Chương 354: Xương Móc
Li Đa Ô
10/12/2019
Xương thuyền của người?
Nói cách khác, vật thể màu trắng xám trong rượu kia, là xương người!
Triệu Hoài xanh mặt.
Hắn cảm thấy dạ dày của mình quay cuồng một trận.
Chung quanh càng là một mảnh tĩnh lặng, tất cả đều lâm vào trạng thái quay cuồng vì sốc.
Theo lý thuyết, ung đã bị niêm phong 5 năm trước. Khi niêm phong ung, Triệu Hoài và Triệu Thanh đều tận mắt nhìn thấy người niêm phong, bên trong ngoại trừ rượu, gần như không có thứ gì.
Vậy thì xương người từ đâu mà có?
Vì thế, Triệu Hoài chất vấn Kỷ Vân Thư: "Ngươi chắc chắn, đó là xương người? Không phải là xương động vật, hoặc là... là cái gì khác?"
Kỷ Vân Thư hơi vặn người một chút, có lẽ do miệng vết thương sau lưng đã cầm máu, quần áo vừa lúc dính ở trên miệng vết thương. Nàng chỉ hơi động đậy một chút, quần áo liền kéo miệng vết thương nên đau đớn một trận.
Nàng nói: "Nếu ngươi không tin, hãy thử dùng đầu lưỡi liếm một cái."
Cái gì?
Liếm một cái?
Triệu Hoài cho rằng nàng đang chọc ghẹo mình, quát tháo: "Ngươi nói bậy gì đó?"
"Ta không hề nói bậy, nếu đó là xương động vật hoặc là mô hình, dùng đầu lưỡi liếm một cái, sẽ có cảm giác rất trơn tru, nhưng nếu đó là xương người, sẽ có chút rít." Nàng nghiêm sắc mặt, nói tiếp: "Nếu như ngươi không muốn liếm, cũng có thể dùng đao cào trên bề mặt xương một chút. Nếu như có một lớp bụi phấn rớt ra, đó là xương người thật. Bởi vì trên xương người, có một lớp vảy xương bên ngoài. Nếu như không có bụi phấn rơi ra, đó là xương giả."
Nàng phân tích nói.
Mặc dù lời nói của nàng có chút thâm ý, một số người nghe sẽ không hiểu được, nhưng bọn họ vẫn nắm bắt được ý nghĩa đơn giản.
Sau khi nói xong những lời này, Kỷ Vân Thư nhíu nhíu mày, trông có vẻ chật vật, nếu không phải Vệ Dịch nâng nàng, nàng đã ngã quỵ xuống.
"Thư nhi, có phải ngươi rất đau hay không? Ta ôm ngươi, ngươi sẽ không đau."
Vệ Dịch giữ chặt bả vai của nàng.
Nhưng hắn lại không dám đụng chạm quá nhiều!
Để nghiệm chứng lời Kỷ Vân Thư nói đã nói, sau khi Triệu Hoài suy nghĩ một lát liền rút thanh chuỷ thủ lúc nãy mình cắm ở trên bàn ra, khơi mảnh xương ở trong chén, dùng chủy thủ cạo ở phía trên vài cái.
Quả nhiên có một ít bụi phấn rơi xuống!
Hắn nuốt nước bọt, lập tức ném xương thuyền kia trở lại trong chén.
Triệu Hoài nghiến răng!
Nhưng hắn vẫn cố hết sức áp chế lửa giận đang hoành hành bên trong.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng không ai dám nói lời nào.
Trong khi Triệu Thanh lại nhìn xem một màn biểu diễn trước mắt thì có chút buồn cười. Sau khi nhìn chằm chằm khối xương kia một lát, đôi mắt hắn có chút thâm sâu.
Giống như hắn đã phát giác ra điều gì.
Hắn thầm nghĩ, Triệu Hoài đang giả vờ ngớ ngẩn với mình để lừa đảo, có kế hoạch trì hoãn kéo dài thời gian!
Vì vậy nên mới cố ý bày ra như vậy.
Cuối cùng ——
Hắn nói: "Nếu rượu này đã không sạch sẽ, vậy không cần tiếp tục uống nữa." Giọng nói vừa rơi xuống, hắn dùng cằm chỉ chỉ Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch: "Hai người kia, bây giờ ta phải mang đi."
Ánh mắt Triệu Hoài lạnh lẽo, có cảm giác ghê tởm ở trong cổ họng, nghi ngờ hỏi: "Rượu này do ta và ngươi cùng nhau nhưỡng trong ung 5 năm trước, chưa từng mở niêm phong ra. Ngươi không muốn biết, vì sao bên trong lại có xương người?"
