phòng ấm áp ở trong Tây Uyển.
Kỷ Vân Thư vẫn đang mang nam trang tiến vào phòng mình. Cũng may, Vệ Dịch khác với người khác!
Vệ Dịch đứng ở giữa sảnh trong nhà, xoay vài vòng, đánh giá cảnh tượng chung quanh, tràn ngập cảm giác mới mẻ độc đáo.
"Ca ca, nhà ngươi ở thật là đẹp mắt, còn rất thơm!"
"Ngươi nhanh chóng ngồi xuống, nhìn vào trong phòng người khác như vậy, thực sự không lễ phép."
"Nga." Hắn ngậm miệng đồng ý, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, mắt cũng không hề nhìn loạn nơi nơi.
Lúc này, Loan Nhi vừa lúc bưng vào một bồn than lớn, nhìn thấy có thêm một nam nhân đang ngồi trong phòng, khiếp sợ. Nhưng nhìn thấy tiểu thư nhà mình bên cạnh, lúc này mới không hét to lên.
Bước chân nhẹ nhàng dịch đến bên cạnh tiểu thư nhà mình, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người kia là ai?"
"Vệ Dịch."
"Ngốc tử Vệ gia?" Loan Nhi há mồm.
Kỷ Vân Thư gõ gõ trên ót nàng: "Đừng vô lễ, ngươi hãy chú ý đến hắn, ta đi vào thay quần áo."
Xoa xoa ót đau, Loan Nhi gật gật đầu.
Kỷ Vân Thư đặt hộp gỗ đang hương trong tay lên bàn, vào trong phòng, thay nam trang trên người, cũng chỉ mất một chút thời gian.
Đối với việc thay đổi quần áo giữa nam và nữ, nàng thập phần thuần thục.
Đi ra từ bên trong, nhìn thấy Vệ Dịch đang bưng ly trà nóng và uống vào miệng giống như uống nước sôi để nguội.
Không nóng sao?
Có lẽ là hắn đã bị đông cứng!
Vệ Dịch sức ngước mắt lên, nhìn thấy Kỷ Vân Thư đi đến trước mặt mình, buông chén trà xuống, hắn đứng lên và nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Kinh hô: "Tỷ tỷ, ngươi đã đến?"
"Ân, ta đã tới!"
Thật ra, ta vẫn luôn ở đây!
Vệ Dịch nhìn nhìn sau lưng nàng, gãi đầu: "Ca ca đâu?"
Kỷ Vân Thư ngồi xuống bên cạnh, tự mình rót một ly trà, không chút để ý trả lời một câu: "Ca ca ngươi đi rồi."
"Nga." Hắn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt chằm chằm nhìn vào Kỷ Vân Thư, thân mình rụt rụt, mở miệng: "Tỷ tỷ, ngươi biết ta tới đây làm gì sao?"
"Biết, ngươi tới đưa khăn tay."
Những lời này vừa ra, Vệ Dịch cực kỳ kinh ngạc, hắn còn chưa nói, tỷ tỷ làm nào biết được?
Đứa nhỏ ngốc, ca ca ngươi đã nói cho nàng biết!
Vệ Dịch được bao bọc trong một chiếc áo khoác dày màu xanh nhạt, trên cổ được quấn một chiếc khăn màu xám trắng, ngơ ngác đi tới đi lui ở trên nền tuyết trắng.
Thỉnh thoảng còn mang theo nghiền ngẫm giống như sương mù trắng xoá chìm trong không khí.
Cực kỳ đáng yêu!
Tuy nhiên, những lúc khác lại thường xuyên liếc nhìn về phía đại môn Kỷ gia.
Hắn đã đợi hơn một canh giờ (2h), trên khuôn mặt trắng nõn và tuấn tú cũng bị đông lạnh đến nỗi đỏ lên.
Kỷ Vân Thư từ rất xa đã nhìn thấy hắn. Nhìn thấy hắn tránh ở phía sau con sư tử đá gần lối vào Kỷ gia, đầu vẫn luôn lén nhìn về phía bên trong.
Tiểu tử ngốc đáng yêu, chạy tới nơi này làm gì?
Hay là ngứa da, muốn tìm Kỷ Nguyên Chức gãi gân cốt cho hắn?
Vì lòng hiếu kỳ tác quái, Kỷ Vân Thư đi về phía hắn.
"Vệ Dịch, sao ngươi lại ở đây?"
