Chương 115: Hủy dung
Li Đa Ô
13/10/2018
"Thư nhi......"
Nàng chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn thấy một gương mặt nam tử xuất sắc, chỉ cách mình một thước. Thiếu gia kia, đứng ở dưới tàng cây hoa mai, khẽ mỉm cười với nàng.
"Kỷ Bùi?"
Không dám tin vào mắt mình!
Nàng nhấc bước chân chạy về phía trước, nhưng khoảng cách giữa nàng và Kỷ Bùi càng ngày càng xa.
"Thư nhi, Thư nhi......"
Kỷ Bùi gọi nàng từng tiếng, nụ cười trên mặt, càng ngày càng rực rỡ hơn.
Trong khi đó, khoảng cách giữa hai người bọn họ càng ngày càng xa. Kỷ Vân Thư vươn tay muốn tóm lấy hắn, nhưng đáp lại nàng, chỉ có không khí lạnh băng.
Sau một khắc, thân thể cũng bỗng chốc rơi vào một cái vực sâu, trước mắt, chìm vào trong bóng tối!
"Ly An? Ly An?" (Tên kiếp trước của Vân Thư)
Nàng đã bị giọng nói hùng hậu của một người nam nhân đánh thức.
Mở mắt ra, ánh sáng từ chiếc đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu muốn đâm mù hai mắt đang mở to của nàng. Mắt nàng chậm rãi thích ứng với ánh sáng chói loà.
Ánh vào mi mắt, là năm sáu người mặc trang phục giải phẫu, mang khẩu trang, đang vây quanh ở bên người nàng. Từng đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, và trên đỉnh đầu, còn có một chiếc đèn lớn hình tròn.
Lúc này nàng mới hiểu được, thì ra bản thân mình, đang ở trong phòng phẫu thuật!
"Ly An."
Một người nam nhân nhẹ nhàng chạm vào vai nàng.
Nàng nghiêng mắt nhìn lại, khuôn mặt quen thuộc, lông mày nhăn lại, ánh mắt mang theo tràn đầy lo lắng, thê lương nhìn nàng.
"Ba?"
Cổ họng khô cạn của nàng phát ra tiếng nói hơi nhỏ.
Đây là đang nằm mơ sao? Nàng đã trở lại?
"Ly An! Ly An!"
Nam nhân kia không ngừng gọi tên nàng.
Nàng muốn duỗi tay ra và chạm vào khuôn mặt ông ấy, nhưng toàn thân đều không có sức lực.
Tầm mắt cũng dần dần mơ hồ từ giữa từng tiếng gọi "Ly An".
"Ba...... Ba......"
Miệng nàng không ngừng gọi, nhưng hết thảy trước mắt, đều trở nên càng ngày càng hư ảo, dần dần bóng dáng biến thành một mảnh trong suốt.
Giờ khắc này, nàng cực kỳ sợ hãi, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
"Ba! Ba!"
Nàng lớn tiếng kêu lên, thân thể giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường.
Trên trán đầy mồ hôi, một đôi ánh mắt sợ hãi mở to, thở hổn hển.
Và tầm mắt, cũng từ trong trắng xoá trở nên rõ ràng hơn.
Đây là một gian phòng xa lạ, rộng rãi sáng sủa, được bố trí gọn gàng với đồ nội thất bằng gỗ đỏ, giường gỗ khắc hoa tứ giác, màn lụa màu sáng được treo xung quanh, nhẹ nhàng rung lên.
Thì ra là một giấc mộng!
"Thư nhi?"
Giọng nói của Vệ Dịch vang lên ở bên cạnh người nàng.
Hắn dường như có chút bị dọa sợ, thân thể cũng trong nháy mắt Kỷ Vân Thư bỗng nhiên ngồi dậy, rụt rụt ra phía sau.
Sắc mặt Kỷ Vân Thư tái nhợt, đôi môi tiểu xảo khô cạn cũng trở nên nứt nẻ, chậm rãi nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy Vệ Dịch.
"Vệ Dịch?"
"Thư nhi, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi gặp ác mộng sao?"
"Đây là chỗ nào?" Giọng nói của nàng suy yếu.
"Đây là chỗ ở của ca ca, Quảng Cừ viện."
