Chương 6: Quán ăn vặt đường phố
Oa Toái
17/11/2021
Trong hai nhà thuê phòng ở đây, có một nhà mở quầy bán mì lạnh, nguyên liệu thì trực tiếp mua ở chợ đầu mối nên chất lượng bình thường nhưng giá cả lại phải chăng, cũng coi như; tiện lợi. Những gì họ cần làm chỉ là chuẩn bị các loại gia vị hay nạo dưa chuột và giá đỗ, cơ bản cũng chỉ là chút đồ sống ăn kèm.
Ở thời đại trước, muốn cắt nạo dưa chuột cũng rất cần kỹ thuật của người thái, vừa tốn sức tốn thời gian nhưng chưa chắc đã ra được kết quả mong muốn. Tuy rằng Phó Vịnh Hạm thấy chất lượng đồ nhập khẩu ở xã hội hiện đại này giảm xuống nhưng bù lại có nhiều công dụng hơn.
Ví dụ như chiếc dao nạo rau củ, tuy nhỏ nhưng dùng rất thuận tay, không phí nhiều sức cũng không tốn nhiều thời gian đã có được thành phẩm như mong đợi, cũng không gây lãng phí nguyên liệu. Điều này khiến cho người đến từ cổ đại như đại tổng quản Ngự Thiện Phòng Phó Vịnh Hạm không thể không khen một câu đồ tốt.
Tuy bán mì lạnh thì nguyên liệu chủ yếu tất nhiên là mì lạnh nhưng đó lại không phải là điều mà các chủ quán quan tâm nhất, cái họ cần chú trọng nhất chính là gia vị. Mì lạnh có ngon được coi là ngon hay không thì cần xem khâu gia vị được nêm như thế nào. Nếu được nêm nếm vừa đủ và ngon thì dù chất lượng mì không tốt thì đối với mấy quán ăn vặt đường phố đã quá đủ bán rồi.
Chỉ cần là người có chút tay nghề là có thể làm được chuyện này. Tuy vậy, cái quyết định xem việc buôn bán của một quầy ăn vặt đường phố có thật sự thành công hay không vẫn là chất lượng của mì lạnh.
Phó Vịnh Hạm trơ mắt nhìn bà chủ kia lấy ra một loại dụng cụ xay chưa rửa giã tỏi rồi lại đổ vào một cái chậu cũng chưa rửa, trực tiếp xối nước máy vào đầy chậu rồi đun lên.
Bà chủ đó lấy một đôi đũa khuấy khuấy trong chậu một chút khiến cho nước sôi và tỏi vừa được giã hòa quyện lẫn vào nhau tạo nên một màu sắc xám xịt không hề đẹp mắt chút nào. Và tất nhiên hương vị cũng không thể nào ngon được rồi.
Chỉ là cho nước như vậy cũng đủ dùng đối với mấy quán ăn vặt đường phố, đại đa số mọi người đều làm vậy. Có điều Phó Vịnh Hạm tuyệt đối sẽ không mua mấy món ăn "không đảm bảo vệ sinh" như vậy, huống hồ cô còn được tận mắt chứng kiến quá trình làm.
Hai vợ chồng này nhanh chóng chuẩn bị gia vị và chút nguyên liệu dự phòng rồi chào hỏi cặp còn lại, trước khi đẩy xe đi còn liếc về phía Phó Vịnh Hạm một cái.
Tuy Phó Vịnh Hạm đã cảm nhận được tầm mắt của đối phương nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Không đáng quan tâm.
Tuy hiện tại ở khu vực xung quanh đại học đã không còn nhiều người nhưng vẫn còn một ít sinh viên ở lại cùng với thực tập sinh buổi tối vẫn ở trong ký túc xá, vẫn miễn cưỡng có thể buôn bán. Đi xa hơn nữa còn có trung tâm thương mại, xung quanh còn có rất nhiều quán cà phê có internet và KTV, chắc chắn có rất nhiều thanh thiếu niên qua lại, những loại đồ ăn lạnh như thế này rất được hoan nghênh nên coi như vẫn có thể kiếm được tiền.
Cặp vợ chồng còn lại thì mở quầy bán bánh hành.
Công việc chuẩn bị để làm bánh hành cũng không khác lắm so với mì lạnh nhưng lại cần chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn như thịt xông khói, xúc xích nướng, trứng gà là không thể thiếu, còn có đồ ăn chay miễn phí đi kèm như rau xà lách và dưa chuột cắt lát.
Tùy vào lựa chọn của khách hàng mà bánh có nhiều loại nhân, giá cả cũng sẽ khác theo.
