Chương 137: Vụ án Lý gia mất tích
Li Đa Ô
01/11/2018
Hai người tiếp tục nói chuyện gần một canh giờ trong phòng, ngay cả khi
trà nguội lạnh, cũng không có gã sai vặt nào đi vào thay trà.
Sau khi kết thúc, Cảnh Dung một mình ra ngoài, sắc mặt nặng nề, cả người tản ra một luồng khí lạnh, khiến người không dám tới gần.
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi tí tách tí tách, thời tiết cũng rất âm u, trong không khí, còn mang theo một luồng gió lạnh.
Toàn bộ kinh thành, dường như đều bao phủ ở trong một đám sương mù quỷ dị.
Khiến nhân tâm cảm thấy rầu rĩ, ngột ngạt khó thở!
Cảnh Dung trở lại trong phủ, quần áo và trên búi tóc đã ướt đẫm vì mưa.
Giống như bị bao phủ bởi một tầng "sương"!
Hắn trực tiếp chạy tới Đông Uyển, nhưng vừa mới bước vào cửa, đã được mấy nha đầu báo lại, Kỷ Vân Thư đã ra khỏi cửa.
"Mang theo Vệ công tử?" Giọng điệu của hắn lạnh băng.
Nha đầu rụt rụt bước chân, lắc đầu: "Không có, Vệ công tử ở trong phòng, Kỷ tiên sinh đi ra ngoài một mình."
"Đi đâu?"
"Nô tỳ không biết!"
"Các ngươi làm việc thế nào vậy?" Cảnh Dung mắng một tiếng.
Mấy nha đầu sợ tới mức cúi thấp đầu, không dám đối diện với hắn, há miệng thở dốc, nhanh chóng nói: "Vương gia vừa ra khỏi phủ không lâu, lập tức có người đưa một thứ tới cho Kỷ tiên sinh, sau đó, Kỷ tiên sinh cũng vội vàng đi ra ngoài, chỉ giao phó, trông chừng Vệ công tử cẩn thận. Ngoài ra không nói gì khác, bọn nô tỳ không thể ngăn được."
Ngay lúc này, trái tim Cảnh Dung như bị thứ gì thắt chặt lại!
Kỷ Vân Thư vừa tới kinh thành, trời xa đất lạ, đi ra ngoài gặp ai? Người Kỷ gia, không có khả năng. Lúc này, Kỷ gia đoán chừng tang sự còn làm chưa xong!
Vậy thì là ai?
Hắn dùng sức vung tay áo lên, triệu tập Lang Bạc, sắc mặt tràn đầy lo lắng, cao giọng mệnh lệnh: "Lập tức dẫn người lục soát toàn bộ kinh thành, đào ba thước đất, cũng phải tìm bằng được Kỷ Vân Thư cho bổn vương. Bổn vương không cho phép nàng có chút thương tổn nào."
"Tuân mệnh!"
Lang Bạc cũng rất sốt ruột, nhanh chóng mang theo thị vệ Dung Vương phủ đi tìm Kỷ Vân Thư.
Lúc này, Vệ Dịch nghe thấy tiếng đi ra, trong tay còn cầm một chiếc bánh hoa quế, trong miệng cũng nhét đầy bánh.
Hắn hàm hồ nhìn về phía Cảnh Dung hỏi: "Ca ca, ngươi la mắng gì vậy? Thư nhi nói rằng khi ăn không thể nói chuyện, ngươi vì sao lại la mắng ta?"
"......"
Thấy hắn không đáp lời, Vệ Dịch đi tới, hơi nâng cằm, tiếp tục hỏi: "Có phải ngươi đói bụng hay không?"
"Không đói bụng!"
"Vậy ngươi la mắng gì vậy?"
Cực kỳ ngây thơ!
Trên trán Cảnh Dung xuất hiện vài đường hắc tuyến, hiện tại hắn đang vội muốn chết, tiểu tử ngốc này còn thay đổi cách "trêu chọc" trong khi tươi cười với hắn, có thể nghiêm túc chút được không?
Xoay người, hắn phân phó với mấy nha đầu: "Trông chừng Vệ công tử cẩn thận, nếu lại xảy ra sự cố gì nữa, bổn vương sẽ khiến các ngươi hối hận."
"Vâng!" Bọn nha đầu đồng thanh đáp lại.
Ngay sau đó, Cảnh Dung bước nhanh rời đi, lao ra khỏi phủ, đi tìm Kỷ Vân Thư.
Sau lưng, Vệ Dịch nói thầm một câu: "Ca ca đã nổi điên rồi sao?"
