Chương 162: Dầu mỡ (1)
Li Đa Ô
27/11/2018
Vụ án mất tích lần này, đã được tra xét hai tháng, đích thực rất khó giải quyết!
Ngoại trừ một thi thể trần truồng ra, gần như hoàn toàn không có gì khác.
Mảnh vải bố trắng này, cũng không biết có liên quan tới vụ án này hay không?
Kỷ Vân Thư dừng suy nghĩ của mình lại, nhìn thoáng qua trước ngực Cảnh Dung, hỏi, "Vết thương của Vương gia có đỡ hơn chút nào không?"
"Nàng quan tới tâm bổn vương sao?"
"Dù sao Vương gia cũng bởi vì cứu ta nên mới bị thương, sao ta có thể không quan tâm tới?"
Nhưng thật ra điều này cũng khiến trong lòng Cảnh Dung cảm thấy ấm áp, hắn giơ tay vỗ nhẹ ở trên ngực mình một chút, nói, "Đều là thương thế nhỏ, không chết người được."
"......"
Rõ ràng là một lời nói quan tâm, nhưng đã bị Cảnh Dung thay đổi như vậy.
Ngay sau đó, Cảnh Dung nói tiếp, "Hiện giờ về sự tình vụ án, nàng tạm thời hãy thư giãn một chút. Mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của nàng. Bổn vương bị chút thương thế nhỏ không đáng kể, nhưng thương thế trên người nàng, cần phải cẩn thận chăm sóc. Vì thế những sự tình khác, bổn vương sẽ sai người điều tra."
"Sự tình khác? Vương gia đang ám chỉ điều gì?"
"Về vụ ám sát trên Lương Sơn dù chỉ mới cách mấy canh giờ ngắn ngủi, người của chúng ta đều đã bị thương, sao ta có thể để bọn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật?"
"Vì thế......"
"Tóm lại, việc này nàng không cần phải xen vào, cẩn thận dưỡng thương là điều quan trọng nhất, đừng khiến mình bị bệnh, sau này, có thể không tốt cho sinh nở."
Chờ đã —
Sinh nở?
Đúng vậy, Kỷ Vân Thư xác định mình không hề nghe lầm.
Khóe mắt nàng co giật, cổ cũng vì thế trở nên căng thẳng, dời ánh mắt đi, "Thỉnh Vương gia chú ý tới lời mình nói."
Cảnh Dung không cho là đúng, ngược lại có chút hồ đồ, hỏi, "Vì sao ta phải chú ý tới lời mình nói? Nàng và ta vốn đã ôm nhau ngủ, đây là sự thật. Từ xưa trinh tiết nữ tử quan trọng nhất, bổn vương ngủ với nàng, thậm chí cả người còn trần trụi hôn nàng. Nếu là ngày trước, tất nhiên sẽ không có người nguyện ý cưới nàng. Bổn vương tự hạ thấp mình, không phải nàng nên trộm vui mừng hay sao?"
Ai ai ai!
Ngươi có chút thổi phồng mọi chuyện!
Nếu trong lòng Kỷ Vân Thư còn có một tia áy náy và cảm kích với hắn, giờ phút này đều đã bị lời hắn nói rơi vào quên lãng.
Người ta thường nói, Vương gia thời cổ đại lạnh lùng kiêu ngạo, trân quý như vàng, thậm chí không gần nữ sắc.
Tuy nhiên, Cảnh Dung lại khác.
Có lẽ từ khi hắn còn là một phôi thai, nhiễm sắc thể đã bị thay đổi.
Ừ, nhất định là như thế!
Bắt giữ được ánh mắt bất đắc dĩ và vẻ mặt ghét bỏ của Kỷ Vân Thư, khóe miệng Cảnh Dung câu lên.
"Bổn vương nói không đúng?"
Không không không, ngươi nói đều đúng.
Trên trán nàng xuất hiện mấy đường hắc tuyến. Nàng đứng dậy, nhìn hoa mai đang run rẩy bởi gió lạnh trong viện, nói, "Sự tình tối hôm qua, ta sẽ quên, thỉnh Vương gia cũng có thể quên đi. Trước khi vào kinh, ta từng nói với Vương gia, ngài là Vương gia, và ta chỉ là một thứ dân."
"Nàng không cần nhắc nhở bổn vương lần nữa."
Cảnh Dung đứng dậy, bước tới gần nàng.
Nhưng......
Nàng lại lui ra sau, một lần nữa kéo ra khoảng cách, nghiêm túc nói, "Nếu Vương gia đã hứa với ta rồi, hãy nên tuân thủ lời hứa."