Đôi môi đã đổi màu của nàng nhẹ nhàng di chuyển: "Sao ta lại ở đây? Ta...... ta đã ngủ bao lâu?"
"Ba ngày."
"Ba ngày?"
"Ân."
Một hỏi một đáp!
Kỷ Vân Thư giơ tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới suy ngẫm lại, lập tức hỏi hắn: "Vậy sao ngươi lại ở chỗ này? Sự tình của cha nương ngươi......"
Nàng còn nói chưa xong, Vệ Dịch đã đoạt lời đáp lại.
Sắc mặt có chút khổ sở, cố nén nước mắt trong hốc mắt: "Cha nương ta đã hạ táng xong, Phó thúc nói, những sự tình phía sau hắn sẽ tự lo, ta nghĩ muốn tới tìm Thư nhi, ca ca đã mang ta lại đây. Thư nhi, ngươi có phải đã bị ốm hay không?"
"Ta......"
"Ngươi đừng bị ốm. Thư nhi, ngươi không thể bị ốm." Vệ Dịch mang vẻ mặt khẩn trương.
Kỷ Vân Thư duỗi tay cầm hai tay run rẩy của hắn, lắc đầu "Ta không bị ốm. Vệ Dịch, ngươi đừng sợ."
"Ân." Hắn gật đầu, nhăn mũi lại, chua xót.
Kỷ Vân Thư sờ sờ đầu hắn, xốc chăn lên, kéo thân mình nặng nề có chút mỏi mệt xuống giường.
Bước chân giống như bị dính nhựa cao su, chậm rãi đi tới bàn trang điểm, cho đến khi trong gương phản chiếu thân mình gầy nhỏ của bản thân, nàng mới dừng lại.
Một thân tơ lụa màu trắng, chiếc áo choàng với hai tay áo bám vào bên cạnh người, làn váy dừng ở mắt cá chân, nổi bật dáng người tinh tế của nàng trong mọi khía cạnh.
Trong gương đồng màu vàng, vẫn hiện lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, cùng với bên trái khuôn mặt, đó là một vết sẹo dài màu đỏ sậm.
Vết sẹo kéo dài từ xương gò má đến cằm, rõ ràng có thể thấy được, cho dù làn da xung quanh không bị tróc ra, không có sự dữ tợn đáng ghét, nhưng vẫn khiến gương mặt vốn tinh xảo này có thêm vài phần xấu xí.
Thời gian ba ngày, vết sẹo này, đã được tra dược, không còn đau chút nào, chỉ kết nên một tầng vảy màu đỏ sậm.
Và phản ứng của nàng, dường như không khổ sở như trong tưởng tượng của nàng. Hủy dung, đối nàng mà nói, nàng bình tĩnh chấp nhận nó.
Nàng nâng tay xuống, nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trên mặt, khóe miệng dắt theo một nụ cười.
Không có Kỷ Bùi, tướng mạo đối nàng mà nói, được xem là gì?
Trái tim của nàng, mới là chân chính đã chết.
Thật lâu sau đó, nàng xoay người, chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.
"Ngươi sợ sao?"
Vệ Dịch lắc đầu: "Không sợ, Thư nhi cũng không cần sợ. Ca ca nói, hắn sẽ dùng hết thảy biện pháp để chữa khỏi cho ngươi."
"Trị không hết."
"Nhất định sẽ trị khỏi." Vệ Dịch lo lắng, tiến lên: "Ngay cả khi vết sẹo trên mặt Thư nhi không thể trị khỏi, ta cũng sẽ không ghét bỏ Thư nhi."
"Cảm ơn ngươi, Vệ Dịch."
Hắn chớp đôi mắt, rất nghiêm túc nói: "Thư nhi không cần cảm ơn ta, ta chỉ thích Thư nhi, muốn đối tốt với ngươi."
Nói vậy, là những lời nói chân thành!
Thật sự may mắn cỡ nào, mới có thể có được một người lương thiện trong sáng như vậy bên người.
Kỷ Vân Thư cười cười, với vết sẹo xấu xí này, khuôn mặt nàng đã tăng thêm vài phần nhợt nhạt.
Nàng đột nhiên hỏi hắn: "Vệ Dịch, ngươi muốn đi tới kinh thành hay không?"
"Kinh thành? Đó là nơi nào?"
