Chương 85
Phong Vũ
10/07/2021
"Ngươi chắc chắn chúng ta có thể ra ngoài sao?" Đi theo Linh Ngọc Nhi lòng vòng hơn nửa ngày, cuối cùng lại về đến chỗ các nàng đã rơi lúc nãy. Mạnh Hiểu Dư ngửa đầu nhìn cửa động đen như mực trêи đỉnh đầu, giọng tràn đầy kinh ngạc hỏi.
"Ừ, ta chắc chắn." Linh Ngọc Nhi cũng ngẩng đầu nhìn cửa động trêи đầu.
"Ngươi điên rồi! Lối vào này dù có đóng cửa hay không thì nhìn độ cao này cùng với bốn bề trống không thì sẽ không có chỗ mượn lực, xin hỏi Linh Ngọc Nhi tiểu thư của chúng ta, ngươi có cánh bay lên hay sao?" Giọng Mạnh Hiểu Dư gần như phát điên. Linh Ngọc Nhi rõ ràng là đang chơi nàng! Chỗ cao như vậy, bốn phía thì vách đá trống không, hơn nữa không gian còn eo hẹp, dù muốn dùng khinh công bay lên, cũng không có biện pháp để dùng. Mà Linh Ngọc Nhi còn nói muốn từ đây đi ra ngoài, này không phải đang chơi mình sao?
"Ai nha! Ngươi đừng nóng, nghe ta nói hết, được không?" Linh Ngọc Nhi dùng tay xoa tai bị Mạnh Hiểu Dư rống có chút đau: "Ta đã nói chúng ta sẽ ra khỏi đây nhưng ta chưa nói chúng ta nhất định sẽ ra khỏi đây từ đó." Linh Ngọc Nhi nói rồi chỉ vào cửa động đỉnh đầu.
"Sao? Ý ngươi là còn có đường khác sao?" Mạnh Hiểu Dư hơi nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên." Linh Ngọc Nhi đáp.
"Vậy nó ở đâu?" Mạnh Hiểu Dư vui vẻ ôm tay Linh Ngọc Nhi hỏi.
"Ở đằng kia!" Linh Ngọc Nhi chỉ tay về vách tường bên trái mình.
Mạnh Hiểu Dư theo hướng tay Linh Ngọc Nhi nhìn, ngoài vách đá thì không có gì: "Ngươi lại lừa ta, nơi đó chỉ có vách đá, sao có thể có đường ra?" Ném cánh tay Linh Ngọc Nhi ra, Mạnh Hiểu Dư phẫn nộ nói.
"Ta không lừa ngươi! Đường ra thật sự ở đằng kia." Nhìn Mạnh Hiểu Dư trừng mình, Linh Ngọc Nhi vô tội nói.
"........" Hừ! Kẻ lừa đảo, không để ý đến ngươi. Mạnh Hiểu Dư xoay lưng, không nhìn Linh Ngọc Nhi.
"Ta thật sự không lừa ngươi, không tin ngươi lại đó xem đi." Nói rồi, Linh Ngọc Nhi kéo Mạnh Hiểu Dư đến vách đá bên trái, sau đó lấy ra giá cắm nến mình lấy trong mật thất đưa gần đến vách tường: "Ngươi xem đây là gì?" Linh Ngọc Nhi chỉ vào hòn đá nhô lên ở vách tường.
"Là một hòn đá nhô lên. Vậy có gì đặc biệt?" Nghe Linh Ngọc Nhi nói, Mạnh HIểu Dư nhìn hòn đá hỏi.
"Đây là cơ quan." Nhìn Mạnh Hiểu Dư vẫn còn chút phẫn nộ, Linh Ngọc Nhi giải thích.
Nàng vừa nói xong, đã thấy Mạnh Hiểu Dư dời mắt lên người mình, trong mắt mang theo chút kinh ngạc. "Ngươi chắc chắn? Tên cáo già Triệu Thiên Du sẽ đặt cửa ra mật thất ở nơi dễ thấy như vậy sao?" Nhớ đến những chuyện trải qua lúc nãy Mạnh Hiểu Dư rất hoài nghi.
