Chương 117: Ngài là Vương gia, ta là thứ dân
Li Đa Ô
14/10/2018
Kỷ Vân Thư lấy ra hai hộp gỗ đàn hương của mình từ sân phía Tây.
Một hộp đựng bút lông và thuốc màu.
Một hộp đựng các loại dao nhỏ dùng để khám nghiệm tử thi.
Đây là bảo bối kiếm cơm ăn những năm gần đây của nàng, quả quyết không thể ném chúng lại.
Đương nhiên, còn có ngọc bội màu ngọc bích mà Vệ Dịch từng đưa cho nàng.
Nàng cất ngọc bội vào bên hông, một tay ôm hai hộp gỗ đàn hương, một tay cầm một cái giá cắm nến đã được thắp sáng.
Khi nàng vừa ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Uyển Hân đi vào trong viện.
Một thân đồ tang màu trắng, khiến cho mỹ nhân ốm yếu càng thêm động lòng người, ánh sáng bên ngoài chiếu từ sau lưng nàng, khuôn mặt tinh xảo như họa mơ hồ ở dưới mũ tang, chỉ có một nốt ruồi đỏ giữa trán là có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Nàng mang theo nỗi buồn khó tả, đặc biệt là cặp mắt khi đối diện với ánh mắt của Kỷ Vân Thư, tràn đầy nước mắt, thật sự có thể hoà tan trái tim người.
"Không thể không như vậy hay sao?"
Kỷ Uyển Hân đến gần bên cạnh Kỷ Vân Thư, giọng nói mềm mại không có lực, mang theo sự thương cảm.
"Kỷ Bùi đã chết!" Bốn chữ, nhẹ nhàng vỡ ra từ trong miệng Kỷ Vân Thư.
Nghe thấy tin này, Kỷ Uyển Hân nhíu mày thật sâu, nháy mắt nước mắt tràn ra, vươn tay, chạm chạm bàn tay lạnh băng của Kỷ Vân Thư.
Đau lòng nói: "Ngươi đã đợi hai năm, không phải đã tính tới điều tội tệ nhất sao?"
"Không, mấy năm nay, ta vẫn luôn tin rằng hắn vẫn còn sống
"Vân Thư......"
"Kỷ Bùi không còn nữa, trá tim ta cũng đã chết, ngươi không cần tới đây khuyên ta. Ngươi cũng biết, ta không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa."
Kỷ Vân Thư rất quyết tâm, cặp mắt lạnh như băng, vô cảm, tay cầm giá cắm nến cũng hơi có chút dùng sức.
Giọng nói của Kỷ Uyển Hân vẫn nghẹn trong cổ họng, thở dài một tiếng, cuối cùng khuyên Kỷ Vân Thư một câu.
"Cho dù hiện tại ngươi rời khỏi Kỷ phủ, cũng không cần khiến tình huống trở nên rồi tệ như vậy. Tam đệ vừa mới chết, cha và tổ mẫu đã thương tâm muốn chết. Ngươi vừa rồi nháo một trận, sẽ bị mọi người gắn cho danh hiệu bất công và ích kỷ. Những ngày sau này của ngươi, chắc sẽ khó khăn hơn."
"Ngươi muốn gõ chuông cảnh báo ta sao?"
"Vân Thư, ta chỉ muốn tốt cho ngươi."
"Không cần." Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng nói, sau một khắc, cởi tấm khăn che mặt trên mặt mình xuống.
Dưới ánh nến, vết sẹo thon dài màu đỏ sậm, ánh vào trong mắt Kỷ Uyển Hân.
Nàng biết Kỷ Vân Thư đã bị hủy dung, nhưng không ngờ, vết sẹo thật sự rất khủng khiếp, xé rách gương mặt tinh xảo, có vẻ xấu xí.
"Đây là......"
Nước mắt của Kỷ Uyển Hân tiếp tục tuôn trào, vẻ mặt đau lòng.
Nhưng Kỷ Vân Thư lạnh lùng cười: "Vết sẹo này, là ta thay nguyên chủ của thân thể này, trả hết toàn bộ công dưỡng dục cho Kỷ gia trong nhiều năm qua. Từ nay về sau, Kỷ Vân Thư trước kia ngươi biết, hoàn toàn đã chết."
Không, Kỷ Vân Thư kia thật sự đã chết lâu rồi!
Nàng chỉ thay nàng ấy sống 5 năm, giống như một con rối sống suốt 5 năm qua.
Hiện tại, nàng đã mệt mỏi. Kỷ Vân Thư vốn giỏi ẩn nhẫn kia, một khắc khi biết được tin Kỷ Bùi đã chết, cũng chân chính biến mất.