Giọng nói đột nhiên vang lên phía sau, Vệ Dịch cả kinh, sợ tới mức hai chân suýt nữa nhảy lên!
Vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một "nam nhân" xa lạ.
"Ngươi làm ta sợ."
Oán trách nho nhỏ một tiếng, đôi mắt nhỏ vô tội xoay chuyển, hai tay còn đè ở trên ngực.
Bộ dáng kia, thực sự chọc cười Kỷ Vân Thư.
"Ai dọa ngươi, nếu không phải ngươi có tật giật mình, sao có thể bị dọa?"
Hắn cuống quít lắc đầu, vội vàng phủ nhận nói: "Không phải, không phải, ta không phải là trộm, ta thật sự không phải trộm. Lão sư nói, không thể trộm đồ của người khác, như vậy không tốt. Nương cũng nói, làm người nhất định phải thành thật, vật của người khác là của họ, vật của ta mới là của chính ta. Hơn nữa, cha ta còn nói......"
"Dừng lại!" Kỷ Vân Thư nâng tay lên để ngắt lời hắn nói.
Nếu cứ tiếp tục nói như vậy, chỉ sợ đến khi trời tối cũng nói chưa xong.
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi, trời lạnh như thế, ngươi không ở trong nhà, chạy tới đây làm gì?" Kỷ Vân Thư nghiêm nghị hỏi.
Hắn rụt ánh mắt lại, nhấp môi, vùi thấp đầu xuống.
Nếu như Kỷ Vân Thư không nhìn lầm, tiểu tử này, hắn đang thẹn thùng!
Điều này càng dâng lên sự tò mò trong lòng Kỷ Vân Thư, bước gần hơn về phía hắn, mang theo một giọng điệu hài hước, hỏi hắn: "Vệ Dịch, ngươi nói thật với ta, đang êm đang đẹp, vì sao một người lại ở chỗ này? Lại còn lén la lén lút."
"Ta......"
"Nói cho ta đi, ta cam đoan sẽ không nói với người khác."
Nửa ngày, hắn mới dạ thưa phun ra mấy chữ: "Ta đang đợi tỷ tỷ."
Tỷ tỷ?
Tiểu tử, ngươi là con trai độc nhất, ngươi không có tỷ tỷ, nhiều lắm nương ngươi chỉ có thể sinh cho ngươi một muội muội hoặc là đệ đệ.
Hay là......
"Vệ Dịch, cha ngươi còn có lão bà khác? Là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ sao?"
"Không có." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Vân Thư, đột nhiên cau mày một túc, từ trong miệng lăn ra một câu: "Ca ca, ngươi rất giống tỷ tỷ!"
Ách!
Kỷ Vân Thư lập tức hiểu ra.
Tiểu tử ngốc, ngươi đang đợi ta sao?
Không đợi Kỷ Vân Thư phục hồi lại tinh thần, Vệ Dịch từ trong tay áo mình lấy ra một cái hộp nho nhỏ, trên mặt nhìn nàng đầy hy vọng, nói: "Ca ca, ngươi quen biết tỷ tỷ sao? Ta tới đây để trả khăn cho nàng. Lần trước nàng nhét ở trong tay ta, nhưng vì nó đã bẩn. Ta đã giặt sạch sẽ, ngươi xem."
Nói xong, hắn mở cái hộp kia ra, bên trong chính là một chiếc khăn tay màu trắng được xếp gọn gàng, mặt trên, còn rải vài cánh hoa nhỏ.
Ý thích thật đáng yêu!
Tiểu tử thúi, ai nói cho ngươi biết loại kỹ xảo tán tỉnh này vậy!
Khóe miệng Kỷ Vân Thư co giật mất tự nhiên, một bàn tay cứng đờ run rẩy đặt trên hộp, chậm rãi kéo về, đóng nắp lại.
"Vệ Dịch, khăn tay này, tỷ tỷ ngươi đã vứt bỏ, nàng cũng không thích những cánh hoa đó, nàng bị dị ứng phấn hoa." Kỷ Vân Thư nhíu nhíu chóp mũi.
"Nhưng khăn tay này là của tỷ tỷ, ta nhất định phải trả lại cho nàng. Hơn nữa A Mễ cũng nói, nữ hài tử đều rất thích hoa."
Bộ dáng nhỏ, cực kỳ ủy khuất.
"A Mễ là ai?"
"Là một con chó vàng nhỏ ta nuôi." Ngây thơ hồn nhiên!
Phốc......
Kỷ Vân Thư che ngực lại, phun ra máu.
