Chương 15: Chương 13
Phong Vũ
19/10/2016
"Sư phụ sư phụ, ngươi dự định dạy cho ta loại nào trước đây?" Sau khi Mạnh Hiểu Dư hưng phấn đếm xong những võ công rất lợi hại nàng biết liền hào hứng nói với Mễ Cửu, nói xong Mạnh Hiểu Dư lại cúi đầu nghĩ một lát lại nói: "Nếu không sư phụ trước dạy ta Lăng Ba Vi Bộ cùng Bách Biến Thần Hành đi. Sư phụ nói được không?" Sau khi nói xong liền hưng phấn nhìn Mễ Cửu. Thầm nghĩ bộ dáng tiêu sái sau khi mình học xong hai loại khinh công, trong mắt hưng phấn cùng chờ mong càng tăng.
Mễ Cửu nhìn thấy lúc Mạnh Hiểu Dư nhìn hắn, trong mắt không che giấu được hưng phấn cùng chờ mong. Mồ hôi lạnh trên trán càng rơi nhiều hơn, không biết phải làm sao cùng Mạnh Hiểu Dư nói hắn căn bản chưa từng nghe qua những võ công kia. Vì vậy đành phải nói sang chuyện khác: "Đồ đệ ngoan a, ngươi vừa mới nói những võ công kia là nghe ở đâu a?"
"A, ta đều xem trong sách của Kim gia gia." Mạnh Hiểu Dư vẫn còn trong trạng thái hưng phấn trả lời.
"Kim gia gia? Ngươi có thể nói cho ta biết Kim gia gia trong miệng ngươi tên là gì không?"Lời nói của Mạnh Hiểu Dư gợi lên lòng hiếu kỳ của Mễ Cửu, chẳng lẽ trên đời thật sự tồn tại cao thủ hắn không biết sao?
"Kim gia gia chính là Kim Dung a, ngươi không biết sao? Hơn nữa Kim Dung nổi danh như vậy ngươi cư nhiên không biết? Không phải do tuổi ngươi quá lớn dẫn đến chứng đãng trí đi." Mạnh Hiểu Dư nói xong liền dùng một loại ánh mắt phi thường thương hại nhìn Mễ Cửu. Nhưng trong lòng thì nghĩ đây chính là nổi đau của người già a. Nhưng mà dương nàng quên nàng đã xuyên không, nơi này cũng không phải là thế giới nàng đã từng sống. Cho nên không có Kim gia gia cũng rất bình thường, ngược lại nếu có nhiều người biết đến Kim gia gia mới là không bình thường a.
Chú ý tới Mạnh Hiểu Dư lúc này đang dùng một loại ánh mắt phi thường thương hại nhìn mình, khuôn mặt Mễ Cửu 囧 không biết nên nói cái gì, hắn đúng là không biết Kim Dung là vị cao nhân nào. Chẳng lẽ Kim Dung là một vị ẩn thế cao nhân không xuất thế ? Nhưng cũng không đúng a, nghe ý tứ trong lời nói của tiểu nha đầu thì Kim Dung kia hẳn là một người rất nổi danh a. Thế nhưng nếu như là một vị phi thường nổi danh, mình không có lý do không biết a. Hay là mình thật sự như tiểu nha đầu nói, bởi vì tuổi tác quá lớn đến mức mắc chứng gì kia...à chứng đãng trí?
Hàn Như Băng nhìn hai người cách nàng không xa, một người mắt mang thương hại nhìn một người khác, mà người kia thì hai chân mày vặn cùng một chỗ không biết đang xoắn xuýt cái gì. Lúc hiện tượng này kéo dài hơn được một khắc, Hàn Như Băng mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Tiểu gia hỏa, ngươi nói Kim Dung kia là người ở quê hương ngươi a?"