Nơi nào?
"Ta cũng không biết." Nàng nhẹ nhàng nói mấy câu yếu ớt.
Nhưng nàng biết rõ, đó là một cái hang hổ, chỗ quỷ quyệt, không có sự yên bình như Cẩm Giang, không có nhân gia nhà nghèo cơm canh đạm bạc.
Nhưng nói đến cùng, Cẩm Giang thành nho nhỏ yên bình, mặc dù an nhàn, nhưng cũng muốn tính mạng người, so với kinh thành, có gì khác nhau?
Rốt cuộc, nhân tâm không phải nằm ở chỗ ở!
Nhưng đạo lý này, nàng có vẻ hiểu ra có chút hơi muộn.
Vệ Dịch nhấp môi, sốt ruột mở miệng: "Thư nhi đi tới chỗ nào, ta sẽ đi tới chỗ đó, ta không muốn tách ra khỏi Thư nhi. Ngươi đi tới kinh thành, ta cũng phải đi, được không?"
Ánh mắt mang theo khát vọng!
Trước khi Vệ phu nhân chết, nàng đã đồng ý với bà ấy, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vệ Dịch.
Bất chấp nàng đã bị tàn phá như thế nào, Kỷ Bùi đã chết, trái tim nàng cũng như tro tàn.
Nhưng nàng không thể vứt bỏ Vệ Dịch, không thể bỏ qua lời mình đã hứa với Vệ phu nhân.
Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, "Ta đáp ứng ngươi, cho dù tương lai ta đi đâu, đều nhất định sẽ mang ngươi theo."
"Thư nhi là tốt nhất."
Cặp mắt Vệ Dịch hơi sưng, nhưng vẫn an tĩnh nhìn nàng, khóe miệng cong lên, cũng lộ ra được một nụ cười khó có.
Phảng phất như ở trong mắt hắn, căn bản Kỷ Vân Thư xấu đẹp dường như không quan trọng. Hoặc là có lẽ, ở trong mắt hắn, mặc kệ tướng mạo Kỷ Vân Thư như thế nào, nàng đều là nữ tử đẹp nhất trong lòng hắn.
Là nương tử mà hắn nhận định!
Nàng chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn thấy một gương mặt nam tử xuất sắc, chỉ cách mình một thước. Thiếu gia kia, đứng ở dưới tàng cây hoa mai, khẽ mỉm cười với nàng.
"Kỷ Bùi?"
Không dám tin vào mắt mình!
Nàng nhấc bước chân chạy về phía trước, nhưng khoảng cách giữa nàng và Kỷ Bùi càng ngày càng xa.
"Thư nhi, Thư nhi......"
Kỷ Bùi gọi nàng từng tiếng, nụ cười trên mặt, càng ngày càng rực rỡ hơn.
Trong khi đó, khoảng cách giữa hai người bọn họ càng ngày càng xa. Kỷ Vân Thư vươn tay muốn tóm lấy hắn, nhưng đáp lại nàng, chỉ có không khí lạnh băng.
Sau một khắc, thân thể cũng bỗng chốc rơi vào một cái vực sâu, trước mắt, chìm vào trong bóng tối!
"Ly An? Ly An?" (Tên kiếp trước của Vân Thư)
Nàng đã bị giọng nói hùng hậu của một người nam nhân đánh thức.
Mở mắt ra, ánh sáng từ chiếc đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu muốn đâm mù hai mắt đang mở to của nàng. Mắt nàng chậm rãi thích ứng với ánh sáng chói loà.
Ánh vào mi mắt, là năm sáu người mặc trang phục giải phẫu, mang khẩu trang, đang vây quanh ở bên người nàng. Từng đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, và trên đỉnh đầu, còn có một chiếc đèn lớn hình tròn.
Lúc này nàng mới hiểu được, thì ra bản thân mình, đang ở trong phòng phẫu thuật!
"Ly An."
Một người nam nhân nhẹ nhàng chạm vào vai nàng.
Nàng nghiêng mắt nhìn lại, khuôn mặt quen thuộc, lông mày nhăn lại, ánh mắt mang theo tràn đầy lo lắng, thê lương nhìn nàng.
"Ba?"
Cổ họng khô cạn của nàng phát ra tiếng nói hơi nhỏ.