So sánh với mì lạnh chỉ chênh lệch chút giá do phần ăn lớn hay nhỏ, giá cả ổn định thì giá của loại bánh hành này dao động nhiều do giá nguyên liệu cũng như loại nhân của bánh. Tuy vậy nhưng hai loại đồ ăn này đều có phí tổn thấp mà lợi nhuận cao, cũng không thể tính toán chính xác được ai có thể kiếm được nhiều hơn.
Ngoài việc chuẩn bị đồ ăn kèm, người chủ còn phải chuẩn bị thêm ớt bột hay các loại nước sốt chấm để phục vụ những vị khách có nhu cầu. Tuy nước sốt chấm có nhiều loại nhưng cách làm thì rất đơn giản và có vài phần tùy ý. Từ trước đến nay, các loại nước sốt ở các quán ăn vặt đường phố đều biến đổi từng ngày, khi thì ngon khi thì dở, tất cả đều do tâm tình và tay nghề của người chủ.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi người chủ đã chuẩn bị xong hết các loại nước sốt. Những lọ nước sốt này đa phần là còn thừa từ những lần bán trước, người chủ chỉ cho thêm một chút nguyên liệu mới vào trộn đều. Người ăn nếu chỉ nhìn ở mặt ngoài sẽ không phát hiện ra có gì khác nhau nên sẽ cho rằng là nước sốt mới làm.
Còn người chủ thì lại càng không để ý, chỉ lo đến vấn đề tiết kiệm chi phí chứ không quan tâm xem nước sốt này có bị biến chất hay không. Dù sao cũng chỉ nghe nói có người ăn đồ ở quán ăn vặt đường phố bị đau bụng chứ chưa nghe thấy ai bị đau bụng xong còn tìm đến quán gây sự.
Tựa như mọi người đã sớm hình thành thói quen không để ý đến việc quán ăn vặt đường phố sẽ không được vệ sinh vậy, nói ra cũng là một hiện tượng lạ của xã hội ngày nay.
Ở một bên, Phó Vịnh Hạm vừa nhìn vừa lắc đầu.
Đồ ăn như vậy, nếu là ở thời Đại Ung, đừng nói mang vào hoàng cung, đến quán ăn ngoài đường cũng sẽ bị người đến tìm chuyện.
Yêu cầu của người hiện đại đối với đồ ăn đúng là quá thấp rồi.
Nhưng vậy cũng có thể nỏi lên rằng mở quầy bán đồ ăn vặt đường phố vẫn rất có thể kiếm lời.
Đương nhiên cách làm đồ ăn như vậy cũng không chỉ có nhà này làm, cặp vợ chồng bán mì lạnh trước đó cũng y hệt, có thể nói đây đã là một quy tắc ngầm được công khai rồi.
Rất nhanh vợ chồng bán bánh hành cũng đẩy xe đi nhưng cũng không quên đánh giá Phó Vịnh Hạm đang làm bánh màn thầu, vừa lắc đầu.
Họ cho rằng tuy Phó Vịnh Hạm cũng xuất thân từ nông thôn như họ nhưng cũng chỉ là một sinh viên đại học được Hà Ngọc cưng chiều, trước kia lại chưa từng xuất hiện trong sân này, nghĩ thế nào cũng không giống người có thể làm được bánh bao, màn thầu.
Tuy rằng nhìn động tác của Phó Vịnh Hạm cũng có khuôn có dạng nhưng họ vẫn không coi trọng khả năng của cô.
Huống hồ, hiện tại có vẻ như Phó Vịnh Hạm đã đắc tội chủ nhà của họ rồi.
Ở một bên đang chuẩn bị đồ, Phó Vịnh Hạm tất nhiên biết họ đang đánh giá mình, dù không nhịn được thở dài trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn không nói gì.
Mỗi một ngành nghề của từng thế giới đều có quy tắc riêng. Hiện cô chỉ là một người mới tới đây, dù có chút năng lực tự bảo vệ mình nhưng cũng không đủ để thay đổi cái gì, thậm chí ngay cả việc kiếm sống cũng là một vấn đề lớn.
Bởi vậy cô phải mau chóng thích nghi với những quy tắc này.
Đặt màn thầu đã làm xong vào trong lồng hấp, Phó Vịnh Hạm rửa sạch tay, đứng một bên chờ bánh chín.
Cũng rất nhiều năm rồi cô chưa làm món này, cũng may chưa đến nỗi không nhớ được cách làm, cũng không cảm thấy xa lạ mấy.
