Chương 391: Hồng Môn Yến
Li Đa Ô
10/07/2020
Người chết?
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong miếu hoang đều giật mình, lần lượt hướng ánh mắt về phía lão hán.
Một số người cảm thấy rất hứng thú, một số người đầy mặt hoang mang......
Kỷ Vân Thư vừa nghe thấy vậy, dây thần kinh trên não giống như bị nhiễm điện một chút, tinh thần tỉnh táo hơn.
Nàng mở miệng dò hỏi, "Lão nhân gia, trong thành Du Châu đã xảy ra chuyện gì khiến người chết?"
Lão hán thở dài một tiếng, xua xua tay, run rẩy nói, "Không xảy ra chuyện gì cả."
"Hả? Sao lại như thế?"
Lão hán trực tiếp xoay người về phía Kỷ Vân Thư, giơ ba ngón tay lên, "Thành Du Châu một tháng nay, đã chết ba người, toàn bộ người dân thành Du Châu đều rất hoảng sợ. Huyện thái gia không thể nào điều tra ra nguyên nhân, hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, không biết còn có người nào chết nữa hay không. Vì thế hiện tại, những có thể đi xa đều đã rời nhà, không ai dám ở lại trong thành."
Nói đến đây, lão hán cũng cảm thấy hoang mang.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ sâu xa một lát, tiếp tục hỏi, "Có thể nói chi tiết hơn một chút hay không?"
"Nghe nói, trước khi ba người kia chết, đều đã gặp quỷ, đó là một gương mặt ác quỷ nát bét. Đêm hôm đó bọn họ bỗng nhiên nổi điên, kết quả ngày hôm sau đều chết. Khuôn mặt dữ tợn, tay chân cứng đờ, chết rất thê thảm. Kỳ lạ chính là, cả ba người kia đều bị treo cổ ở trên một cây lớn. Nghe nói là oan hồn lấy mạng, muốn tìm kẻ chết thay. Ta không biết đến tột cùng đó là gì. Dù sao đi nữa, ban đêm cơ bản không có người nào dám ra khỏi cửa."
Lão hán nói xong lại thở dài một tiếng!
Lúc này Cảnh Dung theo bản năng liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, nhỏ giọng nhắc nhở, "Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian ở huyện Sơn Hoài, nếu nàng lại muốn can thiệp, ngày tháng năm nào chúng ta mới đến được Ngự Phủ."
"Ta......"
"Nàng hãy nghĩ đến Tạ đại nương, bà ấy lên đường vào kinh, chẳng phải vì muốn giải oan cho nữ nhi sao? Chuyện gì nàng cũng muốn nhúng ta vào, vậy cũng nên để ý tới thứ tự đến trước đến sau. Hơn nữa thành Du Châu lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm ra được một người có thể phá án? Vụ án này, hãy để cho huyện lệnh huyện Du Châu tự mình lo lắng, nàng đừng nhúng tay vào."
Nói nhiều như vậy, đơn giản là không muốn Kỷ Vân Thư "xen vào việc người khác".
Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua Tạ đại nương đang dựa vào góc tường, thấy bà ấy vẫn luôn ôm tay nải rách nát ố vàng, ánh mắt đờ đẫn.
Mấy ngày qua, Tạ đại nương gần như không nói gì cả, ngay cả khi ở huyện Sơn Hoài, bà ấy gần như không ra khỏi phòng, thậm chí không thúc giục đám người Kỷ Vân Thư lên đường.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc, đồng ý với Cảnh Dung, "Đã biết."
Thấy nàng ngoan ngoãn như thế, Cảnh Dung rất vừa lòng.
Không ngờ một bên khác, người của Triệu Hoài đột nhiên lên tiếng, "Làm gì có chuyện lạ như vậy, quỷ hay không quỷ cái gì, đều là mê tín."
Lão hán lập tức phản bác, "Tiểu tử, ngươi còn không tin? Nhắc tới quỷ thần, ngươi không thể không tin. Cẩn thận kẻo kẻ chết thay sẽ tới lượt ngươi, đến lúc đó thì đã quá muộn."
Ồ!
Lão hán nói đến đây thì sởn tóc gáy, không dám nói tiếp nữa!
Nhưng vẫn nhắc nhở nói, "Nếu các ngươi đang có ý định vào thành, vậy đừng vào nữa. Nếu chỉ đi ngang qua, tốt nhất nên đi đường vòng."
Mọi người đều im lặng!
Lão hán không nói chuyện nữa, bắt đầu ăn bánh bao vừa nướng.
