Chương 54
Phong Vũ
20/05/2017
"A không biết tiểu gia hỏa nhà ta trở thành của ngươi lúc nào?" Nhìn thấy bạch y nữ tử chặn trước mặt muội muội nhà mình, Hàn Như Băng cười phi thường mị hoặc nhìn Mạnh Hiểu Dư nói.
Nhìn thấy Hàn Như Băng nở nụ cười phi thường mị, lại nghe lấy nàng nhìn như là hỏi Dạ, kì thực là hỏi mình. Mạnh Hiểu Dư rất muốn bá khí rống một tiếng "Ta là chính ta " thế nhưng khi nàng nhìn thấy ba người nhìn mình chằm chằm nhìn mình chằm chằm, nàng vẫn là rất không có cốt khí im lặng .
"Tiểu Vũ, lại đây với ta" sau khi đối chiêu với hai tỷ muội Hàn Như Băng, Dạ nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương vây khốn trong ngực nói, thanh âm ôn nhu so với vừa rồi đóng băng hoàn toàn tương phản. ( Tiểu Vũ đậu đen rau muống: tiểu Mạnh tử là tự nguyện tựa ở trong ngực Như Sương tỷ tỷ)
Nhìn thấy Dạ đột nhiên chuyển biến, Mạnh Hiểu Dư quả thực phản ứng không kịp "Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi không phải còn là vẻ mặt đóng băng cùng Như Sương tỷ tỷ đối nghịch sao? Sao lại kéo tới ta rồi? Ngươi thay đổi nhanh như vậy là không được a! Còn có, xin ngươi đừng dùng loại biểu lộ ôn nhu có thể làm người chết chìm kia nhìn ta a! Rất dễ gây hiểu lầm đấy! Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác nhiệt độ không khí quanh thân Như Sương tỷ tỷ lại chợt hạ xuống mấy độ sao? Còn có nụ cười trên mặt Như Băng tỷ tỷ cũng càng ngày càng nguy hiểm sao? Tốt a! Coi như ngươi không sợ lạnh cũng không không sợ nguy hiểm, thế nhưng là ngươi không sợ ta sợ a!" Ở trong lòng trắng trợn đậu đen rau muống Dạ một trận, Mạnh Hiểu Dư lại ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Như Sương đang ôm mình, cùng Như Băng tỷ tỷ đứng bên cạnh mình cùng Như Sương tỷ tỷ, khi nhìn đến Hàn Như Sương trên mặt còn đang tiếp tục hạ nhiệt độ cùng Hàn Như Băng khuôn mặt tươi cười mị hoặc đã muốn đến cực hạn, Mạnh Hiểu Dư lại một lần nữa nước mắt, nghĩ thầm "Như Sương tỷ tỷ ngươi đừng tiếp tục hạ nhiệt độ chế tạo hơi lạnh , ta rất sợ lạnh a! Còn có như Băng tỷ tỷ a! Ngươi cũng đừng cười mị hoặc như vậy, rất làm người ta sợ hãi đó a!"
"Tiểu Vũ, lại đây với ta" đợi một lúc, thấy Mạnh Hiểu Dư không có phản ứng gì. Dạ liền nói lại một lần, chỉ là thần sắc so với vừa rồi càng thêm ôn nhu chết người.
Lần nữa nghe thấy Dạ nói , Mạnh Hiểu Dư có chút khó chịu ngẩng đầu muốn nói "Ngươi không cần gọi ta nữa, ta thật sự không phải là Tiểu Vũ gì đó của ngươi, chúng ta không hề quen biết a!" Thế nhưng khi nàng ngẩn đầu lên nhìn thấy biểu lộ ôn nhi đến cực điểm kia, nguyên bản lời định nói ra miệng, lại toàn bộ đều nuốt trở lại trong bụng "Ôn nhu ngự tỷ a!" Mạnh Hiểu Dư không khỏi rất không có tiền đồ ở trong lòng cảm thán một câu, hoàn toàn đem sự tình người trước mặt hại nàng rất có thể sẽ bị hai tỷ muội Hàn Như Băng hung hăng trừng phạt quẳng đi trăm dặm, chỉ lo nhìn chằm chằm Dạ giờ phút này hoàn toàn hóa thân thành ôn nhu ngự tỷ, khởi xướng hoa si.