"Có phải cơ quan hay không ngươi thử xem sẽ biết?" Thật ra Linh Ngọc Nhi cũng không xác định, nàng cũng chỉ suy đoán thôi, dù sao bốn phía không có gì, lại có một khối nhô lên, không thể không khiến người khác hoài nghi. Nhưng Mạnh Hiểu Dư nói cũng không sai, nếu là cơ quan vậy nó cũng quá rõ ràng rồi.
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng Mạnh Hiểu Dư vẫn đưa tay thử. Nàng dùng sức đè thử hòn đá, không ấn được. Vì thế nàng đưa tay dùng sức xoay hòn đá sang trái vẫn không được. Nàng lại dùng sức vặn sang phải bỗng âm thanh như tiếng bánh răng chuyển động truyền vào tai hai người.
Nghe thấy, hai người đều vui vẻ, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ hơn nói "có đường ra" sau đó dùng thêm sức nắm chặt hòn đá vặn, đến khi không được nữa mới dừng lại.
........................
"Sao lại không có động tĩnh gì?" Đợi hồi lâu, vẫn chưa thấy thay đổi, Mạnh Hiểu Dư thắc mắc nhìn Linh Ngọc Nhi.
"Ta cũng không rõ lắm." Linh Ngọc Nhi mờ mịt đáp! Vừa rồi rõ ràng các nàng đã nghe thấy tiếng bánh răng chuyển động, nhưng vì sao hiện tại lại không có gì xảy ra?
Thấy Linh Ngọc Nhi mờ mịt, Mạnh Hiểu Dư biết không thể dựa vào nàng nên lại nhìn về phía hòn đá. Nắm lấy hòn đá, dùng sức vặn bên phải. Nhưng nàng lại phát hiện hòn đá không thể vặn trở lại vị trí ban đầu: "Đây là thế nào?" Mạnh Hiểu Dư khó hiểu, sau đó nàng nghĩ đến gì đó, dùng tay ấn hòn đá, quả nhiên ban đầu không ấn được hiện tại lại dễ dàng ấn. Lại một tiếng "rầm" truyền vào tai, hai người nhìn thấy vách đá bên cạnh mình đang dần nâng lên.
"Xem ra xem nhiều phim võ hiệp cũng không phải hoàn toàn vô dụng." Mạnh Hiểu Dư nhìn vách đá dần nâng lên, phía sau có một bậc thang kéo dài, không khỏi lẩm bẩm nói.
"Sao? Ngươi nói gì? Phim truyền hình là gì?" Nghe Mạnh Hiểu Dư lẩm bẩm, Linh Ngọc Nhi tò mò hỏi.
"Không có gì! Chúng ta đi lên thôi!" Lười giải thích phim truyền hình là gì với Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư chỉ vào bậc thang phía sau vách đá.
"À! Được." Tuy tò mò phim truyền hình là gì nhưng Mạnh Hiểu Dư không giải thích nàng cũng không hỏi, mang mặt nạ đen vào, lại giúp Mạnh Hiểu Dư mang mặt nạ, Linh Ngọc Nhi nắm tay nàng đi lên bậc thang.
"Hahaha, cuối cùng cũng ra được." Đi gần 15 phút, hai người cũng lên được mặt đất, vừa bước lên mặt đất, cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, Mạnh Hiểu Dư không khỏi vui vẻ hô to, hoàn toàn quên mất thân phận ăn trộm của mình.
Khác với Mạnh Hiểu Dư, lúc này Linh Ngọc Nhi đang quan sát tình huống hiện tại của hai người. Khi nàng đang quan sát khắp nơi, ánh mắt mang theo ý cười lập tức trở nên sắc bén.
"Haha, không nghĩ đến nhị vị không những không bị nhốt chết trong mê cung, lại còn cầm theo rất nhiều bảo bối của lão phu trong mật thất, thật không đơn giản mà!" Triệu Thiên Du nhìn thấy những bảo bối của mình trêи người Mạnh Hiểu Dư, nói.
"Này! Sao có nhiều người như vậy?" Mạnh Hiểu Dư bị lời nói của Triệu Thiên Du làm giật mình, phát hiện có rất nhiều gia đinh cầm đao kiếm bao vây mình, không khỏi sợ hãi kêu lên.