Một thành Du Châu đang êm đang đẹp, sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Lang Bạc nghiêng đầu dò hỏi Cảnh Dung, "Vương gia, vậy ngày mai còn muốn vào thành Du Châu hay không? Nếu như đi đường vòng, chỉ sợ sẽ mất thêm hai ngày đường."
"Không cần, đã tới thành Du Châu, chúng ta cần mua thêm một số thứ cùng với đồ ăn."
"Nhưng......"
Cảnh Dung trừng nhìn hắn, "Như thế nào? Lo lắng oan hồn lấy mạng?"
Lang Bạc nhanh chóng nói, "Không phải. Vương gia biết thuộc hạ căn bản không sợ chuyện này."
"Vậy ngươi còn nói nữa? Được rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ngày mai vào thành mua thêm một số thứ, sau đó lập tức xuất phát."
"Vâng."
Mọi người lại ôm kiếm, tiếp tục ngủ!
Một hòn đá lại rơi xuống trong lòng Kỷ Vân Thư, nhìn ngọn lửa hừng hực trước mặt, thất thần.
Nàng không chú ý tới ánh mắt Triệu Hoài nơi xa đang dừng ở trên người nàng.
......Edit: Emily Ton.....
Hôm sau!
Mọi người thu dọn hành lý, lên xe ngựa, đi tới thành Du Châu.
Người của Cảnh Dung đi ở phía trước, người của Triệu Hoài vẫn duy trì một khoảng cách theo ở phía sau.
Vừa đến cổng thành Du Châu, huyện lệnh đã mang theo người nghênh đón ở cửa.
Huyện lệnh kia không khom lưng uốn gối giống như Lưu Thanh Bình, cũng không mang theo vẻ mặt nịnh hót giống như Kinh Triệu Doãn, nhìn qua thanh liêm đoan chính, giống như một tú tài nghèo, dưới mày thâm sâu, bộ dáng có vẻ nhu nhược đáng thương.
Bên cạnh hắn, có một bộ đầu râu ria đầy mặt, uy vũ nghiêm túc.
Đây còn không phải là Trương bộ đầu hay sao?
Lúc trước Kỷ Vân Thư trên đường vào kinh, khi ở khách điếm xảy ra vụ án mạng, đã từng gặp Trương bộ đầu xúc động lỗ mãng kia.
Huyện lệnh Du Châu - Phòng đại nhân vừa mới gặp người, lập tức chắp tay nghênh đón, "Hạ quan Phòng Minh Tam, cung nghênh Dung Vương."
Cảnh Dung nghe tiếng, đẩy mành xe, ló đầu ra ngoài nhìn thoáng qua.
Bên ngoài cổng thành Du Châu, người trong nha môn đứng thành từng hàng, người ra ra vào vào đều bị dồn qua hai bên đường.
Dàn trận thế này, rõ ràng là một cái thòng lọng.
Cảnh Dung câu môi, xuống xe ngựa, đi tới trước mặt Phòng Minh Tam.
"Phòng đại nhân đang tự chuẩn bị Hồng Môn Yến cho bổn vương hay sao?"
"Hạ quan không dám."
"Không dám? Ta thấy ngươi không những dám, còn cẩn thận bày ra trận Hồng Môn Yến. Phòng đại nhân, năm đó ngươi có thể nhậm chức ở Du Châu, văn điệp chức quan này vẫn do bổn vương giúp ngươi trình lên. Trong lòng ngươi có chủ ý gì, người khác không biết, bổn vương lại nhìn thấy rất rõ ràng. Ruột gan ngươi đều đã dính thành một khối, còn không nhanh chóng giải quyết."
Phòng Minh Tam mỉm cười, giơ ống tay áo to rộng lên, tâm tư lộ hết trên mặt. Ông ta nhìn thoáng qua xe ngựa phía sau, nghiêm túc nói với Cảnh Dung.
"Hạ quan thật sự không giấu được gì ở trước mặt Dung Vương. Hạ quan nghe nói, lần này Vương gia xuất phát đi Ngự Phủ huyện, người đi cùng, có một vị tên là Kỷ tiên sinh."
Cảnh Dung tối sầm mặt, "Không cần vòng vo, nói thẳng đi."
"Hay là Vương gia hãy vào thành trước, sau đó chúng ta hẵng nói."
Rõ ràng là ông ta đang muốn nói về sự tình phát sinh án mạng gần đây trong thành Du Châu.