"Nếu bổn vương đổi ý thì sao?"
"Ta đây sẽ lập tức rời kinh."
Nàng cũng không phải chỉ nói nói mà thôi!
Cảnh Dung nhìn ánh mắt kiên định của nàng, trong lòng đau nhức một trận. Hắn cố nén lại, khóe miệng dần dần nổi lên một cảm giác chua xót.
Hắn nói với nàng, "Xem ra trên đời này, cũng chỉ có nàng mới có thể uy hiếp bổn vương."
"......"
Nàng yên lặng lui tiếp ra sau một bước, không muốn nhìn vào mắt hắn, sợ trong ánh mắt toát ra cảm xúc khó nói nên lời, sẽ bị Cảnh Dung nhìn thấy.
Nhìn nàng như vậy, trái tim Cảnh Dung trầm xuống.
"Nàng tránh xa như vậy làm gì? Bổn vương đã nói, sẽ không ăn nàng. Trên người của nàng còn có thương tích, hãy cẩn thận ngồi xuống đi."
Đồng thời với khi nói chuyện, Cảnh Dung tiến tới vài bước, duỗi tay nắm lấy cánh tay của nàng, khiến Kỷ Vân Thư buộc lòng phải lui về phía sau vài bước nữa.
Mặc dù tốc độ lảng tránh rất nhanh, nhưng mảnh vải trắng trong tay nàng đã bị Cảnh Dung nắm được.
Trái tim nàng bỗng nhiên hoảng hốt, buông lỏng tay ra, vải bố trắng rời khỏi đầu ngón tay, dừng ở trong tay Cảnh Dung. Trong khoảnh khắc, Cảnh Dung cũng buông lỏng tay ra, mảnh vải trắng lập tức bị gió thổi bay, rơi xuống ao nước bên cạnh.
"A!"
Kỷ Vân Thư chấn động, lỡ may đó là vật chứng, không thể để nó dính nước.
Nhưng đã không kịp!
Vải bố trắng chuẩn xác rơi thẳng xuống nước.
Cảnh Dung cũng sốt ruột, khi đang muốn vớt mảnh vải trắng lên, tay còn chưa với tới, đã bị Kỷ Vân Thư chặn lại.
"Chờ đã!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Không đúng!" Nàng nhíu mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm một tầng dầu mỡ trôi nổi trên mặt nước.
Nhìn thấy nàng như vậy, Cảnh Dung nói, "Hay là, dầu mỡ này có vấn đề?"
Nàng gật đầu, trên mặt hiện lên một loại cảm giác cực kỳ ghê tởm, giữa mày đều cuộn lại.
"Ta nghĩ, có lẽ ta biết hung thủ đã vận chuyển người chết ra khỏi thành như thế nào."
Nghe thấy như vậy, Cảnh Dung cảm thấy rất mơ hồ, hắn còn chưa kịp có phản ứng lại, Kỷ Vân Thư đã lập tức đi vào trong phòng, ôm ra một hộp gỗ đàn hương.
Nàng cực kỳ sốt ruột, "Bây giờ ta muốn đi Lý phủ một chuyến."
"Được."
Cảnh Dung không hỏi nhiều, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, vội vàng chạy tới Lý phủ.
Và dọc theo đường đi, Kỷ Vân Thư cũng nói qua những gì mình đã từng nói với Lý Thời Ngôn lúc trước, nhắc lại một lần với Cảnh Dung.
..........
Lúc này, trong Lý phủ, khắp nơi đều treo đầy sa tanh màu trắng, thi thể Thủy Tinh đã được mang về Lý phủ trong cùng ngày, chờ tới ngày mai sẽ được hạ táng.
Người trong phủ, lập tức đi thông báo với Giang phu nhân.
Giang phu nhân ra ngoài, sắc mặt thật ra đã tốt hơn một chút, khi nhìn thấy Cảnh Dung, bà ta vốn định hành lễ, nhưng bị hắn cản lại.
"Không cần, lần này đến đây, là có chuyện quan trọng muốn làm."
"Chuyện quan trọng? Đã tìm ra hung thủ rồi sao?" Giang phu nhân nói giọng nghẹn ngào.
Kỷ Vân Thư tiến lên, giải thích lý do, "Giang phu nhân, ta biết ngày mai Thủy Tinh sẽ được hạ táng, nhưng chuyện quá khẩn cấp, hy vọng ngươi có thể để ta nghiệm thi Thủy Tinh lần nữa."
"Không được!"
Nói chuyện, chính là Lý triệu.
