Chương 92
Phong Vũ
10/07/2021
"Vân Hạm tỷ tỷ, ta đã rửa sạch thảo dược cùng độc dược ở đây, cũng đã phân loại, hiện tại nên làm thế nào?" Mạnh Hiểu Dư cầm một sàn tre lớn, bên trêи là một vài độc dược và thảo dược ban sáng hai người hái ở Đoạn Hồn Cốc.
"Ngươi tách những thảo dược đó ra, sau đó mở sàn tre này ra, đặt phơi dưới nắng!" Nam Cung Vân Hạm buông một ít thảo dược đang nghịch xuống, đứng lên đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư, nhìn thảo dược được nàng rửa sạch và phân loại, sau khi thấy không bị hỏng thì chỉ vào sàn tre nói với Mạnh Hiểu Dư.
"Được!" Nghe phân phó xong, Mạnh Hiểu Dư đáp, đặt sàn tre lên đất, rồi xoay người lấy các sàn tre khác cùng ghế đến, đặt những thảo dược đã được phân loại cho vào các sàn tre rồi đặt lên ghế.
Nhìn Mạnh Hiểu Dư nghiêm túc giúp mình phơi khô thảo dược, cẩn thận phân loại đặt trêи sàn tre. Trong mắt Nam Cung Vân Hạm hiện lên sự ôn nhu: "Nếu ngươi có thể mãi luôn bên ta, mỗi ngày cùng ta hái thuốc, chế dược, mỗi ngày ngăn cách thế nhân như vậy, cuộc sống đơn giản đó sẽ thật hạnh phúc!" Bị suy nghĩ trong đầu làm cho kinh ngạc, Nam Cung Vân Hạm lắc đầu xóa đi suy nghĩ này, trong lòng tự giễu: "Sao mình lại có suy nghĩ này? Nàng đã có ái nhân, sao có thể nguyện ý vĩnh viễn sống cuộc sống ngăn cách thế nhân cùng mình?" Nghĩ vậy, khóe môi Nam Cung Vân Hạm không khỏi cười khổ. Duỗi tay xoa lấy lòng ngực chua xót, nàng nghĩ: "Nam Cung Vân Hạm a Nam Cung Vân Hạm! Không phải quyết tâm tuyệt tình sao? Sao trong thời gian ngắn ngươi đã đi thích một người? Hơn nữa còn là người không nên thích!" Nghĩ rồi, lòng càng chua xót.
"Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Thân thể không khỏe sao?" Sau khi sắp xếp thảo dược lên sàn tre, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Vân Hạm hơi tái nhợt, mày nhăn thật sâu.
"Sao? À! Ta không sao?" Bị Mạnh Hiểu Dư làm bừng tỉnh, nàng có chút cuống quít nói, sợ Mạnh Hiểu Dư tiếp tục truy vấn, vì thế nhanh chóng hỏi: "Ngươi gọi ta là có chuyện gì sao?"
"À! Ta đã chuẩn bị xong những thảo dược đó, bây giờ nên đặt chúng phơi ở đâu?" Duỗi tay chỉ những sàn tre, Mạnh Hiểu Dư cười hỏi.
"Đặt trêи giá là được." Nhìn nụ cười hồn nhiên của nàng, tâm trạng Nam Cung Vân Hạm tốt hơn một chút, vì thế nàng mỉm cười chỉ vào giá gỗ thật dài bên trái mình cách đó không xa.
"Được, ta đã biết." Mạnh Hiểu Dư nghe xong, lập tức bưng những sàn tre đến giá gỗ.
Đi mấy lần như vậy, Mạnh Hiểu Dư cũng đặt hết chúng lên giá gỗ. Làm xong tất cả, nàng vỗ tay, cảm giác vô cùng tự hào. Những thảo dược này đều là nàng và Nam Cung Vân Hạm buổi sáng cùng nhau lên núi hái, sau đó chính tay rửa sạch, đem phơi. Nghĩ đến về sau những thảo dược này có thể cứu sống rất nhiều người, lòng Mạnh Hiểu Dư vô cùng tự hào! Nhưng nàng đã quên mất, có hai phần ba trong số chúng là độc dược kịch độc.