Nghe thấy Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt một hồi mới trả lời: "Đúng vậy a, thế nào?" Nhưng mà sau đó liền nghĩ tới là lạ ở chỗ nào, nghĩ một lát Mạnh Hiểu Dư bừng tỉnh đại ngộ vỗ trán một cái nói: "Sao ta không nghĩ tới chứ, Kim gia gia căn bản cũng không phải là người nơi này a. Lão đầu làm sao lại biết đây?" Nói xong liền từ trên người Tiểu Khôi nhảy xuống, đi đến bên cạnh lão đầu còn đang xoắn xuýt, vỗ vỗ lưng của hắn nói: "Sư phụ a, Kim gia gia là người ở quê hương ta, ngươi không biết cũng rất bình thường, cho nên đừng xoắn xuýt ha."
"Thật sao?" Mễ Cửu nhìn Mạnh Hiểu Dư hỏi.
"Thật." Mạnh Hiểu Dư trả lời.
"Vậy có phải ta không già chút nào phải không?"
"Đúng vậy." Mạnh Hiểu Dư khẳng định trả lời. Trong lòng thì âm thầm gào thét, ngươi vừa rồi xoắn xuýt nửa ngày cũng chỉ vì cái này?
"Hắc hắc ta đã nói rồi, ta còn còn trẻ như vậy, chính là niên kỷ như hoa như ngọc, làm sao lại già nha."S khi nghe Mạnh Hiểu Dư trả lời, Mễ Cửu lập tức dứt bỏ xoắn xuýt vừa rồi , bắt đầu tự luyến nói.
Mạnh Hiểu Dư nghe Mễ Cửu nói, trán phủ ba vạch hắc tuyến. Ở trong lòng gầm thét, thật không nhìn ra ngài trẻ chỗ nào, còn nữa ngươi một lão đầu tử cư hiên dùng như hoa như ngọc để hình dung mình, không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng linh tinh a.
Hai tỷ muội Hàn Như Băng đang nghe Mễ Cửu nói, đều là không hẹn mà cùng co giật khóe miệng. Quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ đầy mặt hắc tuyến của Mạnh Hiểu Dư, nhưng lại không hẹn mà cùng nhẹ nhàng nhếch miệng. (Tiểu Vũ: đây chính là tâm hữu linh tê* giữa song bào sao?) *tâm linh tương thông
"Sư phụ ngươi chuẩn bị dạy ta võ công gì a?" Thực sự không chịu được Mễ Cửu tự luyến, nên Mạnh Hiểu Dư liền ra miệng cắt ngang hắn.
"A, đồ đệ kia ngươi muốn học loại kia võ công gì trước a?" Nghe được Mạnh Hiểu Dư hỏi, lập tức nghiêm túc hỏi lại.
"Khinh công, ta muốn học khinh công." Mạnh Hiểu Dư khẳng định nói.
"Khinh công? Ta nói đồ đệ ngoan a! Sư phụ ngươi nhiều võ công lợi hại như vậy ngươi không học, làm gì nhất định phải học khinh công trước a?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Mễ Cửu nghi ngờ hỏi.
Hai tỷ muội Hàn Như Băng cũng đồng dạng nghi ngờ nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư. Người khác bái sư đều hy vọng có thể trước học được võ công lợi hại nhất, vì cái gì nha đầu này càng muốn học khinh công không có một chút lực sát thương trước đây?
"Tại sao ta phải học khinh công trước? Đương nhiên là vì dùng để thoát thân a!" Mạnh Hiểu Dư đương nhiên mà trả lời.
Mễ Cửu nghe thấy Mạnh Hiểu Dư như đương nhiên nói ra học khinh công là vì dùng để thoát thân. Mặt đầy hắc tuyến nói: "Đồ đệ ngoan a! Ta nói ngươi có thể có chút tiền đồ không. Nói thế nào sư phụ ngươi cũng là "Tửu Tiên Đao Thần" danh tiếng vang dội trên giang hồ, ngươi nói ngươi không học tuyệt kỹ thành danh "Trảm Phong đao pháp" của ta trước còn chưa tính. Dù sao ta còn có tuyệt kỹ võ công khác rất lợi hại có thể dạy ngươi, nhưng ngươi nói một chút xem cái gì ngươi không học? Hết lần này tới lần khác đòi học khinh công trước? Ngươi học khinh công trước còn chưa tính, nhưng lý do ngươi học khinh công trước lại là vì dùng để thoát thân. Ngươi nói xem sao mệnh của lão đầu tử ta đắng như vậy a! Nghĩ lão đầu tử ta hành tẩu giang hồ cũng có mấy thập niên, chỉ thu một đồ đệ là ngươi. Thế nhưng ta cư nhiên không nghĩ tới, ngươi không có tiền đồ như thế a! Mệnh của ta làm sao lại đắng như vậy a..." . . Mễ Cửu vừa nói, vừa thỉnh thoảng dùng tay lau lau nước mắt căn bản không tồn tại.