"Nhìn bọn họ hẳn là đã sớm mai phục ở đây chờ chúng ta." Nhìn Mạnh Hiểu Dư bây giờ mới phát hiện, Linh Ngọc Nhi không khỏi đỡ trán.
"Hahaha, ngươi nói không sai, khi các ngươi tiến vào mật đạo, bọn ta đã biết, chỉ là không nghĩ đến các ngươi không bị nhốt chết bên trong mê cung rất lớn kia." Nghe Linh Ngọc Nhi nói xong, nam nhân trung niên bên cạnh Triệu Thiên Du cười lớn nói.
"Ngươi là ai?" Nhìn thấy hắn, Mạnh Hiểu Dư lên tiếng hỏi. Nàng biết Triệu Thiên Du, nhưng lại không biết hai người bên cạnh.
"Người nọ là tứ đệ của Triệu Thiên Du, tam đương gia của Linh Vũ Sơn Trang." Linh Ngọc Nhi đáp.
"Ai? Không phải là tứ đệ sao? Vì sao lại là tam đương gia? Chẳng lẽ tam ca của hắn đã chết?" Mạnh Hiểu Dư kỳ quái hỏi.
"Hắn không có tam ca, chỉ có tam tỷ, đã gả cho môn chủ Thiết Phiến Môn Thiết Chấn Hổ."
"À! Vì vậy lúc trước Đại Hội Anh Hùng lại không tổ chức ở Linh Vũ Sơn Trang, mà lại tổ chức ở Thiết Phiến Môn, vậy chuyện bọn họ tư tàng Huyền Phong Lệnh, Thiết Chấn Hổ có biết không?"
"Cài này ta không rõ lắm, nhưng ta nghĩ hẳn là biết!"
"Này! Các ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì nhanh giao hết những món đã trộm ra đây, nếu không cho các ngươi nếm thử uy lực của Hát Huyết kiếm của tiểu gia." Nghe hai người không coi ra gì nói chuyện, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào hồng sắc cạnh Triệu Thiên Du, ngữ khí táo bạo nói.
"Vẫn chưa nha! Ngươi là vị nào? Bọn ta nói chuyện liên quan gì đến ngươi?" Mạnh Hiểu Dư bị ngắt lời khó chịu hỏi. Sau đó không đợi nam tử kia đáp, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ngươi bảo ta đưa mấy thứ này ra thì ta phải đưa ra sao? Ta không đưa ngươi có thể làm gì ta đây?" Nói rồi Mạnh Hiểu Dư làm mặt quỷ với đối phương.
"Ngươi....ngươi.....tiếp chiêu." Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, giơ kiếm đánh về phía Mạnh Hiểu Dư.
Nhìn hắn đâm kiếm về phía Mạnh Hiểu Dư, Linh Ngọc Nhi luôn cảnh giác, nhanh chóng rút Tử Nguyệt kiếm trong ngực Mạnh Hiểu Dư tiếp chiêu. Nhất kiếm đẩy trường kiếm của nam tử khỏi Mạnh Hiểu Dư, sau đó cùng hắn đấu kiếm.
Mạnh Hiểu Dư nhìn hai người đánh nhau, vì phòng ngừa người xung quanh nhân lúc các nàng chưa chuẩn bị đã vây công, nàng cũng rút Truy Vân kiếm trong ngực ra, bày tư thế phòng ngự nhìn bốn phía.
Rất nhanh đã có kết quả giữa Linh Ngọc Nhi cùng nam tử kia, nàng nhìn thấy Linh Ngọc Nhi xoay người đá vào trường kiếm trong tay nam tử. Kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực hắn.
Khi hắn vì tránh không kịp mà ngốc ra, bỗng nam tử trung niên đứng cạnh Triệu Thiên Du bay đến. Trường kiếm trong tay nhanh chóng đánh về phía Linh Ngọc Nhi, rồi đẩy nam tử trẻ tuổi ra ngoài: "Cương nhi, có bị thương không?"
"Con không sao, cha." Nam tử trẻ tuổi bị đẩy ra ngoài lên tiếng.