"Vân Hạm tỷ.... Này? Đi đâu rồi?" Quay đầu không thấy ai, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái, vừa rồi còn ở đây mà! Sao hiện tại lại không thấy?
"Dược nô thúc thúc, thúc có biết Vân Hạm tỷ tỷ đi đâu không?" Đi đến hỏi nam tử trung niên đang chăm sóc thảo dược cách đó không xa.
"Tiểu thư đến dược phòng." Nghe nàng hỏi, dược nô chỉ quay đầu, giọng bình đạm nói, nói xong tiếp tục chăm sóc thảo dược.
"À! Cảm ơn thúc, dược nô thúc thúc!" Mạnh Hiểu Dư nghe xong, cảm ơn dược nô, sau đó đi đến dược phòng.
"Vân Hạm tỷ tỷ, ngươi đang làm gì?" Vào dược phòng, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm đang cong eo trước giá thuốc, tìm gì đó.
"Ta đang tìm chút dược vật, ngươi ngồi đó một chút trước đi!" Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Nam Cung Vân Hạm không quay đầu nói.
"Được!" Mạnh Hiểu Dư ngồi xuống cạnh bàn nhỏ trong phòng. Vừa ngồi xuống, nàng đã thấy trêи bàn có một hộp gỗ, bên trong có mười mấy quả Thánh Nữ, nhìn quả Thánh Nữ màu đỏ rực, Mạnh Hiểu Dư đưa tay cho vào miệng, nhai rồi nuốt xuống, bật khen: "Chua chua ngọt ngọt, không tệ." Nói rồi lại cho một quả vào miệng.
"Cái gì chua chua ngọt ngọt, không tệ?" Nam Cung Vân Hạm đã khom lưng tìm dược vật, nghe nàng lẩm bẩm, không khỏi tò mò quay đầu hỏi. Nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư cầm quả đỏ trong hộp gỗ cho vào miệng, dáng vẻ hưởng thụ mỹ thực nuốt quả đỏ kia vào bụng.
"Là hộp quả Thánh Nữ!" Nói rồi Mạnh Hiểu Dư cho tay vào hộp, cầm một viên quả Thánh Nữ chuẩn bị cho vào miệng. Nhưng vừa đến bên miệng, đã bị Nam Cung Vân Hạm đột nhiên chạy đến, đoạt lấy. Sau đó không đợi nàng phản ứng, Nam Cung Vân Hạm vẻ mặt tức giận, nắm cổ áo Mạnh Hiểu Dư hỏi: "Ngươi đã ăn quả trong hộp gỗ này?"
Nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, Mạnh Hiểu Dư ngơ ngác gật gầu. Sau đó nàng nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Vân Hạm biến đổi, vội vàng hỏi mình: "Đã ăn mấy quả?"
"Hai....hai quả." Nhìn Nam Cung Vân Hạm trở nên tức giận, Mạnh Hiểu Dư lắp bắp nói. Trong lòng thắc mắc, không phải chỉ là hai quả Thánh Nữ thôi sao? Vân Hạm tỷ tỷ cần phải vậy sao? Lại không phải thảo dược hiếm có hay độc dược tuyệt....." Sắc mặt Mạnh Hiểu Dư bỗng trắng bệch, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ..... quả Thánh Nữ..... này..... không phải.....độc dược gì đó chứ?" Khi nói đến hai chữ độc dược, giọng Mạnh Hiểu Dư muốn khóc.
Nam Cung Vân Hạm nghe nàng nói "ăn hai quả", sắc mặt cũng trắng, sau đó nghĩ gì đó, thần sắc bình thường, nghe giọng nức nở của Mạnh Hiểu Dư hỏi mình. Nàng nghe thấy Mạnh Hiểu Dư sợ hãi, muốn an ủi Mạnh Hiểu Dư một chút, nhưng chưa lên tiếng đã thấy mặt nàng vốn đang trắng bỗng ửng hồng dị thường.
"Đáng chết, sao lại nhanh như vậy?" Nhìn sắc mặt biến hóa của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm mắng thầm.
Mạnh Hiểu Dư bỗng cảm thấy trong bụng có một cảm giác nóng cháy khó nhịn. Hơn nữa cảm giác này đang lan toàn thân nàng với tốc độ nhanh chóng: "Sao lại thế này? Vân Hạm tỷ tỷ, ta nóng quá.... khó chịu quá." Mạnh Hiểu Dư nói rồi, bắt đầu cởi y phục của mình.
