Chương 76
Phong Vũ
10/07/2021
"Ngươi....." Lau vết máu trêи mặt, nam tử trung niên vẻ mặt kinh giận, lần nữa đánh về phía Mạnh Hiểu Dư. Nhưng lại bị Triệu Thiên Du ngồi ghế chủ vị ngăn cản.
Nhìn Triệu Thiên Du chậm rãi đi xuống khỏi ghế chủ vị, trong lòng Mạnh Hiểu Dư vô cùng thắc mắc. Nàng không rõ vì sao Triệu Thiên Du lại ngăn cản nam tử trung niên. Vì vậy nàng chỉ có thể đứng đó, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì?
"Hôm nay là ngày tổ chức Đại Hội Anh Hùng, nhị vị có thể nể mặt lão phu, có ân oán thì hãy đợi Đại Hội Anh Hùng kết thúc thì tiếp tục?" Triệu Thiên Du mỉm cười nhìn Mạnh Hiểu Dư cùng nam tử trung niên, hơi chắp tay hỏi.
Nhìn trang chủ Lĩnh Vũ Sơn Trang nói như vậy, nam tử trung niên vốn vô cùng tức giận, đành căm giận trừng mắt Mạnh Hiểu Dư. Sau đó vung tay áo trở về chỗ ngồi, cũng mặc kệ vết thương đang chảy máu trêи mặt.
Mạnh Hiểu Dư nhìn người nọ chỉ hung hăng trừng mình rồi trở về chỗ. Nghĩ người kia bị thương, bản thân chiếm tiện nghi cũng không thể đuổi theo không buông, vì thế Mạnh Hiểu Dư cũng sờ mũi ngồi trở về bên cạnh Hàn Như Băng.
Nhìn Mạnh Hiểu Dư cùng nam tử trung niên đều trở về vị trí của mình. Triệu Thiên Du mỉm cười xoa râu hoa râm của mình nói: "Chuyện đã giải quyết, nhị vị trêи đài có tiếp tục luận võ không?" Sau đó nhìn thấy Hàn Như Sương cùng nam tử hai bên ria mép gật đầu, thì cao giọng tuyên bố tiếp tục luận võ, rồi trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục xem luận võ.
Nhưng hắn vừa ngồi xuống không lâu, một nam tử mặc lam bào vội vàng đi vào thì thầm vài câu với Triệu Thiên Du cùng Thiết Chấn Hổ. Sau đó mọi người nhìn thấy thần sắc cùng Triệu Thiết, đột nhiên trở nên rất khó coi, Triệu Thiên Du vội đứng lên, kêu ngừng luận võ. Sau đó ôm quyền khom người nói với mọi người: "Cái vị anh hùng, thật sự vì phát sinh chuyện đột xuất. Lúc này lão hủ không thể không tạm dừng luận võ, thỉnh các vị thông cảm."
"Triệu trang chủ, rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì? Sao lại kêu ngừng luận võ?" Vốn không hiểu vì sao Triệu Thiên Du bảo ngừng luận võ, thì nghe thấy lời hắn nói, mọi người càng khó hiểu. Là chuyện nghiêm trọng thế nào lại để Triệu Thiên Du ngừng luận võ?
"Cái này...." Triệu Thiên Du nghe câu hỏi, biểu tình do dự một chút, nói: "Ai! Vừa rồi đồ đệ của nhị đệ lão phu đến thông tri, vốn thánh vật võ lâm Huyền Phong Lệnh được gửi ở Thần Võ Các, hiện tại Huyền Phong Lệnh đã bị đạo tặc Linh Ngọc Nhi thừa dịp Đại Hội Anh Hùng tổ chức, Thần Võ Các phòng thủ lỏng lẻo đánh cắp mất. Đều là lỗi của lão phu! Là lão phu bố trí bất lực, mới để thánh vật bị trộm, lão phu thật sự xin lỗi các vị anh hùng hảo hán!"
Chờ Triệu Thiên Du tự trách xong, nhân sĩ võ lâm đã sôi nổi nghị luận.