Bọn nha đầu nhìn thấy Cảnh Dung đã đi rồi, trái tim buông xuống, nhưng vẫn hai mặt nhìn nhau, hơi run rẩy vì sợ hãi.
Vệ Dịch đi đến trước mặt mấy nha đầu kia, mang theo giọng điệu an ủi, nói: "Tỷ tỷ, các ngươi không cần phải sợ ca ca. Mặc dù ca ca là cái túi trút giận, nhưng hắn là một người rất tốt, các ngươi không phải sợ hắn, cũng không cần tức giận với hắn."
"Vệ công tử, chúng ta......"
"Đừng sợ đừng sợ, ca ca sợ nhất, chính là Thư nhi. Nếu như hắn khi dễ các ngươi, ta sẽ nói lại với Thư nhi." Một bộ dáng rất kiêu ngạo.
Trong lòng bọn nha đầu vẫn luôn bồn chồn, rõ ràng Kỷ tiên sinh là nam nhi, sao Vệ công tử gọi hắn là Thư nhi? Cách xưng hô này, không phải quá thân thiết hay sao? Hơn nữa, còn có chút kỳ lạ.
Tuy nhiên, bọn nha đầu đều không ai thốt ra lời nào, tất cả đều gật gật đầu.
Phải biết rằng, Vệ Dịch chính là một cao thủ "nói", mặc dù bọn họ mới tiếp xúc một ngày, nhưng "ưu điểm" này trên người Vệ Dịch lại hiện ra rất rõ ràng.
Nếu các nàng không gật đầu đồng ý, chỉ sợ Vệ Dịch sẽ kéo các nàng nói tới mấy canh giờ hắn mới bỏ qua.
Vệ Dịch cười ha hả, nhai xong điểm tâm trong miệng, sau đó quét sạch trong tay mình, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn vào phòng, tiếp tục ăn!
.......Edit: Emily Ton.......
Bên kia.
Sau khi Kỷ Vân Thư thong dong rời khỏi vương phủ, đi tới một tửu lầu.
Vừa mới đi vào, đã được một tiểu nhị đưa lên phòng riêng trên lầu hai.
Đẩy cửa bước vào, lập tức nhìn thấy một người đang ngồi rất đoan chính, hiện lên tư thái ung dung hoa quý, sắc mặt tuy mang theo chút bực dọc, nhưng sự khiêu căng trong ánh mắt kia, vẫn chưa từng bị giảm chút nào.
Cánh cửa phía sau đã bị đóng sập lại!
Kỷ Vân Thư không hề ngạc nhiên, nắm chặt phong thư ngắn gọn trong tay, vỗ vỗ nước mưa trên đầu vai mình, đi tới, khóe miệng hơi hướng lên trên.
Nàng nói: "Không nghĩ tới, Giang phu nhân biết ta đã tới kinh thành nhanh như vậy?"
Ngồi ở trước mặt nàng, đúng là vị Giang phu nhân đường hoàng ương ngạnh.
Lúc trước, khi Kỷ Vân Thư bỏ tù, nàng cũng biết được Giang phu nhân và Lý triệu sớm sẽ được thả ra. Hơn nữa, Lý lão tướng quân còn xin được một công văn do hoàng thượng phê duyệt, sai người đưa đến nha môn. Huyện thái gia chỉ có nghe theo lệnh, thả hai người ra.
Mặt mũi Lý gia, thật đúng là rất lớn!
Giang phu nhân ngước mắt mỉm cười, càng kinh ngạc cảm thán, đôi tay phất ghế dựa bên cạnh một cái: "Kỷ tiên sinh mời ngồi, ta đã sai người chuẩn bị món ngon, đổi gió cho tiên sinh ngài."
Kỷ Vân Thư không khách khí, nhẹ nâng quần áo ngồi xuống.
Trước mặt, rất nhiều món ăn đặc trưng của tửu lầu, mỗi một món đều cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ.
Nàng khách khí cười: "Giang phu nhân không cần phô trương lãng phí như thế."
"Sao có thể nói là lãng phí! Ta đã nói rồi, Kỷ tiên sinh ngài không phải là vật trong ao, hiện giờ ngài cuối cùng đã tới kinh thành, ta tất nhiên muốn uống ba chén rượu với tiên sinh mới được. Mở tiệc như thế, thật sự có chút chậm trễ."
Kẻ có tiền quả là không giống nhau!