"Ngươi đã ngâm một khối thi thể vào trong rượu, không liên quan gì tới ta."
"Ngươi......"
"Đừng tiếp tục kéo dài thời gian với ta, thủ đoạn kia của ngươi, ta nuốt không nổi."
"Ngươi cho rằng, thứ trong rượu là do ta sai người bỏ vào, đúng không?" Triệu Hoài tức muốn hộc máu.
Nếu không thì sao?
Triệu Thanh lạnh nhạt nói: "Ta nói rồi, mặc kệ là phải hay không phải, đều không liên quan gì tới ta."
Trong khi nói, Triệu Thanh đã đi về phía Kỷ Vân Thư. Khi hắn đang muốn vươn tay kéo nàng, cổ tay hắn đã bị Triệu Hoài nắm lấy, gạt ra.
Hai người mặt đối mặt giằng co.
Triệu Hoài cảnh cáo nói: "Triệu Thanh, đây là địa bàn của ta."
"Ngươi có đưa người cho ta hay không?" Triệu Thanh nói với giọng mang theo uy hiếp.
Không ai nhường ai.
Lúc này, tên sơn tặc vốn linh hoạt đã lặng lẽ đi ra ngoài kia đột nhiên chạy vào, cao giọng nói: "Đại đương gia, người bên ngoài đều đã được giải quyết."
Hả?
Triệu Thanh nghi ngờ, nhăn mày, rút tay ra khỏi bàn tay Triệu Hoài, ánh mắt thâm trầm.
"Có ý gì?" Hắn chất vấn.
Triệu Hoài hừ một tiếng, trong lòng vui sướng, nâng cằm và nói vài lời châm biếm: "Triệu Thanh, ngươi cho rằng ngươi mang đến mấy người kia tới đây là có thể đốt cháy sơn trại này của ta?"
"Ngươi quả nhiên không có lòng tốt như vậy, thật sự sẽ giao người cho ta."
"Chỉ có thể nói ngươi là đồ ngốc. Ngươi vẫn ngu ngốc giống như trước đây."
Giọng nói của Triệu Hoài mang theo trào phúng.
Triệu Thanh tức giận, nắm chặt song quyền, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.
Hắn nhíu chặt lông mày: "Nếu ngươi không chịu giao người cho ta, ta đây chỉ có cách cưỡng đoạt."
"Cưỡng đoạt? Ngươi hãy nhìn xung quanh xem, ngươi có khả năng này sao?"
Nói xong, Triệu Hoài vung nắm đấm ra.
Hai người bắt đầu chiến đấu!
Mỗi một chiêu đều rất tàn nhẫn.
Mọi thứ xung quanh đều bị đập nát nhừ.
Toàn bộ gian phòng đều vang lên từng tiếng bùm bùm.
Triệu Thanh đánh không lại Triệu Hoài, cuối cùng bị vặn tay và bị đè ở trên bàn. Triệu Hoài dí chặt chuỷ thủ song hổ ở trên cổ hắn.
Ba Hổ nhìn thấy vậy, đang định tiến lên.
Nhưng lại bị người của Triệu Hoài bắt lấy.
"Nhị đương gia." Ba Hổ lo lắng kêu lên.
Triệu Thanh là người quật cường, cho dù bị Triệu Hoài bắt, cũng không có một chút ý định khuất phục.
Hắn chỉ nói: "Ngươi muốn giết thì cứ giết."
Triệu Hoài: "Triệu Thanh, ngươi và ta là thân huynh đệ, ngươi biết ta sẽ không giết ngươi."Triệu Thanh cười lạnh: "Khi Cửu nhi chết, ta đã nói rồi, ngươi và ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Ngươi là ngươi, ta là ta."
"Ta lặp lại lần nữa, Cửu nhi không phải ta giết." Triệu Hoài kích động.
Hắn càng ấn mạnh Triệu Thanh xuống bàn.
Triệu Thanh kích động hai mắt đỏ hoe, hai vai vẫn còn một chút sức lực.
Hắn quát: "Triệu Hoài, người đáng chết chính là ngươi."
Hắn xoay người vùng lên!
Và thanh chủy thủ kia vừa lúc cắt một vết nhỏ ở trên yết hầu của hắn.
Đồng thời ——
Choang!
Bình rượu kia vốn được đặt ở trên bàn, bị hắn phất xuống mặt đất.
Khiến người khiếp sợ chính là, bình rượu trên mặt đất vừa bị vỡ tan, không ngờ lại xuất hiện một khớp xương nhỏ có màu trắng xám.