"Cái gì? Linh Ngọc Nhi đánh cắp Huyền Phong Lệnh? Sao có thể? Chẳng lẽ nàng không sợ bị toàn bộ võ lâm đuổi giết sao?" Giáp không thể tin nói.
"Đuổi giết? Ngươi đừng quên, bên trong Huyền Phong Lệnh có tuyệt thế thần công Huyền Vũ Tâm Kinh! Nếu nàng học xong thì nhất định thiên hạ vô địch, đến lúc đó nàng còn sợ toàn bộ võ lâm đuổi giết sao?" Ất khinh bỉ nhìn Giáp nói.
"Hừ, ta thấy chưa chắc, tuy rằng truyền thuyết nói bên trong Huyền Phong Lệnh có tuyệt thế công pháp. Nhưng tự cổ chí kim chưa ai phá giải được bí mật của Huyền Phong Lệnh, sao ngươi có thể khẳng định Linh Ngọc Nhi lấy Huyền Phong Lệnh thì có thể phá giải được bí mật, luyện được tuyệt thế thần công? Hơn nữa, vừa rồi chỉ là lời phiến diễn của lão nhân Triệu Thiên Du. Còn chưa xác định Huyền Phong Lệnh rốt cuộc có phải Linh Ngọc Nhi trộm không! Hay căn bản Huyền Phong Lệnh không có mất!" Bính vẻ mặt cao thâm khó đoán nói.
"Trước khi nói đến Huyền Phong Lệnh có bị Linh Ngọc Nhi trộm không, nếu Huyền Phong Lệnh không mất. Vậy vì sao Triệu trang chủ lại nói mất Huyền Phong Lệnh! Hơn nữa ngươi xem Triệu trang chủ cùng Thiết môn chủ sắc mặt rất khó coi, cũng không giống đang giả vờ?" Ất phản bác.
"Hừ, ngươi vừa rồi cũng nói, Huyền Phong Lệnh cất giấu tuyệt thế thần công. Nếu đã là tuyệt thế thần công, vậy chỉ cần là người trong giang hồ, thì không ai không muốn! Ngươi sao biết không phải Triệu Thiên Du cùng Thiết Chấn Hổ trông coi tự trộm, cất giấu Huyền Phong Lệnh. Sau đó giá họa cho đạo tặc?" Lúc này một thiếu niên mặt bố y màu xám, y phục ngắn, tay cầm đại đao, khuôn mặt tuấn tú, bên má trái có một vết sẹo thật dài, khinh thường nói.
Nghe thấy lời của thiếu niên có sẹo, mọi người đồng thời nhìn hắn, sau đó đều không dám tin nhìn hắn.
"Ý của ngươi là Triệu trang chủ cùng Thiết môn chủ ngầm giấu Huyền Phong Lệnh đi. Sau đó cố ý vu cáo đạo tặc trộm Huyền Phong Lệnh nhằm giá họa cho Linh Ngọc Nhi? Này không thể nào! Triệu trang chủ cùng Thiết môn chủ thế nào cũng là người có tiếng tăm trêи giang hồ, sao có thể làm chuyện như vậy? Khẳng định không có khả năng." Nghe thiếu niên mặt sẹo nói, Giáp không tin phản bác, mà Ất cùng Bính bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
"Hừ....." Nghe thấy lời hắn, thiếu niên có sẹo hừ một tiếng, sau đó khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng. Xoay người không quan tâm mấy người này, mọi người thấy hắn không nói nữa, cũng không tiếp tục phản ứng hắn, tiếp tục thảo luận chuyện Huyền Phong Lệnh bị trộm.
"Như Băng tỷ tỷ, bọn họ nói đạo tặc kia là ai?" Nghe mọi người đàm luận Huyền Phong Lệnh bị trộm, cùng với đạo tặc gì đó, Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi.
"Đạo tặc kia tên thật là Linh Ngọc Nhi. Là đạo tặc vô cùng nổi danh trêи giang hồ, nghe nói nàng mười lăm tuổi xuất đạo, đến bây giờ đã hơn 6 năm. Trong 6 năm, phàm là đồ vật bị nàng coi trọng hơn nữa tuyên bố muốn trộm, nàng nhất định sẽ trộm được, hơn nữa chưa bao giờ thất thủ bị bắt." Hàn Như Băng nhàn nhạt tự thuật.