Hắn ta bước nhanh tiến đến, thần thái cực kỳ hung ác, ánh mắt nhìn Kỷ Vân Thư vẫn mang theo hận ý.
Hắn ta đi đến trước mặt nàng, thái độ kiên quyết nói, "Ta sẽ không cho phép, đôi tay Thủy Tinh đã bị người chém đứt, trên bụng, cũng bị các ngươi mở ra, chẳng lẽ các ngươi còn thấy chưa đủ? Khăng khăng phải ngũ mã phanh thây nàng ấy mới cam tâm hay sao?"
Oan uổng quá!
Bụng Thủy Tinh bị mổ ra, là do Ngỗ tác vô lương kia làm, không liên quan gì tới Kỷ Vân Thư nàng cả!
Cục diện rối rắm này, cuối cùng được ném lại cho nàng.
Thật sự quá oan uổng!
Nhưng nàng cũng lười giải thích.
Nàng chỉ nói, "Lý công tử, Thủy Tinh bị người giết chết, chẳng lẽ ngươi không muốn tìm ra hung phạm hay sao? Ta chỉ muốn nghiệm chứng làn da trên người nàng một chút, sẽ không khiến nàng hư hao thân thể. "
"Không được, ta đã nói không được chính là không được!" Sắc mặt Lý Triệu đỏ bừng.
Cảnh Dung không quan tâm tới hắn, chỉ nói một câu với Giang phu nhân, "Giang phu nhân, mặc dù bổn vương không thể dùng quyền để ra lệnh cho ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự không muốn tìm ra hung phạm, vậy thì thôi đi."
Giang phu nhân có chút do dự.
Lý Triệu một bên nhanh chóng lôi kéo bà ta, nói, "Đại tỷ, tỷ không thể đồng ý!"
"Thủy Tinh đã chết, nếu như không thể tìm được người giết hại nàng ấy, cho dù giữ lại xác nàng ấy thì có tác dụng gì?" Giang phu nhân thở dài một tiếng, nhìn Kỷ Vân Thư, gật đầu một cái, "Thi thể đặt ở sau hậu viện, ngài theo ta đến đây đi."
"Đại tỷ......"
Không quan tâm bị Lý triệu ngăn trở, Giang phu nhân lạnh lùng dẫn đường, đưa Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung tới linh đường nơi hậu viện.
Ngay sau đó, sai người mở quan tài ra, tiếp đó nâng thi thể từ bên trong ra ngoài.
Ngoại trừ một thi thể trần truồng ra, gần như hoàn toàn không có gì khác.
Mảnh vải bố trắng này, cũng không biết có liên quan tới vụ án này hay không?
Kỷ Vân Thư dừng suy nghĩ của mình lại, nhìn thoáng qua trước ngực Cảnh Dung, hỏi, "Vết thương của Vương gia có đỡ hơn chút nào không?"
"Nàng quan tới tâm bổn vương sao?"
"Dù sao Vương gia cũng bởi vì cứu ta nên mới bị thương, sao ta có thể không quan tâm tới?"
Nhưng thật ra điều này cũng khiến trong lòng Cảnh Dung cảm thấy ấm áp, hắn giơ tay vỗ nhẹ ở trên ngực mình một chút, nói, "Đều là thương thế nhỏ, không chết người được."
"......"
Rõ ràng là một lời nói quan tâm, nhưng đã bị Cảnh Dung thay đổi như vậy.
Ngay sau đó, Cảnh Dung nói tiếp, "Hiện giờ về sự tình vụ án, nàng tạm thời hãy thư giãn một chút. Mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của nàng. Bổn vương bị chút thương thế nhỏ không đáng kể, nhưng thương thế trên người nàng, cần phải cẩn thận chăm sóc. Vì thế những sự tình khác, bổn vương sẽ sai người điều tra."
"Sự tình khác? Vương gia đang ám chỉ điều gì?"
"Về vụ ám sát trên Lương Sơn dù chỉ mới cách mấy canh giờ ngắn ngủi, người của chúng ta đều đã bị thương, sao ta có thể để bọn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật?"
"Vì thế......"
"Tóm lại, việc này nàng không cần phải xen vào, cẩn thận dưỡng thương là điều quan trọng nhất, đừng khiến mình bị bệnh, sau này, có thể không tốt cho sinh nở."
Chờ đã —
Sinh nở?
Đúng vậy, Kỷ Vân Thư xác định mình không hề nghe lầm.
Khóe mắt nàng co giật, cổ cũng vì thế trở nên căng thẳng, dời ánh mắt đi, "Thỉnh Vương gia chú ý tới lời mình nói."