Kỷ Uyển Hân còn đang cân nhắc ý của những lời Kỷ Vân Thư vừa nói.
Chủ nhân của thân thể là gì?
Cái gì đã chết?
Nàng nghe xong cảm thấy mơ màng bối rối.
Kỷ Vân Thư mang khăn che mặt lại một lần nữa, vòng qua bên cạnh nàng, khi đi ra phía sau nàng, bước chân đột nhiên dừng lại.
Đưa lưng về phía nàng, Kỷ Vân Thư hỏi: "Ngươi có biết, năm đó, ai là người đã để lộ ra những lời ta và Kỷ Bùi nói ở dưới tàng cây hoa mai?"
Thân mình Kỷ Uyển Hân mơ hồ run lên, chậm rãi phun ra mấy chữ.
"Ta không biết."
"Ngươi không lừa gạt ta?"
"Ta không!"
Có được lời đáp trả, Kỷ Vân Thư không tiếp tục hỏi thêm, cất bước rời khỏi viện.
Đợi khi Kỷ Uyển Hân xoay người lại, nàng nhìn thấy, chỉ là bóng dáng Kỷ Vân Thư khoác áo choàng, trong tay vẫn giữ giá cắm nến, càng lúc càng xa.
Nàng cắn răng, trong lòng khó chịu, mới vừa rồi khi sự đau lòng trong mắt trôi qua, ánh ở trong ánh mắt, chính là nồng đậm khó hiểu cùng với ghen ghét.
Hiện tại nàng vẫn không hiểu nổi, vì sao Cảnh Dung có thể vì Kỷ Vân Thư, đốt cây roi do Hoàng thượng ngự ban cho phụ thân mình, vì Kỷ Vân Thư, tống giam Kỷ Nguyên Chức. Mặc dù hiện giờ Kỷ Vân Thư đã bị hủy dung, nam nhân kia, vẫn không hề không bỏ.
Dựa vào cái gì?
Luận về thân thế, luận về tướng mạo, có điểm nào nàng không bằng Kỷ Vân Thư!
Thậm chí, người gặp được Cảnh Dung trước, cũng là nàng!
Ngày hôm đó, trong phủ mở tiệc khoản đãi khách quý tới từ kinh thành, ngay một khắc khi nhìn thấy Cảnh Dung tiến vào, trái tim nàng, cũng đã mơ hồ chạm tới trên người hắn.
Hiện giờ, rút không được, đẩy không xong!
"Vì sao, vì sao ngươi luôn cướp mất người ta thích?"
Giọng điệu trở nên âm ngoan, cực kỳ quỷ quyệt......
.....Edit: Emily Ton.....
Tiền viện, toàn bộ trong phòng, đã bị lửa lớn vây hết chung quanh, trên dưới Kỷ gia không ngừng vội vàng dùng nước để dập tắt lửa.
Chiếc quan tài đã được chuyển ra bên ngoài đại sảnh, nhưng do lửa lan rộng, quan tài lại được dịch ra bên ngoài một chút, rất nhanh đã đến gần sát cổng lớn.
Kỷ Vân Thư trở lại tiền viện, tất cả mọi người đang vội vàng chiến đấu với ngọn lửa, dường như đã hoàn toàn quên mất đầu sỏ gây tội là nàng.
Kỷ Vân Thư lạnh nhạt nhìn xem lửa lớn bủa vây trong phòng, tầm mắt chuyển dời đến chiếc quan tài của Kỷ Nguyên Chức.
Sau đó, nàng cố sức kéo xuống một tấm vải bố trắng gần mình xuống, ném ở trên quan tài, đồng thời vứt giá cắm nến đang cầm trong tay lên đó.
Vải bố trắng nháy mắt bắt lửa cháy!
Chờ khi mọi người có phản ứng lại, chiếc quan tài kia, đã bị bao bọc bên trong lửa lớn!
Và Kỷ Vân Thư, đứng thẳng thân mình, đang từng bước một rời khỏi đại môn Kỷ phủ.
Sau lưng, là lửa cháy hừng hực, nàng giống như phượng hoàng trọng sinh vào Niết bàn*, bỏ qua tất cả trái tim hiền lành tử tế, ước gì có thể dùng lửa lớn, đốt cháy hết thảy mọi thứ thành hư vô!
Toàn bộ Kỷ phủ, tiếng la, tiếng khóc, nổ tung một mảnh!
Lang Bạc ở trên xà nhà bên cạnh, kín đáo nhìn xem rõ ràng hết thảy, nhảy xuống xà nhà.