"Oa! Nàng lợi hại như vậy!" Nghe Hàn Như Băng tự thuật, Mạnh Hiểu Dư không khỏi cảm thán.
"Haha có lẽ vậy!" Nghe Mạnh Hiểu Dư cảm thán, Hàn Như Băng khẽ cười đáp.
Khi Mạnh Hiểu Dư còn muốn hỏi, lại nghe thấy Triệu Thiên Du ở ghế chủ vị, cất giọng nói: "Chư vị anh hùng, chư vị hảo hán, thỉnh mọi người yên lặng một chút, lão phu cũng biết mọi người cảm thấy hoài nghi đối với chuyện Huyền Phong Lệnh đột nhiên bị trộm. Cho nên lão phu hy vọng các vị anh hùng hảo hán có thể cùng lão phu và Thiết môn chủ chạy đến Thần Võ Các nhìn xem, được không?"
"Như Băng tỷ tỷ, nếu Huyền Phong Lệnh đã bị trộm. Vậy đi xem còn có ích lợi gì?" Mạnh Hiểu Dư đứng lên, sóng vai đi theo Hàn Như Băng cùng mọi người đến Thần Võ Các, tò mò hỏi. Nàng thật sự không rõ, nếu vật đã bị trộm, hiện tại đi xem còn có lợi ích gì? Chẳng lẽ mọi người cùng đi xem thì Huyền Phong Lệnh có thể trở về sao?
"Để mọi người đi xem thì có thể chứng minh đồ vật thật sự bị Linh Ngọc Nhi trộm, mà không phải bọn hắn trông coi tự trộm." Sau khi trả lời Mạnh Hiểu Dư, khóe môi Hàn Như Băng tươi cười trào phúng.
"Nga, là như vậy!" Nghe Hàn Như Băng đáp, Mạnh Hiểu Dư cảm thán nói. Sau đó phát hiện bên cạnh đột nhiên có thêm một người, nàng quay đầu nhìn, vui vẻ ôm lấy tay người đó: "Như Sương tỷ tỷ."
Nhìn nhân nhi ôm lấy tay trái của mình, gương mặt luôn lạnh của Hàn Như Sương bỗng nhu hòa, nhẹ nói: "Dư nhi, có ngươi thật tốt." Nhưng vì giọng quá nhỏ khiến Mạnh Hiểu Dư không nghe rõ. Khi nàng ngẩng đầu chớp đôi mắt to ngập nước, đầy thắc mắc nhìn mình. Hàn Như Sương cười nhẹ không nói.
Nhìn Hàn Như Sương không nói gì, Mạnh Hiểu Dư cũng không hỏi lại. Chỉ một tay kéo tay Hàn Như Băng, một tay kéo tay Hàn Như Sương thong thả đi theo sau mọi người. Nhưng còn chưa đến năm phút, Mạnh Hiểu Dư bỗng buông tay tỷ muội Hàn Như Băng, ôm bụng nhăn mặt.
"Dư nhi (tiểu gia hỏa), ngươi làm sao vậy?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư bỗng buông tay mình, nhăn mặt ôm bụng làm tỷ muội hàn Như Băng lo lắng hỏi.
"Như Băng tỷ tỷ, tỷ và Như Sương tỷ tỷ đi cùng bọn họ đến Thần Võ Các trước đi! Ta đi vệ sinh một chuyến, lát nữa sẽ đến Thần Võ Các hội hợp cùng các ngươi." Mạnh Hiểu Dư nói xong ôm bụng chạy thật xa.
"........" Nhìn bóng lưng của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng rút lại câu "Muốn ta đi cùng ngươi sao?". Sau đó quay đầu nhìn muội muội, ánh mắt dò hỏi nàng có muốn ở đây chờ tiểu gia hỏa hay là đến Thần Võ Các trước thì thấy muội muội ôm kiếm đứng đó, nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn hành động thay lời nói của muội muội, Hàn Như Băng như sớm đoán được cười khẽ, không nói, đứng đó tươi cười đợi tiểu gia hỏa về.