Mọi người lại sởn cả tóc gáy!
Triệu Hoài thấy thế, lập tức thu hồi chủy thủ, vung tay lên: "Không đánh nữa."
Hai người bật nhau ra, dừng mọi chuyển động.
Triệu Thanh nhẹ nhàng thở hổn hển, giơ tay chạm vào trên cổ đang chảy máu một chút. Sau đó, hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía khớp xương trên mặt đất.
Hắn vốn tưởng rằng xương trong chén lúc trước là kế sách Triệu Hoài muốn kéo dài thời gian, nhưng hiện tại, hắn mơ hồ cảm thấy có chút khác thường.
Khuôn mặt Triệu Hoài biến sắc, toát mồ hôi lạnh. Hắn cúi người và nhặt mảnh xương lên.
Sau đó ——
Triệu Hoài quay qua hỏi Kỷ Vân Thư: "Đây cũng là xương thuyền trên tay hay sao?"
Sắc mặt Kỷ Vân Thư trắng bệch, nhìn thoáng qua thứ ở trong tay hắn, liếm đôi môi nhợt nhạt khô cạn nói: "Đây là xương móc, cũng là một khối xương ở trên cổ tay."
Ồ!
Bàn tay Triệu Hoài run rẩy, ném đốt xương móc vào trong chén rượu có đốt xương thuyền.
Hai đốt xương đánh vào nhau và ở cùng một chỗ với nhau!
Ngay sau đó, hắn quát lên một tiếng: "Rốt cuộc là ai? Ai đã ném thứ đáng chết này vào trong rượu?"
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, sai đó nhìn nhìn phía trong chén rượu, lần lượt lắc đầu.
Trời cao làm chứng, không phải chúng ta làm!
Một loạt tiếng thầm thì nghị luận bắt đầu vang lên.
"Đại đương gia và Nhị đương gia vừa rồi còn uống rượu trong cái bình kia."
"Đúng vậy, thật là ghê tởm."
......
Đồng thời với lúc Triệu Hoài tức giận, Kỷ Vân Thư liền nói: "Nếu xương người không phải do bị người cố ý bỏ vào bình rượu, vậy có lẽ là ung rượu xảy ra vấn đề. Nếu ta là ngươi, ta sẽ sai người mở ung xem xét."
Nói không chừng, bên trong có một khối hài cốt!
Nói cách khác, vật thể màu trắng xám trong rượu kia, là xương người!
Triệu Hoài xanh mặt.
Hắn cảm thấy dạ dày của mình quay cuồng một trận.
Chung quanh càng là một mảnh tĩnh lặng, tất cả đều lâm vào trạng thái quay cuồng vì sốc.
Theo lý thuyết, ung đã bị niêm phong 5 năm trước. Khi niêm phong ung, Triệu Hoài và Triệu Thanh đều tận mắt nhìn thấy người niêm phong, bên trong ngoại trừ rượu, gần như không có thứ gì.
Vậy thì xương người từ đâu mà có?
Vì thế, Triệu Hoài chất vấn Kỷ Vân Thư: "Ngươi chắc chắn, đó là xương người? Không phải là xương động vật, hoặc là... là cái gì khác?"
Kỷ Vân Thư hơi vặn người một chút, có lẽ do miệng vết thương sau lưng đã cầm máu, quần áo vừa lúc dính ở trên miệng vết thương. Nàng chỉ hơi động đậy một chút, quần áo liền kéo miệng vết thương nên đau đớn một trận.
Nàng nói: "Nếu ngươi không tin, hãy thử dùng đầu lưỡi liếm một cái."
Cái gì?
Liếm một cái?
Triệu Hoài cho rằng nàng đang chọc ghẹo mình, quát tháo: "Ngươi nói bậy gì đó?"
"Ta không hề nói bậy, nếu đó là xương động vật hoặc là mô hình, dùng đầu lưỡi liếm một cái, sẽ có cảm giác rất trơn tru, nhưng nếu đó là xương người, sẽ có chút rít." Nàng nghiêm sắc mặt, nói tiếp: "Nếu như ngươi không muốn liếm, cũng có thể dùng đao cào trên bề mặt xương một chút. Nếu như có một lớp bụi phấn rớt ra, đó là xương người thật. Bởi vì trên xương người, có một lớp vảy xương bên ngoài. Nếu như không có bụi phấn rơi ra, đó là xương giả."
Nàng phân tích nói.
Mặc dù lời nói của nàng có chút thâm ý, một số người nghe sẽ không hiểu được, nhưng bọn họ vẫn nắm bắt được ý nghĩa đơn giản.