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nhìn chằm chằm bạch y nữ tử cản ở trước mặt các nàng phát khởi hoa si, Hàn Như Sương trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, tay phải ôm trên lưng Mạnh Hiểu Dư cũng không tự chủ tăng thêm lực đạo. Đến khi Mạnh Hiểu Dư trên mắt hoa si bị cảm giác đau trên lưng làm cho tỉnh táo lại.
"Như Sương tỷ tỷ?" Mạnh Hiểu Dư bị cảm giác đau bên hông kéo hồi thần, quay đầu nhìn về phía Hàn Như Sương đang ôm mình, chỉ thấy nàng lông mày nhíu chặt, đôi môi khẽ nhếch, ánh mắt hư không, không biết đang suy tư điều gì. Từ khi mình xuyên qua đến cái thế giới này đụng vào hai tỷ muội Hàn Như Băng đến hiện tại, Mạnh Hiểu Dư là lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Như Sương như thế này, điều này không khỏi làm nàng nghi hoặc trong lòng. Như Sương tỷ tỷ luôn luôn quạnh quẽ vì sao lại lộ ra vẻ mặt như thế, trong lòng cảm thấy một tia buồn buồn cùng đau nhức, nàng không thích Như Sương tỷ tỷ lộ ra loại vẻ mặt này. Cảm giác kia rất làm cho lòng người đau nhức, nghĩ như vậy Mạnh Hiểu Dư vươn tay chậm rãi xoa lông mày nhíu chặt của Hàn Như Sương.
Nguyên bản bởi vì người trong ngực đối với người khác lộ ra ánh mắt hoa si, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác mất mát mà thất thần, cũng cảm giác được mi tâm được một cỗ lực đạo nhu hòa nhẹ vỗ về, cúi đầu xem xét liền thấy người trong ngực bộ dáng mang theo vẻ lo lắng. Vì vậy nguyên bản cỗ bất an cùng thất lạc quanh quẩn trong ngực trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, đồng thời cũng ở trong lòng tự trách mình làm sao lại đột nhiên sinh ra loại bất an cùng thất lạc là Dư Nhi sẽ rời đi?"Dư Nhi sẽ không rời đi mình cùng tỷ tỷ , mà mình cùng tỷ tỷ cũng sẽ không để Dư Nhi rời đi, vĩnh viễn cũng sẽ không" nghĩ vậy Hàn Như Sương lông mày giãn ra, đôi môi khẽ nhếch lúc này cũng hướng hai bên nhếch lên một độ cong đẹp mắt.
Nhìn thấy Hàn Như Băng nở nụ cười phi thường mị, lại nghe lấy nàng nhìn như là hỏi Dạ, kì thực là hỏi mình. Mạnh Hiểu Dư rất muốn bá khí rống một tiếng "Ta là chính ta " thế nhưng khi nàng nhìn thấy ba người nhìn mình chằm chằm nhìn mình chằm chằm, nàng vẫn là rất không có cốt khí im lặng .
"Tiểu Vũ, lại đây với ta" sau khi đối chiêu với hai tỷ muội Hàn Như Băng, Dạ nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương vây khốn trong ngực nói, thanh âm ôn nhu so với vừa rồi đóng băng hoàn toàn tương phản. ( Tiểu Vũ đậu đen rau muống: tiểu Mạnh tử là tự nguyện tựa ở trong ngực Như Sương tỷ tỷ)
Nhìn thấy Dạ đột nhiên chuyển biến, Mạnh Hiểu Dư quả thực phản ứng không kịp "Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi không phải còn là vẻ mặt đóng băng cùng Như Sương tỷ tỷ đối nghịch sao? Sao lại kéo tới ta rồi? Ngươi thay đổi nhanh như vậy là không được a! Còn có, xin ngươi đừng dùng loại biểu lộ ôn nhu có thể làm người chết chìm kia nhìn ta a! Rất dễ gây hiểu lầm đấy! Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác nhiệt độ không khí quanh thân Như Sương tỷ tỷ lại chợt hạ xuống mấy độ sao? Còn có nụ cười trên mặt Như Băng tỷ tỷ cũng càng ngày càng nguy hiểm sao? Tốt a! Coi như ngươi không sợ lạnh cũng không không sợ nguy hiểm, thế nhưng là ngươi không sợ ta sợ a!" Ở trong lòng trắng trợn đậu đen rau muống Dạ một trận, Mạnh Hiểu Dư lại ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Như Sương đang ôm mình, cùng Như Băng tỷ tỷ đứng bên cạnh mình cùng Như Sương tỷ tỷ, khi nhìn đến Hàn Như Sương trên mặt còn đang tiếp tục hạ nhiệt độ cùng Hàn Như Băng khuôn mặt tươi cười mị hoặc đã muốn đến cực hạn, Mạnh Hiểu Dư lại một lần nữa nước mắt, nghĩ thầm "Như Sương tỷ tỷ ngươi đừng tiếp tục hạ nhiệt độ chế tạo hơi lạnh , ta rất sợ lạnh a! Còn có như Băng tỷ tỷ a! Ngươi cũng đừng cười mị hoặc như vậy, rất làm người ta sợ hãi đó a!"