Mặt Mạnh Hiểu Dư đen lại, nhìn Mễ Cửu còn đang thể hiện, nói: "Ta chỗ nào không có tiền đồ? Không phải ta chỉ muốn học khinh công trước thôi sao, làm sao lại không có tiền đồ?"
"Ngươi còn dám nói ngươi không phải không tiền đồ? Ta hỏi ngươi, ngươi học khinh công là làm gì?" Mễ Cửu nghe Mạnh Hiểu Dư nói, cũng không đùa nữa. Chỉ Mạnh Hiểu Dư hỏi.
"Dùng để thoát thân a, không phải vừa rồi đã nói với ngươi rồi sao?" Mạnh Hiểu Dư y nguyên như chuyện đương nhiên mà trả lời.
"Chẳng lẽ cái này còn không phải không có tiền đồ sao?" Mễ Cửu vẫn như cũ chỉ Mạnh Hiểu Dư nói.
"Dĩ nhiên không phải, lão đầu ta hỏi ngươi, tư chất tập võ của ngươi như thế nào? Là mấy tuổi tập võ? Tuyệt kỹ thành danh "Trảm Phong đao pháp" của ngươi luyện bao lâu mới thành? Tuyệt kỹ khác của ngươi luyện mấy năm mới biết? Loại võ công nhanh nhất ngươi luyện bỏ ra thời gian bao lâu?" Mạnh Hiểu Dư lao nhao không dứt hỏi một đống lớn vấn đề.
"Hừ, lão đầu ta trời sinh thông minh, phản ứng linh mẫn, là bất trạch bất khấu* thiên tài tập võ. Còn có lão đầu ta sáu tuổi bắt đầu tập võ, "Trảm Phong đao pháp" của ta chỉ tốn tám năm lẻ năm tháng đã luyện thành. Tuyệt kỹ nhanh nhất ta học được là "Cương Phong Thối* Pháp" chỉ dùng nửa năm liền học được. Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Mễ Cửu kiêu ngạo trả lời.
*bất trạch bất khấu: nghĩa nôm na như chính xác trăm phần trăm, ko nói ngoa, ko thêm bớt.
*thối ở đây là chân, đùi.
"Tốt, vậy ta hỏi lại ngươi, tư chất tập võ của ta cùng ngươi so sánh thì như thế nào?" Mạnh Hiểu Dư lại hỏi.
"Ân, ngươi cốt cách kinh kỳ, tư duy cũng coi như linh hoạt, nhưng trọng yếu nhất chính là, trong cơ thể ngươi nửa điểm nội lực cũng không có, nhưng mà hai mạch nhâm - đốc* của ngươi lại đã thông. Thể chất như vậy tuyệt đối là kỳ tài luyện võ, so với lão già ta là chỉ có hơn chứ không kém a! Chỉ tiếc chính là ngươi bỏ qua tuổi tốt nhất để tập võ, nếu không sau này tạo nghệ của ngươi tuyệt đối có thể so sánh với vị "Võ lâm thần thoại" hơn một trăm năm trước kia, thậm chí còn có thể vượt qua nàng. Nhưng mà, cho dù ngươi bỏ qua tuổi tập võ tốt nhất. Chỉ cần ngươi chịu bỏ thời gian học, lấy thể chất đặc biệt của ngươi so người khác cũng có thể bù đắp một khuyết điểm nho nhỏ kia." Mễ Cửu suy nghĩ một chút, thần sắc phi thường nghiêm túc nói.