Sau khi nói xong những lời này, Kỷ Vân Thư nhíu nhíu mày, trông có vẻ chật vật, nếu không phải Vệ Dịch nâng nàng, nàng đã ngã quỵ xuống.
"Thư nhi, có phải ngươi rất đau hay không? Ta ôm ngươi, ngươi sẽ không đau."
Vệ Dịch giữ chặt bả vai của nàng.
Nhưng hắn lại không dám đụng chạm quá nhiều!
Để nghiệm chứng lời Kỷ Vân Thư nói đã nói, sau khi Triệu Hoài suy nghĩ một lát liền rút thanh chuỷ thủ lúc nãy mình cắm ở trên bàn ra, khơi mảnh xương ở trong chén, dùng chủy thủ cạo ở phía trên vài cái.
Quả nhiên có một ít bụi phấn rơi xuống!
Hắn nuốt nước bọt, lập tức ném xương thuyền kia trở lại trong chén.
Triệu Hoài nghiến răng!
Nhưng hắn vẫn cố hết sức áp chế lửa giận đang hoành hành bên trong.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng không ai dám nói lời nào.
Trong khi Triệu Thanh lại nhìn xem một màn biểu diễn trước mắt thì có chút buồn cười. Sau khi nhìn chằm chằm khối xương kia một lát, đôi mắt hắn có chút thâm sâu.
Giống như hắn đã phát giác ra điều gì.
Hắn thầm nghĩ, Triệu Hoài đang giả vờ ngớ ngẩn với mình để lừa đảo, có kế hoạch trì hoãn kéo dài thời gian!
Vì vậy nên mới cố ý bày ra như vậy.
Cuối cùng ——
Hắn nói: "Nếu rượu này đã không sạch sẽ, vậy không cần tiếp tục uống nữa." Giọng nói vừa rơi xuống, hắn dùng cằm chỉ chỉ Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch: "Hai người kia, bây giờ ta phải mang đi."
Ánh mắt Triệu Hoài lạnh lẽo, có cảm giác ghê tởm ở trong cổ họng, nghi ngờ hỏi: "Rượu này do ta và ngươi cùng nhau nhưỡng trong ung 5 năm trước, chưa từng mở niêm phong ra. Ngươi không muốn biết, vì sao bên trong lại có xương người?"
"Ngươi đã ngâm một khối thi thể vào trong rượu, không liên quan gì tới ta."
"Ngươi......"
"Đừng tiếp tục kéo dài thời gian với ta, thủ đoạn kia của ngươi, ta nuốt không nổi."
"Ngươi cho rằng, thứ trong rượu là do ta sai người bỏ vào, đúng không?" Triệu Hoài tức muốn hộc máu.
Nếu không thì sao?
Triệu Thanh lạnh nhạt nói: "Ta nói rồi, mặc kệ là phải hay không phải, đều không liên quan gì tới ta."
Trong khi nói, Triệu Thanh đã đi về phía Kỷ Vân Thư. Khi hắn đang muốn vươn tay kéo nàng, cổ tay hắn đã bị Triệu Hoài nắm lấy, gạt ra.
Hai người mặt đối mặt giằng co.
Triệu Hoài cảnh cáo nói: "Triệu Thanh, đây là địa bàn của ta."
"Ngươi có đưa người cho ta hay không?" Triệu Thanh nói với giọng mang theo uy hiếp.
Không ai nhường ai.
Lúc này, tên sơn tặc vốn linh hoạt đã lặng lẽ đi ra ngoài kia đột nhiên chạy vào, cao giọng nói: "Đại đương gia, người bên ngoài đều đã được giải quyết."
Hả?
Triệu Thanh nghi ngờ, nhăn mày, rút tay ra khỏi bàn tay Triệu Hoài, ánh mắt thâm trầm.
"Có ý gì?" Hắn chất vấn.
Triệu Hoài hừ một tiếng, trong lòng vui sướng, nâng cằm và nói vài lời châm biếm: "Triệu Thanh, ngươi cho rằng ngươi mang đến mấy người kia tới đây là có thể đốt cháy sơn trại này của ta?"
"Ngươi quả nhiên không có lòng tốt như vậy, thật sự sẽ giao người cho ta."
"Chỉ có thể nói ngươi là đồ ngốc. Ngươi vẫn ngu ngốc giống như trước đây."
Giọng nói của Triệu Hoài mang theo trào phúng.
Triệu Thanh tức giận, nắm chặt song quyền, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.
Hắn nhíu chặt lông mày: "Nếu ngươi không chịu giao người cho ta, ta đây chỉ có cách cưỡng đoạt."