Cảnh Dung nhìn xung quanh, ánh mắt tinh nhuệ càng sâu hơn một chút, "Phòng đại nhân bày trận lớn như vậy ở cửa thành, nếu bổn vương không vào ngồi một lát, có vẻ như bổn vương không phải. Thủ đoạn của Phòng đại nhân, thật sự càng ngày càng cao."
"Tạ vương gia đã khen."
"Thôi, đã đi một ngày đường, thuộc hạ cũng cần bổ sung vài thứ. Vào ngồi xuống, uống chén trà cũng được."
Phòng Minh Tam cung kính khom người.
Cảnh Dung không quay lại xe ngựa, trực tiếp lên ngựa của Phòng Minh Tam.
Hắn vừa mới lên ngựa, lập tức chú ý tới Trương bộ đầu, cười cười, "Mới cách mấy tháng, Trương bộ đầu nhìn qua hăng hái hơn trước rất nhiều."
Trương bộ đầu cúi thấp đầu, "Vương gia chê cười, không ngờ còn có thể gặp lại Vương gia."
Cảnh Dung cười, "Trương bộ đầu đừng xúc động giống như lần trước nữa."
"Vâng."
Vì thế, mọi người đi vào thành Du Châu, xuống ngựa ở phủ đệ huyện nha.
Khi đám người Kỷ Vân Thư xuống khỏi xe ngựa, Phòng Minh Tam lập tức lễ phép đón chào, "Đây có phải là Kỷ tiên sinh nổi danh đáng kính?"
Nổi danh đáng kính?!
Thanh danh này của nàng, từ khi nào đã lớn đến vậy?
Kỷ Vân Thư lập tức chắp tay, "Đại nhân nói quá lời, tại hạ chỉ là một người bình thường."
"Kỷ tiên sinh không cần khiêm tốn, người có tài, tất nhiên danh chấn thiên hạ."
Kỷ Vân Thư: "......"
Trương bộ đầu một bên bắt đầu buồn bực. Từ khi Kỷ Vân Thư vừa bước xuống xe ngựa, hắn ta đều nhìn nàng chằm chằm.
Hắn ta cảm thấy người này cực kỳ quen mắt, cho dù dáng người hay tư thế đi đường cũng vậy, hắn ta chỉ cảm thấy trong lòng bồn chồn không thôi.
Lúc trước gặp ở khách điếm, đó là một vị cô nương mang khăn che mặt.
Vì sao Kỷ tiên sinh này, lại là nam?
~~~Hết chương 390~~~
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong miếu hoang đều giật mình, lần lượt hướng ánh mắt về phía lão hán.
Một số người cảm thấy rất hứng thú, một số người đầy mặt hoang mang......
Kỷ Vân Thư vừa nghe thấy vậy, dây thần kinh trên não giống như bị nhiễm điện một chút, tinh thần tỉnh táo hơn.
Nàng mở miệng dò hỏi, "Lão nhân gia, trong thành Du Châu đã xảy ra chuyện gì khiến người chết?"
Lão hán thở dài một tiếng, xua xua tay, run rẩy nói, "Không xảy ra chuyện gì cả."
"Hả? Sao lại như thế?"
Lão hán trực tiếp xoay người về phía Kỷ Vân Thư, giơ ba ngón tay lên, "Thành Du Châu một tháng nay, đã chết ba người, toàn bộ người dân thành Du Châu đều rất hoảng sợ. Huyện thái gia không thể nào điều tra ra nguyên nhân, hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, không biết còn có người nào chết nữa hay không. Vì thế hiện tại, những có thể đi xa đều đã rời nhà, không ai dám ở lại trong thành."
Nói đến đây, lão hán cũng cảm thấy hoang mang.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ sâu xa một lát, tiếp tục hỏi, "Có thể nói chi tiết hơn một chút hay không?"
"Nghe nói, trước khi ba người kia chết, đều đã gặp quỷ, đó là một gương mặt ác quỷ nát bét. Đêm hôm đó bọn họ bỗng nhiên nổi điên, kết quả ngày hôm sau đều chết. Khuôn mặt dữ tợn, tay chân cứng đờ, chết rất thê thảm. Kỳ lạ chính là, cả ba người kia đều bị treo cổ ở trên một cây lớn. Nghe nói là oan hồn lấy mạng, muốn tìm kẻ chết thay. Ta không biết đến tột cùng đó là gì. Dù sao đi nữa, ban đêm cơ bản không có người nào dám ra khỏi cửa."
Lão hán nói xong lại thở dài một tiếng!
Lúc này Cảnh Dung theo bản năng liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, nhỏ giọng nhắc nhở, "Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian ở huyện Sơn Hoài, nếu nàng lại muốn can thiệp, ngày tháng năm nào chúng ta mới đến được Ngự Phủ."