Hắn nhanh chóng chạy đến chỗ tối cách Kỷ phủ không xa, bẩm báo: "Lửa là do Kỷ cô nương đốt, còn đốt cháy cả quan tài Kỷ Nguyên Chức!"
Không ngờ nữ tử nhỏ bé, lại tàn nhẫn như vậy!
Cảnh Dung khoanh hai tay phía sau lưng, trong mắt dâng lên một sự tàn nhẫn, khóe môi câu lên: "Nếu đã cháy, sẽ không sợ thế lửa lớn hơn chút nữa."
"Vâng, thuộc hạ minh bạch."
Vì thế, Lang Bạc mang theo vài người, kín đáo thâm nhập vào hậu viện Kỷ phủ, ba viện Đông Nam Bắc, điểm thêm ba đốm lửa!
Toàn bộ Kỷ phủ, bị nhấn chìm vào trong một hồi lửa khổng lồ!
Kỷ Vân Thư ra khỏi phủ, chưa đi được bao xa, đã nhìn thấy Cảnh Dung đang chờ mình từ rất xa.
Hắn đứng bên một chiếc đèn lồng cũ nát, trên người, phản chiếu bóng những ngọn cây xung quanh, mơ hồ lay động, phảng phất khiến hắn có chút hư ảo, không chân thật.
Cảnh Dung như vậy, đã không còn ánh mắt ngả ngớn phù phiếm, chỉ một cái chớp mắt, hắn thực sự rất hấp dẫn người.
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư dường như có chút không bị ảnh hưởng!
Đợi nàng đến gần, Cảnh Dung hỏi nàng: "Đã đưa ra quyết định sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy, ngươi có gì muốn làm hay không?"
"Đưa Vệ Dịch đi cùng."
"Được, bổn vương đáp ứng ngươi, còn có điều gì nữa?"
"Ngài là Vương gia, ta là thứ dân!"
Ngài là Vương gia, ta là thứ dân!
Không thể nghi ngờ, chính là nàng đang muốn đưa ra một lời nhắc nhở. Nhắc nhở hắn, cho dù Kỷ Bùi đã chết, trong trái tim nàng, vẫn không thể để hắn bước vào.
Loại cảm giác giống như bị người xé mở trái tim, rốt cuộc hắn cũng trải qua.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn hơi cau mày.
"Được, bổn vương nhớ kỹ."
Một hộp đựng bút lông và thuốc màu.
Một hộp đựng các loại dao nhỏ dùng để khám nghiệm tử thi.
Đây là bảo bối kiếm cơm ăn những năm gần đây của nàng, quả quyết không thể ném chúng lại.
Đương nhiên, còn có ngọc bội màu ngọc bích mà Vệ Dịch từng đưa cho nàng.
Nàng cất ngọc bội vào bên hông, một tay ôm hai hộp gỗ đàn hương, một tay cầm một cái giá cắm nến đã được thắp sáng.
Khi nàng vừa ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Uyển Hân đi vào trong viện.
Một thân đồ tang màu trắng, khiến cho mỹ nhân ốm yếu càng thêm động lòng người, ánh sáng bên ngoài chiếu từ sau lưng nàng, khuôn mặt tinh xảo như họa mơ hồ ở dưới mũ tang, chỉ có một nốt ruồi đỏ giữa trán là có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Nàng mang theo nỗi buồn khó tả, đặc biệt là cặp mắt khi đối diện với ánh mắt của Kỷ Vân Thư, tràn đầy nước mắt, thật sự có thể hoà tan trái tim người.
"Không thể không như vậy hay sao?"
Kỷ Uyển Hân đến gần bên cạnh Kỷ Vân Thư, giọng nói mềm mại không có lực, mang theo sự thương cảm.
"Kỷ Bùi đã chết!" Bốn chữ, nhẹ nhàng vỡ ra từ trong miệng Kỷ Vân Thư.
Nghe thấy tin này, Kỷ Uyển Hân nhíu mày thật sâu, nháy mắt nước mắt tràn ra, vươn tay, chạm chạm bàn tay lạnh băng của Kỷ Vân Thư.
Đau lòng nói: "Ngươi đã đợi hai năm, không phải đã tính tới điều tội tệ nhất sao?"
"Không, mấy năm nay, ta vẫn luôn tin rằng hắn vẫn còn sống
"Vân Thư......"
"Kỷ Bùi không còn nữa, trá tim ta cũng đã chết, ngươi không cần tới đây khuyên ta. Ngươi cũng biết, ta không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa."