"Cưỡng đoạt? Ngươi hãy nhìn xung quanh xem, ngươi có khả năng này sao?"
Nói xong, Triệu Hoài vung nắm đấm ra.
Hai người bắt đầu chiến đấu!
Mỗi một chiêu đều rất tàn nhẫn.
Mọi thứ xung quanh đều bị đập nát nhừ.
Toàn bộ gian phòng đều vang lên từng tiếng bùm bùm.
Triệu Thanh đánh không lại Triệu Hoài, cuối cùng bị vặn tay và bị đè ở trên bàn. Triệu Hoài dí chặt chuỷ thủ song hổ ở trên cổ hắn.
Ba Hổ nhìn thấy vậy, đang định tiến lên.
Nhưng lại bị người của Triệu Hoài bắt lấy.
"Nhị đương gia." Ba Hổ lo lắng kêu lên.
Triệu Thanh là người quật cường, cho dù bị Triệu Hoài bắt, cũng không có một chút ý định khuất phục.
Hắn chỉ nói: "Ngươi muốn giết thì cứ giết."
Triệu Hoài: "Triệu Thanh, ngươi và ta là thân huynh đệ, ngươi biết ta sẽ không giết ngươi."Triệu Thanh cười lạnh: "Khi Cửu nhi chết, ta đã nói rồi, ngươi và ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Ngươi là ngươi, ta là ta."
"Ta lặp lại lần nữa, Cửu nhi không phải ta giết." Triệu Hoài kích động.
Hắn càng ấn mạnh Triệu Thanh xuống bàn.
Triệu Thanh kích động hai mắt đỏ hoe, hai vai vẫn còn một chút sức lực.
Hắn quát: "Triệu Hoài, người đáng chết chính là ngươi."
Hắn xoay người vùng lên!
Và thanh chủy thủ kia vừa lúc cắt một vết nhỏ ở trên yết hầu của hắn.
Đồng thời ——
Choang!
Bình rượu kia vốn được đặt ở trên bàn, bị hắn phất xuống mặt đất.
Khiến người khiếp sợ chính là, bình rượu trên mặt đất vừa bị vỡ tan, không ngờ lại xuất hiện một khớp xương nhỏ có màu trắng xám.
Mọi người lại sởn cả tóc gáy!
Triệu Hoài thấy thế, lập tức thu hồi chủy thủ, vung tay lên: "Không đánh nữa."
Hai người bật nhau ra, dừng mọi chuyển động.
Triệu Thanh nhẹ nhàng thở hổn hển, giơ tay chạm vào trên cổ đang chảy máu một chút. Sau đó, hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía khớp xương trên mặt đất.
Hắn vốn tưởng rằng xương trong chén lúc trước là kế sách Triệu Hoài muốn kéo dài thời gian, nhưng hiện tại, hắn mơ hồ cảm thấy có chút khác thường.
Khuôn mặt Triệu Hoài biến sắc, toát mồ hôi lạnh. Hắn cúi người và nhặt mảnh xương lên.
Sau đó ——
Triệu Hoài quay qua hỏi Kỷ Vân Thư: "Đây cũng là xương thuyền trên tay hay sao?"
Sắc mặt Kỷ Vân Thư trắng bệch, nhìn thoáng qua thứ ở trong tay hắn, liếm đôi môi nhợt nhạt khô cạn nói: "Đây là xương móc, cũng là một khối xương ở trên cổ tay."
Ồ!
Bàn tay Triệu Hoài run rẩy, ném đốt xương móc vào trong chén rượu có đốt xương thuyền.
Hai đốt xương đánh vào nhau và ở cùng một chỗ với nhau!
Ngay sau đó, hắn quát lên một tiếng: "Rốt cuộc là ai? Ai đã ném thứ đáng chết này vào trong rượu?"
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, sai đó nhìn nhìn phía trong chén rượu, lần lượt lắc đầu.
Trời cao làm chứng, không phải chúng ta làm!
Một loạt tiếng thầm thì nghị luận bắt đầu vang lên.
"Đại đương gia và Nhị đương gia vừa rồi còn uống rượu trong cái bình kia."
"Đúng vậy, thật là ghê tởm."
......
Đồng thời với lúc Triệu Hoài tức giận, Kỷ Vân Thư liền nói: "Nếu xương người không phải do bị người cố ý bỏ vào bình rượu, vậy có lẽ là ung rượu xảy ra vấn đề. Nếu ta là ngươi, ta sẽ sai người mở ung xem xét."
Nói không chừng, bên trong có một khối hài cốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.