Chương 1: Thân thế mới
Oa Toái
17/11/2021
Phó Vịnh Hạm là ngửi thấy mùi canh gà mà tỉnh lại. Còn chưa mở mắt, cô đã nhíu mày.
Sao lại là mùi này nữa rồi? Đó là một mùi dầu mỡ phảng phất ở đầu chóp mũi mãi không thể xua tan.
Dù cô đã khuyên nhủ nhiều lần rồi nhưng vẫn chứng nào tật nấy, tốt xấu gì cũng nên dừng lại đi chứ!
Mặc dù cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng trong lòng Phó Vịnh Hạm vẫn thấy cảm động không nguôi. Dù sao đã rất lâu rồi không có ai thật tâm đối tốt với cô như vậy. Coi như là báo đáp phần ân tình này, cô sẽ không ghét bỏ món canh gà không hợp khẩu vị này.
Người nếu dùng tâm làm đồ ăn đều là phần quà tinh tế mà cảm động lòng người nhất.
Phó Vịnh Hạm từ từ mở mắt.
"Hạm Hạm, con tỉnh rồi hả?"
Bên cạnh giường bệnh, một người phụ nữ trung niên đang nhẹ nhàng đặt cặp lồng lên bàn lập tức chú ý động tác của cô, vui mừng đến mức quên luôn canh gà mà mình mang đến.
"Mẹ."
Phó Vịnh Hạm chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sắc mặc cô rất thản nhiên mà lạnh nhạt, chỉ có người cẩn thận quan sát mới phát hiện trên mặt cô có một chút nhu hòa.
Tuy rằng mới xuyên đến thế giới này được mười ngày nhưng sau khi tiếp thu thân thể và trí nhớ của nguyên chủ, năng lực thích nghi của Phó Vịnh Hạm vẫn rất nhanh. Kiếp trước cô không có cha mẹ, chỉ có một vị sư phụ dạy cô trù nghệ, thường ngày vẫn rất nghiêm khắc đối với cô. Còn người mẹ tên Hà Ngọc của khối thân thể này lại rất ôn hòa, thân thiết với cô, khiến một người lần đầu tiên được hưởng thụ tình thương của mẹ như Phó Vịnh Hạm ngây ngốc một hồi rồi cũng nhanh chóng tiếp nhận tình cảm của bà.
Hiện tại kêu một tiếng "mẹ" đối với Phó Vịnh Hạm đã là một thói quen hết sức tự nhiên.
Nhưng Phó Vịnh Hạm lại không biết, đối với thái độ thân thiết của cô, Hà Ngọc còn kích động hơn.
Tuy sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt nhưng Hà Ngọc lại cảm thấy rất bình thường.
Bởi vì lí do thân thể mà nay tuy đã mười chín tuổi, trừ hồi nhỏ không có trí nhớ, Phó Vịnh Hạm cũng không quá thân thiết với Hà Ngọc. Mười mấy năm qua, Phó Vịnh Hạm ngày càng trở nên ít nói, càng ít nói chuyện với bà khiến Hà Ngọc ngày càng già đi dưới áp lực của cuộc sống, cũng ngày càng lo lắng cho con.
Hiện tại, tuy Phó Vịnh Hạm bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, thiếu chút nữa khiến Hà Ngọc đau lòng vì tưởng mất con gái nhưng cuối cùng mọi chuyện đều chuyển hướng tốt, hơn nữa con gái lần đầu tiên gần gũi với mình như vậy, Hà Ngọc vẫn là cảm thấy may mắn.
Tất nhiên nếu được lựa chọn thì Hà Ngọc vẫn tình nguyện lựa chọn không phát sinh sự việc như tai nạn xe cộ.
Thấy Phó Vịnh Hạm muốn ngồi dậy, Hà Ngọc tiến lên giúp cô, còn kê gối giúp cô có thể dựa vào đầu giường thoải mái một chút.