"Vậy thì tốt." Nghe nhi tử nói xong, nam tử trung niên thần sắc thả lỏng, sau đó nâng kiếm giao đấu với Linh Ngọc Nhi.
"Ừ, ta chắc chắn." Linh Ngọc Nhi cũng ngẩng đầu nhìn cửa động trêи đầu.
"Ngươi điên rồi! Lối vào này dù có đóng cửa hay không thì nhìn độ cao này cùng với bốn bề trống không thì sẽ không có chỗ mượn lực, xin hỏi Linh Ngọc Nhi tiểu thư của chúng ta, ngươi có cánh bay lên hay sao?" Giọng Mạnh Hiểu Dư gần như phát điên. Linh Ngọc Nhi rõ ràng là đang chơi nàng! Chỗ cao như vậy, bốn phía thì vách đá trống không, hơn nữa không gian còn eo hẹp, dù muốn dùng khinh công bay lên, cũng không có biện pháp để dùng. Mà Linh Ngọc Nhi còn nói muốn từ đây đi ra ngoài, này không phải đang chơi mình sao?
"Ai nha! Ngươi đừng nóng, nghe ta nói hết, được không?" Linh Ngọc Nhi dùng tay xoa tai bị Mạnh Hiểu Dư rống có chút đau: "Ta đã nói chúng ta sẽ ra khỏi đây nhưng ta chưa nói chúng ta nhất định sẽ ra khỏi đây từ đó." Linh Ngọc Nhi nói rồi chỉ vào cửa động đỉnh đầu.
"Sao? Ý ngươi là còn có đường khác sao?" Mạnh Hiểu Dư hơi nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên." Linh Ngọc Nhi đáp.
"Vậy nó ở đâu?" Mạnh Hiểu Dư vui vẻ ôm tay Linh Ngọc Nhi hỏi.
"Ở đằng kia!" Linh Ngọc Nhi chỉ tay về vách tường bên trái mình.
Mạnh Hiểu Dư theo hướng tay Linh Ngọc Nhi nhìn, ngoài vách đá thì không có gì: "Ngươi lại lừa ta, nơi đó chỉ có vách đá, sao có thể có đường ra?" Ném cánh tay Linh Ngọc Nhi ra, Mạnh Hiểu Dư phẫn nộ nói.
"Ta không lừa ngươi! Đường ra thật sự ở đằng kia." Nhìn Mạnh Hiểu Dư trừng mình, Linh Ngọc Nhi vô tội nói.
"........" Hừ! Kẻ lừa đảo, không để ý đến ngươi. Mạnh Hiểu Dư xoay lưng, không nhìn Linh Ngọc Nhi.
"Ta thật sự không lừa ngươi, không tin ngươi lại đó xem đi." Nói rồi, Linh Ngọc Nhi kéo Mạnh Hiểu Dư đến vách đá bên trái, sau đó lấy ra giá cắm nến mình lấy trong mật thất đưa gần đến vách tường: "Ngươi xem đây là gì?" Linh Ngọc Nhi chỉ vào hòn đá nhô lên ở vách tường.
"Là một hòn đá nhô lên. Vậy có gì đặc biệt?" Nghe Linh Ngọc Nhi nói, Mạnh HIểu Dư nhìn hòn đá hỏi.
"Đây là cơ quan." Nhìn Mạnh Hiểu Dư vẫn còn chút phẫn nộ, Linh Ngọc Nhi giải thích.
Nàng vừa nói xong, đã thấy Mạnh Hiểu Dư dời mắt lên người mình, trong mắt mang theo chút kinh ngạc. "Ngươi chắc chắn? Tên cáo già Triệu Thiên Du sẽ đặt cửa ra mật thất ở nơi dễ thấy như vậy sao?" Nhớ đến những chuyện trải qua lúc nãy Mạnh Hiểu Dư rất hoài nghi.
"Có phải cơ quan hay không ngươi thử xem sẽ biết?" Thật ra Linh Ngọc Nhi cũng không xác định, nàng cũng chỉ suy đoán thôi, dù sao bốn phía không có gì, lại có một khối nhô lên, không thể không khiến người khác hoài nghi. Nhưng Mạnh Hiểu Dư nói cũng không sai, nếu là cơ quan vậy nó cũng quá rõ ràng rồi.