Nam Cung Vân Hạm nghe thấy lời nàng, bỗng hồi thần, khi nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư vì khó chịu mà xé y phục mình, nhanh chóng lấy một ngân châm thon dài, chuẩn bị đâm vào huyệt Bách Hội trêи đỉnh đầu Mạnh Hiểu Dư thì dừng lại. Nàng nhìn Mạnh Hiểu Dư vì thân thể khô nóng, khó chịu mà nhăn mày, khóe môi bỗng tươi cười ý vị thâm trường. Nàng cất ngân châm vào, lẩm bẩm: "Có lẽ đây là ý trời! Có lẽ ta có thể nương cơ hội này giữ ngươi bên cạnh!" Lẩm bẩm xong, Nam Cung Vân Hạm ném ngâm chân trong tay sang một bên, sau đó ôm lấy Mạnh Hiểu Dư thần trí mơ hồ vào lòng, khom người bế nàng lên.
Mạnh Hiểu Dư bị cảm giác khô nóng trong người làm thần trí mơ hồ, khi Nam Cung Vân Hạm ôm lấy nàng, nàng bắt đầu cọ vào người Nam Cung Vân Hạm, vì dựa gần Nam Cung Vân Hạm khiến nàng cảm thấy mát lạnh.
Đứa nhỏ trong lòng đang gắt gao loạn cọ trong ngực, Nam Cung Vân Hạm bước nhanh ra khỏi dược phòng, đi đến phòng ngủ của mình. Nhấc chân đá mở cửa phòng, trước khi vào phòng, nàng quay đầu dặn dược nô vẫn đang sắp xếp thảo dược: "Cơm chiều hôm nay không cần gọi chúng ta, bảo vệ Thanh Trúc Uyển cho tốt, không được để bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy, ngươi cũng không thể." Nói rồi ôm lấy Mạnh Hiểu Dư thần trí mơ hồ vào phòng. Lời Nam Cung Vân Hạm có chút thừa, dù sao Tuyệt Tâm Đáy Vực này cũng không thể dễ dàng tiến vào, dược nô không có phân phó của nàng tuyệt sẽ không tùy tiện quấy rầy, nhưng Nam Cung Vân Hạm vẫn phải phân phó. Vì rằng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
"Ngươi tách những thảo dược đó ra, sau đó mở sàn tre này ra, đặt phơi dưới nắng!" Nam Cung Vân Hạm buông một ít thảo dược đang nghịch xuống, đứng lên đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư, nhìn thảo dược được nàng rửa sạch và phân loại, sau khi thấy không bị hỏng thì chỉ vào sàn tre nói với Mạnh Hiểu Dư.
"Được!" Nghe phân phó xong, Mạnh Hiểu Dư đáp, đặt sàn tre lên đất, rồi xoay người lấy các sàn tre khác cùng ghế đến, đặt những thảo dược đã được phân loại cho vào các sàn tre rồi đặt lên ghế.
Nhìn Mạnh Hiểu Dư nghiêm túc giúp mình phơi khô thảo dược, cẩn thận phân loại đặt trêи sàn tre. Trong mắt Nam Cung Vân Hạm hiện lên sự ôn nhu: "Nếu ngươi có thể mãi luôn bên ta, mỗi ngày cùng ta hái thuốc, chế dược, mỗi ngày ngăn cách thế nhân như vậy, cuộc sống đơn giản đó sẽ thật hạnh phúc!" Bị suy nghĩ trong đầu làm cho kinh ngạc, Nam Cung Vân Hạm lắc đầu xóa đi suy nghĩ này, trong lòng tự giễu: "Sao mình lại có suy nghĩ này? Nàng đã có ái nhân, sao có thể nguyện ý vĩnh viễn sống cuộc sống ngăn cách thế nhân cùng mình?" Nghĩ vậy, khóe môi Nam Cung Vân Hạm không khỏi cười khổ. Duỗi tay xoa lấy lòng ngực chua xót, nàng nghĩ: "Nam Cung Vân Hạm a Nam Cung Vân Hạm! Không phải quyết tâm tuyệt tình sao? Sao trong thời gian ngắn ngươi đã đi thích một người? Hơn nữa còn là người không nên thích!" Nghĩ rồi, lòng càng chua xót.
"Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Thân thể không khỏe sao?" Sau khi sắp xếp thảo dược lên sàn tre, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Vân Hạm hơi tái nhợt, mày nhăn thật sâu.
"Sao? À! Ta không sao?" Bị Mạnh Hiểu Dư làm bừng tỉnh, nàng có chút cuống quít nói, sợ Mạnh Hiểu Dư tiếp tục truy vấn, vì thế nhanh chóng hỏi: "Ngươi gọi ta là có chuyện gì sao?"
"À! Ta đã chuẩn bị xong những thảo dược đó, bây giờ nên đặt chúng phơi ở đâu?" Duỗi tay chỉ những sàn tre, Mạnh Hiểu Dư cười hỏi.
"Đặt trêи giá là được." Nhìn nụ cười hồn nhiên của nàng, tâm trạng Nam Cung Vân Hạm tốt hơn một chút, vì thế nàng mỉm cười chỉ vào giá gỗ thật dài bên trái mình cách đó không xa.
"Được, ta đã biết." Mạnh Hiểu Dư nghe xong, lập tức bưng những sàn tre đến giá gỗ.
Đi mấy lần như vậy, Mạnh Hiểu Dư cũng đặt hết chúng lên giá gỗ. Làm xong tất cả, nàng vỗ tay, cảm giác vô cùng tự hào. Những thảo dược này đều là nàng và Nam Cung Vân Hạm buổi sáng cùng nhau lên núi hái, sau đó chính tay rửa sạch, đem phơi. Nghĩ đến về sau những thảo dược này có thể cứu sống rất nhiều người, lòng Mạnh Hiểu Dư vô cùng tự hào! Nhưng nàng đã quên mất, có hai phần ba trong số chúng là độc dược kịch độc.
"Vân Hạm tỷ.... Này? Đi đâu rồi?" Quay đầu không thấy ai, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái, vừa rồi còn ở đây mà! Sao hiện tại lại không thấy?
"Dược nô thúc thúc, thúc có biết Vân Hạm tỷ tỷ đi đâu không?" Đi đến hỏi nam tử trung niên đang chăm sóc thảo dược cách đó không xa.
"Tiểu thư đến dược phòng." Nghe nàng hỏi, dược nô chỉ quay đầu, giọng bình đạm nói, nói xong tiếp tục chăm sóc thảo dược.
"À! Cảm ơn thúc, dược nô thúc thúc!" Mạnh Hiểu Dư nghe xong, cảm ơn dược nô, sau đó đi đến dược phòng.
"Vân Hạm tỷ tỷ, ngươi đang làm gì?" Vào dược phòng, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm đang cong eo trước giá thuốc, tìm gì đó.
"Ta đang tìm chút dược vật, ngươi ngồi đó một chút trước đi!" Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Nam Cung Vân Hạm không quay đầu nói.
"Được!" Mạnh Hiểu Dư ngồi xuống cạnh bàn nhỏ trong phòng. Vừa ngồi xuống, nàng đã thấy trêи bàn có một hộp gỗ, bên trong có mười mấy quả Thánh Nữ, nhìn quả Thánh Nữ màu đỏ rực, Mạnh Hiểu Dư đưa tay cho vào miệng, nhai rồi nuốt xuống, bật khen: "Chua chua ngọt ngọt, không tệ." Nói rồi lại cho một quả vào miệng.
"Cái gì chua chua ngọt ngọt, không tệ?" Nam Cung Vân Hạm đã khom lưng tìm dược vật, nghe nàng lẩm bẩm, không khỏi tò mò quay đầu hỏi. Nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư cầm quả đỏ trong hộp gỗ cho vào miệng, dáng vẻ hưởng thụ mỹ thực nuốt quả đỏ kia vào bụng.
"Là hộp quả Thánh Nữ!" Nói rồi Mạnh Hiểu Dư cho tay vào hộp, cầm một viên quả Thánh Nữ chuẩn bị cho vào miệng. Nhưng vừa đến bên miệng, đã bị Nam Cung Vân Hạm đột nhiên chạy đến, đoạt lấy. Sau đó không đợi nàng phản ứng, Nam Cung Vân Hạm vẻ mặt tức giận, nắm cổ áo Mạnh Hiểu Dư hỏi: "Ngươi đã ăn quả trong hộp gỗ này?"
Nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, Mạnh Hiểu Dư ngơ ngác gật gầu. Sau đó nàng nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Vân Hạm biến đổi, vội vàng hỏi mình: "Đã ăn mấy quả?"
"Hai....hai quả." Nhìn Nam Cung Vân Hạm trở nên tức giận, Mạnh Hiểu Dư lắp bắp nói. Trong lòng thắc mắc, không phải chỉ là hai quả Thánh Nữ thôi sao? Vân Hạm tỷ tỷ cần phải vậy sao? Lại không phải thảo dược hiếm có hay độc dược tuyệt....." Sắc mặt Mạnh Hiểu Dư bỗng trắng bệch, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ..... quả Thánh Nữ..... này..... không phải.....độc dược gì đó chứ?" Khi nói đến hai chữ độc dược, giọng Mạnh Hiểu Dư muốn khóc.
Nam Cung Vân Hạm nghe nàng nói "ăn hai quả", sắc mặt cũng trắng, sau đó nghĩ gì đó, thần sắc bình thường, nghe giọng nức nở của Mạnh Hiểu Dư hỏi mình. Nàng nghe thấy Mạnh Hiểu Dư sợ hãi, muốn an ủi Mạnh Hiểu Dư một chút, nhưng chưa lên tiếng đã thấy mặt nàng vốn đang trắng bỗng ửng hồng dị thường.
"Đáng chết, sao lại nhanh như vậy?" Nhìn sắc mặt biến hóa của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm mắng thầm.
Mạnh Hiểu Dư bỗng cảm thấy trong bụng có một cảm giác nóng cháy khó nhịn. Hơn nữa cảm giác này đang lan toàn thân nàng với tốc độ nhanh chóng: "Sao lại thế này? Vân Hạm tỷ tỷ, ta nóng quá.... khó chịu quá." Mạnh Hiểu Dư nói rồi, bắt đầu cởi y phục của mình.
Nam Cung Vân Hạm nghe thấy lời nàng, bỗng hồi thần, khi nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư vì khó chịu mà xé y phục mình, nhanh chóng lấy một ngân châm thon dài, chuẩn bị đâm vào huyệt Bách Hội trêи đỉnh đầu Mạnh Hiểu Dư thì dừng lại. Nàng nhìn Mạnh Hiểu Dư vì thân thể khô nóng, khó chịu mà nhăn mày, khóe môi bỗng tươi cười ý vị thâm trường. Nàng cất ngân châm vào, lẩm bẩm: "Có lẽ đây là ý trời! Có lẽ ta có thể nương cơ hội này giữ ngươi bên cạnh!" Lẩm bẩm xong, Nam Cung Vân Hạm ném ngâm chân trong tay sang một bên, sau đó ôm lấy Mạnh Hiểu Dư thần trí mơ hồ vào lòng, khom người bế nàng lên.
Mạnh Hiểu Dư bị cảm giác khô nóng trong người làm thần trí mơ hồ, khi Nam Cung Vân Hạm ôm lấy nàng, nàng bắt đầu cọ vào người Nam Cung Vân Hạm, vì dựa gần Nam Cung Vân Hạm khiến nàng cảm thấy mát lạnh.
Đứa nhỏ trong lòng đang gắt gao loạn cọ trong ngực, Nam Cung Vân Hạm bước nhanh ra khỏi dược phòng, đi đến phòng ngủ của mình. Nhấc chân đá mở cửa phòng, trước khi vào phòng, nàng quay đầu dặn dược nô vẫn đang sắp xếp thảo dược: "Cơm chiều hôm nay không cần gọi chúng ta, bảo vệ Thanh Trúc Uyển cho tốt, không được để bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy, ngươi cũng không thể." Nói rồi ôm lấy Mạnh Hiểu Dư thần trí mơ hồ vào phòng. Lời Nam Cung Vân Hạm có chút thừa, dù sao Tuyệt Tâm Đáy Vực này cũng không thể dễ dàng tiến vào, dược nô không có phân phó của nàng tuyệt sẽ không tùy tiện quấy rầy, nhưng Nam Cung Vân Hạm vẫn phải phân phó. Vì rằng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.