Kỷ Vân Thư rất quyết tâm, cặp mắt lạnh như băng, vô cảm, tay cầm giá cắm nến cũng hơi có chút dùng sức.
Giọng nói của Kỷ Uyển Hân vẫn nghẹn trong cổ họng, thở dài một tiếng, cuối cùng khuyên Kỷ Vân Thư một câu.
"Cho dù hiện tại ngươi rời khỏi Kỷ phủ, cũng không cần khiến tình huống trở nên rồi tệ như vậy. Tam đệ vừa mới chết, cha và tổ mẫu đã thương tâm muốn chết. Ngươi vừa rồi nháo một trận, sẽ bị mọi người gắn cho danh hiệu bất công và ích kỷ. Những ngày sau này của ngươi, chắc sẽ khó khăn hơn."
"Ngươi muốn gõ chuông cảnh báo ta sao?"
"Vân Thư, ta chỉ muốn tốt cho ngươi."
"Không cần." Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng nói, sau một khắc, cởi tấm khăn che mặt trên mặt mình xuống.
Dưới ánh nến, vết sẹo thon dài màu đỏ sậm, ánh vào trong mắt Kỷ Uyển Hân.
Nàng biết Kỷ Vân Thư đã bị hủy dung, nhưng không ngờ, vết sẹo thật sự rất khủng khiếp, xé rách gương mặt tinh xảo, có vẻ xấu xí.
"Đây là......"
Nước mắt của Kỷ Uyển Hân tiếp tục tuôn trào, vẻ mặt đau lòng.
Nhưng Kỷ Vân Thư lạnh lùng cười: "Vết sẹo này, là ta thay nguyên chủ của thân thể này, trả hết toàn bộ công dưỡng dục cho Kỷ gia trong nhiều năm qua. Từ nay về sau, Kỷ Vân Thư trước kia ngươi biết, hoàn toàn đã chết."
Không, Kỷ Vân Thư kia thật sự đã chết lâu rồi!
Nàng chỉ thay nàng ấy sống 5 năm, giống như một con rối sống suốt 5 năm qua.
Hiện tại, nàng đã mệt mỏi. Kỷ Vân Thư vốn giỏi ẩn nhẫn kia, một khắc khi biết được tin Kỷ Bùi đã chết, cũng chân chính biến mất.
Kỷ Uyển Hân còn đang cân nhắc ý của những lời Kỷ Vân Thư vừa nói.
Chủ nhân của thân thể là gì?
Cái gì đã chết?
Nàng nghe xong cảm thấy mơ màng bối rối.
Kỷ Vân Thư mang khăn che mặt lại một lần nữa, vòng qua bên cạnh nàng, khi đi ra phía sau nàng, bước chân đột nhiên dừng lại.
Đưa lưng về phía nàng, Kỷ Vân Thư hỏi: "Ngươi có biết, năm đó, ai là người đã để lộ ra những lời ta và Kỷ Bùi nói ở dưới tàng cây hoa mai?"
Thân mình Kỷ Uyển Hân mơ hồ run lên, chậm rãi phun ra mấy chữ.
"Ta không biết."
"Ngươi không lừa gạt ta?"
"Ta không!"
Có được lời đáp trả, Kỷ Vân Thư không tiếp tục hỏi thêm, cất bước rời khỏi viện.
Đợi khi Kỷ Uyển Hân xoay người lại, nàng nhìn thấy, chỉ là bóng dáng Kỷ Vân Thư khoác áo choàng, trong tay vẫn giữ giá cắm nến, càng lúc càng xa.
Nàng cắn răng, trong lòng khó chịu, mới vừa rồi khi sự đau lòng trong mắt trôi qua, ánh ở trong ánh mắt, chính là nồng đậm khó hiểu cùng với ghen ghét.
Hiện tại nàng vẫn không hiểu nổi, vì sao Cảnh Dung có thể vì Kỷ Vân Thư, đốt cây roi do Hoàng thượng ngự ban cho phụ thân mình, vì Kỷ Vân Thư, tống giam Kỷ Nguyên Chức. Mặc dù hiện giờ Kỷ Vân Thư đã bị hủy dung, nam nhân kia, vẫn không hề không bỏ.
Dựa vào cái gì?
Luận về thân thế, luận về tướng mạo, có điểm nào nàng không bằng Kỷ Vân Thư!
Thậm chí, người gặp được Cảnh Dung trước, cũng là nàng!
Ngày hôm đó, trong phủ mở tiệc khoản đãi khách quý tới từ kinh thành, ngay một khắc khi nhìn thấy Cảnh Dung tiến vào, trái tim nàng, cũng đã mơ hồ chạm tới trên người hắn.