Phó Vịnh Hạm cố gắng bỏ qua mùi vị mỡ ngấy của canh gà đặt trên bàn cạnh giường, nhìn Hà Ngọc hỏi: "Mẹ, con có thể xuất viện chưa?"
Nằm viện hơn mười ngày, dù là thói quen sống hay hoàn cảnh vệ sinh đều khiến Phó Vịnh Hạm khó thích ứng. Mấy ngày trước, cô thật vất vả mới chấp nhận được chuyện mình đã xuyên tới một thế giới mới liền muốn xuất viện. Nhưng lúc đó thương thế của cô còn cần phải được quan sát thêm, Hà Ngọc cũng lo lắng sau khi xuất viện lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nên nhất quyết bắt Phó Vịnh Hạm ở lại viện mấy ngày.
Thấy Phó Vịnh Hạm lại nhắc tới chuyện xuất viện, biểu cảm trên mặt Hà Ngọc cứng lại, sắc mặt trầm xuống.
"Sao vậy, lại là đám người bên kia đến làm ồn? Có phải họ sợ con nằm viện lâu tốn nhiều tiền nên bắt con phải xuất viện sớm hay không?" Nhớ tới biểu tình ghét bỏ của con gái đối với tầng hầm mà bà thuê, Hà Ngọc liền liên tưởng chuyện Phó Vịnh Hạm muốn xuất viện đến đám người kia.
Phó Vịnh Hạm thở dài trong lòng.
"Đám người bên kia" trong miệng Hà Ngọc là chỉ cha ruột của nguyên chủ và gia đình mới của ông ta.
Phó Vịnh Hạm lắc đầu nói: "Hôm qua sau khi Phó Phi Bằng bị mắng rời đi cũng chưa thấy quay lại. Theo tính tình ông ta, ít nhất là trong hôm nay sẽ không quay lại, chúng ta sẽ được yên tĩnh."
Phó Phi Bằng chính là cha ruột của Phó Vịnh Hạm.
Hà Ngọc hừ lạnh hai tiếng, cũng không nói gì thêm.
Với tính tình của bà, có thể nhịn được như vậy đã không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Hà Ngọc vẫn cảm thấy nghẹn một bụng tức: "Ngày trước lúc con sinh ra, Phó Phi Bằng đã bỏ mặc hai mẹ con mình, con từ nhỏ đến lớn cũng đâu có tiêu một phân tiền nào của nhà họ Phó! Hiện tại con phải nằm viện cũng tại Phó Phi Bằng với con gái bảo bối của ông ta, còn bị thương nặng như vậy, nhà họ Phó bọn họ thế nào cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng, đừng hòng nghĩ tiết kiệm!"
Kiếp trước Phó Vịnh Hạm đã nếm trải đủ nhân tình thế thái, hiện giờ gặp phải chuyện này cũng không cảm thấy đây là chuyện gì to lớn. Đối với Phó Phi Bằng, cô cũng không có cảm tình gì đặc biệt, cũng không thể hiểu được sự phẫn hận trong lòng Hà Ngọc. Nhưng có được cơ hội sống như thế này, bất kể là sự tình gì thì hiển nhiên là cô đứng cùng chiến tuyến với Hà Ngọc.
Dù vậy hiện tại cô cũng không muốn nhắc tới đám người Phó Phi Bằng, chỉ nghĩ tới thôi cũng cảm thấy chán ghét.
"Mẹ, hiện tại mẹ còn bán bánh bao không?" Phó Vịnh Hạm chuyển đề tài, "Mỗi ngày mẹ đều chạy tới bệnh viện như thế này có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của mẹ không?"