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng Mạnh Hiểu Dư vẫn đưa tay thử. Nàng dùng sức đè thử hòn đá, không ấn được. Vì thế nàng đưa tay dùng sức xoay hòn đá sang trái vẫn không được. Nàng lại dùng sức vặn sang phải bỗng âm thanh như tiếng bánh răng chuyển động truyền vào tai hai người.
Nghe thấy, hai người đều vui vẻ, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ hơn nói "có đường ra" sau đó dùng thêm sức nắm chặt hòn đá vặn, đến khi không được nữa mới dừng lại.
........................
"Sao lại không có động tĩnh gì?" Đợi hồi lâu, vẫn chưa thấy thay đổi, Mạnh Hiểu Dư thắc mắc nhìn Linh Ngọc Nhi.
"Ta cũng không rõ lắm." Linh Ngọc Nhi mờ mịt đáp! Vừa rồi rõ ràng các nàng đã nghe thấy tiếng bánh răng chuyển động, nhưng vì sao hiện tại lại không có gì xảy ra?
Thấy Linh Ngọc Nhi mờ mịt, Mạnh Hiểu Dư biết không thể dựa vào nàng nên lại nhìn về phía hòn đá. Nắm lấy hòn đá, dùng sức vặn bên phải. Nhưng nàng lại phát hiện hòn đá không thể vặn trở lại vị trí ban đầu: "Đây là thế nào?" Mạnh Hiểu Dư khó hiểu, sau đó nàng nghĩ đến gì đó, dùng tay ấn hòn đá, quả nhiên ban đầu không ấn được hiện tại lại dễ dàng ấn. Lại một tiếng "rầm" truyền vào tai, hai người nhìn thấy vách đá bên cạnh mình đang dần nâng lên.
"Xem ra xem nhiều phim võ hiệp cũng không phải hoàn toàn vô dụng." Mạnh Hiểu Dư nhìn vách đá dần nâng lên, phía sau có một bậc thang kéo dài, không khỏi lẩm bẩm nói.
"Sao? Ngươi nói gì? Phim truyền hình là gì?" Nghe Mạnh Hiểu Dư lẩm bẩm, Linh Ngọc Nhi tò mò hỏi.
"Không có gì! Chúng ta đi lên thôi!" Lười giải thích phim truyền hình là gì với Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư chỉ vào bậc thang phía sau vách đá.
"À! Được." Tuy tò mò phim truyền hình là gì nhưng Mạnh Hiểu Dư không giải thích nàng cũng không hỏi, mang mặt nạ đen vào, lại giúp Mạnh Hiểu Dư mang mặt nạ, Linh Ngọc Nhi nắm tay nàng đi lên bậc thang.
"Hahaha, cuối cùng cũng ra được." Đi gần 15 phút, hai người cũng lên được mặt đất, vừa bước lên mặt đất, cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, Mạnh Hiểu Dư không khỏi vui vẻ hô to, hoàn toàn quên mất thân phận ăn trộm của mình.
Khác với Mạnh Hiểu Dư, lúc này Linh Ngọc Nhi đang quan sát tình huống hiện tại của hai người. Khi nàng đang quan sát khắp nơi, ánh mắt mang theo ý cười lập tức trở nên sắc bén.
"Haha, không nghĩ đến nhị vị không những không bị nhốt chết trong mê cung, lại còn cầm theo rất nhiều bảo bối của lão phu trong mật thất, thật không đơn giản mà!" Triệu Thiên Du nhìn thấy những bảo bối của mình trêи người Mạnh Hiểu Dư, nói.
"Này! Sao có nhiều người như vậy?" Mạnh Hiểu Dư bị lời nói của Triệu Thiên Du làm giật mình, phát hiện có rất nhiều gia đinh cầm đao kiếm bao vây mình, không khỏi sợ hãi kêu lên.
