Chương 17: Lớp trưởng
Oa Toái
19/12/2021
Sau khi phụ giúp Hà Ngọc chuẩn bị tốt nguyên liệu ngày mai bán bánh bao, Phó Vịnh Hạm đạp lên bóng đêm trở về đại học Cam Châu. Mấy ngày nay,
ngoại trừ ban ngày đi khảo sát địa điểm để mở quầy thì Phó Vịnh Hạm đều ở ký túc xá.
May mắn vẫn còn có trí nhớ của nguyên chủ, nếu không Phó Vịnh Hạm không thể có biện pháp thích ứng nhanh như vậy. Vốn cô còn muốn kéo Hà Ngọc đến đây ở cùng nhưng bà kiên quyết không chịu, sợ bên nhà trường sẽ có ý kiến, Phó Vịnh Hạm thấy vậy đành từ bỏ. Chỉ là điều này càng khiến cô quyết tâm muốn kiếm nhiều tiền hơn để đổi chỗ ở.
Bởi vì đang trong thời gian nghỉ hè nên trong trường không có nhiều người nhưng cũng không tính là ít. Nhất là buổi tối, bên đường có rất nhiều cặp tình nhân đang khoe ân ái, một đường từ cổng trường đến ký túc xá, Phó Vịnh Hạm đã gặp không dưới năm đôi tình nhân rồi! Ban đầu cô còn rất ngạc nhiên khi thấy mấy cặp đôi lớn gan thân mật ở nơi công cộng như vậy nhưng dần dà cũng thành quen. Cô chỉ thấy may mắn rằng người trong phòng ký túc xá của cô đều đã về nhà, nếu không thật sự rất phiền toái.
Quen đường quen nẻo đi đến dưới lầu ký túc xá, Phó Vịnh Hạm đang muốn đi lên thì nghe thấy một giọng nói vui mừng ở phía sau vang lên.
"Phó Vịnh Hạm? Thật là cậu đó hả?"
Tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập chạy lại ngày càng gần. Phó Vịnh Hạm bèn dừng chân. Là giọng nam.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên đang hưng phấn chạy tới trước mặt cô, sắc mặt ửng đỏ. Phó Vịnh Hạm lục lọi trong trí nhớ, cố gắng nhận ra người vừa tới.
"Lớp... trưởng?" Phó Vịnh Hạm gọi thử một tiếng.
Cô nhớ ra được người này nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ được tên chính xác. Trên thực tế, tuy lớp cô ở đại học không có nhiều người nhưng Phó Vịnh Hạm chỉ nhớ kỹ tên mấy người bạn cùng phòng ký túc, còn lại cũng không nhớ nhiều người nhưng đa số đều là nữ sinh. Nếu không phải người này là lớp trưởng thì chắc Phó Vịnh Hạm còn không nhớ nổi mặt cậu ấy.
Mặt Tiết Dụ đỏ bừng, tay thì kéo kéo góc áo của mình, nói với Phó Vịnh Hạm: "Lúc trước tớ có nghe nói nghỉ hè cậu sẽ không về nhà, kết quả mấy ngày vẫn không gặp được cậu, còn tưởng là mình nghe lầm."
Thân là lớp trưởng, kỳ thật Tiết Dụ có phương thức liên lạc của Phó Vịnh Hạm, chỉ là cậu ta ngượng ngừng không dám chủ động gọi điện cho cô, lúc này mới chọn cách thủ dưới ký túc xá nữ chờ người. Cũng may ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng cậu ta cũng đợi được người rồi!
Tuy đời trước Phó tổng quản của chúng ta chưa từng kết hôn cũng chưa từng yêu đương nhưng dù sao cũng là người đã lăn lộn trong cung đình hơn nửa đời người, sao có thể không nhìn ra tâm tư của cậu thanh niên này chứ.
"Đoạn thời gian trước tớ có chút việc nên không ở trong trường được." Phó Vịnh Hạm bỏ qua chuyện mình bị tai nạn xe phải nằm viện, "Lớp trưởng tìm tớ có việc gì sao?"
Tiết Dụ gãi gãi đầu, nói: "Lúc trước khi nghỉ hè, không phải cậu cũng đi hỏi thăm có nơi nào đang tuyển người làm bán thời gian sao? Vừa lúc tớ đang làm gia sư ở một trung tâm phụ đạo, bên đó vẫn đang thiếu người mà tiền lương cũng ổn. Nếu cậu có hứng thú thì tớ sẽ nói với người phụ trách bên đó một tiếng, hẳn là không có vấn đề gì..."
Không ngờ lại là chuyện này.
Xem ra vị lớp trưởng này cũng không tệ lắm. Chỉ là cái danh nghèo của cô đúng là vang xa vạn dặm!