*đọc giả muốn tìm hiểu hai mạch này xin mời google search :D
=============================================
Tiểu Dư thông minh ghê =)) học khinh công trc cho chắc :)) học xong mấy cái quỷ kia chắc già khụ ko thì bị giang hồ dìm chết r =))
Mễ Cửu nhìn thấy lúc Mạnh Hiểu Dư nhìn hắn, trong mắt không che giấu được hưng phấn cùng chờ mong. Mồ hôi lạnh trên trán càng rơi nhiều hơn, không biết phải làm sao cùng Mạnh Hiểu Dư nói hắn căn bản chưa từng nghe qua những võ công kia. Vì vậy đành phải nói sang chuyện khác: "Đồ đệ ngoan a, ngươi vừa mới nói những võ công kia là nghe ở đâu a?"
"A, ta đều xem trong sách của Kim gia gia." Mạnh Hiểu Dư vẫn còn trong trạng thái hưng phấn trả lời.
"Kim gia gia? Ngươi có thể nói cho ta biết Kim gia gia trong miệng ngươi tên là gì không?"Lời nói của Mạnh Hiểu Dư gợi lên lòng hiếu kỳ của Mễ Cửu, chẳng lẽ trên đời thật sự tồn tại cao thủ hắn không biết sao?
"Kim gia gia chính là Kim Dung a, ngươi không biết sao? Hơn nữa Kim Dung nổi danh như vậy ngươi cư nhiên không biết? Không phải do tuổi ngươi quá lớn dẫn đến chứng đãng trí đi." Mạnh Hiểu Dư nói xong liền dùng một loại ánh mắt phi thường thương hại nhìn Mễ Cửu. Nhưng trong lòng thì nghĩ đây chính là nổi đau của người già a. Nhưng mà dương nàng quên nàng đã xuyên không, nơi này cũng không phải là thế giới nàng đã từng sống. Cho nên không có Kim gia gia cũng rất bình thường, ngược lại nếu có nhiều người biết đến Kim gia gia mới là không bình thường a.
Chú ý tới Mạnh Hiểu Dư lúc này đang dùng một loại ánh mắt phi thường thương hại nhìn mình, khuôn mặt Mễ Cửu 囧 không biết nên nói cái gì, hắn đúng là không biết Kim Dung là vị cao nhân nào. Chẳng lẽ Kim Dung là một vị ẩn thế cao nhân không xuất thế ? Nhưng cũng không đúng a, nghe ý tứ trong lời nói của tiểu nha đầu thì Kim Dung kia hẳn là một người rất nổi danh a. Thế nhưng nếu như là một vị phi thường nổi danh, mình không có lý do không biết a. Hay là mình thật sự như tiểu nha đầu nói, bởi vì tuổi tác quá lớn đến mức mắc chứng gì kia...à chứng đãng trí?
Hàn Như Băng nhìn hai người cách nàng không xa, một người mắt mang thương hại nhìn một người khác, mà người kia thì hai chân mày vặn cùng một chỗ không biết đang xoắn xuýt cái gì. Lúc hiện tượng này kéo dài hơn được một khắc, Hàn Như Băng mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Tiểu gia hỏa, ngươi nói Kim Dung kia là người ở quê hương ngươi a?"
Nghe thấy Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt một hồi mới trả lời: "Đúng vậy a, thế nào?" Nhưng mà sau đó liền nghĩ tới là lạ ở chỗ nào, nghĩ một lát Mạnh Hiểu Dư bừng tỉnh đại ngộ vỗ trán một cái nói: "Sao ta không nghĩ tới chứ, Kim gia gia căn bản cũng không phải là người nơi này a. Lão đầu làm sao lại biết đây?" Nói xong liền từ trên người Tiểu Khôi nhảy xuống, đi đến bên cạnh lão đầu còn đang xoắn xuýt, vỗ vỗ lưng của hắn nói: "Sư phụ a, Kim gia gia là người ở quê hương ta, ngươi không biết cũng rất bình thường, cho nên đừng xoắn xuýt ha."