Từ khi Phó Vịnh Hạm đỗ đại học Cam Châu vào năm ngoái, Hà Ngọc cũng chuyển từ quê là thôn Dương Triển lên đây, mở một quán bánh bao ở phố ăn vặt gần đại học Cam Châu. Tuy việc kinh doanh cũng không phải là tốt lắm nhưng cũng miễn cưỡng duy trì được phí sinh hoạt cho hai mẹ con. Vả lại đây cũng là cần câu cơm duy nhất của hai mẹ con Hà Ngọc, sao có thể dễ dàng bỏ mặc?
Hà Ngọc thở dài: "Hiện tại mấy trường đại học gần đó đều đang trong kỳ nghỉ hè, trong trường cũng không có nhiều người, làm sao bán được nhiều bánh bao nữa. Mấy người bán hàng xung quanh cũng đã về quê hoặc là đến chỗ khác mở quán. Nếu không phải con phải nằm viện, hiện mẹ con mình cũng đã quay về thôn rồi. Bây giờ muốn về cũng trễ rồi, con còn phải dưỡng thương, trong thời gian ngắn chúng ta cũng không trở về được. Mẹ đang nghĩ có lẽ mở quán ở chỗ khác, chờ khai giảng thì lại quay về."
Phó Vịnh Hạm ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ở đây còn có chuyện sinh viên đại học được nghỉ hè.
"Vậy mẹ định mở quán ở đâu?" Cô tò mò hỏi.
Hà Ngọc phấn chấn nói: " Mẹ hỏi thăm rồi, tuy là khu vực cạnh đại học tạm thời không thể làm ăn nhưng Cam Châu dù sao cũng là tỉnh, đất rộng người nhiều, khu vực bán đồ ăn vặt cũng có rất nhiều. Bên phía bắc có chợ đầu mối lớn, người trẻ tuổi qua lại không ít, gần đó còn có mấy trường trung học đang mở lớp học bổ túc, mở quán ở đó khẳng định có thể kiếm tiền, chỉ là có hơi xa chút, cũng vất vả chút. Nhưng chỉ cần có thể kiếm tiền, xa một chút cũng không sao. À chưa kể, gần đó còn có vài công trường đang thi công, công nhân ở đó đều cần ăn, chúng ta bán bánh bao ở đó là không lo không bán được!"
Sao lại là mùi này nữa rồi? Đó là một mùi dầu mỡ phảng phất ở đầu chóp mũi mãi không thể xua tan.
Dù cô đã khuyên nhủ nhiều lần rồi nhưng vẫn chứng nào tật nấy, tốt xấu gì cũng nên dừng lại đi chứ!
Mặc dù cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng trong lòng Phó Vịnh Hạm vẫn thấy cảm động không nguôi. Dù sao đã rất lâu rồi không có ai thật tâm đối tốt với cô như vậy. Coi như là báo đáp phần ân tình này, cô sẽ không ghét bỏ món canh gà không hợp khẩu vị này.
Người nếu dùng tâm làm đồ ăn đều là phần quà tinh tế mà cảm động lòng người nhất.
Phó Vịnh Hạm từ từ mở mắt.
"Hạm Hạm, con tỉnh rồi hả?"
Bên cạnh giường bệnh, một người phụ nữ trung niên đang nhẹ nhàng đặt cặp lồng lên bàn lập tức chú ý động tác của cô, vui mừng đến mức quên luôn canh gà mà mình mang đến.
"Mẹ."
Phó Vịnh Hạm chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sắc mặc cô rất thản nhiên mà lạnh nhạt, chỉ có người cẩn thận quan sát mới phát hiện trên mặt cô có một chút nhu hòa.
Tuy rằng mới xuyên đến thế giới này được mười ngày nhưng sau khi tiếp thu thân thể và trí nhớ của nguyên chủ, năng lực thích nghi của Phó Vịnh Hạm vẫn rất nhanh. Kiếp trước cô không có cha mẹ, chỉ có một vị sư phụ dạy cô trù nghệ, thường ngày vẫn rất nghiêm khắc đối với cô. Còn người mẹ tên Hà Ngọc của khối thân thể này lại rất ôn hòa, thân thiết với cô, khiến một người lần đầu tiên được hưởng thụ tình thương của mẹ như Phó Vịnh Hạm ngây ngốc một hồi rồi cũng nhanh chóng tiếp nhận tình cảm của bà.