Mì lạnh Trung Quốc (thực ra đoạn miêu tả làm món này tác giả viết rất khó hiểu, mình lại k biết cách làm nên edit hơi loạn =.=, có j mn có thể tra GG nhé, trong truyện thì mì cũng là được làm sẵn rồi, ngta chỉ chuẩn bị thêm đồ ăn kèm thôi)
Bánh hành
Bánh bao
Màn thầu (khác là bánh bao có nhân còn màn thầu thì không có nhân, mình cũng mới ngộ ra, quê quớ =)))
Ở thời đại trước, muốn cắt nạo dưa chuột cũng rất cần kỹ thuật của người thái, vừa tốn sức tốn thời gian nhưng chưa chắc đã ra được kết quả mong muốn. Tuy rằng Phó Vịnh Hạm thấy chất lượng đồ nhập khẩu ở xã hội hiện đại này giảm xuống nhưng bù lại có nhiều công dụng hơn.
Ví dụ như chiếc dao nạo rau củ, tuy nhỏ nhưng dùng rất thuận tay, không phí nhiều sức cũng không tốn nhiều thời gian đã có được thành phẩm như mong đợi, cũng không gây lãng phí nguyên liệu. Điều này khiến cho người đến từ cổ đại như đại tổng quản Ngự Thiện Phòng Phó Vịnh Hạm không thể không khen một câu đồ tốt.
Tuy bán mì lạnh thì nguyên liệu chủ yếu tất nhiên là mì lạnh nhưng đó lại không phải là điều mà các chủ quán quan tâm nhất, cái họ cần chú trọng nhất chính là gia vị. Mì lạnh có ngon được coi là ngon hay không thì cần xem khâu gia vị được nêm như thế nào. Nếu được nêm nếm vừa đủ và ngon thì dù chất lượng mì không tốt thì đối với mấy quán ăn vặt đường phố đã quá đủ bán rồi.
Chỉ cần là người có chút tay nghề là có thể làm được chuyện này. Tuy vậy, cái quyết định xem việc buôn bán của một quầy ăn vặt đường phố có thật sự thành công hay không vẫn là chất lượng của mì lạnh.
Phó Vịnh Hạm trơ mắt nhìn bà chủ kia lấy ra một loại dụng cụ xay chưa rửa giã tỏi rồi lại đổ vào một cái chậu cũng chưa rửa, trực tiếp xối nước máy vào đầy chậu rồi đun lên.
Bà chủ đó lấy một đôi đũa khuấy khuấy trong chậu một chút khiến cho nước sôi và tỏi vừa được giã hòa quyện lẫn vào nhau tạo nên một màu sắc xám xịt không hề đẹp mắt chút nào. Và tất nhiên hương vị cũng không thể nào ngon được rồi.
Chỉ là cho nước như vậy cũng đủ dùng đối với mấy quán ăn vặt đường phố, đại đa số mọi người đều làm vậy. Có điều Phó Vịnh Hạm tuyệt đối sẽ không mua mấy món ăn "không đảm bảo vệ sinh" như vậy, huống hồ cô còn được tận mắt chứng kiến quá trình làm.
Hai vợ chồng này nhanh chóng chuẩn bị gia vị và chút nguyên liệu dự phòng rồi chào hỏi cặp còn lại, trước khi đẩy xe đi còn liếc về phía Phó Vịnh Hạm một cái.
Tuy Phó Vịnh Hạm đã cảm nhận được tầm mắt của đối phương nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Không đáng quan tâm.
Tuy hiện tại ở khu vực xung quanh đại học đã không còn nhiều người nhưng vẫn còn một ít sinh viên ở lại cùng với thực tập sinh buổi tối vẫn ở trong ký túc xá, vẫn miễn cưỡng có thể buôn bán. Đi xa hơn nữa còn có trung tâm thương mại, xung quanh còn có rất nhiều quán cà phê có internet và KTV, chắc chắn có rất nhiều thanh thiếu niên qua lại, những loại đồ ăn lạnh như thế này rất được hoan nghênh nên coi như vẫn có thể kiếm được tiền.
Cặp vợ chồng còn lại thì mở quầy bán bánh hành.
Công việc chuẩn bị để làm bánh hành cũng không khác lắm so với mì lạnh nhưng lại cần chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn như thịt xông khói, xúc xích nướng, trứng gà là không thể thiếu, còn có đồ ăn chay miễn phí đi kèm như rau xà lách và dưa chuột cắt lát.
Tùy vào lựa chọn của khách hàng mà bánh có nhiều loại nhân, giá cả cũng sẽ khác theo.
So sánh với mì lạnh chỉ chênh lệch chút giá do phần ăn lớn hay nhỏ, giá cả ổn định thì giá của loại bánh hành này dao động nhiều do giá nguyên liệu cũng như loại nhân của bánh. Tuy vậy nhưng hai loại đồ ăn này đều có phí tổn thấp mà lợi nhuận cao, cũng không thể tính toán chính xác được ai có thể kiếm được nhiều hơn.