Nàng chuyển mắt đối diện với tầm mắt của Giang phu nhân, nghiêm túc: "Vì đây không phải là lần đầu tiên ta và Giang phu nhân gặp nhau, nếu như Giang phu nhân có việc, không ngại cứ nói thẳng, mỹ vị món ngon, không phải là thứ tại hạ yêu thích."
Giang phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tiên sinh thật thông minh, không thể gạt được ngài điều gì. Nếu tiên sinh đã đoán được dụng ý của ta, vậy ta sẽ nói thẳng."
Nha!
Thật sự là có chuyện!
Cũng đúng, ở Cẩm Giang nàng đã bóc "vết sẹo" của bà ta ra, trong lòng bắt ta hẳn là hận chết mình mới đúng, sao có thể thật sự sẽ ăn món ngon uống ba chén rượu đến say cùng nàng!
Giang phu nhân thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Không dối gạt tiên sinh, trong phủ ta có một vị muội muội vừa mới cập kê không lâu, tên gọi là Thủy Tinh. Tuy nhiên, cách đây không lâu, trước một ngày là ta hồi kinh từ Cẩm Giang, không ngờ Thủy Tinh vô cớ mất tích. Ta đã phái người hỏi thăm khắp nơi, đều không thể thu được tin tức gì."
Đi thẳng vào vấn đề!
"Vụ án thiếu nữ mất tích?" Kỷ Vân Thư nói nhỏ.
"Không sai, nói vậy khi tiên sinh tiến kinh đã có nghe thấy, đúng không? Trong hai tháng này, kinh thành liên tiếp phát sinh nhiều vụ nữ tử mất tích, tra xét rất lâu cũng không thể tra ra manh mối, thực sự khiến nhân tâm hoảng loạn. Tuy nhiên, không nghĩ tới, bàn tay của hung thủ sẽ duỗi tới Lý gia ta."
Nói tới đây, Giang phu nhân nắm chặt hai tay thành nắm đấm!
Ý nghĩa của cuộc gặp này, Kỷ Vân Thư cũng đã hiểu ra, ánh mắt buông xuống, chỉ hỏi một câu: "Vì thế, Giang phu nhân muốn ta giúp ngươi?"
"Năng lực Kỷ tiên sinh như thế nào, ta đã được biết đến,"
"Giang phu nhân......"
Giang phu nhân lập tức ngắt lời nàng nói.
"Ta biết tiên sinh không muốn nhúng tay vào việc này, nhưng hiện nay, ta biết chỉ có Kỷ tiên sinh ngài mới có thể điều tra rõ vụ án này."
Sau khi kết thúc, Cảnh Dung một mình ra ngoài, sắc mặt nặng nề, cả người tản ra một luồng khí lạnh, khiến người không dám tới gần.
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi tí tách tí tách, thời tiết cũng rất âm u, trong không khí, còn mang theo một luồng gió lạnh.
Toàn bộ kinh thành, dường như đều bao phủ ở trong một đám sương mù quỷ dị.
Khiến nhân tâm cảm thấy rầu rĩ, ngột ngạt khó thở!
Cảnh Dung trở lại trong phủ, quần áo và trên búi tóc đã ướt đẫm vì mưa.
Giống như bị bao phủ bởi một tầng "sương"!
Hắn trực tiếp chạy tới Đông Uyển, nhưng vừa mới bước vào cửa, đã được mấy nha đầu báo lại, Kỷ Vân Thư đã ra khỏi cửa.
"Mang theo Vệ công tử?" Giọng điệu của hắn lạnh băng.
Nha đầu rụt rụt bước chân, lắc đầu: "Không có, Vệ công tử ở trong phòng, Kỷ tiên sinh đi ra ngoài một mình."
"Đi đâu?"
"Nô tỳ không biết!"
"Các ngươi làm việc thế nào vậy?" Cảnh Dung mắng một tiếng.
Mấy nha đầu sợ tới mức cúi thấp đầu, không dám đối diện với hắn, há miệng thở dốc, nhanh chóng nói: "Vương gia vừa ra khỏi phủ không lâu, lập tức có người đưa một thứ tới cho Kỷ tiên sinh, sau đó, Kỷ tiên sinh cũng vội vàng đi ra ngoài, chỉ giao phó, trông chừng Vệ công tử cẩn thận. Ngoài ra không nói gì khác, bọn nô tỳ không thể ngăn được."
Ngay lúc này, trái tim Cảnh Dung như bị thứ gì thắt chặt lại!
Kỷ Vân Thư vừa tới kinh thành, trời xa đất lạ, đi ra ngoài gặp ai? Người Kỷ gia, không có khả năng. Lúc này, Kỷ gia đoán chừng tang sự còn làm chưa xong!