Cảnh Dung không cho là đúng, ngược lại có chút hồ đồ, hỏi, "Vì sao ta phải chú ý tới lời mình nói? Nàng và ta vốn đã ôm nhau ngủ, đây là sự thật. Từ xưa trinh tiết nữ tử quan trọng nhất, bổn vương ngủ với nàng, thậm chí cả người còn trần trụi hôn nàng. Nếu là ngày trước, tất nhiên sẽ không có người nguyện ý cưới nàng. Bổn vương tự hạ thấp mình, không phải nàng nên trộm vui mừng hay sao?"
Ai ai ai!
Ngươi có chút thổi phồng mọi chuyện!
Nếu trong lòng Kỷ Vân Thư còn có một tia áy náy và cảm kích với hắn, giờ phút này đều đã bị lời hắn nói rơi vào quên lãng.
Người ta thường nói, Vương gia thời cổ đại lạnh lùng kiêu ngạo, trân quý như vàng, thậm chí không gần nữ sắc.
Tuy nhiên, Cảnh Dung lại khác.
Có lẽ từ khi hắn còn là một phôi thai, nhiễm sắc thể đã bị thay đổi.
Ừ, nhất định là như thế!
Bắt giữ được ánh mắt bất đắc dĩ và vẻ mặt ghét bỏ của Kỷ Vân Thư, khóe miệng Cảnh Dung câu lên.
"Bổn vương nói không đúng?"
Không không không, ngươi nói đều đúng.
Trên trán nàng xuất hiện mấy đường hắc tuyến. Nàng đứng dậy, nhìn hoa mai đang run rẩy bởi gió lạnh trong viện, nói, "Sự tình tối hôm qua, ta sẽ quên, thỉnh Vương gia cũng có thể quên đi. Trước khi vào kinh, ta từng nói với Vương gia, ngài là Vương gia, và ta chỉ là một thứ dân."
"Nàng không cần nhắc nhở bổn vương lần nữa."
Cảnh Dung đứng dậy, bước tới gần nàng.
Nhưng......
Nàng lại lui ra sau, một lần nữa kéo ra khoảng cách, nghiêm túc nói, "Nếu Vương gia đã hứa với ta rồi, hãy nên tuân thủ lời hứa."
"Nếu bổn vương đổi ý thì sao?"
"Ta đây sẽ lập tức rời kinh."
Nàng cũng không phải chỉ nói nói mà thôi!
Cảnh Dung nhìn ánh mắt kiên định của nàng, trong lòng đau nhức một trận. Hắn cố nén lại, khóe miệng dần dần nổi lên một cảm giác chua xót.
Hắn nói với nàng, "Xem ra trên đời này, cũng chỉ có nàng mới có thể uy hiếp bổn vương."
"......"
Nàng yên lặng lui tiếp ra sau một bước, không muốn nhìn vào mắt hắn, sợ trong ánh mắt toát ra cảm xúc khó nói nên lời, sẽ bị Cảnh Dung nhìn thấy.
Nhìn nàng như vậy, trái tim Cảnh Dung trầm xuống.
"Nàng tránh xa như vậy làm gì? Bổn vương đã nói, sẽ không ăn nàng. Trên người của nàng còn có thương tích, hãy cẩn thận ngồi xuống đi."
Đồng thời với khi nói chuyện, Cảnh Dung tiến tới vài bước, duỗi tay nắm lấy cánh tay của nàng, khiến Kỷ Vân Thư buộc lòng phải lui về phía sau vài bước nữa.
Mặc dù tốc độ lảng tránh rất nhanh, nhưng mảnh vải trắng trong tay nàng đã bị Cảnh Dung nắm được.
Trái tim nàng bỗng nhiên hoảng hốt, buông lỏng tay ra, vải bố trắng rời khỏi đầu ngón tay, dừng ở trong tay Cảnh Dung. Trong khoảnh khắc, Cảnh Dung cũng buông lỏng tay ra, mảnh vải trắng lập tức bị gió thổi bay, rơi xuống ao nước bên cạnh.
"A!"
Kỷ Vân Thư chấn động, lỡ may đó là vật chứng, không thể để nó dính nước.
Nhưng đã không kịp!
Vải bố trắng chuẩn xác rơi thẳng xuống nước.
Cảnh Dung cũng sốt ruột, khi đang muốn vớt mảnh vải trắng lên, tay còn chưa với tới, đã bị Kỷ Vân Thư chặn lại.
"Chờ đã!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Không đúng!" Nàng nhíu mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm một tầng dầu mỡ trôi nổi trên mặt nước.