Hiện tại kêu một tiếng "mẹ" đối với Phó Vịnh Hạm đã là một thói quen hết sức tự nhiên.
Nhưng Phó Vịnh Hạm lại không biết, đối với thái độ thân thiết của cô, Hà Ngọc còn kích động hơn.
Tuy sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt nhưng Hà Ngọc lại cảm thấy rất bình thường.
Bởi vì lí do thân thể mà nay tuy đã mười chín tuổi, trừ hồi nhỏ không có trí nhớ, Phó Vịnh Hạm cũng không quá thân thiết với Hà Ngọc. Mười mấy năm qua, Phó Vịnh Hạm ngày càng trở nên ít nói, càng ít nói chuyện với bà khiến Hà Ngọc ngày càng già đi dưới áp lực của cuộc sống, cũng ngày càng lo lắng cho con.
Hiện tại, tuy Phó Vịnh Hạm bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, thiếu chút nữa khiến Hà Ngọc đau lòng vì tưởng mất con gái nhưng cuối cùng mọi chuyện đều chuyển hướng tốt, hơn nữa con gái lần đầu tiên gần gũi với mình như vậy, Hà Ngọc vẫn là cảm thấy may mắn.
Tất nhiên nếu được lựa chọn thì Hà Ngọc vẫn tình nguyện lựa chọn không phát sinh sự việc như tai nạn xe cộ.
Thấy Phó Vịnh Hạm muốn ngồi dậy, Hà Ngọc tiến lên giúp cô, còn kê gối giúp cô có thể dựa vào đầu giường thoải mái một chút.
Phó Vịnh Hạm cố gắng bỏ qua mùi vị mỡ ngấy của canh gà đặt trên bàn cạnh giường, nhìn Hà Ngọc hỏi: "Mẹ, con có thể xuất viện chưa?"
Nằm viện hơn mười ngày, dù là thói quen sống hay hoàn cảnh vệ sinh đều khiến Phó Vịnh Hạm khó thích ứng. Mấy ngày trước, cô thật vất vả mới chấp nhận được chuyện mình đã xuyên tới một thế giới mới liền muốn xuất viện. Nhưng lúc đó thương thế của cô còn cần phải được quan sát thêm, Hà Ngọc cũng lo lắng sau khi xuất viện lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nên nhất quyết bắt Phó Vịnh Hạm ở lại viện mấy ngày.
Thấy Phó Vịnh Hạm lại nhắc tới chuyện xuất viện, biểu cảm trên mặt Hà Ngọc cứng lại, sắc mặt trầm xuống.
"Sao vậy, lại là đám người bên kia đến làm ồn? Có phải họ sợ con nằm viện lâu tốn nhiều tiền nên bắt con phải xuất viện sớm hay không?" Nhớ tới biểu tình ghét bỏ của con gái đối với tầng hầm mà bà thuê, Hà Ngọc liền liên tưởng chuyện Phó Vịnh Hạm muốn xuất viện đến đám người kia.
Phó Vịnh Hạm thở dài trong lòng.
"Đám người bên kia" trong miệng Hà Ngọc là chỉ cha ruột của nguyên chủ và gia đình mới của ông ta.
Phó Vịnh Hạm lắc đầu nói: "Hôm qua sau khi Phó Phi Bằng bị mắng rời đi cũng chưa thấy quay lại. Theo tính tình ông ta, ít nhất là trong hôm nay sẽ không quay lại, chúng ta sẽ được yên tĩnh."
Phó Phi Bằng chính là cha ruột của Phó Vịnh Hạm.
Hà Ngọc hừ lạnh hai tiếng, cũng không nói gì thêm.