Không được, nàng không thể tiếp tục nói chuyện với ngốc tử, bằng không não có bao nhiêu dung lượng cũng đều không đủ để dùng.
"Thôi thôi, vậy ngươi cứ chờ đi."
Kỷ Vân Thư vẫy tay, xoay người rời đi.
Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước lại dừng lại, quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt mát lạnh của Vệ Dịch, mang theo một ít mong đợi, lại mang theo đáng thương nhu nhược động lòng người.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Tại thời điểm này, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết còn dày hơn cả trước đó!
Khi những bông tuyết rơi xuống và dừng ở trên người thiếu niên, mang theo thế giới mông lung, chạm vào trái tim người, mơ hồ có chút đau!
Trái tim Kỷ Vân Thư cũng tựa hồ như dừng lại theo những bông tuyết ở trên vai, tan chảy cùng với chúng.
Xuyên thấu qua bức màn tuyết trắng, Kỷ Vân Thư đi về phía Vệ Dịch và hô lên một tiếng: "Đi theo ta, ta đưa ngươi đi tìm tỷ tỷ."
Vừa nghe nói thế, cả khuôn mặt Vệ Dịch tựa như bông hoa chậm rãi nở rộ, vội vàng bước chân đi theo phía sau Kỷ Vân Thư.
Nàng đưa hắn vào một căn phòng ấm áp ở trong Tây Uyển.
Kỷ Vân Thư vẫn đang mang nam trang tiến vào phòng mình. Cũng may, Vệ Dịch khác với người khác!
Vệ Dịch đứng ở giữa sảnh trong nhà, xoay vài vòng, đánh giá cảnh tượng chung quanh, tràn ngập cảm giác mới mẻ độc đáo.
"Ca ca, nhà ngươi ở thật là đẹp mắt, còn rất thơm!"
"Ngươi nhanh chóng ngồi xuống, nhìn vào trong phòng người khác như vậy, thực sự không lễ phép."
"Nga." Hắn ngậm miệng đồng ý, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, mắt cũng không hề nhìn loạn nơi nơi.
Lúc này, Loan Nhi vừa lúc bưng vào một bồn than lớn, nhìn thấy có thêm một nam nhân đang ngồi trong phòng, khiếp sợ. Nhưng nhìn thấy tiểu thư nhà mình bên cạnh, lúc này mới không hét to lên.
Bước chân nhẹ nhàng dịch đến bên cạnh tiểu thư nhà mình, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người kia là ai?"
"Vệ Dịch."
"Ngốc tử Vệ gia?" Loan Nhi há mồm.
Kỷ Vân Thư gõ gõ trên ót nàng: "Đừng vô lễ, ngươi hãy chú ý đến hắn, ta đi vào thay quần áo."
Xoa xoa ót đau, Loan Nhi gật gật đầu.
Kỷ Vân Thư đặt hộp gỗ đang hương trong tay lên bàn, vào trong phòng, thay nam trang trên người, cũng chỉ mất một chút thời gian.
Đối với việc thay đổi quần áo giữa nam và nữ, nàng thập phần thuần thục.
Đi ra từ bên trong, nhìn thấy Vệ Dịch đang bưng ly trà nóng và uống vào miệng giống như uống nước sôi để nguội.
Không nóng sao?
Có lẽ là hắn đã bị đông cứng!
Vệ Dịch sức ngước mắt lên, nhìn thấy Kỷ Vân Thư đi đến trước mặt mình, buông chén trà xuống, hắn đứng lên và nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Kinh hô: "Tỷ tỷ, ngươi đã đến?"
"Ân, ta đã tới!"
Thật ra, ta vẫn luôn ở đây!
Vệ Dịch nhìn nhìn sau lưng nàng, gãi đầu: "Ca ca đâu?"
Kỷ Vân Thư ngồi xuống bên cạnh, tự mình rót một ly trà, không chút để ý trả lời một câu: "Ca ca ngươi đi rồi."
"Nga." Hắn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt chằm chằm nhìn vào Kỷ Vân Thư, thân mình rụt rụt, mở miệng: "Tỷ tỷ, ngươi biết ta tới đây làm gì sao?"
"Biết, ngươi tới đưa khăn tay."
Những lời này vừa ra, Vệ Dịch cực kỳ kinh ngạc, hắn còn chưa nói, tỷ tỷ làm nào biết được?
Đứa nhỏ ngốc, ca ca ngươi đã nói cho nàng biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.