Nhìn Triệu Thiên Du chậm rãi đi xuống khỏi ghế chủ vị, trong lòng Mạnh Hiểu Dư vô cùng thắc mắc. Nàng không rõ vì sao Triệu Thiên Du lại ngăn cản nam tử trung niên. Vì vậy nàng chỉ có thể đứng đó, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì?
"Hôm nay là ngày tổ chức Đại Hội Anh Hùng, nhị vị có thể nể mặt lão phu, có ân oán thì hãy đợi Đại Hội Anh Hùng kết thúc thì tiếp tục?" Triệu Thiên Du mỉm cười nhìn Mạnh Hiểu Dư cùng nam tử trung niên, hơi chắp tay hỏi.
Nhìn trang chủ Lĩnh Vũ Sơn Trang nói như vậy, nam tử trung niên vốn vô cùng tức giận, đành căm giận trừng mắt Mạnh Hiểu Dư. Sau đó vung tay áo trở về chỗ ngồi, cũng mặc kệ vết thương đang chảy máu trêи mặt.
Mạnh Hiểu Dư nhìn người nọ chỉ hung hăng trừng mình rồi trở về chỗ. Nghĩ người kia bị thương, bản thân chiếm tiện nghi cũng không thể đuổi theo không buông, vì thế Mạnh Hiểu Dư cũng sờ mũi ngồi trở về bên cạnh Hàn Như Băng.
Nhìn Mạnh Hiểu Dư cùng nam tử trung niên đều trở về vị trí của mình. Triệu Thiên Du mỉm cười xoa râu hoa râm của mình nói: "Chuyện đã giải quyết, nhị vị trêи đài có tiếp tục luận võ không?" Sau đó nhìn thấy Hàn Như Sương cùng nam tử hai bên ria mép gật đầu, thì cao giọng tuyên bố tiếp tục luận võ, rồi trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục xem luận võ.
Nhưng hắn vừa ngồi xuống không lâu, một nam tử mặc lam bào vội vàng đi vào thì thầm vài câu với Triệu Thiên Du cùng Thiết Chấn Hổ. Sau đó mọi người nhìn thấy thần sắc cùng Triệu Thiết, đột nhiên trở nên rất khó coi, Triệu Thiên Du vội đứng lên, kêu ngừng luận võ. Sau đó ôm quyền khom người nói với mọi người: "Cái vị anh hùng, thật sự vì phát sinh chuyện đột xuất. Lúc này lão hủ không thể không tạm dừng luận võ, thỉnh các vị thông cảm."
"Triệu trang chủ, rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì? Sao lại kêu ngừng luận võ?" Vốn không hiểu vì sao Triệu Thiên Du bảo ngừng luận võ, thì nghe thấy lời hắn nói, mọi người càng khó hiểu. Là chuyện nghiêm trọng thế nào lại để Triệu Thiên Du ngừng luận võ?
"Cái này...." Triệu Thiên Du nghe câu hỏi, biểu tình do dự một chút, nói: "Ai! Vừa rồi đồ đệ của nhị đệ lão phu đến thông tri, vốn thánh vật võ lâm Huyền Phong Lệnh được gửi ở Thần Võ Các, hiện tại Huyền Phong Lệnh đã bị đạo tặc Linh Ngọc Nhi thừa dịp Đại Hội Anh Hùng tổ chức, Thần Võ Các phòng thủ lỏng lẻo đánh cắp mất. Đều là lỗi của lão phu! Là lão phu bố trí bất lực, mới để thánh vật bị trộm, lão phu thật sự xin lỗi các vị anh hùng hảo hán!"
Chờ Triệu Thiên Du tự trách xong, nhân sĩ võ lâm đã sôi nổi nghị luận.
"Cái gì? Linh Ngọc Nhi đánh cắp Huyền Phong Lệnh? Sao có thể? Chẳng lẽ nàng không sợ bị toàn bộ võ lâm đuổi giết sao?" Giáp không thể tin nói.