Đây là đang nằm mơ sao? Nàng đã trở lại?
"Ly An! Ly An!"
Nam nhân kia không ngừng gọi tên nàng.
Nàng muốn duỗi tay ra và chạm vào khuôn mặt ông ấy, nhưng toàn thân đều không có sức lực.
Tầm mắt cũng dần dần mơ hồ từ giữa từng tiếng gọi "Ly An".
"Ba...... Ba......"
Miệng nàng không ngừng gọi, nhưng hết thảy trước mắt, đều trở nên càng ngày càng hư ảo, dần dần bóng dáng biến thành một mảnh trong suốt.
Giờ khắc này, nàng cực kỳ sợ hãi, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
"Ba! Ba!"
Nàng lớn tiếng kêu lên, thân thể giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường.
Trên trán đầy mồ hôi, một đôi ánh mắt sợ hãi mở to, thở hổn hển.
Và tầm mắt, cũng từ trong trắng xoá trở nên rõ ràng hơn.
Đây là một gian phòng xa lạ, rộng rãi sáng sủa, được bố trí gọn gàng với đồ nội thất bằng gỗ đỏ, giường gỗ khắc hoa tứ giác, màn lụa màu sáng được treo xung quanh, nhẹ nhàng rung lên.
Thì ra là một giấc mộng!
"Thư nhi?"
Giọng nói của Vệ Dịch vang lên ở bên cạnh người nàng.
Hắn dường như có chút bị dọa sợ, thân thể cũng trong nháy mắt Kỷ Vân Thư bỗng nhiên ngồi dậy, rụt rụt ra phía sau.
Sắc mặt Kỷ Vân Thư tái nhợt, đôi môi tiểu xảo khô cạn cũng trở nên nứt nẻ, chậm rãi nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy Vệ Dịch.
"Vệ Dịch?"
"Thư nhi, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi gặp ác mộng sao?"
"Đây là chỗ nào?" Giọng nói của nàng suy yếu.
"Đây là chỗ ở của ca ca, Quảng Cừ viện."
Đôi môi đã đổi màu của nàng nhẹ nhàng di chuyển: "Sao ta lại ở đây? Ta...... ta đã ngủ bao lâu?"
"Ba ngày."
"Ba ngày?"
"Ân."
Một hỏi một đáp!
Kỷ Vân Thư giơ tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới suy ngẫm lại, lập tức hỏi hắn: "Vậy sao ngươi lại ở chỗ này? Sự tình của cha nương ngươi......"
Nàng còn nói chưa xong, Vệ Dịch đã đoạt lời đáp lại.
Sắc mặt có chút khổ sở, cố nén nước mắt trong hốc mắt: "Cha nương ta đã hạ táng xong, Phó thúc nói, những sự tình phía sau hắn sẽ tự lo, ta nghĩ muốn tới tìm Thư nhi, ca ca đã mang ta lại đây. Thư nhi, ngươi có phải đã bị ốm hay không?"
"Ta......"
"Ngươi đừng bị ốm. Thư nhi, ngươi không thể bị ốm." Vệ Dịch mang vẻ mặt khẩn trương.
Kỷ Vân Thư duỗi tay cầm hai tay run rẩy của hắn, lắc đầu "Ta không bị ốm. Vệ Dịch, ngươi đừng sợ."
"Ân." Hắn gật đầu, nhăn mũi lại, chua xót.
Kỷ Vân Thư sờ sờ đầu hắn, xốc chăn lên, kéo thân mình nặng nề có chút mỏi mệt xuống giường.
Bước chân giống như bị dính nhựa cao su, chậm rãi đi tới bàn trang điểm, cho đến khi trong gương phản chiếu thân mình gầy nhỏ của bản thân, nàng mới dừng lại.
Một thân tơ lụa màu trắng, chiếc áo choàng với hai tay áo bám vào bên cạnh người, làn váy dừng ở mắt cá chân, nổi bật dáng người tinh tế của nàng trong mọi khía cạnh.
Trong gương đồng màu vàng, vẫn hiện lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, cùng với bên trái khuôn mặt, đó là một vết sẹo dài màu đỏ sậm.