"Thật sao?" Mễ Cửu nhìn Mạnh Hiểu Dư hỏi.
"Thật." Mạnh Hiểu Dư trả lời.
"Vậy có phải ta không già chút nào phải không?"
"Đúng vậy." Mạnh Hiểu Dư khẳng định trả lời. Trong lòng thì âm thầm gào thét, ngươi vừa rồi xoắn xuýt nửa ngày cũng chỉ vì cái này?
"Hắc hắc ta đã nói rồi, ta còn còn trẻ như vậy, chính là niên kỷ như hoa như ngọc, làm sao lại già nha."S khi nghe Mạnh Hiểu Dư trả lời, Mễ Cửu lập tức dứt bỏ xoắn xuýt vừa rồi , bắt đầu tự luyến nói.
Mạnh Hiểu Dư nghe Mễ Cửu nói, trán phủ ba vạch hắc tuyến. Ở trong lòng gầm thét, thật không nhìn ra ngài trẻ chỗ nào, còn nữa ngươi một lão đầu tử cư hiên dùng như hoa như ngọc để hình dung mình, không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng linh tinh a.
Hai tỷ muội Hàn Như Băng đang nghe Mễ Cửu nói, đều là không hẹn mà cùng co giật khóe miệng. Quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ đầy mặt hắc tuyến của Mạnh Hiểu Dư, nhưng lại không hẹn mà cùng nhẹ nhàng nhếch miệng. (Tiểu Vũ: đây chính là tâm hữu linh tê* giữa song bào sao?) *tâm linh tương thông
"Sư phụ ngươi chuẩn bị dạy ta võ công gì a?" Thực sự không chịu được Mễ Cửu tự luyến, nên Mạnh Hiểu Dư liền ra miệng cắt ngang hắn.
"A, đồ đệ kia ngươi muốn học loại kia võ công gì trước a?" Nghe được Mạnh Hiểu Dư hỏi, lập tức nghiêm túc hỏi lại.
"Khinh công, ta muốn học khinh công." Mạnh Hiểu Dư khẳng định nói.
"Khinh công? Ta nói đồ đệ ngoan a! Sư phụ ngươi nhiều võ công lợi hại như vậy ngươi không học, làm gì nhất định phải học khinh công trước a?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Mễ Cửu nghi ngờ hỏi.
Hai tỷ muội Hàn Như Băng cũng đồng dạng nghi ngờ nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư. Người khác bái sư đều hy vọng có thể trước học được võ công lợi hại nhất, vì cái gì nha đầu này càng muốn học khinh công không có một chút lực sát thương trước đây?
"Tại sao ta phải học khinh công trước? Đương nhiên là vì dùng để thoát thân a!" Mạnh Hiểu Dư đương nhiên mà trả lời.
Mễ Cửu nghe thấy Mạnh Hiểu Dư như đương nhiên nói ra học khinh công là vì dùng để thoát thân. Mặt đầy hắc tuyến nói: "Đồ đệ ngoan a! Ta nói ngươi có thể có chút tiền đồ không. Nói thế nào sư phụ ngươi cũng là "Tửu Tiên Đao Thần" danh tiếng vang dội trên giang hồ, ngươi nói ngươi không học tuyệt kỹ thành danh "Trảm Phong đao pháp" của ta trước còn chưa tính. Dù sao ta còn có tuyệt kỹ võ công khác rất lợi hại có thể dạy ngươi, nhưng ngươi nói một chút xem cái gì ngươi không học? Hết lần này tới lần khác đòi học khinh công trước? Ngươi học khinh công trước còn chưa tính, nhưng lý do ngươi học khinh công trước lại là vì dùng để thoát thân. Ngươi nói xem sao mệnh của lão đầu tử ta đắng như vậy a! Nghĩ lão đầu tử ta hành tẩu giang hồ cũng có mấy thập niên, chỉ thu một đồ đệ là ngươi. Thế nhưng ta cư nhiên không nghĩ tới, ngươi không có tiền đồ như thế a! Mệnh của ta làm sao lại đắng như vậy a..." . . Mễ Cửu vừa nói, vừa thỉnh thoảng dùng tay lau lau nước mắt căn bản không tồn tại.