Hiện giờ, rút không được, đẩy không xong!
"Vì sao, vì sao ngươi luôn cướp mất người ta thích?"
Giọng điệu trở nên âm ngoan, cực kỳ quỷ quyệt......
.....Edit: Emily Ton.....
Tiền viện, toàn bộ trong phòng, đã bị lửa lớn vây hết chung quanh, trên dưới Kỷ gia không ngừng vội vàng dùng nước để dập tắt lửa.
Chiếc quan tài đã được chuyển ra bên ngoài đại sảnh, nhưng do lửa lan rộng, quan tài lại được dịch ra bên ngoài một chút, rất nhanh đã đến gần sát cổng lớn.
Kỷ Vân Thư trở lại tiền viện, tất cả mọi người đang vội vàng chiến đấu với ngọn lửa, dường như đã hoàn toàn quên mất đầu sỏ gây tội là nàng.
Kỷ Vân Thư lạnh nhạt nhìn xem lửa lớn bủa vây trong phòng, tầm mắt chuyển dời đến chiếc quan tài của Kỷ Nguyên Chức.
Sau đó, nàng cố sức kéo xuống một tấm vải bố trắng gần mình xuống, ném ở trên quan tài, đồng thời vứt giá cắm nến đang cầm trong tay lên đó.
Vải bố trắng nháy mắt bắt lửa cháy!
Chờ khi mọi người có phản ứng lại, chiếc quan tài kia, đã bị bao bọc bên trong lửa lớn!
Và Kỷ Vân Thư, đứng thẳng thân mình, đang từng bước một rời khỏi đại môn Kỷ phủ.
Sau lưng, là lửa cháy hừng hực, nàng giống như phượng hoàng trọng sinh vào Niết bàn*, bỏ qua tất cả trái tim hiền lành tử tế, ước gì có thể dùng lửa lớn, đốt cháy hết thảy mọi thứ thành hư vô!
Toàn bộ Kỷ phủ, tiếng la, tiếng khóc, nổ tung một mảnh!
Lang Bạc ở trên xà nhà bên cạnh, kín đáo nhìn xem rõ ràng hết thảy, nhảy xuống xà nhà.
Hắn nhanh chóng chạy đến chỗ tối cách Kỷ phủ không xa, bẩm báo: "Lửa là do Kỷ cô nương đốt, còn đốt cháy cả quan tài Kỷ Nguyên Chức!"
Không ngờ nữ tử nhỏ bé, lại tàn nhẫn như vậy!
Cảnh Dung khoanh hai tay phía sau lưng, trong mắt dâng lên một sự tàn nhẫn, khóe môi câu lên: "Nếu đã cháy, sẽ không sợ thế lửa lớn hơn chút nữa."
"Vâng, thuộc hạ minh bạch."
Vì thế, Lang Bạc mang theo vài người, kín đáo thâm nhập vào hậu viện Kỷ phủ, ba viện Đông Nam Bắc, điểm thêm ba đốm lửa!
Toàn bộ Kỷ phủ, bị nhấn chìm vào trong một hồi lửa khổng lồ!
Kỷ Vân Thư ra khỏi phủ, chưa đi được bao xa, đã nhìn thấy Cảnh Dung đang chờ mình từ rất xa.
Hắn đứng bên một chiếc đèn lồng cũ nát, trên người, phản chiếu bóng những ngọn cây xung quanh, mơ hồ lay động, phảng phất khiến hắn có chút hư ảo, không chân thật.
Cảnh Dung như vậy, đã không còn ánh mắt ngả ngớn phù phiếm, chỉ một cái chớp mắt, hắn thực sự rất hấp dẫn người.
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư dường như có chút không bị ảnh hưởng!
Đợi nàng đến gần, Cảnh Dung hỏi nàng: "Đã đưa ra quyết định sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy, ngươi có gì muốn làm hay không?"
"Đưa Vệ Dịch đi cùng."
"Được, bổn vương đáp ứng ngươi, còn có điều gì nữa?"
"Ngài là Vương gia, ta là thứ dân!"
Ngài là Vương gia, ta là thứ dân!
Không thể nghi ngờ, chính là nàng đang muốn đưa ra một lời nhắc nhở. Nhắc nhở hắn, cho dù Kỷ Bùi đã chết, trong trái tim nàng, vẫn không thể để hắn bước vào.
Loại cảm giác giống như bị người xé mở trái tim, rốt cuộc hắn cũng trải qua.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn hơi cau mày.
"Được, bổn vương nhớ kỹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.