Nhìn thấy nàng như vậy, Cảnh Dung nói, "Hay là, dầu mỡ này có vấn đề?"
Nàng gật đầu, trên mặt hiện lên một loại cảm giác cực kỳ ghê tởm, giữa mày đều cuộn lại.
"Ta nghĩ, có lẽ ta biết hung thủ đã vận chuyển người chết ra khỏi thành như thế nào."
Nghe thấy như vậy, Cảnh Dung cảm thấy rất mơ hồ, hắn còn chưa kịp có phản ứng lại, Kỷ Vân Thư đã lập tức đi vào trong phòng, ôm ra một hộp gỗ đàn hương.
Nàng cực kỳ sốt ruột, "Bây giờ ta muốn đi Lý phủ một chuyến."
"Được."
Cảnh Dung không hỏi nhiều, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, vội vàng chạy tới Lý phủ.
Và dọc theo đường đi, Kỷ Vân Thư cũng nói qua những gì mình đã từng nói với Lý Thời Ngôn lúc trước, nhắc lại một lần với Cảnh Dung.
..........
Lúc này, trong Lý phủ, khắp nơi đều treo đầy sa tanh màu trắng, thi thể Thủy Tinh đã được mang về Lý phủ trong cùng ngày, chờ tới ngày mai sẽ được hạ táng.
Người trong phủ, lập tức đi thông báo với Giang phu nhân.
Giang phu nhân ra ngoài, sắc mặt thật ra đã tốt hơn một chút, khi nhìn thấy Cảnh Dung, bà ta vốn định hành lễ, nhưng bị hắn cản lại.
"Không cần, lần này đến đây, là có chuyện quan trọng muốn làm."
"Chuyện quan trọng? Đã tìm ra hung thủ rồi sao?" Giang phu nhân nói giọng nghẹn ngào.
Kỷ Vân Thư tiến lên, giải thích lý do, "Giang phu nhân, ta biết ngày mai Thủy Tinh sẽ được hạ táng, nhưng chuyện quá khẩn cấp, hy vọng ngươi có thể để ta nghiệm thi Thủy Tinh lần nữa."
"Không được!"
Nói chuyện, chính là Lý triệu.
Hắn ta bước nhanh tiến đến, thần thái cực kỳ hung ác, ánh mắt nhìn Kỷ Vân Thư vẫn mang theo hận ý.
Hắn ta đi đến trước mặt nàng, thái độ kiên quyết nói, "Ta sẽ không cho phép, đôi tay Thủy Tinh đã bị người chém đứt, trên bụng, cũng bị các ngươi mở ra, chẳng lẽ các ngươi còn thấy chưa đủ? Khăng khăng phải ngũ mã phanh thây nàng ấy mới cam tâm hay sao?"
Oan uổng quá!
Bụng Thủy Tinh bị mổ ra, là do Ngỗ tác vô lương kia làm, không liên quan gì tới Kỷ Vân Thư nàng cả!
Cục diện rối rắm này, cuối cùng được ném lại cho nàng.
Thật sự quá oan uổng!
Nhưng nàng cũng lười giải thích.
Nàng chỉ nói, "Lý công tử, Thủy Tinh bị người giết chết, chẳng lẽ ngươi không muốn tìm ra hung phạm hay sao? Ta chỉ muốn nghiệm chứng làn da trên người nàng một chút, sẽ không khiến nàng hư hao thân thể. "
"Không được, ta đã nói không được chính là không được!" Sắc mặt Lý Triệu đỏ bừng.
Cảnh Dung không quan tâm tới hắn, chỉ nói một câu với Giang phu nhân, "Giang phu nhân, mặc dù bổn vương không thể dùng quyền để ra lệnh cho ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự không muốn tìm ra hung phạm, vậy thì thôi đi."
Giang phu nhân có chút do dự.
Lý Triệu một bên nhanh chóng lôi kéo bà ta, nói, "Đại tỷ, tỷ không thể đồng ý!"
"Thủy Tinh đã chết, nếu như không thể tìm được người giết hại nàng ấy, cho dù giữ lại xác nàng ấy thì có tác dụng gì?" Giang phu nhân thở dài một tiếng, nhìn Kỷ Vân Thư, gật đầu một cái, "Thi thể đặt ở sau hậu viện, ngài theo ta đến đây đi."
"Đại tỷ......"
Không quan tâm bị Lý triệu ngăn trở, Giang phu nhân lạnh lùng dẫn đường, đưa Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung tới linh đường nơi hậu viện.
Ngay sau đó, sai người mở quan tài ra, tiếp đó nâng thi thể từ bên trong ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.