Vết sẹo kéo dài từ xương gò má đến cằm, rõ ràng có thể thấy được, cho dù làn da xung quanh không bị tróc ra, không có sự dữ tợn đáng ghét, nhưng vẫn khiến gương mặt vốn tinh xảo này có thêm vài phần xấu xí.
Thời gian ba ngày, vết sẹo này, đã được tra dược, không còn đau chút nào, chỉ kết nên một tầng vảy màu đỏ sậm.
Và phản ứng của nàng, dường như không khổ sở như trong tưởng tượng của nàng. Hủy dung, đối nàng mà nói, nàng bình tĩnh chấp nhận nó.
Nàng nâng tay xuống, nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trên mặt, khóe miệng dắt theo một nụ cười.
Không có Kỷ Bùi, tướng mạo đối nàng mà nói, được xem là gì?
Trái tim của nàng, mới là chân chính đã chết.
Thật lâu sau đó, nàng xoay người, chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.
"Ngươi sợ sao?"
Vệ Dịch lắc đầu: "Không sợ, Thư nhi cũng không cần sợ. Ca ca nói, hắn sẽ dùng hết thảy biện pháp để chữa khỏi cho ngươi."
"Trị không hết."
"Nhất định sẽ trị khỏi." Vệ Dịch lo lắng, tiến lên: "Ngay cả khi vết sẹo trên mặt Thư nhi không thể trị khỏi, ta cũng sẽ không ghét bỏ Thư nhi."
"Cảm ơn ngươi, Vệ Dịch."
Hắn chớp đôi mắt, rất nghiêm túc nói: "Thư nhi không cần cảm ơn ta, ta chỉ thích Thư nhi, muốn đối tốt với ngươi."
Nói vậy, là những lời nói chân thành!
Thật sự may mắn cỡ nào, mới có thể có được một người lương thiện trong sáng như vậy bên người.
Kỷ Vân Thư cười cười, với vết sẹo xấu xí này, khuôn mặt nàng đã tăng thêm vài phần nhợt nhạt.
Nàng đột nhiên hỏi hắn: "Vệ Dịch, ngươi muốn đi tới kinh thành hay không?"
"Kinh thành? Đó là nơi nào?"
Nơi nào?
"Ta cũng không biết." Nàng nhẹ nhàng nói mấy câu yếu ớt.
Nhưng nàng biết rõ, đó là một cái hang hổ, chỗ quỷ quyệt, không có sự yên bình như Cẩm Giang, không có nhân gia nhà nghèo cơm canh đạm bạc.
Nhưng nói đến cùng, Cẩm Giang thành nho nhỏ yên bình, mặc dù an nhàn, nhưng cũng muốn tính mạng người, so với kinh thành, có gì khác nhau?
Rốt cuộc, nhân tâm không phải nằm ở chỗ ở!
Nhưng đạo lý này, nàng có vẻ hiểu ra có chút hơi muộn.
Vệ Dịch nhấp môi, sốt ruột mở miệng: "Thư nhi đi tới chỗ nào, ta sẽ đi tới chỗ đó, ta không muốn tách ra khỏi Thư nhi. Ngươi đi tới kinh thành, ta cũng phải đi, được không?"
Ánh mắt mang theo khát vọng!
Trước khi Vệ phu nhân chết, nàng đã đồng ý với bà ấy, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vệ Dịch.
Bất chấp nàng đã bị tàn phá như thế nào, Kỷ Bùi đã chết, trái tim nàng cũng như tro tàn.
Nhưng nàng không thể vứt bỏ Vệ Dịch, không thể bỏ qua lời mình đã hứa với Vệ phu nhân.
Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, "Ta đáp ứng ngươi, cho dù tương lai ta đi đâu, đều nhất định sẽ mang ngươi theo."
"Thư nhi là tốt nhất."
Cặp mắt Vệ Dịch hơi sưng, nhưng vẫn an tĩnh nhìn nàng, khóe miệng cong lên, cũng lộ ra được một nụ cười khó có.
Phảng phất như ở trong mắt hắn, căn bản Kỷ Vân Thư xấu đẹp dường như không quan trọng. Hoặc là có lẽ, ở trong mắt hắn, mặc kệ tướng mạo Kỷ Vân Thư như thế nào, nàng đều là nữ tử đẹp nhất trong lòng hắn.
Là nương tử mà hắn nhận định!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.