"Đuổi giết? Ngươi đừng quên, bên trong Huyền Phong Lệnh có tuyệt thế thần công Huyền Vũ Tâm Kinh! Nếu nàng học xong thì nhất định thiên hạ vô địch, đến lúc đó nàng còn sợ toàn bộ võ lâm đuổi giết sao?" Ất khinh bỉ nhìn Giáp nói.
"Hừ, ta thấy chưa chắc, tuy rằng truyền thuyết nói bên trong Huyền Phong Lệnh có tuyệt thế công pháp. Nhưng tự cổ chí kim chưa ai phá giải được bí mật của Huyền Phong Lệnh, sao ngươi có thể khẳng định Linh Ngọc Nhi lấy Huyền Phong Lệnh thì có thể phá giải được bí mật, luyện được tuyệt thế thần công? Hơn nữa, vừa rồi chỉ là lời phiến diễn của lão nhân Triệu Thiên Du. Còn chưa xác định Huyền Phong Lệnh rốt cuộc có phải Linh Ngọc Nhi trộm không! Hay căn bản Huyền Phong Lệnh không có mất!" Bính vẻ mặt cao thâm khó đoán nói.
"Trước khi nói đến Huyền Phong Lệnh có bị Linh Ngọc Nhi trộm không, nếu Huyền Phong Lệnh không mất. Vậy vì sao Triệu trang chủ lại nói mất Huyền Phong Lệnh! Hơn nữa ngươi xem Triệu trang chủ cùng Thiết môn chủ sắc mặt rất khó coi, cũng không giống đang giả vờ?" Ất phản bác.
"Hừ, ngươi vừa rồi cũng nói, Huyền Phong Lệnh cất giấu tuyệt thế thần công. Nếu đã là tuyệt thế thần công, vậy chỉ cần là người trong giang hồ, thì không ai không muốn! Ngươi sao biết không phải Triệu Thiên Du cùng Thiết Chấn Hổ trông coi tự trộm, cất giấu Huyền Phong Lệnh. Sau đó giá họa cho đạo tặc?" Lúc này một thiếu niên mặt bố y màu xám, y phục ngắn, tay cầm đại đao, khuôn mặt tuấn tú, bên má trái có một vết sẹo thật dài, khinh thường nói.
Nghe thấy lời của thiếu niên có sẹo, mọi người đồng thời nhìn hắn, sau đó đều không dám tin nhìn hắn.
"Ý của ngươi là Triệu trang chủ cùng Thiết môn chủ ngầm giấu Huyền Phong Lệnh đi. Sau đó cố ý vu cáo đạo tặc trộm Huyền Phong Lệnh nhằm giá họa cho Linh Ngọc Nhi? Này không thể nào! Triệu trang chủ cùng Thiết môn chủ thế nào cũng là người có tiếng tăm trêи giang hồ, sao có thể làm chuyện như vậy? Khẳng định không có khả năng." Nghe thiếu niên mặt sẹo nói, Giáp không tin phản bác, mà Ất cùng Bính bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
"Hừ....." Nghe thấy lời hắn, thiếu niên có sẹo hừ một tiếng, sau đó khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng. Xoay người không quan tâm mấy người này, mọi người thấy hắn không nói nữa, cũng không tiếp tục phản ứng hắn, tiếp tục thảo luận chuyện Huyền Phong Lệnh bị trộm.
"Như Băng tỷ tỷ, bọn họ nói đạo tặc kia là ai?" Nghe mọi người đàm luận Huyền Phong Lệnh bị trộm, cùng với đạo tặc gì đó, Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi.
"Đạo tặc kia tên thật là Linh Ngọc Nhi. Là đạo tặc vô cùng nổi danh trêи giang hồ, nghe nói nàng mười lăm tuổi xuất đạo, đến bây giờ đã hơn 6 năm. Trong 6 năm, phàm là đồ vật bị nàng coi trọng hơn nữa tuyên bố muốn trộm, nàng nhất định sẽ trộm được, hơn nữa chưa bao giờ thất thủ bị bắt." Hàn Như Băng nhàn nhạt tự thuật.