Ngoài việc chuẩn bị đồ ăn kèm, người chủ còn phải chuẩn bị thêm ớt bột hay các loại nước sốt chấm để phục vụ những vị khách có nhu cầu. Tuy nước sốt chấm có nhiều loại nhưng cách làm thì rất đơn giản và có vài phần tùy ý. Từ trước đến nay, các loại nước sốt ở các quán ăn vặt đường phố đều biến đổi từng ngày, khi thì ngon khi thì dở, tất cả đều do tâm tình và tay nghề của người chủ.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi người chủ đã chuẩn bị xong hết các loại nước sốt. Những lọ nước sốt này đa phần là còn thừa từ những lần bán trước, người chủ chỉ cho thêm một chút nguyên liệu mới vào trộn đều. Người ăn nếu chỉ nhìn ở mặt ngoài sẽ không phát hiện ra có gì khác nhau nên sẽ cho rằng là nước sốt mới làm.
Còn người chủ thì lại càng không để ý, chỉ lo đến vấn đề tiết kiệm chi phí chứ không quan tâm xem nước sốt này có bị biến chất hay không. Dù sao cũng chỉ nghe nói có người ăn đồ ở quán ăn vặt đường phố bị đau bụng chứ chưa nghe thấy ai bị đau bụng xong còn tìm đến quán gây sự.
Tựa như mọi người đã sớm hình thành thói quen không để ý đến việc quán ăn vặt đường phố sẽ không được vệ sinh vậy, nói ra cũng là một hiện tượng lạ của xã hội ngày nay.
Ở một bên, Phó Vịnh Hạm vừa nhìn vừa lắc đầu.
Đồ ăn như vậy, nếu là ở thời Đại Ung, đừng nói mang vào hoàng cung, đến quán ăn ngoài đường cũng sẽ bị người đến tìm chuyện.
Yêu cầu của người hiện đại đối với đồ ăn đúng là quá thấp rồi.
Nhưng vậy cũng có thể nỏi lên rằng mở quầy bán đồ ăn vặt đường phố vẫn rất có thể kiếm lời.
Đương nhiên cách làm đồ ăn như vậy cũng không chỉ có nhà này làm, cặp vợ chồng bán mì lạnh trước đó cũng y hệt, có thể nói đây đã là một quy tắc ngầm được công khai rồi.
Rất nhanh vợ chồng bán bánh hành cũng đẩy xe đi nhưng cũng không quên đánh giá Phó Vịnh Hạm đang làm bánh màn thầu, vừa lắc đầu.
Họ cho rằng tuy Phó Vịnh Hạm cũng xuất thân từ nông thôn như họ nhưng cũng chỉ là một sinh viên đại học được Hà Ngọc cưng chiều, trước kia lại chưa từng xuất hiện trong sân này, nghĩ thế nào cũng không giống người có thể làm được bánh bao, màn thầu.
Tuy rằng nhìn động tác của Phó Vịnh Hạm cũng có khuôn có dạng nhưng họ vẫn không coi trọng khả năng của cô.
Huống hồ, hiện tại có vẻ như Phó Vịnh Hạm đã đắc tội chủ nhà của họ rồi.
Ở một bên đang chuẩn bị đồ, Phó Vịnh Hạm tất nhiên biết họ đang đánh giá mình, dù không nhịn được thở dài trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn không nói gì.
Mỗi một ngành nghề của từng thế giới đều có quy tắc riêng. Hiện cô chỉ là một người mới tới đây, dù có chút năng lực tự bảo vệ mình nhưng cũng không đủ để thay đổi cái gì, thậm chí ngay cả việc kiếm sống cũng là một vấn đề lớn.
Bởi vậy cô phải mau chóng thích nghi với những quy tắc này.
Đặt màn thầu đã làm xong vào trong lồng hấp, Phó Vịnh Hạm rửa sạch tay, đứng một bên chờ bánh chín.
Cũng rất nhiều năm rồi cô chưa làm món này, cũng may chưa đến nỗi không nhớ được cách làm, cũng không cảm thấy xa lạ mấy.
Mì lạnh Trung Quốc (thực ra đoạn miêu tả làm món này tác giả viết rất khó hiểu, mình lại k biết cách làm nên edit hơi loạn =.=, có j mn có thể tra GG nhé, trong truyện thì mì cũng là được làm sẵn rồi, ngta chỉ chuẩn bị thêm đồ ăn kèm thôi)
Bánh hành
Bánh bao
Màn thầu (khác là bánh bao có nhân còn màn thầu thì không có nhân, mình cũng mới ngộ ra, quê quớ =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.