Với tính tình của bà, có thể nhịn được như vậy đã không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Hà Ngọc vẫn cảm thấy nghẹn một bụng tức: "Ngày trước lúc con sinh ra, Phó Phi Bằng đã bỏ mặc hai mẹ con mình, con từ nhỏ đến lớn cũng đâu có tiêu một phân tiền nào của nhà họ Phó! Hiện tại con phải nằm viện cũng tại Phó Phi Bằng với con gái bảo bối của ông ta, còn bị thương nặng như vậy, nhà họ Phó bọn họ thế nào cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng, đừng hòng nghĩ tiết kiệm!"
Kiếp trước Phó Vịnh Hạm đã nếm trải đủ nhân tình thế thái, hiện giờ gặp phải chuyện này cũng không cảm thấy đây là chuyện gì to lớn. Đối với Phó Phi Bằng, cô cũng không có cảm tình gì đặc biệt, cũng không thể hiểu được sự phẫn hận trong lòng Hà Ngọc. Nhưng có được cơ hội sống như thế này, bất kể là sự tình gì thì hiển nhiên là cô đứng cùng chiến tuyến với Hà Ngọc.
Dù vậy hiện tại cô cũng không muốn nhắc tới đám người Phó Phi Bằng, chỉ nghĩ tới thôi cũng cảm thấy chán ghét.
"Mẹ, hiện tại mẹ còn bán bánh bao không?" Phó Vịnh Hạm chuyển đề tài, "Mỗi ngày mẹ đều chạy tới bệnh viện như thế này có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của mẹ không?"
Từ khi Phó Vịnh Hạm đỗ đại học Cam Châu vào năm ngoái, Hà Ngọc cũng chuyển từ quê là thôn Dương Triển lên đây, mở một quán bánh bao ở phố ăn vặt gần đại học Cam Châu. Tuy việc kinh doanh cũng không phải là tốt lắm nhưng cũng miễn cưỡng duy trì được phí sinh hoạt cho hai mẹ con. Vả lại đây cũng là cần câu cơm duy nhất của hai mẹ con Hà Ngọc, sao có thể dễ dàng bỏ mặc?
Hà Ngọc thở dài: "Hiện tại mấy trường đại học gần đó đều đang trong kỳ nghỉ hè, trong trường cũng không có nhiều người, làm sao bán được nhiều bánh bao nữa. Mấy người bán hàng xung quanh cũng đã về quê hoặc là đến chỗ khác mở quán. Nếu không phải con phải nằm viện, hiện mẹ con mình cũng đã quay về thôn rồi. Bây giờ muốn về cũng trễ rồi, con còn phải dưỡng thương, trong thời gian ngắn chúng ta cũng không trở về được. Mẹ đang nghĩ có lẽ mở quán ở chỗ khác, chờ khai giảng thì lại quay về."
Phó Vịnh Hạm ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ở đây còn có chuyện sinh viên đại học được nghỉ hè.
"Vậy mẹ định mở quán ở đâu?" Cô tò mò hỏi.
Hà Ngọc phấn chấn nói: " Mẹ hỏi thăm rồi, tuy là khu vực cạnh đại học tạm thời không thể làm ăn nhưng Cam Châu dù sao cũng là tỉnh, đất rộng người nhiều, khu vực bán đồ ăn vặt cũng có rất nhiều. Bên phía bắc có chợ đầu mối lớn, người trẻ tuổi qua lại không ít, gần đó còn có mấy trường trung học đang mở lớp học bổ túc, mở quán ở đó khẳng định có thể kiếm tiền, chỉ là có hơi xa chút, cũng vất vả chút. Nhưng chỉ cần có thể kiếm tiền, xa một chút cũng không sao. À chưa kể, gần đó còn có vài công trường đang thi công, công nhân ở đó đều cần ăn, chúng ta bán bánh bao ở đó là không lo không bán được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.