Mặt Mạnh Hiểu Dư đen lại, nhìn Mễ Cửu còn đang thể hiện, nói: "Ta chỗ nào không có tiền đồ? Không phải ta chỉ muốn học khinh công trước thôi sao, làm sao lại không có tiền đồ?"
"Ngươi còn dám nói ngươi không phải không tiền đồ? Ta hỏi ngươi, ngươi học khinh công là làm gì?" Mễ Cửu nghe Mạnh Hiểu Dư nói, cũng không đùa nữa. Chỉ Mạnh Hiểu Dư hỏi.
"Dùng để thoát thân a, không phải vừa rồi đã nói với ngươi rồi sao?" Mạnh Hiểu Dư y nguyên như chuyện đương nhiên mà trả lời.
"Chẳng lẽ cái này còn không phải không có tiền đồ sao?" Mễ Cửu vẫn như cũ chỉ Mạnh Hiểu Dư nói.
"Dĩ nhiên không phải, lão đầu ta hỏi ngươi, tư chất tập võ của ngươi như thế nào? Là mấy tuổi tập võ? Tuyệt kỹ thành danh "Trảm Phong đao pháp" của ngươi luyện bao lâu mới thành? Tuyệt kỹ khác của ngươi luyện mấy năm mới biết? Loại võ công nhanh nhất ngươi luyện bỏ ra thời gian bao lâu?" Mạnh Hiểu Dư lao nhao không dứt hỏi một đống lớn vấn đề.
"Hừ, lão đầu ta trời sinh thông minh, phản ứng linh mẫn, là bất trạch bất khấu* thiên tài tập võ. Còn có lão đầu ta sáu tuổi bắt đầu tập võ, "Trảm Phong đao pháp" của ta chỉ tốn tám năm lẻ năm tháng đã luyện thành. Tuyệt kỹ nhanh nhất ta học được là "Cương Phong Thối* Pháp" chỉ dùng nửa năm liền học được. Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Mễ Cửu kiêu ngạo trả lời.
*bất trạch bất khấu: nghĩa nôm na như chính xác trăm phần trăm, ko nói ngoa, ko thêm bớt.
*thối ở đây là chân, đùi.
"Tốt, vậy ta hỏi lại ngươi, tư chất tập võ của ta cùng ngươi so sánh thì như thế nào?" Mạnh Hiểu Dư lại hỏi.
"Ân, ngươi cốt cách kinh kỳ, tư duy cũng coi như linh hoạt, nhưng trọng yếu nhất chính là, trong cơ thể ngươi nửa điểm nội lực cũng không có, nhưng mà hai mạch nhâm - đốc* của ngươi lại đã thông. Thể chất như vậy tuyệt đối là kỳ tài luyện võ, so với lão già ta là chỉ có hơn chứ không kém a! Chỉ tiếc chính là ngươi bỏ qua tuổi tốt nhất để tập võ, nếu không sau này tạo nghệ của ngươi tuyệt đối có thể so sánh với vị "Võ lâm thần thoại" hơn một trăm năm trước kia, thậm chí còn có thể vượt qua nàng. Nhưng mà, cho dù ngươi bỏ qua tuổi tập võ tốt nhất. Chỉ cần ngươi chịu bỏ thời gian học, lấy thể chất đặc biệt của ngươi so người khác cũng có thể bù đắp một khuyết điểm nho nhỏ kia." Mễ Cửu suy nghĩ một chút, thần sắc phi thường nghiêm túc nói.
*đọc giả muốn tìm hiểu hai mạch này xin mời google search :D
=============================================
Tiểu Dư thông minh ghê =)) học khinh công trc cho chắc :)) học xong mấy cái quỷ kia chắc già khụ ko thì bị giang hồ dìm chết r =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.