Nhất thời Phó Vịnh Hạm không khỏi nhìn Tiết Dụ nhiều hơn, mà dưới ánh mắt của cô, mặt Tiết Dụ càng đỏ hơn.
Phó Vịnh Hạm im lặng một chút, nói: "Cảm ơn lớp trưởng còn nhớ rõ chuyện này nhưng tớ đã bàn với người trong nhà là sẽ đi hỗ trợ làm việc rồi, tạm thời không thể đến làm ở chỗ khác, chỉ có thể phụ ý tốt của lớp trưởng rồi."
Nói giỡn à, để cô đi làm gia sư cho người khác? Nhất định sẽ bị lộ tẩy đó!
Lúc trước Phó Vịnh Hạm còn cảm thấy may mắn là nguyên chủ vốn học chuyên ngành nghiên cứu Hán tự cổ, hơn nữa bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cô miễn cưỡng cũng có thể luyện chút công khóa. Còn để cô đi làm gia sư cho học sinh trung học thì tuyệt đối là muốn mệnh cô đó!
Nghe vậy, Tiết Dụ không khỏi có chút thất vọng. Cậu ta và Phó Vịnh Hạm giống nhau, đều xuất thân từ nông thôn, tính cách lại có chút mềm yếu, nên đại học vừa khai giảng không bao lâu, Tiết Dụ đã chú ý tới người có cùng hoàn cảnh như mình là Phó Vịnh Hạm. Dần dà, sự chú ý này đã nảy sinh một chút tâm tư khác thường. Thật vất vả cậu mới có dũng khí bắt chuyện với Phó Vịnh Hạm, không nghĩ tới cô lại từ chối lời đề nghị của mình.
"Không, không sao." Tiết Dụ miễn cưỡng nói, "Đúng rồi, cậu sẽ phụ dì mở quán sao?"
Chuyện mẹ của Phó Vịnh Hạm mở một quầy bánh bao là chuyện mà trong lớp ai cũng biết.
"Ừ." Phó Vịnh Hạm gật đầu, cũng không muốn nói quá nhiều với Tiết Dụ. Rốt cuộc nhìn ra được sự xa cách của cô, Tiết Dụ cũng chỉ dám nói thêm vài câu rồi vội vàng rời đi.
Phó Vịnh Hạm nhìn bóng dáng đã đi xa của Tiết Dụ, không khỏi mỉm cười. Theo trí nhớ của nguyên chủ, thế giới này vốn có rất ít nam sinh có tính cách nhút nhát như vậy. Anh chàng lớp trưởng này cũng thật thú vị!
Buổi sáng hôm sau, Phó Vịnh Hạm lên tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại Hi Hòa.
Bình thường trung tâm thương mại này mở cửa rất muộn, đa số các cửa hàng đều là mười giờ sáng mới bắt đầu mở cửa buôn bán, chỉ có các gian hàng đồ ăn ở tầng một là mở sớm hơn chút, chủ yếu do người chủ phải chuẩn bị trước đồ ăn, đến khoảng tầm mười một giờ trưa sẽ bắt đầu bày quán.
Lối đi vào khu phố ẩm thực là từ ga tàu điệu ngầm, vận chuyển nguyên liệu nấu ăn cũng là từ cửa sau, không phải cửa chính, ngay cả những người làm việc ở đây cũng đi từ sau của trung tâm thương mại. Bởi vậy cửa chính của trung tâm phải gần mười giờ mới mở, đến lúc đó mới chính thức tính là mở cửa buôn bán.
Mấy ngày nay Phó Vịnh Hạm đã tìm hiểu trung tâm thương mại Hi Hòa trong ngoài một vòng kỹ càng nên hiện tại cô trực tiếp đến quầy lễ tân, gõ gõ ngón tay lên bàn để gọi người. Một cô gái trẻ mặc âu phục chuyên nghiệp đang dọn đồ ở sau quầy ngẩng đầu lên, tò mò đánh giá Phó Vịnh Hạm, trên mặt lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp không kém: "Xin chào, không biết tôi có thể giúp gì cho tiểu thư?"
Phó Vịnh Hạm yên lặng gật đầu trong lòng. Nhìn cô ấy trang điểm "mộc mạc" và tự nhiên như vậy, xem ra cách quản lý của trung tâm này không tồi. Nếu thật vậy, Phó Vịnh Hạm càng coi trọng việc mở quầy ở trung tâm này.