"Ta......"
"Nàng hãy nghĩ đến Tạ đại nương, bà ấy lên đường vào kinh, chẳng phải vì muốn giải oan cho nữ nhi sao? Chuyện gì nàng cũng muốn nhúng ta vào, vậy cũng nên để ý tới thứ tự đến trước đến sau. Hơn nữa thành Du Châu lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm ra được một người có thể phá án? Vụ án này, hãy để cho huyện lệnh huyện Du Châu tự mình lo lắng, nàng đừng nhúng tay vào."
Nói nhiều như vậy, đơn giản là không muốn Kỷ Vân Thư "xen vào việc người khác".
Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua Tạ đại nương đang dựa vào góc tường, thấy bà ấy vẫn luôn ôm tay nải rách nát ố vàng, ánh mắt đờ đẫn.
Mấy ngày qua, Tạ đại nương gần như không nói gì cả, ngay cả khi ở huyện Sơn Hoài, bà ấy gần như không ra khỏi phòng, thậm chí không thúc giục đám người Kỷ Vân Thư lên đường.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc, đồng ý với Cảnh Dung, "Đã biết."
Thấy nàng ngoan ngoãn như thế, Cảnh Dung rất vừa lòng.
Không ngờ một bên khác, người của Triệu Hoài đột nhiên lên tiếng, "Làm gì có chuyện lạ như vậy, quỷ hay không quỷ cái gì, đều là mê tín."
Lão hán lập tức phản bác, "Tiểu tử, ngươi còn không tin? Nhắc tới quỷ thần, ngươi không thể không tin. Cẩn thận kẻo kẻ chết thay sẽ tới lượt ngươi, đến lúc đó thì đã quá muộn."
Ồ!
Lão hán nói đến đây thì sởn tóc gáy, không dám nói tiếp nữa!
Nhưng vẫn nhắc nhở nói, "Nếu các ngươi đang có ý định vào thành, vậy đừng vào nữa. Nếu chỉ đi ngang qua, tốt nhất nên đi đường vòng."
Mọi người đều im lặng!
Lão hán không nói chuyện nữa, bắt đầu ăn bánh bao vừa nướng.
Một thành Du Châu đang êm đang đẹp, sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Lang Bạc nghiêng đầu dò hỏi Cảnh Dung, "Vương gia, vậy ngày mai còn muốn vào thành Du Châu hay không? Nếu như đi đường vòng, chỉ sợ sẽ mất thêm hai ngày đường."
"Không cần, đã tới thành Du Châu, chúng ta cần mua thêm một số thứ cùng với đồ ăn."
"Nhưng......"
Cảnh Dung trừng nhìn hắn, "Như thế nào? Lo lắng oan hồn lấy mạng?"
Lang Bạc nhanh chóng nói, "Không phải. Vương gia biết thuộc hạ căn bản không sợ chuyện này."
"Vậy ngươi còn nói nữa? Được rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ngày mai vào thành mua thêm một số thứ, sau đó lập tức xuất phát."
"Vâng."
Mọi người lại ôm kiếm, tiếp tục ngủ!
Một hòn đá lại rơi xuống trong lòng Kỷ Vân Thư, nhìn ngọn lửa hừng hực trước mặt, thất thần.
Nàng không chú ý tới ánh mắt Triệu Hoài nơi xa đang dừng ở trên người nàng.
......Edit: Emily Ton.....
Hôm sau!
Mọi người thu dọn hành lý, lên xe ngựa, đi tới thành Du Châu.
Người của Cảnh Dung đi ở phía trước, người của Triệu Hoài vẫn duy trì một khoảng cách theo ở phía sau.
Vừa đến cổng thành Du Châu, huyện lệnh đã mang theo người nghênh đón ở cửa.
Huyện lệnh kia không khom lưng uốn gối giống như Lưu Thanh Bình, cũng không mang theo vẻ mặt nịnh hót giống như Kinh Triệu Doãn, nhìn qua thanh liêm đoan chính, giống như một tú tài nghèo, dưới mày thâm sâu, bộ dáng có vẻ nhu nhược đáng thương.
Bên cạnh hắn, có một bộ đầu râu ria đầy mặt, uy vũ nghiêm túc.
Đây còn không phải là Trương bộ đầu hay sao?
Lúc trước Kỷ Vân Thư trên đường vào kinh, khi ở khách điếm xảy ra vụ án mạng, đã từng gặp Trương bộ đầu xúc động lỗ mãng kia.