Vậy thì là ai?
Hắn dùng sức vung tay áo lên, triệu tập Lang Bạc, sắc mặt tràn đầy lo lắng, cao giọng mệnh lệnh: "Lập tức dẫn người lục soát toàn bộ kinh thành, đào ba thước đất, cũng phải tìm bằng được Kỷ Vân Thư cho bổn vương. Bổn vương không cho phép nàng có chút thương tổn nào."
"Tuân mệnh!"
Lang Bạc cũng rất sốt ruột, nhanh chóng mang theo thị vệ Dung Vương phủ đi tìm Kỷ Vân Thư.
Lúc này, Vệ Dịch nghe thấy tiếng đi ra, trong tay còn cầm một chiếc bánh hoa quế, trong miệng cũng nhét đầy bánh.
Hắn hàm hồ nhìn về phía Cảnh Dung hỏi: "Ca ca, ngươi la mắng gì vậy? Thư nhi nói rằng khi ăn không thể nói chuyện, ngươi vì sao lại la mắng ta?"
"......"
Thấy hắn không đáp lời, Vệ Dịch đi tới, hơi nâng cằm, tiếp tục hỏi: "Có phải ngươi đói bụng hay không?"
"Không đói bụng!"
"Vậy ngươi la mắng gì vậy?"
Cực kỳ ngây thơ!
Trên trán Cảnh Dung xuất hiện vài đường hắc tuyến, hiện tại hắn đang vội muốn chết, tiểu tử ngốc này còn thay đổi cách "trêu chọc" trong khi tươi cười với hắn, có thể nghiêm túc chút được không?
Xoay người, hắn phân phó với mấy nha đầu: "Trông chừng Vệ công tử cẩn thận, nếu lại xảy ra sự cố gì nữa, bổn vương sẽ khiến các ngươi hối hận."
"Vâng!" Bọn nha đầu đồng thanh đáp lại.
Ngay sau đó, Cảnh Dung bước nhanh rời đi, lao ra khỏi phủ, đi tìm Kỷ Vân Thư.
Sau lưng, Vệ Dịch nói thầm một câu: "Ca ca đã nổi điên rồi sao?"
Bọn nha đầu nhìn thấy Cảnh Dung đã đi rồi, trái tim buông xuống, nhưng vẫn hai mặt nhìn nhau, hơi run rẩy vì sợ hãi.
Vệ Dịch đi đến trước mặt mấy nha đầu kia, mang theo giọng điệu an ủi, nói: "Tỷ tỷ, các ngươi không cần phải sợ ca ca. Mặc dù ca ca là cái túi trút giận, nhưng hắn là một người rất tốt, các ngươi không phải sợ hắn, cũng không cần tức giận với hắn."
"Vệ công tử, chúng ta......"
"Đừng sợ đừng sợ, ca ca sợ nhất, chính là Thư nhi. Nếu như hắn khi dễ các ngươi, ta sẽ nói lại với Thư nhi." Một bộ dáng rất kiêu ngạo.
Trong lòng bọn nha đầu vẫn luôn bồn chồn, rõ ràng Kỷ tiên sinh là nam nhi, sao Vệ công tử gọi hắn là Thư nhi? Cách xưng hô này, không phải quá thân thiết hay sao? Hơn nữa, còn có chút kỳ lạ.
Tuy nhiên, bọn nha đầu đều không ai thốt ra lời nào, tất cả đều gật gật đầu.
Phải biết rằng, Vệ Dịch chính là một cao thủ "nói", mặc dù bọn họ mới tiếp xúc một ngày, nhưng "ưu điểm" này trên người Vệ Dịch lại hiện ra rất rõ ràng.
Nếu các nàng không gật đầu đồng ý, chỉ sợ Vệ Dịch sẽ kéo các nàng nói tới mấy canh giờ hắn mới bỏ qua.
Vệ Dịch cười ha hả, nhai xong điểm tâm trong miệng, sau đó quét sạch trong tay mình, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn vào phòng, tiếp tục ăn!
.......Edit: Emily Ton.......
Bên kia.
Sau khi Kỷ Vân Thư thong dong rời khỏi vương phủ, đi tới một tửu lầu.
Vừa mới đi vào, đã được một tiểu nhị đưa lên phòng riêng trên lầu hai.
Đẩy cửa bước vào, lập tức nhìn thấy một người đang ngồi rất đoan chính, hiện lên tư thái ung dung hoa quý, sắc mặt tuy mang theo chút bực dọc, nhưng sự khiêu căng trong ánh mắt kia, vẫn chưa từng bị giảm chút nào.