"Tôi muốn hỏi chút, nếu muốn thuê chỗ ở trung tâm này để mở quầy bán hàng thì cần tìm ai?" Phó Vịnh Hạm bày ra dáng vẻ nghiêm túc hỏi. Tuy nhìn cô rất trẻ, quần áo trên người cũng là đồ cũ nhưng khí thể tản ra khiến người ta chú ý, không giống với những bạn nhỏ đến hỏi chuyện linh tinh.
May mắn vẫn còn có trí nhớ của nguyên chủ, nếu không Phó Vịnh Hạm không thể có biện pháp thích ứng nhanh như vậy. Vốn cô còn muốn kéo Hà Ngọc đến đây ở cùng nhưng bà kiên quyết không chịu, sợ bên nhà trường sẽ có ý kiến, Phó Vịnh Hạm thấy vậy đành từ bỏ. Chỉ là điều này càng khiến cô quyết tâm muốn kiếm nhiều tiền hơn để đổi chỗ ở.
Bởi vì đang trong thời gian nghỉ hè nên trong trường không có nhiều người nhưng cũng không tính là ít. Nhất là buổi tối, bên đường có rất nhiều cặp tình nhân đang khoe ân ái, một đường từ cổng trường đến ký túc xá, Phó Vịnh Hạm đã gặp không dưới năm đôi tình nhân rồi! Ban đầu cô còn rất ngạc nhiên khi thấy mấy cặp đôi lớn gan thân mật ở nơi công cộng như vậy nhưng dần dà cũng thành quen. Cô chỉ thấy may mắn rằng người trong phòng ký túc xá của cô đều đã về nhà, nếu không thật sự rất phiền toái.
Quen đường quen nẻo đi đến dưới lầu ký túc xá, Phó Vịnh Hạm đang muốn đi lên thì nghe thấy một giọng nói vui mừng ở phía sau vang lên.
"Phó Vịnh Hạm? Thật là cậu đó hả?"
Tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập chạy lại ngày càng gần. Phó Vịnh Hạm bèn dừng chân. Là giọng nam.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên đang hưng phấn chạy tới trước mặt cô, sắc mặt ửng đỏ. Phó Vịnh Hạm lục lọi trong trí nhớ, cố gắng nhận ra người vừa tới.
"Lớp... trưởng?" Phó Vịnh Hạm gọi thử một tiếng.
Cô nhớ ra được người này nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ được tên chính xác. Trên thực tế, tuy lớp cô ở đại học không có nhiều người nhưng Phó Vịnh Hạm chỉ nhớ kỹ tên mấy người bạn cùng phòng ký túc, còn lại cũng không nhớ nhiều người nhưng đa số đều là nữ sinh. Nếu không phải người này là lớp trưởng thì chắc Phó Vịnh Hạm còn không nhớ nổi mặt cậu ấy.
Mặt Tiết Dụ đỏ bừng, tay thì kéo kéo góc áo của mình, nói với Phó Vịnh Hạm: "Lúc trước tớ có nghe nói nghỉ hè cậu sẽ không về nhà, kết quả mấy ngày vẫn không gặp được cậu, còn tưởng là mình nghe lầm."
Thân là lớp trưởng, kỳ thật Tiết Dụ có phương thức liên lạc của Phó Vịnh Hạm, chỉ là cậu ta ngượng ngừng không dám chủ động gọi điện cho cô, lúc này mới chọn cách thủ dưới ký túc xá nữ chờ người. Cũng may ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng cậu ta cũng đợi được người rồi!
Tuy đời trước Phó tổng quản của chúng ta chưa từng kết hôn cũng chưa từng yêu đương nhưng dù sao cũng là người đã lăn lộn trong cung đình hơn nửa đời người, sao có thể không nhìn ra tâm tư của cậu thanh niên này chứ.
"Đoạn thời gian trước tớ có chút việc nên không ở trong trường được." Phó Vịnh Hạm bỏ qua chuyện mình bị tai nạn xe phải nằm viện, "Lớp trưởng tìm tớ có việc gì sao?"
Tiết Dụ gãi gãi đầu, nói: "Lúc trước khi nghỉ hè, không phải cậu cũng đi hỏi thăm có nơi nào đang tuyển người làm bán thời gian sao? Vừa lúc tớ đang làm gia sư ở một trung tâm phụ đạo, bên đó vẫn đang thiếu người mà tiền lương cũng ổn. Nếu cậu có hứng thú thì tớ sẽ nói với người phụ trách bên đó một tiếng, hẳn là không có vấn đề gì..."
Không ngờ lại là chuyện này.
Xem ra vị lớp trưởng này cũng không tệ lắm. Chỉ là cái danh nghèo của cô đúng là vang xa vạn dặm!
Nhất thời Phó Vịnh Hạm không khỏi nhìn Tiết Dụ nhiều hơn, mà dưới ánh mắt của cô, mặt Tiết Dụ càng đỏ hơn.