"Nhìn bọn họ hẳn là đã sớm mai phục ở đây chờ chúng ta." Nhìn Mạnh Hiểu Dư bây giờ mới phát hiện, Linh Ngọc Nhi không khỏi đỡ trán.
"Hahaha, ngươi nói không sai, khi các ngươi tiến vào mật đạo, bọn ta đã biết, chỉ là không nghĩ đến các ngươi không bị nhốt chết bên trong mê cung rất lớn kia." Nghe Linh Ngọc Nhi nói xong, nam nhân trung niên bên cạnh Triệu Thiên Du cười lớn nói.
"Ngươi là ai?" Nhìn thấy hắn, Mạnh Hiểu Dư lên tiếng hỏi. Nàng biết Triệu Thiên Du, nhưng lại không biết hai người bên cạnh.
"Người nọ là tứ đệ của Triệu Thiên Du, tam đương gia của Linh Vũ Sơn Trang." Linh Ngọc Nhi đáp.
"Ai? Không phải là tứ đệ sao? Vì sao lại là tam đương gia? Chẳng lẽ tam ca của hắn đã chết?" Mạnh Hiểu Dư kỳ quái hỏi.
"Hắn không có tam ca, chỉ có tam tỷ, đã gả cho môn chủ Thiết Phiến Môn Thiết Chấn Hổ."
"À! Vì vậy lúc trước Đại Hội Anh Hùng lại không tổ chức ở Linh Vũ Sơn Trang, mà lại tổ chức ở Thiết Phiến Môn, vậy chuyện bọn họ tư tàng Huyền Phong Lệnh, Thiết Chấn Hổ có biết không?"
"Cài này ta không rõ lắm, nhưng ta nghĩ hẳn là biết!"
"Này! Các ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì nhanh giao hết những món đã trộm ra đây, nếu không cho các ngươi nếm thử uy lực của Hát Huyết kiếm của tiểu gia." Nghe hai người không coi ra gì nói chuyện, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào hồng sắc cạnh Triệu Thiên Du, ngữ khí táo bạo nói.
"Vẫn chưa nha! Ngươi là vị nào? Bọn ta nói chuyện liên quan gì đến ngươi?" Mạnh Hiểu Dư bị ngắt lời khó chịu hỏi. Sau đó không đợi nam tử kia đáp, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ngươi bảo ta đưa mấy thứ này ra thì ta phải đưa ra sao? Ta không đưa ngươi có thể làm gì ta đây?" Nói rồi Mạnh Hiểu Dư làm mặt quỷ với đối phương.
"Ngươi....ngươi.....tiếp chiêu." Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, giơ kiếm đánh về phía Mạnh Hiểu Dư.
Nhìn hắn đâm kiếm về phía Mạnh Hiểu Dư, Linh Ngọc Nhi luôn cảnh giác, nhanh chóng rút Tử Nguyệt kiếm trong ngực Mạnh Hiểu Dư tiếp chiêu. Nhất kiếm đẩy trường kiếm của nam tử khỏi Mạnh Hiểu Dư, sau đó cùng hắn đấu kiếm.
Mạnh Hiểu Dư nhìn hai người đánh nhau, vì phòng ngừa người xung quanh nhân lúc các nàng chưa chuẩn bị đã vây công, nàng cũng rút Truy Vân kiếm trong ngực ra, bày tư thế phòng ngự nhìn bốn phía.
Rất nhanh đã có kết quả giữa Linh Ngọc Nhi cùng nam tử kia, nàng nhìn thấy Linh Ngọc Nhi xoay người đá vào trường kiếm trong tay nam tử. Kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực hắn.
Khi hắn vì tránh không kịp mà ngốc ra, bỗng nam tử trung niên đứng cạnh Triệu Thiên Du bay đến. Trường kiếm trong tay nhanh chóng đánh về phía Linh Ngọc Nhi, rồi đẩy nam tử trẻ tuổi ra ngoài: "Cương nhi, có bị thương không?"
"Con không sao, cha." Nam tử trẻ tuổi bị đẩy ra ngoài lên tiếng.
"Vậy thì tốt." Nghe nhi tử nói xong, nam tử trung niên thần sắc thả lỏng, sau đó nâng kiếm giao đấu với Linh Ngọc Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.