Cánh cửa phía sau đã bị đóng sập lại!
Kỷ Vân Thư không hề ngạc nhiên, nắm chặt phong thư ngắn gọn trong tay, vỗ vỗ nước mưa trên đầu vai mình, đi tới, khóe miệng hơi hướng lên trên.
Nàng nói: "Không nghĩ tới, Giang phu nhân biết ta đã tới kinh thành nhanh như vậy?"
Ngồi ở trước mặt nàng, đúng là vị Giang phu nhân đường hoàng ương ngạnh.
Lúc trước, khi Kỷ Vân Thư bỏ tù, nàng cũng biết được Giang phu nhân và Lý triệu sớm sẽ được thả ra. Hơn nữa, Lý lão tướng quân còn xin được một công văn do hoàng thượng phê duyệt, sai người đưa đến nha môn. Huyện thái gia chỉ có nghe theo lệnh, thả hai người ra.
Mặt mũi Lý gia, thật đúng là rất lớn!
Giang phu nhân ngước mắt mỉm cười, càng kinh ngạc cảm thán, đôi tay phất ghế dựa bên cạnh một cái: "Kỷ tiên sinh mời ngồi, ta đã sai người chuẩn bị món ngon, đổi gió cho tiên sinh ngài."
Kỷ Vân Thư không khách khí, nhẹ nâng quần áo ngồi xuống.
Trước mặt, rất nhiều món ăn đặc trưng của tửu lầu, mỗi một món đều cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ.
Nàng khách khí cười: "Giang phu nhân không cần phô trương lãng phí như thế."
"Sao có thể nói là lãng phí! Ta đã nói rồi, Kỷ tiên sinh ngài không phải là vật trong ao, hiện giờ ngài cuối cùng đã tới kinh thành, ta tất nhiên muốn uống ba chén rượu với tiên sinh mới được. Mở tiệc như thế, thật sự có chút chậm trễ."
Kẻ có tiền quả là không giống nhau!
Nàng chuyển mắt đối diện với tầm mắt của Giang phu nhân, nghiêm túc: "Vì đây không phải là lần đầu tiên ta và Giang phu nhân gặp nhau, nếu như Giang phu nhân có việc, không ngại cứ nói thẳng, mỹ vị món ngon, không phải là thứ tại hạ yêu thích."
Giang phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tiên sinh thật thông minh, không thể gạt được ngài điều gì. Nếu tiên sinh đã đoán được dụng ý của ta, vậy ta sẽ nói thẳng."
Nha!
Thật sự là có chuyện!
Cũng đúng, ở Cẩm Giang nàng đã bóc "vết sẹo" của bà ta ra, trong lòng bắt ta hẳn là hận chết mình mới đúng, sao có thể thật sự sẽ ăn món ngon uống ba chén rượu đến say cùng nàng!
Giang phu nhân thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Không dối gạt tiên sinh, trong phủ ta có một vị muội muội vừa mới cập kê không lâu, tên gọi là Thủy Tinh. Tuy nhiên, cách đây không lâu, trước một ngày là ta hồi kinh từ Cẩm Giang, không ngờ Thủy Tinh vô cớ mất tích. Ta đã phái người hỏi thăm khắp nơi, đều không thể thu được tin tức gì."
Đi thẳng vào vấn đề!
"Vụ án thiếu nữ mất tích?" Kỷ Vân Thư nói nhỏ.
"Không sai, nói vậy khi tiên sinh tiến kinh đã có nghe thấy, đúng không? Trong hai tháng này, kinh thành liên tiếp phát sinh nhiều vụ nữ tử mất tích, tra xét rất lâu cũng không thể tra ra manh mối, thực sự khiến nhân tâm hoảng loạn. Tuy nhiên, không nghĩ tới, bàn tay của hung thủ sẽ duỗi tới Lý gia ta."
Nói tới đây, Giang phu nhân nắm chặt hai tay thành nắm đấm!
Ý nghĩa của cuộc gặp này, Kỷ Vân Thư cũng đã hiểu ra, ánh mắt buông xuống, chỉ hỏi một câu: "Vì thế, Giang phu nhân muốn ta giúp ngươi?"
"Năng lực Kỷ tiên sinh như thế nào, ta đã được biết đến,"
"Giang phu nhân......"
Giang phu nhân lập tức ngắt lời nàng nói.
"Ta biết tiên sinh không muốn nhúng tay vào việc này, nhưng hiện nay, ta biết chỉ có Kỷ tiên sinh ngài mới có thể điều tra rõ vụ án này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.