Phó Vịnh Hạm im lặng một chút, nói: "Cảm ơn lớp trưởng còn nhớ rõ chuyện này nhưng tớ đã bàn với người trong nhà là sẽ đi hỗ trợ làm việc rồi, tạm thời không thể đến làm ở chỗ khác, chỉ có thể phụ ý tốt của lớp trưởng rồi."
Nói giỡn à, để cô đi làm gia sư cho người khác? Nhất định sẽ bị lộ tẩy đó!
Lúc trước Phó Vịnh Hạm còn cảm thấy may mắn là nguyên chủ vốn học chuyên ngành nghiên cứu Hán tự cổ, hơn nữa bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cô miễn cưỡng cũng có thể luyện chút công khóa. Còn để cô đi làm gia sư cho học sinh trung học thì tuyệt đối là muốn mệnh cô đó!
Nghe vậy, Tiết Dụ không khỏi có chút thất vọng. Cậu ta và Phó Vịnh Hạm giống nhau, đều xuất thân từ nông thôn, tính cách lại có chút mềm yếu, nên đại học vừa khai giảng không bao lâu, Tiết Dụ đã chú ý tới người có cùng hoàn cảnh như mình là Phó Vịnh Hạm. Dần dà, sự chú ý này đã nảy sinh một chút tâm tư khác thường. Thật vất vả cậu mới có dũng khí bắt chuyện với Phó Vịnh Hạm, không nghĩ tới cô lại từ chối lời đề nghị của mình.
"Không, không sao." Tiết Dụ miễn cưỡng nói, "Đúng rồi, cậu sẽ phụ dì mở quán sao?"
Chuyện mẹ của Phó Vịnh Hạm mở một quầy bánh bao là chuyện mà trong lớp ai cũng biết.
"Ừ." Phó Vịnh Hạm gật đầu, cũng không muốn nói quá nhiều với Tiết Dụ. Rốt cuộc nhìn ra được sự xa cách của cô, Tiết Dụ cũng chỉ dám nói thêm vài câu rồi vội vàng rời đi.
Phó Vịnh Hạm nhìn bóng dáng đã đi xa của Tiết Dụ, không khỏi mỉm cười. Theo trí nhớ của nguyên chủ, thế giới này vốn có rất ít nam sinh có tính cách nhút nhát như vậy. Anh chàng lớp trưởng này cũng thật thú vị!
Buổi sáng hôm sau, Phó Vịnh Hạm lên tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại Hi Hòa.
Bình thường trung tâm thương mại này mở cửa rất muộn, đa số các cửa hàng đều là mười giờ sáng mới bắt đầu mở cửa buôn bán, chỉ có các gian hàng đồ ăn ở tầng một là mở sớm hơn chút, chủ yếu do người chủ phải chuẩn bị trước đồ ăn, đến khoảng tầm mười một giờ trưa sẽ bắt đầu bày quán.
Lối đi vào khu phố ẩm thực là từ ga tàu điệu ngầm, vận chuyển nguyên liệu nấu ăn cũng là từ cửa sau, không phải cửa chính, ngay cả những người làm việc ở đây cũng đi từ sau của trung tâm thương mại. Bởi vậy cửa chính của trung tâm phải gần mười giờ mới mở, đến lúc đó mới chính thức tính là mở cửa buôn bán.
Mấy ngày nay Phó Vịnh Hạm đã tìm hiểu trung tâm thương mại Hi Hòa trong ngoài một vòng kỹ càng nên hiện tại cô trực tiếp đến quầy lễ tân, gõ gõ ngón tay lên bàn để gọi người. Một cô gái trẻ mặc âu phục chuyên nghiệp đang dọn đồ ở sau quầy ngẩng đầu lên, tò mò đánh giá Phó Vịnh Hạm, trên mặt lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp không kém: "Xin chào, không biết tôi có thể giúp gì cho tiểu thư?"
Phó Vịnh Hạm yên lặng gật đầu trong lòng. Nhìn cô ấy trang điểm "mộc mạc" và tự nhiên như vậy, xem ra cách quản lý của trung tâm này không tồi. Nếu thật vậy, Phó Vịnh Hạm càng coi trọng việc mở quầy ở trung tâm này.
"Tôi muốn hỏi chút, nếu muốn thuê chỗ ở trung tâm này để mở quầy bán hàng thì cần tìm ai?" Phó Vịnh Hạm bày ra dáng vẻ nghiêm túc hỏi. Tuy nhìn cô rất trẻ, quần áo trên người cũng là đồ cũ nhưng khí thể tản ra khiến người ta chú ý, không giống với những bạn nhỏ đến hỏi chuyện linh tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.