"Oa! Nàng lợi hại như vậy!" Nghe Hàn Như Băng tự thuật, Mạnh Hiểu Dư không khỏi cảm thán.
"Haha có lẽ vậy!" Nghe Mạnh Hiểu Dư cảm thán, Hàn Như Băng khẽ cười đáp.
Khi Mạnh Hiểu Dư còn muốn hỏi, lại nghe thấy Triệu Thiên Du ở ghế chủ vị, cất giọng nói: "Chư vị anh hùng, chư vị hảo hán, thỉnh mọi người yên lặng một chút, lão phu cũng biết mọi người cảm thấy hoài nghi đối với chuyện Huyền Phong Lệnh đột nhiên bị trộm. Cho nên lão phu hy vọng các vị anh hùng hảo hán có thể cùng lão phu và Thiết môn chủ chạy đến Thần Võ Các nhìn xem, được không?"
"Như Băng tỷ tỷ, nếu Huyền Phong Lệnh đã bị trộm. Vậy đi xem còn có ích lợi gì?" Mạnh Hiểu Dư đứng lên, sóng vai đi theo Hàn Như Băng cùng mọi người đến Thần Võ Các, tò mò hỏi. Nàng thật sự không rõ, nếu vật đã bị trộm, hiện tại đi xem còn có lợi ích gì? Chẳng lẽ mọi người cùng đi xem thì Huyền Phong Lệnh có thể trở về sao?
"Để mọi người đi xem thì có thể chứng minh đồ vật thật sự bị Linh Ngọc Nhi trộm, mà không phải bọn hắn trông coi tự trộm." Sau khi trả lời Mạnh Hiểu Dư, khóe môi Hàn Như Băng tươi cười trào phúng.
"Nga, là như vậy!" Nghe Hàn Như Băng đáp, Mạnh Hiểu Dư cảm thán nói. Sau đó phát hiện bên cạnh đột nhiên có thêm một người, nàng quay đầu nhìn, vui vẻ ôm lấy tay người đó: "Như Sương tỷ tỷ."
Nhìn nhân nhi ôm lấy tay trái của mình, gương mặt luôn lạnh của Hàn Như Sương bỗng nhu hòa, nhẹ nói: "Dư nhi, có ngươi thật tốt." Nhưng vì giọng quá nhỏ khiến Mạnh Hiểu Dư không nghe rõ. Khi nàng ngẩng đầu chớp đôi mắt to ngập nước, đầy thắc mắc nhìn mình. Hàn Như Sương cười nhẹ không nói.
Nhìn Hàn Như Sương không nói gì, Mạnh Hiểu Dư cũng không hỏi lại. Chỉ một tay kéo tay Hàn Như Băng, một tay kéo tay Hàn Như Sương thong thả đi theo sau mọi người. Nhưng còn chưa đến năm phút, Mạnh Hiểu Dư bỗng buông tay tỷ muội Hàn Như Băng, ôm bụng nhăn mặt.
"Dư nhi (tiểu gia hỏa), ngươi làm sao vậy?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư bỗng buông tay mình, nhăn mặt ôm bụng làm tỷ muội hàn Như Băng lo lắng hỏi.
"Như Băng tỷ tỷ, tỷ và Như Sương tỷ tỷ đi cùng bọn họ đến Thần Võ Các trước đi! Ta đi vệ sinh một chuyến, lát nữa sẽ đến Thần Võ Các hội hợp cùng các ngươi." Mạnh Hiểu Dư nói xong ôm bụng chạy thật xa.
"........" Nhìn bóng lưng của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng rút lại câu "Muốn ta đi cùng ngươi sao?". Sau đó quay đầu nhìn muội muội, ánh mắt dò hỏi nàng có muốn ở đây chờ tiểu gia hỏa hay là đến Thần Võ Các trước thì thấy muội muội ôm kiếm đứng đó, nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn hành động thay lời nói của muội muội, Hàn Như Băng như sớm đoán được cười khẽ, không nói, đứng đó tươi cười đợi tiểu gia hỏa về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.