Huyện lệnh Du Châu - Phòng đại nhân vừa mới gặp người, lập tức chắp tay nghênh đón, "Hạ quan Phòng Minh Tam, cung nghênh Dung Vương."
Cảnh Dung nghe tiếng, đẩy mành xe, ló đầu ra ngoài nhìn thoáng qua.
Bên ngoài cổng thành Du Châu, người trong nha môn đứng thành từng hàng, người ra ra vào vào đều bị dồn qua hai bên đường.
Dàn trận thế này, rõ ràng là một cái thòng lọng.
Cảnh Dung câu môi, xuống xe ngựa, đi tới trước mặt Phòng Minh Tam.
"Phòng đại nhân đang tự chuẩn bị Hồng Môn Yến cho bổn vương hay sao?"
"Hạ quan không dám."
"Không dám? Ta thấy ngươi không những dám, còn cẩn thận bày ra trận Hồng Môn Yến. Phòng đại nhân, năm đó ngươi có thể nhậm chức ở Du Châu, văn điệp chức quan này vẫn do bổn vương giúp ngươi trình lên. Trong lòng ngươi có chủ ý gì, người khác không biết, bổn vương lại nhìn thấy rất rõ ràng. Ruột gan ngươi đều đã dính thành một khối, còn không nhanh chóng giải quyết."
Phòng Minh Tam mỉm cười, giơ ống tay áo to rộng lên, tâm tư lộ hết trên mặt. Ông ta nhìn thoáng qua xe ngựa phía sau, nghiêm túc nói với Cảnh Dung.
"Hạ quan thật sự không giấu được gì ở trước mặt Dung Vương. Hạ quan nghe nói, lần này Vương gia xuất phát đi Ngự Phủ huyện, người đi cùng, có một vị tên là Kỷ tiên sinh."
Cảnh Dung tối sầm mặt, "Không cần vòng vo, nói thẳng đi."
"Hay là Vương gia hãy vào thành trước, sau đó chúng ta hẵng nói."
Rõ ràng là ông ta đang muốn nói về sự tình phát sinh án mạng gần đây trong thành Du Châu.
Cảnh Dung nhìn xung quanh, ánh mắt tinh nhuệ càng sâu hơn một chút, "Phòng đại nhân bày trận lớn như vậy ở cửa thành, nếu bổn vương không vào ngồi một lát, có vẻ như bổn vương không phải. Thủ đoạn của Phòng đại nhân, thật sự càng ngày càng cao."
"Tạ vương gia đã khen."
"Thôi, đã đi một ngày đường, thuộc hạ cũng cần bổ sung vài thứ. Vào ngồi xuống, uống chén trà cũng được."
Phòng Minh Tam cung kính khom người.
Cảnh Dung không quay lại xe ngựa, trực tiếp lên ngựa của Phòng Minh Tam.
Hắn vừa mới lên ngựa, lập tức chú ý tới Trương bộ đầu, cười cười, "Mới cách mấy tháng, Trương bộ đầu nhìn qua hăng hái hơn trước rất nhiều."
Trương bộ đầu cúi thấp đầu, "Vương gia chê cười, không ngờ còn có thể gặp lại Vương gia."
Cảnh Dung cười, "Trương bộ đầu đừng xúc động giống như lần trước nữa."
"Vâng."
Vì thế, mọi người đi vào thành Du Châu, xuống ngựa ở phủ đệ huyện nha.
Khi đám người Kỷ Vân Thư xuống khỏi xe ngựa, Phòng Minh Tam lập tức lễ phép đón chào, "Đây có phải là Kỷ tiên sinh nổi danh đáng kính?"
Nổi danh đáng kính?!
Thanh danh này của nàng, từ khi nào đã lớn đến vậy?
Kỷ Vân Thư lập tức chắp tay, "Đại nhân nói quá lời, tại hạ chỉ là một người bình thường."
"Kỷ tiên sinh không cần khiêm tốn, người có tài, tất nhiên danh chấn thiên hạ."
Kỷ Vân Thư: "......"
Trương bộ đầu một bên bắt đầu buồn bực. Từ khi Kỷ Vân Thư vừa bước xuống xe ngựa, hắn ta đều nhìn nàng chằm chằm.
Hắn ta cảm thấy người này cực kỳ quen mắt, cho dù dáng người hay tư thế đi đường cũng vậy, hắn ta chỉ cảm thấy trong lòng bồn chồn không thôi.
Lúc trước gặp ở khách điếm, đó là một vị cô nương mang khăn che mặt.
Vì sao Kỷ tiên sinh này, lại là nam?
~~~Hết chương 390~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.