"Tiểu Vũ, lại đây với ta" đợi một lúc, thấy Mạnh Hiểu Dư không có phản ứng gì. Dạ liền nói lại một lần, chỉ là thần sắc so với vừa rồi càng thêm ôn nhu chết người.
Lần nữa nghe thấy Dạ nói , Mạnh Hiểu Dư có chút khó chịu ngẩng đầu muốn nói "Ngươi không cần gọi ta nữa, ta thật sự không phải là Tiểu Vũ gì đó của ngươi, chúng ta không hề quen biết a!" Thế nhưng khi nàng ngẩn đầu lên nhìn thấy biểu lộ ôn nhi đến cực điểm kia, nguyên bản lời định nói ra miệng, lại toàn bộ đều nuốt trở lại trong bụng "Ôn nhu ngự tỷ a!" Mạnh Hiểu Dư không khỏi rất không có tiền đồ ở trong lòng cảm thán một câu, hoàn toàn đem sự tình người trước mặt hại nàng rất có thể sẽ bị hai tỷ muội Hàn Như Băng hung hăng trừng phạt quẳng đi trăm dặm, chỉ lo nhìn chằm chằm Dạ giờ phút này hoàn toàn hóa thân thành ôn nhu ngự tỷ, khởi xướng hoa si.
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nhìn chằm chằm bạch y nữ tử cản ở trước mặt các nàng phát khởi hoa si, Hàn Như Sương trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, tay phải ôm trên lưng Mạnh Hiểu Dư cũng không tự chủ tăng thêm lực đạo. Đến khi Mạnh Hiểu Dư trên mắt hoa si bị cảm giác đau trên lưng làm cho tỉnh táo lại.
"Như Sương tỷ tỷ?" Mạnh Hiểu Dư bị cảm giác đau bên hông kéo hồi thần, quay đầu nhìn về phía Hàn Như Sương đang ôm mình, chỉ thấy nàng lông mày nhíu chặt, đôi môi khẽ nhếch, ánh mắt hư không, không biết đang suy tư điều gì. Từ khi mình xuyên qua đến cái thế giới này đụng vào hai tỷ muội Hàn Như Băng đến hiện tại, Mạnh Hiểu Dư là lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Như Sương như thế này, điều này không khỏi làm nàng nghi hoặc trong lòng. Như Sương tỷ tỷ luôn luôn quạnh quẽ vì sao lại lộ ra vẻ mặt như thế, trong lòng cảm thấy một tia buồn buồn cùng đau nhức, nàng không thích Như Sương tỷ tỷ lộ ra loại vẻ mặt này. Cảm giác kia rất làm cho lòng người đau nhức, nghĩ như vậy Mạnh Hiểu Dư vươn tay chậm rãi xoa lông mày nhíu chặt của Hàn Như Sương.
Nguyên bản bởi vì người trong ngực đối với người khác lộ ra ánh mắt hoa si, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác mất mát mà thất thần, cũng cảm giác được mi tâm được một cỗ lực đạo nhu hòa nhẹ vỗ về, cúi đầu xem xét liền thấy người trong ngực bộ dáng mang theo vẻ lo lắng. Vì vậy nguyên bản cỗ bất an cùng thất lạc quanh quẩn trong ngực trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, đồng thời cũng ở trong lòng tự trách mình làm sao lại đột nhiên sinh ra loại bất an cùng thất lạc là Dư Nhi sẽ rời đi?"Dư Nhi sẽ không rời đi mình cùng tỷ tỷ , mà mình cùng tỷ tỷ cũng sẽ không để Dư Nhi rời đi, vĩnh viễn cũng sẽ không" nghĩ vậy Hàn Như Sương lông mày giãn ra, đôi môi khẽ nhếch lúc này cũng hướng hai bên nhếch lên một độ cong đẹp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.